Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Uy hϊế͙p͙
“Anh Dương…”
“Đừng có nhiều chuyện, nghe tôi.”
La Nhất Chính có chút nản lòng: “Được thôi, nhưng anh không cần vội chuyển tiền trước cho em đâu, em hỏi rõ giá cả trước đã, nếu không quá cao, em ở bên này có thể gom được. Đúng rồi, anh Dương đào đâu ra 30 ngàn thế?”
“Phí chia tay bạn gái cũ đưa.”
“Vãi, hào phóng thế? Bạn gái cũ nào, giới thiệu cho em để em kiếm 30 ngàn đê.”
“Phắn.”
“He he, vậy em quay lại làm đây. Anh Dương nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho em, nhớ là phải gọi đấy.”
“Được rồi, đi đi.”
Sau khi ngắt điện thoại của La Nhất Chính, tôi đi tắm, sau đó châm một điếu thuốc, yên lặng suy nghĩ xem nên xử Cung Chính Văn như nào.
Còn chưa hút hết điếu thuốc, tôi đột nhiên nhớ đến Văn Giai, sau đó tìm số điện thoại của cô ấy và gọi.
Một lúc lâu sau mới có người nhấc máy, giọng nói uể oải của Văn Giai truyền tới: “Phương Dương, sao thế?”
“Ừm… Không, không có gì, chỉ muốn hỏi cô xem đã ngủ chưa.”
Văn Giai trầm mặc một hồi, sau đó hỏi: “Anh sợ tôi xảy ra chuyện nên gọi điện hỏi bình an hay là muốn gọi điện tới để tìm tôi nói chuyện, cố ý trêu chọc tôi?”
Tôi có chút ngượng: “Có thể đừng thẳng thắn như thế không, tôi chỉ hỏi xem cô có ổn không thôi.”
“Cảm ơn, may mà không phải tìm tôi nói chuyện, bởi vì vừa nãy tôi đã ngủ rồi, buồn ngủ quá.”
“Vậy cô mau ngủ đi.”
“Ừm, vậy tôi cúp máy đây.”
“Ngủ ngon.”
Cúp máy, tôi không nhịn được mà lắc đầu cười, cô ấy luôn hỏi những chuyện khiến người ta vừa không thể đoán trước được, vừa dở khóc dở cười
Ngay khi tôi định tắt đèn đi ngủ, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi nhíu mày, cầm chiếc bút gel ở trêи chiếc tủ đầu giường, nắm chắc lấy, rồi mới đi ra vặn tay nắm để mở cửa, nhưng không bỏ dây xích chống trộm xuống.
Nhìn thấy người đứng bên ngoài cửa xong tôi mới nới lỏng chiếc bút nước đang cầm trong tay, người đứng ngoài cửa không phải người của Bansha mà là Bạch Vi.
“Đây là 10 ngàn tệ ứng trước của anh.”
Bạch Vi nói mà mặt chẳng có cảm xúc gì, đưa cho tôi một chiếc phong bì dày.
Tôi tháo dây xích chống trộm ra, mở cửa, không khách sáo mà nhận lấy chiếc phong bì, nhìn lướt xấp tiền dày mới tinh.
“Đúng rồi, có thể cho tôi ứng thêm ba mươi ngàn không, tôi cần dùng gấp.”
Bạch Vi nhíu chặt mày: “Còn chưa chính thức ký hợp đồng dự án, tôi cho anh ứng 10 ngàn đã là…”
“Không được thì thôi.” Tôi cất phong bì đi, muốn đóng cửa.
“Ngày mai tôi sẽ đưa cho anh.” Bạch Vi đột nhiên nói.
“Cảm ơn, đến khi ấy cô lại trừ tiền đi là được. Nếu như dự án có xảy ra vấn đề gì thì cứ coi như là tôi mượn của cô, sẽ trả.” Tôi huơ huơ chiếc phong bì, sau đấy định đóng cửa đi ngủ.
“Đợi chút.”
Tôi dừng động tác đóng cửa lại, dựa vào cửa, mặt cũng chẳng có cảm xúc gì nhìn cô ta, xem cô ta muốn nói cái gì.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Giọng điệu của cô ta vẫn cứ lạnh lùng.
