Nơi này, chính là một địa điểm quay phim vô cùng lý tưởng, lúc đặt chân tới đây, Cận Tuyết Sơ nghĩ anh như vừa được sinh ra lần thứ hai. Yến Thanh Ti làm như không nghe thấy câu cuối cùng của anh ta, cô không muốn mập mờ với người đàn ông nào thì sẽ không để ý những gì anh ta nói. Yến Thanh Ti cười: “Đợi bài hát mới của anh phát hành rồi, nhớ tuyên truyền tôi cho tốt.” Cận Tuyết Sơ: “Nhất định...” Tiểu Từ giúp Yến Thanh Ti trang điểm, đồ diễn thì là đồ của cô. Gió thổi tung làn váy đỏ rực như máu để lộ ra chân dài, phía sau là bãi phế liệu... hoàn toàn khắc họa được hình ảnh vừa mĩ lệ lại chán chường, vừa u ám lại rực rỡ, dường như cô là điểm tiếp xúc khi hai thế giới va chạm nhau. Không sợ ít người, chỉ sợ người quay không chuyên nghiệp. Chỉ là sự đan xen ống kính xa gần đơn giản, thêm chút ống kính lay động, chuyển cảnh... nhưng mà cái MV này, được quay vô cùng đẹp. Phần còn lại chính là hậu kì và phối nhạc, nhưng điều này, văn phòng của Cận Tuyết Sơ có người làm được. Quay xong, Yến Thanh Ti liền rời đi, cô cần phải bắt kịp thời gian bay đến Cảnh Thảnh. Lên xe, Cận Tuyết Sơ cứ ngồi ngắm lại những bức ảnh chụp trong máy. Hình ảnh Yến Thanh Ti đứng bên cạnh cái ô tô cũ nát loang lổ, mỏng manh nhưng không hề yếu đuối, cứ như ẩn giấu dưới cơ thể bé nhỏ của cô là một loại sức mạnh khổng lồ, vệt bóng in ở dưới mặt đất, lại phảng phất như một con yêu quái, mang theo sức sống mạnh mẽ mãnh liệt, dường như không ai có thể chống cự lại cô ấy. Cận Tuyết Sơ nói với Tony: “Đẹp thật, đúng không?” Tony vô thức gật đầu, nhưng miệng thì lại nói: “Có đẹp đến mấy, cũng không bẻ thẳng tôi được.” Cận Tuyết Sơ vẫn không thể rời mắt khỏiYến Thanh Ti: “Cậu trời sinh đã cong rồi, tôi thích là được.” Tony kinh ngạc: “Cậu thích cô ta thật đấy à?” “Đúng, tôi thích!” ...................................... “Nhạc Tổng, cô Thanh Ti lại bay tới Cảnh Thành rồi.” Giang Lai cẩn thận báo cáo như thường lệ, chỉ sợ có sai sót. Đã hơn một tuần từ sau khi xem tư liệu về Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong dường như vẫn chưa thể bứt ra khỏi nỗi ám ảnh đó. Mấy ngày này cứ rảnh ra trong đầu Nhạc Thính Phong lại cũng hiện lên gương mặt của Yến Thanh Ti, lạnh lùng, cứng rắn, độc ác, cứ như một lưỡi dao sắc bén được tôi luyện qua hàng ngàn chông gai và thử thách. Bên tai anh luôn văng vẳng lời nói của Yến Thanh Ti - Đừng có mà yêu tôi! Nhạc Thính Phong nghĩ anh ta sắp bị tinh thần phân liệt đến nơi rồi. Mặc dù đã bình tĩnh lại, nhưng anh ra vẫn có dũng khí đi tìm Yến Thanh Ti, trong lòng cứ có một nút thắt mãi không thể cởi bỏ. Mặc dù mấy ngày hôm nay hôm nào anh cũng chạy đến đứng ở dưới khu nhà của Yến Thanh Ti. Nhưng mà, không dám đi lên, đi lên rồi không biết sẽ phải lảm gì? Xin lỗi? Anh có thể nói ra những lời này sao? Không xin lỗi, vậy thì làm cái gì? Gặp mặt rồi, anh nên nói gì với cô? Nhạc Thính Phong ngày nào cũng rối rắm, anh muốn tìm ai đó để hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi gì, càng không có mặt mũi để nói ra. Giang Lai Thấy Nhạc Thính Phong thất thần, liền gọi hai tiếng: “Nhạc tổng, nhạc tổng...” Nhạc Thính Phong hoàn hồn: “Được, tôi biết rồi.” Đi Cảnh Thành, Nhạc Thính Phong nhíu mày. Giang Lai thấy Nhạc Thính Phong hồn vía lại trên mây, mở miệng nói tiếp: “Nhạc Tổng, còn có một chuyện, cô Yến Như Kha cứ tìm tôi đòi gặp ngài.” Gương mặt Nhạc Thính Phong trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đuổi đi, không cho phép cô ta được xuất hiện trước mặt tôi.” Nghe thấy cái tên Yến Như Kha này, Nhạc Thính Phong lại tức giận, nhớ tới chuyện mà mấy người nhà họ Yến đã làm với Yến Thanh Ti, lại càng muốn giết chết hết bọn họ. Giang Lai cẩn thận: “Đã đuổi đi rồi, nhưng mà...”
Bình luận facebook