-
Chương 220
Mọi thứ phiền toái đã được cởi sạch, Nhạc Thính Phong vội vã đè lên người cô lần nữa. Yến Thanh Ti nhắm mắt, thôi kệ, chạy trời không khỏi nắng, dù gì sớm muộn rồi cũng sẽ phải xảy ra, anh ta đã muốn thì cho anh ta. Dù sao thì cũng không phải là chưa làm bao giờ? Ba năm trước cũng đã làm rồi đấy thôi. Yến Thanh Ti cuối cùng cũng thoả hiệp, nhưng, đột nhiên có tiếng đập cửa ầm ầm vang lên. Giọng nói của Nhạc phu nhân vọng tới: “Con trai à, Thính Phong, con mở cửa ra, hôm nay mẹ làm món con thích nhất đây này, cũng đã hâm nóng lại cho con rồi, con mau ra ăn đi.” Nhạc Thính Phong vừa chuẩn bị xong lại bị tiếng gõ cửa đột ngột này cắt ngang. Biểu cảm của anh lúc bấy giờ, đặc sắc đến nỗi Yến Thanh Ti cũng không biết phải dùng từ gì để miêu tả nữa. Vẻ mặt Nhạc Thính Phong âm trầm một cách phát sợ, ông đây đến quần cũng đã cởi rồi… thì... bà mẹ yêu quý của mình lên đây làm gì? Thế này là nhất định chuyên môn chơi khăm con trai mình đấy à? Vừa nghe thấy giọng nói của Nhạc phu nhân, hai mắt Yến Thanh Ti bỗng trở nên sáng rực, lập tức ngồi bật dậy, nói: “Đến rồi, cơ hội đến rồi đấy, để tôi cho mẹ anh thấy con trai mình không biết xấu hổ đến mức nào.” Nhạc Thính Phong mặt mũi đen sì ấn cô nằm xuống giường: “Ông đã nói rồi, hôm nay mà không ‘ăn’ được em, cmn nó, tôi sẽ theo họ em luôn, em nằm yên đấy cho tôi.” Yến Thanh Ti cười ha ha: “Nhưng mẹ anh thì sao?” Nhạc Thính Phong khàn giọng hét lên với người đứng ngoài cửa: “Mẹ, con đang bận.” Nhạc phu nhân đứng ngoài cửa nói: “Con trai, thấy con bận rộn cả ngày trời thế nên hôm nay mẹ mới làm riêng món này cho con đấy, con ra ăn một chút đi, con nói xem đã bao lâu con không được ăn cơm mẹ nấu rồi, gầy xọp ra thế kia, mẹ nhìn mà đau lòng lắm.” Yến Thanh Ti cười đến đau cả bụng, cô giơ tay vuốt ve khuôn mặt của Nhạc Thính Phong, bắt chước giọng điệu của Nhạc phu nhân: “Ngoan nào, đi ăn cơm đi, gầy thế này, mẹ thấy mà đau lòng lắm đó.” Nhạc phu nhân đã quyết tâm phải làm cho được, nhất định phải xem xem người phụ nữ trong đó là ai, nếu như không phải là tiểu yêu tinh kia thì không sao, nhưng mà là cô ta thì tuyệt đối không thể để hai người bọn họ làm chuyện đó được. “Con trai, con càng lớn càng không nghe lời mẹ, mẹ thật đau lòng nha…” Nói rồi Nhạc phu nhân còn giả vờ khóc lên hai tiếng nữa. Yến Thanh Ti lắc đầu than thở: “Chậc,chậc… nghe xem, bác gái thương anh thế kia cơ mà, còn anh thì, bất hiếu quá đó nha khiến bà ấy bị tổn thương rồi kìa.” Trên trán Nhạc Thính Phong toàn vạch đen, hai người phụ nữ này hôm nay đến để gây chuyện với anh đấy à? Bị Nhạc phu nhân quấy rầy, dục vọng trong Nhạc Thính Phong cũng bị dập tắt gần hết. Anh nghiến răng nghiến lợi đứng dậy: “Em cứ chờ đấy cho tôi, ăn xong bữa khuya, tôi sẽ ‘ăn’ em.” Yến Thanh Ti liếc anh một cái đầy quyến rũ: “Được thôi, tôi đợi anh đấy.” Đợi anh theo họ Yến. Nhạc Thính Phong mặc quần áo vào mặt mũi sa sầm ra mở cửa: “Mẹ, mẹ đừng giả vờ nữa, mẹ xem mấy cái bộ phim mì ăn liền đó thì tưởng là mình có thể khóc giống họ được à?” Nhạc phu nhân ngại ngùng bỏ tay xuống: “Cái đó thì, mẹ không có khóc nhưng những gì mẹ nói đều là lời thật lòng mà.” Nhạc phu nhân kiễng chân vươn cổ nhìn vào trong. Nhạc Thính Phong cản bà lại: “Mẹ nhìn cái gì đấy?” Yến Thanh Ti đột ngột thò đầu ra từ đằng sau lưng Nhạc Thính Phong, “Đương nhiên là để nhìn tiểu yêu tinh tôi rồi!” “Chào bác gái, mấy ngày không gặp, bác lại càng đẹp ra rồi này.” Nhạc phu nhân sờ sờ mặt, hắng giọng nói: “Cô đừng có cố lấy lòng tôi, không cần biết cô làm thế nào mà dụ dỗ được con trai tôi nhưng tôi sẽ không bao giờ cho cô bước chân vào nhà họ Nhạc đâu.” Yến Thanh Ti chớp chớp mắt với bà: “Nhưng bây giờ không phải là tôi đang ở trong nhà họ Nhạc à? Hơn nữa còn vừa xong việc với con trai bảo bối của bác đấy!” …… Nhạc thổ hào: có một bà mẹ hơn 30 năm chuyên đi chơi khăm con trai thế này, …, sau này xin hãy gọi tôi là Yến Thính Phong, cám ơn!