Du Hí muốn một cuộc sống tự do, hưởng thụ, tuyệt đối đừng bảo anh ta làm chuyện bất cứ chuyện gì quá khó khăn, tuyệt đối đừng ôm kì vọng anh ta sẽ trở thành tinh anh... Khóe môi Du Dực nhếch lên: “Giờ cho cháu một cơ hội, cháu muốn hay không muốn?” “Muốn, chắc chắn là muốn rồi.” Du Hí gật đầu lia lịa, đây là ngày tháng mà anh ta hằng mong ước, tất nhiên là muốn rồi, anh cũng có phải là đứa ngu đâu. Du Dực móc ra một tấm vé máy bay đưa cho Du Hí: “Nếu đã vậy, cháu cũng không nhất thiết phải trở về Hải Thành nữa.” Du Hí ngẩn ra, ú ớ nhận lấy tấm vé máy bay, vừa thấy địa điểm ghi trên đó, mắt như lòi cả ra. Trước khi Du Hí kịp tỉnh lại thì đã không thấy Du Dực đâu nữa rồi, sau lưng truyền tới âm thanh lạnh lẽo của ông: “Cháu nên biết, nếu cháu về đến Du gia, kể cả chú không tính sổ với cháu, cháu cũng không thể ra khỏi Hải Thành được nữa. Tất cả những chuyện mẹ cháu làm sẽ khiến cháu, hoặc ngay đến cả nhà họ Du cũng phải chôn cùng nhau luôn đấy. Cơ hội này cháu có muốn hay không... đều là ở cháu, lần này chú không ép cháu nữa.” Du Hí run lên, tin lời Du Dực theo phản xạ, anh ta biết biết ông chú này sẽ không lừa gạt mình làm gì. Tuy anh ta không biết rốt cuộc mẹ đã làm ra chuyện gì, nhưng từ những biểu hiện thất thường gần đây của bà, từ trong những câu nói của bà, Du Hí cũng nghe ra, có lẽ bà đã làm chuyện gì đó không thể cứu vãn được nữa rồi. Hơn nữa, bà vẫn muốn đối phó với Yến Thanh Ti, kết quả sẽ như thế nào, chẳng ai biết được. Tay cầm vé máy bay của Du Hí run lên, rốt cuộc đi... hay không đi đây? 40 phút sau, Du Hí đã ngồi lên máy bay. Nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy từng đám máy trắng xóa, từng đám từng đám như kẹo bông, chỉ nhìn không thôi sẽ như cảm thấy vị ngọt đang quyện giữa đôi môi vậy. Bên tai loáng thoáng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người ngoại quốc, Du Hí cũng chẳng buồn quan tâm xem họ đang nói về chuyện gì. Cả người Du Hí đều đang run rẩy, hiện tại thật sự muốn gào lên thật to, tự do chân chính sắp tới rồi, con mẹ nó, mày có là ai đi nữa cũng chẳng liên quan gì tới tao hết. Chú hai nói nghe cũng buồn cười, cơ hội tốt thế này mà không đi, anh ta bị ngáo chắc? Mặc kệ Du gia có xảy ra chuyện hay không, chỉ mình anh ta thì có thể làm được gì? Ở lại có khi vẫn còn bị chôn chung cũng nên, không bằng trốn đi, được người nào hay người ấy! Du Hí giơ tay múa may một hồi, gào thét trong lòng: Ánh nắng, bãi biển, mỹ nhân, ông mày đến rồi đây! Yến Thanh Ti, biến đi; Ông chú khốn kiếp, biến đi; Mẹ cũng lượn luôn đi; Kể cả Du gia cũng biến nốt! ... Du Dực biết Du Hí nhất định sẽ đi, cho tên nhãi đó một cơ hội tốt như vậy, chắc hẳn nó còn chạy nhanh hơn cả thỏ! Du Hí là người có chút ích kỉ, nhưng đôi khi ích kỉ lại chính là ưu điểm lớn nhất của nó, vì càng ích kỉ thì càng dễ thỏa mãn, cũng sẽ càng hiểu bản thân có thể làm gì, không thể làm gì! Du Dực lấy điện thoại ra gọi cho Nhạc Thính Phong: “Là tôi, gặp nhau đi.” Nhạc Thính Phong dập máy, anh lấy cớ là đi mua chút đồ cho Thanh Ti, bảo Nhạc phu nhân theo bác với bác gái anh tới Hạ gia trước. Tới Hạ gia, thấy Hạ An Lan không ở đó, Nhạc phu nhân thở phào. “Bác gái, đừng căng thẳng, bác con không ở nhà, bác cứ yên tâm.” Nhạc phu nhân “hừ” một tiếng: “Xì, còn lâu bác mới căng thẳng. Kể cả ông ta có ở đây, bác cũng không sợ.” Yến Thanh Ti nhìn ra phía sau bà, nói: “Ơ, bác, bác về rồi ạ?” Nhạc phu nhân sợ đến nỗi nhảy ra phía sau Yến Thanh Ti: “Ai, ai, ai về?” Yến Thanh Ti cười ầm lên: “Bác Nhạc, chẳng phải bác bảo... không sợ sao?” Mặt Nhạc phu nhân đỏ bừng lên, bà nhéo lên mặt Yến Thanh Ti: “Con nhóc này, dám dọa bác à?” Yến Thanh Ti cười một cách thần bí: “Bác gái, thật ra, muốn thu phục được bác con có một cách tốt lắm, bác có muốn thử không?” “Cách gì?” “Ví dụ như... trở thành bác gái của con chẳng hạn!”
Bình luận facebook