Lão thái thái bật cười thành tiếng, mấy ngày nay bà còn cười nhiều hơn cả mấy chục năm qua, cuộc đời của bà mở đầu và kết thúc đều là hạnh phúc, mọi đắng cay, đau khổ lại rơi hết vào quãng thời gian còn lại. Bà cầm lấy tay Yến Thanh Ti, nói: “Không sao, sau này con lại nuôi bà.” Hạ lão thái bùi ngùi nói tiếp: “Chỗ của hồi môn đó vốn dĩ bà muốn để lại cho mẹ con, sau này mẹ con xảy ra chuyện rồi, bà chẳng thể cho nó được nữa. Bà nghĩ, đợi đến trước khi bà chết sẽ đem toàn bộ chỗ của cải đó đi quyên góp, đó cũng coi là làm việc thiện, tích chút công đức cho mẹ con. Trước đây, bà vẫn nghĩ những thứ thuộc về con gái mình thì sẽ không để cho bất cứ ai khác có được nó. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng chúng ta cũng tìm được con, những thứ đó cũng coi như là đã có chủ.” Yến Thanh Ti đang muốn nói mang số tài sản đó thành lập một quỹ từ thiện, nhưng cô lại nhìn thấy Du phu nhân và Hạ lão gia đang đi đến từ đằng sau, cô cố ý cười thật to nói: “Con cám ơn bà, thế thì con… sẽ không khách sáo tẹo nào đâu nha, bà cho con bao nhiêu con lấy bấy nhiêu, cả phần của ông ngoại và bác cũng không thể thiếu được.” Hạ lão thái vuốt ve khuôn mặt của Yến Thanh Ti cười nói: “Được, được, con bé ngốc nghếch này khách sáo với bà làm gì cơ chứ, sau này cả nhà họ Hạ đều là của con.” Hạ lão gia bước đến: “Bà con nói đúng lắm, sau này nhà họ Hạ đều là của con, không ai có thể tranh giành với con được. Con ấy à, cứ yên tâm làm một tiểu phú bà đi thôi.” Yến Thanh Ti nhìn thấy vẻ mặt của Du phu nhân khác lạ, nụ cười của cô càng rực rỡ, “Wow, thật ấy ạ? Đúng là khổ sở xây dựng sự nghiệp không bằng có một người bà tuyệt vời. Sau này con có thể đi ngang trong giới giải trí được rồi.” Hạ lão thái dí dí ngón tay lên chóp mũi cô, trên khuôn mặt tràn đầy yêu chiều: “Con thật đúng là một con nhóc hám của.” Yến Thanh Ti lại chẳng hề e ngại khi nhắc đến chuyện yêu tiền, cô nói: “Đúng thế, con yêu tiền mà, không có tiền con không có cảm giác an toàn. Trước đây con từng nói với Thính Phong, nếu kết hôn thật thì cổ phần công ty của anh ấy và tất cả tài sản trên danh nghĩa của anh ấy đều phải chuyển cho con, thẻ ngân hàng cũng phải đưa con giữ.” Nhạc Thính Phong gật đầu lia lịa: “Đây là điều tất nhiên rồi, có phải không ông ngoại? Ông là người có quyền phát biểu nhất mà.” Hạ lão gia tằng hắng một cái: “Khụ, kết hôn mà, tí chuyện như này còn không làm được thì sao mà kết hôn được.” Du phu nhân đứng bên cạnh miễn cưỡng cười cười vui, mấy lần muốn chen vào nhưng đều không được, dường như bà ta bị bọn họ vứt bỏ đẩy ra ngoài. Bọn họ là người một nhà, mà bà là một kẻ không liên quan đứng một bên quan sát, ngay cả Nhạc Thính Phong cũng là người trong gia đình ấy, chỉ có duy nhất một mình bà ta là không phải. Bà ta thấy ánh mắt của mỗi người dành cho Yến Thanh Ti như thể đó là một một bảo vật, như thể bọn họ đang đứng trước mặt Tiểu Ái của mấy chục năm về trước, coi cô ta là vật báu hi hữu trên thế gian này. Nhưng Du phu nhân không tìm ra được điểm nào ở Yến Thanh Ti đáng để người ta thích cả. Chỉ vì có quan hệ huyết thống nên cô ta tham lam vô sỉ đón nhận tất cả như lẽ đương nhiên hay sao? Đột nhiên Yến Thanh Ti nói: “Du phu nhân làm sao thế, tâm trạng của bác không tốt ạ?” Du phu nhân vội lắc đầu nói: “Không, không có, bác chỉ đang thất thần mà thôi. Trong nhà giờ cũng coi là có tiếng cười, bác cảm thấy như thể đang quay về khoảng thời gian rất lâu trước kia, khi Tiểu Ái vẫn còn, chú và cô đều tươi cười rất vui vẻ.” Yến Thanh Ti cong môi: “Cháu chính là con gái của mẹ, ông bà ngoại nhìn thấy cháu đương nhiên là phải vui rồi.” Hạ lão thái gật đầu: “Đúng là như thế…” “Bà ơi, chúng ta ra ngoài cũng khá lâu rồi, giờ chúng ta quay về nhé?” Yến Thanh Ti liếc Nhạc Thính Phong một cái, anh vội vã bước đến đẩy lão thái thái đi. … Buổi tối khi về đến khách sạn, Nhạc Thính Phong vội vã gọi điện cho mẹ anh. Vừa mở miệng, Nhạc Thính Phong đã phấn khích nói: “A lô, mẹ à, con nói cho mẹ nghe một chuyện vui, vui cực kì luôn.”
Bình luận facebook