Kết quả là bị Diệp Thiều Quang chỉnh cho thê thảm, sau này Du Hí mấy lần muốn trả thù lấy lại mặt mũi, nhưng lần nào cũng bị Diệp Thiều Quang cho ăn hành. Bị xử lý không biết bao nhiêu lần, Du Hí mới phát hiện ra, bản thân mình quả thật không phải là đối thủ của Diệp Thiều Quang, đã thế không bằng… chịu thua để tiếp cận cậu ta. Sau một quãng thời gian dài dần dần hai người mới trở thành bạn bè, nhưng mà kể cả là bạn đi chăng nữa, có đôi khi Du Hí cũng còn chẳng dám chọc giận Diệp Thiều Quang. Anh ta giơ tay lên gật đầu: “Được, được, coi như tôi chưa nói gì, về, về…” Du Hí khởi động xe, quay đầu muốn chuyển hướng, xe mới quay được một nửa, Du Hí đã thuận miệng nói: “Ái chà, đó không phải hai tiểu trợ lý của Yến Thanh Ti sao? Chậc, dáng người của cô nhóc kia cũng không tồi đâu, mặt nhi đồng nhưng thân thể phụ huynh nha… chậc… đúng là nóng bỏng.” Diệp Thiều Quang ngẩng đầu lên nhìn sang. Thấy Quý Miên Miên và Tiểu Từ cùng nhau bước ra khỏi khách sạn, hai người vừa cười vừa nói. Chuyện của Yến Thanh Ti đã được giải quyết một cách viên mãn, cũng không cần lo lắng gì nữa, không cần trốn tránh gì nữa, hai người quyết định đi ăn một bữa để chúc mừng. Diệp Thiều Quang híp mắt lại, động tác của Quý Miên Miên và Tiểu Từ rất quen thuộc, vừa nhìn là biết hai người đã quen nhau rất nhiều năm. Không biết hai người bọn họ nói cái gì đó, Tiểu Từ đưa tay ra xoa xoa đầu của Quý Miên Miên. Quý Miên Miên cũng không trốn tránh, nụ cười càng rực rỡ xán lạn, cô cũng giơ tay ra vỗ vai của Tiểu Từ. Động tác thân mật như thế làm Diệp Thiều Quang càng nhìn càng ngứa mắt. Tiểu Từ gọi một cái taxi, mở cửa xe, giơ tay chắn thành xe che cho Quý Miên Miên đỡ bị cộc đầu rồi bảo cô lên trước. Diệp Thiều Quang khe khẽ gõ lên cửa kính xe, đôi mắt híp lại. Vẻ mặt của Du Hí mập mờ đầy đen tối, lên cơn hóng hớt: “Ố ồ, có phải hai trợ lý này của Yến Thanh Ti có gì gì với nhau không đấy, sao mà tôi nhìn kiểu gì đều cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ không thuần khiết tí nào vậy?” Diệp Thiều Quang đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi, cậu xuống xe ra cốp sau lấy cho tôi một thứ.” Du Hí kinh ngạc: “Thứ gì cơ?” “Nó ở đằng sau ấy, cậu cứ mở ra thì biết.” “Hửm, sao tôi không biết cốp xe của tôi lại có đồ của cậu trong đó nhỉ?” Du Hí nghi ngờ xuống xe. Kết quả là anh ta vừa mới xuống xe vòng ra đằng sau liền phát hiện ra xe đột nhiên khởi động máy, rồi lái đi, lái đi, lái đi mất… Du Hí đứng ngẩn tò te, xe của anh ta, bị… lái đi mất rồi? Mấy phút sau, Du Hí vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Thiều Quang đã lái xe quay lại. Anh ta quẳng một thứ ra ngoài cửa sổ, Du Hí giơ tay bắt lấy theo quán tính, đó là điện thoại của anh ta, điện thoại vẫn còn đang đổ chuông, trên màn hình hiển thị cuộc gọi là của mẹ anh ta. Diệp Thiều Quang chỉ bỏ lại đúng một câu: “Tôi nhớ ra tôi còn có việc khác, cho tôi mượn xe dùng một lát.” Sau đó đi thẳng! Du Hí thoát ra khỏi trạng thái ngẩn tò te, mới gào ầm lên: “Này, cậu thì có cái việc mẹ gì? Tôi vẫn còn đang đợi để lái xe về nhà đây này? Diệp Thiều Quang, cậu quay lại đây cho tôi.” … Trong xe, Nhạc Thính Phong không nói một câu nào, anh đã thề là tuyệt đối không được chủ động quan tâm đến Yến Thanh Ti trước. Xe khởi động rồi, Yến Thanh Ti mới hỏi Nhạc Thính Phong: “Cái xe này, anh cố ý lấy nó ra để lái đấy à?” Nhạc Thính Phong tháo khẩu trang ra, tiện tay vứt sang một bên, “hừ” một tiếng, coi như cô biết điều chủ động lên tiếng trước, anh đành cố mà trả lời cô. Anh hất cằm lên, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, anh phải cho người khác biết, người đàn ông của Yến Thanh Ti không phải là kẻ nghèo rớt mùng tơi, có thể nuôi được cô ấy.” Yến Thanh Ti không nhịn được bật cười ra tiếng, đợi đến khi đám phóng viên đăng ảnh hôm nay lên, nhất định sẽ có người soi Nhạc Thính Phong từ đầu đến chân cho mà xem, ngay đến cả một sợi tóc cũng không bỏ qua, đào bới cho thật kĩ, đến lúc đó, anh mặc cái gì, đeo đồng hồ gì, đi xe gì, đều sẽ bị soi cho bằng sạch… Yến Thanh Ti nghĩ chắc lúc đó bảng xếp hạng từ khoá tìm kiếm của weibo chắc chắn sẽ náo nhiệt lắm đây….
Bình luận facebook