Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 422-423-424
Chương 422: Ngày thứ 7
Hôm nay là ngày thứ bảy chúng tôi lưu lạc trên đảo hoang, tính ra thì cũng đã là cả một tuần rồi. Quần áo tôi và Bạch Vi mặc vẫn rất sạch sẽ, nhưng đã không còn chỉnh tề gọn gàng như khi ở thành phố.
Chúng tôi có thể dùng quần áo sẵn có để thay giặt, nhưng lại không thể dùng bàn là để là. Mà tôi thì không có dao cạo râu, vì thế nên giờ nhìn hơi lôi thôi.
Bạch Vi chỉ vào tôi, cười nói: "Phương Dương, anh xem anh kìa, mới có mấy ngày thôi mà. Rõ ràng mới hai mấy tuổi mà nhìn cứ như ông chú trung niên ấy".
Tôi bực mình nói: "Em nghĩ là em trông ổn lắm hả?"
Tôi và Bạch Vi ăn quả dại, bàn bạc xem hôm nay phải đi tìm kiếm ở chỗ nào.
Sắp một tuần trời rồi. Tính theo tốc độ ban đầu của chúng tôi, có lẽ chúng tôi gần như đã lục tung hòn đảo này rồi, không ngờ lần trước lại gặp phải con mãng xà. Chúng tôi không còn cách nào nên đành phải thả chậm tốc độ lại, cho đến bây giờ cũng mới chỉ đi qua hai cánh rừng lá kim.
Vốn cho rằng sau rừng lá kim sẽ là núi non gì đó, không ngờ sau khu rừng lá kim là một đồng bằng rộng lớn, cỏ mọc cao đến tận đầu gối. Trong lúc quan sát đồng bằng, tôi dừng lại, cũng miễn cưỡng hiểu được động vật có địa vị "bá chủ" của vùng đồng bằng này là gì.
Khi chúng tôi đã đi ra khỏi cánh rừng, Bạch Vi cực kỳ vui mừng, đang định đi tiếp thì ngay sau đó tôi đã kéo cô ấy lại.
Vì trong tầm mắt của tôi, tôi còn nhìn thấy một con heo rừng, nó đang xông nhanh tới đồng bằng từ một hướng khác của khu rừng lá kim.
Nhưng chưa chạy được mấy chục mét thì chúng tôi đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con lợn rừng, tôi nghe mà lông tơ dựng đứng hết cả lên.
Chúng tôi lùi về sau, tìm kiếm một góc trên cây rồi nhìn chỗ con lợn rừng phát ra âm thanh cuối cùng, nơi đó chỉ còn lại một bộ xương.
Mà cứ như có một trận gió nổi lên trên đồng bằng đó, tiếng sột soạt lan rộng ra xung quanh từ chỗ con lợn rừng chết. Sau khi bụi cỏ ngưng lay động, cả vùng đồng bằng lại yên lặng.
Bạch Vi nhìn mà thấy rùng mình, cô ấy vỗ bộ ngực căng tròn, hỏi tôi: "Phương Dương, anh có biết phía trước là gì không?"
Tôi nhíu mày: "Anh đoán đó là côn trùng, loại côn trùng ăn thịt. Giống như loại bọ ở trong xác ướp từng xuất hiện trong một bộ phim vậy, chúng ăn thịt để sống".
"Em từng xem bộ phim đó, nhưng đó không phải là bọ hung sao?"
"Nói tóm lại là những sinh vật tương tự. Em không thấy sao, một con lợn rừng to như vậy mà đã biến thành một bộ xương chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, không thừa lại một chút thịt cặn nào".
Tôi nói mà cảm giác sự lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu thấm vào tận ruột gan, không khỏi rùng mình.
Lúc tôi và Bạch Vi quay về thì đã là buổi trưa. Vì con mãng xà lần trước nên khi chúng tôi ra ngoài đều cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng điều này cũng có nghĩa là những thứ chúng tôi có thể tìm được cũng giảm đi đáng kể.
Vì thế cuộc sống của chúng tôi trở nên túng thiếu, thậm chí chúng tôi còn không dám nướng thịt một cách trắng trợn nữa, chỉ sợ mùi thơm sẽ thu hút những con thú dữ ẩn nấp trong khu rừng này.
Bạch Vi nói: "Nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta chỉ có thể chờ chết. Hay là chúng ta chủ động xuất kích đi".
"Chủ động xuất kích thế nào?"
Tôi ăn một quả dừa, uống hai ngụm nước dừa. Không thể không nói rằng, lúc trước khi đang sống nghèo khó thì uống một ngụm nước dừa thôi cũng là một sự hưởng thụ, nhưng bây giờ ngày nào cũng uống, tôi đã sắp chán ngán đến nơi rồi.
"Lát nữa hoặc là tối mai, chúng ta tìm nơi nào có địa thế cao để mở rộng tầm nhìn, đốt lửa cầu cứu, cũng giống như phát tín hiệu ấy".
Bạch Vi nói xong, tôi gật đầu: "Được đấy, để lát nữa anh thử xem. Đã sắp một tuần rồi, nếu không có ai tới cứu chúng ta thì chúng ta sẽ chết đói ở đây mất".
Còn Triệu Thư Hằng vẫn luôn bặt vô âm tín, cũng không biết anh ta có lưu lạc trên cái đảo hoang này giống chúng tôi không, nếu mà đúng vậy thì còn đỡ, mà nếu như không phải thì tình hình còn tệ hơn nữa.
Ăn dừa xong, tôi đã cảm thấy cơ thể của tôi hơi khó chịu. Tôi nhìn Bạch Vi, lúc này khuôn mặt cô ấy cũng trắng bệch. Tôi chợt nghĩ ra một ý, nói: "Anh ra bờ biển tìm lại đây, không chừng có thể tìm ra thứ gì đó".
"Đưa em cùng đi đi".
Bạch Vi nói.
Tôi nói: "Tất nhiên rồi, cho dù em không nói anh cũng đưa em theo cùng. Giờ chúng ta nương tựa vào nhau, nếu em không ở bên cạnh anh anh sẽ không cảm thấy an toàn".
Tuy nói vậy nhưng tôi hiểu rõ ý của Bạch Vi. Kể từ khi nhìn thấy con mãng xà đó, chúng tôi gần như không dám bén mảng tới bờ biển nữa. Lúc này cuối cùng cũng không chịu được nữa, không bắt được động vật nào trong rừng nên chỉ đành ra bờ biển tìm vận may.
Mà Bạch Vi giúp tôi có thêm lòng can đảm.
May mắn thay, lần này ra bãi biển không thấy con mãng xà đó đâu. Đợi thêm một lát, thấy vẫn gió yên biển lặng, không có gì khác thường, tôi vội vàng nhảy xuống biển, vừa hay có hai con cá lớn bơi sượt qua tôi.
Tôi dùng đá đập vào đầu chúng không hề do dự. Quả nhiên, đập phát nào trúng phát nấy, tôi vội vàng xách hai con cá nặng tầm hai cân lên bờ.
Bạch Vi mừng rơn, tôi cũng không hơi sức đâu mà quan tâm những thứ khác nữa, đánh sạch vảy cá ngay trên bờ biển. Nói ra thì cũng khá trùng hợp, nếu không phải là lần trước tìm được một con dao gọt hoa quả trên người của người đã chết kia thì giờ ngay cả dụng cụ để giết cá tôi cũng không có.
Mấy lần ăn cá và động vật trước đó đều dùng đá mài thành cạnh nhọn để làm dao.
Rửa cá xong, chúng tôi không dám ở lại bãi biển. Tuy nhìn có vẻ sẽ không có gì xảy ra nhưng ai mà biết được con mãng xà kia đang ở đâu, vì chúng tôi vô cùng sợ nó.
Con mãng xà cỡ lớn như vậy khiến tôi chấn động hơn hẳn so với những con tôi từng thấy trên ti vi.
Trở về vách núi, chúng tôi lại vui vẻ nướng cá. Vì lần này bắt được hai con cá, nhưng cả hai chúng tôi cộng lại cũng chỉ ăn hết một con, hơn nữa chúng tôi còn vừa ăn một ít hoa quả dại nữa.
Thế là ăn xong tôi dùng dao gọt hoa quả lấy những thịt cá còn lại xuống, xé từng mảnh vải trên bộ đồ rách nát ra làm thành một xâu, cũng khá nhiều.
Từng xâu từng xâu một được treo lên, nhìn cũng khá giống những xâu thịt săn được mà quê chúng tôi thường treo lên ngày trước.
Vì một phen tất bật này nên chẳng mấy chốc mà sắc trời đã tối. Chúng tôi không định ra ngoài nữa, đốt đống lửa vào chỗ sâu trong vách núi rồi mới chuẩn bị đi ngủ.
Kỳ lạ là lúc trước hòn đảo này rất ấm áp, tối nay lại lạnh một cách lạ thường. Tôi mở mắt ra xem, trong lúc mơ màng, tôi cảm nhận được mưa đã rơi bên ngoài vách núi, khí lạnh cũng ập vào người chúng tôi theo nước mưa.
Tôi đắp kín cái thảm lông thêm cho Bạch Vi, rồi để một hòn đá chỗ vòng ngoài vách núi, như vậy có thể che bớt một phần khí lạnh.
Nhưng cuối cùng ông trời trêu ngươi, tôi vẫn bị cảm.
"Phương Dương, mau tỉnh lại đi".
Không lâu sau, tôi thấy người mình bị lắc mạnh, vừa mở mắt ra tôi đã thấy trời đất xoay chuyển, tầm mắt mơ hồ, cơ thể tôi lạnh lẽo lạ thường, tôi không khỏi co người lại.
Bạch Vi cực kỳ căng thẳng, cô ấy không ngừng gọi gì đó bên cạnh tôi, nhưng tôi không nghe thấy gì hết.
Chương 423: Ra tay
Bạch Vi vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự hoảng hốt và sợ hãi. Tôi cố gắng dùng sức nhìn ra cửa vách núi, lờ mờ thấy hai bóng người đang đứng đó.
Tôi tập trung nhìn thì thấy hai người này nhìn không thể nào quen hơn được nữa, một là Vương Cương đang vô cùng kinh ngạc, sau đó là Viên Dung đang ngơ ngác không hiểu gì. Nhưng lúc này do bên ngoài đang đổ mưa lớn, toàn thân họ đã ướt sũng. Tôi thậm chí có thể thấy hai chỗ đen mờ mờ trên ngực Viên Dung.
Hồi chuông cảnh báo không ngừng vang lên trong đầu tôi. Chắc trong lúc đi tìm chỗ trú mưa hai người này đã vô tình tìm tới đây, nhưng lúc này họ đã biết tôi bị ốm. Vào cái thời khắc then chốt này mà cơ thể tôi không có chút sức lực nào, dù cho họ chỉ là hai người vô tích sự thì lúc này tôi cũng hoàn toàn không phải đối thủ của họ.
Tôi cố gắng ngồi dậy, tỏ vẻ như không có chuyện gì: "Vương Cương, hai người chưa chết à?"
Vương Cương thấy tôi ngồi dậy thì sững sờ: "Phương Dương, anh bị ốm rồi à?"
"Ha ha, ốm? Anh muốn đến thử không?"
Nói rồi tôi vừa cười vừa giơ nắm đấm lên, Bạch Vi cũng phối hợp ăn ý: "Vừa nãy họ muốn vào đây. Em đã bảo anh đang ngủ rồi, bảo họ đợi một lát đi, không ngờ Vương Cương lại nổi cáu".
Bạch Vi nói xong tôi liền nhíu mày, ra vẻ như muốn đứng lên, còn chưa kịp làm gì thì Vương Cương đột nhiên phất tay, nói: "Không không không, chúng tôi chỉ muốn tìm một chỗ trú mưa thôi. Hai người xem, mưa lớn quá, nếu có thể thì cho chúng tôi trú nhờ được không?"
Tôi do dự chốc lát rồi bảo: "Được, hai người biến vào bên trong mà ngủ. Nhưng chỉ có lần này thôi, sáng mai liệu hồn rời khỏi đây cho sớm đi".
Dù lúc này cơ thể tôi không có chút sức lực nào, nhưng có thể là do ảnh hưởng từ trận đòn lần trước của tôi, hoặc có thể là nhìn tôi không giống đang ốm chút nào nên Vương Cương không hề phản bác lại, chỉ cúi đầu đồng ý.
Tôi thì sốt ruột, nhân lúc hai người họ đi vào, tôi len lén đưa con dao gọt hoa quả cho Bạch Vi đằng sau tôi, Bạch Vi cũng hiểu ý tôi ngay, cất con dao đi.
Tôi nói: "Không có chuyện gì thì đi ngủ đi, ngày mai chúng tôi còn phải tới cánh rừng bên kia".
Vương Cương và Viên Dung khẽ giọng "ừ" một tiếng rồi nằm xuống. Tôi quay đầu đi, lúc này hai người họ đều nằm quay mặt vào vách tường, không nhìn chúng tôi.
Tôi thầm thở phào. Mà cùng lúc này, sự mệt mỏi xộc thẳng lên, người tôi càng lạnh.
Cảm giác này ngày càng lan sâu vào cơ thể tôi. Đó cũng là lúc tôi ý thức được rằng, đây là lần tôi bị cảm nặng nhất từ trước đến giờ.
Ngay lúc tôi sắp mất ý thức, tôi đột nhiên cảm thấy người tôi hơi nặng xuống, có một cái chăn được đắp lên người tôi, sau đó một cơ thể mềm mại ấm áp chui vào, ôm lấy cơ thể đang cuộn tròn lại của tôi từ phía sau.
Cảm giác được nhiệt độ đang không ngừng được truyền tới từ phía sau, cảm giác lạnh lẽo tới nỗi sắp nghẹt thở cuối cùng cũng dần dần biến mất, mà cảm giác đàn hồi mềm mại của nơi đang áp sát sau lưng tôi cũng ngày càng rõ ràng.
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng thở càng lúc càng gấp gáp của Bạch Vi bên tai tôi.
Tôi cố gắng kiềm chế sự xao động trong lòng xuống. Lúc này tuy cảm giác lạnh lẽo đang dần dần bớt đi phần nào, nhưng cơ thể tôi vẫn không có chút sức lực.
Nhưng ngay lúc tôi đang đấu tranh thì có tiếng động lạ phía sau, tôi lập tức cảnh giác, đầu hơi dịch chuyển. Quả nhiên, ngay sau đó tôi đã liếc thấy một người đứng dậy ở góc vách núi, dáng người đó mà không phải là Vương Cương thì còn có thể là ai?
Vương Cương vừa cúi người định nhặt gì đó thì tôi đã hét lên: "Khốn kiếp! Anh muốn làm gì?"
Viên Dung tỉnh lại, Bạch Vi cũng nhìn Vương Cương.
Vương Cương ngơ ngác bởi tiếng hét của tôi, nhưng dường như anh ta nhớ tới việc tôi đang bị ốm nặng, thế là lập tức nhặt hòn đá dưới đất lên. Anh ta từ từ đi đến chỗ tôi, nói với vẻ dữ tợn: "Thằng chó, mày còn muốn lừa ông đây à? Tao đã nói mà, sao mày lại tốt bụng thế mà cho bọn tao vào cơ chứ? Ra là mày sắp toi rồi, đã thế còn để cho cô gái xinh đẹp thế này ủ ấm cho mày nữa chứ!"
Tim tôi run lên. Thì ra là đã lộ sơ hở từ trước rồi, chỉ là anh ta chưa phát hiện ra mà thôi.
Vương Cương cười lạnh: "Hôm nay ông đây phải tẩn chết mày, sau đó làm thịt con tiện nhân này, để cho bọn mày nếm trải cái giá khi dám chọc phải Vương Cương này".
Da đầu tôi run lên, không biết có phải do tình thế nguy cấp lúc này đã kích thích khát vọng sống hay không, đột nhiên cơ thể tôi có sức lực. Tôi bật người lên, đấm mạnh vào lồng ngực anh ta.
Vương Cương không phản ứng kịp nên bị tôi đánh ngã nhoài trên mặt đất.
Mà tôi thì liên tục đánh túi bụi vào người Vương Cương, cuối cùng anh ta bị tôi đánh tới nỗi ôm đầu liên tục xin tha.
Bạch Vi kinh ngạc nhìn tôi: "Phương Dương, anh khỏi bệnh rồi à?"
Tôi cũng ngơ ngác, nhìn chằm chằm hai tay mình: "Có lẽ là vừa nãy ra mồ hôi nên khỏi bệnh rồi chăng?"
Thực ra, giờ tôi không chỉ cảm thấy cảm giác yếu ớt trong cơ thể đã biến mất, mà cùng với đó, dường như tôi còn mơ hồ cảm thấy tố chất cơ thể tôi tốt hơn trước rất nhiều.
Nếu như lúc trước tôi có thể chạy một hơi liền 500m, thì bây giờ tôi có thể chạy vèo vèo 800m mà không thấy mệt.
Bạch Vi vui mừng nắm lấy cánh tay tôi: "Xem ra anh khỏi bệnh thật ra, kể ra thì lần này còn phải cảm ơn Vương Cương đấy".
Tôi nhìn Bạch Vi, thì ra cô ấy mặc quần áo. Nhưng cho dù như thế thì xúc cảm mềm mại quyến rũ đó vẫn khiến tôi mê muội.
Vì tư thế bây giờ của chúng tôi nên tôi nhìn cô ấy rất lâu, Bạch Vi bị tôi nhìn như vậy cũng thấy ngại ngùng. Tôi nói: "Lần này phải cảm ơn em mới đúng, liên quan gì tới tên súc sinh ấy chứ?"
Tôi không nhìn cô ấy nữa mà nhìn Vương Cương đã bị tôi đánh tơi tả như con chó chết. Vương Cương yếu ớt nói: "Phải phải, đều tại tên súc sinh là tôi. Tôi đáng tội, không nên chọc phải anh Phương Dương đây".
Cả quá trình này Viên Dung đều đứng xem bên cạnh, không hề phát ra tiếng động nào, mãi đến lúc này mới nói: "Phương...Phương Dương, hai người tha cho anh ấy đi. Đó chỉ là ý muốn nhất thời thôi, anh ấy không cố ý đâu".
"Vốn chúng ta đều lưu lạc trên đảo hoang, chúng tôi không nên làm vậy với các người. Nhưng không ngờ chúng tôi làm người tốt thì các người lại không biết điều, còn muốn diễn vở "Bác nông dân và con rắn" với chúng tôi à. Tôi không tốt bụng, cũng không rảnh đi giúp các người đâu".
Tôi cười lạnh, nói: "Nếu hôm nay, tôi mà khỏi ốm rồi thì chuyện không đơn giản như thế đâu. Lần này, tôi bỏ qua tha cho các người một lần. Sáng mai thức dậy thì mau cút đi ngay cho tôi".
Nói xong, tôi lại nằm xuống ngủ tiếp. Lần này, Vương Cương đã biết điều rồi, anh ta co rúc ở một góc, còn không dám thở mạnh.
Mà Bạch Vi thì không chủ động dán người vào sưởi ấm cơ thể cho tôi nữa. Cô ấy cứ như ghen vậy, cướp đi cái thảm lông một cách rất vô lý rồi đắp lên người cô ấy. Tôi mỉm cười, chỉ đành nhẹ nhàng đặt tay lên người Bạch Vi để cô ấy thấy ấm hơn một chút. Bạch Vi không phản kháng, ngược lại để tôi muốn làm gì thì làm.
Chương 423: Ra tay
Bạch Vi vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự hoảng hốt và sợ hãi. Tôi cố gắng dùng sức nhìn ra cửa vách núi, lờ mờ thấy hai bóng người đang đứng đó.
Tôi tập trung nhìn thì thấy hai người này nhìn không thể nào quen hơn được nữa, một là Vương Cương đang vô cùng kinh ngạc, sau đó là Viên Dung đang ngơ ngác không hiểu gì. Nhưng lúc này do bên ngoài đang đổ mưa lớn, toàn thân họ đã ướt sũng. Tôi thậm chí có thể thấy hai chỗ đen mờ mờ trên ngực Viên Dung.
Hồi chuông cảnh báo không ngừng vang lên trong đầu tôi. Chắc trong lúc đi tìm chỗ trú mưa hai người này đã vô tình tìm tới đây, nhưng lúc này họ đã biết tôi bị ốm. Vào cái thời khắc then chốt này mà cơ thể tôi không có chút sức lực nào, dù cho họ chỉ là hai người vô tích sự thì lúc này tôi cũng hoàn toàn không phải đối thủ của họ.
Tôi cố gắng ngồi dậy, tỏ vẻ như không có chuyện gì: "Vương Cương, hai người chưa chết à?"
Vương Cương thấy tôi ngồi dậy thì sững sờ: "Phương Dương, anh bị ốm rồi à?"
"Ha ha, ốm? Anh muốn đến thử không?"
Nói rồi tôi vừa cười vừa giơ nắm đấm lên, Bạch Vi cũng phối hợp ăn ý: "Vừa nãy họ muốn vào đây. Em đã bảo anh đang ngủ rồi, bảo họ đợi một lát đi, không ngờ Vương Cương lại nổi cáu".
Bạch Vi nói xong tôi liền nhíu mày, ra vẻ như muốn đứng lên, còn chưa kịp làm gì thì Vương Cương đột nhiên phất tay, nói: "Không không không, chúng tôi chỉ muốn tìm một chỗ trú mưa thôi. Hai người xem, mưa lớn quá, nếu có thể thì cho chúng tôi trú nhờ được không?"
Tôi do dự chốc lát rồi bảo: "Được, hai người biến vào bên trong mà ngủ. Nhưng chỉ có lần này thôi, sáng mai liệu hồn rời khỏi đây cho sớm đi".
Dù lúc này cơ thể tôi không có chút sức lực nào, nhưng có thể là do ảnh hưởng từ trận đòn lần trước của tôi, hoặc có thể là nhìn tôi không giống đang ốm chút nào nên Vương Cương không hề phản bác lại, chỉ cúi đầu đồng ý.
Tôi thì sốt ruột, nhân lúc hai người họ đi vào, tôi len lén đưa con dao gọt hoa quả cho Bạch Vi đằng sau tôi, Bạch Vi cũng hiểu ý tôi ngay, cất con dao đi.
Tôi nói: "Không có chuyện gì thì đi ngủ đi, ngày mai chúng tôi còn phải tới cánh rừng bên kia".
Vương Cương và Viên Dung khẽ giọng "ừ" một tiếng rồi nằm xuống. Tôi quay đầu đi, lúc này hai người họ đều nằm quay mặt vào vách tường, không nhìn chúng tôi.
Tôi thầm thở phào. Mà cùng lúc này, sự mệt mỏi xộc thẳng lên, người tôi càng lạnh.
Cảm giác này ngày càng lan sâu vào cơ thể tôi. Đó cũng là lúc tôi ý thức được rằng, đây là lần tôi bị cảm nặng nhất từ trước đến giờ.
Ngay lúc tôi sắp mất ý thức, tôi đột nhiên cảm thấy người tôi hơi nặng xuống, có một cái chăn được đắp lên người tôi, sau đó một cơ thể mềm mại ấm áp chui vào, ôm lấy cơ thể đang cuộn tròn lại của tôi từ phía sau.
Cảm giác được nhiệt độ đang không ngừng được truyền tới từ phía sau, cảm giác lạnh lẽo tới nỗi sắp nghẹt thở cuối cùng cũng dần dần biến mất, mà cảm giác đàn hồi mềm mại của nơi đang áp sát sau lưng tôi cũng ngày càng rõ ràng.
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng thở càng lúc càng gấp gáp của Bạch Vi bên tai tôi.
Tôi cố gắng kiềm chế sự xao động trong lòng xuống. Lúc này tuy cảm giác lạnh lẽo đang dần dần bớt đi phần nào, nhưng cơ thể tôi vẫn không có chút sức lực.
Nhưng ngay lúc tôi đang đấu tranh thì có tiếng động lạ phía sau, tôi lập tức cảnh giác, đầu hơi dịch chuyển. Quả nhiên, ngay sau đó tôi đã liếc thấy một người đứng dậy ở góc vách núi, dáng người đó mà không phải là Vương Cương thì còn có thể là ai?
Vương Cương vừa cúi người định nhặt gì đó thì tôi đã hét lên: "Khốn kiếp! Anh muốn làm gì?"
Viên Dung tỉnh lại, Bạch Vi cũng nhìn Vương Cương.
Vương Cương ngơ ngác bởi tiếng hét của tôi, nhưng dường như anh ta nhớ tới việc tôi đang bị ốm nặng, thế là lập tức nhặt hòn đá dưới đất lên. Anh ta từ từ đi đến chỗ tôi, nói với vẻ dữ tợn: "Thằng chó, mày còn muốn lừa ông đây à? Tao đã nói mà, sao mày lại tốt bụng thế mà cho bọn tao vào cơ chứ? Ra là mày sắp toi rồi, đã thế còn để cho cô gái xinh đẹp thế này ủ ấm cho mày nữa chứ!"
Tim tôi run lên. Thì ra là đã lộ sơ hở từ trước rồi, chỉ là anh ta chưa phát hiện ra mà thôi.
Vương Cương cười lạnh: "Hôm nay ông đây phải tẩn chết mày, sau đó làm thịt con tiện nhân này, để cho bọn mày nếm trải cái giá khi dám chọc phải Vương Cương này".
Da đầu tôi run lên, không biết có phải do tình thế nguy cấp lúc này đã kích thích khát vọng sống hay không, đột nhiên cơ thể tôi có sức lực. Tôi bật người lên, đấm mạnh vào lồng ngực anh ta.
Vương Cương không phản ứng kịp nên bị tôi đánh ngã nhoài trên mặt đất.
Mà tôi thì liên tục đánh túi bụi vào người Vương Cương, cuối cùng anh ta bị tôi đánh tới nỗi ôm đầu liên tục xin tha.
Bạch Vi kinh ngạc nhìn tôi: "Phương Dương, anh khỏi bệnh rồi à?"
Tôi cũng ngơ ngác, nhìn chằm chằm hai tay mình: "Có lẽ là vừa nãy ra mồ hôi nên khỏi bệnh rồi chăng?"
Thực ra, giờ tôi không chỉ cảm thấy cảm giác yếu ớt trong cơ thể đã biến mất, mà cùng với đó, dường như tôi còn mơ hồ cảm thấy tố chất cơ thể tôi tốt hơn trước rất nhiều.
Nếu như lúc trước tôi có thể chạy một hơi liền 500m, thì bây giờ tôi có thể chạy vèo vèo 800m mà không thấy mệt.
Bạch Vi vui mừng nắm lấy cánh tay tôi: "Xem ra anh khỏi bệnh thật ra, kể ra thì lần này còn phải cảm ơn Vương Cương đấy".
Tôi nhìn Bạch Vi, thì ra cô ấy mặc quần áo. Nhưng cho dù như thế thì xúc cảm mềm mại quyến rũ đó vẫn khiến tôi mê muội.
Vì tư thế bây giờ của chúng tôi nên tôi nhìn cô ấy rất lâu, Bạch Vi bị tôi nhìn như vậy cũng thấy ngại ngùng. Tôi nói: "Lần này phải cảm ơn em mới đúng, liên quan gì tới tên súc sinh ấy chứ?"
Tôi không nhìn cô ấy nữa mà nhìn Vương Cương đã bị tôi đánh tơi tả như con chó chết. Vương Cương yếu ớt nói: "Phải phải, đều tại tên súc sinh là tôi. Tôi đáng tội, không nên chọc phải anh Phương Dương đây".
Cả quá trình này Viên Dung đều đứng xem bên cạnh, không hề phát ra tiếng động nào, mãi đến lúc này mới nói: "Phương...Phương Dương, hai người tha cho anh ấy đi. Đó chỉ là ý muốn nhất thời thôi, anh ấy không cố ý đâu".
"Vốn chúng ta đều lưu lạc trên đảo hoang, chúng tôi không nên làm vậy với các người. Nhưng không ngờ chúng tôi làm người tốt thì các người lại không biết điều, còn muốn diễn vở "Bác nông dân và con rắn" với chúng tôi à. Tôi không tốt bụng, cũng không rảnh đi giúp các người đâu".
Tôi cười lạnh, nói: "Nếu hôm nay, tôi mà khỏi ốm rồi thì chuyện không đơn giản như thế đâu. Lần này, tôi bỏ qua tha cho các người một lần. Sáng mai thức dậy thì mau cút đi ngay cho tôi".
Nói xong, tôi lại nằm xuống ngủ tiếp. Lần này, Vương Cương đã biết điều rồi, anh ta co rúc ở một góc, còn không dám thở mạnh.
Mà Bạch Vi thì không chủ động dán người vào sưởi ấm cơ thể cho tôi nữa. Cô ấy cứ như ghen vậy, cướp đi cái thảm lông một cách rất vô lý rồi đắp lên người cô ấy. Tôi mỉm cười, chỉ đành nhẹ nhàng đặt tay lên người Bạch Vi để cô ấy thấy ấm hơn một chút. Bạch Vi không phản kháng, ngược lại để tôi muốn làm gì thì làm.
Chương 424: Rời đi
Vì đột nhiên khỏi ốm nên tối hôm nay tôi rất sung sức, cứ trằn trọc mãi không thôi.
Lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ thì chợt liếc thấy góc sâu trong vách núi có một bóng đen lặng lẽ đứng dậy. Tôi định đứng dậy theo bản năng, nhưng nhìn vị trí thì bóng đen đó không phải Vương Cương mà là Viên Dung. Tôi liền ngừng lại, lặng lặng chờ xem cô ta muốn làm gì.
Chẳng mấy chốc, Viên Dung đã lần mò đến bên cạnh tôi, sau đó cúi đầu xuống, ghé sát bên tai tôi, khẽ giọng nói: "Phương Dương, tôi biết anh vẫn chưa ngủ".
Tôi vốn định giả vờ ngủ, thấy không tránh được chỉ đành nói: "Cô muốn làm gì?"
Vì Bạch Vi vẫn đang nằm ngủ say bên cạnh nên tôi cố gắng nói thật nhỏ, thế mới không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy.
"Phương Dương, anh giỏi thật, lại còn tìm được đồ ăn. Hay là sau này tôi đi theo anh nhé, cái gì tôi cũng làm được..."
Viên Dung chậm rãi nói, còn vừa nói vừa cởi cái áo khoác rách nát ra.
Qua ánh trăng vừa xuất hiện đã biến mất, dáng vẻ chỉ mặc đồ lót của Viên Dung đã lộ ra hoàn toàn trước mặt tôi.
Không thể không nói, cơ thể của Viên Dung không phải là không có sức hấp dẫn đối với tôi. Nếu tính ra thì tốt nghiệp đại học xong tôi hoàn toàn không chạm vào phụ nữ. Tuy tôi đã gặp được rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng tôi không hề quan hệ với bất cứ ai, cho dù là Ôn Hân, Bạch Vi hay là Chúc Mi, thậm chí là Tề Vũ Manh, ai ai cũng là mỹ nữ hàng đầu.
Nhưng tôi chỉ có thể nhìn mà không thể "ăn". Bình thường là do quá mệt, không để ý đến vấn đề này. Lúc này tinh lực hừng hực, tôi cảm thấy lòng mình rục rịch.
Tôi nuốt nước bọt: "Ý cô là gì?"
"Không có ý gì cả. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, chỉ cần anh bằng lòng thu nhận tôi, tôi có thể làm bất cứ thứ gì, cơ thể tôi cũng là của anh..."
Viên Dung vừa nói vừa ưỡn ngực ra trước mặt tôi. Phải công nhận, chỉ tính riêng cái này thì cô ta còn đẫy đà hơn Bạch Vi một chút, đặc biệt là lúc này đây, cái chỗ rủ xuống cách mặt tôi chưa đầy một mét trở nên quyến rũ vô cùng.
Nhưng không biết làm sao mà cảnh Viên Dung và Vương Cương tằng tịu với nhau trên bãi biển ngày hôm đó lại đột nhiên hiện lên trong đầu tôi, tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn.
Tôi cố nén cảm giác khó chịu, nói: "Cô mau biến về đi, nếu không tối nay liệu hồn ra bên ngoài mà ngủ".
Viên Dung thấy giọng điệu của tôi lạnh tanh, câu vừa định nói cũng bị chặn lại, chỉ đành nhanh chóng mặc quần áo vào rồi lẳng lặng chuồn về.
Tôi thầm thở phào. Không biết vì sao, hoặc có lẽ là do cơn mưa, tuy các chức năng trên cơ thể tôi trở nên mạnh hơn nhiều, nhưng dường như lại càng dễ bị quyến rũ bởi những cám dỗ.
Tôi cố gắng kiềm chế ngọn lửa dưới đáy lòng mình, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Tôi nhìn khuôn mặt đang say giấc vô cùng yên tĩnh điềm đạm của Bạch Vi nằm bên cạnh, cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ...
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi cho Vương Cương và Viên Dung mấy trái quả dại và mấy quả dừa, nói: "Thấy đống cá treo trên vách núi không?"
Vì tối qua lúc họ tới thì trời đã tối đen nên gần như không thấy gì, tất nhiên là không để ý đến cá nướng mà tôi treo trên đỉnh vách núi.
Viên Dung và Vương Cương đều nuốt nước bọt, mắt họ tràn ngập sự khát khao.
Tôi nói tiếp: "Biết vì sao tôi không cho hai người ăn không?"
Vương Cương nói: "Chẳng lẽ không phải là vì anh coi thường chúng tôi sao?"
"Coi thường cái con khỉ, vì anh là cái loại không ra gì".
Tôi cười lạnh, nói: "Mấy con cá này đều là do chúng tôi cực khổ bắt từ ngoài biển về, thậm chí còn mạo hiểm cả tính mạng, sao hai người muốn ăn mà tôi phải cho các người? Tối qua tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm người tốt, càng không cho không ai cái gì. Hai người muốn ăn thịt, có thể, nhưng tự đi mà bắt. Ngoài ra, quả dại và dừa cũng vậy, sáng hôm nay ăn xong mà muốn ăn nữa thì tự túc là hạnh phúc đi".
Vì trên tạm thời vẫn chưa tìm thấy nước ngầm trên hòn đảo hoang này nên nước lọc là báu vật, thế nên tôi và Bạch Vi để nước trên đỉnh vách tường núi, đó là một góc chết.
Trước đây tôi đã tính trước, dù chỗ này có kín đáo thế nào thì rồi cũng có một ngày bị người khác phát hiện. Nếu bị tìm thấy, nước bị trộm đi thì chẳng phải chúng tôi mất cả chì lẫn chài sao.
Vì thế chúng tôi tách riêng thịt và nước ra. Dù sao thì không ai ngờ được rằng thịt và nước sẽ được giấu ở hai nơi khác nhau.
Vương Cương và Viên Dung nghe tôi nói xong thì sắc mặt càng tệ, nhưng chỉ có thể lẳng lặng ăn xong, sau đó im lặng đi ra ngoài.
Khi hai người đó đã đi xa, tôi nói: "Bạch Vi, chúng ta lấy nước xuống, chỗ cá này để lại một nửa, còn lại thì cho họ".
Bạch Vi khó hiểu: "Nghĩa là sao? Chúng ta phải đi rồi à?"
Tôi cười, nói: "Đúng vậy, nếu chỗ này đã bị họ phát hiện thì sớm muộn cũng sẽ có người khác phát hiện. Chúng ta nên cảm thấy may mắn rằng tối qua người tới là bọn họ, nếu là những con thú dữ khác thì chúng ta chết chắc".
Mà Bạch Vi nghe tôi giải thích xong thì khuôn mặt trắng bệch: "Nếu đã vậy thì nhân lúc còn sớm, chúng ta mau đi thôi".
Tôi lấy con dao gọt hoa quả từ chỗ Bạch Vi, cẩn thận cắt cá ra một nửa rồi dùng vải bọc lại để trong bao, hai chai nước thì cầm mỗi tay một chai, sau đó tôi và Bạch Vi liền đi ra ngoài.
Vì lần trước nhặt được kha khá quần áo bên bờ biển, một số trong đó đã rách rồi, những đồ rách tôi đều để lại, trước khi đi tôi chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay và một cái thảm lông.
Thế này thì những đồ chúng tôi cần mang không hề nhiều, giờ tôi còn khỏe hơn trước nữa nên chỉ cần dùng một tay đã đủ để cầm tất cả những thứ này.
Chúng tôi vừa đi ra đã cảm thấy có gì đó không đúng. Không biết có phải là ảo giác hay không mà kể từ khi có trận mưa đó, dường như thời tiết hơi lạnh hơn hôm qua.
Tôi nhíu mày, lấy luôn hai bộ quần áo trong bao ra, tôi và Bạch Vi mỗi người mặc thêm một bộ.
Lúc chúng tôi đi đến bờ biển, cuối cùng cũng có tin tốt. Tôi vui mừng nói: "Bạch Vi, thủy triều rút rồi!"
Khuôn mặt Bạch Vi cũng tràn ngập nét cười: "Nói sao nhỉ, cứ đi ắt sẽ có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng".
Tôi và Bạch Vi vội vã chạy đến bãi cát. Quả nhiên, thủy triều rút đi, trên bãi cát cũng xuất hiện những loài cá và những động vật có vỏ chưa kịp rút đi theo nước biển.
Chúng tôi vội vã bắt những con cá tương đối to. Tôi vừa định tìm chỗ nào đó làm thịt những con cá này thì có một bóng đen lại xuất hiện trên mặt biển.
Khi tôi chú ý đến bóng đen đang quay vòng chuyển động trên mặt biển, tôi cảm nhận được sự sợ hãi tột cùng của mình. Một tay tôi cầm cá, tay kia kéo Bạch Vi chạy vội lên sườn núi.
Khi chúng tôi lên đến sườn núi, tôi nhìn ra biển thì thấy bóng đen kia lại biến mất. Kết hợp với kinh nghiệm lần trước, tôi cảm thấy khó hiểu: "Chẳng lẽ con mãng xà đó đang đuổi chúng ta rời khỏi bãi biển sao?"
Bạch Vi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu là như anh nói thật thì chúng ta không thể làm bè để rời khỏi đây được".
Tôi cười khổ, nói: "Đừng nói là làm bè, nếu đúng như anh đoán thì e là cho dù chúng ta có đốt cháy cả hòn đảo này để phát tín hiệu cũng vô ích".
Hôm nay là ngày thứ bảy chúng tôi lưu lạc trên đảo hoang, tính ra thì cũng đã là cả một tuần rồi. Quần áo tôi và Bạch Vi mặc vẫn rất sạch sẽ, nhưng đã không còn chỉnh tề gọn gàng như khi ở thành phố.
Chúng tôi có thể dùng quần áo sẵn có để thay giặt, nhưng lại không thể dùng bàn là để là. Mà tôi thì không có dao cạo râu, vì thế nên giờ nhìn hơi lôi thôi.
Bạch Vi chỉ vào tôi, cười nói: "Phương Dương, anh xem anh kìa, mới có mấy ngày thôi mà. Rõ ràng mới hai mấy tuổi mà nhìn cứ như ông chú trung niên ấy".
Tôi bực mình nói: "Em nghĩ là em trông ổn lắm hả?"
Tôi và Bạch Vi ăn quả dại, bàn bạc xem hôm nay phải đi tìm kiếm ở chỗ nào.
Sắp một tuần trời rồi. Tính theo tốc độ ban đầu của chúng tôi, có lẽ chúng tôi gần như đã lục tung hòn đảo này rồi, không ngờ lần trước lại gặp phải con mãng xà. Chúng tôi không còn cách nào nên đành phải thả chậm tốc độ lại, cho đến bây giờ cũng mới chỉ đi qua hai cánh rừng lá kim.
Vốn cho rằng sau rừng lá kim sẽ là núi non gì đó, không ngờ sau khu rừng lá kim là một đồng bằng rộng lớn, cỏ mọc cao đến tận đầu gối. Trong lúc quan sát đồng bằng, tôi dừng lại, cũng miễn cưỡng hiểu được động vật có địa vị "bá chủ" của vùng đồng bằng này là gì.
Khi chúng tôi đã đi ra khỏi cánh rừng, Bạch Vi cực kỳ vui mừng, đang định đi tiếp thì ngay sau đó tôi đã kéo cô ấy lại.
Vì trong tầm mắt của tôi, tôi còn nhìn thấy một con heo rừng, nó đang xông nhanh tới đồng bằng từ một hướng khác của khu rừng lá kim.
Nhưng chưa chạy được mấy chục mét thì chúng tôi đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con lợn rừng, tôi nghe mà lông tơ dựng đứng hết cả lên.
Chúng tôi lùi về sau, tìm kiếm một góc trên cây rồi nhìn chỗ con lợn rừng phát ra âm thanh cuối cùng, nơi đó chỉ còn lại một bộ xương.
Mà cứ như có một trận gió nổi lên trên đồng bằng đó, tiếng sột soạt lan rộng ra xung quanh từ chỗ con lợn rừng chết. Sau khi bụi cỏ ngưng lay động, cả vùng đồng bằng lại yên lặng.
Bạch Vi nhìn mà thấy rùng mình, cô ấy vỗ bộ ngực căng tròn, hỏi tôi: "Phương Dương, anh có biết phía trước là gì không?"
Tôi nhíu mày: "Anh đoán đó là côn trùng, loại côn trùng ăn thịt. Giống như loại bọ ở trong xác ướp từng xuất hiện trong một bộ phim vậy, chúng ăn thịt để sống".
"Em từng xem bộ phim đó, nhưng đó không phải là bọ hung sao?"
"Nói tóm lại là những sinh vật tương tự. Em không thấy sao, một con lợn rừng to như vậy mà đã biến thành một bộ xương chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, không thừa lại một chút thịt cặn nào".
Tôi nói mà cảm giác sự lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu thấm vào tận ruột gan, không khỏi rùng mình.
Lúc tôi và Bạch Vi quay về thì đã là buổi trưa. Vì con mãng xà lần trước nên khi chúng tôi ra ngoài đều cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng điều này cũng có nghĩa là những thứ chúng tôi có thể tìm được cũng giảm đi đáng kể.
Vì thế cuộc sống của chúng tôi trở nên túng thiếu, thậm chí chúng tôi còn không dám nướng thịt một cách trắng trợn nữa, chỉ sợ mùi thơm sẽ thu hút những con thú dữ ẩn nấp trong khu rừng này.
Bạch Vi nói: "Nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta chỉ có thể chờ chết. Hay là chúng ta chủ động xuất kích đi".
"Chủ động xuất kích thế nào?"
Tôi ăn một quả dừa, uống hai ngụm nước dừa. Không thể không nói rằng, lúc trước khi đang sống nghèo khó thì uống một ngụm nước dừa thôi cũng là một sự hưởng thụ, nhưng bây giờ ngày nào cũng uống, tôi đã sắp chán ngán đến nơi rồi.
"Lát nữa hoặc là tối mai, chúng ta tìm nơi nào có địa thế cao để mở rộng tầm nhìn, đốt lửa cầu cứu, cũng giống như phát tín hiệu ấy".
Bạch Vi nói xong, tôi gật đầu: "Được đấy, để lát nữa anh thử xem. Đã sắp một tuần rồi, nếu không có ai tới cứu chúng ta thì chúng ta sẽ chết đói ở đây mất".
Còn Triệu Thư Hằng vẫn luôn bặt vô âm tín, cũng không biết anh ta có lưu lạc trên cái đảo hoang này giống chúng tôi không, nếu mà đúng vậy thì còn đỡ, mà nếu như không phải thì tình hình còn tệ hơn nữa.
Ăn dừa xong, tôi đã cảm thấy cơ thể của tôi hơi khó chịu. Tôi nhìn Bạch Vi, lúc này khuôn mặt cô ấy cũng trắng bệch. Tôi chợt nghĩ ra một ý, nói: "Anh ra bờ biển tìm lại đây, không chừng có thể tìm ra thứ gì đó".
"Đưa em cùng đi đi".
Bạch Vi nói.
Tôi nói: "Tất nhiên rồi, cho dù em không nói anh cũng đưa em theo cùng. Giờ chúng ta nương tựa vào nhau, nếu em không ở bên cạnh anh anh sẽ không cảm thấy an toàn".
Tuy nói vậy nhưng tôi hiểu rõ ý của Bạch Vi. Kể từ khi nhìn thấy con mãng xà đó, chúng tôi gần như không dám bén mảng tới bờ biển nữa. Lúc này cuối cùng cũng không chịu được nữa, không bắt được động vật nào trong rừng nên chỉ đành ra bờ biển tìm vận may.
Mà Bạch Vi giúp tôi có thêm lòng can đảm.
May mắn thay, lần này ra bãi biển không thấy con mãng xà đó đâu. Đợi thêm một lát, thấy vẫn gió yên biển lặng, không có gì khác thường, tôi vội vàng nhảy xuống biển, vừa hay có hai con cá lớn bơi sượt qua tôi.
Tôi dùng đá đập vào đầu chúng không hề do dự. Quả nhiên, đập phát nào trúng phát nấy, tôi vội vàng xách hai con cá nặng tầm hai cân lên bờ.
Bạch Vi mừng rơn, tôi cũng không hơi sức đâu mà quan tâm những thứ khác nữa, đánh sạch vảy cá ngay trên bờ biển. Nói ra thì cũng khá trùng hợp, nếu không phải là lần trước tìm được một con dao gọt hoa quả trên người của người đã chết kia thì giờ ngay cả dụng cụ để giết cá tôi cũng không có.
Mấy lần ăn cá và động vật trước đó đều dùng đá mài thành cạnh nhọn để làm dao.
Rửa cá xong, chúng tôi không dám ở lại bãi biển. Tuy nhìn có vẻ sẽ không có gì xảy ra nhưng ai mà biết được con mãng xà kia đang ở đâu, vì chúng tôi vô cùng sợ nó.
Con mãng xà cỡ lớn như vậy khiến tôi chấn động hơn hẳn so với những con tôi từng thấy trên ti vi.
Trở về vách núi, chúng tôi lại vui vẻ nướng cá. Vì lần này bắt được hai con cá, nhưng cả hai chúng tôi cộng lại cũng chỉ ăn hết một con, hơn nữa chúng tôi còn vừa ăn một ít hoa quả dại nữa.
Thế là ăn xong tôi dùng dao gọt hoa quả lấy những thịt cá còn lại xuống, xé từng mảnh vải trên bộ đồ rách nát ra làm thành một xâu, cũng khá nhiều.
Từng xâu từng xâu một được treo lên, nhìn cũng khá giống những xâu thịt săn được mà quê chúng tôi thường treo lên ngày trước.
Vì một phen tất bật này nên chẳng mấy chốc mà sắc trời đã tối. Chúng tôi không định ra ngoài nữa, đốt đống lửa vào chỗ sâu trong vách núi rồi mới chuẩn bị đi ngủ.
Kỳ lạ là lúc trước hòn đảo này rất ấm áp, tối nay lại lạnh một cách lạ thường. Tôi mở mắt ra xem, trong lúc mơ màng, tôi cảm nhận được mưa đã rơi bên ngoài vách núi, khí lạnh cũng ập vào người chúng tôi theo nước mưa.
Tôi đắp kín cái thảm lông thêm cho Bạch Vi, rồi để một hòn đá chỗ vòng ngoài vách núi, như vậy có thể che bớt một phần khí lạnh.
Nhưng cuối cùng ông trời trêu ngươi, tôi vẫn bị cảm.
"Phương Dương, mau tỉnh lại đi".
Không lâu sau, tôi thấy người mình bị lắc mạnh, vừa mở mắt ra tôi đã thấy trời đất xoay chuyển, tầm mắt mơ hồ, cơ thể tôi lạnh lẽo lạ thường, tôi không khỏi co người lại.
Bạch Vi cực kỳ căng thẳng, cô ấy không ngừng gọi gì đó bên cạnh tôi, nhưng tôi không nghe thấy gì hết.
Chương 423: Ra tay
Bạch Vi vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự hoảng hốt và sợ hãi. Tôi cố gắng dùng sức nhìn ra cửa vách núi, lờ mờ thấy hai bóng người đang đứng đó.
Tôi tập trung nhìn thì thấy hai người này nhìn không thể nào quen hơn được nữa, một là Vương Cương đang vô cùng kinh ngạc, sau đó là Viên Dung đang ngơ ngác không hiểu gì. Nhưng lúc này do bên ngoài đang đổ mưa lớn, toàn thân họ đã ướt sũng. Tôi thậm chí có thể thấy hai chỗ đen mờ mờ trên ngực Viên Dung.
Hồi chuông cảnh báo không ngừng vang lên trong đầu tôi. Chắc trong lúc đi tìm chỗ trú mưa hai người này đã vô tình tìm tới đây, nhưng lúc này họ đã biết tôi bị ốm. Vào cái thời khắc then chốt này mà cơ thể tôi không có chút sức lực nào, dù cho họ chỉ là hai người vô tích sự thì lúc này tôi cũng hoàn toàn không phải đối thủ của họ.
Tôi cố gắng ngồi dậy, tỏ vẻ như không có chuyện gì: "Vương Cương, hai người chưa chết à?"
Vương Cương thấy tôi ngồi dậy thì sững sờ: "Phương Dương, anh bị ốm rồi à?"
"Ha ha, ốm? Anh muốn đến thử không?"
Nói rồi tôi vừa cười vừa giơ nắm đấm lên, Bạch Vi cũng phối hợp ăn ý: "Vừa nãy họ muốn vào đây. Em đã bảo anh đang ngủ rồi, bảo họ đợi một lát đi, không ngờ Vương Cương lại nổi cáu".
Bạch Vi nói xong tôi liền nhíu mày, ra vẻ như muốn đứng lên, còn chưa kịp làm gì thì Vương Cương đột nhiên phất tay, nói: "Không không không, chúng tôi chỉ muốn tìm một chỗ trú mưa thôi. Hai người xem, mưa lớn quá, nếu có thể thì cho chúng tôi trú nhờ được không?"
Tôi do dự chốc lát rồi bảo: "Được, hai người biến vào bên trong mà ngủ. Nhưng chỉ có lần này thôi, sáng mai liệu hồn rời khỏi đây cho sớm đi".
Dù lúc này cơ thể tôi không có chút sức lực nào, nhưng có thể là do ảnh hưởng từ trận đòn lần trước của tôi, hoặc có thể là nhìn tôi không giống đang ốm chút nào nên Vương Cương không hề phản bác lại, chỉ cúi đầu đồng ý.
Tôi thì sốt ruột, nhân lúc hai người họ đi vào, tôi len lén đưa con dao gọt hoa quả cho Bạch Vi đằng sau tôi, Bạch Vi cũng hiểu ý tôi ngay, cất con dao đi.
Tôi nói: "Không có chuyện gì thì đi ngủ đi, ngày mai chúng tôi còn phải tới cánh rừng bên kia".
Vương Cương và Viên Dung khẽ giọng "ừ" một tiếng rồi nằm xuống. Tôi quay đầu đi, lúc này hai người họ đều nằm quay mặt vào vách tường, không nhìn chúng tôi.
Tôi thầm thở phào. Mà cùng lúc này, sự mệt mỏi xộc thẳng lên, người tôi càng lạnh.
Cảm giác này ngày càng lan sâu vào cơ thể tôi. Đó cũng là lúc tôi ý thức được rằng, đây là lần tôi bị cảm nặng nhất từ trước đến giờ.
Ngay lúc tôi sắp mất ý thức, tôi đột nhiên cảm thấy người tôi hơi nặng xuống, có một cái chăn được đắp lên người tôi, sau đó một cơ thể mềm mại ấm áp chui vào, ôm lấy cơ thể đang cuộn tròn lại của tôi từ phía sau.
Cảm giác được nhiệt độ đang không ngừng được truyền tới từ phía sau, cảm giác lạnh lẽo tới nỗi sắp nghẹt thở cuối cùng cũng dần dần biến mất, mà cảm giác đàn hồi mềm mại của nơi đang áp sát sau lưng tôi cũng ngày càng rõ ràng.
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng thở càng lúc càng gấp gáp của Bạch Vi bên tai tôi.
Tôi cố gắng kiềm chế sự xao động trong lòng xuống. Lúc này tuy cảm giác lạnh lẽo đang dần dần bớt đi phần nào, nhưng cơ thể tôi vẫn không có chút sức lực.
Nhưng ngay lúc tôi đang đấu tranh thì có tiếng động lạ phía sau, tôi lập tức cảnh giác, đầu hơi dịch chuyển. Quả nhiên, ngay sau đó tôi đã liếc thấy một người đứng dậy ở góc vách núi, dáng người đó mà không phải là Vương Cương thì còn có thể là ai?
Vương Cương vừa cúi người định nhặt gì đó thì tôi đã hét lên: "Khốn kiếp! Anh muốn làm gì?"
Viên Dung tỉnh lại, Bạch Vi cũng nhìn Vương Cương.
Vương Cương ngơ ngác bởi tiếng hét của tôi, nhưng dường như anh ta nhớ tới việc tôi đang bị ốm nặng, thế là lập tức nhặt hòn đá dưới đất lên. Anh ta từ từ đi đến chỗ tôi, nói với vẻ dữ tợn: "Thằng chó, mày còn muốn lừa ông đây à? Tao đã nói mà, sao mày lại tốt bụng thế mà cho bọn tao vào cơ chứ? Ra là mày sắp toi rồi, đã thế còn để cho cô gái xinh đẹp thế này ủ ấm cho mày nữa chứ!"
Tim tôi run lên. Thì ra là đã lộ sơ hở từ trước rồi, chỉ là anh ta chưa phát hiện ra mà thôi.
Vương Cương cười lạnh: "Hôm nay ông đây phải tẩn chết mày, sau đó làm thịt con tiện nhân này, để cho bọn mày nếm trải cái giá khi dám chọc phải Vương Cương này".
Da đầu tôi run lên, không biết có phải do tình thế nguy cấp lúc này đã kích thích khát vọng sống hay không, đột nhiên cơ thể tôi có sức lực. Tôi bật người lên, đấm mạnh vào lồng ngực anh ta.
Vương Cương không phản ứng kịp nên bị tôi đánh ngã nhoài trên mặt đất.
Mà tôi thì liên tục đánh túi bụi vào người Vương Cương, cuối cùng anh ta bị tôi đánh tới nỗi ôm đầu liên tục xin tha.
Bạch Vi kinh ngạc nhìn tôi: "Phương Dương, anh khỏi bệnh rồi à?"
Tôi cũng ngơ ngác, nhìn chằm chằm hai tay mình: "Có lẽ là vừa nãy ra mồ hôi nên khỏi bệnh rồi chăng?"
Thực ra, giờ tôi không chỉ cảm thấy cảm giác yếu ớt trong cơ thể đã biến mất, mà cùng với đó, dường như tôi còn mơ hồ cảm thấy tố chất cơ thể tôi tốt hơn trước rất nhiều.
Nếu như lúc trước tôi có thể chạy một hơi liền 500m, thì bây giờ tôi có thể chạy vèo vèo 800m mà không thấy mệt.
Bạch Vi vui mừng nắm lấy cánh tay tôi: "Xem ra anh khỏi bệnh thật ra, kể ra thì lần này còn phải cảm ơn Vương Cương đấy".
Tôi nhìn Bạch Vi, thì ra cô ấy mặc quần áo. Nhưng cho dù như thế thì xúc cảm mềm mại quyến rũ đó vẫn khiến tôi mê muội.
Vì tư thế bây giờ của chúng tôi nên tôi nhìn cô ấy rất lâu, Bạch Vi bị tôi nhìn như vậy cũng thấy ngại ngùng. Tôi nói: "Lần này phải cảm ơn em mới đúng, liên quan gì tới tên súc sinh ấy chứ?"
Tôi không nhìn cô ấy nữa mà nhìn Vương Cương đã bị tôi đánh tơi tả như con chó chết. Vương Cương yếu ớt nói: "Phải phải, đều tại tên súc sinh là tôi. Tôi đáng tội, không nên chọc phải anh Phương Dương đây".
Cả quá trình này Viên Dung đều đứng xem bên cạnh, không hề phát ra tiếng động nào, mãi đến lúc này mới nói: "Phương...Phương Dương, hai người tha cho anh ấy đi. Đó chỉ là ý muốn nhất thời thôi, anh ấy không cố ý đâu".
"Vốn chúng ta đều lưu lạc trên đảo hoang, chúng tôi không nên làm vậy với các người. Nhưng không ngờ chúng tôi làm người tốt thì các người lại không biết điều, còn muốn diễn vở "Bác nông dân và con rắn" với chúng tôi à. Tôi không tốt bụng, cũng không rảnh đi giúp các người đâu".
Tôi cười lạnh, nói: "Nếu hôm nay, tôi mà khỏi ốm rồi thì chuyện không đơn giản như thế đâu. Lần này, tôi bỏ qua tha cho các người một lần. Sáng mai thức dậy thì mau cút đi ngay cho tôi".
Nói xong, tôi lại nằm xuống ngủ tiếp. Lần này, Vương Cương đã biết điều rồi, anh ta co rúc ở một góc, còn không dám thở mạnh.
Mà Bạch Vi thì không chủ động dán người vào sưởi ấm cơ thể cho tôi nữa. Cô ấy cứ như ghen vậy, cướp đi cái thảm lông một cách rất vô lý rồi đắp lên người cô ấy. Tôi mỉm cười, chỉ đành nhẹ nhàng đặt tay lên người Bạch Vi để cô ấy thấy ấm hơn một chút. Bạch Vi không phản kháng, ngược lại để tôi muốn làm gì thì làm.
Chương 423: Ra tay
Bạch Vi vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự hoảng hốt và sợ hãi. Tôi cố gắng dùng sức nhìn ra cửa vách núi, lờ mờ thấy hai bóng người đang đứng đó.
Tôi tập trung nhìn thì thấy hai người này nhìn không thể nào quen hơn được nữa, một là Vương Cương đang vô cùng kinh ngạc, sau đó là Viên Dung đang ngơ ngác không hiểu gì. Nhưng lúc này do bên ngoài đang đổ mưa lớn, toàn thân họ đã ướt sũng. Tôi thậm chí có thể thấy hai chỗ đen mờ mờ trên ngực Viên Dung.
Hồi chuông cảnh báo không ngừng vang lên trong đầu tôi. Chắc trong lúc đi tìm chỗ trú mưa hai người này đã vô tình tìm tới đây, nhưng lúc này họ đã biết tôi bị ốm. Vào cái thời khắc then chốt này mà cơ thể tôi không có chút sức lực nào, dù cho họ chỉ là hai người vô tích sự thì lúc này tôi cũng hoàn toàn không phải đối thủ của họ.
Tôi cố gắng ngồi dậy, tỏ vẻ như không có chuyện gì: "Vương Cương, hai người chưa chết à?"
Vương Cương thấy tôi ngồi dậy thì sững sờ: "Phương Dương, anh bị ốm rồi à?"
"Ha ha, ốm? Anh muốn đến thử không?"
Nói rồi tôi vừa cười vừa giơ nắm đấm lên, Bạch Vi cũng phối hợp ăn ý: "Vừa nãy họ muốn vào đây. Em đã bảo anh đang ngủ rồi, bảo họ đợi một lát đi, không ngờ Vương Cương lại nổi cáu".
Bạch Vi nói xong tôi liền nhíu mày, ra vẻ như muốn đứng lên, còn chưa kịp làm gì thì Vương Cương đột nhiên phất tay, nói: "Không không không, chúng tôi chỉ muốn tìm một chỗ trú mưa thôi. Hai người xem, mưa lớn quá, nếu có thể thì cho chúng tôi trú nhờ được không?"
Tôi do dự chốc lát rồi bảo: "Được, hai người biến vào bên trong mà ngủ. Nhưng chỉ có lần này thôi, sáng mai liệu hồn rời khỏi đây cho sớm đi".
Dù lúc này cơ thể tôi không có chút sức lực nào, nhưng có thể là do ảnh hưởng từ trận đòn lần trước của tôi, hoặc có thể là nhìn tôi không giống đang ốm chút nào nên Vương Cương không hề phản bác lại, chỉ cúi đầu đồng ý.
Tôi thì sốt ruột, nhân lúc hai người họ đi vào, tôi len lén đưa con dao gọt hoa quả cho Bạch Vi đằng sau tôi, Bạch Vi cũng hiểu ý tôi ngay, cất con dao đi.
Tôi nói: "Không có chuyện gì thì đi ngủ đi, ngày mai chúng tôi còn phải tới cánh rừng bên kia".
Vương Cương và Viên Dung khẽ giọng "ừ" một tiếng rồi nằm xuống. Tôi quay đầu đi, lúc này hai người họ đều nằm quay mặt vào vách tường, không nhìn chúng tôi.
Tôi thầm thở phào. Mà cùng lúc này, sự mệt mỏi xộc thẳng lên, người tôi càng lạnh.
Cảm giác này ngày càng lan sâu vào cơ thể tôi. Đó cũng là lúc tôi ý thức được rằng, đây là lần tôi bị cảm nặng nhất từ trước đến giờ.
Ngay lúc tôi sắp mất ý thức, tôi đột nhiên cảm thấy người tôi hơi nặng xuống, có một cái chăn được đắp lên người tôi, sau đó một cơ thể mềm mại ấm áp chui vào, ôm lấy cơ thể đang cuộn tròn lại của tôi từ phía sau.
Cảm giác được nhiệt độ đang không ngừng được truyền tới từ phía sau, cảm giác lạnh lẽo tới nỗi sắp nghẹt thở cuối cùng cũng dần dần biến mất, mà cảm giác đàn hồi mềm mại của nơi đang áp sát sau lưng tôi cũng ngày càng rõ ràng.
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng thở càng lúc càng gấp gáp của Bạch Vi bên tai tôi.
Tôi cố gắng kiềm chế sự xao động trong lòng xuống. Lúc này tuy cảm giác lạnh lẽo đang dần dần bớt đi phần nào, nhưng cơ thể tôi vẫn không có chút sức lực.
Nhưng ngay lúc tôi đang đấu tranh thì có tiếng động lạ phía sau, tôi lập tức cảnh giác, đầu hơi dịch chuyển. Quả nhiên, ngay sau đó tôi đã liếc thấy một người đứng dậy ở góc vách núi, dáng người đó mà không phải là Vương Cương thì còn có thể là ai?
Vương Cương vừa cúi người định nhặt gì đó thì tôi đã hét lên: "Khốn kiếp! Anh muốn làm gì?"
Viên Dung tỉnh lại, Bạch Vi cũng nhìn Vương Cương.
Vương Cương ngơ ngác bởi tiếng hét của tôi, nhưng dường như anh ta nhớ tới việc tôi đang bị ốm nặng, thế là lập tức nhặt hòn đá dưới đất lên. Anh ta từ từ đi đến chỗ tôi, nói với vẻ dữ tợn: "Thằng chó, mày còn muốn lừa ông đây à? Tao đã nói mà, sao mày lại tốt bụng thế mà cho bọn tao vào cơ chứ? Ra là mày sắp toi rồi, đã thế còn để cho cô gái xinh đẹp thế này ủ ấm cho mày nữa chứ!"
Tim tôi run lên. Thì ra là đã lộ sơ hở từ trước rồi, chỉ là anh ta chưa phát hiện ra mà thôi.
Vương Cương cười lạnh: "Hôm nay ông đây phải tẩn chết mày, sau đó làm thịt con tiện nhân này, để cho bọn mày nếm trải cái giá khi dám chọc phải Vương Cương này".
Da đầu tôi run lên, không biết có phải do tình thế nguy cấp lúc này đã kích thích khát vọng sống hay không, đột nhiên cơ thể tôi có sức lực. Tôi bật người lên, đấm mạnh vào lồng ngực anh ta.
Vương Cương không phản ứng kịp nên bị tôi đánh ngã nhoài trên mặt đất.
Mà tôi thì liên tục đánh túi bụi vào người Vương Cương, cuối cùng anh ta bị tôi đánh tới nỗi ôm đầu liên tục xin tha.
Bạch Vi kinh ngạc nhìn tôi: "Phương Dương, anh khỏi bệnh rồi à?"
Tôi cũng ngơ ngác, nhìn chằm chằm hai tay mình: "Có lẽ là vừa nãy ra mồ hôi nên khỏi bệnh rồi chăng?"
Thực ra, giờ tôi không chỉ cảm thấy cảm giác yếu ớt trong cơ thể đã biến mất, mà cùng với đó, dường như tôi còn mơ hồ cảm thấy tố chất cơ thể tôi tốt hơn trước rất nhiều.
Nếu như lúc trước tôi có thể chạy một hơi liền 500m, thì bây giờ tôi có thể chạy vèo vèo 800m mà không thấy mệt.
Bạch Vi vui mừng nắm lấy cánh tay tôi: "Xem ra anh khỏi bệnh thật ra, kể ra thì lần này còn phải cảm ơn Vương Cương đấy".
Tôi nhìn Bạch Vi, thì ra cô ấy mặc quần áo. Nhưng cho dù như thế thì xúc cảm mềm mại quyến rũ đó vẫn khiến tôi mê muội.
Vì tư thế bây giờ của chúng tôi nên tôi nhìn cô ấy rất lâu, Bạch Vi bị tôi nhìn như vậy cũng thấy ngại ngùng. Tôi nói: "Lần này phải cảm ơn em mới đúng, liên quan gì tới tên súc sinh ấy chứ?"
Tôi không nhìn cô ấy nữa mà nhìn Vương Cương đã bị tôi đánh tơi tả như con chó chết. Vương Cương yếu ớt nói: "Phải phải, đều tại tên súc sinh là tôi. Tôi đáng tội, không nên chọc phải anh Phương Dương đây".
Cả quá trình này Viên Dung đều đứng xem bên cạnh, không hề phát ra tiếng động nào, mãi đến lúc này mới nói: "Phương...Phương Dương, hai người tha cho anh ấy đi. Đó chỉ là ý muốn nhất thời thôi, anh ấy không cố ý đâu".
"Vốn chúng ta đều lưu lạc trên đảo hoang, chúng tôi không nên làm vậy với các người. Nhưng không ngờ chúng tôi làm người tốt thì các người lại không biết điều, còn muốn diễn vở "Bác nông dân và con rắn" với chúng tôi à. Tôi không tốt bụng, cũng không rảnh đi giúp các người đâu".
Tôi cười lạnh, nói: "Nếu hôm nay, tôi mà khỏi ốm rồi thì chuyện không đơn giản như thế đâu. Lần này, tôi bỏ qua tha cho các người một lần. Sáng mai thức dậy thì mau cút đi ngay cho tôi".
Nói xong, tôi lại nằm xuống ngủ tiếp. Lần này, Vương Cương đã biết điều rồi, anh ta co rúc ở một góc, còn không dám thở mạnh.
Mà Bạch Vi thì không chủ động dán người vào sưởi ấm cơ thể cho tôi nữa. Cô ấy cứ như ghen vậy, cướp đi cái thảm lông một cách rất vô lý rồi đắp lên người cô ấy. Tôi mỉm cười, chỉ đành nhẹ nhàng đặt tay lên người Bạch Vi để cô ấy thấy ấm hơn một chút. Bạch Vi không phản kháng, ngược lại để tôi muốn làm gì thì làm.
Chương 424: Rời đi
Vì đột nhiên khỏi ốm nên tối hôm nay tôi rất sung sức, cứ trằn trọc mãi không thôi.
Lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ thì chợt liếc thấy góc sâu trong vách núi có một bóng đen lặng lẽ đứng dậy. Tôi định đứng dậy theo bản năng, nhưng nhìn vị trí thì bóng đen đó không phải Vương Cương mà là Viên Dung. Tôi liền ngừng lại, lặng lặng chờ xem cô ta muốn làm gì.
Chẳng mấy chốc, Viên Dung đã lần mò đến bên cạnh tôi, sau đó cúi đầu xuống, ghé sát bên tai tôi, khẽ giọng nói: "Phương Dương, tôi biết anh vẫn chưa ngủ".
Tôi vốn định giả vờ ngủ, thấy không tránh được chỉ đành nói: "Cô muốn làm gì?"
Vì Bạch Vi vẫn đang nằm ngủ say bên cạnh nên tôi cố gắng nói thật nhỏ, thế mới không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy.
"Phương Dương, anh giỏi thật, lại còn tìm được đồ ăn. Hay là sau này tôi đi theo anh nhé, cái gì tôi cũng làm được..."
Viên Dung chậm rãi nói, còn vừa nói vừa cởi cái áo khoác rách nát ra.
Qua ánh trăng vừa xuất hiện đã biến mất, dáng vẻ chỉ mặc đồ lót của Viên Dung đã lộ ra hoàn toàn trước mặt tôi.
Không thể không nói, cơ thể của Viên Dung không phải là không có sức hấp dẫn đối với tôi. Nếu tính ra thì tốt nghiệp đại học xong tôi hoàn toàn không chạm vào phụ nữ. Tuy tôi đã gặp được rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng tôi không hề quan hệ với bất cứ ai, cho dù là Ôn Hân, Bạch Vi hay là Chúc Mi, thậm chí là Tề Vũ Manh, ai ai cũng là mỹ nữ hàng đầu.
Nhưng tôi chỉ có thể nhìn mà không thể "ăn". Bình thường là do quá mệt, không để ý đến vấn đề này. Lúc này tinh lực hừng hực, tôi cảm thấy lòng mình rục rịch.
Tôi nuốt nước bọt: "Ý cô là gì?"
"Không có ý gì cả. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, chỉ cần anh bằng lòng thu nhận tôi, tôi có thể làm bất cứ thứ gì, cơ thể tôi cũng là của anh..."
Viên Dung vừa nói vừa ưỡn ngực ra trước mặt tôi. Phải công nhận, chỉ tính riêng cái này thì cô ta còn đẫy đà hơn Bạch Vi một chút, đặc biệt là lúc này đây, cái chỗ rủ xuống cách mặt tôi chưa đầy một mét trở nên quyến rũ vô cùng.
Nhưng không biết làm sao mà cảnh Viên Dung và Vương Cương tằng tịu với nhau trên bãi biển ngày hôm đó lại đột nhiên hiện lên trong đầu tôi, tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn.
Tôi cố nén cảm giác khó chịu, nói: "Cô mau biến về đi, nếu không tối nay liệu hồn ra bên ngoài mà ngủ".
Viên Dung thấy giọng điệu của tôi lạnh tanh, câu vừa định nói cũng bị chặn lại, chỉ đành nhanh chóng mặc quần áo vào rồi lẳng lặng chuồn về.
Tôi thầm thở phào. Không biết vì sao, hoặc có lẽ là do cơn mưa, tuy các chức năng trên cơ thể tôi trở nên mạnh hơn nhiều, nhưng dường như lại càng dễ bị quyến rũ bởi những cám dỗ.
Tôi cố gắng kiềm chế ngọn lửa dưới đáy lòng mình, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Tôi nhìn khuôn mặt đang say giấc vô cùng yên tĩnh điềm đạm của Bạch Vi nằm bên cạnh, cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ...
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi cho Vương Cương và Viên Dung mấy trái quả dại và mấy quả dừa, nói: "Thấy đống cá treo trên vách núi không?"
Vì tối qua lúc họ tới thì trời đã tối đen nên gần như không thấy gì, tất nhiên là không để ý đến cá nướng mà tôi treo trên đỉnh vách núi.
Viên Dung và Vương Cương đều nuốt nước bọt, mắt họ tràn ngập sự khát khao.
Tôi nói tiếp: "Biết vì sao tôi không cho hai người ăn không?"
Vương Cương nói: "Chẳng lẽ không phải là vì anh coi thường chúng tôi sao?"
"Coi thường cái con khỉ, vì anh là cái loại không ra gì".
Tôi cười lạnh, nói: "Mấy con cá này đều là do chúng tôi cực khổ bắt từ ngoài biển về, thậm chí còn mạo hiểm cả tính mạng, sao hai người muốn ăn mà tôi phải cho các người? Tối qua tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm người tốt, càng không cho không ai cái gì. Hai người muốn ăn thịt, có thể, nhưng tự đi mà bắt. Ngoài ra, quả dại và dừa cũng vậy, sáng hôm nay ăn xong mà muốn ăn nữa thì tự túc là hạnh phúc đi".
Vì trên tạm thời vẫn chưa tìm thấy nước ngầm trên hòn đảo hoang này nên nước lọc là báu vật, thế nên tôi và Bạch Vi để nước trên đỉnh vách tường núi, đó là một góc chết.
Trước đây tôi đã tính trước, dù chỗ này có kín đáo thế nào thì rồi cũng có một ngày bị người khác phát hiện. Nếu bị tìm thấy, nước bị trộm đi thì chẳng phải chúng tôi mất cả chì lẫn chài sao.
Vì thế chúng tôi tách riêng thịt và nước ra. Dù sao thì không ai ngờ được rằng thịt và nước sẽ được giấu ở hai nơi khác nhau.
Vương Cương và Viên Dung nghe tôi nói xong thì sắc mặt càng tệ, nhưng chỉ có thể lẳng lặng ăn xong, sau đó im lặng đi ra ngoài.
Khi hai người đó đã đi xa, tôi nói: "Bạch Vi, chúng ta lấy nước xuống, chỗ cá này để lại một nửa, còn lại thì cho họ".
Bạch Vi khó hiểu: "Nghĩa là sao? Chúng ta phải đi rồi à?"
Tôi cười, nói: "Đúng vậy, nếu chỗ này đã bị họ phát hiện thì sớm muộn cũng sẽ có người khác phát hiện. Chúng ta nên cảm thấy may mắn rằng tối qua người tới là bọn họ, nếu là những con thú dữ khác thì chúng ta chết chắc".
Mà Bạch Vi nghe tôi giải thích xong thì khuôn mặt trắng bệch: "Nếu đã vậy thì nhân lúc còn sớm, chúng ta mau đi thôi".
Tôi lấy con dao gọt hoa quả từ chỗ Bạch Vi, cẩn thận cắt cá ra một nửa rồi dùng vải bọc lại để trong bao, hai chai nước thì cầm mỗi tay một chai, sau đó tôi và Bạch Vi liền đi ra ngoài.
Vì lần trước nhặt được kha khá quần áo bên bờ biển, một số trong đó đã rách rồi, những đồ rách tôi đều để lại, trước khi đi tôi chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay và một cái thảm lông.
Thế này thì những đồ chúng tôi cần mang không hề nhiều, giờ tôi còn khỏe hơn trước nữa nên chỉ cần dùng một tay đã đủ để cầm tất cả những thứ này.
Chúng tôi vừa đi ra đã cảm thấy có gì đó không đúng. Không biết có phải là ảo giác hay không mà kể từ khi có trận mưa đó, dường như thời tiết hơi lạnh hơn hôm qua.
Tôi nhíu mày, lấy luôn hai bộ quần áo trong bao ra, tôi và Bạch Vi mỗi người mặc thêm một bộ.
Lúc chúng tôi đi đến bờ biển, cuối cùng cũng có tin tốt. Tôi vui mừng nói: "Bạch Vi, thủy triều rút rồi!"
Khuôn mặt Bạch Vi cũng tràn ngập nét cười: "Nói sao nhỉ, cứ đi ắt sẽ có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng".
Tôi và Bạch Vi vội vã chạy đến bãi cát. Quả nhiên, thủy triều rút đi, trên bãi cát cũng xuất hiện những loài cá và những động vật có vỏ chưa kịp rút đi theo nước biển.
Chúng tôi vội vã bắt những con cá tương đối to. Tôi vừa định tìm chỗ nào đó làm thịt những con cá này thì có một bóng đen lại xuất hiện trên mặt biển.
Khi tôi chú ý đến bóng đen đang quay vòng chuyển động trên mặt biển, tôi cảm nhận được sự sợ hãi tột cùng của mình. Một tay tôi cầm cá, tay kia kéo Bạch Vi chạy vội lên sườn núi.
Khi chúng tôi lên đến sườn núi, tôi nhìn ra biển thì thấy bóng đen kia lại biến mất. Kết hợp với kinh nghiệm lần trước, tôi cảm thấy khó hiểu: "Chẳng lẽ con mãng xà đó đang đuổi chúng ta rời khỏi bãi biển sao?"
Bạch Vi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu là như anh nói thật thì chúng ta không thể làm bè để rời khỏi đây được".
Tôi cười khổ, nói: "Đừng nói là làm bè, nếu đúng như anh đoán thì e là cho dù chúng ta có đốt cháy cả hòn đảo này để phát tín hiệu cũng vô ích".
Bình luận facebook