Quý Miên Miên hơi suy yếu nói: “Em đã nói là sẽ cho anh một gia đình hoàn chỉnh mà, các con vẫn ổn chứ?” “Chúng đều rất khỏe, và...rất xinh đẹp.” Mộ Dung Miên do dự một lát nhưng vẫn nói ta ba chữ “rất xinh đẹp”, dù sao cũng là con gái, nói xấu thì hình như không được hay lắm. Quý Miên Miên chớp mắt nói: “Vậy là tốt, lần này cuối cùng có thể thoải mái rồi.” “Chúng ta chỉ cần hai đứa này thôi, không cần thêm đứa nào nữa.” Quý Miên Miên gật đầu: “Được, hai đứa vừa hay có bạn, vừa hay!” Hai đứa, không nhiều không ít, vừa đủ. Hai tuần sau, Quý Miên Miên xuất viện. Cả nhà dọn đến căn biệt thự đã mua từ năm trước Căn biệt thự độc lập, bên trong có vườn hoa riêng, trong vườn có xích đu, có chòi nghỉ mát nhỏ. Mộ Dung Miên còn dự định đợi khi bé con lớn lên thêm một chút sẽ bày thêm cầu tuột và một vài món đồ chơi của con nít. Sau khi tròn tháng, hai cô nhóc bắt đầu lớn lên, làn da vàng biến mất, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu, đôi mắt vừa đen vừa to, trong suốt sáng ngời, giống như hai quả nho đen bóng đáng yêu. Khi nhìn thấy người khác, miệng sẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng đáng yêu. Thế nên hai cụ nhà họ Quý càng thêm không nỡ rời xa hai cô nhóc này. Hai cô nhóc giống y hệt nhau, có lúc Quý Miên Miên còn không phân biệt được chúng. Cô đặt tên cho hai đứa là Tiểu Thất và Tiểu Cửu, bởi vì đó là thời gian cô sinh chúng ra, như thế vừa đơn giản vừa dễ nhớ, đứa tên Tiểu Thất là chị gái, còn đứa lên Tiểu Cửu là em gái. Lần đâu tiên Yến Thanh Ti thấy hai cô nhóc là vào tiệc đầy tháng của chúng. Cô cảm thấy rất thích chúng, còn thích hơn lần đầu nhìn thấy Hạnh Nhân là cô. Sao cứ cảm thấy, con gái nhà Quý Miên Miên sinh ra vừa xinh vừa mềm vừa đáng yên bụ bẫm, khi kêu ê a lên, làm người nghe cảm thấy tâm trạng đột nhiên dễ chịu hơn hẵn. Nhìn thôi đã khiến cô động tâm, muốn sinh thêm một bé gái nữa Nhưng vừa nghĩ đến công việc của mình, cô vừa nhận thêm một bộ phim, kịch bản rất tốt, phim cũng sắp bắt đầu quay, cô cũng đang chuẩn bị cho nó, hơn nữa lỡ như đứa thứ 2 lại là con trai thì sao? Cô ngẩng đầu nhìn Quý Miên Miên, lại gần và cười nói: “Miên Miên ở cử xong lại càng xinh ra thêm, làn da thì càng mềm mại như nước.” Quý Miên Miên kinh ngạc: “Chị, chị có việc gì phải không?” Yến Thanh Ti hắng giọng nói, “Không có gì, chỉ là sau này em nhớ thường xuyên dắt Tiểu Thất Tiểu Cửu đến nhà chị, nhà chị chỉ có một mình Hạnh Nhân, cứ cho chúng nó chơi với nhau nhiều vào.” Cô rất hối hận vì lần này không dắt Hạnh Nhân theo, cô hối hận quá! Đều tại cậu, muốn đón mẹ cô thì cứ đón đi, lất Hạnh Nhi ra làm cái cơ để làm gì. Làm nó không thể nhìn thấy hai đứa em xinh đẹp thế này. Quý Miên Miên đáp ứng rất sảng khoái: “Được chứ!” Yến Thanh Ti nghĩ thầm, thanh mai trúc mã là phải được bồi dưỡng từ bé, mặc kệ là đứa nào trong hai cô nhóc đây nhìn trúng Hạnh Nhân nhà cô, thì cô cũng đều lời to!” Quý Miên Miên không hiểu được ý đồ của Yến Thanh Ti, buổi tối lúc cho con bú sữa, cô thuận miệng nói ra cho Mộ Dung Miên nghe. Mộ Dung Miên cười ha ha, thì ra Yến Thanh Ti đã có ý đồ với con gái nhà anh sớm như thế, xem ra anh phải trông chừng thật kỹ rồi, …… Lần đầu tiên Hạnh Nhân gặp Tiểu Thất, Tiểu Cửu là vào ngày sinh nhật một tuổi của hai đứa, Hạnh Nhân lúc đó đã là một cậu bé rất ngạo kiều rồi, nhưng khi gặp hai cô nhóc kia, tuy cảm thấy rất mới lạ, cũng có ý muốn sờ thử, nhưng tâm tư kỳ lạ của cậu bé không ai có thể đoán được đâu.
Bình luận facebook