Kể từ lúc gặp lại Yến Thanh Ti cho đến bây giờ mới chỉ hơn có một tiếng, nhưng trái tim Hạ Lan Phương Niên đã phải kinh hãi tới mấy lần. Từ đầu đến cuối anh luôn tin rằng mỗi quan hệ giữa hai người chỉ là do Nhạc Thính Phong ép buộc cô, chứ không phải là cô tự nguyện. Nhưng bây giờ, Yến Thanh Ti đang dùng hành động để đâm vào trái tim anh. Nhạc Thính Phong biết Yến Thanh Ti giờ đang lợi dụng anh nhưng với tình huống hiện tại thì anh nguyện ý để cô lợi dụng chính mình, không những thế hành động này có thể đánh lui được một tình địch hùng mạnh cớ gì lại không nguyện ý. Nụ hôn này cho dù Yến Thanh Ti không làm, anh cũng sẽ làm, nhất định phải làm cho Hạ Lan Phương Niên chết tâm. Yến Thanh Ti buông Nhạc Thính Phong ra, quay đầu nói với Hạ Lan Phương Niên: “Tôi muốn nổi tiếng, muốn trở thành ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước, muốn đứng vị trí cao nhất trong tất cả nghệ sĩ, đây là mong muốn của tôi, anh không cho tôi được nhưng anh ta có thể. Về sau đừng tìm tôi nữa cũng không cần nghe ngóng bất cứ thông tin gì của tôi, chúng ta không thể làm bạn.” Càng không thể làm người yêu. Trong đầu Yến Thanh Ti thầm nghĩ nhưng không cuối cùng vẫn không nói ra. Nhạc Thính Phong nắm lấy hông của Yến Thanh Ti nói với Hạ Lan Phương Niên: “Chúng tôi đi trước, tạm biệt, giúp tôi nói với bác trai và bác gái, mẹ tôi có chút không thoải mái nên xin phép về trước.” Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti xoay người, Hạ Lan Phương Niên lại gọi một tiếng: “Thanh Ti..............” Yến Thanh Ti thản nhiên đáp: “Anh nên quay lại nước M đi.” Hạ Lan Phương Niên đứng đó nhìn Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti rời đi, hai người đều mặc trang phục màu đen, nhìn từ phía sau trông giống như là đồ tình nhân, cực kì xứng đôi. Sự đau đớn trong trái tim Hạ Lan Phương Niên ngày càng lớn, anh cứ đứng đó nhìn về bóng lưng đang rời đi của Yến Thanh Ti: “Nhưng anh muốn chờ em.” Nhạc Thính Phong không cho cô ấy được tình yêu, cũng không cho cô ấy được hạnh phúc nhưng anh thì có thể. Yến Như Kha không biết từ đâu đi tới, lặng lẽ tới bên cạnh Hạ Lan Phương Niên: “Hạ Lan tiên sinh, hôm nay...rất cảm ơn, tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này của anh...” Hạ Lan Phương Niên nhanh chóng rời đi cứ như không nghe thấy những gì cô ta nói. Yến Như Kha cắn răng túm chặt lấy bộ đồ đang mặc trên người, bộ đồ của nhân viên quét dọn vệ sinh khách sạn. ................... Trên xe, một bầu không khí quỷ dị đang bao trùm, Nhạc phu nhân hết sức tò mò mà đảo mắt đi đảo mắt lại quan sát hai người. Nhạc phu nhân nói: “Quyến rũ được con trai tôi còn chưa đủ sao, còn muốn mồi chài thêm thằng nhóc nhà họ Hạ Lan, đúng là thiếu đàn ông thì không sống được.” Yến Thanh Ti nhếch môi: “Cháu đã nói với bác rồi, cháu lớn lên xin đẹp bốc lửa như vậy đương nhiên thủ đoạn câu dẫn đàn ông phải cao rồi, chỉ cần cháu muốn thì có ai có thể thoát khỏi tay cháu đâu, bác mới nhìn thấy một Hạ Lan Phương Niên thôi, có cơ hội cháu giới thiệu cho bác biết thêm vài người nữa.” Nhạc phu nhân đỏ hết cả mặt: “Cô...cô đúng là vô liêm sỉ mà.” Yến Thanh Ti cười khanh khách: “Đây là điều đương nhiên, nếu không sao có thể cấu kết với con trai bác được.” “Hai đứa... hai đứa, hừ, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Nhạc phu nhân quay đầu đi không thèm để ý tới hai người họ nữa. Nụ cười trên mặt Yến Thanh Ti cũng dần nhạt đi. Nhạc Thính Phong hình như chuyên tâm lái xe, không hề để ý tới mọi việc xung quanh, thấy hai người họ cãi nhau cũng không nói câu nào, hoàn toàn không để ý. Chạy thẳng về Nhạc trạch, anh mở cửa cho Nhạc phu nhân xuống trước rồi mới mở cửa xe cho Yến Thanh Ti: “Xuống xe thôi.” Yến Thanh Ti vừa xuống đã kéo lấy cánh tay của Nhạc Thính Phong, quay ra nói với Nhạc phu nhân: “Bác, tối nay cháu mượn con trai dùng một lát, ngày mai sẽ trả lại cho bác.” Vẻ mặt Nhạc phu nhân bỗng tràn đầy phòng bị: “Cô...cô muốn làm gì?” Yến Thanh Ti cười cười: “Bác yên tâm, cháu sẽ không ăn mất anh đâu.”
Bình luận facebook