-
Chương 872
“Con… con… cái cô Yến Thanh Ti đó, cô ta… cô ta… trong nhà…” Tô lão thái muốn hỏi về chuyện của Yến Thanh Ti, nhưng vừa mở miệng lại đột nhiên không biết nên hỏi thế nào mới phải. Dù sao lúc đầu bà cực kì phản đối Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong yêu nhau, thậm chí còn mâu thuẫn với cả con gái mình. Nhạc phu nhân sửng sốt, bà đặt đũa xuống, bảo mấy đứa ăn, còn mình thì ra khỏi phòng bếp hỏi: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại hỏi chuyện nhà Thanh Ti làm cái gì?” Nhạc phu nhân biết bà cụ nhà mình không thích Yến Thanh Ti, bà lo lắng Yến Thanh Ti sẽ nghe được điều gì cho nên mới muốn tránh cô. Tô lão thái thái hỏi: “Trong nhà con bé đó còn có những ai?” Nhạc phu nhân nói: “Gia đình của con bé không phải chính là con và Thính Phong à, làm sao thế mẹ?” Tô lão thái thái nói: “Mẹ không hỏi con, mẹ muốn hỏi, mẹ của con bé là ai? Ông bà ngoại của nó là ai? Con có biết không?” Nhạc phu nhân cau mày cho rằng Tô lão phu nhân lại muốn nhắc đến chuyện gia thế, bà nói: “Đương nhiên là con biết rồi! Mẹ của con bé và cả ông bà ngoại của nó đều đã mất từ rất sớm, lúc con bé tám tuổi mẹ nó đã qua đời, còn ông bà ngoại của nó mất từ trước khi nó sinh ra. Mẹ… mẹ hỏi con những chuyện này làm gì? Thanh Ti nhà con thực ra là một cô gái rất đơn giản, những tin đồn bên ngoài không thể tin được đâu, tất cả chỉ là đồn đoán bậy bạ cả đấy. Con biết mẹ nghĩ rằng con bé rất có tâm cơ, nhưng nếu con bé không có tâm cơ thì căn bản nó đã không sống được đến bây giờ. Năm đó mẹ con bé mất chính là bị cha đẻ của nó và mẹ kế ép chết, cuộc sống của con bé rất khó khan. Con không mong hai người sẽ thích con bé, nhưng mẹ cũng đừng chĩa mũi dùi về phía nó được không? Dù sao, sau này con bé cũng sống với con và Thính Phong chứ không phải là sống ở nhà họ Tô.” Tô lão thái lại thở dài một tiếng, đứa con gái này của bà thật sự đã coi Yến Thanh Ti như con gái ruột, bà còn chưa kịp nói gì mà nó đã xổ cho cả tràng. “Mẹ không có ý đó, mẹ nhìn thấy nó trên ti vi, cảm thấy nó rất giống với một người bạn thời còn trẻ của mẹ. Con còn nhớ dì Bội Uyển mà mẹ hay kể với con không? Hồi còn nhỏ bà ấy còn bế con đấy.” Nhạc phu nhân bặm môi, nói: “Đó là chuyện đã bao nhiêu năm về trước rồi mà, con chẳng nhớ được dáng vẻ của dì ấy nữa, nhưng vẫn nhớ được nhà họ Hạ. Bây giờ nhà họ Hạ lợi hại quá đi mất, không phải chứ… mẹ, ý của mẹ là Thanh Ti nhà con lớn lên rất giống dì Bội Uyển lúc còn trẻ ấy hả?” “Đúng thế, giống cực kì.” “Nếu như mà giống đến thế có khi nào có quan hệ gì với nhau không?” Nhạc phu nhân đột nhiên hét lên kinh ngạc: “Ôi trời, nếu như Thanh Ti có quan hệ với nhà họ Hạ thật thì thằng con trai ngốc của con càng không xứng với con bé, làm thế nào đây?” Đột nhiên Tô lão thái cảm thấy đầu mình đau đau, trọng điểm chú ý của cô con gái ngốc nhà bà sao mà lại quái lạ thế này? “Mẹ cũng không dám chắc, cho nên mới hỏi con về mẹ ruột của Yến Thanh Ti. Con biết mẹ ruột của con bé tên là gì không?” Nhạc phu nhân gật đầu, thương tiếc nói: “Biết chứ ạ, bà ấy tên là Nhiếp Thu Sính… Con và Thính Phong còn đến mộ thăm bà ấy rồi cơ, bức ảnh trên bia mộ của bà ấy giống Thanh Ti như đúc, vừa nhìn là đã biết bà ấy là một người phụ nữ cực kì dịu dàng. Nếu đặt bà ấy ở thời bây giờ có khi còn xinh hơn cả Thanh Ti nữa, nhưng đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, đã sớm qua đời… A, mẹ… điều này có nghĩa là dì Bội Uyển và bà thông gia nhà con và cả Thanh Ti nữa, ba người bọn họ cực kì giống nhau phải không? Sự trùng hợp này hình như là quá kì lạ rồi thì phải? Ngay cả phim truyền hình còn chẳng giống thế? Con là con gái ruột của mẹ nhưng con cũng có giống mẹ đến thế đâu…” Nhạc phu nhân thuận miệng nói một câu khiến cho trong đầu Tô Lão phu nhân nảy ra một suy nghĩ…