Yến Thanh Ti nghe xong muốn hộc máu: “Anh....cmn hôm nay không muốn cấu kết làm chuyện xấu với anh, để tôi xuống.” Nhạc Thính Phong cười lạnh, trong bóng tối lộ ra hàm răng trắng bóng: “Thả em xuống?Ha ha...để em lại chạy đi tìm cái tên tiểu Lãnh sao? Em coi tôi là thằng ngốc sao!” Yến Thanh Ti chỉ muốn đập vào đầu Nhạc Thính Phong mấy phát, cái gã chết tiệt này nhiều lúc toàn thốt ra những câu thiếu đòn, làm, làm, làm, làm cái đầu nhà anh. Mặc dù cô đã quyết định sẽ không cấm Nhạc Thính Phong có được lợi lộc. Nhưng, cơ thể cô, cô có quyền chủ động, nhưng cái trạng thái không ổn định này của anh ta, ha ha.... Yến Thanh Ti cô không muốn chơi với anh ta, làm với một tên không khống chế được cảm xúc, nóng nảy táo bạo, cô không có tâm trạng giúp vui. “Nhạc Thính Phong anh già đầu như vậy rồi đừng có mà suốt ngày ăn dấm?” Nhạc Thính Phong nghe xong, chân phải lại đạp mạnh vào chân ga, hai mắt như tóe lửa ra tới nơi: “Dấm? Con mắt nào của em thấy tôi ghen tị, hôm nay tâm tình của ông tốt, ông sẽ ăn dấm của em.” Được rồi, anh thừa nhận, trong đầu anh giờ toàn Axit pantothenic, nếu như đây là ăn dấm thì cứ ăn đi. Số lần anh ăn còn ít sao. Yến Thanh Ti muốn thổ huyết, cô nhìn tốc độ càng lúc càng nhanh, vội vàng nắm chặt lấy chiếc ghế cô đang ngồi: “Nhạc Thính Phong, anh muốn chết thì chết một mình ấy, tôi còn chưa muốn đâu.” Vẻ mặt Nhạc Thính Phong lúc này tràn đầy hung ác nham hiểm: “Ha hah...ông đây giờ vẫn chưa muốn đi xuống Hoàng Tuyền với em đâu, nếu như muốn cũng là chết ở trên giường.” Yến Thanh Ti tức đau hết cả răng: “Thật muốn cho mẹ anh thấy bộ dạng vô sỉ bỉ ổi của anh.” “Được thôi... tôi cho em cơ hội.” Nhạc Thính Phong vốn là muốn đưa Yến Thanh Ti về nhà riêng nhưng nó hơi xa, anh cũng chẳng muốn hao phí thời gian, từ đầu đã hướng xe về phía Nhạc trạch. Yến Thanh Ti cứ tưởng Nhạc Thính Phong tức quá mới nói vậy, đợi đến khi dừng xe mới phát hiện nơi này không phải là nơi cô từng đến. Yến Thanh Ti đề phòng hỏi: “Đây là chỗ nào?” Nhạc Thính Phong đứng ngoài mở cửa xe cho Yến Thanh Ti, cười lạnh: “Sợ? Em không phải không biết sợ là gì sao? Không cần đoán, đây là “nơi táng thân” của em đấy.” *Nơi táng thân: chỗ chết Yến Thanh Ti nhìn gương mặt âm ngoan của Nhạc Thính Phong, trong lòng khẽ run lên, lần này tức thật rồi. Yến Thanh Ti sợ hãi: “Không xuống, có bản lĩnh thì anh khiến tôi táng thân luôn trong xe ấy.” Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Đã đến địa bàn của ông, táng thân ở đâu chả như nhau, nhưng chuyện này không phải là do em quyết định.” Nhạc Thính Phong đưa tay chặn Yến Thanh Ti lại, tháo dây an toàn, vắt cô lên lưng mà khiêng đi. Cả tối nay Yến Thanh Ti chưa ăn cái gì vào bụng, bỗng bị khiêng lên như vậy, choáng váng hết cả mặt mày. Cô bấu mạnh vào lưng Nhạc Thính Phong: “Thả tôi xuống.” Nhạc Thính Phong vô liêm sỉ nói: “Thả xuống cũng được thôi, nhưng là thả xuống giường.” Yến Thanh Ti tức muốn ói máu. Nhạc Thính Phong khiêng Yến Thanh Ti vào phòng khách, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, giờ này là giờ xem phim của Nhạc phu nhân, nhưng hôm nay không thấy bà đâu. Ngũ tẩu nghe thấy tiếng động liền chạy ra xem, thấy thiếu gia nhà họ đang vác một cô gái trên lưng. Nhất thời ngây người tại chỗ. Thiếu gia nhà họ, thế mà lại dẫn phụ nữ về nhà, Yến Như Kha còn chưa từng có cái vinh hạnh đó. Đã hơn nửa đêm rồi, có cần kích thích đến vậy không?
Bình luận facebook