• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Boss nữ hoàn mỹ Full dịch (16 Viewers)

  • Chương 419-420-421

Boss nữ hoàn mỹ 419-420-421

Chương 419: Gặp phải kẻ tồi

Tôi ném phần đầu cá cho bọn họ, làm như vậy một mặt là để thể hiện giá trị sức mạnh của mình, không để bọn họ có ý nghĩ gì vượt quá hoặc là cướp đoạt, mặt khác cũng xuất phát từ sự đồng cảm.

Dù sao sau khi đến hòn đảo này, bọn họ là người đầu tiên chúng tôi gặp.

Chúng tôi đã ăn được lưng bụng, hai người họ nói câu cám ơn, sau đó mau chóng ăn hết nửa con cá, dường như vẫn chưa thỏa mãn cho lắm.

“Ở đây còn hai trái dừa, hai người có thể cầm lấy lót dạ trước”.

Bạch Vi lấy trái dừa mà tôi hái lúc thủy triều lên ở sau lưng ném cho người đàn ông, người đàn ông liên tục nói cám ơn, người phụ nữ thì thèm khát nhìn trái dừa trong tay.

Tôi thấy hơi khó hiểu, hỏi: “Hai người đã lưu lạc đến đảo này, lẽ nào chưa thấy quả dừa à?”

Người đàn ông vừa dùng đá đập vỏ dừa, vừa trả lời: “Chưa, nếu có chút gì có thể ăn được, hai người thấy chúng tôi có đói thành thế này không? Ôi, ra rồi vợ ơi, nào, em ăn miếng to này trước đi”.

Nói rồi, người đàn ông đưa trái dừa đã bổ trong tay cho người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ đã sáng mắt thèm khát từ lâu, lập tức ôm lấy quả dừa ăn từng miếng lớn.

Tôi không khỏi cảm thán, nếu không phải tôi và Bạch Vi tìm thấy gà rừng, lại có dừa, còn bắt được cá, e rằng cũng chẳng kém cạnh gì tình trạng hiện tại của bọn họ.

Tôi và Bạch Vi trao đổi ánh mắt với nhau, tôi nói: “Tôi là Phương Dương, đây là bạn gái tôi, Bạch Vi”.

Lúc này, người đàn ông dùng đá đập trái dừa khác vang lên tiếng cốp, vừa ăn ngấu nghiến vừa nói: “Tôi là Vương Cương, đây là vợ tôi, tên là Viên Dung”.

Tôi gật đầu, hỏi: “Hai người cũng đi chuyến bay Xxxxx từ Thịnh Hải đến Xiêng La gặp tại nạn rồi lưu lạc đến đây à?”

Vương Cương lập tức ngẩng đầu lên, vừa có vẻ kinh ngạc vừa vui mừng: “Ừ, người anh em, lẽ nào hai người cũng thế à? Ôi má ơi, ông đây còn tưởng rằng người trên máy bay đều gặp chuyện cả rồi, chỉ còn lại hai người chúng tôi thôi ấy”.

Người phụ nữ lúc này đã ăn no, nghe chúng tôi nói như vậy cũng mếu máo nói: “Chúng tôi đã đi khắp nơi trên cái đảo hoang khỉ ho cò gáy này, đi ba ngày trời mà không tìm thấy một thứ gì, khi đói thì ăn tạm vài quả dại, ngay cả chút nước ngọt cũng không có, vừa mệt vừa khát, may là bây giờ gặp được hai người”.

Vương Cương cũng nói: “Mẹ kiếp, sáng nay, chúng tôi định đi săn, không ngờ lại gặp phải một con lợn rừng, ông đây đuổi theo nó suýt hết hơi. Mẹ nó nữa, đây mà là Đông Bắc, ông đây phải dùng súng bắn chết nó”.

“Tự nhiên tôi thấy hơi khát, chúng tôi đi kiếm chút trái cây đây. Vương Cương, hai vợ chồng anh đợi ở đây nhé, chúng tôi sẽ về nhanh thôi”.

