Một lần nữa kể lại chuyện cũ năm xưa đã chôn sâu trong đáy lòng, Diệp Linh Chi có chút suy sụp, đó là chuyện mà bà ta không muốn nhớ lại nhất. Hiện tại Diệp Linh Chi rất hối hận vì bản thân mình đã lãng phí quá nhiều tâm cơ đi cướp một người đàn ông, nhưng kết quả kẻ đó lại chẳng ra gì, khiến mình rơi vào tình cảnh như bây giờ. Nói cho cùng, trách ai đây? Là do bà ta có mắt không tròng mà thôi. Yến Thanh Ti nghe thấy câu nói đó của Diệp Linh Chi liền đứng bật dậy, năm đó Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi không có ý định giết mẹ cô, vậy cuối cùng tại sao mẹ cô lại chết? Yến Thanh Ti đang định đi ra ngoài đã nghe thấy tiếng Nhạc Thính Phong hỏi: “Các người không định giết bà ấy, vậy tại sao bà ấy lại chết? Lẽ nào… có người khác muốn hại bà ấy? Những gì Diệp Linh Chi biết được không nhiều nhưng tất cả những gì bà ta nói đã khiến Nhạc Thính Phong cảm thấy ớn lạnh. Chân tướng bị che giấu năm đó còn có thể đáng sợ hơn những gì anh đã tưởng tượng! Diệp Linh Chi lắc đầu, sắc mặt lụn bại, nói: “Đây là do cậu nói chứ không phải là tôi nói. Chuyện năm đó, ngay đến bản thân tôi cho đến tận bây giờ cũng không thể nói rõ ràng. Tôi chỉ biết một điều duy nhất chính là có người muốn cô ta phải chết, cả tôi và Yến Tùng Nam đều là con dao trong tay người đó mà thôi. Có người không muốn cô ta được sống, chiếc vòng cổ đó là thứ có thể chứng minh cho thân phận của cô ta… Còn về thân phận của cô ta như thế nào thì tôi không biết, tôi thật sự không biết gì hết mà. Sau khi Nhiếp Thu Sính chết, căn bản tôi chẳng để tâm đến chuyện đó. Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy cô ta chết cũng rất tốt, có thể miễn đi những phiền toái sau này, nhưng tôi không ngờ đến một Nhiếp Thu Sính chết đi để lại một Yến Thanh Ti còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.” Nói đến tên của Yến Thanh Ti, trên gương mặt của Diệp Linh Chi toàn bộ đều là hận thù. Bà ta nhìn bóng dáng đằng sau tấm bình phong, oán hận nói: “Cho dù có như thế nào đi chăng nữa, lúc đầu âm mưu tìm người nhục nhã Nhiếp Thu Sính là tao và Yến Tùng Nam, cái chết của bà ta, tao quả thật không thể trốn tránh trách nhiệm, có thể nói tất cả mọi chuyện là do tao tạo thành. Yến Thanh Ti, mày muốn giết chết tao thì cứ nhắm vào tao đây này, đừng có gây phiền toái cho con trai tao nữa. Gia đình tao bây giờ chết cũng đã chết, điên cũng đã điên, tao cũng chẳng thiết sống, mày cứ đến đây mà giết chết tao đi này.” Diệp Linh Chi biết Yến Thanh Ti cũng có ở đây, bà ta cố tình kích động cô, bà ta đã sụp đổ hoàn toàn rồi, bà ta chợt cảm thấy chết đi cũng là một sự giải thoát. Yến Thanh Ti từ từ bước ra, gương mặt cô rất bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc, cô nói: “Tôi sẽ không để bà chết, tôi sẽ khiến cho bà nếm thử thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết!” Khi mà tất cả sự phẫn nộ đã không thể diễn tả nổi tâm tình lúc này, Yến Thanh Ti bình tĩnh trấn định lại càng đáng sợ. Bây giờ cô mới biết, năm đó Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi lại hèn hạ đến thế, cho dù bọn họ thật sự chưa từng muốn giết mẹ cô nhưng bọn họ chết cũng xứng đáng. Yến Thanh Ti dường như dùng toàn bộ lý trí mới có thể kìm nén bản thân mình không lao lên đâm cho Diệp Linh Chi một nhát ngay lúc này. “Thanh Ti, bình tĩnh lại.” Nhạc Thính Phong đứng bên cạnh siết chặt lấy tay của Yến Thanh Ti. Anh nói với Diệp Linh Chi: “Tôi có thể tìm bệnh viện tốt nhất để chữa trị cho con trai mà, có thể cho cậu ta dùng loại thuốc tốt nhất, nhưng bà phải đồng ý với tôi một điều kiện.” Diệp Linh Chi đề phòng hỏi: “Điều kiện gì?” Bây giờ Nhạc Thính Phong đã hoàn toàn chắc chắn kẻ đứng đằng sau bức màn này có liên quan trực tiếp đến Diệp Kiến Công. Bao nhiêu năm nay Diệp Linh Chi và Yến Tùng Nam chỉ là con cờ được kẻ đó tung ra đánh lạc hướng mà thôi. Bí mật này đã được chôn giấu bao nhiêu năm như thế, có thể thấy tâm tư của kẻ đứng đằng sau… âm hiểm đáng sợ đến mức nào? Nhạc Thính Phong nói: “Quay về nhà họ Diệp, hỏi cho rõ ràng tung tích của chiếc vòng cổ từ Diệp Kiến Công, còn có điều tra rõ ràng người đứng đằng sau liên quan đến Diệp Kiến Công là ai. Đương nhiên, bà có thể không làm… nhưng con trai bà ngay đến cả người thực vật cũng không làm được đâu.”
Bình luận facebook