Hai vợ chồng nhà họ Yến không màng tới hình tượng, danh dự của bản thân mà đánh nhau trước mặt mọi người, để việc xấu trong nhà phơi bày trước mặt bàn dân thiên hạ, nhưng tất cả đều bàng quan không quan tâm, chẳng ai muốn tiến lên ngăn lại, chỉ đứng nhìn, chế giễu hai người họ. Cho dù có lôi kéo cũng chỉ là làm bộ. Sắc mặt hai vợ chồng nhà họ Lạc thì đen như mực, bữa tiệc rượu bọn họ tỉ mỉ tổ chức bị mấy con chó điên này phá hủy hoàn toàn. Lúc đầu thì là do Yến Minh Châu, lúc sau thì là vợ chồng nhà họ Yến, người của Yến gia đúng là có bản lĩnh gây chuyện. Sắc mặt ông Lạc tái mét, muốn mượn tiền, đừng có nằm mơ, giờ ông không ra tay giết chết mấy người của Yến gia đã là phúc đức lắm rồi. Đột nhiên không biết là ai hét lên: “Trời ơi, máu... thật nhiều máu...” Tất cả sự chú ý của mọi người tập trung vào Thang Ngọc Dao, sắc mặt cô trắng bệch, vẻ mặt đau đớn, nước mắt liên tục rơi xuống, yếu ớt rên rỉ: “Mau, mau cứu lấy con của tôi...đau...đau quá, xin mấy người đó...mau cứu lấy con tôi...” Phía dưới cô đã chảy ra một vũng máu lớn, chiếc váy cách tân sáng màu cũng bị máu nhuộm cho đỏ rực, khiến mọi người xung quanh khiếp sợ, náo loạn hết lên. Yến Thanh Ti siết chặt nắm đấm, chuyện này đã nằm trong tính toán nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến cho lòng Yến Thanh Ti trở nên đau đớn. Yến Tùng Nam một cước đá văng Diệp Linh Chi ra, nhào tới bên người Thang Ngọc Dao: “Em cố gắng gượng... cố...chống...đỡ... đứa bé... đứa bé...” Yến Tùng Nam phát hoảng, đứa bé trong bụng Thang Ngọc Dao là niềm hi vọng duy nhất hiện giờ của ông ta, khi Yến Minh Tu xảy ra chuyện ông ta chỉ lo là Yến gia bị đoạn hương khói* chứ chẳng quan tâm thương thế của nó ra sao. *Đoạn hương khói: không có con cháu= không ai thắp hương Thang Ngọc Dao có thai một lần nữa giúp ông ta phấn chấn trở lại, rồi ông ta sẽ lại có con trai nối dõi. Nhưng giờ, cả người Thang Ngọc Dao đang đau đớn mà không ngừng run lên, máu cứ thế chảy, lênh láng cả một vùng, tất cả đang sụp đổ. Thang Ngọc Dao dùng một cánh tay đầy máu bám lấy Yến Tùng Nam: “Yến tổng, mau...cứu...cứu...đứa bé...” Yến Tùng Nam nhất thời hoảng loạn không biết làm thế nào: “Đứa bé...đứa bé... làm sao để cứu.” Yến Thanh Ti lạnh lùng tiến đến: “Tôi đã gọi tới bệnh viện, bọn họ sẽ tới nhanh thôi.” Sau đó, lại nói tiếp: “Đúng rồi... tôi cũng đã đã báo cho cảnh sát rồi, không cần cảm ơn tôi đâu.” Ông Lạc gầm lên: “Cô báo cảnh sát?” Chuyện này mà kinh động tới cảnh sát, tức là sẽ khiến nhiều người biết tới chuyện này, dù không phải là chuyện xấu của Lạc gia nhưng nó lại xảy ra trong buổi tiệc rượu của Lạc gia tổ chức, chưa kể ai cũng biết quan hệ giữa nhà họ và nhà họ Yến, đừng hòng nghĩ phủi tay. Yến Thanh Ti châm chọc: “ Đánh con nhà người ta thành như vậy, chẳng lẽ lại không nên báo cảnh sát? Nếu đứa bé của cô ta bị đánh hỏng, có muốn giấu cũng chẳng được.” Câu “nếu đứa bé của cô ta bị đánh hỏng” của Yến Thanh Ti nháy mắt đã đâm thẳng vào trái tim của Yến Tùng Nam, ông ta tiến tới trước mặt Diệp Linh Chi, đá mấy phát vào người bà ta: “Con khốn, cô ấy mà xảy ra chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày đâu.” Xe cảnh sát và xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, Thang Ngọc Dao được đưa vào bệnh viện, Yến Tùng Nam đi cùng. Yến Thanh Ti muốn đi theo nhưng nhìn thấy Thang Ngọc Dao liên tục hướng về phía cô lắc đầu, nên thôi... Cảnh sát sau khi biết rõ tình huống, chụp ảnh hiện trường xong, lấy lời khai từ tất cả nhân chứng có mặt tại hiện trường, trong đó có cả Yến Thanh Ti. Muốn dẫn Diệp Linh Chi đi, lúc này bà ta mới hoảng sợ, gương mặt sưng phù như bánh bao, gào thét như một người điên: “Tôi chỉ đánh con hồ ly tinh quyến rũ chồng tôi, tôi mới là người bị hại... cô ta phá vỡ gia đình tôi...”
Bình luận facebook