Tôi nhìn sang Bạch Vi rồi lại nói với Vương Cương.

“Được.”

Vương Cương không chút bận tâm, trái dừa trong tay anh ta còn dư lại hơn một nửa, anh ta vừa vẫy tay, đột nhiên lại ngẩng đầu lên nói: “Đợi đã, đi vào rừng thì hai người phải cẩn thận đấy”.

“Trong rừng làm sao à?”

Tôi nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc, chúng tôi đã ở trong rừng cây ấy hai ngày nay, không hề gặp phải chuyện gì kì lạ, hay dã thú gì hung dữ cả.

Nhưng nghĩ cũng phải, đây là hải đảo, không phải rừng mưa, nếu thật sự có nhiều dã thú loại lớn như thế, vòng tuần hoàn sinh thái sẽ loạn mất.

Vương Cương nói: “Trong khu rừng này có một loại côn trùng kì lạ, không có nhiều đâu, nhưng con nào con nấy to tổ bố, nhìn thì giống con muỗi cỡ bự, nhưng lại có đủ mọi màu sắc, không biết là có độc hay không, nhưng tốt nhất là không gặp phải bọn chúng. Lúc trước, chúng tôi bị mấy con đó đuổi theo, rồi lại gặp phải lợn rừng, tuy lần này sống sót qua tai nạn máy bay, nhưng cũng xui xẻo tám đời rồi”.

Vương Cương thi thoảng lại thở dài, rồi lại oán trách, tôi gật đầu, tỏ ý đã biết.

Viên Dung mím môi, do dự một lát lại nói: “Đợi đã, Phương... Phương Dương, hai người sẽ không bỏ đi luôn chứ? Nếu hai người đi thì có thể dẫn chúng tôi theo được không?”

Tôi nhìn về phía Vương Cương, anh ta cũng có vẻ bối rối, nói với Viên Dung: “Vợ à, em nói cái gì thế?”

Viên Dung nói: “Hai chúng ta không biết bắt cá, nơi đây cũng không có động vật gì có thể ăn được. Phương Dương, nếu hai người đi rồi, chẳng phải hai chúng tôi sẽ chịu chết ở đây hay sao!”

Tôi thản nhiên nói: “Không sao, chúng tôi chỉ đi hái trái cây do khát nước quá thôi, không có nước ngọt thì chỉ có thể sống nhờ vào mấy quả dại vậy”.

Nói xong, tôi dẫn Bạch Vi đi vào khu rừng mà hai người đó vừa đi ra.

Không có nước ngọt đương nhiên là tôi lừa họ, chỗ trú ẩn của chúng tôi vẫn còn hai bình nước ngọt lớn. Lúc đó có tổng cộng ba bình lớn, hai ngày nay chúng tôi dùng tiết kiệm, chỉ khát lắm mới uống, còn không thì thôi, đến rửa mặt cũng chỉ dùng nước biển.

Thế nhưng hai bình nước ngọt này đương nhiên không thể đưa cho bọn họ. Mặc dù hai người họ là hành khách cùng một chuyến bay gặp tai nạn với chúng tôi, nhưng trông có vẻ không phải người thành thật gì.

Một mình tôi thì không sao, nhưng bây giờ bên cạnh tôi còn có Bạch Vi, tôi phải có trách nhiệm với cô ấy.

Chúng tôi đi được vài bước, đảm bảo không ai có thể nhìn thấy mình nữa, tôi lại quay đầu nhìn lén qua bụi cỏ.

Bạch Vi cười, thấp giọng nói: “Không ngờ anh còn có tố chất tiềm ẩn làm ăn trộm”.

Tôi cạn lời: “Biết người biết mặt không biết lòng, dù sao anh cũng phải xác nhận xem hai người này có an toàn hay không, anh không muốn đeo hai quả bom hẹn giờ ở bên người. Anh xảy ra chuyện gì thì không sao, nhưng nếu em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh hối hận cũng không kịp”.

