Nhạc Thính Phong im lặng một hồi rồi nói: “Ông bà ngoại của em là một cặp vợ chồng già, chỉ có mẹ em là con gái. Dựa theo tuổi của mẹ vợ thì lúc được sinh ra bà ngoại đã... ít nhất là 65 tuổi, tuổi này hoàn toàn không có năng lực sinh đẻ.” Yến Thanh Ti trợn to mắt: “Nói cách khác, tức là mẹ em... có lẽ không phải con ruột của ông bà?” Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng, chuyện của mẹ vợ anh cũng đang điều tra, nhưng chỉ có thể tra được từ lúc mẹ vợ được đưa tới nhà ông bà ngoại, khoảng 5, 6 tuổi. Những chuyện trước đó đều không điều tra được, anh định điều tra rõ rồi mới nói cho em.” Yến Thanh Ti cắn môi, Nhạc Thính Phong nói cho cô chuyện này nhưng không khiến cô cảm thấy kinh ngạc. Yến Thanh Ti từng nghĩ mẹ cô và nhà họ Du chắc có mối quan hệ nào đó, có thể nhà họ Du chính là nhà ngoại của cô hoặc ít nhất cũng quá quan hệ thân thích. Cô cũng từng nghĩ mẹ cô có lẽ không phải là con ruột của ông bà ngoại, nhưng hôm nay Nhạc Thính Phong xác nhận thì Yến Thanh Ti mới nảy ra suy nghĩ, có lẽ câu đố về thân thế của mẹ cô thật sự rất phức tạp. Yến Thanh Ti nhớ bộ dạng nghiêm túc đến đáng sợ của Du Dực lúc rời đi, muốn điều tra cái chết của mẹ cô thì việc tra được thân thế của bà là chuyện bắt buộc, dù sao cũng phải tìm lại tổ tiên cho mẹ. Yến Thanh Ti lập tức gọi điện thoại cho Du Dực, chuyện này có lẽ hữu dụng với ông ấy. Nhưng điện thoại reo mãi cũng không có ai bắt máy. Yến Thanh Ti gọi rất nhiều lần nhưng đều không ai bắt máy, cô để di động xuống cúi đầu che trán: “Thân thế của mẹ em, còn có nguyên nhân cái chết không rõ ràng của bà, những người đã hại chết bà còn chưa đền tội thì em vĩnh viễn không có cách nào thanh thản được.” “Anh sẽ giúp em.” Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti: “Mặc dù vẫn chưa điều tra ra những chuyện của mẹ vợ trước khi đến Nhiếp gia, nhưng mà... kiểu gì cũng tìm được đầu mối.” Đầu mối? Yến Thanh Ti biết, bất kì đầu mối nào cũng đều rất quan trọng, sợi dây chuyền hình lá ngân hạnh kia là đầu mối duy nhất lúc này, nhất định phải nắm chắc! Dây chuyền, nhà họ Du, mẹ cô, ba thứ này chắc chắn có liên hệ gì đó với nhau? Còn có cả Diệp Linh Chi nữa. Cô nhất định phải hỏi cho bằng được chuyện về sợi dây chuyền từ miệng Diệp Linh Chi. Yến Thanh Ti kéo tay Nhạc Thính Phong: “Muốn biết một chuyện từ một người thì nên làm như thế nào?” Nhạc Thính Phong: “Vậy phải túm được nhược điểm của người đó.” “Nhưng mà nếu như tất cả nhược điểm của người đó đều không sử dụng được thì sao?” Nhược điểm của Diệp Linh Chi hiện tại đều không thể dùng được, tính mạng của bà ta hay tính mạng của Yến Minh Châu đều không có tác dụng. Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không thể, nhất định phải có nhược điểm, nói cho anh biết người đó là ai?” Yến Thanh Ti do dự một lát, nói: “Diệp Linh Chi.” “Giao cho anh.” Yến Thanh Ti gật đầu một cái. ... Đêm khuya, Du Hí vì lạnh quá mà tỉnh dậy, anh ta lạnh đến run lẩy bẩy, đang định gọi y tá đến chỉnh nhiệt độ thì nhìn thấy... bên mép giường có một bóng đen đang ngồi. Du Hí bị dọa sợ muốn hét chói tai, nhưng mà còn chưa kịp phát ra âm thanh nào đã nghe thấy bóng đen kia âm trầm nói: “Dám kêu một tiếng, lưỡi cũng không còn.” Du Hí lập tức bịt chặt miệng, cố đem tiếng hét kia nuốt ngược vào cổ họng. Anh ta lắp bắp nói: “Chú... chú... chú... hai... chú hai...” Trái tim của Du Hí sắp nát vụn ra rồi, con mẹ nó, lão hồ ly tinh này lại tới làm gì? Khuôn mặt của Du Dực hoàn toàn chìm vào bóng đêm, Du Hí chỉ có thể nhìn đôi mắt kia đang tỏa ra sát khi lạnh như băng. Ông ta nói: “Bây giờ, chú hỏi cháu trả lời, đừng có nói dối cũng đừng mong giấu diếm cái gì, không nói dối được thì đừng tự tìm cái chết!”
Bình luận facebook