Quý Miên Miên không dám tưởng tượng, nếu Diệp Thiều Quang báo cảnh sát thật thì tình cảnh còn thê thảm đến cỡ nào? Diệp Thiều Quang chỉ chờ những lời này của Quý Miên Miên. “Được thôi, đây là cô nói đấy nhá?” Quý Miên Miên liên tục gật đầu: “Đúng... là tôi nói, chuyện này... anh nói gì, tôi lập tức làm cái đó…” Trên mặt Diệp Thiều Quang rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, cuối cùng mưu kế cũng thành công. Diệp Thiều Quang nói: “Đầu tiên, sau này tôi nói cái gì thì cô nghe cái đó, tôi muốn cô làm gì thì cô phải làm cái đó...” Quý Miên Miên cắt lời Diệp Thiều Quang: “Chờ một chút, tôi cũng có nguyên tắc của riêng mình, những chuyện làm tổn hại đến nữ thần của tôi, tôi tuyệt đối không làm, cho dù... có báo cảnh sát cũng không làm.” Diệp Thiều Quang nghĩ tới Yến Thanh Ti, không khỏi có chút châm chọc, trong lòng con nhỏ này, Yến Thanh Ti vĩnh viễn luôn được đặt ở vị trí thứ nhất, đúng là bổn phận của fan não tàn.” Diệp Thiều Quang vô cùng muốn đem Yến Thanh Ti đạp khỏi vị trí đó, phải làm cho nó biến mất luôn. Diệp Thiều Quang gật gật đầu: “Đúng là rất có nguyên tắc... Được, vậy tôi hứa với cô sẽ không để cô làm chuyện gì tổn thương đến Yến Thanh Ti.” “Thứ hai, cô... tôi muốn cô phải tới lúc nào thì cô tới lúc đó, cho dù có là tối muộn cũng phải tới, nếu không tôi sẽ đem toàn bộ chuyện cô làm tối qua nói cho tất cả mọi người. Dù gì cô cũng là trợ lí của nữ thần, tôi nghĩ cô làm ra loại chuyện này cũng là một đả kích không nhỏ với cô ta đâu. Người khác nhất định sẽ nghĩ, đến trợ lý của Yến Thanh Ti còn như vậy thì cô ta... chắc cũng chẳng khá tí nào.” Quý Miên Miên bị bức đến đỏ mặt: “Tôi... tôi... anh vô sỉ quá đấy...” Anh ta lại dám đem nữ thần ra uy hiếp cô, rõ ràng anh ta biết rõ nữ thần chính là sinh mạng của cô, thế mà lại... Tên yêu quái khốn khiếp này, sau đừng để cô tìm được cơ hội, nếu không nhất định phải giết chết anh ta, thật sự sẽ giết chết anh ta... Diệp Thiều Quang nhướng mày: “Đúng vậy, tôi là người vô liêm sỉ thế đấy, ai bảo cô cho tôi lí do để vô liêm sỉ cơ chứ? Chẳng phải nếu lúc đó cô không... thì làm gì có chuyện gì xảy ra?” Quý Miên Miên siết chặt tay: “Được, tôi đồng ý với anh... Nhưng mà, nếu anh ở Lạc thành mà tôi lại ở thành phố khác thì tôi sẽ không thể đến mỗi khi anh gọi.” “Về vấn đề này thì cô không cần quan tâm, tôi không bị ngu như cô, thứ ba... tôi...” Diệp Thiều Quang dừng lại, bỏ dở câu nói. Quý Miên Miên lập tức hỏi: “Thứ ba là cái gì?” Diệp Thiều Quang cười ha ha một tiếng: “Hiện tại không nói cho cô.” Thứ ba, anh muốn lúc nào cũng có thể khiến Quý Miên Miên thành người của mình. Quý Miên Miên hoài nghi nhìn Diệp Thiều Quang: “Chỉ có như vậy?” Diệp Thiều Quang: “Đúng, chỉ có như vậy thôi. Cô chỉ cần làm đúng yêu cầu thì những bí mật giữa chúng ta sẽ không tiết lộ cho ai cả.” Diệp Thiều Quang bẫy Quý Miên Miên nhưng trong lòng anh cũng chẳng có cảm giác thành tựu gì cả, trái lại còn cảm thấy bản thân mình đã suy bại tới nỗi phải dùng cái thủ đoạn như thế này để đối phó với một người phụ nữ. Quý Miên Miên cắn răng: “Được... Tôi đồng ý với anh.” Dù sao thì cứ rời khỏi nơi này đã, những chuyện khác... những chuyện khác cũng không sao cả. Rời đi rồi nhanh chóng tìm nữ thần nghĩ cách. Nữ thần thông minh như vậy, nhất định có thể giúp cô nghĩ cách giải quyết. Quý Miên Miên cắn răng nói: “Vậy tôi đã đi được chưa?” Diệp Thiều Quang gật đầu: “Có thể... nhưng mà...” Vẻ mặt Quý Miên Miên tràn đầy phòng bị: “Nhưng mà cái gì?” Ánh mắt Diệp Thiều Quang lướt qua thân thể của Quý Miên Miên: “Nhưng mà trước hết cô nên mặc quần áo vào thì hơn.”
Bình luận facebook