Trong đám người vang lên một loạt những tiếng thổn thức, đám phóng viên đó càng cảm thấy có thể đào được tin tức, tung ra ngoài lập tức là trở nên hot ngay. Vậy nên có người cố ý đặt ra những câu hỏi sắc bén. “Cô Yế,n trên mạng đang lan truyền tin tức cô mâu thuẫn với đạo diễn, giở thói kiêu căng ương ngạnh, tự tiện rời khỏi đoàn làm phim, những thứ này có đúng không?” Phóng viên quá nhiều, bọn họ vây Yến Thanh Ti vòng trong vòng ngoài, bảy tám nhân viên an ninh vây xung quanh Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong, nhưng vẫn bị chen đến mức đứng không vững, khó mà đi về phía trước. Trên trán Yến Thanh Ti toát ra mồ hôi hột, Nhạc Thính Phong đưa tay lên lau đi cho cô. Yến Thanh Ti nói: “Tôi vừa mới từ ngoài về, anh nói xem thế có thật hay không?” Câu này có nghĩa là thật đấy à? Phóng viên đó lập tóm lấy nhược điểm hỏi: “Cô Yến là một diễn viên, cô không thấy làm như vậy là vi phạm đạo đức nghề nghiệp của một diễn viên hay sao, đồng thời điều này cũng nói lên rằng nhân phẩm của một con người có vấn đề?” Yến Thanh Ti hỏi anh ta: “Đạo diễn bảo anh đi ăn c* anh có ăn không?” Một câu nói khiến cho người nọ nghẹn họng. Một nữ phóng viên khác tiếp lời: “Nghe nói bên Tăng Doanh Doanh đã báo cảnh sát rồi, sự kiện cô Yến đánh người lần này ảnh hưởng cực kì nghiêm trọng, lẽ nào cô không cảm thấy mình nên xin lỗi người bị thương?” Yến Thanh Ti chậm rãi đi về phía trước, “Cô quản được sao? Cô là cái gì của cô ta?” Xin lỗi? Cô không đánh thêm cho cô ta một trận là may lắm rồi, lại còn xin lỗi. “Tôi không phải là ai cả, tôi là một phóng viên, cô không thấy rằng thái độ của mình rất tồi tệ hay sao?” “Tôi không thấy thái độ của mình tồi tệ, cô không cười với tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải thích cô, tôi đâu có bị tâm thần.” Từ trước đến giờ Yến Thanh Ti vẫn như thế này, cô ghét tôi, tôi làm gì phải tự hạ thấp mình đối xử tốt với cô. Huống hồ cô còn là một người lạ, cô vẫn còn mong tôi vui vẻ ra mặt với cô đấy à? Phóng viên nữ đó bị cô bật lại tức đỏ mặt: “Cô Yến, cô là một nhân vật của công chúng, mỗi một công dân đều có quyền giám sát và đánh giá hành động của cô, cô không cho rằng nên điều chỉnh lại thái độ của mình hay sao? Đánh người, cãi lại đạo diễn, kiêu ngạo hoành hành… cô làm sai bao nhiêu việc như vậy đã đủ để chứng minh nhân phẩm của cô tồi tệ như thế nào? Nếu như ngay cả thái độ nhận sai mà cô còn không có, thì giới giải trí này không thể chứa chấp loại người như cô…” Cô phóng viên đó nói một lèo cả tràng dài như thế, nói ra những lời mà những phóng viên bình thường không dám nói. Yến Thanh Ti đứng lại cười nhìn cô ta: “Nhân vật công chúng thì sao? Nhân vật công chúng bị người khác ức hiếp sỉ nhục thì phải nhẫn nhịn chịu nhục? Còn nữa, từ đầu đến cuối tôi không hề cảm thấy mình sai. Đám phóng viên các người chỉ nhìn thấy tôi đánh cô ta, lại không có một ai hỏi, tại sao tôi lại đánh cô ta, cũng không có một ai đi sâu tìm hiểu những nguyên nhân trong đó. Nói cho cùng các người cũng chỉ muốn tóm được chút mánh khoé, giật tít, thu hút sự chú ý. Các người đã sớm vứt cái điều quan trọng nhất của nghề báo là “trả lại cho sự thật một cái chân tướng” lên chín tầng mây mất rồi, các người đã như thế thì lấy tư cách gì mà nói tôi?” Cô vừa mới dứt lời, Nhạc Thính Phong đột nhiên nghiêng người ôm Yến Thanh Ti vào trong lòng. Cô chỉ nghe thấy bộp một cái, rồi nhìn thấy một quả trứng gà đập vào đầu Nhạc Thính Phong, lòng trứng chảy xuống. Trong lòng Yến Thanh Ti đột nhiên bốc lên một ngọn lửa giận, cô giật lấy mic của cô phóng viên đó, nói với tất cả ống kính máy quay: “Không một ai trong các người có tư cách để nói tôi, cô ta báo cảnh sát phải không, vậy thì để cảnh sát đến đây.” Yến Thanh Ti đến gần một người đang khiêng máy quay, đứng trước mặt ống kính lạnh lùng nói: “Tăng Doanh Doanh, tôi nói cho cô biết, cô có mặt mũi thì thuật lại đầy đủ từng câu từng chữ mà cô đã nói hôm ấy xem nào? Nếu cô không có mặt mũi để nói ra thì im con mẹ nó miệng lại cho tôi.”
Bình luận facebook