Bạch Vi cười với tôi một cách ngọt ngào, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, chúng tôi cùng nhìn lén tình hình chỗ đống lửa trên bãi cát.

Vương Cương ăn xong phần dừa còn lại, chưa đủ nó nên còn liếm nước trong vỏ dừa. Viên Dung đưa quả dừa còn dư lại một nửa trên tay mình cho anh ta, Vương Cương lại dùng tay hất ra.

Vương Cương mắng: “Con mẹ nó, hai người này đúng là chẳng ra sao. Mọi người đều bị lạc trên đảo hoang, bây giờ vốn là lúc đồng tâm hiệp lực, thế mà chúng nó lại chơi mình thế này”.

Viên Dung nói: “Sao thế? Bọn họ chia cá cho chúng ta, còn cho chúng ta ăn dừa, em thấy cũng dễ hòa hợp mà”.

“Hừ, em thì biết cái gì?”

Vương Cương nhìn về hướng rừng cây: “Em không nhìn ra à? Quần áo trên người chúng nó đều sạch sẽ, nào có giống chúng ta, người ngợm bẩn thỉu giống như kẻ nhặt rác vậy. Da mặt bọn họ cũng bình thường, đâu có gầy gò vàng vọt như mình?”

“Ý anh là?”

Dường như Viên Dung cũng đã nghĩ ra điều gì đó, cô ta còn chưa nói xong, Vương Cương đã tiếp lời: “Không sai, hai người kia nhất định có thịt và nước ngọt, nhưng không chia chúng ta thì thôi, lại còn cho chúng ta ăn cá thừa của bọn họ. Con mẹ nó, hai chúng ta có thể ăn của anh ta bao nhiêu thứ được kia chứ?”

Viên Dung nuốt nước bọt: “Anh Cương, hay là thôi đi”.

Vương Cương lạnh mặt: “Thôi? Thôi thôi cái gì? Đợi bọn họ quay lại, chúng ta đi theo đến nơi ẩn náu của bọn họ. Chỉ cần ông tìm thấy nơi để nước ngọt và thịt, ông sẽ giết chết thằng kia luôn”.

Nói rồi, mặt Vương Cương biến sắc, anh ta cười dâm đãng: “Nhưng đứa con gái trông ngon phết, ông đây phải chén trước rồi giết sau!... Nói ra mới nhớ, ông đây đã nhịn ba ngày rồi, em mau cởi quần ra đi”.

Chương 420: Cảnh cáo


Chúng tôi ngẩn người một lúc, biết rõ tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra. Bạch Vi đỏ mặt, xì một tiếng nói: “Hai người này không biết xấu hổ thì em có thể bỏ qua, nhưng xem ra không giữ họ lại được rồi”.

Tôi nói: “Vậy chúng ta đi sang bên cạnh coi sao trước, lát nữa sẽ về xử lý cặp đôi chó má đó sau”.

Nói xong, chúng tôi đi vòng đường khác từ rừng cây tới bãi biển. Thật lòng mà nói, tôi cũng không ngờ mình vừa chia cá cho họ xong, Vương Cương vẫn còn dũng khí đối phó tôi. Mà đối phó tôi cũng không sao, anh ta còn dám xúc phạm Bạch Vi.

Bạch Vi là của một mình tôi, nếu tên Vương Cương đó đã chán sống thì tôi sẽ thành toàn cho anh ta.

Chúng tôi đã đi đến bãi biển, nhưng lại phát hiện ra điểm khác với ban ngày.

Có một người đang nằm cạnh bờ biển ngay trước mặt chúng tôi.

Nhưng lúc tôi nhìn thấy người này lại cảm thấy có gì đó sai sai, vì không chỉ có dáng nằm của người đó kỳ lạ, mà còn nằm im bất động.

Có lẽ người này đã chết rồi.

Bạch Vi cau mày, tôi bước lên trước đi tới đó, rất nhanh đã đi đến phía trước người này.

Người này mặc một chiếc áo khoác màu xám tro, mặt thì sưng phù do ngâm nước lâu, dường như không còn nhìn ra đường nét gì nữa. Nhưng may sao vóc dáng của người này và Triệu Thư Hằng khác xa nhau, nên tôi mới thầm thở phào một hơi.

Hậu quả của vụ tai nạn máy bay này quá nghiêm trọng, tôi không có khả năng cứu được tất cả mọi người. Mong muốn của tôi cũng chỉ là có thể bảo vệ Bạch Vi thật tốt và đảm bảo an toàn cho Triệu Thư Hằng thôi.

Người này khoác một cái túi sau lưng, tôi nhịn cơn buồn nôn mở ra lục lọi một lúc, không ngờ lại tìm thấy một con dao gọt hoa quả và một tấm vé máy bay đã mờ nhoẹt do bị ngâm nước. Tôi mở ra xem, đúng là chuyến bay của chúng tôi, nhưng chỗ ngồi của người này không phải khoang hạng nhất.

Sau khi xác nhận lại lần nữa người này không phải là Triệu Thư Hằng, trong lòng tôi lại nổi lên một tia hi vọng. Không biết hòn đảo này lớn cỡ nào, tôi và Bạch Vi đã đi lòng vòng hai ngày nay, nhưng tôi dám chắc nơi chúng tôi tìm kiếm còn chưa tới một phần mười diện tích ở nơi đây.

Điều quan trọng hơn hết là hôm nay, chúng tôi đã gặp hai vợ chồng Vương Cương, biết đâu sau này sẽ có những người còn sống khác nữa.

Vốn có tư tưởng tôn trọng người đã mất, tôi cố nhịn mùi hôi thối kéo thi thể này vào sâu trong bờ, sau đó tìm một vùng đất tơi xốp, rồi chôn xác người đó xuống bên dưới.

Tôi nói: “Xong rồi, cũng hòm hòm rồi đấy, chúng ta đi trái cây rồi về thôi”.

Bạch Vi gật đầu, rồi đi theo sau tôi.

Chúng tôi hái đại mấy loại quả dại, không quan tâm có ăn được hay không, tôi cất vào túi rồi đi về phía ánh lửa. Trong hai người kia, tôi sẽ phải xử Vương Cương, vì người này đã có ý đồ xấu. Anh ta như một quả bom nổ chậm, nếu tôi còn giữ lại, không biết sẽ phát nổ vào lúc nào.

May sao đây là một hòn đảo hoang, ngoài Bạch Vi ra cũng không còn ai nhìn thấy nữa, nên sẽ không có chuyện có người đi tố giác tôi.

Lúc sắp đến bãi biển, tôi nhìn xuyên qua bụi cây. Mới có mấy phút đồng hồ, lúc này, Viên Dung chưa tụt hẳn quần ra, chỉ cong cái mông trắng hếu lên, còn Vương Cương thì đang di chuyển rất có quy luật trong bóng tối.

Tôi thì không sao, nhưng Bạch Vi vừa nhìn thấy cảnh này đã ngoảnh mặt đi.

Chẳng mấy chốc, cạnh đống lửa đã vang lên tiếng rên rỉ. Chờ thêm vài phút, tôi rung bụi cây, thầm nghĩ cặp vợ chồng ham hố này có ngu đến mấy chắc cũng biết là chúng tôi đã về.

Quả nhiên, khi chúng tôi đi ra khỏi bụi cây, hai người họ đã thu dọn chiến trường xong. Vương Cương ngồi một chỗ với vẻ chính nhân quân tử, Viên Dung thì đầu tóc rũ rượi, mặt mũi vẫn còn ửng đỏ.

Tôi mỉm cười lấy trái cây ở trong túi ra, bỏ xuống đất: “Nếu khát thì hai người ăn đi”.

Vương Cương cầm lấy một quả, lau lau, vừa định ăn thì hỏi: “Hai người đã ăn chưa? Trong rừng có nhiều loại quả không ăn được đâu”.

Đương nhiên là tôi không ăn, thậm chí loại quả này có độc hay không, tôi cũng không biết.

Tôi đáp: “Chúng tôi chưa”.

“Hả? Gì cơ?”

Vương Cương ngẩn ra, ngay sau đó mặt anh ta chợt biến sắc, tức giận quát: “Mẹ thằng ranh con này, định lừa ông à?”

Không chờ anh ta nói hết câu, tôi đã đạp cho anh ta một phát. Vương Cương cũng phản ứng lại rất nhanh, lăn sang một bên, tránh được cú đạp của tôi.

Tôi cười lạnh nói: “Ông đây không chỉ định lừa mày, mà còn muốn giết mày nữa đấy”.

Tục ngữ có câu, muốn giết người thì phải chọn lúc người đó yếu nhất. Tên Vương Cương này vừa trải qua một trận mây mưa kịch liệt, bây giờ là lúc anh ta mất sức và không tỉnh táo. Viên Dung còn chưa kịp phản ứng lại, Vương Cương đã bị tôi đấm đá cho sưng húp mặt mũi.

Tôi túm mạnh lấy cổ áo anh ta, mặc kệ mùi hối thối bốc lên từ người anh ta mà xách anh ta lên. Mặt Vương Cương đã sưng như màu gan lợn, anh ta không ngừng vùng vẫy, nhưng tôi không cho anh ta cơ hội.

Lúc này, cuối cùng Viên Dung cũng đã phản ứng lại, hoảng sợ nói: “Phương… Phương Dương, anh định làm gì?”

Tôi cười lạnh đáp: “Hai người vừa nói gì đã quên rồi à? Cô nói xem tôi định làm gì? Nếu lòng tốt của chúng tôi đã bị các người coi là lòng lang dạ thú, thế thì tôi đành tiễn các người xuống suối vàng thôi”.

Dứt lời, tôi quẳng mạnh Vương Cương xuống bờ cát, sau đó đạp vào bụng anh ta. Vương Cương trợn mắt, không ngừng nôn những thứ vừa mới ăn ra, trông anh ta cực kỳ ghê tởm, cũng đã mất hết sức chiến đấu.

Viên Dung ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì mặc kệ tất thảy chạy tới đánh tôi. Tôi ngoảnh lại, trợn mắt với cô ta: “Nếu cô cũng muốn chết thì qua đây!”

Bị tôi dọa sợ, Viên Dung đành đứng im tại chỗ, sau đó quỳ xuống đất, bật khóc.

Tôi cau mày hỏi: “Anh ta đã chết đâu, cô khóc lóc cái nỗi gì?”

Thật ra lúc nghe thấy Vương Cương buông lời xúc phạm Bạch Vi, đúng là tôi đã nổi cơn kích động muốn giết anh ta. Nhưng bây giờ nghĩ lại, hai người này cũng đáng thương. Nếu chúng tôi cùng bị lạc vào đảo hoang thì hà tất phải đuổi cùng giết tận bọn họ.

Vì thế tôi chỉ đánh anh ta một trận thế này thôi, còn đâu coi như cho họ một cơ hội.

Nhưng nếu sau này còn gặp lại họ, mà họ vẫn suy nghĩ bất chính gì đó thì đừng trách tôi độc ác.

Tôi kéo Bạch Vi đi vào trong rừng, còn Viên Dung thì bổ nhào tới cạnh Vương Cương gào khóc.

Chúng tôi lại ngồi cạnh bụi cây trong rừng một lúc, xác nhận hai người đó không đi theo, rồi mới về cứ địa của mình.

Bạch Vi nói: “Phương Dương, nếu sau này chúng ta gặp lại hai người đó, anh phải cẩn thận đấy”.

Tôi nhìn cô ấy, cười đáp: “Ừm, bây giờ giám đốc Bạch cũng bắt đầu biết thương tôi rồi đấy”.

Bạch Vi hờn dỗi nói: “Trước kia em không thương anh à? Em đang bảo anh…”

Vừa nói, sắc mặt của Bạch Vi vừa trở nên khó coi: “Người đàn ông tên Vương Cương đó cho em cảm giác rất giống Lôi Vân Bảo”.

“Lôi Vân Bảo?”

Mạch suy nghĩ của tôi lại quay về khoảng thời gian rất lâu trước kia, tên mập đó định cưỡng ép Bạch Vi, nhưng bị tôi ngăn cản, sau đó gã đã tìm tôi trả thù.

Tôi gật đầu nói: “Em yên tâm, nếu lần sau gặp lại, mà họ vẫn vậy thì anh sẽ không nương tay nữa”.

Nói xong, tôi nắm lấy tay Bạch Vi nói: “Nói đúng ra đã ba ngày trôi qua rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy người của đội cứu hộ xuất hiện. Anh sợ là chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây lâu đấy”.

Bạch Vi gật đầu nói: “Nếu vậy, chúng ta mau dập lửa ở bên ngoài đi. Nếu hôm nay, chúng ta đã có thể gặp hai vợ chồng Vương Cương, chứng tỏ chắc chắn trên hòn đảo này còn có người khác. Nếu gặp phải những người như bọn họ, chúng ta đốt lửa ở đây không phải là để lộ vị trí hay sao?”

Tôi dập tắt lửa, vách núi này đúng là có vị trí rất đẹp, vừa hay là một góc nhỏ, đằng trước không nhìn thấy, đằng sau thì là ghềnh đá nhẵn bóng, sau rừng cây phía bên trái là biển, bên phải là một con đường rất khuất tầm nhìn. Một vị trí tuyệt vời thế này, nếu bị một đống lửa làm lộ tẩy thì đúng là quá đáng tiếc.




Chương 421: Con rắn lớn

Ngày hôm sau, chúng tôi tiếp tục đi tìm kiếm, nhân tiện tới bờ biển nhìn ngó, biết đâu có thể tìm thấy manh mối gì đó. Hòn đảo nhỏ này quả thực rất kỳ lạ, từ lúc chuyến bay của chúng tôi gặp tai nạn đến giờ đã là ba ngày rồi mà vẫn không có dấu hiệu cứu viện nào.

Nhưng trong lúc tôi và Bạch Vi đang tìm kiếm thì phát hiện ra chỗ một tảng đá ngầm ven biển có một cái xuồng ba lá rách nát. Chúng tôi đi tới xem thử, sau khi kiểm tra một lượt thì kết quả lại khiến chúng tôi vô cùng kinh ngạc.

Mà tôi lại có dự cảm không lành.

Trừ cái xuồng ra, xung quanh không có bất cứ thứ gì, nhưng trên xuồng có khắc một dãy số. Bạch Vi không biết dãy số này, nhưng tôi đã từng tìm hiểu về nó trong tiết số học ngày xưa.

Đây là số hiệu thuyền cứu hộ của Hoa Hạ.

Cũng có nghĩa là mãi đến giờ chúng tôi vẫn chưa được cứu viện không phải là phía trên không có hành động gì mà là vì người được phái tới cứu viện có khả năng đã xảy ra chuyện.

Tôi do dự chốc lát, cuối cùng vẫn nói với Bạch Vi. Vốn giờ hai chúng tôi đang ở trên đảo hoang, nếu lúc này tôi mà không nói với cô ấy thì sau này cô ấy biết sẽ càng tuyệt vọng.

Mà sau khi Bạch Vi biết thì sắc mặt trắng bệch. Cô ấy nắm lấy tay tôi, căng thẳng hỏi: "Vậy chúng ta phải ở trên đảo hoang này mãi mãi sao?"

