Du Hí tiếp tục vùi đầu ăn cơm, thuận tiện nói một câu: “Chuyện này cũng không phải đơn giản, tám phần là có người nói với cô ta cái gì đó.” Du phu nhân siết chặt đôi đũa đang cầm trong tay. Du Hí nói xong thì chính bản thân anh ta cũng ngẩn ra, cắn đũa len lén liếc mắt nhìn về phía mẹ mình, thân thể bà hình như hơi cứng lại. Trong lòng Du Hí lúc ấy chỉ muốn chửi thề một câu, mẹ ruột của con ơi, sao mẹ lại dùng một chiêu không kĩ thuật gì hết như vậy? Con còn tưởng chiêu thức mẹ lớn lao như nào, không muốn chết thì đừng có làm được không? Yến Thanh Ti liếc nhìn Du phu nhân, cười nói: “Có lẽ... là anh họ nói đúng. Chậc... chuyện hôm nay cũng thật thú vị, con câu dẫn bác cơ đấy, trí tưởng tượng không tệ.” Du Hi cắm đầu ăn cơm, nghiến răng mà nhai, mẹ nó, bây giờ ăn được thêm miếng nào tốt miếng đấy, sau này còn sợ không có cơm mà nhai đâu. Hạ lão thái cười lớn, gắp thức ăn cho Yến Thanh Ti: “Ăn nhiều một chút. Đến Trung thu, Mi Mi với người bên Tô gia sẽ tới, nếu nó thấy con gầy nhất định sẽ trách chúng ta không nuôi con béo mập được. Bà không thể để con ở nhà bọn họ thì mập qua nhà chính mình thì lại gầy được.” Yến Thanh Ti cười nói: “Như thế thì bà ngoại đừng có lo, lúc nào bác gái cũng kêu con gầy thôi.” “Nó coi con như con gái của nó vậy.” “Còn không đúng sao.” Bầu không khí vốn có chút quỷ dị dần dần biến mất, bữa cơm tối kết thúc, Yến Thanh Ti đẩy Hạ lão thái đi loanh quanh bên ngoài một vòng. Tới 9 giờ thì đưa bà trở về phòng, sau khi ra ngoài thì có một người làm thần thần bí bí thấp giọng nói: “Tiểu thư, tôi muốn báo với tiểu thư một chuyện.” Yến Thanh Ti xoay người bước đi: “Nói đi.” “Xế chiều hôm nay lúc tiểu thư với Hạ tiên sinh nói chuyện thì Du phu nhân lặng lẽ kéo La tiểu thư đi nói chuyện rất lâu, khoảng cách xa nên họ nói gì nghe không rõ, nhưng tôi có chụp được hình hai người họ nói chuyện.” Người giúp việc mở di động lên, Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn, nhếch môi cười: “Rất tốt, làm không tệ.” Yến Thanh Ti đi lên lầu, vào thẳng phòng của Du phu nhân. ... Hạ An Lan đang ở trong thư phòng, ông đang lau tay bằng một chiếc khăn tay. Du phu nhân đứng trước mặt ông, nửa mặt bên trái sưng đỏ, môi cũng rách. Bà ta không ngờ Hạ An Lan gọi bà ta đến thư phòng, còn chưa thèm nói một câu đã giáng cho bà ta một cái tát. Du phu nhân tới Hạ gia nhiều năm như vậy, nhưng bà ta chưa bao giờ thấy Hạ An Lan động dù chỉ một ngón tay, cho tới bây giờ vẫn luôn là phong thái tao nhã, lạnh lùng. Du phu nhân ôm mặt khóc lóc nói: “Anh Lan, không phải em làm, em không hề nói gì, thật sự không có...” “Trong cái nhà này, ngoài cô ra ai sẽ nói với La Thường những thứ vớ vẩn kia? Cô cho rằng cô thông minh hơn La Thường sao?” Du phu nhân biết lần này bà ta sai rồi, là do bà ta quá nóng vội, đành vội vàng giải thích: “Anh Lan, là La Thường thích anh, cô ta nói nhìn thấy anh thân thiết với Thanh Ti, cô ta ghen tị với Thanh Ti nên mới nói như vậy.” Hạ An Lan vứt khăn tay xuống, lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Tôi đã nói là cô thì chính là cô, cho dù không phải do cô làm thì vẫn chính là cô! Sự kiên nhẫn của tôi đối với cô chỉ còn lại một chút xíu thôi, bây giờ cô tự mình xem xét xem mình nên làm thế nào?” Du phu nhân không biết bà ta làm cách nào ra khỏi thư phòng, bà ta không biết Hạ An Lan hoài nghi bao nhiêu nhưng trong lòng bà ta bắt đầu sợ hãi. Hạ An Lan tuyệt đối không phải một người biết nể nang, khi ông ta đã mạnh tay thì tuyệt đối đáng sợ hơn bất cứ kẻ nào. Đẩy cửa phòng ngủ ra, Du phu nhân dựa vào cửa ôm mặt khóc lóc, đột nhiên nghe được tiếng cười. Du phu nhân bị dọa sợ, quát lên: “Ai?” Tách, đèn sáng! Giọng nói thanh thúy vang lên: “Vội cái gì, đêm còn dài, tôi với bà liệu có nên làm chút chuyện không nhỉ?”
Bình luận facebook