Con bé như vậy rất tốt, có thế khiến người khác yên tâm nhưng cũng càng khiến người ta đau lòng vì nó. Còn về phần nhà họ Du, mấy năm nay đã quá nể nang rồi, cũng đến lúc nên làm rõ quan hệ rồi. … Trời sáng, một ngày mới lại bắt đầu, đêm hôm qua Yến Thanh Ti ngủ rất ngon. Cuối cùng cũng gặp được Nhạc Thính Phong, nhìn thấy anh cô liền cảm thấy bình yên. Địa vị của Nhạc Thính Phong trong lòng cô còn quan trọng hơn cô nghĩ. Đánh răng rửa mặt xong, nhìn vào trong gương thấy cái vòng cổ mà mình đang đeo, Yến Thanh Ti cong môi, vuốt ve nó một lát. Bây giờ nhìn lại, nó vẫn quê một cục y như thế, nhưng cô rất thích nó. Cô thay quần áo rồi xuống dưới nhà thì đã thấy Nhạc Thính Phong đang ngồi nói chuyện với Hạ An Lan. Yến Thanh Ti sững ra, cô dụi dụi mắt, xác định là mình không nhìn lầm xong mới hỏi: “Sao mà… anh đến sớm thế?” Nhạc Thính Phong cười hì hì với Yến Thanh Ti: “Hôm nay đi thăm bà với em, anh đương nhiên là không thể đến muộn rồi. Hôm qua ngủ có ngon không?” “Ngủ ngon lắm.” Nhạc Thính Phong cười ngây ngô: “Anh cũng thế…” Anh đến đây từ sáng sớm. Chưa đến 7 giờ sáng xe đã dừng trước cổng nhà họ Hạ rồi, ánh mắt người gác cổng nhìn anh như thể sinh vật kì lạ. Anh vừa vào trong nhà liền gặp Hạ An Lan, liền thân thiết gọi một câu “bác”. Hạ An Lan không để ý đến anh, cũng chẳng sao, anh cứ đi theo đằng sau ông mà chẳng hề cảm thấy xấu hổ ngại ngùng. Vừa đi theo ông anh vừa kể về những chuyện thú vị khi anh và Yến Thanh Ti quen nhau, nói về sự vất vả của Yến Thanh Ti mỗi lần đi quay phim, nói rất nhiều điều hay về cô, trong ba câu thì có đến hai câu rưỡi là khen Yến Thanh Ti. Dần dà, Hạ An Lan cũng không bài xích anh nữa, bởi vì ông cũng rất muốn biết về cuộc sống bình thường của Yến Thanh Ti như thế nào, công việc của cô ra sao, cô thích cái gì, cô ghét cái gì, ông muốn tìm hiểu tất cả mọi điều về con bé. Nhạc Thính Phong kể rất nhiều chuyện, trên gương mặt ông dần dần hiện lên nụ cười, thi thoảng còn nói với anh vài câu. Yến Thanh Ti nghiêng đầu thắc mắc nói: “Em thấy anh đến đây để ăn chực thì có.” “Chậc chậc, thế mà bị em phát hiện ra mất rồi, anh đến là để ăn sáng cùng em mà, đương nhiên là… còn có cả bác nữa.” Hạ An Lan khẽ hừ một tiếng: “Đi ăn sáng thôi.” Ngồi xuống rồi Nhạc Thính Phong mới nhìn thấy Du phu nhân, anh thân thiết chào hỏi: “Du phu nhân, chào buổi sáng. Nghe Thanh Ti kể là mấy hôm nữa Du Hí đến đây. Cậu ấy thích đua xe phải không? Đúng lúc lắm, cháu có một người bạn đang mở một câu lạc bộ đua xe ở Dung Thành, sau này cậu ấy đến cháu nhất định sẽ mời cậu ấy đến chơi. Ở đó có khá nhiều xe tốt, quan trọng nhất là có cả mấy cô hotgirl mà cậu ấy thích nhất nữa.” Du phu nhân nhất thời cảm thấy cực kì xấu hổ: “Nó… gần đây nó không chơi đua xe nữa. Mọi người ăn sáng đi, mau ăn thôi.” Yến Thanh Ti cắn đũa hỏi: “Sao anh biết rõ thế?” Nhạc Thính Phong vội vã thanh minh: “Bởi vì Tô Tiểu Lục mở câu lạc bộ đó ấy mà.” Yến Thanh Ti nheo mắt nhìn anh: “Có thật không?” “Thật mà, em không tin anh lập tức gọi điện cho Tiểu Lục chứng minh cho em xem.” “Được rồi, tạm thời tin anh.” Hạ An Lan nhìn cái cách hai đứa ở bên nhau, Nhạc Thính Phong luôn luôn chiều chuộng Thanh Ti, điều này khiến cho trong lòng ông cảm thấy rất vui mừng. Sau khi ăn xong bữa sáng, Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti cùng lên viện. Từ hôm đó trở đi, Nhạc Thính Phong ngày nào cũng đưa Yến Thanh Ti đến bệnh viện, Hạ lão gia luôn miệng khen Nhạc Thính Phong biết ý. Đến ngày thứ tư, ánh nắng rực rỡ, cửa sổ mở he hé chứ không mở hết, nhiệt độ trong phòng rất thoải mái. Yến Thanh Ti nói: “Bà ngoại, con cắt móng tay cho bà nhé, bà không nói gì coi như là đồng ý rồi nha?” Trong lúc cắt móng tay, Yến Thanh Ti lỡ tay làm rơi bấm móng tay xuống đất, cô cúi xuống nhặt, đột nhiên cảm thấy có người đang kéo ngón tay mình, cô cứ tưởng là Nhạc Thính Phong, ngẩng đầu lên nhìn đó là một bàn tay gầy guộc đang nắm chặt lấy ngón tay cô. Yến Thanh Ti sững ra mất một lúc, nhìn về phía đầu giường, liền bắt gặp một đôi mắt chất chứa đầy tang thương, cô khẽ cong khoé môi, cười nói: “Bà ngoại… bà tỉnh rồi?”
Bình luận facebook