Giọng nói của Yến Thanh Ti có chút mềm mại du dương, đầy quyến rũ và mê hoặc khiến cho bất cứ gã đàn ông nào nghe qua đều không thể quên. Cho dù lỗ tai của anh trở nên tê dại, nhưng trong lòng anh lại vô cùng rõ ràng, ý đồ của Yến Thanh Ti không hề dễ nghe như giọng nói của cô. Yến Thanh Ti, cô ta thật sự muốn giết chết anh. Vì anh ta đã nhìn thấy cô động thủ với Yến Minh Tu… Có nhiều lúc anh nghĩ hình như trái tim của người phụ nữ chỉ có một màu đen, đen tới mức không thể nào cứu vãn, không có cách nào làm nó hồi phục lại được màu đỏ ban đầu. Nhưng hết lần này tới lần khác, Nhạc Thính Phong lại muốn nắm chặt người phụ nữ này, giấu cô ở một nơi chỉ mình anh biết. Nhạc Thính Phong cười nhẹ, “Vậy phải xem, em giết như thế nào? Nếu như là ở trên giường... thì sẵn lòng thôi.” Yến Thanh Ti từ từ đưa tay khoác lên cổ Nhạc Thính Phong, “Bảo đảm anh chết dưới chân mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.” Khi nói những lời này ngoài mặt vẫn tươi cười, nhưng trong đó ẩn chứa bao nhiêu sát khí, ai cũng không rõ ràng bằng cô. Yến Thanh Ti thật sự, thật sự, muốn giết người diệt khẩu ngay tại chỗ này. Anh ta có chết thì sự uy hiếp của cô mới được loại bỏ. Nhưng mà, trên thực tế, cô không có năng lực đó. Một người đàn ông khỏe mạnh và một cô gái yếu đuối, nhìn bằng mắt thường cũng thể thấy sự cách biệt to lớn về hình thể. Nhạc Thính Phong đưa tay ôm lấy eo Yến Thanh Ti, “Tôi trao cơ thể tôi cho em, em có muốn thử không?” Yến Thanh Ti nhướng mày: “Được thôi!” Nhưng giây kế tiếp, cô lại nói: “Chẳng qua... Tối nay không được.” Nhạc Thính Phong xiết chặt vòng eo nhỏ nhắn của Yến Thanh Ti: “Sao? Lại muốn đi làm chuyện xấu à?” Yến Thanh Ti nhướng mày: “Chuyện riêng? Tốt nhất anh đừng có quản, coi như có biết thì cũng làm bộ như không biết cho tôi, nếu không... biết quá nhiều, tôi không biết sau này tôi làm ra chuyện gì với anh đâu?” Nếu như Nhạc Thính Phong biết quá nhiều chuyện của cô, sớm hay muộn cô cũng có một kế hoạch hoàn mỹ để dồn anh ta vào chỗ chết. Cô sẽ không bao giờ để lộ quá nhiều nhược điểm trước mặt một người không đáng tin cậy, Nhạc Thính Phong, người đàn ông này, cô không tin cũng không có ý định tin tưởng. Đàn ông, là đồ vật sao? Nhạc Thính Phong nhìn vào đôi mắt của Yến Thanh Ti, cô có đôi mắt của loài hồ ly, chuyên dùng để quyến rũ người khác, nhưng trong ánh mắt đó lúc này lại không hề che giấu sự độc ác và tàn nhẫn. Cô... chính là một người phụ nữ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích không những thế cô…còn tràn đầy tính khiêu chiến, làm trỗi dậy ý muốn chinh phục của anh. Giết người phóng hỏa? Bản thân anh cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, không lẽ lại đi bắt người khác tuân thủ luân lí đạo đức? Nhạc Thính Phong nắm lấy cằm Yến Thanh Ti, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Ồ... tuyệt tình thật đấy, hai chúng ta, dầu gì cũng là người có cùng chung một bí mật?” Yến Thanh Ti cười lạnh, cùng chung một bí mật? À... bí mật đã uy hiếp cô! Nhạc Thính Phong nói: “Lên xe, đi chỗ nào, tôi đưa em đi, đã hơn nửa đêm rồi, em định căng hải tới sáng hả? Chưa kể dạo này hay xảy ra mấy vụ mất tích của mấy em gái trẻ hay ra đường lúc nửa đêm, mấy hôm sau mới tìm thấy thi thể bị vứt lăn lóc ở đâu đó, em không sợ sẽ giống họ sao?” Yến Thanh Ti: “Không, tôi sợ nếu tôi lên xe anh, mấy ngày nữa, ở một chỗ nào đó sẽ phát hiện ra một thi thể của nam giới đang nằm lăn lóc ở đó.” Cô sợ cô không thể không chế được mình, mà ra tay xử Nhạc Thính Phong. -----
Bình luận facebook