Tôi nhè nhẹ vuốt mu bàn tay trơn bóng của cô ấy, trầm giọng nói: "Cũng không chắc, nếu chúng ta đã nhìn thấy xác thuyền cứu viện thì chứng tỏ phía trên đã biết được vị trí của chúng ta rồi, chỉ là giờ họ vẫn chưa có cách để tới đây thôi".

Dù tôi nói như vậy nhưng thực ra tôi cũng không chắc lắm. Đây là thuyền cứu hộ đấy, đến một nước lớn như Hoa Hạ mà thuyền cứu hộ còn bị hủy diệt trong làn sóng bão này, chúng tôi rốt cuộc đã đến cái nơi quái quỷ gì chứ?

Nhưng Bạch Vi nghe tôi nói xong thì mắt lóe lên, ôm chầm lấy tôi, nói: "Phương Dương, em biết anh đang lừa em, có khả năng chúng ta thực sự không thể quay về được nữa. Lúc tới đây em đã chú ý rồi, khu rừng rậm trên đảo này rất kỳ lạ, rõ ràng là khu nhiệt đới mà khu rừng toàn cây lá kim, đây đều là những thực vật hàn đới mà!"

Tôi vỗ lưng Bạch Vi, cảm nhận được sự lo lắng và tuyệt vọng của cô ấy. Tôi an ủi: "Bạch Vi, em đừng nghĩ nhiều quá. Cho dù thế nào thì chúng ta đều phải sống, chỉ có sống tiếp mới có hy vọng rời khỏi đây".

Tôi nhìn xung quanh, muốn nhìn xem có thể tìm được gì không.

Nhưng tôi đã thất vọng, trừ nơi này thì không có bất cứ phát hiện nào khác, thậm chí là theo thời gian trôi qua, lòng tôi có cảm giác chẳng lành.

Hôm nay chúng tôi đã đi tìm kiếm ở rất nhiều nơi, tuy không có dã thú to lớn nào, nhưng có kha khá côn trùng nhỏ. Dù là ven biển cũng có thể tìm thấy nhiều loại cá, nhưng lúc này lại trống không, không có bất cứ thứ gì

Lúc tôi đang cảm thấy vô cùng khó hiểu thì sự nghi vấn trong lòng tôi chợt có đáp án. Vì lúc chúng tôi đang tìm kiếm xung quanh thì cuối cùng kinh hoàng phát hiện, mặt biển phía trước chúng tôi đang có một bóng đen to lớn đang không ngừng uốn lượn động đậy, mà nó đang nhìn về phía chúng tôi.

Tôi nuốt nước bọt, cuối cùng cũng nhìn rõ thứ đó, đó là một con mãng xà lớn.

Lớp vảy lạnh lẽo âm u của nó phản xạ ánh sáng sắc bén đáng sợ dưới ánh mặt trời, tôi cảm thấy đầu mình nổ tung.

Bờ biển này còn nguy hiểm hơn so với dự đoán của tôi!

Cảm giác được nhịp tim đang điên cuồng tăng lên trong lồng ngực, tôi không khỏi run lên. Những chuyện mà tôi gặp phải khi xưa ở Xiêng La hay Yến Kinh đều thua xa chuyện mày, nếu bị con mãng xà này quấn lấy thì chắc chắn tôi sẽ chết!

Tôi không nói gì, ôm mạnh eo Bạch Vi vào lòng rồi chạy tới hướng bờ biển ban đầu, mà Bạch Vi bị tôi bất chợt ôm lấy cũng không khỏi kêu lên một tiếng, nhưng mặt cô ấy cũng chỉ đỏ lên chứ không phản kháng.

Cơ thể của Bạch Vi rất quyến rũ, vô cùng đầy đặn, dù cô ấy có cao đến gần 1m70 nhưng giờ cũng không hề nặng.

Tôi cắn răng chạy vụt đi như bay, thấy cuối cùng cũng rời xa bờ biển hơn chút, lòng tôi mới hơi thả lỏng.

