“Hãm hại? Tay của ông sờ lên đến ngực của cô ta rồi mà còn dám nói là hãm hại à, ông xem tôi là con ngốc sao? Trong nhà đang trong giai đoạn vội vã gấp rút như thế mà ông còn mua một cái vòng cổ mấy trăm vạn cho con đ* đó, Yến Tùng Nam, có phải ông chuyển hết tiền của công ti cho con nhỏ đó rồi chứ gì, ông nói cho tôi biết con tiểu yêu tinh đó là ai? Ở đâu? Ông nói đi, nói đi!” Rõ ràng Diệp Linh Chi đã không thể khống chế cơn giận của mình nữa, giống một bà điên, điên cuồng đánh Yến Tùng Nam. “Bà đủ lắm rồi đấy, đồ điên.” Yến Tùng Nam cuối cùng cũng chịu hết nổi, đẩy bà ta một cái thật mạnh khiến Diệp Linh Chi ngã sõng xoài trên đất. “Ông dám đánh tôi, ông lại dám đánh tôi sao… ông thật sự cho rằng, nhà họ Diệp chúng tôi dễ bị ức hiếp lắm đúng không? Vì một con đàn bà đê tiện mà ông dám đẩy tôi.” “Diệp Linh Chi, bà có tí não cho tôi được không? Minh Châu đang ở ngoài kia kìa, bây giờ mà bà gây lộn với tôi, nhỡ đây Yến Thanh Ti ra tay với Minh Châu thì sao, ai sẽ giúp đỡ con gái chúng ta đây?” Yến Tùng Nam nhắc đến Yến Minh Châu cuối cùng cúng có thể tìm về chút lí trí cho bản thân. “Vì Minh Châu, tôi tạm thời không tính toán chuyện này với ông, Yến Tùng Nam ông đợi đấy cho tôi, chuyện này ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng.” Yến Tùng Nam kiên quyết kéo Diệp Linh Chi đang trong cơn giận ra ngoài, Yến Thanh Ti thoáng cái đã ẩn đi. Diệp Linh Chi một lần nữa hoà vào đám người, Yến Thanh Ti nháy mắt với Thang Ngọc Dao, sau đó cô bước đến bên cạnh Diệp Linh Chi, kéo tay bà ta lại, thân thiết nói: “Dì à, dì đi đâu thế?” Diệp Linh Chi tìm xung quanh mãi mà không thấy Yến Minh Châu đây, lo lắng sốt vó lên, bà ta đang kề sát với ranh giới bộc phát cơn giận, nhìn thấy Yến Thanh Ti hận không thể cào nát cô ra, hơi đâu mà diễn trò cùng cô nữa, “Cút đi…” Yến Thanh Ti cười ha hả: “Sao lại giận dữ đến thế, chẳng qua chỉ là cặp bồ thôi mà? Đàn ông có mấy ai không ăn vụng đâu, huống hồ…” Yến Thanh Ti liếc nhìn Diệp Linh Chi một cái: “Huống hồ bà đã thành ra cái dạng này rồi, ba tôi không đi ăn vụng mới là có vấn đề đấy, có người đàn ông nào muốn chạm vào loại đàn bà vừa già vừa xấu như bà không, bà thử sờ chỗ sẹo lồi trên người bà chưa? Ha ha… cha tôi có lên giường với bà đi chăng nữa, chắc cũng chỉ làm qua loa cho xong việc, một giây là giải quyết xong vấn đề ấy chứ.” Câu nói này của Yến Thanh Ti vừa chanh chua vừa sắc bén, từng chữ từng chữ một giống như kim châm, đâm thẳng vào màng nhĩ của Diệp Linh Chi, kích thích thần kinh yếu ớt sắp suy sụp đến nơi của bà ta. Cuối cùng thì Diệp Linh Chi cũng không nhịn nổi nữa, mạnh mẽ đẩy Yến Thanh Ti ra, phẫn nộ quát mắng: “Con tiện nhân này, mày cút đi cho tao….” Yến Thanh Ti thuận thế lui về phía sau hai bước rồi sau đó ‘không cẩn thận’ mà đâm vào người đứng đằng sau lưng, cú va chạm làm rượu trong chén trên tay người đó sóng ra ngoài, Rượu đổ hết lên sau lưng Yến Thanh Ti, người bị va chạm lảo đảo vài cái rồi mới đứng vững, vội vã nói: “Xin lỗi, làm ướt hết áo cô rồi, thật xin lỗi, để tôi giúp cô lau đi nhé?” Những người xung quanh bị tiếng hét chói tai vừa nãy của Diệp Linh Chi thu hút, quay lại nhìn sang góc này. Yến Thanh Ti vuốt vuốt mái tóc, nụ cười rất ưu nhã: “Không sao.. là do lỗi của tôi mà.” Yến Thanh Ti ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Thang Ngọc Dao, thân hình mảnh dẻ của cô ấy có hơi run rẩy. Yến Thanh Ti chớp mắt với cô ấy, vở kịch này đã đến lúc bắt đầu rồi. Thang Ngọc Dao mỉm cười với Yến Thanh Ti, dường như chuẩn bị đi khỏi nơi này, Yến Thanh Ti đã giữ cô ấy lại: “Đợi chút đã, tôi trông cô có hơi quen quen nhỉ.” Thang Ngọc Dao mỉm cười: “Nhưng mà tôi đâu có biết cô là ai.” Yến Thanh Ti bất ngờ giơ tay đến trước ngực Thang Ngọc Dao. Thang Ngọc Dao ‘kinh hoàng’: “Cô làm cái gì thế?” Yến Thanh Ti chộp lấy chiếc vòng cổ bằng ngọc sapphire trước ngực Thang Ngọc Dao nói: “Không có gì đâu… chỉ là cảm thấy chiếc vòng cổ này của cô thật là đẹp, chắc cũng phải trị giá mấy chục triệu đấy nhỉ? Là do chồng cô mua tặng à, thật hào phóng.”
Bình luận facebook