Nhạc phu nhân lén lén liếc nhìn Yến Thanh Ti, hỏi: “Thanh Ti, dạo này công việc của con có bận lắm không?” Yến Thanh Ti lắc đầu: “Ừm… cũng bình thường ạ, không căng thẳng lắm, dạo này Tiêu Phòng Điện đang trong thời kì quảng bá nên con không bận đâu ạ!” Nhạc phu nhân cười hì hì: “Vậy… thì tốt, lúc trước chẳng bảo là cả nhà chúng ra đi du lịch một chuyến còn gì, không bằng chúng ta nhân cơ hội này ra ngoài chơi đi? Bằng không thì lúc con nhận phim mới lại chẳng còn cơ hội nào nữa.” Yến Thanh Ti nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Được ạ, bác nói xem đi đâu ạ?” “Đến Tô Thành thì sao, đến nhà ngoại của bác?” “…” Yến Thanh Ti đang ăn rau cũng dừng lại, cô cũng biết sự bài xích của Tô gia với mình. Lần trước, bởi vì một câu nói của Tô Tiểu Tam mà suýt chút nữa thì cô bỏ cuộc, trốn tránh, bỏ đi, bây giờ bảo cô đến nhà họ Tô, cô cũng không biết nên đối diện với người nhà bọn họ thế nào nữa? Không phải Yến Thanh Ti ghét người nhà họ Tô, chỉ là… cô không biết nên đối mặt với bọn họ như thế nào mà thôi. Bởi vì khi đối diện với những người không thích mình, thông thường cô đều chẳng kiêng nể gì mà đáp trả lại họ, nhưng… Người nhà họ Tô lại khác. Nhạc Thính Phong đặt đũa xuống hỏi: “Mẹ, vừa nãy bà ngoại gọi điện đến à?” “Ừ, bà ngoại con bảo muốn gặp Thanh Ti. Các con yên tâm đi, bà con đã thừa nhận Thanh Ti rồi, lần này chúng ta đến để lấy quà gặp mặt, bà ngoại con đã nói thế rồi chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Thanh Ti, chúng ta đi nhé?” Nhạc phu nhân kéo tay của Yến Thanh Ti, giống như một đứa trẻ đang làm nũng. Yến Thanh Ti nhìn vào mắt của Nhạc phu nhân, không thể nói được ra câu cự tuyệt, cô ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được ạ…” Nhạc phu nhân vui vẻ ôm lấy Yến Thanh Ti: “Tốt quá rồi, vậy hai ngày nữa chúng ta khởi hành, ngày mai chỉ cần tuỳ tiện đi mua một vài món quà là được. Ai nha, hay là không cần mua đâu nhỉ, dù sao bọn họ cũng có thiếu gì đâu?” Yến Thanh Ti cười cười, không nói gì. Đến nhà họ Tô, thực ra trong lòng cô vẫn có chút ngại ngần. Yến Thanh Ti thở dài một cái, thôi, chỉ cần bác ấy vui là được. Quý Miên Miên mếu máo nói: “Vậy còn em thì làm thế nào? Không biết lúc nào Diệp Thiều Quang mới có thể quay về nữa?” Yến Thanh Ti vỗ nhẹ lên đầu cô nàng: “Em đi cùng với chị chứ còn gì nữa.” Nhạc Thính Phong uống ngụm nước, liếc mắt nhìn Quý Miên Miên, đột nhiên cảm thấy thực ra mình còn tốt hơn Diệp Thiều Quang gấp trăm lần. Chí ít, anh cũng không cần gặp phải một con bé không tim không phổi, lại ngốc nghếch như thế này. Diệp Thiều Quang đào tim đào phổi cho nó, nhưng mà con nhỏ ngốc này vẫn chẳng biết cái gì cả. Yêu phải một người thế này cũng đủ thảm. May mà, những ngày tháng gian khổ nhất của anh đã qua rồi, bây giờ trên cổ Yến Thanh Ti còn đang đeo tín vật tình yêu của hai người kia kìa. … Sau khi trở về phòng, Yến Thanh Ti ngâm mình trong bồn tắm. Nghĩ về chuyện đến nhà họ Tô, trong lòng cô rối ren nên không nghe thấy tiếng người bước vào. Đến lúc nước trong bồn tắm ào ào tràn ra ngoài, phát ra tiếng động ầm ĩ, Yến Thanh Ti mới nhìn thấy Nhạc Thính Phong đã chui vào đây từ lúc nào. “Anh gõ cửa rồi mà, em không nghe thấy sao, đang nghĩ chuyện gì thế?” Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti, anh cọ cọ mặt mình lên khuôn mặt cô. “Không… thôi được, nói cho anh cũng được, em đang nghĩ đến chuyện đến nhà họ Tô, nhỡ đâu sẽ rất ngại ngùng thì làm thế nào?” Yến Thanh Ti ngả người ra phía sau, lười biếng dựa vào lồng ngực của Nhạc Thính Phong. Bây giờ đã muộn rồi, trong đầu cô lại rất nặng nề nên không ngủ được. “Không cần lo lắng về chuyện đó, bà ngoại anh đã nói thế thì bà sẽ không làm khó em đâu. Anh chỉ đang rất tò mò, sao bọn họ lại chuyển biến đột ngột như vậy?” Nhạc Thính Phong cúi đầu hôn lên vai Yến Thanh Ti, bàn tay đã bắt đầu lần mò trên người cô. Yến Thanh Ti bị anh hôn thành ra hơi ngứa, không nhịn được nói: “Em cũng rất tò mò… Bản cung mệt rồi, hôm nay không muốn sủng hạnh anh đâu.”
Bình luận facebook