Nhưng kỳ lạ là nếu so về tốc độ thì chỉ với đôi chân của con người thì dù thế nào cũng không thể là đối thủ của nó. Nhưng con mãng xà đó không hề đuổi theo, có lẽ là nó đã ăn no, hoặc có lẽ là do nó không hứng thú với chúng tôi.

Tất nhiên là còn một suy đoán đáng sợ hơn. Vì những sinh vật lớn như thế này đều có lãnh địa cố định của mình. Nếu vượt qua lãnh địa thì sẽ phải lãnh chịu sự trả thù của đối thủ khác.

Cũng có nghĩa là thực tế chúng tôi không hề thoát khỏi nguy hiểm, mà là vừa thoát khỏi miệng cọp thì lại chui vào hang sói.

Bạch Vi ho khan một tiếng, tôi vội vàng thả cô ấy ra. Mặt cô ấy đỏ bừng: "Phương Dương, vừa nãy anh vội vã như vậy làm gì?"

Tôi sờ mũi, nói: "Vừa nãy ở ven biển may mà chúng ta chạy nhanh. Nếu anh không nhìn nhầm thì vừa nãy có một con mãng xà lớn".

"Mãng xà?"

Bạch Vi kinh ngạc thốt lên: "Chỗ này sao có thể có mãng xà? Rõ ràng trong rừng toàn là cây lá kim, khí hậu hàn đới hoàn toàn không phù hợp để mãng xà sinh sống mà?"

Tôi gật đầu: "Đây cũng là một trong những điểm khiến anh nghi hoặc, nhưng giờ còn một vấn đề khác".

Tôi hít sâu một hơi, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, rồi nghiêm túc kể lại suy đoán vừa nãy của tôi cho Bạch Vi nghe.

Bạch Vi nghe xong, khuôn mặt vốn đang đỏ bừng đã hơi trắng bệch: "Nếu như vậy thì chẳng lẽ chỗ chúng ta còn có một thứ khác nguy hiểm chẳng kém gì mãng xà sao?"

"Đúng vậy".

Tôi trầm ngâm nói: "Nói một cách chính xác so với việc để ý đến con mãng xà kia, giờ chúng ta phải làm rõ con mãnh thú ở chỗ chúng ta là thứ gì".

Có bài học từ con mãng xà, lúc trở về tôi và Bạch Vi đều vô cùng cẩn thận, may mà mấy ngày nay lúc chúng tôi nướng thịt đều không ăn hết, còn thừa lại kha khá, được làm thành lương khô để ở chỗ vách núi chúng tôi ở tạm.

Vì thế hai ngày sau đó cho dù chúng tôi không đi săn thì cũng không lo bị chết đói, quan trọng hơn là, chúng tôi còn hai thùng nước ngọt, nếu tiết kiệm thì có thể dùng rất lâu.

Nhưng điều khiến tôi không hiểu là hai ngày tiếp theo, cho dù chúng tôi có tìm kiếm thế nào cũng không có bất cứ dấu vết nào chứng tỏ chỗ chúng tôi đang ở có động vật ăn thịt cỡ lớn cả, thậm chí hai ngày sau đó nữa, ngay cả bóng dáng của hai người Vương Cương và Viên Dung cũng không thấy đâu.

Phải biết là hôm đó khi tôi xử lý Vương Cương, tuy đã tẩn cho anh ta một trận tả tơi, nhưng họ biết chúng tôi ở khu vực gần đó, tuy không vui vẻ gì cho cam nhưng ít nhiều gì cũng là đồng loại, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc phải liều mạng trong một khu rừng xa lạ nhiều.

Nếu đã không thấy hai người họ đâu vậy chỉ có hai nguyên nhân. Hoặc là họ đã chết, hoặc là họ đã rời khỏi khu rừng này.

Tôi và Bạch Vi nhìn nhau, đều nhìn thấy suy nghĩ trong mắt đối phương - hai người này khả năng cao đã chết rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom