Khúc Kính trợn tròn mắt ngạc nhiên, sau đó liền cười hì hì: “Anh, chúng ta…chúng ta là người văn minh, không thể ăn cướp trắng trợn thế được, bao nhiêu năm rồi chúng ta có làm mấy việc như thế này nữa đâu, đúng không?” Nhạc Thính Phong: “Tôi có bảo cậu ăn cướp trắng trợn đâu?” Khúc Kính cười ha hả: “Em hiểu rồi, em sẽ âm thầm ra tay, anh yên tâm, nhất định sẽ không để họ lọt lưới.” Nhạc Thính Phong khoát tay bảo cậu ta đi ra ngoài, Khúc Kính bĩu môi đứng dậy. Ra tới cửa, không đi ra luôn mà đứng đó hỏi: “Anh, nghe nói anh bị một đứa con gái chọc điên, ai vậy, nói đi em giúp anh xử lí cô ta.” Trong mắt Nhạc Thính Phong lóe lên sự lạnh lẽo: “Còn chưa tới lượt cậu?” Muốn xử lí thì cũng phải là tự anh xử lí. “Em lắm mồm.” Khúc Kính nhanh chóng đánh bài chuồn. Vừa đi ra ngoài liền thấy Giang Lai cầm một tập công văn đi đến, anh ta có lòng tốt nhắc nhở một câu: “Bên trong đang có bão.” Giang Lai liếc anh ta một cái: “Mấy ngày hôm nay, có khi nào mà anh thấy trời yên bể lặng không? Khúc Kính nghĩ thấy cũng đúng: “Ờ… không có.” Giang Lai hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa bước vào. “Nhạc Tổng.” Anh ta chào một tiếng rồi đặt tập tài liệu xuống. Nhạc Thính Phong mở ra xem một cách từ từ: “Mấy hôm nay cô ấy làm gì?” Từ sau tối hôm đó, Yến Thanh Ti vẫn chưa thèm liên lạc lại với Nhạc Thính Phong. Giang Lai biết Nhạc Thính Phong đang hỏi ai, nhưng giờ cậu ta vẫn chưa biết Yến Thanh Ti đã chạy tới phim trường, “Không làm gì cả, vẫn cứ ở trong nhà thôi.” Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Cũng kiên nhẫn phết đấy nhỉ, đi nói với Thái Lam Uyên, tạm thời trì hoãn đầu tư, đợi đến khi cô ta không còn gì để diễn nữa, xem cô ta còn im lặng được đến bao giờ.” Nhạc Thính Phong vốn cứ nghĩ, dù gì thì bọn họ cũng đã cùng nhau giết người, trở thành đồng bọn với nhau rồi. Cô ta cũng nên chủ động liên lạc với anh mới phải, kết quả người ta quá ư cứng đầu. Giang Lai do dự một lát nói: “Nhạc Tổng, dạo này… hình như ngài tốn hơi nhiểu thời gian với cô Thanh Ti thì phải?” Nhạc Thính Phong cầm bút máy kí tên mình lên công văn: “Nói nhiều thế chắc công việc dạo này nhàn nhỉ.” Nét chữ của Nhạc Thính Phong vô cùng khí phách, giống y như con người anh ta. Nhưng lần này Giang Lai lại thấy những chữ đó như chứa đầy sát khí, từng nét từng nét sắc như đao vạch lên trang giấy. Giang Lai vội vàng nói: “Xin lỗi sếp, em….lắm mồm quá.” Nhạc Thính Phong quẳng cái bút sang bên cạnh, anh biết bản thân mình đã tốn rất nhiều thời gian cho Yến Thanh Ti. Nhưng cái cảm giác đó không ai có thể hiểu được, ngay cả anh cũng không hiểu. Chỉ là cảm thấy, gặp được người phụ nữ này thì nhất định phải chiếm được cô ta, nếu không thì, đó sẽ trở thành sự nuối tiếc của cả đời anh. Yến Thanh Ti, Yến Thanh Ti, cái tên này, người phụ nữ này, sắp trở thành một bóng ma trong đầu anh, anh phải tóm chặt con ma này lại trong tay mới có thể thoát khỏi khống chế của cô ta. Nhạc Thính Phong nói: “Tạm thời không cần quan tâm cô ta, cùng đường rồi thì kiểu gì cô ta cũng sẽ mò đến đây cầu xin thôi, chuẩn bị đi, nói với thư kí Tôn, ngày mai đi công tác.” “Vâng thưa sếp.” ……………… Một tuần sau, Nhạc Thính Phong đi công tác về. Về nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau mới đến công ty. Giang Lai nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Nhạc Thính Phong không dám động đậy. Nhạc Thính Phong đứng trước cửa sổ, ánh nắng buổi sáng xuyên qua tấm kính phủ lên người anh, gương mặt đẹp đến mức khiến cho người khác kinh diễm kia lại lạnh lẽo đến đáng sợ. Nhạc Thính Phong nheo mắt, sự lạnh lùng trên khóe môi dường như có thể đông lạnh cả thành phố này, anh chậm rãi nói: “Ý của cậu là, một tuần nay cô ta vẫn không có bất cứ động tĩnh gì?” Giang Lai vội vàng nói: “Một tuần trước, cô Yến đã đi quay phim rồi ạ, hiện giờ cô ấy…đang ở Cảnh Thành.”
Bình luận facebook