Nhạc Thính Phong lại trực tiếp nằm xuống: “Ngày ngày nhìn thịt mà không thể ăn, chân tay bủn rủn hết rồi, không có sức để cút.” Nhạc Thính Phong muốn ngủ với Yến Thanh Ti, thật sự là rất muốn. Nhưng mỗi lần cởi quần áo ra, chỉ kém có một bước nữa là Yến Thanh Ti lại luôn dùng lời nói tạt cho Nhạc Thính Phong mấy gáo nước lạnh. Dục vọng bị khơi lên nhưng lại không thể nào phát tiết, chỉ có thể chậm rãi nguội lạnh như ấm trà. Thế nên Nhạc Thính Phong cứ như vậy chịu đói đói khát. Yến Thanh Ti tức đến đau cả ngực: “Anh có còn tự trọng hay không?” Nhạc Thính Phong liếc cô một cái: “Ở bên cạnh em, cần gì tự trọng chứ?” Nhạc Thính Phong trước đây không giống như thế này, khi còn đi học, ai nhắc đến anh đều nói anh là một vương tử lạnh lùng cao ngạo, nhưng trước mặt Yến Thanh Ti, anh ta đúng là một tên lưu manh không có giới hạn. Có đôi lúc Nhạc Thính Phong nghĩ, có lẽ là... đây mới chính là con người thực sự của anh, trước mặt người ngoài, đều là diễn kịch, đều mang mặt nạ, đều cùng những người đó tính toán nhau. Nhưng, Yến Thanh Ti thì sao? Yến Thanh Ti đột nhiên cúi xuống, gương mặt kề sát gương mặt Nhạc Thính Phong: “Nhạc Thính Phong, anh yêu tôi rồi đúng không?” Nhạc Thính Phong ngây người một lúc, con ngươi căng ra, nhưng lại nhanh chóng hồi phục bình tĩnh: “Em nói xem?” Yến Thanh Ti dơ tay vuốt ve gương mặt Nhạc Thính Phong, âm thanh mềm mại:: “Còn nhớ lời tôi đã nói hôm đó không?” Nhạc Thính Phong bị sờ có chút mềm nhũn: “Hôm nào?” Yến Thanh Ti véo mạnh một cái: “Đừng giả bộ.” Nhạc Thính Phong bị véo đến đau miệng, giơ tay xoa xoa gương mặt, như cười như không: “Nếu như anh yêu em thật, em định làm gì?” Yến Thanh Ti vỗ vỗ gương mặt Nhạc Thính Phong: “Tương lai anh sẽ biết thôi.” Nhạc Thính Phong.... tương lai? Dám khẳng định như vậy? --------------------- Nhạc Thính Phong mấy ngày nay đều ở chung với Yến Thanh Ti, hai người chung sống yên bình. Yến Thanh Ti có ý muốn quyến rũ anh, nhưng mà cô nhìn ra Nhạc Thính Phong đang cảm thấy áy náy với cô nên càng cố ý tận dụng cơ hội. Buổi tối, hai người ôm nhau ngủ trên một chiếc giường, điều khiến Yến Thanh Ti hiếu kì chính là, Nhạc Thính Phong chịu đựng rất giỏi, nhiều lắm chỉ hôn và vuốt ve cô vài cái. Mặc dù nhiều lần không khống chế được, cô lại mở miệng châm chọc thế là Nhạc Thính Phong lại chẳng có động tĩnh gì, chuyện này thật sự vô cùng thần kì, Yến Thanh Ti có chút không thể tin nổi. Yến Thanh Ti trong lòng cười lạnh, loại chuyện thế này, cô sẽ không tin đây là do Nhạc Thính Phong đã yêu thương cô, có lẽ là……. ghét bỏ cô bẩn. Ở lại hai ngày, Lạc Thành lại có chuyện, Nhạc Thính Phong không thể không quay về. Trước khi đi còn nói với Yến Thanh Ti đợi anh ta xong việc sẽ quay lại. Giống như lần trước, Yến Thanh Ti lại cười nhạo: “ Anh quay lại làm cái gì? Về đắp chăn bông nói chuyện à? Muốn anh, còn không bằng quay thêm vài tập phim. Nhạc Thính Phong nghe xong mặt đen như đít nồi, đây là lần đầu tiên trong đời anh quan tâm một cô gái, thương cô quay phim vất vả vậy mà... cô lại chẳng biết điều. Nhạc Thính Phong kéo Yến Thanh Ti vào trong ngực, cúi đầu khóa chặt môi cô, cắn một cái: “Được, được, em cứ đợi đấy cho tôi, đợi tôi quay lại, sẽ cho em thấy, ông đây rốt cuộc có được hay không.” Yến Thanh Ti hừ một tiếng, giơ tay nắm lấycằm Nhạc Thính Phong: “Không đi đi còn lưu luyến cái gì.” Nhạc Thính Phong!!! Có muốn hay không thì Nhạc Thính Phong vẫn phải đi về trước.
Bình luận facebook