Nhạc phu nhân nhìn Yến Thanh Ti gặm sườn liên tùng tục không hề ngừng nghỉ, chỉ trong chốc lát đã chén sạch nửa đĩa, trước mặt cô ta đã có một núi xương thừa nho nhỏ, nghĩ thầm, tiểu yêu tinh này đã bao lâu chưa ăn cơm rồi. Đối với mỗi một người thích nấu nướng, không có gì vui hơn so với việc nhìn người khác ăn sạch đồ ăn mình làm và được nghe người ta khen ngợi, điều này khiến cho bà có cảm giác thành tựu. Nhạc phu nhân âm thầm đắc ý, xem đi đồ ăn ta nấu ngon chưa này, tiểu yêu tinh cũng ăn ngon lành kia kìa. Nhạc phu nhân tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Làm diễn viên các cô không phải lúc nào cũng phải giữ gìn vóc dáng à, suốt ngày ăn kiêng sao, cô ăn nhiều thế không sợ thất nghiệp à.” Yến Thanh Ti chớp chớp mắt với Nhạc phu nhân: “Bác cứ yên tâm, tôi có ăn nhiều đến mấy nữa cũng chẳng béo được… huống hồ có con trai bác mà, tôi sẽ không thất nghiệp được đâu.” Nhạc phu nhân bĩu môi: “Đừng có mà nói khoác, trên đời này làm gì có ai ăn mà không béo.” Yến Thanh Ti phun một cục xương ra: “Có tôi, dạ dày hỏng rồi không hấp thu được chất dinh dưỡng nữa, đương nhiên là không béo được rồi.” Nhạc phu nhân ngẩn ra, không nói gì, một lúc sau bà vẫy tay gọi Ngũ tẩu lại. Không lâu sau, Ngũ Tẩu bưng ra cho Yến Thanh Ti một bát cháo, cháo táo đỏ hạt sen, còn nóng hôi hổi, mùi hạt sen tỏa ra thơm ngát. Giờ thì đến lượt Thanh Ti ngẩn ra, món cháo này rất tốt cho dạ dày, cô đột nhiên cảm thấy hốc mắt mình bị nhòe. Cô cố ý tỏ ra vẻ tuỳ tiện nói: “Bác gái, bác tốt với cháu thế này là muốn khiến cháu cảm động sau đó buông tha cho con trai bác phải không?” Nhạc phu nhân hừ một cái: “Đây là của tôi ăn xong còn thừa lại đấy, để đến ngày mai cũng không ăn được nữa, tôi làm thế để tiết kiệm lương thực, cô thì biết cái gì, thương cô ấy hả, thế thì cô cũng phải để tôi coi trọng cô đã rồi hẵng nói.” Nhạc phu nhân vứt lại một câu như thế rồi lại bưng cái dáng vẻ quý phu nhân của mình lên rồi đi mất, cái vẻ kiêu ngạo ấy giống y hệt Nhạc Thính Phong. Đúng lúc ấy Nhạc Thính Phong xuống tới nơi, bà vội bước đến, Nhạc Thính Phong vừa mới tắm xong, bà đứng cạnh liền cảm giác được hơi lạnh toả ra từ người anh: “Ôi trời, sao người con lạnh thế này, con lại tắm nước lạnh đấy hả?” Nhạc Thính Phong nhìn bà với ánh mắt lạnh căm căm: “Không thì làm thế nào? Còn không phải là chuyện tốt mà mẹ gây ra hả?” Nhạc phu nhân ngượng ngùng sờ mũi: “Cái đó thì…, con… con đi ăn chút gì đi.” Dứt lời, Nhạc phu nhân liền chạy đi xem ti vi, bà sợ Nhạc Thính Phong sẽ nổi đoá lên với bà mất. Nhạc Thính Phong ngồi đối diện với Yến Thanh Ti, thấy cô đang húp cháo, anh ở dưới gầm bàn đá cho cô một cái. Yến Thanh Ti không thèm ngẩng đầu lên: “Làm gì? Muốn bàn với tôi chuyện khi nào thì đổi họ à?” Một câu này của cô khiến Nhạc Thính Phong nghẹn họng. Lời nói đã nói ra chẳng khác gì hắt nước đổ đi, muốn thu lại cũng không thu được, Nhạc Thính Phong thật hối hận, đầu óc thế nào mà lại thốt ra câu đó chứ. Mỗi khi ở cùng Yến Thanh Ti, lí trí, lí tưởng là cái cmn gì thế. Nhạc Thính Phong tức quá gắp một miếng sườn lên nhét vào mồm, hung hăng cắn nát thịt, nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti như thể đang ăn thịt cô vậy. Yến Thanh Ti vươn tay vuốt vuốt khuôn mặt của Nhạc Thính Phong: “Đừng có xấu hổ mà, ngày đó kiểu gì rồi cũng sẽ đến thôi.” Nhạc Thính Phong cắn nát khúc xương: “Đúng thế, cái ngày ông đây ngủ được với em kiểu gì cũng sẽ đến thôi.” “Thính Phong, con trai, con trai…” Nhạc phu nhân ở ngoài kia gọi mấy câu liền không thấy ai thưa liền cao giọng gọi to: “Nhạc Thính Phong, con có nghe thấy mẹ nói không đấy?” Nhạc Thính Phong từ từ quay sang nhìn bà, vẻ mặt như thể cuộc sống không còn gì để yêu thương nữa: “Mẹ, từ hôm nay trở đi, họ của con không còn là họ Nhạc nữa, con theo họ của cô ta, hãy gọi con là Yến Thính Phong.” -- Nhạc thổ hào: Trước chỉ có một tiểu yêu tinh chơi mình, giờ đến mẹ ruột cũng nhảy vô giúp vui, tạm biệt, cái thế giới không còn gì để yêu thương này!
Bình luận facebook