Nhạc Thính Phong ôm vai cô: “Em đoán xem... bà ta đã tin chưa?” Hạ Như Sương đã không giấu nổi ánh mắt sốt sắng của mình nữa rồi, Yến Thanh Ti dựa ra sau, nói: “Bà ta không thể không tin. Giờ ông ngoại là con đường duy nhất để bà ta có thể tiếp xúc với bên ngoài. Hơn nữa... bà ta có lòng tin có thể khiến ông ngoại tin mình.” Yến Thanh Ti biết hiện tại là lúc Hạ Như Sương đang sốt ruột và lo lắng nhất, cô cố tình để ông ngoại mang theo vài tin tức vào, đó sẽ là một đả kích lớn đối với bà ta, sẽ khiến bà ta mất bình tĩnh. Thật ra, Hạ Như Sương là một kẻ rất tự tin, đặc biệt là khi đối diện với Hạ lão gia. Bà ta muốn làm gì, chỉ cần xuống tay từ phía Hạ lão gia thì tuyệt đối sẽ không thất bại, bao gồm cả chuyện của Yến Thanh Ti. Bởi vì Hạ lão gia tin bà ta, vì họ đã chung sống với nhau nhiều năm, bà ta hiểu tính cách của ông, biết ông là người dễ nịnh. Dù cho tất cả mọi người đều nghi ngờ bà ta, nhưng chỉ cần không có chứng cứ xác thực, chỉ cần bà ta sống chết không chịu thừa nhận thì có thể thay đổi cục diện nhờ vào ông. Thế nên, Hạ lão gia mang đến bất cứ tin gì, bà ta cũng đều sẽ tin. Kể cả có nghi ngờ cũng chỉ là vài phần cũng không đáng kể. Trong lòng Hạ Như Sương hiểu rõ hơn ai hết, một khi tra rõ ra cái chết của Nhiếp Thu Sính 17 năm trước, vậy sự thật về... trận hỏa hoạn “mai táng” Tiểu Ái vào 40 năm trước cũng sẽ nhanh chóng được tra ra. Tới lúc đó, bà ta sẽ không thể trốn nổi nữa. Còn cả Hạ lão thái nữa, chỉ cần bà tỉnh lại, Hạ Như Sương có muốn động thủ với bà cũng không được nữa rồi. Hạ Như Sương biết rõ, Hạ lão thái vô cùng ghét bà ta, chỉ cần bà tỉnh lại, e rằng việc đầu tiên sẽ là xử lí bà ta mất. Hai chuyện này đều cấp bách lắm rồi. Muốn giải quyết chuyện đầu tiên thì buộc phải làm cho Hạ gia loạn lên, khiến Hạ An Lan không còn tâm trạng mà điều tra cái khác nữa. Nhưng làm thế nào để Hạ gia loạn từ tận gốc rễ ra, vậy... buộc phải xuống tay từ việc thứ hai rồi. Hạ Như Sương nhanh chóng phân tích mọi chuyện, bà ta không thể cứ tiếp tục nằm mãi trên giường bệnh như vậy, bà ta phải ra ngoài, buộc phải tìm cách ra ngoài cho bằng được. Muốn ra ngoài, nhất định phải dựa vào Hạ lão gia, bà ta không còn nhiều thời gian nữa rồi! Yến Thanh Ti tỉ mỉ quan sát mọi thay đổi trên gương mặt Hạ Như Sương, cô bảo Ngự Trì lắp một lỗ camera trong phòng bệnh của bà ta, cô muốn khi Hạ Như Sương tiếp tục thúc đẩy chuyện này, cô phải... nhanh chóng giết chết bà ta một cách quang minh chính đại. Hạ lão gia từ phòng bệnh đi ra, vội vàng đi tìm Yến Thanh Ti. “Thanh Ti, con thấy ông nói vậy có được không?” Yến Thanh Ti gật đầu: “Những lời ông nói rất hay.” “Vậy... còn chuyện gì cần ông làm nữa không?” Yến Thanh Ti gật đầu: “Ngày mai... ông lại tới thăm bà ta, tới lúc đó bà ta sẽ trăm phương ngàn kế nghĩ cách cầu xin ông. Lúc đầu ông cứ vờ từ chối đã, sau đó ông gọi điện cho bác trước mặt bà ta, tốt nhất là cứ tranh luận với bác một hồi, đương nhiên kết quả cuối cùng bác sẽ đồng ý tạm thời sẽ không giám sát bà ta nữa, sẽ bảo vệ sĩ ngoài cửa đi hết.” Hạ lão gia nghe rất chăm chú, ônggật đầu nói: “Được, ông biết rồi.” “Cảm ơn ông ngoại.” “Thanh Ti... có thể giúp được con ông rất vui. Ít nhất... ông còn có thể vì con mà làm chút gì đó, con cũng đừng nói cảm ơn với ông nữa.” Hạ lão gia nói xong, lắc đầu rời đi, ông không hỏi Yến Thanh Ti tại sao lại bảoông nói những lời này, hiện tại ông cũng ngày càng ý thức mãnh liệt được rằng Hạ Như Sương tuyệt đối không sạch sẽ, nếu không... tại sao tất cả mọi người đều nghi ngờ bà ta? Có lẽ, thật sự chỉ có mình ông hồ đồ, chỉ có mình ôngbị Hạ Như Sương lừa được đến tận bây giờ. Yến Thanh Ti nhìn bóng lưng Hạ lão gia, lưng ông hơi gù, ông thật sự... đã rất già rồi.
Bình luận facebook