• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Boss nữ hoàn mỹ Full dịch (31 Viewers)

  • Chương 37: Trả giá đắt

Thế là tôi gỡ bỏ sự lúng túng, mỉm cười: “Yên tâm đi, đợi khi nào cô muốn có bạn trai thì hẵng nói.”

Cô ấy hài lòng “ừm” một tiếng, tiếp tục cúi thấp đầu lau tóc.

Tôi kiếm chuyện khác để làm, cầm lấy điện thoại miễn cưỡng đặt giúp cô ấy một vé máy bay vào ngày mai.

Sau đó thì không còn chuyện gì nữa, có vẻ tôi không nên tiếp tục ở lại trong phòng của một cô gái nữa.

Tôi nên đi rồi, bởi vì cô ấy thuần khiết như vậy, không tì vết như vậy.

Thế là tôi đứng dậy chào tạm biệt, đi đến cửa phòng, xác nhận lại một lần nữa cửa khóa an toàn xong, lại không nhịn được quay đầu nói: “Cô nhớ là có ai gõ cửa cũng không được mở, sáng mai tôi sẽ đến tìm cô, sau đó tiễn cô ra sân bay.”

“Ừm.” Giọng nói của Văn Giai trở nên rất dịu dàng.

Tôi không còn cớ gì để ở lại đây nữa, nên mỉm cười với cô ấy, sau đó quay người rời đi.

“Anh nhớ phải cẩn thận đấy.” Cô ấy hô lên ở phía sau.

Tôi lại nhân cơ hội quay đầu nhìn cô ấy: “Yên tâm, tôi đánh nhau giỏi lắm, lại còn chạy nhanh nữa.”

Cô ấy che miệng cười, đôi mắt cong cong.

Lúc đi vào thang máy, khóe mắt tôi nhìn thấy cô ấy vẫn còn đứng ở cửa.

Rời khỏi khách sạn, tôi hít sâu một hơi, xua đi sự nuối tiếc kì lạ trong lòng, sau đó đi hai chuyến taxi về lại khách sạn mình ở.

Vừa xuống xe, tôi phát hiện xung quanh khách sạn có một số người lạ mặt đứng theo nhóm, giả vờ như đang trò chuyện hoặc tham quan, nhưng cứ vô tình cố ý liếc về phía tôi.

Rõ ràng bọn họ là người của Bansha.

Nhưng trên con đường này có rất nhiều khách sạn tiếp đón khách nước ngoài, cảnh sát tuần tra rất nhiều, chắc chắn bọn họ không dám ra tay ở đây. Nhiều lắm cũng chỉ theo dõi hành tung của tôi, xem có cơ hội ra tay hay không thôi.

Tôi không hề lo lắng về chuyện này, hiện tại Bansha đang nóng giận, thứ nhất là vì nhận tiền rồi nhưng lại không làm xong chuyện, ảnh hưởng đến danh tiếng và oai phong của ông ta. Thứ hai là vì bị tôi kìm kẹp, cảm thấy quá mất mặt, muốn lấy lại thể diện.

Đợi ông ta bình tĩnh lại hẳn sẽ có điều băn khoăn. Dù sao tôi cũng đang giữ ba đoạn video, hai đoạn trong đó đủ để cảnh sát triển khai điều tra ông ta bởi tình nghi có liên quan đến việc đe dọa tống tiền, đương nhiên ông ta không muốn cảnh sát mò đến cửa. Đoạn video còn lại thì miễn cưỡng có thể xem là tấm bùa hộ mạng của tôi, nếu tôi xảy ra chuyện, tất nhiên ông ta sẽ là đối tượng tình nghi lớn nhất.

Chỉ cần mấy ngày ở Chiêng May này, tôi không đi đến những nơi vắng vẻ ít người thì ông ta sẽ không có cách nào bắt tôi.

Sau khi tiễn Văn Giai đi, nếu Bansha còn không chịu dừng lại, hơn nữa nếu cần thiết thì tôi sẽ dùng cách khác để giải quyết chuyện này.

Nói thế nào thì tôi cũng từng sống trong tù mấy năm, nên có vài mối quan hệ trong giới này, chỉ là có một số người tôi không muốn tiếp tục liên lạc cho lắm mà thôi.

Về đến khách sạn, tôi vừa gửi tin nhắn báo bình an cho Văn Giai, vừa đi thẳng lên lầu, đến trước cửa phòng của Bạch Vi, giơ tay gõ cửa.

Trong phòng không có động tĩnh, tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, có thể cô ta vẫn còn đi chơi với Cung Chính Văn ở bên ngoài.

Thế là tôi dứt khoát quay xuống tầng dưới, ngồi trên sofa ở phòng khách đợi.

Không bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên, kèm theo đó là tiếng nói cười khe khẽ của một đôi nam nữ, Bạch Vi và Cung Chính Văn đã về.

Tôi đứng dậy, đi đến chỗ bọn họ.

Lúc nhìn thấy tôi, Bạch Vi hơi ngẩn người, tiếp đó nhíu mày, trong mắt Cung Chính Văn thì lóe lên tia nghi hoặc.

“Phương Dương, có phải anh đánh nhau với người ta không?” Bạch Vi lạnh lùng hỏi, rõ ràng cô ta đã nhìn thấy vết thương và vết bầm tím trên mặt tôi. Tôi không trả lời cô ta mà đi thẳng tới trước mặt Cung Chính Văn, giơ tay, đấm cho hắn ta một cú thật mạnh.

Cung Chính Văn ngã xuống.

“Dừng tay, anh đang làm gì vậy?” Bạch Vi kinh hãi kêu lên, chạy đến cố sức kéo cánh tay tôi lại.

Tôi hất tay cô ta ra, cúi đầu nhìn Cung Chính Văn đang ôm mũi nằm trên mặt đất, nói: “Phó tổng giám đốc Cung, hai triệu mua một cái chân của tôi, anh đúng là chịu chi thật đấy, nhưng mà anh tưởng chân tôi dễ gãy đến thế sao?”

“Tôi… tôi không hiểu anh đang nói gì cả.” Cung Chính Văn đau đớn nói.

“Ha ha, anh cứ cố giả vờ đi, tôi chỉ muốn nói với anh, anh xui xẻo rồi cậu cả nhà họ Cung ạ.”

Cung Chính Văn mù mờ giơ tay lên, muốn tỏ ý mình vô tội.

“A, Chính Văn, anh chảy máu rồi, anh không sao chứ?” Bạch Vi hốt hoảng ngồi xuống, luống cuống tay chân nhìn máu đỏ tươi chảy ra từ mũi và tay của Cung Chính Văn.

Cung Chính Văn cười như không có chuyện gì: “Chảy chút máu thôi mà, em yên tâm, anh không sao.”

“Còn nói không sao, anh chảy nhiều máu quá, chúng ta mau mau đến bệnh viện đi.”

“Không cần, anh thật sự không sao.”

Nhân viên của khách sạn vội vàng chạy đến, dùng tiếng Anh xì xà xì xồ hỏi han một hồi. Cung Chính Văn để Bạch Vi đỡ mình đứng dậy, xua tay nói với nhân viên khách sạn mấy câu.

Tiếng Anh của tôi rất kém, chỉ miễn cưỡng nghe hiểu được nhân viên khách sạn nói đến cảnh sát và xe cấp cứu, Cung Chính Văn thì nói không cần và cám ơn.

Nhân viên khách sạn không rời đi mà đứng ở bên cạnh hồi hộp quan sát tôi và Cung Chính Văn, có lẽ là sợ tôi lại xông lên đánh hắn ta.

Cung Chính Văn cầm lấy khăn giấy Bạch Vi đưa cho, lau máu trên mũi, sau đó bày vẻ mặt vô tội, xòe tay nói: “Phương Dương, tôi không biết vì sao anh lại như vậy, cũng không hiểu anh nói hai triệu và một cái chân là ý gì, có phải anh hiểu lầm gì rồi không?”

Tôi lắc đầu: “Ha ha, phó tổng giám đốc Cung da mặt dày, diễn xuất tốt thật sự khiến người ta khâm phục.”

“Phương Dương, đủ rồi.” Bạch Vi đột nhiên quát lạnh với tôi: “Anh vô duyên vô cớ đánh người, không dưng lại đi châm biếm người ta, hôm nay anh phải cho tôi một lời giải thích, nếu không…”

Tôi khinh thường liếc cô ta một cái: “Nếu không thì sao? Muốn sa thải tôi hay là báo cảnh sát bắt tôi?”

“Anh…”



“Anh cái gì mà anh? Não tàn mà ở đây nói chính nghĩa đạo đức cái gì. Tôi nói cho cô biết, Cung Chính Văn chính nghĩa thiện lương trong mắt cô là một tên ngụy quân tử thủ đoạn độc ác. Hôm qua ở nhà hàng, lúc cô đi vào nhà vệ sinh, anh ta đã nói sẽ cho tôi hai triệu bảo tôi cút đi, cách cô xa một chút, bởi vì anh ta sợ tôi tán tỉnh cô, có biết không? Tôi từ chối anh ta, sau đó anh ta bỏ ra hai triệu bath thuê Bansha gây rắc rối cho tôi, nói sẽ đánh gãy một chân của tôi.”

“Vừa rồi trên đường tôi tiễn Văn Giai về khách sạn bị người ta bao vây, hơn một trăm con người, chính là đám người gặp phải ở BTT hôm nọ. May là tôi đánh nhau giỏi, nếu không bây giờ đã nằm ở bệnh viện rồi.”

Nói đến đây, tôi quay đầu lạnh lùng nhìn Cung Chính Văn, nói: “Anh nên thấy may mắn là Văn Giai không làm sao, nếu không tôi sẽ giết chết anh.”

Trên mặt Cung Chính Văn đầy vẻ vô tội và không hiểu ra sao: “Phương Dương, anh lầm người rồi phải không, tôi vừa đến Chiêng May được một ngày, căn bản không quen biết Bansha gì đấy. Huống hồ, tối hôm qua sau khi Tiểu Vi vào nhà vệ sinh, không phải chúng ta nói chuyện về dự án của BTT sao? Tôi nói cho anh hai triệu lúc nào? Vả lại, tôi biết anh giúp cho Tiểu Vi rất nhiều trong dự án của BTT, sao có thể bảo anh đi chứ?”

“Hơn nữa, trước mười một giờ tối hôm qua tôi vẫn luôn đi cùng Tiểu Vi, cả ngày hôm nay tôi đều đi chơi cùng cô ấy ở bên ngoài, căn bản không tiếp xúc với ai khác, càng đừng nói đến những tên côn đồ gì đó ở đây. Điều này Tiểu Vi có thể làm chứng cho tôi.”

“Ha ha, không cần giảo biện với tôi, tôi chỉ muốn nói với anh là chuyện này chưa xong đâu, tốt nhất anh hãy thuê vài vệ sĩ đi theo mình mọi nơi mọi lúc đi.” Nói xong, tôi xoay người đi đến thang máy, không muốn phí lời với hắn ta thêm nữa.




Chương 37:Trả giá đắt
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom