Tô lão gia vừa nghe liền thấy rất kinh ngạc, Tiểu Nhị là người đánh mạt chược giỏi nhất trong nhà, bình thường luôn là Tiểu Nhị thắng, kết quả bây giờ sao chưa được bao lâu mà đã bị thua sạch rồi? Yến Thanh Ti thật sự lợi hại như vậy sao? Tô lão gia không gọi ai, tự mình đi tới nhìn một cái, bài của Yến Thanh Ti cũng không phải quá tốt mà? Không bao lâu sau, Tô lão gia không còn lời nào để nói, bài không tốt nhưng kĩ năng tốt, người khác muốn quân gì đều không cho dù chỉ một quân. Đi tới đằng sau Tô Tiểu Lục thì thấy Tiểu Lục đang đánh loạn, tiện tay gõ vào đầu thằng nhóc một cái, “Cháu chơi như vậy không được...” Tô Tiểu Lục lau mồ hôi một cái: “Ông nội, tới tới... ngài đức cao vọng trọng, ngài mau trấn sân cho chúng cháu.” Nhạc phu nhân cầm một cây quạt, quạt gió cho Yến Thanh Ti: “Thanh Ti, ông ngoại con tới cũng không cần sợ, tối nay để bọn họ thua sạch đi.” Yến Thanh Ti nuốt nước miếng, cái này... sợ là không tốt lắm đâu nha. Tô lão gia đã ra tay, không thua hai lần không được sao? Yến Thanh Ti nhường Tô lão gia hai quân, sau đó vẫn thắng. Tô lão gia đến giờ nghỉ quả thật chịu không nổi mới cam lòng đi ngủ. Đánh bài tới tận hai giờ sáng, Yến Thanh Ti đã buồn ngủ không chịu nổi nên đòi đi ngủ, lúc này cuộc chơi mới tan, trừ chỗ cô ngồi từ đầu đến cuối chỉ một người, những chỗ khác đều đổi người mấy lần. Nhưng mà hiển nhiên cũng không có tác dụng gì. Lúc tan cuộc, mợ ba vừa ngáp vừa nói: “Không được, hai ngày nữa nhất định phải báo thù, chúng ta chơi thâu đêm...” Yến Thanh Ti cười gật đầu: “Được ạ!” Nhạc Thính Phong đưa Yến Thanh Ti về phòng, hai người không ngủ cùng một phòng. Dẫu sao cũng đang ở Tô gia nên tất nhiên không tự do tự tại như ở nhà mình. Phòng Nhạc Thính Phong ngay sát phòng của Yến Thanh Ti, anh kéo tay cô, nói: “Nếu em không có anh không ngủ được thì nói với anh, nửa đêm anh sẽ qua phòng em!” Yến Thanh Ti liếc anh một cái: “Em mệt chết đi được, anh đừng ồn ào nữa, mau ngủ đi.” “Thật sự không có anh em không ngủ được mà?” Yến Thanh Ti quả quyết lắc đầu: “Không...” Nhạc Thính Phong nửa người tựa vào người cô: “Nhất định phải thế sao? Không có em anh không ngủ được.” Yến Thanh Ti không nhịn được muốn cười, Nhạc Thính Phong đang làm nũng với cô, cô vỗ vỗ mặt anh: “Ngoan, không ngủ được thì xem hình của em. Dù sao... hình anh lén chụp em cũng nhiều như vậy còn gì?” Tai Nhạc Thính Phong đỏ lên, bị cô phát hiện rồi: “Xem ảnh đâu có đẹp bằng người thật!” Yến Thanh Ti nhéo mặt Nhạc Thính Phong một cái: “Được rồi, anh đừng quậy nữa, nương nương hôm nay quá mệt mỏi, không thể sủng hạnh anh.” Nhạc Thính Phong nhìn khuôn mặt cô mang vẻ mệt mỏi, rất đau lòng nha. “Vậy cũng được, cung tiễn nương nương.” “Ngủ ngon.” Yến Thanh Ti kiễng chân, hôn lên mặt Nhạc Thính Phong một cái. Cô xoay người vào cửa, Nhạc Thính Phong sờ lên chỗ vừa được hôn lên trên mặt, cười ngu một cái. Anh biết hôm nay Yến Thanh Ti thực sự rất mệt mỏi, chạy nửa ngày đường, đến nơi không nghỉ được bao lâu lại phải đi quay phim, buổi tối lại vội vã chạy về, vốn phải được nghỉ sớm một chút nhưng vừa rồi lại phải cùng đánh bài với một nhà từ già đến trẻ của Tô gia, thật ra cô hoàn toàn có thể từ chối nhưng cô không làm như vậy. Nhưng bởi vì cô cảm thấy đây chính là người thân của Nhạc Thính Phong, cô không thể để anh khó xử vì mình được. Yến Thanh Ti không nói bất cứ điều gì, nhưng anh nhìn cô lại càng đau lòng, cô cứ thế ương ngạnh chịu đựng, đánh tới tận hai giờ sáng. Trở về phòng, Yến Thanh Ti vội vàng đặt báo thức, rồi nhắn tin cho Tiểu Từ để buổi sáng tới đón cô thật sớm. Sau đó, vừa nằm xuống liền ngủ, cô quá mệt mỏi, vừa chạm tới gối đã ngủ như chết.
Bình luận facebook