“Nói rồi cô cũng chẳng tin, hà tất gì phải thế chứ?” Tôi thèm vào mà giải thích, muốn đóng cửa lại.
Bạch Vi tiến về trước một bước, dùng tay giữ cửa lại, nói: “Tôi muốn biết sự thật, nếu anh đã nói là do Chính Văn ra lệnh vậy chắc chắn có chứng cớ, đúng chứ?”
Tôi buông tay khỏi cửa phòng, nhìn cô ta một lúc, không nhịn được mà hỏi: “Cô lên giường với Cung Chính Văn chưa?”
“Anh…” Vẻ mặt Bạch Vi đanh lại.
“Ngủ chưa?”
“Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi này?”
“Vậy bỏ đi.” Tôi định đóng cửa lại.
Bạch Vi lại dùng sức giữ cánh cửa lại, hậm hực nói: “Tôi và anh ta chỉ là bạn bè, bạn bè bình thường mà thôi.”
“Tôi hỏi cô rốt cuộc có ngủ hay chưa?”
Bạch Vi nghiến răng: “Chưa.”
Tôi nghiêm túc nhìn cô ta một hồi, sau khi xác nhận cô ta không nói dối, nói: “Cung Chính Văn muốn có được cô, cũng biết dù là kiểu tục tĩu hay nho nhã, cô đều không thích, rất khó chiếm được nhưng anh ta cho rằng tôi là một chướng ngại rất lớn, bởi vì quan hệ của tôi với cô khá đặc biệt. Tôi có thể thu hút sự chú ý của cô, có thể dễ dàng khiến cảm xúc của cô dao động, thậm chí khiến cô tò mò về tôi.”
“Anh ta cho rằng, nếu như tôi với cô cứ tiếp tục như thế, có thể cô sẽ yêu tôi, vậy nên anh ta muốn đuổi tôi đi. Đầu tiên dùng tiền nhưng sau khi bị tôi từ chối nên thẹn quá hóa giận, tìm người tới để đánh gãy chân tôi, dạy cho tôi một bài học để tôi biết khó mà lui.”
“Hiện giờ tôi không có chứng cớ mà cô muốn, bởi vì Bansha chưa gặp Cung Chính Văn, là Tào Văn Hoài làm người ở giữa đưa tiền. Tuy nhiên, Bansha biết là do một người Hoa Hạ trẻ tuổi và giàu có đưa, vậy nên tôi dựa vào điểm này thôi cũng đù chắc chắn là Cung Chính Văn, 100% là anh ta.”
Bạch Vi chau mày, nghe tôi nói xong, hất hàm đầy kiêu ngạo: “Vớ vẩn, sao tôi yêu anh được chứ.”
“Có thể bây giờ cô không tin nhưng không lâu nữa, khi cô ngoan ngoãn nằm trêи giường, dạng chân ra cô sẽ biết được là bản thân đã yêu tôi từ lúc nào không hay rồi.”
“Ha.” Bạch Vi cười giễu một tiếng, vênh mặt nhìn tôi khinh thường.
Tôi nhún vai: “Nói xong cả rồi, chứng cứ mà cô cần chỉ có nhiêu đó, tin hay không tùy cô, tôi phải đi ngủ rồi, ngủ ngon.”
Dứt lời, tôi kéo cửa thật mạnh.
Tôi nói nhiều với Bạch Vi như vậy chỉ là muốn lợi dụng toàn bộ những điều kiện có thể để đối phó với Cung Chính Văn mà thôi, cách tốt nhất là để Bạch Vi biết hắn ta là loại tiểu nhân nham hiểm. Chỉ cần Bạch Vi không dính lấy hắn ta, thậm chí ghét hắn ta, tên này sẽ phát điên, tức giận.
Tuy nhiên cô ta cứ tự cho mình là đúng như vậy, sao mà có thể tin rằng bản thân sẽ yêu một đứa cặn bã của xã hội như tôi.
Chẳng thể dựa vào cô ta được!
Ngày hôm sau, tôi dậy từ sớm, ra ngoài mua bữa sáng, sau đó bắt xe đến khách sạn của Văn Giai.
Đến phòng của Văn Giai, gõ cửa một hồi, Văn Giai mới mặc một bộ đồ ngủ, hai mắt lim dim ra mở cửa. Cô ấy gãi đầu và nói: “Sao anh đến sớm thế, người ta vẫn chưa ngủ đủ nữa.”
“Vậy cô có muốn tiếp tục ngủ một lúc không?”
“Muốn chứ!” Văn Giai vừa nói vừa lê đôi dép đi vào bên trong.
Cô ấy không đóng cửa phòng, tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn theo vào.
Vào trong phòng, cô ấy nhào xuống giường, lười nhác cuộn mình vào chăn giống như một chú mèo vậy, mơ màng nói một câu “Để tôi ngủ thêm một lúc”.
Tôi đi tới, ngó đầu nhìn chút, cô ấy nhắm mắt ngủ thật rồi.
Tôi có chút bất lực, nhẹ nhàng đặt bữa sáng xuống, tự mình ngồi lên ghế, yên lặng nhìn cô ấy.
Khuôn mặt của cô ấy không đẹp tinh tế như Bạch Vi, nhưng vẫn rất thanh tú, rất tự nhiên.
Nếu như Bạch Vi là một viên kim cương chói mắt, vậy Văn Giai là một bức tranh nước chảy dưới chân cầu.
Bạch Vi có thể làm tôi xao động, còn cô ấy có thể khiến tôi bình tâm.
Tôi cứ yên lặng ngồi ở đó, ngồi một lúc lâu.
Mãi cho đến khi cô ấy vươn vai lười nhác, từ từ mở mắt, nhìn thấy tôi, sau đó như nhảy lên như chú thỏ trắng bị giật mình vậy.
“Á, dọa chết tôi rồi. Phương Dương, sao anh lại ở đây? Anh có làm gì tôi không đấy?”
Tôi ngây người, sau đó lắc đầu cười khổ: “Chị gái, là cô mở cửa cho tôi vào, sau đó tự mình lăn lên giường ngủ đó.”
Văn Giai nghĩ ngợi mơ hồ, sau đó đột nhiên nhớ ra: “Ồ, tôi nhớ ra rồi, anh… Á, không phải anh cứ ngồi mãi ở đây đợi tôi chứ?”
——————–
“Đừng có nhiều chuyện, nghe tôi.”
La Nhất Chính có chút nản lòng: “Được thôi, nhưng anh không cần vội chuyển tiền trước cho em đâu, em hỏi rõ giá cả trước đã, nếu không quá cao, em ở bên này có thể gom được. Đúng rồi, anh Dương đào đâu ra 30 ngàn thế?”
“Phí chia tay bạn gái cũ đưa.”
“Vãi, hào phóng thế? Bạn gái cũ nào, giới thiệu cho em để em kiếm 30 ngàn đê.”
“Phắn.”
“He he, vậy em quay lại làm đây. Anh Dương nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho em, nhớ là phải gọi đấy.”
“Được rồi, đi đi.”
Sau khi ngắt điện thoại của La Nhất Chính, tôi đi tắm, sau đó châm một điếu thuốc, yên lặng suy nghĩ xem nên xử Cung Chính Văn như nào.
Còn chưa hút hết điếu thuốc, tôi đột nhiên nhớ đến Văn Giai, sau đó tìm số điện thoại của cô ấy và gọi.
Một lúc lâu sau mới có người nhấc máy, giọng nói uể oải của Văn Giai truyền tới: “Phương Dương, sao thế?”
“Ừm… Không, không có gì, chỉ muốn hỏi cô xem đã ngủ chưa.”
Văn Giai trầm mặc một hồi, sau đó hỏi: “Anh sợ tôi xảy ra chuyện nên gọi điện hỏi bình an hay là muốn gọi điện tới để tìm tôi nói chuyện, cố ý trêu chọc tôi?”
Tôi có chút ngượng: “Có thể đừng thẳng thắn như thế không, tôi chỉ hỏi xem cô có ổn không thôi.”
“Cảm ơn, may mà không phải tìm tôi nói chuyện, bởi vì vừa nãy tôi đã ngủ rồi, buồn ngủ quá.”
“Vậy cô mau ngủ đi.”
“Ừm, vậy tôi cúp máy đây.”
“Ngủ ngon.”
Cúp máy, tôi không nhịn được mà lắc đầu cười, cô ấy luôn hỏi những chuyện khiến người ta vừa không thể đoán trước được, vừa dở khóc dở cười
Ngay khi tôi định tắt đèn đi ngủ, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi nhíu mày, cầm chiếc bút gel ở trêи chiếc tủ đầu giường, nắm chắc lấy, rồi mới đi ra vặn tay nắm để mở cửa, nhưng không bỏ dây xích chống trộm xuống.
Nhìn thấy người đứng bên ngoài cửa xong tôi mới nới lỏng chiếc bút nước đang cầm trong tay, người đứng ngoài cửa không phải người của Bansha mà là Bạch Vi.
“Đây là 10 ngàn tệ ứng trước của anh.”
Bạch Vi nói mà mặt chẳng có cảm xúc gì, đưa cho tôi một chiếc phong bì dày.
Tôi tháo dây xích chống trộm ra, mở cửa, không khách sáo mà nhận lấy chiếc phong bì, nhìn lướt xấp tiền dày mới tinh.
“Đúng rồi, có thể cho tôi ứng thêm ba mươi ngàn không, tôi cần dùng gấp.”
Bạch Vi nhíu chặt mày: “Còn chưa chính thức ký hợp đồng dự án, tôi cho anh ứng 10 ngàn đã là…”
“Không được thì thôi.” Tôi cất phong bì đi, muốn đóng cửa.
“Ngày mai tôi sẽ đưa cho anh.” Bạch Vi đột nhiên nói.
“Cảm ơn, đến khi ấy cô lại trừ tiền đi là được. Nếu như dự án có xảy ra vấn đề gì thì cứ coi như là tôi mượn của cô, sẽ trả.” Tôi huơ huơ chiếc phong bì, sau đấy định đóng cửa đi ngủ.
“Đợi chút.”
Tôi dừng động tác đóng cửa lại, dựa vào cửa, mặt cũng chẳng có cảm xúc gì nhìn cô ta, xem cô ta muốn nói cái gì.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Giọng điệu của cô ta vẫn cứ lạnh lùng.
“Nói rồi cô cũng chẳng tin, hà tất gì phải thế chứ?” Tôi thèm vào mà giải thích, muốn đóng cửa lại.
Bạch Vi tiến về trước một bước, dùng tay giữ cửa lại, nói: “Tôi muốn biết sự thật, nếu anh đã nói là do Chính Văn ra lệnh vậy chắc chắn có chứng cớ, đúng chứ?”
Tôi buông tay khỏi cửa phòng, nhìn cô ta một lúc, không nhịn được mà hỏi: “Cô lên giường với Cung Chính Văn chưa?”
“Anh…” Vẻ mặt Bạch Vi đanh lại.
“Ngủ chưa?”
“Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi này?”
“Vậy bỏ đi.” Tôi định đóng cửa lại.
Bạch Vi lại dùng sức giữ cánh cửa lại, hậm hực nói: “Tôi và anh ta chỉ là bạn bè, bạn bè bình thường mà thôi.”
“Tôi hỏi cô rốt cuộc có ngủ hay chưa?”
Bạch Vi nghiến răng: “Chưa.”
Tôi nghiêm túc nhìn cô ta một hồi, sau khi xác nhận cô ta không nói dối, nói: “Cung Chính Văn muốn có được cô, cũng biết dù là kiểu tục tĩu hay nho nhã, cô đều không thích, rất khó chiếm được nhưng anh ta cho rằng tôi là một chướng ngại rất lớn, bởi vì quan hệ của tôi với cô khá đặc biệt. Tôi có thể thu hút sự chú ý của cô, có thể dễ dàng khiến cảm xúc của cô dao động, thậm chí khiến cô tò mò về tôi.”
“Anh ta cho rằng, nếu như tôi với cô cứ tiếp tục như thế, có thể cô sẽ yêu tôi, vậy nên anh ta muốn đuổi tôi đi. Đầu tiên dùng tiền nhưng sau khi bị tôi từ chối nên thẹn quá hóa giận, tìm người tới để đánh gãy chân tôi, dạy cho tôi một bài học để tôi biết khó mà lui.”
“Hiện giờ tôi không có chứng cớ mà cô muốn, bởi vì Bansha chưa gặp Cung Chính Văn, là Tào Văn Hoài làm người ở giữa đưa tiền. Tuy nhiên, Bansha biết là do một người Hoa Hạ trẻ tuổi và giàu có đưa, vậy nên tôi dựa vào điểm này thôi cũng đù chắc chắn là Cung Chính Văn, 100% là anh ta.”
Bạch Vi chau mày, nghe tôi nói xong, hất hàm đầy kiêu ngạo: “Vớ vẩn, sao tôi yêu anh được chứ.”
“Có thể bây giờ cô không tin nhưng không lâu nữa, khi cô ngoan ngoãn nằm trêи giường, dạng chân ra cô sẽ biết được là bản thân đã yêu tôi từ lúc nào không hay rồi.”
“Ha.” Bạch Vi cười giễu một tiếng, vênh mặt nhìn tôi khinh thường.
Tôi nhún vai: “Nói xong cả rồi, chứng cứ mà cô cần chỉ có nhiêu đó, tin hay không tùy cô, tôi phải đi ngủ rồi, ngủ ngon.”
Dứt lời, tôi kéo cửa thật mạnh.
Tôi nói nhiều với Bạch Vi như vậy chỉ là muốn lợi dụng toàn bộ những điều kiện có thể để đối phó với Cung Chính Văn mà thôi, cách tốt nhất là để Bạch Vi biết hắn ta là loại tiểu nhân nham hiểm. Chỉ cần Bạch Vi không dính lấy hắn ta, thậm chí ghét hắn ta, tên này sẽ phát điên, tức giận.
Tuy nhiên cô ta cứ tự cho mình là đúng như vậy, sao mà có thể tin rằng bản thân sẽ yêu một đứa cặn bã của xã hội như tôi.
Chẳng thể dựa vào cô ta được!
Ngày hôm sau, tôi dậy từ sớm, ra ngoài mua bữa sáng, sau đó bắt xe đến khách sạn của Văn Giai.
Đến phòng của Văn Giai, gõ cửa một hồi, Văn Giai mới mặc một bộ đồ ngủ, hai mắt lim dim ra mở cửa. Cô ấy gãi đầu và nói: “Sao anh đến sớm thế, người ta vẫn chưa ngủ đủ nữa.”
“Vậy cô có muốn tiếp tục ngủ một lúc không?”
“Muốn chứ!” Văn Giai vừa nói vừa lê đôi dép đi vào bên trong.
Cô ấy không đóng cửa phòng, tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn theo vào.
Vào trong phòng, cô ấy nhào xuống giường, lười nhác cuộn mình vào chăn giống như một chú mèo vậy, mơ màng nói một câu “Để tôi ngủ thêm một lúc”.
Tôi đi tới, ngó đầu nhìn chút, cô ấy nhắm mắt ngủ thật rồi.
Tôi có chút bất lực, nhẹ nhàng đặt bữa sáng xuống, tự mình ngồi lên ghế, yên lặng nhìn cô ấy.
Khuôn mặt của cô ấy không đẹp tinh tế như Bạch Vi, nhưng vẫn rất thanh tú, rất tự nhiên.
Nếu như Bạch Vi là một viên kim cương chói mắt, vậy Văn Giai là một bức tranh nước chảy dưới chân cầu.
Bạch Vi có thể làm tôi xao động, còn cô ấy có thể khiến tôi bình tâm.
Tôi cứ yên lặng ngồi ở đó, ngồi một lúc lâu.
Mãi cho đến khi cô ấy vươn vai lười nhác, từ từ mở mắt, nhìn thấy tôi, sau đó như nhảy lên như chú thỏ trắng bị giật mình vậy.
“Á, dọa chết tôi rồi. Phương Dương, sao anh lại ở đây? Anh có làm gì tôi không đấy?”
Tôi ngây người, sau đó lắc đầu cười khổ: “Chị gái, là cô mở cửa cho tôi vào, sau đó tự mình lăn lên giường ngủ đó.”
Văn Giai nghĩ ngợi mơ hồ, sau đó đột nhiên nhớ ra: “Ồ, tôi nhớ ra rồi, anh… Á, không phải anh cứ ngồi mãi ở đây đợi tôi chứ?”
——————–
Bình luận facebook