Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131-132-133-134-135-136-137-138-139-140
Chương 131
Chương 131: Nhanh gọn dứt khoát
“Thế anh trả lời sao?” Bạch Vi tỏ ra rất bình tĩnh, không lộ ra bất kỳ vẻ bất ngờ gì.
“Tôi bảo phải suy nghĩ thêm.”
Bạch Vi cúi đầu trầm tư, một lát sau mới nói: “Tôi vẫn mong anh có thể ở lại.”
“Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
“Anh về nghỉ ngơi trước đi, mai đi làm bình thường, tôi đi nói chuyện với chú Thành đây.”
“Ừ.”
Tôi nghiêng người nhường đường vào thang máy cho Bạch Vi, trông thấy cô ta đi vào, rồi chầm chậm đóng cửa.
Thật ra, Hà Khai Thành nói không sai, nếu Đỗ Minh Cường gặp nguy hiểm và cần đến tôi, rất có khả năng, tôi không thể làm ngơ, dù chưa chắc mình đã có năng lực giúp được ông ta.
Dẫu sao Đỗ Minh Cường cũng là bạn của tôi, còn giúp tôi một việc lớn. Nếu không nhờ có ông ta, chắc bây giờ tôi vẫn đang ngồi trong trại giam nào đó của Chiêng May.
Hình như vô tình tôi đã bước chân vào giới của ông ta, nếu một ngày nào đó, tôi bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực trong gia tộc nhà ông ta, có khả năng sẽ liên lụy đến những người bên cạnh mình.
Chỉ sợ chuyện đó chẳng may xảy ra.
Hi vọng Đỗ Minh Cường có thể giải quyết em trai mình thuận lợi, đừng để đối phương gây ra nhiều chuyện náo loạn, tốt nhất là phải thật nhanh chóng.
Như vậy thì mọi người có thể bình an vô sự, ông ta đi con đường đã được tẩy trắng của mình, còn tôi làm trong ngành phần mềm của tôi, rảnh rỗi thì gọi nhau uống vài ly duy trì tình cảm là được.
Về phòng mình rồi, tôi đi tắm, sau đó ngồi trên ghế châm thuốc lá.
Vừa rít được vài hơi, điện thoại tôi chợt đổ chuông, người gọi đến là Đỗ Minh Cường.
Tôi nghi hoặc nghe máy, nghe giọng của ông ta vang lên trong điện thoại: “A Dương, sao rồi? Dạo này ổn không?”
“Ổn lắm, bên anh thế nào?”
“Cũng tạm, chỉ có thằng em trai tôi là ngày càng không an phận.”
Tôi buột miệng hỏi: “Anh ta không định ra tay với anh chứ?”
“Ha ha, bây giờ thì nó chưa dám đâu. Nhưng nếu nhận được đủ sự ủng hộ, kiểu gì cũng giở mặt.”
“Thế… Anh định đối phó thế nào?”
“Đàm phán đã, tranh thủ sự ủng hộ của mấy nhân vật quan trọng. Chỉ cần lòng người ta hướng về tôi, nó sẽ không dám ra tay đâu. Nếu không được thì chắc tôi sẽ ra tay trước để lấy uy. Mà thôi không nói đến mấy chuyện này nữa, tôi gọi là muốn hỏi cậu một chuyện.”
“Chuyện gì thế?”
“Trước kia, lúc cậu cứu con trai của Bansha ở Chiêng May, còn cứu cả hai mẹ con đến từ Hoa Hạ đúng không? Có phải bố thằng bé tên là Đồng An Chi, giám đốc công ty bất động sản không?”
Tôi ngẩn ra một lúc: “Ừ, anh quen ông ấy à?”
Đỗ Minh Cường cười khổ: “Không quen, nhưng giờ muốn làm quen. Lúc đó, tôi nên đến đấy một chuyến, bỏ lỡ cơ hội mất rồi.”
“Sao cơ? Anh muốn làm ăn với ông ấy à?”
“Ừ, cậu biết đấy, vì Xiêng La là một quốc gia du lịch có khí hậu dễ chịu, hơn nữa lại có chế độ mở và quyền tài sản vĩnh viễn với người nước ngoài, nên mấy năm nay ngày càng có nhiều người ngoại quốc đến đây mua nhà. Nhu cầu của ngành bất động sản ngày càng lớn, tôi và Suchat đều muốn phát triển sang ngành này, nhưng trước kia lại chưa từng làm bao giờ.”
“Đợt trước nghe Sangsu nói có một người Hoa Hạ đến Xiêng La khảo sát, đến Pattaya và Phuket trước, sau đó lại đến Chiêng May. Nghe nói ông ấy rất có hứng thú với mấy mảnh ở gần sông Mae Ping của Chiêng May và Pattay, nhưng vài ngày sau đã đột nhiên về Hoa Hạ mất. Sangsu điều tra một chút mới phát hiện vợ con của người Hoa Hạ đó từng bị bắt cóc, nên nhà ông ấy mời vội vã về nước như thế.”
Nghe Đỗ Minh Cường nói vậy, tôi lờ mờ đoán ra được mục đích của ông ta, hỏi: “Có nghĩa là anh muốn hợp tác làm bất động sản với Đồng An Chi đúng không?”
Đỗ Minh Cường đáp: “Ừ, người nước ngoài không mua được đất thổ cư của Xiêng La, cũng không được kinh doanh bất động sản, người Xiêng La có 51% công ty cổ phần khống chế mới được buôn bán đất thổ cư và bất động sản. Vì vậy, các công ty nước ngoài sang đây phát triển bất động sản đều sẽ hợp tác với công ty bản địa. Đồng An Chi vốn đã đàm phán với một công ty bất động sản ở Chiêng May rồi, chúng tôi muốn thay thế công ty ấy.”
“Nhưng bây giờ chúng tôi không biết ông ấy còn sang Xiêng La đầu tư nữa hay thôi, nên muốn hỏi cậu xem quan hệ của hai người thế nào.”
Tôi suy nghĩ một lát, không trả lời Đỗ Minh Cường, mà hỏi lại: “Với tiềm lực kinh tế của anh và Suchat cùng khả năng của Sangsu, các anh hoàn toàn có thể tự mua đất, sau đó vay tiền ngân hàng để hoàn thành dự án mà. Tại sao nhất định phải hợp tác với Đồng An Chi?”
Đỗ Minh Cường cười: “A Dương, không giấu gì cậu, thật ra tôi và Suchat không rành về bất động sản, bảo chúng tôi tự làm, không biết sẽ lỗ đến mức nào. Công ty bất động sản quy mô lớn của bản địa sẽ không hợp tác với chúng tôi, các công ty tầm trung và nhỏ thì không có đủ ưu thế như Đồng An Chi. Bất kể là mở rộng dự án, hay kinh nghiêm về các mặt như quản lý và tiêu thụ, họ đều thua xa công ty của Đồng An Chi. Kể cả tiết kiệm năng lượng và khoa học kỹ thuật, các công ty tầm trung và nhỏ cũng cũng không có đủ.”
“Điều quan trọng nhất là trong số những người nước ngoài đến Xiêng La mua nhà, người Hoa Hạ chiếm số đông, nên dự án sẽ thu hút nhiều người Hoa Hạ đến mua hơn. Mà công ty của Đồng An Chi rất có danh tiếng ở trong nước, có quy luật kinh doanh và cách thức tiêu thụ thuần thục cùng với nhiều khách hàng, vậy nên hợp tác với ông ấy làm dự án này là sự lựa chọn đúng đắn nhất.”
Tôi rít một hơi thuốc, hỏi: “Anh Đỗ, không giấu gì anh. Sau khi cứu vợ con của ông ấy, người này từng định cho tôi một triệu, còn bảo tôi về làm bất động sản cùng. Có thể nói chúng tôi nói chuyện khá hợp gu, thế anh muốn nói giúp anh thế nào?”
“Cậu có thể gọi điện hỏi ông ấy còn có hứng thú với dự án bên này không, nếu còn thì nói tôi và Suchat còn có Sangsu nữa đều có thể hợp tác với ông ấy.”
Tôi hơi toát mồ hôi hột: “Anh Đỗ, chỉ nghe anh nói về ưu thế của ông ấy, vậy anh và Suchat ngoài có tiền để đầu tư ra thì còn ưu thế gì có thể thu hút được ông ấy?”
Đỗ Minh Cường bật cười: “A Dương, tôi nói cho cậu biết, chúng tôi có thể giúp ông ấy làm giấy phép đánh giá môi trường và giấy phép xây dựng bằng tốc độ nhanh nhất. Bất kể là đất đai ở sông Mae Ping hay Pattaya, hai giấy phép này đều không có bất kỳ vấn đề gì. Cậu cũng có thể nói thật thân phận của tôi và Suchat cho ông ấy biết, bảo chúng tôi có thể xử lý bất cứ phiền phức gì về thương mại và xã hội.”
Tôi suy nghĩ, nói: “Được, lát nữa tôi sẽ gọi cho ông ấy để hỏi giúp anh.”
“Nhờ cậu nhé.”
“Không có gì.”
Ngắt điện thoại của Đỗ Minh Cường xong, tôi hút nốt vài hơi thuốc, rồi dập tắt, sau đó tìm số của Đồng An Chi, nhấn gọi.
Ý tưởng của Đỗ Minh Cường khá hay, nhưng tôi thấy hơi khó. Tuy nhiên, người làm ăn đứng đắn đều không muốn dính dáng đến người trong giới xã hội đen, vì sợ rước lấy phiền phức.
Trừ khi Đồng An Chi cũng dính dáng đến phương diện này, hoặc muốn có sự giúp đỡ của hai phái hắc bạch tại đây.
Rất nhanh, Đồng An Chi đã nghe máy, ông ấy vừa cười vừa nói: “Chào A Dương, cậu đang ở trong nước hay vẫn ở Xiêng La thế?”
“Chào anh Đồng, tôi vẫn đang ở Xiêng La.”
“Ồ, tôi nghe nói Cung Chính Văn bị người ta xử lén, là cậu hay Bansha làm thế?”
“Là Bansha.”
“Ha ha ha, tay này xử hay lắm, nhanh gọn dứt khoát.”
——————–
Chương 132
Chương 132: Cô ta cũng động lòng với tôi rồi
“Dù có làm nhanh gọn và dứt khoát thế nào, Cung Chính Văn cũng đoán ra được là ông ta làm. Hôm nay, có một người tự xưng là anh trai của hắn ta, tên là Cung Chính Vinh đến tìm Bansha và tôi, nói sẽ trả thù cho em trai.”
“Ồ, vậy cậu phải cẩn thận đấy, có cần về nước tránh sóng gió trước không? Bọn họ không dám làm loạn ở trong nước đâu.”
“Không cần, chân đất không sợ chân đi giày, bọn họ không dám làm gì tôi đâu, cùng lắm là đánh tôi một trận thôi. Huống hồ mục tiêu chính của bọn họ là Bansha, tôi sẽ không có chuyện gì.”
“Ừ, dù thế nào cũng phải cẩn thận một chút. Đúng rồi, đêm hôm khuya khoắt cậu gọi cho tôi hẳn không phải chỉ muốn nói chuyện này chứ.”
Tôi cười: “Anh Đồng, đúng là có chuyện khác. Lúc trước, anh nói đến Xiêng La khảo sát dự án, tôi có vài người bạn muốn hỏi anh xem còn hứng thú với dự án bất động sản ở Xiêng La không, nếu còn thì bọn họ muốn hợp tác với anh.”
Đồng An Chi thấy hơi kinh ngạc: “Cậu có quen bạn làm bất động sản ở bên đó à?”
Tôi cười gượng: “Không phải làm bất động sản, mà là… buôn lậu, bây giờ họ đang dần chuyển sang ngành nghề hợp pháp. Một người là người Trung Quốc, có quan hệ khá tốt với tôi. Trước kia, tôi bị Cung Chính Văn hãm hại, suýt chút nữa thì ngồi tù, chính người đó đã giúp tôi ra ngoài. Hai người còn lại đều là người Xiêng La, một người là quan chức, hình như địa vị cũng không thấp, người còn lại có thế lực rất lớn ở Trung Bắc Bộ nước Xiêng La, nhưng cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm.”
“Bọn họ nói có thể lấy được giấy phép đánh giá môi trường và giấy phép xây dựng bằng tốc độ nhanh nhất, bất kể là đất ở sông Mae Ping hay vùng Pattaya, giấy phép của hai nơi này đều không thành vấn đề. Hơn nữa, họ có thể xử lý bất cứ rắc rối nào về thương mại và tầng lớp xã hội.”
Nghe tôi nói vậy, Đồng An Chi ở đầu kia điện thoại rơi vào trầm mặc.
Tôi tiếp tục nói: “Anh Đồng, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ chuyển lời giúp bạn bè thôi. Anh biết đấy, tôi mang ơn người ta.”
Đồng An Chi cười nói: “Không sao, tôi hiểu. Chuyện về dự án bên đó tôi còn đang suy nghĩ, dù sao chuyện lần trước cũng dọa tôi sợ hết hồn, hiện tại vợ và con tôi đều không dám đi du lịch nữa. Về phần mấy người bạn của cậu… Nếu tôi quyết định làm dự án ở bên đó thì sẽ cân nhắc hẹn gặp họ một lần, dù sao cũng phải tiếp xúc qua mới biết được có thể hợp tác hay không, đúng chứ.”
“Anh Đồng, anh hãy nhớ là tôi chỉ chuyển lời giúp bạn tôi thôi, kinh doanh là sòng phẳng, hi vọng anh đừng vì tôi mà ép mình đưa ra quyết định không phù hợp.”
“Haha ha, cậu yên tâm, tôi sẽ nghiêm túc suy xét. Thật ra, tôi cũng cân nhắc tới nhân tố ngoài thương mại, có câu ra xã hội phải dựa bạn bè, sang bên đó làm ăn nếu có vài người bạn hỗ trợ trên phương diện nhà nước và xã hội thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
“Vậy thì tốt, tôi không làm phiền anh Đồng nghỉ ngơi nữa.”
“Được, nếu vài ngày nữa tôi đến Xiêng La sẽ lại tìm cậu uống vài ly.”
“Lúc nào tôi cũng hoan nghênh.”
Sau khi cúp điện thoại của Đồng An Chi, tôi gọi lại cho Đỗ Minh Cường, truyền đạt lại y nguyên lời nói của Đồng An Chi cho ông ta.
Đỗ Minh Cường tỏ ra rất vui vẻ, nói liên thanh nếu Đồng An Chi trả lời thì phải lập tức thông báo cho ông ta ngay. Ông ta sẽ đến Chiêng May tìm Suchat và Sangsu bàn bạc, đến lúc đó cũng sẽ gọi tôi, nói bọn họ cần tôi làm người trung gian.
Tôi không từ chối, làm người trung gian không cần phải làm gì, chỉ cần chuyển lời là được.
Chuyện này không có gì bất lợi đối với tôi, thậm chí là còn có lợit. Nếu Đồng An Chi sang bên này làm bất động sản, tôi có thể cân nhắc qua đó với ông ấy. Dù sao tôi cũng biết tiếng Xiêng La, làm một trợ lý kiêm phiên dịch gì đó cũng được.
Hiện nay, người nhà của Bạch Vi không muốn để tôi ở lại bên cạnh cô ấy, phải sớm chuẩn bị tìm một con đường khác.
Nhưng nếu Đỗ Minh Cường có thể giải quyết em trai của ông ta trong thời gian ngắn, không còn bất kì nguy hiểm nào nữa, tôi vẫn muốn ở lại bên cạnh Bạch Vi.
Bởi vì tôi biết… mình đã bắt đầu thích cô ấy rồi.
Tôi còn cảm thấy cô ấy cũng đã bắt đầu động lòng với tôi.
Giữa chúng tôi chỉ cách một tờ giấy mỏng mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc thủng.
Mặc dù không mấy thực tế, nhưng có đôi lúc lý trí cũng khó mà chiến thắng mong muốn và ảo tưởng của tình yêu.
Ngày hôm sau, tôi đi làm giống như ngày thường, buổi trưa Bạch Vi tranh thủ thời gian nói chuyện với tôi vài câu. Cô ấy và người nhà đã nói chuyện với nhau, người nhà cô ấy đồng ý không can thiệp vào công việc của cô ấy, sau này sẽ không có ai đến khuyên tôi từ chức nữa, cô ấy bảo tôi yên tâm ở lại làm việc.
Tôi cũng đoán ra được đại khái, chắc hẳn cô ấy đã hi sinh một số thứ gì đó, ví dụ như đưa ra lời hứa hẹn gì đấy để đổi lấy sự nhượng bộ của người nhà.
Ngoài mặt tôi không nói gì, nhưng trong lòng đã sớm có quyết định, nếu tôi thật sự bị cuốn vào cuộc tranh đấu gia tộc của Đỗ Minh Cường, đến lúc đó tôi sẽ tự mình rời đi.
Thời gian này, tôi sẽ tạm thời không đến gần Bạch Vi quá nữa.
Tối đến, tôi không ăn cơm cùng Bạch Vi, cũng không đến quán bar của Bansha chơi, mà chỉ ở trong phòng khách sạn xem TV.
Khi thấy hơi buồn chán, tôi lấy điện thoại ra nghịch, phát hiện trong nhóm Wechat của bạn đại học mà tôi đã ẩn thông báo từ lâu có nhóm bạn hô hào họp lớp, Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng ở trong số đó.
Từ khi dọn ra khỏi nhà Từ Triết, tôi không còn gặp lại họ nữa. Dù sao lúc đó rời đi cũng có chút ngượng ngập, gặp mặt cũng không biết nên nói chuyện gì.
Tôi không tham gia vào cuộc hội thoại, chỉ lặng lẽ xem cuộc trò chuyện các bạn học trong nhóm Wechat, từ sau khi ra tù, tôi chưa từng nói chuyện trong nhóm.
Bọn họ đang thảo luận về địa điểm và thời gian họp lớp, đột nhiên có người đề xuất hay là cùng nhau đi du lịch.
Từ Triết lập tức tiếp lời bảo đi Xiêng La, hình như hiện tại Phương Dương đang ở Xiêng La.
Nói xong, cậu ta còn @ tôi.
Tiếp đó, đám bạn tò mò đưa ra một loạt các câu hỏi đủ kiểu, ví dụ như Phương Dương ra tù rồi sao? Bây giờ cậu ta sống thế nào? Có phải cậu ta và Lâm Lạc Thủy đã chia tay rồi không,…
Lâm Lạc Thủy cũng ở trong nhóm, nhưng cô ấy không lên tiếng.
Khi Từ Triết lại @ tôi lần nữa, tôi đành gõ lại một chuỗi câu trả lời, nói mình đã chia tay với Lạc Thủy từ lâu, bây giờ đúng là đang kiếm ăn ở Xiêng La, nếu có ai muốn đến Xiêng La du lịch thì có thể tìm tôi uống rượu, lúc nào cũng được.
Từ Triết bắt đầu hỏi ai đồng ý đi Xiêng La, nhưng chỉ có vài người ít ỏi tán thành, đa số những người khác đều nói không có nhiều thời gian, quá xa…
Có bạn nữ nói, vậy cứ coi như một buổi họp lớp nhỏ là được, những ai muốn đi thì hẹn ngày cùng đi.
Cuối cùng có bảy, tám người bày tỏ đồng ý đi, trong số đó có đến mấy người là con nhà giàu, hoặc tự mình lập nghiệp kiếm tiền, lại có thể tự do sắp xếp thời gian.
Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng muốn đi, nói bọn họ có thể xin nghỉ mấy ngày phép năm, nếu lãnh đạo ký là đi được.
Đọc đến đây, tôi nói tới lúc đó thì gọi trước cho tôi là được, sau đó đóng Wechat.
Không bao lâu sau, tôi đột nhiên nhận được một số lạ từ trong nước gọi đến, có thể là một bạn học nào đó.
Tôi nhận cuộc gọi trong sự nghi hoặc, nghe thấy một giọng nói có hơi quen thuộc: “Chào anh, Phương Dương.”
“Xin chào, cho hỏi cô là?” Tôi nhất thời không nhận ra đối phương là ai.
“Tôi là Chung Lâm.”
Tôi hơi ngẩn người, trong đầu mau chóng nhớ lại cô gái rất xinh đẹp thuê chung nhà với tôi ở Thịnh Hải, chính là cô gái Chung Lâm đã chạy đến Phần mềm Trí Văn làm chứng cho tôi sau khi tôi bị Ngô Thừa Chí lấy cắp video.
——————–
Chương 133
Chương 133: Yêu cầu
Sau khi định thần lại, tôi cười nói: “Xin lỗi Chung Lâm, tôi chưa lưu số của cô!”
“Không sao, thật ra tôi cũng không lưu số của anh, mở hợp đồng thuê nhà mới tìm được đấy. Tôi đột ngột gọi điện cho anh thế này có hơi mạo muội, không làm phiền anh chứ?”
“Không, không phiền!”
“Là thế này, tôi thấy anh thuê nhà nhưng chỉ ở vài ngày rồi chẳng thấy tăm hơi đâu cả, nên hơi không yên tâm, lại sắp hết tháng rồi, tôi định hỏi xem anh còn về ở nữa không. Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ sợ anh quên thôi. Anh trả tiền thuê nhà rồi mà không ở, tôi sợ anh phí tiền.”
Tôi hiểu ra, suy nghĩ một lát, cảm kích nói: “Cảm ơn cô, Chung Lâm! Sau chuyện clip lần trước, tôi vội chạy tới Xiêng La công tác, bây giờ vẫn đang ở đây, nếu cô không gọi điện nhắc thì tôi cũng quên mất chuyện này. Về chuyện phòng thuê, tôi đã trả trước ba tháng, còn cọc một tháng, nhưng tạm thời chắc tôi chưa về đâu. Hay phiền cô hỏi chủ nhà hộ tôi xem có thể kết thúc hợp đồng sớm và trả tiền thuê cho tôi được không. Nếu không được thì thôi, đợi hết hạn thuê, tôi lấy lại tiền đặt cọc cũng được.”
Chung Lâm cười đáp: “Không cần tìm chủ trọ! Sau khi đám Chu Miểu đi, giờ tôi là người đứng tên thuê nhà. Tôi tìm người khác vào ở phòng anh nhé, để đối phương ở thay anh. Sau khi họ trả tiền thuê và đặt cọc, tôi sẽ trả lại cho anh, như thế được không?”
“Đương nhiên là được rồi, nhưng tôi sợ làm phiền cô.”
“Không phiền, quyết vậy nhé. Mai tôi sẽ đăng tin tìm người, chẳng mấy mà có người đến đâu mà.”
“Ừ, cảm ơn cô! Đồ của tôi, cô thấy cái gì dùng được thì giữ lại, còn không để tôi gọi bạn tới dọn hộ.”
“Đừng khách sáo, anh bảo bạn đến dọn đồ đi, giữ lại để sau này về đỡ phải mua.”
“Ừm, chuyện video lần trước ấy, tôi còn chưa kịp cảm ơn cô, bây giờ lại phiền cô xử lý phòng trọ giúp. Đợi bao giờ về Thịnh Hải, tôi sẽ mời cô ăn một bữa ra trò để cảm ơn.”
“Ok, về thì nhớ gọi cho tôi. À, lát anh nhớ gửi số tài khoản cho tôi nhé, tôi trả tiền cho anh.”
“Tôi add WeChat của cô nha, đến lúc đó chuyển qua WeChat là được.”
“Ừ.”
Sau khi ngắt máy của Chung Lâm, tôi lại add WeChat của cô ấy, rồi trò chuyện vài câu trên đó.
Tôi thật sự đã quên chuyện phòng trọ, lúc đó, tôi đã trả ba tháng tiền thuê và một tháng tiền cọc nhưng mới ở được vài hôm thôi. Bây giờ đã được gần một tháng rồi, nếu có thể lấy lại tiền thì còn cầm lại được hơn năm nghìn tệ, khoản tiền này không phải là con số nhỏ với tôi.
Nói chuyện với Chung Lâm trên WeChat xong, tôi gọi cho La Nhất Chính, dặn cậu ta ngày mai đến tìm Chung Lâm, mang đồ dùng hàng ngày của tôi về chỗ cậu ta trước. Dẫu sao đồ đạc của tôi cũng không nhiều, một cái va li thêm cái túi đựng chăn màn là đủ, cái gì dùng được thì cậu ta cứ mang về dùng.
Giọng nói của La Nhất Chính có vẻ hơi chán chường, cậu ta nói cách đây không lâu, cô nàng quái dị tên Tiểu Nguyệt đã một mình chạy đến quán bar, bị mấy tên lưu manh trêu ghẹo, cậu ta lại không nhịn được ra tay dạy cho đám đó một bài học.
Kết quả là Tiểu Nguyệt càng trở nên tôn sùng cậu ta hơn, hầu như ngày nào cũng chạy đến quán bám dính lấy mình. Tối hai hôm trước, thậm chí cô ấy còn chạy lên sân khấu tỏ tình với cậu ta, làm cậu ta bị đồng nghiệp ở quán cùng vài người khách quen cười cho một trận.
La Nhất Chính sắp chịu hết nổi, đòi sang Xiêng La lăn lộn với Đỗ Minh Cường cho thoát nợ.
Tôi nói Đỗ Minh Cường ở bên này đang chuẩn bị sống mái với anh em ruột, bảo cậu ta cố mà ở lại Thịnh Hải. Dù muốn sang đây thì cũng phải chờ Đỗ Minh Cường giải quyết xong em trai ông ta và ổn định địa vị đã.
La Nhất Chính vừa nghe sắp có tranh đấu là bừng bừng hứng khởi, sau khi bị tôi mắng té tát cho một trận thì mới vâng dạ đồng ý.
Cậu ta mà nóng đầu lên là sẽ làm việc thiếu suy nghĩ, nếu sang đây tham gia cuộc chiến thì khéo chết thế nào, cậu ta cũng không biết.
Ngày hôm sau, cậu ta gọi cho tôi, bảo là đã chuyển đồ của tôi đến chỗ cậu ta rồi.
Qua ngày hôm sau nữa, Chung lâm chuyển cho tôi 5400 tệ qua WeChat, nói có người đã thuê lại phòng của tôi rồi nên cô ấy trả lại tôi hai tháng tiền thuê và một tháng tiền cọc.
Cuộc sống của tôi cũng bắt đầu ổn định lại, ban ngày thì đến BTT làm. Sau khi tôi quen thuộc với những thứ về phương diện quy trình công nghệ và kỹ thuật, Bạch Vi bắt đầu giao công việc làm chủ và khai thông dự án cho tôi. Trong nhóm dự án không còn ai gây sự nữa, họ đều nghe theo sự sắp xếp của tôi nên dự án tiến triển rất thuận lợi.
Buổi tối, ngoài ở khách sạn ra, tôi chỉ đến quán bar của Bansha, chứ tuyệt đối không đi một mình lang thang ở nơi vắng vẻ, tránh cho Cung Chính Vinh tận dụng cơ hội.
Cung Chính Vinh chưa ra tay với tôi và Bansha, chắc do vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Lúc đi trên phố, thi thoảng tôi có thể cảm giác được có người đang nhìn lén mình.
Mấy hôm nay, Bạch Vi trở nên nhàn rỗi, vì công việc chủ yếu là do tôi phụ trách nhưng cô ấy không về Thịnh Hải mà vẫn ở lại Chiêng May. Tôi thường xuyên thấy cô ấy gọi diện dặn dò công việc hoặc họp trực tuyến với người của phía tổng bộ công ty.
Mấy ngày nay, ngoài lúc nói chuyện về công việc lúc đi làm ra, ngoài giờ chúng tôi hầu như không có tiếp xúc gì.
Tôi không tiếp cận cô ấy là vì sau khi nghe Hà Khai Thành nói, tôi không muốn qua lại mật thiết với cô ấy nữa, sợ chẳng may mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp trong gia tộc của Đỗ Minh Cường.
Cô ấy không tiếp xúc với tôi có lẽ là vì nhìn thấy một cô gái Xiêng La bốc lửa thân mật ôm lấy tôi ở quán bar hôm đó.
Chúng tôi cư xử với nhau như những người đồng nghiệp bình thường.
Bên Đỗ Minh Cường vẫn gió êm sóng lặng, Đỗ Minh Hào vẫn chưa tranh thủ đủ sự ủng hộ, nên tạm thời không dám ra tay với ông ta.
Đã đến ngày Phần mềm Trí Văn phát lương, tiền lương căn bản và phụ cấp công tác của tôi được khoảng 10 nghìn tệ, phần trăm hoa hồng của từng cá nhân trong dự án BTT là hơn 70 nghìn. Sau khi trừ 50 nghìn ứng trước của Bạch Vi, tiền phần trăm, lương và trợ cấp của tôi tổng cộng là 34 nghìn tệ.
Thêm vài nghìn tệ còn lại trong người, tổng tài sản cá nhân của tôi hiện giờ là hơn 40 nghìn tệ, coi như đã thoát khỏi những ngày tháng phải sống dựa vào việc đi mượn tiền.
Vì người được trích phần trăm hoa hồng nhiều nhất của dự án này là tôi, nên ngày lĩnh lưỡng, tôi đã mời Bạch Vi và tất cả mọi người trong tổ dự án đi ăn.
Trong bữa ăn, tôi và Bạch Vi không có quá nhiều giao lưu riêng, cơm nước xong xuôi, tôi cũng không đưa cô ấy về, mà tự chạy tới quán bar của Bansha uống rượu.
Tối hôm đó, tôi đã nhận được điện thoại của Đồng An Chi.
Ông ấy nói: Mấy hôm nữa tôi sẽ đến Chiêng May một chuyến, đàm phán với mấy người bạn của tôi. Nếu được, tôi sẽ nhờ người đánh giá lại dự án, sau đó mới quyết định xem có nên tiếp tục dự án bên này nữa hay thôi.
Ông ấy đưa ra một yêu cầu, khi họ gặp nhau, tôi nhất định phải có mặt.
Tôi đã đồng ý, sau khi ngắt điện thoại của ông ấy, tôi lập tức gọi cho Đỗ Minh Cường.
Đỗ Minh Cường rõ ràng rất vui vẻ, nói ngày mai sẽ đến Chiêng May, hẹn Suchat, Sangsu và tôi gặp mặt. Trước tiên là để bàn xem dùng điều kiện gì để khiến Đồng An Chi động lòng, sau nữa là cách thức hợp tác của bọn họ.
Lúc nhắc đến cách thức hợp tác, ông ta cũng lôi tôi vào, nói nếu dự án này thành công, chắc chắn tôi cũng có phần.
Không phải là tiền, mà là cổ phần.
——————–
Chương 134
Chương 134: Cậu đã động lòng với cô ấy rồi
Bọn họ có thể trích cổ phần giúp tôi, hay thậm chí khiến Đồng An Chi cũng bỏ ra một phần.
Vì bọn họ cần một người trung gian giúp hai bên cân bằng và gắn bó là tôi.
Tôi không từ chối, cũng không quá vui mừng. Sau khi ngắt máy, tôi chỉ châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn ngắm nơi ngọn đèn heo hắt của thành phố Chiêng May qua khung cửa sổ.
Rất có thể chuyện này sẽ làm thay đổi cuộc đời của tôi, có một chút cổ phần không biết sẽ tốt hơn bao nhiêu lần so với làm thuê cho Đồng An Chi.
Chạng vạng ngày hôm sau, lúc tôi và Bạch Vi cũng những người khác của nhóm dự án đi ra khỏi cổng của BTT, có một chiếc Maybach S600 và một chiếc Land Rover đang đỗ bên ngoài. Đỗ Minh Cường và người anh em A Việt của ông ta đang đứng cạnh cửa xe Maybach.
“Anh Dương.”
Thấy tôi đi ra, A Việt lễ phép chào.
Người của nhóm dự án đều nhìn tôi, còn có vài nhân viên qua đường của BTT cũng nhìn sang với ánh mắt kỳ lạ.
“Mọi người về trước đi, tối nay tôi có việc rồi.” Tôi nói với Bạch Vi.
Bạch Vi hơi cau mày, liếc nhìn chiếc Maybach và A Việt, một lát sau mới gật đầu: “Anh chú ý một chút, có nhiều chuyện tốt nhất không nên can dự.”
Tôi biết cô ấy đang nói đến chuyện tranh chấp trong gia tộc của Đỗ Minh Cường, nhưng tôi không giải thích với cô ấy, chỉ ừ một tiếng, sau đó đi về phía chiếc Maybach.
A Việt mở cửa ghế sau ra, Đỗ Minh Cường đang ngồi bên trong.
“A Dương!” Đỗ Minh Cường cười chào tôi, còn nhích sang một bên.
Tôi gật đầu với ông ta, sau đó ngồi lên xe.
A Việt vòng qua ghế lái, khởi động xe chạy về phía sông Mae Ping, chiếc Land Rover kia thì chậm rãi đi theo phía sau, ngồi trên xe có lẽ là đám tay chân của Đỗ Minh Cường.
“Vẫn chưa theo đuổi được cô giám đốc Bạch ấy à?” Đỗ Minh Cường hỏi một cách sâu xa.
Tôi lắc đầu: “Không theo đuổi nữa, tôi cua cô ấy là vì muốn khiến Cung Chính Văn khó chịu. Bây giờ, hắn ta đã què một chân rồi, tôi không cần làm mấy chuyện này nữa.”
Đỗ Minh Cường ngoảnh sang nhìn tôi, cười nói: “A Dương, nếu tôi đoán không nhầm thì cậu đã động lòng với cô ấy rồi.”
“Anh đừng đoán mò, đi đâu chẳng kiếm được người đẹp, tôi không có hứng thú với kiểu con gái kiêu căng lạnh lùng ấy.”
“Ha ha ha, chúng ta ở với nhau ba năm, tôi còn không hiểu cậu chắc?”
Đỗ Minh Cường cười vài tiếng, rồi đột nhiên vỗ vai tôi, thở dài một hơi: “A Dương, gái đẹp đúng là rất nhiều, nhưng người thật sự có tình cảm và có thể sống cả đời với mình thì không nhiều đâu, chỉ có một mà thôi, gặp được rồi thì phải cố mà giữ lấy.”
Tôi liếc nhìn ông ta: “Sao tự dưng anh lại cảm thán về cuộc đời thế?”
Đỗ Minh Cường thản nhiên khoanh tay: “Tôi đâu phải là động vật máu lạnh giết người như ngóe, cũng có khi cảm thán về cuộc đời chứ. Huống hồ… Khi nhìn thấy cậu và Bạch Vi, tôi luôn vô thức nhớ đến vợ mình.”
Tôi không tiếp lời, vì biết đây là chủ đề rất đau thương với Đỗ Minh Cường.
Đỗ Minh Cường tự nói tiếp: “Trước kia, vợ tôi là một luật sư. Hồi còn trẻ, tôi quen cô ấy nhờ một vụ đánh nhau. Lúc đó, cô ấy là luật sự đại diện bên nguyên, còn tôi là bị cáo. Sau vài lần gặp gỡ lúc hòa giải trong và ngoài tòa án, tôi phát hiện cô ấy chẳng những xinh đẹp, mà còn có một loại khí chất đặc biệt thu hút mình, sau đó tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy.”
Nói đến đây, Đỗ Minh Cường cười tự giễu lắc đầu: “Tôi vẫn nhớ vào năm đó, lúc mình cầm một bó hoa đứng ở văn phòng luật mà cô ấy làm việc, cô ấy đã tức đến mức cầm bó hoa ném thẳng vào mặt tôi. Lần thứ hai tôi đến đó, cô ấy kêu bảo vệ đuổi tôi ra ngoài. Lần thứ ba thì cố ấy ném hoa vào thùng rác.”
“Nhưng tôi không nhụt chí, ngược lại thấy càng thú vị hơn. Tôi cứ thế kiên trì, ngày nào cũng tặng hoa cho cô ấy và lái chiếc Crown của bố mình đi theo đối phương cả lúc đi làm lẫn lúc về nhà, đúng là rảnh đến mức không chịu được.”
“Về sau, tôi bắt đầu được nói chuyện với cô ấy vài câu, đến khi cô ấy không còn ném hoa của tôi đi nữa. Sau đó, cô ấy đi ăn với tôi, cuối cùng thì chúng tôi lấy nhau.”
Nghe đến đây, tôi vẫn không lên tiếng, chỉ chăm chú ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe.
“Tôi đã hại chết cô ấy.” Đỗ Minh Cường đột nhiên nói khẽ.
“Nhưng tôi không hối hận, không hối hận vì ngày xưa đã theo đuổi và kết hôn với cô ấy. Tôi chỉ hối hận là mình không có đủ năng lực để bảo vệ đối phương.”
Tôi ngoảnh sang nhìn Đỗ Minh Cường.
Ông ta vẫn có vẻ rất bình tĩnh, mỉm cười thản nhiên nhìn tôi.
Đột nhiên ông ta chuyển chủ đề: “A Dương, tôi nghe nói Cung Chính Vinh đã dẫn người đến Chiêng May định đối phó cậu, đúng không?”
Tôi gật đầu: “Ừ, mấy hôm trước, tôi đã gặp hắn ở quán bar của Bansha.”
Đỗ Minh Cường lấy một tấm thẻ màu đen được làm thủ công rất tinh xảo ra, đưa cho tôi, nói: “Đây là thẻ VIP cao cấp của câu lạc bộ bắn súng lớn nhất ở Chiêng May. Cậu cầm lấy, rảnh thì đến tập súng. Cậu phải có đủ sức mạnh để bảo vệ bản thân và người bên cạnh mình nữa.”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không muốn đụng đến thứ đồ này lắm.”
“Chỉ là đề phòng chẳng may thôi, biết dùng súng vẫn tốt hơn. Lỡ như ngày nào đó gặp nguy hiểm, cậu sẽ hiểu quyết định của ngày hôm nay là đúng hay sai.”
Tôi do dự một lát, cuối cùng gật đầu, sau đó cầm lấy tấm thẻ đó.
“Trong thẻ còn có ít tiền, cậu dùng hết thì tự nạp vào là được. Lát tôi sẽ bảo người của câu lạc bộ đổi tên cho cậu, sửa tấm thẻ này thành tên cậu, sau này cậu cứ giữ lấy mà dùng.”
“Ừ, cảm ơn.”
“Giữa chúng ta không cần phải nói mấy câu này. À, tôi lại kể về Suchat và Sangsu cho cậu nghe nhé, cũng sắp hợp tác với nhau rồi mà, cậu cũng nên tìm hiểu thêm một chút về họ mới được.”
Nói rồi, Đỗ Minh Cường kể cho tôi nghe về thân phận thật sự, tính cách và thói quen của Suchat và Sangsu.
A Việt lái xe ra khỏi nội thành Chiêng May, sau hơn nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe đỗ trước một tòa kiến trúc mang đậm phong cách Xiêng La.
Đây là một nơi cao cấp, tọa lạc ở bên một hồ nước nhỏ, xung quanh những tòa nhà thấp bé nhưng lỗng lẫy này trồng đầy cây cọ, yên tĩnh nhưng xa hoa.
Người gác cổng mặc đồng phục tiến lên nghênh đón, lái xe đi đỗ giúp chúng tôi, nhưng bị thuộc hạ của Đỗ Minh Cường từ chối.
Đỗ Minh Cường nói từ sau khi em trai ông ta sinh sự, đi đâu ông ta cũng phải hết sức cẩn thận. Chỉ cho phép người tín nhiệm đến gần xe của mình, vì ông ta không muốn vừa ngồi vào trong xe đã bị nổ banh xác.
Chúng tôi dừng xe trước cổng chỗ này, thuộc hạ của ông ta lái xe đi đỗ. Một cô nhân viên phục vụ xinh đẹp trang điểm tinh tế dẫn chúng tôi đi xuyên qua mấy hành lang, đi vào một ngôi nhà có vườn hoa nhỏ và hồ nước, còn có hai người mặc áo đen canh phòng.
Cách hồ nước không xa có một đình nghỉ mát trồng hoa tươi xung quanh, bên trong có kê một chiếc bàn ăn hình tròn trải khăn màu trắng, có hai người đang ngồi cạnh đó, một là Suchat, người còn lại là Sangsu lùn tịt – người đã lôi tôi ra khỏi đồn cảnh sát.
Ngoài hai người mặc áo đen ở lối vào ra, còn có một, hai người mặc áo đen đứng ở ba phía bên ngoài. Xem ra bình thường Suchat và Sangsu cũng rất cẩn thận và cũng rất coi trọng buổi gặp mặt này.
Thấy tôi và Đỗ Minh Cường đi vào, Suchat và Sangsu đặt ly rượu xuống, đứng dậy.
Chúng tôi đi đến gần, tôi lịch sự chắp tay trước ngực chào hỏi với họ
——————–
Chương 135
Chương 135: Sức hút nhân cách đặc biệt
Sangsu đáp lễ, nhìn tôi mỉm cười, Suchat nói khách sao: “Cậu Dương, lần này vất vả cho cậu rồi.”
Tôi mỉm cười khiêm tốn: “Ông Suchat khách sáo rồi.”
Đỗ Minh Cường tiếp lời: “Đều là người mình cả, không cần khách sáo như vậy, ngồi đi.”
Hai người phục vụ đứng bên cạnh chòi nghỉ mát đi tới, kéo ghế giúp tôi và Đỗ Minh Cường. Sau khi chúng tôi ngồi xuống, Suchat bèn dặn nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Rất nhanh, lần lượt từng người phục vụ đẩy xe đồ ăn tới, bưng lên những món ăn Xiêng La, rất đẹp mắt, hơn nữa sắc, hương, vị đều đủ cả. Tất cả đều là những món mà tôi không biết tên.
Đỗ Minh Cường và Suchat không đề cập tới chuyện của Đồng An Chi mà vừa ăn vừa nói đủ các chuyện nặng nhẹ khác nhau. Suchat hỏi chuyện công việc của tôi, Sangsu còn chủ động hỏi xem bình thường tôi có gặp vấn đề gì khi làm việc hay không, nếu như có thì cứ nói với gã bất cứ lúc nào, gã có thể giúp tôi giải quyết.
Tôi cũng không câu nệ gì cả, ngoại trừ việc trả lời lịch sự ra thì giống như ăn một bữa cơm với bạn bè vậy.
Sau khi mọi người ăn uống no say, nhân viên phục vụ dọn hết bát đĩa xuống và đưa đồ tráng miệng cũng hoa quả lên, Suchat lôi ra một hộp xì gà vô cùng tinh xảo, rút một điếu, cắt bỏ đầu niêm phong rồi đưa cho tôi.
Tôi cảm ơn một tiếng, từ chối một cách lịch sự và lấy ra thuốc lá luôn mang theo bên mình.
Lúc trước, tôi từng thử qua thứ kia nhưng tôi đã quen hút thuốc lá nên khi hút xì gà, tôi cứ theo thói quen hít vào phổi, kết quả bị sặc gần chết, từ đó về sau không có hứng thú với thứ đồ này nữa.
Đỗ Minh Cường giống tôi, cũng quen hút thuốc lá, chỉ có Sangsu và Suchat mỗi người châm một điếu xì gà rồi thêm một ly rượu mạnh, tỏ ra vô cùng hưởng thụ.
Sau khi đợi nhân viên phục vụ đi hết, Đỗ Minh Cường khẽ ho một tiếng: “Bàn chuyện chính thôi!”
Suchat và Sangsu gật đầu, nghiêm túc nhìn ông ta.
Đỗ Minh Cường nói: “Theo thông tin mà tôi có được, lần trước, khi Đồng An Chi đến Xiêng La, ông ấy đã tới Bangkok ở phía nam, Pattaya, Phuki,… Sau này lại tới Chiêng May, nhìn trúng được mấy mảnh đất ở Pattaya và Chiêng May, lúc ấy ông ấy đã cho người làm điều tra thị trường và phân tích dự án rồi. Chỉ là sau đó, vợ con ông ấy bị bắt cóc nên mới vội vã tạm ngừng.”
“Tối hôm qua, từ trong nội dung trao đổi của ông ấy với A Dương, có thể thấy được ông ấy rất có hứng thú với mấy dự án kia. Mấy ngày nữa, ông ấy sẽ tới Chiêng May, chúng ta nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, thuyết phục ông ấy hợp tác để đạt được mục đích của chúng ta.”
“Nhưng chúng ta chưa bao giờ làm bất động sản, không có chút kinh nghiệm hay tài nguyên nào về mặt này để chia sẻ với ông ấy. Hơn nữa, ông ấy biết thân phận của chúng ta, trừ ông Sangsu. Vấn đề nằm ở đây, muốn thuyết phục ông ấy hợp tác với chúng ta, chúng ta có thể cho ông ta những gì?”
Đỗ Minh Cường không nói tiếp mà nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó nhìn Sangsu và Suchat.
Suchat khẽ lắc lắc ly rượu trong tay, cười nói: “Cường, ông là người đưa ra ý kiến hợp tác với Đồng An Chi để chúng ta tiến vào lĩnh vực bất động sản, chắc chắn ông đã nghĩ được cách từ sớm rồi, đừng vòng vo nữa, nhanh nói ra đi.”
Sangsu cũng gật đầu: “Cường, ông nói đi, trừ việc tôi không thể trích ra được nhiều tiền như mấy ông thì tôi có thể giải quyết được một vài vấn đề về phía nhà nước và tài chính.”
Đỗ Minh Cường cười: “Sangsu, không cần ông để tâm đến vấn đề tiền bạc đâu, tôi và Suchat sẽ giải quyết giúp ông. Sau này chúng ta sẽ bàn luận chi tiết cụ thể. Việc ông cần lo chủ yếu là về mặt hành chính và tài chính, thứ nhất là đánh giá tác động môi trường EIA và giấy phép xây dựng và những phê chuẩn hành chính khác; thứ hai là việc vay vốn ngân hàng, chúng tôi muốn Đồng An Chi có thể càng nhanh chóng và thuận lợi lấy được tiền vay vốn dự án tại Xiêng La.”
“Tôi và Suchat sẽ giúp ông ấy dọn dẹp những vật cản phi hành chính và phi tài chính. Hơn nữa chúng tôi còn phải biến khuyết điểm thành ưu điểm. Nếu chúng ta chưa từng làm bất động sản bao giờ, không có kinh nghiệm và tài nguyên vậy thì cứ để mọi chuyện cho Đồng An Chi làm. Chúng ta dùng những đồng tiền sạch sẽ đầu tư vào đó, cùng đầu tư với ông ta và thành lập một công ty, cho ông ta quyền quản lý và quyền quyết định tuyệt đối. Chúng ta sẽ không tham dự vào mấy chuyện quản lý vận hành công ty, triển khai các dự án,…
“Công ty của Đồng An Chi ở Malaysia đã làm được hai dự án, có đầy đủ kinh nghiệm vận hành dự án ở nước ngoài. Khẳng định đội ngũ của ông ấy làm việc rất tốt. Chúng ta có thể giúp ông ta đi gom đất, đi Bangkok, Pattaya, đảo Phuki để làm dự án du lịch. Đến khi ấy, chúng ta có thể ngồi mát ăn bát vàng rồi.”
Nói xong xuôi, Đỗ Minh Cường rít một hơi, sau đó nhấc ly rượu lên, hướng về phía tôi, Suchat và Sangsu quơ quơ, ra hiệu: “Mọi người thấy sao? Đồng An Chi sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta không?”
Tôi không biểu lộ ra, chỉ im lặng cúi đầu suy ngẫm.
Suchat và Sangsu cũng rơi vào trạng thái trầm ngâm.
Sau một hồi, Suchat lên tiếng trước: “Cường nói rất đúng, tôi không có ý kiến gì, cũng không có gì bổ sung.”
Sangsu cũng gật gật đầu: “Cường, nếu như là hai miếng đất mà ông nói với tôi vào tối hôm qua, EIA với giấy phép xây dựng không có gì đáng ngại, về phía ngân hàng… Chắc cũng không có vấn đề gì lớn.”
Đỗ Minh Cường mỉm cười hài lòng: “Không có gì đáng ngại là được. Vừa nãy tôi quên không nói một điều, chúng ta phải để A Dương nhập bọn, bởi vì cậu ta từng cứu mạng vợ và con của Đồng An Chi, có ơn với ông Đồng An Chi này, quan hệ của hai người cũng rất tốt, Đồng An Chi đánh giá cậu ta rất cao. Chúng ta phải để A Dương làm người đứng giữa, gắn kết quan hệ của chúng ta với Đồng An Chi.”
Ánh mắt Suchat chứa ý cười khi nhìn tôi, gật đầu nói: “Đấy là điều đương nhiên, tôi cũng đánh giá cao Dương, tính cách của cậu ta có sức hút đặc biệt, luôn khiến người khác dễ dàng bị khuất phục.”
Tôi khoát tay đầy khiêm tốn: “Ông Suchat quá khen rồi. Tôi cần học hỏi ở các vị nhiều lắm.”
“Ha ha, mấy cậu xem, cái tính cách nhã nhặn mà trầm ổn, bình tĩnh này hiếm thấy được ở trên người lớp trẻ bây giờ lắm.”
Đỗ Minh Cường cũng tiếp lời: “Ông đừng thấy bình thường A Dương rất nhã nhặn, khiêm tốn, thật ra cái cái tính không sợ trời không sợ đất ăn vào máu cậu ta rồi. Năm xưa, lúc ở trong tù, cậu ta hành tôi không ít đâu. Bao nhiêu năm rồi, người trẻ tuổi duy nhất mà tôi kính nể chỉ có cậu ta thôi.”
Đối mặt với những lời khen của Đỗ Minh Cường và Suchat, tôi không biết nên đáp lại như nào, chỉ đành cúi đầu cười.
“Dương, phía bên cảnh sát vẫn chưa khen thưởng cậu về chuyện giải cứu con tin lần trước đúng không?” Đột nhiên Sangsu hỏi.
Tôi đáp: “Đúng vậy, Natcha nói bên trên đang bàn bạc cách thức khen thưởng, chắc một thời gian nữa sẽ có kết quả.”
Sangsu gật đầu: “Ừm. Nếu đã vậy, tôi sẽ nghĩ cách để lấy cho cậu cái danh hiệu Công dân vinh dự do chính quyền thành phố cấp. Công dân danh dự được nhà nước công nhận có thể hưởng nhiều đãi ngộ như người dân Chiêng May, bao gồm cả quyền cư trú lâu dài và sở hữu đất đai, có thể quản lý bất động sản. Như vậy, khi cậu hợp tác với Đồng An Chi sẽ có được hiệu quả càng lớn.”
Vừa mới nói dứt, hai mắt Đỗ Minh Cường sáng lên: “Đúng, đúng, cho cậu ta cái danh hiệu ‘Công dân danh dự’, như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
Suchat cũng gật đầu liên tục: “Không tồi, đây là một cách hay, thao tác cụ thể có khó lắm không? Có cần xoay sở gì không?”
Sangsu lắc đầu: “Không quá khó, nếu có gì cần xoay sở, tự tôi làm cũng được.”
“Vậy được, vất vả cho anh rồi.”
Tôi cũng vội vã cảm kích, nói: “Ông Sangsu, vô cùng cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
——————–
Chương 136
Chương 136: Bữa tiệc thịnh soạn
Đỗ Minh Cường tiếp lời: “Chuyện này cứ định như vậy đi. Tiếp đây, chúng ta bàn cụ thể đi. Chính sách của nhà nước quy định chỉ có các công ty mà người nước ngoài nắm giữ dưới 49% cổ phần mới được mua bán và kinh doanh bất động sản. Cho dù vốn đăng ký là bao nhiêu, chắc chắn Đồng An Chi sẽ nắm hết 49% cổ phần, nếu như ông ấy yêu cầu vốn đăng ký không vượt quá một tỷ baht, tôi và Suchat có thể đảm nhận được toàn bộ số vốn của 51%, cũng có nghĩa là bốn người chúng ta sẽ chia 51% cổ phần còn lại, cụ thể về quyền nắm giữ cổ phần phải bàn bạc trước đã.
“Ngoài ra, nếu như Đồng An Chi yêu cầu vốn đăng ký vượt quá 1 tỷ, tôi và Suchat không có được nhiều tiền như thế, chỉ có thể gọi thêm người hợp tác thôi. Chúng ta cũng phải bàn cho xong chuyện xem nên tìm ai để nhập bọn nữa.”
Khi nói đến chuyện này, tôi không lên tiếng, chỉ cầm ly rượu, dựa lưng vào ghế, ngồi lặng im nghe bọn họ thảo luận.
Dù sao tác dụng của tôi trong mối làm ăn này cũng rất nhỏ, còn để người khác giúp mình bỏ tiền vốn, tương đương với việc mình cầm không cổ phần vậy, ăn không uống không, kiếm tiền không. Mấy người Đỗ Minh Cường chịu chia cho tôi 1% hoặc 2% cổ phần cũng coi như là của từ trên trời rơi xuống rồi, sao tôi dám mặt dày đưa ra ý kiến chứ.
Phải biết rằng, một dự án bất động sản có vốn lớn tầm hơn năm tỷ baht, từ khi lấy được đất đến lúc xây nhà, bán nhà, trong vòng vài ba năm có thể kiếm được tiền lãi ròng 1 tỷ baht, 1% của một tỷ cũng tầm 10 triệu, đổi sang nhân dân tệ cũng được tầm 2 triệu. Chẳng phải làm gì, mỗi ngày nằm ườn ra cũng có một khoản lớn bỏ túi. Tìm đâu ra chuyện tốt như vậy.
Bàn về quyền nắm giữ cổ phần không phải là chuyện dễ, cũng không phải một chốc một lát là có thể bàn bạc rõ ràng được. Hơn nữa việc phân chia tỷ lệ phải đợi quyết định số tiền đầu tư mới có thể bàn bạc được. Bây giờ chỉ có thể làm tạm một bản ghi chép lại hoặc bản phân chia phạm vi đại khái bằng lời nói mà thôi.
Sangsu cũng không bỏ vốn đầu tư, gã là người của chính quyền thành phố Chiêng May, chức vị rất cao, chắc chắn có tác dụng rất lớn trong việc tiến hành dự án ở đây, Đỗ Minh Cường và Suchat sẽ cho gã không ít cổ phần.
Nhưng gã cũng không lên tiếng nhiều, chẳng mở lời đòi bao nhiêu cổ phần, cũng không nhắc đến bất kỳ yêu cầu nào khác, tỏ ra vô cùng điềm nhiên, rất bình tĩnh, chỉ khi Đỗ Minh Cường và Suchat hỏi ý kiến, gã mới nói được vài ba câu, còn chủ động nói mình chỉ cần ít cổ phần là được rồi. Nếu như vốn đăng ký dưới 1 tỷ thì chỉ cần 5% là được, nếu như quá 1 tỷ thì cứ xem xét kỹ tình hình tài chính để thích hợp giảm bớt tỷ lệ cổ phần.
Thấy gã có thái độ như vậy, khi Đỗ Minh Cường hỏi tôi, tôi cũng thể hiện là mình chỉ cần lấy một, hai phần trăm để gọi cho có là được, tùy bọn họ cho bao nhiêu.
Mấy người Đỗ Minh Cường thảo luận rất lâu, mãi tới tám giờ tối mới kết thúc. Sau đó, Suchat gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau, một đám con gái thân hình nóng bỏng mặc bikini bước vào, trong số đó còn có cả mấy cô em mắt xanh tóc vàng người nước ngoài.
Bên cạnh hồ bơi có đặt vài chiếc ghế nằm, bãi cỏ ở bên cạnh bày hai bàn đồ ăn, trên đó ngập tràn đủ các món ăn và rượu khác nhau.
“Các anh em, chơi vui vẻ thôi.” Suchat cười nói, sau đó cầm ly rượu lên, ngậm điếu xì gà rồi đi ra khỏi chòi nghỉ mát.
Sangsu cũng đi ra khỏi chòi nghỉ mát theo, thân hình nhỏ bé, dáng người gầy gò của gã nhanh chóng chìm vào trong đám yến oanh.
Đỗ Minh Cường quay đầu nhìn tôi, ý tứ thâm sâu: “A Dương, nếu tôi đoán không nhầm, chắc lâu rồi cậu không động vào phụ nữ?”
Tôi chỉ cười cười, không trả lời câu hỏi của ông ta.
“Đi thôi, chơi vui vẻ chút.” Sau khi vỗ vỗ vai tôi, ông ta đứng dậy và đi ra ngoài.
Giống như Suchat và Sangsu, rất nhanh, Đỗ Minh Cường cũng bị đám phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp vây lấy.
Tôi dí đầu lọc thuốc vào trong gạt tàn, nhấp một ngụm Brandy êm dịu mà đậm đà rồi mới đứng dậy.
Vừa bước ra khỏi chòi nghỉ mát, hai cô gái tây ngực bự đã đón tiếp tôi, mỗi người kéo một bên tay tôi, đưa tôi đến bên hồ bơi, còn nói mấy từ tiếng Anh ngọt ngào bên tai tôi nữa.
Tôi rất kém tiếng Anh, chẳng nghe được bọn họ đang nói cái gì nhưng trở ngại về ngôn ngữ không liên quan gì đến việc tiếp xúc chân tay của chúng tôi.
Đây là thế giới của người giàu, nếu như tôi tỏ ra một mình một kiểu trong hoàn cảnh này, chỉ khiến Suchat và Sangsu cảm thấy tôi không phải cùng một loại người với bọn họ, sẽ không thể nào bước chân vào được thế giới của bọn họ.
Đây đúng là một bữa tiệc xa hoa đến hoang đường, khiến tôi cảm nhận được thế nào là một bữa tiệc thịnh soạn thật sự.
Nếu như có một ngày, tôi cũng có nhiều tiền giống như Đỗ Minh Cường và Suchat, có lẽ tôi cũng sẽ biến thành bọn họ.
Hơn mười giờ tối, Sangsu dắt theo hai cô gái xinh đẹp vào trong phòng khách sạn.
Đỗ Minh Cường đi tới bên cạnh tôi, cười nói: “A Dương, tối nay cậu ở lại đây đi, để hai cô gái Tây này bên cậu hoặc mấy cô gái người Xiêng La kia cũng được. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ bảo A Việt tới đón cậu đi làm.”
Tôi hơi say rồi, mùi nước hoa phụ nữ xộc tới khiến tôi có chút mơ màng nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Thôi, tôi không nuốt được mấy người này, về thôi.”
Đỗ Minh Cường hơi bất ngờ, sau khi nhìn chằm chằm tôi mấy giây, cười nói: “Vẫn còn nghĩ đến giám đốc Bạch của cậu à. Được thôi, vậy chúng ta đi cùng đi, tôi đưa cậu về khách sạn.”
“Anh không ở lại đây sao?” Tôi cũng có chút kinh ngạc.
Đỗ Minh Cường lắc đầu: “Tôi có phụ nữ. Đi thôi, đi chào Suchat một tiếng.”
“Được.”
Tôi đứng dậy, đẩy hai cô gái tây cứ quấn lấy không rời ở bên cạnh.
Suchat đang nằm trên chiếc ghế dựa bên cạnh hồ bơi, mấy cô gái bên cạnh đang mát xa cho ông ta. Sau khi nhìn thấy tôi và Đỗ Minh Cường đi tới, ngẩng đầu hỏi: “Về hả?”
Đỗ Minh Cường gật đầu: “Ừm, không còn sớm nữa, ông cứ chơi vui đi.”
“Dương, dắt hai đứa con gái về đi, yên tâm, đều sạch sẽ cả.” Suchat quay đầu, nói với tôi.
Rồi cười: “Ý tốt của ông Suchat, tôi xin nhận rồi nhưng…”
Đỗ Minh Cường ngắt lời tôi, cười nói: “A Dương đang theo đuổi cấp trên xinh đẹp của cậu ta, cô gái cấp trên ấy ở cùng khách sạn với cậu ta. Cậu ta mà mang gái về thì hỏng ăn.”
Suchat hiểu ra, giơ ngón tay cái với tôi: “Dương, sếp nữ có cảm giác khác hẳn đấy. Cố lên.”
“Được, ông Suchat! Ông ở lại chơi vui vẻ nha.”
“Gặp lại sau.”
“Tạm biệt.”
Tôi và Đỗ Minh Cường rời khỏi sân nhà, được phục vụ của câu lạc bộ dẫn đường và A Việt đi cùng, tôi đã ra được đến cổng câu lạc bộ.
Hai tên đàn em của Đỗ Minh Cường trông xe ở bên ngoài đã lái xe đến cổng từ sớm. sau khi chúng tôi ngồi lên xe thì họ chạy thẳng về nội thành.
Xe đi chưa xa, Đỗ Minh Cường có phần áy náy, nói: “A Dương, trước khi đến đây, tôi với Suchat đã bàn bạc rồi, lần làm ăn này chỉ có thể chia cho cậu hai đến ba phần trăm cổ phần thôi. Dù sao đây cũng không phải mối làm ăn của mình tôi, cậu có thể thông cảm được không?”
Dứt lời, ông ta lại vỗ vỗ vai tôi, nói thêm: “Cậu yên tâm, cho dù nắm ít cổ phần thì cuộc làm ăn này cũng kiếm không ít tiền, hơn nữa, sau này chắc chắn sẽ có những dự án khác. Đến lúc đó,nhất định vẫn có phần của cậu, tỷ lệ chắc chắn sẽ nhiều hơn lần này.”
——————–
Chương 137
Chương 137: Đối tác
Tôi mỉm cười: “Anh yên tâm đi, tôi hiểu mà, nếu như đầu tư 1 tỉ baht, 2% cũng được 20 triệu baht rồi, khoản đầu tư này là các anh cho tôi, tôi nên cảm ơn mới phải.”
Đỗ Minh Cường cười nói: “Không cần cảm ơn, đây là thứ cậu xứng đáng có được, nếu không có cậu, tôi với Suchat cũng không biết phải móc nối với Đồng An Chi như thế nào, chỉ là 20 triệu baht thôi mà! Số tiền kiếm được khi làm một dự án còn hơn chút tiền này nhiều, mà giá trị của Đồng An Chi cũng quá cả 20 triệu ấy.”
“Quan trọng nhất là, nếu như nghề bất động sản này có thể kiếm tiền, tôi với Suchat cũng không làm chuyện làm ăn trước kia nữa.”
Tôi gật đầu: “Tốt nhất là như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là Đồng An Chi đồng ý hợp tác với các anh.”
“A Dương, phía sau có một từ cậu dùng sai rồi, đổi các anh thành chúng ta mới đúng.”
Dứt lời, Đỗ Minh Cường vỗ liên tục vào vai tôi rồi nói: “Bây giờ chúng ta đã là đối tác rồi.”
Trước đây, tôi năm lần bảy lượt nhắc nhở mình không nên quá thân thiết với Đỗ Minh Cường, làm bạn bè thì được, nhưng không thể bước vào phạm vi của ông ta, càng không thể tham gia vào chuyện làm ăn của ông ta.
Nhưng trong lúc vô thức, tôi và ông ta đã trở thành đối tác.
Sự việc phát triển đến bước này, nguyên nhân chủ yếu là do Cung Chính Văn. Nếu không phải hắn ta hãm hại tôi, khiến tôi phải vào đồn cảnh sát, La Nhất Chính cũng sẽ không gọi cho Đỗ Minh Cường, Đỗ Minh Cường cũng sẽ không nhờ Sangsu tới cứu tôi, tôi cũng sẽ không nợ họ một ân tình.
Còn chuyện phía Bansha, Đỗ Minh Cường lôi kéo Suchat để ông ta ra mặt thay tôi, biến Bansha từng muốn giết chết tôi thành một đàn em ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc ân tình vẫn còn, Đỗ Minh Cường muốn liên hệ với Đồng An Chi, tôi cũng ngại từ chối.
Họ muốn hợp tác với Đồng An Chi, đúng là cần một người trung gian như tôi.
Vậy đại khái chính là số mệnh an bài nhỉ, vận mệnh đẩy thanh xuân tươi đẹp rực rỡ của tôi vào trong tù ngục, lại để tôi gặp gỡ Bạch Vi. Càng thân thiết với những người như Đỗ Minh Cường hay Suchat, thì dường như tôi cũng ngày càng khác xa bản thân lúc trước.
Không sao, chỉ cần có thể kiếm tiền là được. Sau khi trải qua những chuyện trong khoảng thời gian này, tôi đã tỉnh táo nhận ra rằng, có tiền mới là vương đạo.
Đỗ Minh Cường từng nói, tôi phải có sức mạnh bảo vệ chính mình trước đã, rồi hãy muốn có sức mạnh bảo vệ người bên cạnh.
Trong xã hội hiện đại, tiền chính là sức mạnh.
Có tiền rồi, tôi cũng có thể đem vệ sĩ theo bên mình, lúc đụng mặt Cung Chính Văn thì đánh hắn ta một trận.
Có tiền rồi, người nhà Bạch Vi sẽ không nói tôi là một người chỉ biết gây phiền phức mà chẳng thể giải quyết chuyện do mình gây ra.
Trở lại thành phố Chiêng May, Đỗ Minh Cường gọi một cú điện thoại, sau đó dặn dò A Việt tiện đường thì đến chung cư cao cấp đón một cô gái.
Đỗ Minh Cường nói với tôi, ông ta chưa bao giờ qua đêm với những người phụ nữ không biết gốc biết rễ.
Tôi tự động nói rằng không cần ông ta tiễn, tôi tự bắt xe về được.
Nhưng Đỗ Minh Cường lắc đầu, ông ta nói chỉ là tiện đường đón người khác mà thôi, cứ nhất quyết muốn đích thân đưa tôi về khách sạn.
Đến nơi, quả nhiên có một cô gái trẻ tuổi dáng người yểu điệu xinh đẹp, hơn nữa rất có nét lai tây đang đứng ở cửa khu chung cư, thấy xe lại gần thì chủ động đi tới.
Sau khi xe dừng lại, tôi tự động bước xuống xe, ngồi vào chỗ ghế lái phụ.
Cô gái lai Tây kia ngồi phía sau xe, Đỗ Minh Cường giới thiệu tôi và cô ta với nhau.
Cô ta chỉ có tên tiếng anh là Alyssa, dịch sang tiếng Hoa Hạ là Ngả Lệ Toa, trông dáng người khoảng chừng hai mươi tuổi.
Tôi chỉ quay đầu lại mỉm cười chào hỏi, chứ không quá chú ý đến nhan sắc của Alyssa, chỉ để ý đến một con bướm rất sống động được xăm trên vai đối phương, nhưng cũng chỉ là nhìn lướt qua mà thôi.
Khu chung cư này rất gần khách sạn tôi ở, đi qua hai giao lộ là đến rồi.
Tôi chào tạm biệt Đỗ Minh Cường, A Việt và Alyssa. Sau khi nhìn họ rời đi, tôi mới vào khách sạn.
Quay lại phòng khách sạn, lúc tôi lấy thẻ phòng ra định mở cửa thì cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra.
Bạch Vi ăn mặc chỉnh tề từ trong đi ra, nhìn thấy tôi thì hơi sững người lại, sau đó cô ấy khẽ gật đầu xem như là chào hỏi.
Tôi hơi bất ngờ rồi gật đầu lại với cô ấy: “Giám đốc Bạch, muộn thế này rồi vẫn phải ra ngoài sao?”
“Ừ, tôi chưa ăn cơm tối nên muốn ra ngoài ăn bữa khuya.” Cô ấy gật đầu đáp lại, sau đó nhíu mày: “Anh uống say rồi hả?”
Tôi lắc đầu: “Không, tôi chỉ uống một chút mà thôi, đâu có dễ say như vậy.”
Tôi biết mình bây giờ ngoại trừ việc cả người hơi mùi rượu ra còn có mùi nước hoa của phụ nữ, Bạch Vi chắc chắn có ngửi thấy.
Khựng lại một chút, tôi nói tiếp: “Giám đốc Bạch, bây giờ muộn quá rồi. Nếu cô muốn ăn bữa ăn khuya thì có thể gọi điện kêu ship đến, còn nếu muốn ra ngoài ăn thì ta đưa cô đi, đường phố giờ này chỗ nào cũng có đám đua xe, không an toàn lắm.”
Bạch Vi không trả lời vấn đề này mà lại hỏi: “Lúc nhá nhem tối, người ngồi ở trong xe đó có phải là Đỗ Minh Cường mà chú Thành nói tới không? Là cái người lần trước tôi từng nhìn thấy ở cửa khách sạn?”
Tôi gật đầu, nhớ lại một chút, hình như Bạch Vi thật sự đã từng gặp Đỗ Minh Cường. Lần trước, sau khi tôi ra khỏi đồn cảnh sát, đồng thời giải quyết xong chuyện của Bansha, Đỗ Minh Cường đưa tôi về khách sạn, vừa hay đụng mặt với Bạch Vi và Cung Chính Văn.
Bạch Vi vẫn cứ cau mày: “Phương Dương, chú Thành nói ông ta là đại ca xã hội đen, một kẻ đứng đầu của băng đảng buôn lậu, sao anh lại giao du với loại người đó thế?”
Tôi nở nụ cười: “Ông ta là bạn mà tôi quen trong tù. Lần trước, lúc tôi bị Cung Chính Văn hãm hại, rồi bị bắt vào đồn cảnh sát, chính ông ta đã cứu tôi ra. Chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm với ông ta mà thôi, không tính là giao du.”
“Phương Dương, cho dù ông ta từng cứu anh, anh cũng nên cách xa loại người như thế ra, dùng cách khác báo đáp ông ta là được, giao du với ông ta thì sẽ hại chết anh đấy.”
Nghe thấy những lời này, tôi có chút không vui. Tôi mượn rượu mà xua xua tay với vẻ bực mình: “Giám đốc Bạch, ông ta là người thật sự coi tôi là bạn, tôi cũng coi ông ta là bạn, tôi không thể tránh xa ông ta, huống hồ ông ta còn có ơn với tôi, ông ta cũng sẽ không hại tôi. Vả lại, đây là chuyện riêng của tôi, tôi làm bạn với ai thì cũng không đến lượt tổng giám đốc Bạch quản đâu.”
Sắc mặt Bạch Vi cứng đờ, lặng yên nhìn tôi, sau đó lắc lắc đầu với vẻ thất vọng: “Anh thích giao du với ai là quyền tự do của anh, là tôi lo chuyện bao đồng rồi.”
Dứt lời, cô ta xoay người trở về phòng, khép cửa phòng lại “Ầm” một phát.
Tôi đứng ngây người tại chỗ, suy nghĩ một lúc lâu mới định thần lại được.
Dường như Bạch Vi cũng không phải là muốn ra ngoài ăn khuya, mà là tìm một cái cớ ngẫu nhiên, muốn khuyên tôi cách xa Đỗ Minh Cường một chút, có lẽ chỉ là xuất phát từ lòng tốt.
Có thể cô ấy cũng muốn biết trên người tôi có mùi nước hoa của người phụ nữ khác hay không, hay là cô ấy cũng động lòng với tôi từ lâu rồi.
Nhưng cô ấy không nên bảo tôi cách xa Đỗ Minh Cường, như vậy là không tôn trọng bạn bè của tôi.
Trong cơn say chếnh choáng, tôi đã phá nát cuộc trò chuyện vốn dĩ có thể nói rõ với nhau, mấy câu nói nói ra còn toàn mùi thuốc súng.
Tôi muốn gõ cửa phòng Bạch Vi, giải thích với cô ấy vài câu, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào. Do dự một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn lựa chọn từ bỏ.
Tôi muốn kiếm tiền, muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, chỉ có tiền mới có thể giải quyết được tất cả vấn đề. Nhưng trên người tôi có mùi nước hoa của người phụ nữ khác, còn giao du với mấy cùng mấy tên đầu sỏ của băng đảng buôn lậu, dường như càng ngày càng xa cách với cô ấy.
Có lẽ chúng ta vốn đã không phải là người cùng một thế giới.
——————–
Chương 138
Chương 138: Công dân vinh dự
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm như mọi khi. Lúc rời khỏi khách sạn, tôi đã nhận được một tin nhắn của Bạch Vi, cô ta bảo mấy ngày tới sẽ bận xin ưu đãi đầu tư của BOI và đăng ký công ty con, nên sẽ không đến BTT, chuyện dự án bên này sẽ do tôi toàn quyền phụ trách.
Tôi nhắn lại đơn giản một chữ “Được”, sau đó đến BTT làm việc như mọi ngày, phụ trách công việc đốc thúc dự án.
Buổi trưa, Sangsu sai một người đến tìm tôi, nói một số chuyện như trong mấy tháng đến Chiêng May, tôi đã bắt được ba tên cướp; lễ hội té nước thì bảo vệ được một du khách nước ngoài, cứu đối phương thoát khỏi tay một đám lưu manh; ngăn cản côn đồ khu vực đe dọa tống tiền lãnh đạo cấp cao của BTT và du khách nước ngoài, đồng thời lấy lại danh dự cho vị lãnh đạo của BTT đó.
Chuyện bắt cướp vốn không có thật, dù đường phố Chiêng May không thiếu trộm cướp, nhưng tôi chưa từng gặp bao giờ.
Một mình bắt hai tên bắt cóc, giải cứu ba con tin, thêm vài chuyện hay ho mà Sangsu tự thêm vào cho tôi nữa, miễn cưỡng đã đủ để xét duyệt danh hiệu công dân vinh dự rồi.
Buổi chiều, sau khi sắp xếp công việc xong, nhân lúc sắp đến giờ tan ca, tôi bắt xe songthaew đi thẳng tới câu lạc bộ bắn súng có quy mô lớn nhất khu vực mà Đỗ Minh Cường đã nói.
Người đến đây đông nhất hầu hết là khách du lịch, đặc biệt là du khách đến từ Hoa Hạ. Vì chơi trò bắn súng này trong nước phải tốn từ mấy nghìn tệ trở lên, người bình thường không chơi được. Nhưng ở câu lạc bộ bắn súng của Xiêng La chỉ tốn ba đến năm trăm tệ là chơi được rồi.
Đến câu lạc bộ, tôi lấy tấm thẻ mà Đỗ Minh Cường đưa cho ra, nhân viên lễ tân cầm lấy nhìn, sau đó cung kính dẫn tôi đi xuyên qua sảnh đón tiếp, đi thẳng vào trong một phòng tiếp khách được bày trí sang trọng.
Không lâu sau, một người đàn ông da đen cao to lực lưỡng cung kính đi vào, chắp tay chào tôi.
Tôi chào lại, sau khi tôi nói sơ qua lý do mình đến đây, đối phương lịch sự dẫn tôi đi chọn súng.
Tôi không chọn mấy khẩu súng dài như các du khách khác, mà chọn ngay một khẩu Glock G19, luyện thuần thục loại 9mm rồi mới luyện sang loại khác.
Khẩu súng này có kích thước khá nhỏ, mang theo người rất tiện, nhưng lượng đạn vẫn có hơn mười lăm viên. Khẩu súng lúc trước mà Bansha định đưa cho tôi cũng là khẩu Glock G19 này, mà hình như súng mà đàn em của Đỗ Minh Cường dùng cũng là loại này.
Đây là lần đầu tiên tôi dùng súng, bắn vài ba phát mới miễn cưỡng tìm được cảm giác. Sau đó, tôi lại bắn thêm ba phát nữa, tay đã tê rần.
75 phát đạn, sau chiết khấu, tôi còn phải trả tổng cộng là hơn 1800 baht. Tôi nhập mật mã vào thẻ Đỗ Minh Cường đưa cho, sau khi quẹt thẻ thanh toán tiền, nhân viên thu ngân nói trong thẻ còn hơn 60 nghìn baht, đủ để tôi bắn hơn 2000 viên đạn.
Có lẽ trước đó, Đỗ Minh Cường đã cố ý nạp tiền cho tôi, hơn 2000 viên đạn cũng đủ để tôi bắn súng tới một trình độ nhất định rồi.
Vả lại, trong lúc vô tình tôi nhắc đến ba chữ thẻ VIP, nhân viên thu ngân đã dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn tôi, còn nghi ngờ hỏi tôi thẻ này từ đâu mà có.
Tôi trả lời thành thật là bạn cho.
Nhân viên thu ngân lại nhìn tôi chằm chằm một lúc, có lẽ đang muốn xác nhận xem tôi có nói dối hay không, rồi mới nói với tôi đây không phải là thẻ VIP, mà là thẻ nội bộ cực hiếm, chỉ có sĩ quan cấp cao mới có thể sở hữu. Vì câu lạc bộ bắn súng của họ chính là tài sản của quân đội nên ai có thẻ này sẽ được giảm giá 50%.
Tôi hiểu ra, hèn chi tôi bắn hơn 70 phát đạn mà mới có chưa đến 2 nghìn baht. Tôi xem giá của mỗi phát bắn loại đạn 9mm vốn là 50 baht rồi, thì ra là được giảm giá 50%.
Đỗ Minh Cường có thể làm được loại thẻ này, đủ thấy thế lực của ông ta ở Xiêng La không hề nhỏ. Mà ông ta có thể đưa tấm thẻ này cho tôi, chứng tỏ ông ta thật sự coi tôi là bạn.
Chẳng trách nhân viên thu ngân không hỏi tôi là bạn nào tặng, chắc là không dám hỏi, tôi có mật khẩu thì đã đủ chứng minh là chủ sở hữu hợp pháp rồi.
Bảo sao lúc tôi lấy tấm thẻ này ra, thái độ của mọi người ở đây lại cung kính đến thế, hơi chút là cúi chào.
Tôi rời khỏi câu lạc bộ bắn súng, bên ngoài không có xe songthaew, chỉ có vài chiếc tuk tuk đang chờ khách. Tôi cũng không đắn đo nhiều, trả giá với một tài xế xe tuk tuk về khách sạn trong thành phố.
Tôi ngồi lên xe tuk tuk, lúc tài xế đi được khoảng mười mét, tôi vô tình nhìn thấy một chiếc xe sang màu đen đỗ cách đó không xa cũng đã khởi động, đang chầm chậm chạy theo phía sau chiếc tuk tuk.
Lúc này, một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong đầu tôi, tôi không chút do dự bảo tài xế xe tuk tuk dừng xe.
Tài xế không chịu dừng, tôi không nhịn được gào lên mấy câu, hắn mới chầm chậm dừng lại.
Vì đường hẹp, nên chiếc xe sang màu đen ở phía sau cũng dừng lại, cách chiếc tuk tuk chưa đến mười mét.
Tôi xuống xe, đi thẳng đến cạnh chiếc xe sang màu đen đó, cúi xuống nhìn vào trong.
Có bốn người đàn ông đang ngồi trên xe, hai người ngồi phía trước trông có vẻ là người Đông Nam Á, chắc là dân bản địa, nhưng hai người ngồi đằng sau… Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay, họ là người của Cung Chính Vinh.
Lúc Cung Chính Vinh đến quán bar tìm Bansha, hai người này cũng đi theo hắn.
Hiển nhiên là đám người này đang tìm tôi gây phiền phức.
Từ đây về thành phố còn phải đi qua một đoạn đường khá héo lánh, nếu tôi không bảo tài xế dừng xe, bọn họ sẽ ép chiếc tuk tuk đỗ ở đoạn đường vắng đó, lôi tôi xuống xe, kéo vào trong khu rừng nhỏ cạnh đó. Dù họ không lấy mạng của tôi, nhưng kiểu gì cũng đánh tôi què chân gãy cẳng.
Hoặc họ sẽ đâm lật chiếc tuk tuk, đâm xe trước rồi đánh người sau giống như Bansha đã làm với Cung Chính Văn.
May mà từ sau vụ bắt cóc, tôi đã đặc biệt nhạy cảm với những chiếc xe bám đuôi. Sau khi Cung Chính Vinh đến quán bar tìm tôi với Bansha, khoản thời gian này, tôi cũng rất chú ý đến hoàn cảnh xung quanh nên mới kịp thời phát hiện ra chiếc xe này.
Thấy tôi đứng cạnh xe, còn không ngừng nhìn vào trong, mấy người ngồi trên xe không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Hai gã ngồi phía sau nhỏ giọng nói gì đó, chắc đang bàn xem có nên ra tay ở đây luôn không.
Tôi gõ cửa kính xe, sau khi thấy đối phương hạ kính xe xuống, tôi cười hỏi họ: “Chào các anh, Cung Chính Vinh bảo các anh đến lấy mạng hay đánh què chân tôi?”
Hai người đàn ông ngồi phía sau nhìn nhau, cau mày không đáp.
Tôi lại hất hàm: “Tôi chỉ có một mình thôi, có cần xuống xe xử tôi luôn bây giờ không?”
Tên đàn ông đầu đinh ở gần tôi có vẻ nổi cáu, giơ tay định mở cửa xe.
“Đừng ra tay ở đây!” Tên người Xiêng La ngồi bên trên nói bằng tiếng Xiêng La.
“Đây là khu quản lý quân sự, hai gác cổng ở lối vào sân bắn kia là người của quân đội. Nếu chúng ta ra tay ở đây thì không ai chạy thoát đâu. Huống hồ, có lẽ trên người tên họ Phương này có súng.”
Nghe tên người Xiêng La nói vậy, một tên khác ngồi bên dưới vội vàng kéo tên đầu đinh lại, không cho gã xuống xe.
Đây đúng là khu vực quản lý quân sự, câu lạc bộ bắn súng cũng là tài sản của quân đội, còn hai người gác cổng ở lối vào thật ra tôi cũng không biết có phải là người của quân đội hay không.
Nhưng có một điều chắc chắn là chỉ cần người trong xe dám ra tay ở đây, gác cổng của câu lạc bộ bắn súng chắc chắn không thể khoanh tay đứng nhìn, nên họ không thể chạy thoát được.
——————–
Chương 139
Chương 139: Ra tay
Chỗ này cách cổng câu lạc bộ bắn súng chỉ khoảng hai mươi mét, gác cổng chỉ mất vài giây là có thể chạy đến ngay.
Sau khi bị đồng bọn giữ lại, tên đầu đinh cũng bình tĩnh lại, không đẩy cửa xe đi xuống nữa, chỉ âm thầm nhìn tôi qua kính xe, sau đó lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, hôm nay coi như mày mạng lớn, lần sau thì không may được thế này đâu con.”
Tôi mỉm cười hờ hững: “Thế hẹn gặp lại sau nhé, đến lúc đó để xem ai mới không may.”
“Hừ!”
Tên đầu đinh hừ lạnh một tiếng, sau đó nâng kính xe lên.
Tên người Xiêng La ngồi bên trên vội khởi động xe chạy đi mất.
“Ê, anh có đi nữa không hả?” Tài xế xe tuk tuk ở phía trước không biết xảy ra chuyện gì, nên vẫn mất kiên nhẫn gào lên với tôi.
Tôi xua tay với tài xế: “Xin lỗi, tôi không đi xe anh nữa.”
“Anh nói gì? Đã trả giá xong rồi, xe cũng chạy rồi, bây giờ lại nói không đi nữa là sao?”
Tài xế xe tuk tuk rõ ràng đang rất giận dữ, mắng nhiếc chạy về phía tôi.
Chờ hắn đến gần, tôi bình tĩnh nói: “Mấy người ban nãy định gây phiền phức cho tôi, nếu không phải tôi bảo anh dừng xe, bây giờ chắc anh đã bị tai nạn xe hay bị đâm chết rồi.”
“Liên quan quái gì đến tôi, dẫu sao anh cũng đã gọi xe rồi, trả tiền đi.” Người tài xế căn bản không để tâm đến lời tôi nói.
Tôi thấy hơi bực bội, nhìn anh ta chằm chằm: “Nếu tôi không trả, anh định đánh tôi hay báo cảnh sát?”
“Thưa anh, có chuyện gì vậy? Có cần chúng tôi giúp không?” Người gác cổng ở cách đó không xa phát hiện thấy điều bất thường ở phía này, nên vừa hỏi vừa chầm chậm đi tới.
Người gác cổng biết tôi là người có thân phận nhất định, vì ban nãy nhân viên lễ tân của câu lạc bộ đã tiễn tôi ra tận cửa.
Tôi xua tay: “Cảm ơn, tạm thời chưa có gì.”
Nói rồi, tôi ngoảnh lại nói với tài xế xe tuk tuk: “Nếu anh muốn làm rắn, tôi đảm bảo sau này anh không thể đón khách ở đây được nữa, nên tôi khuyên anh đừng tự tìm phiền phức.”
Tài xế xe tuk tuk nhìn người gác cổng câu lạc bộ đang đi đến gần, sau đó bực bội nhổ một bãi nước bọt dưới chân tôi, bấy giờ mới chậm rì rì quay lại chiếc xe tuk tuk của mình, lái xe về cổng chính của câu lạc bộ tiếp tục chờ khách.
“Thưa anh, thật sự không có chuyện gì chứ?” Người gác cổng đi đến cạnh tôi, nghi hoặc hỏi.
Tôi mỉm cười: “Không, chuyện nhỏ thôi!”
“Thế thì tốt, nếu gặp chuyện gì, anh cứ nói với tôi.”
“Cảm ơn!”
Nhìn chiếc xe sang màu đen đã đi xa, tôi trầm ngâm một lát, cũng quay lại cổng chính của câu lạc bộ.
Xem ra, Cung Chính Vinh thật sự muốn ra tay với tôi rồi.
Chưa biết chừng từ giờ trở đi, luôn có người ở xung quanh theo dõi tôi, để tìm cơ hội xuống tay cũng nên.
Nếu để họ chớp được cơ hội, có lẽ tôi không bị mất mạng, nhưng què chân gãy cẳng là điều khó tránh.
Đối phương chắc chắn vẫn quanh quẩn đâu đây, tôi mà đi xe tuk tuk về thì chắc đi được nửa đường là bị chặn rồi.
Chỉ có ngồi xe songthaew đông người thì đối phương mới không dám ra tay tùy tiện, vì người đông, họ sẽ khó kiểm soát, nếu có ai báo cảnh sát, họ khó mà thoát được.
Nhưng ở đây không có xe songthaew, chỉ có vài chiếc tuk tuk và một chiếc xe bus du lịch.
Ngồi xe cùng khách du lịch đi về là một sự lựa chọn không tồi.
Khoảng mười phút sau, có một đám du khách đi ra khỏi câu lạc bộ, chừng hai mươi người, đều là người da vàng, họ còn nói tiếng Trung. Sau khi rời khỏi câu lạc bộ bắn súng, họ bước lên chiếc xe buýt du lịch đó dưới sự chỉ dẫn của cô hướng dẫn viên du lịch.
Tôi đi qua, nhân lúc cô hướng dẫn viên đang rảnh, khách sáo hỏi: “Chào cô hướng dẫn viên, xin hỏi xe của các cô về thành phố phải không? Tôi có thể lên xe về cùng mọi người được không? Tôi cũng là người Hoa Hạ.”
Cô hướng dẫn viên đó nhìn tôi một cách khó hiểu, sau đó lại nhìn mấy chiếc tuk tuk đỗ bên cạnh, rồi cất giọng cứng nhắc hỏi lại bằng tiếng Trung: “Ở đây không phải có rất nhiều xe tuk tuk à? Sao anh muốn ngồi cùng xe với chúng tôi?”
“Xin lỗi, tôi bị mất ví, không có tiền bắt xe tuk tuk.” Tôi không tìm được lý do nào hợp lý hơn, chỉ có thể bịa tạm một cái cớ.
Chiếc xe tuk tuk bãn nãy đỗ ngay bên cạnh, gã tài xế đó đột nhiên nói chen vào bằng tiếng Xiêng La: “Đừng tin, nó có tiền đấy, ban nãy tôi đã chở nó được một đoạn rồi. Sau đó có người tìm nó gây phiền phức nên tôi mới quay lại đây, nếu các cô cho nó lên xe, phải chú ý an toàn cho du khách đấy.”
Quả nhiên cô hướng dẫn viên vừa nghe xong đã vội xua tay với tôi: “Rất xin lỗi anh, xe của công ty du lịch chúng tôi không thể cho người qua đường lên tùy ý được, phiền anh tìm xe khác.”
Dứt lời, cô ta cùng vị khách cuối cùng lên xe buýt, sau đó lập tức bảo tài xế đóng cửa.
Nhìn chiếc xe buýt đã đi xa, tôi cau mày, có vẻ bực tức nhìn người tài xế xe tuk tuk đó.
“Sao, định đánh tao à?” Hắn giơ ngón giữa lên với tôi.
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu với hắn, sau đó lấy điện thoại ra, gọi vào số của Bansha.
Không bắt được xe buýt, cũng không đi được xe tuk tuk, bảo người của câu lạc bộ bắn súng đưa về càng không thực tế, thôi thì gọi Bansha vậy.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, sau khi chào hỏi, tôi đi thẳng vào vấn đề nói: “Bansha, tôi bị người của Cung Chính Vinh theo dõi. Giờ tôi đang ở cổng sân bắn ở ngoại ô, ông có tiện tới đây đón tôi không?”
Bansha rõ ràng rất căng thẳng: “Cậu ở đâu? Người của Cung Chính Vinh đâu? Bây giờ, tôi dẫn anh em tới ngay.”
“Bọn nó không dám ra tay ở sân bắn, nên biến rồi nhưng chắc vẫn quanh quẩn đâu đây.”
Nói rồi, tôi nói cho ông ta biết tên của câu lạc bộ bắn súng.
Bansha nói “Tôi sẽ đến ngay”, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Khoảng nửa tiếng sau, một tràng tiếng động cơ xe mô tô và xe hơi hòa lẫn vào nhau vang lên từ phía xa, đang ùn ùn chạy đến gần đây.
Chẳng mấy chốc, trong tầm mắt tôi đã xuất hiện hai chiếc xe con và mười mấy chiếc mô tô độ đủ kiểu dáng.
Gác cổng của câu lạc bộ cau mày, sau khi nói vào bộ đàm vài câu thì kéo cánh cửa sắt định đóng lại.
“Không sao đây, bạn tôi đến đón ý mà.” Tôi mỉm cười với người gác cổng.
Người gác cổng đó nghi hoặc nhìn tôi, sau đó để hé nửa cánh cổng không đóng lại nữa.
Không bao lâu sau, đoàn xe đó đã đỗ ở bên đường phía trước cách cổng câu lạc bộ không xa, Bansha bước xuống từ chiếc xe con thứ hai, chạy đến cạnh tôi.
“Dương, cậu không sao chứ? Người của Cung Chính Vinh đâu?”
“Tôi không sao, họ chỉ có bốn người thôi. Thấy mọi người đến thế này, chắc chuồn hết cả rồi.”
“Không sao thì tốt, đi thôi, về rồi nói chuyện sau.”
Tôi gật đầu, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, chỉ vào gã tài xế xe tuk tuk đang đỗ cạnh đó, nói: “Bansha, bảo với anh ta sau này đừng có lo chuyện bao đồng nữa.”
Bansha ngẩn ra, nhìn người tài xế xe tuk tuk đó.
Mặt hắn đã tái mét từ lâu, đầu thì đổ đầy mồ hôi.
Sau khi định thần lại, Bansha đích thân đi qua, giáng một cái bạt tai lên mặt hắn, rồi phách lối nói sau này hắn còn lo chuyện bao đồng nữa thì ông ta sẽ làm thịt hắn.
Người tài xế đó gật đầu như gà mổ thóc.
Tôi ngồi lên xe của Bansha, mấy chiếc mô tô đi trước mở đường, những xe còn lại thì đi sau cùng, đoàn xe lại khởi hành về thành phố.
“Mấy ngày nay, ông ổn chứ?” Tôi hỏi Bansha.
“Ổn, có người luôn theo dõi tôi, nhưng chúng không có cơ hội ra tay.”
“Thế thì tốt, nói đi cũng phải nói lại, lần này ông gây ra động tĩnh lớn quá, đâu cần gọi nhiều anh em thế đâu.”
——————–
Chương 140
Chương 140: Lĩnh thưởng
Bansha lắc đầu: “Không được, nếu cậu xảy ra chuyện gì là tôi thảm đấy. Tối qua, người của ông Suchat đã nói với tôi là cậu chuẩn bị hợp tác làm ăn với ông ấy, nên tôi phải bảo vệ cậu cẩn thận, không được để xảy ra bất kỳ chuyện gì, tôi đâu dám qua loa.”
Tôi hiểu ra, phì cười: “Đúng là tôi chuẩn bị hợp tác với ông ấy, nhưng là làm ăn chân chính, không phải kiểu kinh doanh trước kia của ông ấy đâu.”
“Tôi biết, chỉ cần có thể kiếm được tiền, kinh doanh gì cũng được, mà làm ăn chân chính là tốt nhất.”
“Ừ, quan hệ giữa ông và ông ấy thế nào rồi? Ông ấy có cho ông mối làm ăn nào không?”
Nghe tôi hỏi vậy, Bansha cười he he: “Dương, ông Suchat đã giao mấy khu vui chơi cho tôi quản lý rồi. May mà tôi quen được cậu, không thì kiểu côn đồ nhỏ bé như tôi làm gì có tư cách làm việc cho ông ấy.”
“Có nghĩa là bây giờ ông là người của ông ấy à?”
“Không, tôi chỉ quản lý vài mối làm ăn cho ông ấy, rồi được trả một khoản tiền nhỏ thôi, không thể coi là người của ông ấy được.”
“Ừ, có việc làm là tốt rồi.”
Lúc gần về đến thành phố, mười mấy chiếc mô tô của đám tay chân Bansha đã giải tán, chỉ còn một chiếc ô tô con và hai chiếc mô tô ở lại đi theo, dẫu sao cả đoàn xe mô tô đông thế này cũng hơi khoa trương.
Tôi cùng Bansha về quán bar của ông ta, ăn tối ở đó, rồi ngồi lại rất lâu, hơn chín giờ tối, người của ông ta mới đưa tôi về khách sạn nghỉ ngơi.
Vô tình tôi và Bansha từ kẻ thù đã trở thành mối quan hệ như ngày hôm nay, ông ta đã như một người bạn của tôi, còn tôi thì như một người em của đối phương.
Tôi đã từng được thử cảm giác được mấy chục người người cung kính chào hỏi, cũng từng hưởng thụ cuộc sống giàu có với Đỗ Minh Cường. Bây giờ, tôi phát hiện hình như tôi đã thích ứng và yêu thích loại cảm giác này.
Điều này khiến mơ ước kiếm tiền của tôi càng mãnh liệt hơn.
Mấy ngày tiếp theo, buổi sáng tôi đều làm việc ở BTT, chiều thì tới câu lạc bộ bắn súng luyện súng, Bansha cho một chiếc xe con và hai chiếc mô tô đưa đón tôi mỗi ngày.
Tôi ngày càng có cảm giác với súng hơn, bắn cùng ngày càng chuẩn và dần thích thứ đồ này. Thậm chí cuối tuần, sau khi sắp xếp tăng ca cho mọi người của nhóm dự án xong, tôi sẽ ở lỳ nửa ngày ở sân bắn.
Ba ngày sau, tôi đã nhận được điện thoại của cảnh sát trưởng Natcha. Ông ta bảo với tôi phần thưởng của tôi đã xin được rồi, gồm 200 nghìn baht và danh hiệu công dân vinh dự, quyền tạm trú vĩnh viễn tại Xiêng La, thậm chí tôi còn có tư cách sở hữu đất thổ cư.
Natcha hỏi tôi một cách ẩn ý, có phải Sangsu giúp tôi xin danh hiệu công dân vinh dự không.
Tôi không trả lời ông ta, chỉ cười nói cảm ơn cảnh sát trưởng Natcha và ông Sangsu.
Thật lòng mà nói, tôi không có hứng thú với cái danh hiệu này lắm, nhưng 200 nghìn baht, quyền cư trú vĩnh viễn và tư cách sở hữu đất thổ cư thì rất hững dụng..
Điều này có nghĩa là tôi có thể mua bán đất thổ cư và có tác dụng rất quan trọng trong vụ hợp tác giữa Đỗ Minh Cường, Suchat, Sangsu và Đồng An Chi.
Trong công ty góp vốn của hai bên, cùng lắm thì Đồng An Chi chỉ có thể có 49% cổ phần, 51% còn lại nhất định là của công dân Xiêng La hoặc người có quyền sở hữu đất thổ cư, cũng chính là đám Đỗ Minh Cường và Suchat. Trong tình huống này, chắc chắn Đỗ An Chi sẽ lo liên minh nhỏ này của đối phương sẽ ảnh hưởng đến quyền kiểm soát thực tế của công ty.
Nhưng nếu Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu cho tôi 2% cổ phần, họ sẽ còn lại 49% bằng với Đồng An Chi, như vậy thì hai bên cân bằng.
Chỉ có cân bằng, hay nghiêng về Đồng An Chi hơn thì ông ấy mới đồng ý hợp tác.
Đám Đỗ Minh Cường cũng hiểu rõ điều này, nên Suchat đã chủ động xin danh hiệu này cho tôi, chính là để tôi làm người cân bằng ở giữa.
Tôi cố tình đi mua một bộ âu phục vừa vặn, mặc đi nhận thưởng giữa trời nắng nóng nực.
Người phát tiền thưởng là một cảnh sát cấp cao, trao danh hiệu là thị trưởng. Có không ít phóng viên ở đây, vì họ không chỉ trao thưởng cho một mình tôi, còn có Natcha và vài cảnh sát nữa. Trước khi trao thưởng, họ còn công bố vụ bắt cóc và kết quả điều tra, chính là quá trình chi tiết thực tế của vụ án, mấy tên bắt cóc đó đã bị khởi tố.
Theo lẽ thường, tôi cũng phải phát biểu vài câu cảm xúc khi nhận thưởng và nhận câu hỏi từ phóng viên. Ví dụ như tôi phát hiện bọn bắt cóc ở đâu, quá trình khống chế chúng và giải cứu con tin như thế nào. Natcha đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho tôi, còn tôi chỉ việc học thuộc lòng. Tôi phát biểu cảm nghĩ rằng mình thích nước Xiêng La, thích cuộc sống ở Chiêng May.
Lĩnh thưởng xong, tôi lại đến BTT làm việc và tới câu lạc bộ bắn súng như mọi ngày.
Chạng vạng, tôi ăn cơm ở quán bar của Bansha, sau đó ngồi chơi một lát mới về khách sạn, rồi tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Đồng An Chi.
Tôi thuật lại ý của Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu trong buổi gặp gỡ lần trước cho Đồng An Chi nghe, bao gồm cả chuyện Đỗ Minh Cường và Suchat có thể xử lý được rất nhiều việc trong tầng lớp xã hội, còn Sangsu có giúp ích rất lớn về mảng hành chính và khoản vay.
Tôi còn nói họ đã xin cho tôi quyền cư trú vĩnh viễn và sở hữu đất thổ cư, cùng cho tôi một chút cổ phần, để làm giảm đi lượng sở hữu cổ phần của Đỗ Minh Cường và cân bằng song phương.
Đồng An Chi tỏ ra hơi bất ngờ, nói vậy thì bọn họ rất có thành ý, hơn nữa những điều kiện này cũng khiến ông ấy nổi hứng. Mấy hôm nữa, ông ấy sẽ sang đây gặp họ. Nếu đối phương thật sự có thể đáp ứng đủ mọi sự thuận tiện và trợ giúp, ông ấy sẽ suy nghĩ nghiêm túc về chuyện hợp tác.
Chúng tôi trò chuyện một lát, Đồng An Chi chợt hỏi đám Đỗ Minh Cường định cho tôi bao nhiêu cổ phần.
Tôi trả lời ông ấy thành thật, trước mắt họ định cho tôi 2%.
Đồng An Chi trầm ngâm một lát, nói ít quá. Đến lúc đó, ông ấy sẽ cố giúp tôi lấy thêm 1% nữa. Vả lại, ông ấy cũng cho tôi 1%, vì tôi đã từng cứu vợ con của ông ấy. Ông ấy mang ơn tôi rất nhiều, thế nào cũng phải trả.
Tôi từ chối vài câu, nhưng thái độ của Đồng An Chi rất kiên quyết. Hơn nữa, rất nhanh ông ấy đã chuyển đề tài, nói còn muốn để tôi tham gia vào vận hành của dự án. Nếu ông ấy muốn tiến quân vào thị trường Xiêng La thì cần có một trợ thủ biết tiếng Xiêng La và có một mạng lưới quan hệ nhất định ở đây.
Tôi nói mình không biết về ngành bất động sản.
Ông ấy nói tôi có thể học, nếu ông ấy thật sự hợp tác với đám Đỗ Minh Cường, dự án của bên Xiêng La cũng không thể tiến hành nhanh được. Điều động vốn và đăng ký giấy tờ này kia cũng mất một khoảng thời gian. Sau đó mua đất, xin được giấy phép đánh giá môi trường và giấy phép xây dựng xong thì mới có thể khởi công. Dù Sangsu làm được hết nhưng việc này một cách thuận lợi thì nhanh nhất cũng mất vài tháng.
Công ty ở Thịnh Hải của ông ấy có một dự án đang chuẩn bị bước vào giai đoạn mở rộng, nếu tôi đồng ý nhảy vào ngành này thì có thể về Thịnh Hải học một thời gian trước, cùng ông ta lướt qua quá trình để nắm được nền tảng là ổn. Đến lúc đó, khi dự án bên Xiêng La phát triển, tôi có thể tham dự để vừa làm vừa học.
Tôi trầm ngâm một lát, nói chờ ông ấy đến Xiêng La gặp đám Đỗ Minh Cường đã rồi tính, tới lúc đó, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc.
Nếu Đồng An Chi cũng cho tôi một ít cổ phần, chỉ cần không phải quá nhiều, đương nhiên tôi sẽ không từ chối. Việc này có tính chất khác với nhận tiền, nó chỉ như lao động bỏ vốn nhận cổ phần.
Dẫu sao tôi cũng là người có công , giúp đám Đỗ Minh Cường và ông ấy kết nối với nhau cũng là một phần công lao. Trước mắt mà nói, ngoài tôi ra thì không ai làm được việc này.
Hơn nữa, đến lúc đó, tôi cũng sẽ tiếp tục bỏ sức vì dự án này, do ngại lấy cổ phần rồi mà lại không làm gì.
——————–
Chương 131: Nhanh gọn dứt khoát
“Thế anh trả lời sao?” Bạch Vi tỏ ra rất bình tĩnh, không lộ ra bất kỳ vẻ bất ngờ gì.
“Tôi bảo phải suy nghĩ thêm.”
Bạch Vi cúi đầu trầm tư, một lát sau mới nói: “Tôi vẫn mong anh có thể ở lại.”
“Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
“Anh về nghỉ ngơi trước đi, mai đi làm bình thường, tôi đi nói chuyện với chú Thành đây.”
“Ừ.”
Tôi nghiêng người nhường đường vào thang máy cho Bạch Vi, trông thấy cô ta đi vào, rồi chầm chậm đóng cửa.
Thật ra, Hà Khai Thành nói không sai, nếu Đỗ Minh Cường gặp nguy hiểm và cần đến tôi, rất có khả năng, tôi không thể làm ngơ, dù chưa chắc mình đã có năng lực giúp được ông ta.
Dẫu sao Đỗ Minh Cường cũng là bạn của tôi, còn giúp tôi một việc lớn. Nếu không nhờ có ông ta, chắc bây giờ tôi vẫn đang ngồi trong trại giam nào đó của Chiêng May.
Hình như vô tình tôi đã bước chân vào giới của ông ta, nếu một ngày nào đó, tôi bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực trong gia tộc nhà ông ta, có khả năng sẽ liên lụy đến những người bên cạnh mình.
Chỉ sợ chuyện đó chẳng may xảy ra.
Hi vọng Đỗ Minh Cường có thể giải quyết em trai mình thuận lợi, đừng để đối phương gây ra nhiều chuyện náo loạn, tốt nhất là phải thật nhanh chóng.
Như vậy thì mọi người có thể bình an vô sự, ông ta đi con đường đã được tẩy trắng của mình, còn tôi làm trong ngành phần mềm của tôi, rảnh rỗi thì gọi nhau uống vài ly duy trì tình cảm là được.
Về phòng mình rồi, tôi đi tắm, sau đó ngồi trên ghế châm thuốc lá.
Vừa rít được vài hơi, điện thoại tôi chợt đổ chuông, người gọi đến là Đỗ Minh Cường.
Tôi nghi hoặc nghe máy, nghe giọng của ông ta vang lên trong điện thoại: “A Dương, sao rồi? Dạo này ổn không?”
“Ổn lắm, bên anh thế nào?”
“Cũng tạm, chỉ có thằng em trai tôi là ngày càng không an phận.”
Tôi buột miệng hỏi: “Anh ta không định ra tay với anh chứ?”
“Ha ha, bây giờ thì nó chưa dám đâu. Nhưng nếu nhận được đủ sự ủng hộ, kiểu gì cũng giở mặt.”
“Thế… Anh định đối phó thế nào?”
“Đàm phán đã, tranh thủ sự ủng hộ của mấy nhân vật quan trọng. Chỉ cần lòng người ta hướng về tôi, nó sẽ không dám ra tay đâu. Nếu không được thì chắc tôi sẽ ra tay trước để lấy uy. Mà thôi không nói đến mấy chuyện này nữa, tôi gọi là muốn hỏi cậu một chuyện.”
“Chuyện gì thế?”
“Trước kia, lúc cậu cứu con trai của Bansha ở Chiêng May, còn cứu cả hai mẹ con đến từ Hoa Hạ đúng không? Có phải bố thằng bé tên là Đồng An Chi, giám đốc công ty bất động sản không?”
Tôi ngẩn ra một lúc: “Ừ, anh quen ông ấy à?”
Đỗ Minh Cường cười khổ: “Không quen, nhưng giờ muốn làm quen. Lúc đó, tôi nên đến đấy một chuyến, bỏ lỡ cơ hội mất rồi.”
“Sao cơ? Anh muốn làm ăn với ông ấy à?”
“Ừ, cậu biết đấy, vì Xiêng La là một quốc gia du lịch có khí hậu dễ chịu, hơn nữa lại có chế độ mở và quyền tài sản vĩnh viễn với người nước ngoài, nên mấy năm nay ngày càng có nhiều người ngoại quốc đến đây mua nhà. Nhu cầu của ngành bất động sản ngày càng lớn, tôi và Suchat đều muốn phát triển sang ngành này, nhưng trước kia lại chưa từng làm bao giờ.”
“Đợt trước nghe Sangsu nói có một người Hoa Hạ đến Xiêng La khảo sát, đến Pattaya và Phuket trước, sau đó lại đến Chiêng May. Nghe nói ông ấy rất có hứng thú với mấy mảnh ở gần sông Mae Ping của Chiêng May và Pattay, nhưng vài ngày sau đã đột nhiên về Hoa Hạ mất. Sangsu điều tra một chút mới phát hiện vợ con của người Hoa Hạ đó từng bị bắt cóc, nên nhà ông ấy mời vội vã về nước như thế.”
Nghe Đỗ Minh Cường nói vậy, tôi lờ mờ đoán ra được mục đích của ông ta, hỏi: “Có nghĩa là anh muốn hợp tác làm bất động sản với Đồng An Chi đúng không?”
Đỗ Minh Cường đáp: “Ừ, người nước ngoài không mua được đất thổ cư của Xiêng La, cũng không được kinh doanh bất động sản, người Xiêng La có 51% công ty cổ phần khống chế mới được buôn bán đất thổ cư và bất động sản. Vì vậy, các công ty nước ngoài sang đây phát triển bất động sản đều sẽ hợp tác với công ty bản địa. Đồng An Chi vốn đã đàm phán với một công ty bất động sản ở Chiêng May rồi, chúng tôi muốn thay thế công ty ấy.”
“Nhưng bây giờ chúng tôi không biết ông ấy còn sang Xiêng La đầu tư nữa hay thôi, nên muốn hỏi cậu xem quan hệ của hai người thế nào.”
Tôi suy nghĩ một lát, không trả lời Đỗ Minh Cường, mà hỏi lại: “Với tiềm lực kinh tế của anh và Suchat cùng khả năng của Sangsu, các anh hoàn toàn có thể tự mua đất, sau đó vay tiền ngân hàng để hoàn thành dự án mà. Tại sao nhất định phải hợp tác với Đồng An Chi?”
Đỗ Minh Cường cười: “A Dương, không giấu gì cậu, thật ra tôi và Suchat không rành về bất động sản, bảo chúng tôi tự làm, không biết sẽ lỗ đến mức nào. Công ty bất động sản quy mô lớn của bản địa sẽ không hợp tác với chúng tôi, các công ty tầm trung và nhỏ thì không có đủ ưu thế như Đồng An Chi. Bất kể là mở rộng dự án, hay kinh nghiêm về các mặt như quản lý và tiêu thụ, họ đều thua xa công ty của Đồng An Chi. Kể cả tiết kiệm năng lượng và khoa học kỹ thuật, các công ty tầm trung và nhỏ cũng cũng không có đủ.”
“Điều quan trọng nhất là trong số những người nước ngoài đến Xiêng La mua nhà, người Hoa Hạ chiếm số đông, nên dự án sẽ thu hút nhiều người Hoa Hạ đến mua hơn. Mà công ty của Đồng An Chi rất có danh tiếng ở trong nước, có quy luật kinh doanh và cách thức tiêu thụ thuần thục cùng với nhiều khách hàng, vậy nên hợp tác với ông ấy làm dự án này là sự lựa chọn đúng đắn nhất.”
Tôi rít một hơi thuốc, hỏi: “Anh Đỗ, không giấu gì anh. Sau khi cứu vợ con của ông ấy, người này từng định cho tôi một triệu, còn bảo tôi về làm bất động sản cùng. Có thể nói chúng tôi nói chuyện khá hợp gu, thế anh muốn nói giúp anh thế nào?”
“Cậu có thể gọi điện hỏi ông ấy còn có hứng thú với dự án bên này không, nếu còn thì nói tôi và Suchat còn có Sangsu nữa đều có thể hợp tác với ông ấy.”
Tôi hơi toát mồ hôi hột: “Anh Đỗ, chỉ nghe anh nói về ưu thế của ông ấy, vậy anh và Suchat ngoài có tiền để đầu tư ra thì còn ưu thế gì có thể thu hút được ông ấy?”
Đỗ Minh Cường bật cười: “A Dương, tôi nói cho cậu biết, chúng tôi có thể giúp ông ấy làm giấy phép đánh giá môi trường và giấy phép xây dựng bằng tốc độ nhanh nhất. Bất kể là đất đai ở sông Mae Ping hay Pattaya, hai giấy phép này đều không có bất kỳ vấn đề gì. Cậu cũng có thể nói thật thân phận của tôi và Suchat cho ông ấy biết, bảo chúng tôi có thể xử lý bất cứ phiền phức gì về thương mại và xã hội.”
Tôi suy nghĩ, nói: “Được, lát nữa tôi sẽ gọi cho ông ấy để hỏi giúp anh.”
“Nhờ cậu nhé.”
“Không có gì.”
Ngắt điện thoại của Đỗ Minh Cường xong, tôi hút nốt vài hơi thuốc, rồi dập tắt, sau đó tìm số của Đồng An Chi, nhấn gọi.
Ý tưởng của Đỗ Minh Cường khá hay, nhưng tôi thấy hơi khó. Tuy nhiên, người làm ăn đứng đắn đều không muốn dính dáng đến người trong giới xã hội đen, vì sợ rước lấy phiền phức.
Trừ khi Đồng An Chi cũng dính dáng đến phương diện này, hoặc muốn có sự giúp đỡ của hai phái hắc bạch tại đây.
Rất nhanh, Đồng An Chi đã nghe máy, ông ấy vừa cười vừa nói: “Chào A Dương, cậu đang ở trong nước hay vẫn ở Xiêng La thế?”
“Chào anh Đồng, tôi vẫn đang ở Xiêng La.”
“Ồ, tôi nghe nói Cung Chính Văn bị người ta xử lén, là cậu hay Bansha làm thế?”
“Là Bansha.”
“Ha ha ha, tay này xử hay lắm, nhanh gọn dứt khoát.”
——————–
Chương 132
Chương 132: Cô ta cũng động lòng với tôi rồi
“Dù có làm nhanh gọn và dứt khoát thế nào, Cung Chính Văn cũng đoán ra được là ông ta làm. Hôm nay, có một người tự xưng là anh trai của hắn ta, tên là Cung Chính Vinh đến tìm Bansha và tôi, nói sẽ trả thù cho em trai.”
“Ồ, vậy cậu phải cẩn thận đấy, có cần về nước tránh sóng gió trước không? Bọn họ không dám làm loạn ở trong nước đâu.”
“Không cần, chân đất không sợ chân đi giày, bọn họ không dám làm gì tôi đâu, cùng lắm là đánh tôi một trận thôi. Huống hồ mục tiêu chính của bọn họ là Bansha, tôi sẽ không có chuyện gì.”
“Ừ, dù thế nào cũng phải cẩn thận một chút. Đúng rồi, đêm hôm khuya khoắt cậu gọi cho tôi hẳn không phải chỉ muốn nói chuyện này chứ.”
Tôi cười: “Anh Đồng, đúng là có chuyện khác. Lúc trước, anh nói đến Xiêng La khảo sát dự án, tôi có vài người bạn muốn hỏi anh xem còn hứng thú với dự án bất động sản ở Xiêng La không, nếu còn thì bọn họ muốn hợp tác với anh.”
Đồng An Chi thấy hơi kinh ngạc: “Cậu có quen bạn làm bất động sản ở bên đó à?”
Tôi cười gượng: “Không phải làm bất động sản, mà là… buôn lậu, bây giờ họ đang dần chuyển sang ngành nghề hợp pháp. Một người là người Trung Quốc, có quan hệ khá tốt với tôi. Trước kia, tôi bị Cung Chính Văn hãm hại, suýt chút nữa thì ngồi tù, chính người đó đã giúp tôi ra ngoài. Hai người còn lại đều là người Xiêng La, một người là quan chức, hình như địa vị cũng không thấp, người còn lại có thế lực rất lớn ở Trung Bắc Bộ nước Xiêng La, nhưng cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm.”
“Bọn họ nói có thể lấy được giấy phép đánh giá môi trường và giấy phép xây dựng bằng tốc độ nhanh nhất, bất kể là đất ở sông Mae Ping hay vùng Pattaya, giấy phép của hai nơi này đều không thành vấn đề. Hơn nữa, họ có thể xử lý bất cứ rắc rối nào về thương mại và tầng lớp xã hội.”
Nghe tôi nói vậy, Đồng An Chi ở đầu kia điện thoại rơi vào trầm mặc.
Tôi tiếp tục nói: “Anh Đồng, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ chuyển lời giúp bạn bè thôi. Anh biết đấy, tôi mang ơn người ta.”
Đồng An Chi cười nói: “Không sao, tôi hiểu. Chuyện về dự án bên đó tôi còn đang suy nghĩ, dù sao chuyện lần trước cũng dọa tôi sợ hết hồn, hiện tại vợ và con tôi đều không dám đi du lịch nữa. Về phần mấy người bạn của cậu… Nếu tôi quyết định làm dự án ở bên đó thì sẽ cân nhắc hẹn gặp họ một lần, dù sao cũng phải tiếp xúc qua mới biết được có thể hợp tác hay không, đúng chứ.”
“Anh Đồng, anh hãy nhớ là tôi chỉ chuyển lời giúp bạn tôi thôi, kinh doanh là sòng phẳng, hi vọng anh đừng vì tôi mà ép mình đưa ra quyết định không phù hợp.”
“Haha ha, cậu yên tâm, tôi sẽ nghiêm túc suy xét. Thật ra, tôi cũng cân nhắc tới nhân tố ngoài thương mại, có câu ra xã hội phải dựa bạn bè, sang bên đó làm ăn nếu có vài người bạn hỗ trợ trên phương diện nhà nước và xã hội thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
“Vậy thì tốt, tôi không làm phiền anh Đồng nghỉ ngơi nữa.”
“Được, nếu vài ngày nữa tôi đến Xiêng La sẽ lại tìm cậu uống vài ly.”
“Lúc nào tôi cũng hoan nghênh.”
Sau khi cúp điện thoại của Đồng An Chi, tôi gọi lại cho Đỗ Minh Cường, truyền đạt lại y nguyên lời nói của Đồng An Chi cho ông ta.
Đỗ Minh Cường tỏ ra rất vui vẻ, nói liên thanh nếu Đồng An Chi trả lời thì phải lập tức thông báo cho ông ta ngay. Ông ta sẽ đến Chiêng May tìm Suchat và Sangsu bàn bạc, đến lúc đó cũng sẽ gọi tôi, nói bọn họ cần tôi làm người trung gian.
Tôi không từ chối, làm người trung gian không cần phải làm gì, chỉ cần chuyển lời là được.
Chuyện này không có gì bất lợi đối với tôi, thậm chí là còn có lợit. Nếu Đồng An Chi sang bên này làm bất động sản, tôi có thể cân nhắc qua đó với ông ấy. Dù sao tôi cũng biết tiếng Xiêng La, làm một trợ lý kiêm phiên dịch gì đó cũng được.
Hiện nay, người nhà của Bạch Vi không muốn để tôi ở lại bên cạnh cô ấy, phải sớm chuẩn bị tìm một con đường khác.
Nhưng nếu Đỗ Minh Cường có thể giải quyết em trai của ông ta trong thời gian ngắn, không còn bất kì nguy hiểm nào nữa, tôi vẫn muốn ở lại bên cạnh Bạch Vi.
Bởi vì tôi biết… mình đã bắt đầu thích cô ấy rồi.
Tôi còn cảm thấy cô ấy cũng đã bắt đầu động lòng với tôi.
Giữa chúng tôi chỉ cách một tờ giấy mỏng mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc thủng.
Mặc dù không mấy thực tế, nhưng có đôi lúc lý trí cũng khó mà chiến thắng mong muốn và ảo tưởng của tình yêu.
Ngày hôm sau, tôi đi làm giống như ngày thường, buổi trưa Bạch Vi tranh thủ thời gian nói chuyện với tôi vài câu. Cô ấy và người nhà đã nói chuyện với nhau, người nhà cô ấy đồng ý không can thiệp vào công việc của cô ấy, sau này sẽ không có ai đến khuyên tôi từ chức nữa, cô ấy bảo tôi yên tâm ở lại làm việc.
Tôi cũng đoán ra được đại khái, chắc hẳn cô ấy đã hi sinh một số thứ gì đó, ví dụ như đưa ra lời hứa hẹn gì đấy để đổi lấy sự nhượng bộ của người nhà.
Ngoài mặt tôi không nói gì, nhưng trong lòng đã sớm có quyết định, nếu tôi thật sự bị cuốn vào cuộc tranh đấu gia tộc của Đỗ Minh Cường, đến lúc đó tôi sẽ tự mình rời đi.
Thời gian này, tôi sẽ tạm thời không đến gần Bạch Vi quá nữa.
Tối đến, tôi không ăn cơm cùng Bạch Vi, cũng không đến quán bar của Bansha chơi, mà chỉ ở trong phòng khách sạn xem TV.
Khi thấy hơi buồn chán, tôi lấy điện thoại ra nghịch, phát hiện trong nhóm Wechat của bạn đại học mà tôi đã ẩn thông báo từ lâu có nhóm bạn hô hào họp lớp, Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng ở trong số đó.
Từ khi dọn ra khỏi nhà Từ Triết, tôi không còn gặp lại họ nữa. Dù sao lúc đó rời đi cũng có chút ngượng ngập, gặp mặt cũng không biết nên nói chuyện gì.
Tôi không tham gia vào cuộc hội thoại, chỉ lặng lẽ xem cuộc trò chuyện các bạn học trong nhóm Wechat, từ sau khi ra tù, tôi chưa từng nói chuyện trong nhóm.
Bọn họ đang thảo luận về địa điểm và thời gian họp lớp, đột nhiên có người đề xuất hay là cùng nhau đi du lịch.
Từ Triết lập tức tiếp lời bảo đi Xiêng La, hình như hiện tại Phương Dương đang ở Xiêng La.
Nói xong, cậu ta còn @ tôi.
Tiếp đó, đám bạn tò mò đưa ra một loạt các câu hỏi đủ kiểu, ví dụ như Phương Dương ra tù rồi sao? Bây giờ cậu ta sống thế nào? Có phải cậu ta và Lâm Lạc Thủy đã chia tay rồi không,…
Lâm Lạc Thủy cũng ở trong nhóm, nhưng cô ấy không lên tiếng.
Khi Từ Triết lại @ tôi lần nữa, tôi đành gõ lại một chuỗi câu trả lời, nói mình đã chia tay với Lạc Thủy từ lâu, bây giờ đúng là đang kiếm ăn ở Xiêng La, nếu có ai muốn đến Xiêng La du lịch thì có thể tìm tôi uống rượu, lúc nào cũng được.
Từ Triết bắt đầu hỏi ai đồng ý đi Xiêng La, nhưng chỉ có vài người ít ỏi tán thành, đa số những người khác đều nói không có nhiều thời gian, quá xa…
Có bạn nữ nói, vậy cứ coi như một buổi họp lớp nhỏ là được, những ai muốn đi thì hẹn ngày cùng đi.
Cuối cùng có bảy, tám người bày tỏ đồng ý đi, trong số đó có đến mấy người là con nhà giàu, hoặc tự mình lập nghiệp kiếm tiền, lại có thể tự do sắp xếp thời gian.
Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng muốn đi, nói bọn họ có thể xin nghỉ mấy ngày phép năm, nếu lãnh đạo ký là đi được.
Đọc đến đây, tôi nói tới lúc đó thì gọi trước cho tôi là được, sau đó đóng Wechat.
Không bao lâu sau, tôi đột nhiên nhận được một số lạ từ trong nước gọi đến, có thể là một bạn học nào đó.
Tôi nhận cuộc gọi trong sự nghi hoặc, nghe thấy một giọng nói có hơi quen thuộc: “Chào anh, Phương Dương.”
“Xin chào, cho hỏi cô là?” Tôi nhất thời không nhận ra đối phương là ai.
“Tôi là Chung Lâm.”
Tôi hơi ngẩn người, trong đầu mau chóng nhớ lại cô gái rất xinh đẹp thuê chung nhà với tôi ở Thịnh Hải, chính là cô gái Chung Lâm đã chạy đến Phần mềm Trí Văn làm chứng cho tôi sau khi tôi bị Ngô Thừa Chí lấy cắp video.
——————–
Chương 133
Chương 133: Yêu cầu
Sau khi định thần lại, tôi cười nói: “Xin lỗi Chung Lâm, tôi chưa lưu số của cô!”
“Không sao, thật ra tôi cũng không lưu số của anh, mở hợp đồng thuê nhà mới tìm được đấy. Tôi đột ngột gọi điện cho anh thế này có hơi mạo muội, không làm phiền anh chứ?”
“Không, không phiền!”
“Là thế này, tôi thấy anh thuê nhà nhưng chỉ ở vài ngày rồi chẳng thấy tăm hơi đâu cả, nên hơi không yên tâm, lại sắp hết tháng rồi, tôi định hỏi xem anh còn về ở nữa không. Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ sợ anh quên thôi. Anh trả tiền thuê nhà rồi mà không ở, tôi sợ anh phí tiền.”
Tôi hiểu ra, suy nghĩ một lát, cảm kích nói: “Cảm ơn cô, Chung Lâm! Sau chuyện clip lần trước, tôi vội chạy tới Xiêng La công tác, bây giờ vẫn đang ở đây, nếu cô không gọi điện nhắc thì tôi cũng quên mất chuyện này. Về chuyện phòng thuê, tôi đã trả trước ba tháng, còn cọc một tháng, nhưng tạm thời chắc tôi chưa về đâu. Hay phiền cô hỏi chủ nhà hộ tôi xem có thể kết thúc hợp đồng sớm và trả tiền thuê cho tôi được không. Nếu không được thì thôi, đợi hết hạn thuê, tôi lấy lại tiền đặt cọc cũng được.”
Chung Lâm cười đáp: “Không cần tìm chủ trọ! Sau khi đám Chu Miểu đi, giờ tôi là người đứng tên thuê nhà. Tôi tìm người khác vào ở phòng anh nhé, để đối phương ở thay anh. Sau khi họ trả tiền thuê và đặt cọc, tôi sẽ trả lại cho anh, như thế được không?”
“Đương nhiên là được rồi, nhưng tôi sợ làm phiền cô.”
“Không phiền, quyết vậy nhé. Mai tôi sẽ đăng tin tìm người, chẳng mấy mà có người đến đâu mà.”
“Ừ, cảm ơn cô! Đồ của tôi, cô thấy cái gì dùng được thì giữ lại, còn không để tôi gọi bạn tới dọn hộ.”
“Đừng khách sáo, anh bảo bạn đến dọn đồ đi, giữ lại để sau này về đỡ phải mua.”
“Ừm, chuyện video lần trước ấy, tôi còn chưa kịp cảm ơn cô, bây giờ lại phiền cô xử lý phòng trọ giúp. Đợi bao giờ về Thịnh Hải, tôi sẽ mời cô ăn một bữa ra trò để cảm ơn.”
“Ok, về thì nhớ gọi cho tôi. À, lát anh nhớ gửi số tài khoản cho tôi nhé, tôi trả tiền cho anh.”
“Tôi add WeChat của cô nha, đến lúc đó chuyển qua WeChat là được.”
“Ừ.”
Sau khi ngắt máy của Chung Lâm, tôi lại add WeChat của cô ấy, rồi trò chuyện vài câu trên đó.
Tôi thật sự đã quên chuyện phòng trọ, lúc đó, tôi đã trả ba tháng tiền thuê và một tháng tiền cọc nhưng mới ở được vài hôm thôi. Bây giờ đã được gần một tháng rồi, nếu có thể lấy lại tiền thì còn cầm lại được hơn năm nghìn tệ, khoản tiền này không phải là con số nhỏ với tôi.
Nói chuyện với Chung Lâm trên WeChat xong, tôi gọi cho La Nhất Chính, dặn cậu ta ngày mai đến tìm Chung Lâm, mang đồ dùng hàng ngày của tôi về chỗ cậu ta trước. Dẫu sao đồ đạc của tôi cũng không nhiều, một cái va li thêm cái túi đựng chăn màn là đủ, cái gì dùng được thì cậu ta cứ mang về dùng.
Giọng nói của La Nhất Chính có vẻ hơi chán chường, cậu ta nói cách đây không lâu, cô nàng quái dị tên Tiểu Nguyệt đã một mình chạy đến quán bar, bị mấy tên lưu manh trêu ghẹo, cậu ta lại không nhịn được ra tay dạy cho đám đó một bài học.
Kết quả là Tiểu Nguyệt càng trở nên tôn sùng cậu ta hơn, hầu như ngày nào cũng chạy đến quán bám dính lấy mình. Tối hai hôm trước, thậm chí cô ấy còn chạy lên sân khấu tỏ tình với cậu ta, làm cậu ta bị đồng nghiệp ở quán cùng vài người khách quen cười cho một trận.
La Nhất Chính sắp chịu hết nổi, đòi sang Xiêng La lăn lộn với Đỗ Minh Cường cho thoát nợ.
Tôi nói Đỗ Minh Cường ở bên này đang chuẩn bị sống mái với anh em ruột, bảo cậu ta cố mà ở lại Thịnh Hải. Dù muốn sang đây thì cũng phải chờ Đỗ Minh Cường giải quyết xong em trai ông ta và ổn định địa vị đã.
La Nhất Chính vừa nghe sắp có tranh đấu là bừng bừng hứng khởi, sau khi bị tôi mắng té tát cho một trận thì mới vâng dạ đồng ý.
Cậu ta mà nóng đầu lên là sẽ làm việc thiếu suy nghĩ, nếu sang đây tham gia cuộc chiến thì khéo chết thế nào, cậu ta cũng không biết.
Ngày hôm sau, cậu ta gọi cho tôi, bảo là đã chuyển đồ của tôi đến chỗ cậu ta rồi.
Qua ngày hôm sau nữa, Chung lâm chuyển cho tôi 5400 tệ qua WeChat, nói có người đã thuê lại phòng của tôi rồi nên cô ấy trả lại tôi hai tháng tiền thuê và một tháng tiền cọc.
Cuộc sống của tôi cũng bắt đầu ổn định lại, ban ngày thì đến BTT làm. Sau khi tôi quen thuộc với những thứ về phương diện quy trình công nghệ và kỹ thuật, Bạch Vi bắt đầu giao công việc làm chủ và khai thông dự án cho tôi. Trong nhóm dự án không còn ai gây sự nữa, họ đều nghe theo sự sắp xếp của tôi nên dự án tiến triển rất thuận lợi.
Buổi tối, ngoài ở khách sạn ra, tôi chỉ đến quán bar của Bansha, chứ tuyệt đối không đi một mình lang thang ở nơi vắng vẻ, tránh cho Cung Chính Vinh tận dụng cơ hội.
Cung Chính Vinh chưa ra tay với tôi và Bansha, chắc do vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Lúc đi trên phố, thi thoảng tôi có thể cảm giác được có người đang nhìn lén mình.
Mấy hôm nay, Bạch Vi trở nên nhàn rỗi, vì công việc chủ yếu là do tôi phụ trách nhưng cô ấy không về Thịnh Hải mà vẫn ở lại Chiêng May. Tôi thường xuyên thấy cô ấy gọi diện dặn dò công việc hoặc họp trực tuyến với người của phía tổng bộ công ty.
Mấy ngày nay, ngoài lúc nói chuyện về công việc lúc đi làm ra, ngoài giờ chúng tôi hầu như không có tiếp xúc gì.
Tôi không tiếp cận cô ấy là vì sau khi nghe Hà Khai Thành nói, tôi không muốn qua lại mật thiết với cô ấy nữa, sợ chẳng may mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp trong gia tộc của Đỗ Minh Cường.
Cô ấy không tiếp xúc với tôi có lẽ là vì nhìn thấy một cô gái Xiêng La bốc lửa thân mật ôm lấy tôi ở quán bar hôm đó.
Chúng tôi cư xử với nhau như những người đồng nghiệp bình thường.
Bên Đỗ Minh Cường vẫn gió êm sóng lặng, Đỗ Minh Hào vẫn chưa tranh thủ đủ sự ủng hộ, nên tạm thời không dám ra tay với ông ta.
Đã đến ngày Phần mềm Trí Văn phát lương, tiền lương căn bản và phụ cấp công tác của tôi được khoảng 10 nghìn tệ, phần trăm hoa hồng của từng cá nhân trong dự án BTT là hơn 70 nghìn. Sau khi trừ 50 nghìn ứng trước của Bạch Vi, tiền phần trăm, lương và trợ cấp của tôi tổng cộng là 34 nghìn tệ.
Thêm vài nghìn tệ còn lại trong người, tổng tài sản cá nhân của tôi hiện giờ là hơn 40 nghìn tệ, coi như đã thoát khỏi những ngày tháng phải sống dựa vào việc đi mượn tiền.
Vì người được trích phần trăm hoa hồng nhiều nhất của dự án này là tôi, nên ngày lĩnh lưỡng, tôi đã mời Bạch Vi và tất cả mọi người trong tổ dự án đi ăn.
Trong bữa ăn, tôi và Bạch Vi không có quá nhiều giao lưu riêng, cơm nước xong xuôi, tôi cũng không đưa cô ấy về, mà tự chạy tới quán bar của Bansha uống rượu.
Tối hôm đó, tôi đã nhận được điện thoại của Đồng An Chi.
Ông ấy nói: Mấy hôm nữa tôi sẽ đến Chiêng May một chuyến, đàm phán với mấy người bạn của tôi. Nếu được, tôi sẽ nhờ người đánh giá lại dự án, sau đó mới quyết định xem có nên tiếp tục dự án bên này nữa hay thôi.
Ông ấy đưa ra một yêu cầu, khi họ gặp nhau, tôi nhất định phải có mặt.
Tôi đã đồng ý, sau khi ngắt điện thoại của ông ấy, tôi lập tức gọi cho Đỗ Minh Cường.
Đỗ Minh Cường rõ ràng rất vui vẻ, nói ngày mai sẽ đến Chiêng May, hẹn Suchat, Sangsu và tôi gặp mặt. Trước tiên là để bàn xem dùng điều kiện gì để khiến Đồng An Chi động lòng, sau nữa là cách thức hợp tác của bọn họ.
Lúc nhắc đến cách thức hợp tác, ông ta cũng lôi tôi vào, nói nếu dự án này thành công, chắc chắn tôi cũng có phần.
Không phải là tiền, mà là cổ phần.
——————–
Chương 134
Chương 134: Cậu đã động lòng với cô ấy rồi
Bọn họ có thể trích cổ phần giúp tôi, hay thậm chí khiến Đồng An Chi cũng bỏ ra một phần.
Vì bọn họ cần một người trung gian giúp hai bên cân bằng và gắn bó là tôi.
Tôi không từ chối, cũng không quá vui mừng. Sau khi ngắt máy, tôi chỉ châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn ngắm nơi ngọn đèn heo hắt của thành phố Chiêng May qua khung cửa sổ.
Rất có thể chuyện này sẽ làm thay đổi cuộc đời của tôi, có một chút cổ phần không biết sẽ tốt hơn bao nhiêu lần so với làm thuê cho Đồng An Chi.
Chạng vạng ngày hôm sau, lúc tôi và Bạch Vi cũng những người khác của nhóm dự án đi ra khỏi cổng của BTT, có một chiếc Maybach S600 và một chiếc Land Rover đang đỗ bên ngoài. Đỗ Minh Cường và người anh em A Việt của ông ta đang đứng cạnh cửa xe Maybach.
“Anh Dương.”
Thấy tôi đi ra, A Việt lễ phép chào.
Người của nhóm dự án đều nhìn tôi, còn có vài nhân viên qua đường của BTT cũng nhìn sang với ánh mắt kỳ lạ.
“Mọi người về trước đi, tối nay tôi có việc rồi.” Tôi nói với Bạch Vi.
Bạch Vi hơi cau mày, liếc nhìn chiếc Maybach và A Việt, một lát sau mới gật đầu: “Anh chú ý một chút, có nhiều chuyện tốt nhất không nên can dự.”
Tôi biết cô ấy đang nói đến chuyện tranh chấp trong gia tộc của Đỗ Minh Cường, nhưng tôi không giải thích với cô ấy, chỉ ừ một tiếng, sau đó đi về phía chiếc Maybach.
A Việt mở cửa ghế sau ra, Đỗ Minh Cường đang ngồi bên trong.
“A Dương!” Đỗ Minh Cường cười chào tôi, còn nhích sang một bên.
Tôi gật đầu với ông ta, sau đó ngồi lên xe.
A Việt vòng qua ghế lái, khởi động xe chạy về phía sông Mae Ping, chiếc Land Rover kia thì chậm rãi đi theo phía sau, ngồi trên xe có lẽ là đám tay chân của Đỗ Minh Cường.
“Vẫn chưa theo đuổi được cô giám đốc Bạch ấy à?” Đỗ Minh Cường hỏi một cách sâu xa.
Tôi lắc đầu: “Không theo đuổi nữa, tôi cua cô ấy là vì muốn khiến Cung Chính Văn khó chịu. Bây giờ, hắn ta đã què một chân rồi, tôi không cần làm mấy chuyện này nữa.”
Đỗ Minh Cường ngoảnh sang nhìn tôi, cười nói: “A Dương, nếu tôi đoán không nhầm thì cậu đã động lòng với cô ấy rồi.”
“Anh đừng đoán mò, đi đâu chẳng kiếm được người đẹp, tôi không có hứng thú với kiểu con gái kiêu căng lạnh lùng ấy.”
“Ha ha ha, chúng ta ở với nhau ba năm, tôi còn không hiểu cậu chắc?”
Đỗ Minh Cường cười vài tiếng, rồi đột nhiên vỗ vai tôi, thở dài một hơi: “A Dương, gái đẹp đúng là rất nhiều, nhưng người thật sự có tình cảm và có thể sống cả đời với mình thì không nhiều đâu, chỉ có một mà thôi, gặp được rồi thì phải cố mà giữ lấy.”
Tôi liếc nhìn ông ta: “Sao tự dưng anh lại cảm thán về cuộc đời thế?”
Đỗ Minh Cường thản nhiên khoanh tay: “Tôi đâu phải là động vật máu lạnh giết người như ngóe, cũng có khi cảm thán về cuộc đời chứ. Huống hồ… Khi nhìn thấy cậu và Bạch Vi, tôi luôn vô thức nhớ đến vợ mình.”
Tôi không tiếp lời, vì biết đây là chủ đề rất đau thương với Đỗ Minh Cường.
Đỗ Minh Cường tự nói tiếp: “Trước kia, vợ tôi là một luật sư. Hồi còn trẻ, tôi quen cô ấy nhờ một vụ đánh nhau. Lúc đó, cô ấy là luật sự đại diện bên nguyên, còn tôi là bị cáo. Sau vài lần gặp gỡ lúc hòa giải trong và ngoài tòa án, tôi phát hiện cô ấy chẳng những xinh đẹp, mà còn có một loại khí chất đặc biệt thu hút mình, sau đó tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy.”
Nói đến đây, Đỗ Minh Cường cười tự giễu lắc đầu: “Tôi vẫn nhớ vào năm đó, lúc mình cầm một bó hoa đứng ở văn phòng luật mà cô ấy làm việc, cô ấy đã tức đến mức cầm bó hoa ném thẳng vào mặt tôi. Lần thứ hai tôi đến đó, cô ấy kêu bảo vệ đuổi tôi ra ngoài. Lần thứ ba thì cố ấy ném hoa vào thùng rác.”
“Nhưng tôi không nhụt chí, ngược lại thấy càng thú vị hơn. Tôi cứ thế kiên trì, ngày nào cũng tặng hoa cho cô ấy và lái chiếc Crown của bố mình đi theo đối phương cả lúc đi làm lẫn lúc về nhà, đúng là rảnh đến mức không chịu được.”
“Về sau, tôi bắt đầu được nói chuyện với cô ấy vài câu, đến khi cô ấy không còn ném hoa của tôi đi nữa. Sau đó, cô ấy đi ăn với tôi, cuối cùng thì chúng tôi lấy nhau.”
Nghe đến đây, tôi vẫn không lên tiếng, chỉ chăm chú ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe.
“Tôi đã hại chết cô ấy.” Đỗ Minh Cường đột nhiên nói khẽ.
“Nhưng tôi không hối hận, không hối hận vì ngày xưa đã theo đuổi và kết hôn với cô ấy. Tôi chỉ hối hận là mình không có đủ năng lực để bảo vệ đối phương.”
Tôi ngoảnh sang nhìn Đỗ Minh Cường.
Ông ta vẫn có vẻ rất bình tĩnh, mỉm cười thản nhiên nhìn tôi.
Đột nhiên ông ta chuyển chủ đề: “A Dương, tôi nghe nói Cung Chính Vinh đã dẫn người đến Chiêng May định đối phó cậu, đúng không?”
Tôi gật đầu: “Ừ, mấy hôm trước, tôi đã gặp hắn ở quán bar của Bansha.”
Đỗ Minh Cường lấy một tấm thẻ màu đen được làm thủ công rất tinh xảo ra, đưa cho tôi, nói: “Đây là thẻ VIP cao cấp của câu lạc bộ bắn súng lớn nhất ở Chiêng May. Cậu cầm lấy, rảnh thì đến tập súng. Cậu phải có đủ sức mạnh để bảo vệ bản thân và người bên cạnh mình nữa.”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không muốn đụng đến thứ đồ này lắm.”
“Chỉ là đề phòng chẳng may thôi, biết dùng súng vẫn tốt hơn. Lỡ như ngày nào đó gặp nguy hiểm, cậu sẽ hiểu quyết định của ngày hôm nay là đúng hay sai.”
Tôi do dự một lát, cuối cùng gật đầu, sau đó cầm lấy tấm thẻ đó.
“Trong thẻ còn có ít tiền, cậu dùng hết thì tự nạp vào là được. Lát tôi sẽ bảo người của câu lạc bộ đổi tên cho cậu, sửa tấm thẻ này thành tên cậu, sau này cậu cứ giữ lấy mà dùng.”
“Ừ, cảm ơn.”
“Giữa chúng ta không cần phải nói mấy câu này. À, tôi lại kể về Suchat và Sangsu cho cậu nghe nhé, cũng sắp hợp tác với nhau rồi mà, cậu cũng nên tìm hiểu thêm một chút về họ mới được.”
Nói rồi, Đỗ Minh Cường kể cho tôi nghe về thân phận thật sự, tính cách và thói quen của Suchat và Sangsu.
A Việt lái xe ra khỏi nội thành Chiêng May, sau hơn nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe đỗ trước một tòa kiến trúc mang đậm phong cách Xiêng La.
Đây là một nơi cao cấp, tọa lạc ở bên một hồ nước nhỏ, xung quanh những tòa nhà thấp bé nhưng lỗng lẫy này trồng đầy cây cọ, yên tĩnh nhưng xa hoa.
Người gác cổng mặc đồng phục tiến lên nghênh đón, lái xe đi đỗ giúp chúng tôi, nhưng bị thuộc hạ của Đỗ Minh Cường từ chối.
Đỗ Minh Cường nói từ sau khi em trai ông ta sinh sự, đi đâu ông ta cũng phải hết sức cẩn thận. Chỉ cho phép người tín nhiệm đến gần xe của mình, vì ông ta không muốn vừa ngồi vào trong xe đã bị nổ banh xác.
Chúng tôi dừng xe trước cổng chỗ này, thuộc hạ của ông ta lái xe đi đỗ. Một cô nhân viên phục vụ xinh đẹp trang điểm tinh tế dẫn chúng tôi đi xuyên qua mấy hành lang, đi vào một ngôi nhà có vườn hoa nhỏ và hồ nước, còn có hai người mặc áo đen canh phòng.
Cách hồ nước không xa có một đình nghỉ mát trồng hoa tươi xung quanh, bên trong có kê một chiếc bàn ăn hình tròn trải khăn màu trắng, có hai người đang ngồi cạnh đó, một là Suchat, người còn lại là Sangsu lùn tịt – người đã lôi tôi ra khỏi đồn cảnh sát.
Ngoài hai người mặc áo đen ở lối vào ra, còn có một, hai người mặc áo đen đứng ở ba phía bên ngoài. Xem ra bình thường Suchat và Sangsu cũng rất cẩn thận và cũng rất coi trọng buổi gặp mặt này.
Thấy tôi và Đỗ Minh Cường đi vào, Suchat và Sangsu đặt ly rượu xuống, đứng dậy.
Chúng tôi đi đến gần, tôi lịch sự chắp tay trước ngực chào hỏi với họ
——————–
Chương 135
Chương 135: Sức hút nhân cách đặc biệt
Sangsu đáp lễ, nhìn tôi mỉm cười, Suchat nói khách sao: “Cậu Dương, lần này vất vả cho cậu rồi.”
Tôi mỉm cười khiêm tốn: “Ông Suchat khách sáo rồi.”
Đỗ Minh Cường tiếp lời: “Đều là người mình cả, không cần khách sáo như vậy, ngồi đi.”
Hai người phục vụ đứng bên cạnh chòi nghỉ mát đi tới, kéo ghế giúp tôi và Đỗ Minh Cường. Sau khi chúng tôi ngồi xuống, Suchat bèn dặn nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Rất nhanh, lần lượt từng người phục vụ đẩy xe đồ ăn tới, bưng lên những món ăn Xiêng La, rất đẹp mắt, hơn nữa sắc, hương, vị đều đủ cả. Tất cả đều là những món mà tôi không biết tên.
Đỗ Minh Cường và Suchat không đề cập tới chuyện của Đồng An Chi mà vừa ăn vừa nói đủ các chuyện nặng nhẹ khác nhau. Suchat hỏi chuyện công việc của tôi, Sangsu còn chủ động hỏi xem bình thường tôi có gặp vấn đề gì khi làm việc hay không, nếu như có thì cứ nói với gã bất cứ lúc nào, gã có thể giúp tôi giải quyết.
Tôi cũng không câu nệ gì cả, ngoại trừ việc trả lời lịch sự ra thì giống như ăn một bữa cơm với bạn bè vậy.
Sau khi mọi người ăn uống no say, nhân viên phục vụ dọn hết bát đĩa xuống và đưa đồ tráng miệng cũng hoa quả lên, Suchat lôi ra một hộp xì gà vô cùng tinh xảo, rút một điếu, cắt bỏ đầu niêm phong rồi đưa cho tôi.
Tôi cảm ơn một tiếng, từ chối một cách lịch sự và lấy ra thuốc lá luôn mang theo bên mình.
Lúc trước, tôi từng thử qua thứ kia nhưng tôi đã quen hút thuốc lá nên khi hút xì gà, tôi cứ theo thói quen hít vào phổi, kết quả bị sặc gần chết, từ đó về sau không có hứng thú với thứ đồ này nữa.
Đỗ Minh Cường giống tôi, cũng quen hút thuốc lá, chỉ có Sangsu và Suchat mỗi người châm một điếu xì gà rồi thêm một ly rượu mạnh, tỏ ra vô cùng hưởng thụ.
Sau khi đợi nhân viên phục vụ đi hết, Đỗ Minh Cường khẽ ho một tiếng: “Bàn chuyện chính thôi!”
Suchat và Sangsu gật đầu, nghiêm túc nhìn ông ta.
Đỗ Minh Cường nói: “Theo thông tin mà tôi có được, lần trước, khi Đồng An Chi đến Xiêng La, ông ấy đã tới Bangkok ở phía nam, Pattaya, Phuki,… Sau này lại tới Chiêng May, nhìn trúng được mấy mảnh đất ở Pattaya và Chiêng May, lúc ấy ông ấy đã cho người làm điều tra thị trường và phân tích dự án rồi. Chỉ là sau đó, vợ con ông ấy bị bắt cóc nên mới vội vã tạm ngừng.”
“Tối hôm qua, từ trong nội dung trao đổi của ông ấy với A Dương, có thể thấy được ông ấy rất có hứng thú với mấy dự án kia. Mấy ngày nữa, ông ấy sẽ tới Chiêng May, chúng ta nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, thuyết phục ông ấy hợp tác để đạt được mục đích của chúng ta.”
“Nhưng chúng ta chưa bao giờ làm bất động sản, không có chút kinh nghiệm hay tài nguyên nào về mặt này để chia sẻ với ông ấy. Hơn nữa, ông ấy biết thân phận của chúng ta, trừ ông Sangsu. Vấn đề nằm ở đây, muốn thuyết phục ông ấy hợp tác với chúng ta, chúng ta có thể cho ông ta những gì?”
Đỗ Minh Cường không nói tiếp mà nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó nhìn Sangsu và Suchat.
Suchat khẽ lắc lắc ly rượu trong tay, cười nói: “Cường, ông là người đưa ra ý kiến hợp tác với Đồng An Chi để chúng ta tiến vào lĩnh vực bất động sản, chắc chắn ông đã nghĩ được cách từ sớm rồi, đừng vòng vo nữa, nhanh nói ra đi.”
Sangsu cũng gật đầu: “Cường, ông nói đi, trừ việc tôi không thể trích ra được nhiều tiền như mấy ông thì tôi có thể giải quyết được một vài vấn đề về phía nhà nước và tài chính.”
Đỗ Minh Cường cười: “Sangsu, không cần ông để tâm đến vấn đề tiền bạc đâu, tôi và Suchat sẽ giải quyết giúp ông. Sau này chúng ta sẽ bàn luận chi tiết cụ thể. Việc ông cần lo chủ yếu là về mặt hành chính và tài chính, thứ nhất là đánh giá tác động môi trường EIA và giấy phép xây dựng và những phê chuẩn hành chính khác; thứ hai là việc vay vốn ngân hàng, chúng tôi muốn Đồng An Chi có thể càng nhanh chóng và thuận lợi lấy được tiền vay vốn dự án tại Xiêng La.”
“Tôi và Suchat sẽ giúp ông ấy dọn dẹp những vật cản phi hành chính và phi tài chính. Hơn nữa chúng tôi còn phải biến khuyết điểm thành ưu điểm. Nếu chúng ta chưa từng làm bất động sản bao giờ, không có kinh nghiệm và tài nguyên vậy thì cứ để mọi chuyện cho Đồng An Chi làm. Chúng ta dùng những đồng tiền sạch sẽ đầu tư vào đó, cùng đầu tư với ông ta và thành lập một công ty, cho ông ta quyền quản lý và quyền quyết định tuyệt đối. Chúng ta sẽ không tham dự vào mấy chuyện quản lý vận hành công ty, triển khai các dự án,…
“Công ty của Đồng An Chi ở Malaysia đã làm được hai dự án, có đầy đủ kinh nghiệm vận hành dự án ở nước ngoài. Khẳng định đội ngũ của ông ấy làm việc rất tốt. Chúng ta có thể giúp ông ta đi gom đất, đi Bangkok, Pattaya, đảo Phuki để làm dự án du lịch. Đến khi ấy, chúng ta có thể ngồi mát ăn bát vàng rồi.”
Nói xong xuôi, Đỗ Minh Cường rít một hơi, sau đó nhấc ly rượu lên, hướng về phía tôi, Suchat và Sangsu quơ quơ, ra hiệu: “Mọi người thấy sao? Đồng An Chi sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta không?”
Tôi không biểu lộ ra, chỉ im lặng cúi đầu suy ngẫm.
Suchat và Sangsu cũng rơi vào trạng thái trầm ngâm.
Sau một hồi, Suchat lên tiếng trước: “Cường nói rất đúng, tôi không có ý kiến gì, cũng không có gì bổ sung.”
Sangsu cũng gật gật đầu: “Cường, nếu như là hai miếng đất mà ông nói với tôi vào tối hôm qua, EIA với giấy phép xây dựng không có gì đáng ngại, về phía ngân hàng… Chắc cũng không có vấn đề gì lớn.”
Đỗ Minh Cường mỉm cười hài lòng: “Không có gì đáng ngại là được. Vừa nãy tôi quên không nói một điều, chúng ta phải để A Dương nhập bọn, bởi vì cậu ta từng cứu mạng vợ và con của Đồng An Chi, có ơn với ông Đồng An Chi này, quan hệ của hai người cũng rất tốt, Đồng An Chi đánh giá cậu ta rất cao. Chúng ta phải để A Dương làm người đứng giữa, gắn kết quan hệ của chúng ta với Đồng An Chi.”
Ánh mắt Suchat chứa ý cười khi nhìn tôi, gật đầu nói: “Đấy là điều đương nhiên, tôi cũng đánh giá cao Dương, tính cách của cậu ta có sức hút đặc biệt, luôn khiến người khác dễ dàng bị khuất phục.”
Tôi khoát tay đầy khiêm tốn: “Ông Suchat quá khen rồi. Tôi cần học hỏi ở các vị nhiều lắm.”
“Ha ha, mấy cậu xem, cái tính cách nhã nhặn mà trầm ổn, bình tĩnh này hiếm thấy được ở trên người lớp trẻ bây giờ lắm.”
Đỗ Minh Cường cũng tiếp lời: “Ông đừng thấy bình thường A Dương rất nhã nhặn, khiêm tốn, thật ra cái cái tính không sợ trời không sợ đất ăn vào máu cậu ta rồi. Năm xưa, lúc ở trong tù, cậu ta hành tôi không ít đâu. Bao nhiêu năm rồi, người trẻ tuổi duy nhất mà tôi kính nể chỉ có cậu ta thôi.”
Đối mặt với những lời khen của Đỗ Minh Cường và Suchat, tôi không biết nên đáp lại như nào, chỉ đành cúi đầu cười.
“Dương, phía bên cảnh sát vẫn chưa khen thưởng cậu về chuyện giải cứu con tin lần trước đúng không?” Đột nhiên Sangsu hỏi.
Tôi đáp: “Đúng vậy, Natcha nói bên trên đang bàn bạc cách thức khen thưởng, chắc một thời gian nữa sẽ có kết quả.”
Sangsu gật đầu: “Ừm. Nếu đã vậy, tôi sẽ nghĩ cách để lấy cho cậu cái danh hiệu Công dân vinh dự do chính quyền thành phố cấp. Công dân danh dự được nhà nước công nhận có thể hưởng nhiều đãi ngộ như người dân Chiêng May, bao gồm cả quyền cư trú lâu dài và sở hữu đất đai, có thể quản lý bất động sản. Như vậy, khi cậu hợp tác với Đồng An Chi sẽ có được hiệu quả càng lớn.”
Vừa mới nói dứt, hai mắt Đỗ Minh Cường sáng lên: “Đúng, đúng, cho cậu ta cái danh hiệu ‘Công dân danh dự’, như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
Suchat cũng gật đầu liên tục: “Không tồi, đây là một cách hay, thao tác cụ thể có khó lắm không? Có cần xoay sở gì không?”
Sangsu lắc đầu: “Không quá khó, nếu có gì cần xoay sở, tự tôi làm cũng được.”
“Vậy được, vất vả cho anh rồi.”
Tôi cũng vội vã cảm kích, nói: “Ông Sangsu, vô cùng cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
——————–
Chương 136
Chương 136: Bữa tiệc thịnh soạn
Đỗ Minh Cường tiếp lời: “Chuyện này cứ định như vậy đi. Tiếp đây, chúng ta bàn cụ thể đi. Chính sách của nhà nước quy định chỉ có các công ty mà người nước ngoài nắm giữ dưới 49% cổ phần mới được mua bán và kinh doanh bất động sản. Cho dù vốn đăng ký là bao nhiêu, chắc chắn Đồng An Chi sẽ nắm hết 49% cổ phần, nếu như ông ấy yêu cầu vốn đăng ký không vượt quá một tỷ baht, tôi và Suchat có thể đảm nhận được toàn bộ số vốn của 51%, cũng có nghĩa là bốn người chúng ta sẽ chia 51% cổ phần còn lại, cụ thể về quyền nắm giữ cổ phần phải bàn bạc trước đã.
“Ngoài ra, nếu như Đồng An Chi yêu cầu vốn đăng ký vượt quá 1 tỷ, tôi và Suchat không có được nhiều tiền như thế, chỉ có thể gọi thêm người hợp tác thôi. Chúng ta cũng phải bàn cho xong chuyện xem nên tìm ai để nhập bọn nữa.”
Khi nói đến chuyện này, tôi không lên tiếng, chỉ cầm ly rượu, dựa lưng vào ghế, ngồi lặng im nghe bọn họ thảo luận.
Dù sao tác dụng của tôi trong mối làm ăn này cũng rất nhỏ, còn để người khác giúp mình bỏ tiền vốn, tương đương với việc mình cầm không cổ phần vậy, ăn không uống không, kiếm tiền không. Mấy người Đỗ Minh Cường chịu chia cho tôi 1% hoặc 2% cổ phần cũng coi như là của từ trên trời rơi xuống rồi, sao tôi dám mặt dày đưa ra ý kiến chứ.
Phải biết rằng, một dự án bất động sản có vốn lớn tầm hơn năm tỷ baht, từ khi lấy được đất đến lúc xây nhà, bán nhà, trong vòng vài ba năm có thể kiếm được tiền lãi ròng 1 tỷ baht, 1% của một tỷ cũng tầm 10 triệu, đổi sang nhân dân tệ cũng được tầm 2 triệu. Chẳng phải làm gì, mỗi ngày nằm ườn ra cũng có một khoản lớn bỏ túi. Tìm đâu ra chuyện tốt như vậy.
Bàn về quyền nắm giữ cổ phần không phải là chuyện dễ, cũng không phải một chốc một lát là có thể bàn bạc rõ ràng được. Hơn nữa việc phân chia tỷ lệ phải đợi quyết định số tiền đầu tư mới có thể bàn bạc được. Bây giờ chỉ có thể làm tạm một bản ghi chép lại hoặc bản phân chia phạm vi đại khái bằng lời nói mà thôi.
Sangsu cũng không bỏ vốn đầu tư, gã là người của chính quyền thành phố Chiêng May, chức vị rất cao, chắc chắn có tác dụng rất lớn trong việc tiến hành dự án ở đây, Đỗ Minh Cường và Suchat sẽ cho gã không ít cổ phần.
Nhưng gã cũng không lên tiếng nhiều, chẳng mở lời đòi bao nhiêu cổ phần, cũng không nhắc đến bất kỳ yêu cầu nào khác, tỏ ra vô cùng điềm nhiên, rất bình tĩnh, chỉ khi Đỗ Minh Cường và Suchat hỏi ý kiến, gã mới nói được vài ba câu, còn chủ động nói mình chỉ cần ít cổ phần là được rồi. Nếu như vốn đăng ký dưới 1 tỷ thì chỉ cần 5% là được, nếu như quá 1 tỷ thì cứ xem xét kỹ tình hình tài chính để thích hợp giảm bớt tỷ lệ cổ phần.
Thấy gã có thái độ như vậy, khi Đỗ Minh Cường hỏi tôi, tôi cũng thể hiện là mình chỉ cần lấy một, hai phần trăm để gọi cho có là được, tùy bọn họ cho bao nhiêu.
Mấy người Đỗ Minh Cường thảo luận rất lâu, mãi tới tám giờ tối mới kết thúc. Sau đó, Suchat gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau, một đám con gái thân hình nóng bỏng mặc bikini bước vào, trong số đó còn có cả mấy cô em mắt xanh tóc vàng người nước ngoài.
Bên cạnh hồ bơi có đặt vài chiếc ghế nằm, bãi cỏ ở bên cạnh bày hai bàn đồ ăn, trên đó ngập tràn đủ các món ăn và rượu khác nhau.
“Các anh em, chơi vui vẻ thôi.” Suchat cười nói, sau đó cầm ly rượu lên, ngậm điếu xì gà rồi đi ra khỏi chòi nghỉ mát.
Sangsu cũng đi ra khỏi chòi nghỉ mát theo, thân hình nhỏ bé, dáng người gầy gò của gã nhanh chóng chìm vào trong đám yến oanh.
Đỗ Minh Cường quay đầu nhìn tôi, ý tứ thâm sâu: “A Dương, nếu tôi đoán không nhầm, chắc lâu rồi cậu không động vào phụ nữ?”
Tôi chỉ cười cười, không trả lời câu hỏi của ông ta.
“Đi thôi, chơi vui vẻ chút.” Sau khi vỗ vỗ vai tôi, ông ta đứng dậy và đi ra ngoài.
Giống như Suchat và Sangsu, rất nhanh, Đỗ Minh Cường cũng bị đám phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp vây lấy.
Tôi dí đầu lọc thuốc vào trong gạt tàn, nhấp một ngụm Brandy êm dịu mà đậm đà rồi mới đứng dậy.
Vừa bước ra khỏi chòi nghỉ mát, hai cô gái tây ngực bự đã đón tiếp tôi, mỗi người kéo một bên tay tôi, đưa tôi đến bên hồ bơi, còn nói mấy từ tiếng Anh ngọt ngào bên tai tôi nữa.
Tôi rất kém tiếng Anh, chẳng nghe được bọn họ đang nói cái gì nhưng trở ngại về ngôn ngữ không liên quan gì đến việc tiếp xúc chân tay của chúng tôi.
Đây là thế giới của người giàu, nếu như tôi tỏ ra một mình một kiểu trong hoàn cảnh này, chỉ khiến Suchat và Sangsu cảm thấy tôi không phải cùng một loại người với bọn họ, sẽ không thể nào bước chân vào được thế giới của bọn họ.
Đây đúng là một bữa tiệc xa hoa đến hoang đường, khiến tôi cảm nhận được thế nào là một bữa tiệc thịnh soạn thật sự.
Nếu như có một ngày, tôi cũng có nhiều tiền giống như Đỗ Minh Cường và Suchat, có lẽ tôi cũng sẽ biến thành bọn họ.
Hơn mười giờ tối, Sangsu dắt theo hai cô gái xinh đẹp vào trong phòng khách sạn.
Đỗ Minh Cường đi tới bên cạnh tôi, cười nói: “A Dương, tối nay cậu ở lại đây đi, để hai cô gái Tây này bên cậu hoặc mấy cô gái người Xiêng La kia cũng được. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ bảo A Việt tới đón cậu đi làm.”
Tôi hơi say rồi, mùi nước hoa phụ nữ xộc tới khiến tôi có chút mơ màng nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Thôi, tôi không nuốt được mấy người này, về thôi.”
Đỗ Minh Cường hơi bất ngờ, sau khi nhìn chằm chằm tôi mấy giây, cười nói: “Vẫn còn nghĩ đến giám đốc Bạch của cậu à. Được thôi, vậy chúng ta đi cùng đi, tôi đưa cậu về khách sạn.”
“Anh không ở lại đây sao?” Tôi cũng có chút kinh ngạc.
Đỗ Minh Cường lắc đầu: “Tôi có phụ nữ. Đi thôi, đi chào Suchat một tiếng.”
“Được.”
Tôi đứng dậy, đẩy hai cô gái tây cứ quấn lấy không rời ở bên cạnh.
Suchat đang nằm trên chiếc ghế dựa bên cạnh hồ bơi, mấy cô gái bên cạnh đang mát xa cho ông ta. Sau khi nhìn thấy tôi và Đỗ Minh Cường đi tới, ngẩng đầu hỏi: “Về hả?”
Đỗ Minh Cường gật đầu: “Ừm, không còn sớm nữa, ông cứ chơi vui đi.”
“Dương, dắt hai đứa con gái về đi, yên tâm, đều sạch sẽ cả.” Suchat quay đầu, nói với tôi.
Rồi cười: “Ý tốt của ông Suchat, tôi xin nhận rồi nhưng…”
Đỗ Minh Cường ngắt lời tôi, cười nói: “A Dương đang theo đuổi cấp trên xinh đẹp của cậu ta, cô gái cấp trên ấy ở cùng khách sạn với cậu ta. Cậu ta mà mang gái về thì hỏng ăn.”
Suchat hiểu ra, giơ ngón tay cái với tôi: “Dương, sếp nữ có cảm giác khác hẳn đấy. Cố lên.”
“Được, ông Suchat! Ông ở lại chơi vui vẻ nha.”
“Gặp lại sau.”
“Tạm biệt.”
Tôi và Đỗ Minh Cường rời khỏi sân nhà, được phục vụ của câu lạc bộ dẫn đường và A Việt đi cùng, tôi đã ra được đến cổng câu lạc bộ.
Hai tên đàn em của Đỗ Minh Cường trông xe ở bên ngoài đã lái xe đến cổng từ sớm. sau khi chúng tôi ngồi lên xe thì họ chạy thẳng về nội thành.
Xe đi chưa xa, Đỗ Minh Cường có phần áy náy, nói: “A Dương, trước khi đến đây, tôi với Suchat đã bàn bạc rồi, lần làm ăn này chỉ có thể chia cho cậu hai đến ba phần trăm cổ phần thôi. Dù sao đây cũng không phải mối làm ăn của mình tôi, cậu có thể thông cảm được không?”
Dứt lời, ông ta lại vỗ vỗ vai tôi, nói thêm: “Cậu yên tâm, cho dù nắm ít cổ phần thì cuộc làm ăn này cũng kiếm không ít tiền, hơn nữa, sau này chắc chắn sẽ có những dự án khác. Đến lúc đó,nhất định vẫn có phần của cậu, tỷ lệ chắc chắn sẽ nhiều hơn lần này.”
——————–
Chương 137
Chương 137: Đối tác
Tôi mỉm cười: “Anh yên tâm đi, tôi hiểu mà, nếu như đầu tư 1 tỉ baht, 2% cũng được 20 triệu baht rồi, khoản đầu tư này là các anh cho tôi, tôi nên cảm ơn mới phải.”
Đỗ Minh Cường cười nói: “Không cần cảm ơn, đây là thứ cậu xứng đáng có được, nếu không có cậu, tôi với Suchat cũng không biết phải móc nối với Đồng An Chi như thế nào, chỉ là 20 triệu baht thôi mà! Số tiền kiếm được khi làm một dự án còn hơn chút tiền này nhiều, mà giá trị của Đồng An Chi cũng quá cả 20 triệu ấy.”
“Quan trọng nhất là, nếu như nghề bất động sản này có thể kiếm tiền, tôi với Suchat cũng không làm chuyện làm ăn trước kia nữa.”
Tôi gật đầu: “Tốt nhất là như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là Đồng An Chi đồng ý hợp tác với các anh.”
“A Dương, phía sau có một từ cậu dùng sai rồi, đổi các anh thành chúng ta mới đúng.”
Dứt lời, Đỗ Minh Cường vỗ liên tục vào vai tôi rồi nói: “Bây giờ chúng ta đã là đối tác rồi.”
Trước đây, tôi năm lần bảy lượt nhắc nhở mình không nên quá thân thiết với Đỗ Minh Cường, làm bạn bè thì được, nhưng không thể bước vào phạm vi của ông ta, càng không thể tham gia vào chuyện làm ăn của ông ta.
Nhưng trong lúc vô thức, tôi và ông ta đã trở thành đối tác.
Sự việc phát triển đến bước này, nguyên nhân chủ yếu là do Cung Chính Văn. Nếu không phải hắn ta hãm hại tôi, khiến tôi phải vào đồn cảnh sát, La Nhất Chính cũng sẽ không gọi cho Đỗ Minh Cường, Đỗ Minh Cường cũng sẽ không nhờ Sangsu tới cứu tôi, tôi cũng sẽ không nợ họ một ân tình.
Còn chuyện phía Bansha, Đỗ Minh Cường lôi kéo Suchat để ông ta ra mặt thay tôi, biến Bansha từng muốn giết chết tôi thành một đàn em ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc ân tình vẫn còn, Đỗ Minh Cường muốn liên hệ với Đồng An Chi, tôi cũng ngại từ chối.
Họ muốn hợp tác với Đồng An Chi, đúng là cần một người trung gian như tôi.
Vậy đại khái chính là số mệnh an bài nhỉ, vận mệnh đẩy thanh xuân tươi đẹp rực rỡ của tôi vào trong tù ngục, lại để tôi gặp gỡ Bạch Vi. Càng thân thiết với những người như Đỗ Minh Cường hay Suchat, thì dường như tôi cũng ngày càng khác xa bản thân lúc trước.
Không sao, chỉ cần có thể kiếm tiền là được. Sau khi trải qua những chuyện trong khoảng thời gian này, tôi đã tỉnh táo nhận ra rằng, có tiền mới là vương đạo.
Đỗ Minh Cường từng nói, tôi phải có sức mạnh bảo vệ chính mình trước đã, rồi hãy muốn có sức mạnh bảo vệ người bên cạnh.
Trong xã hội hiện đại, tiền chính là sức mạnh.
Có tiền rồi, tôi cũng có thể đem vệ sĩ theo bên mình, lúc đụng mặt Cung Chính Văn thì đánh hắn ta một trận.
Có tiền rồi, người nhà Bạch Vi sẽ không nói tôi là một người chỉ biết gây phiền phức mà chẳng thể giải quyết chuyện do mình gây ra.
Trở lại thành phố Chiêng May, Đỗ Minh Cường gọi một cú điện thoại, sau đó dặn dò A Việt tiện đường thì đến chung cư cao cấp đón một cô gái.
Đỗ Minh Cường nói với tôi, ông ta chưa bao giờ qua đêm với những người phụ nữ không biết gốc biết rễ.
Tôi tự động nói rằng không cần ông ta tiễn, tôi tự bắt xe về được.
Nhưng Đỗ Minh Cường lắc đầu, ông ta nói chỉ là tiện đường đón người khác mà thôi, cứ nhất quyết muốn đích thân đưa tôi về khách sạn.
Đến nơi, quả nhiên có một cô gái trẻ tuổi dáng người yểu điệu xinh đẹp, hơn nữa rất có nét lai tây đang đứng ở cửa khu chung cư, thấy xe lại gần thì chủ động đi tới.
Sau khi xe dừng lại, tôi tự động bước xuống xe, ngồi vào chỗ ghế lái phụ.
Cô gái lai Tây kia ngồi phía sau xe, Đỗ Minh Cường giới thiệu tôi và cô ta với nhau.
Cô ta chỉ có tên tiếng anh là Alyssa, dịch sang tiếng Hoa Hạ là Ngả Lệ Toa, trông dáng người khoảng chừng hai mươi tuổi.
Tôi chỉ quay đầu lại mỉm cười chào hỏi, chứ không quá chú ý đến nhan sắc của Alyssa, chỉ để ý đến một con bướm rất sống động được xăm trên vai đối phương, nhưng cũng chỉ là nhìn lướt qua mà thôi.
Khu chung cư này rất gần khách sạn tôi ở, đi qua hai giao lộ là đến rồi.
Tôi chào tạm biệt Đỗ Minh Cường, A Việt và Alyssa. Sau khi nhìn họ rời đi, tôi mới vào khách sạn.
Quay lại phòng khách sạn, lúc tôi lấy thẻ phòng ra định mở cửa thì cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra.
Bạch Vi ăn mặc chỉnh tề từ trong đi ra, nhìn thấy tôi thì hơi sững người lại, sau đó cô ấy khẽ gật đầu xem như là chào hỏi.
Tôi hơi bất ngờ rồi gật đầu lại với cô ấy: “Giám đốc Bạch, muộn thế này rồi vẫn phải ra ngoài sao?”
“Ừ, tôi chưa ăn cơm tối nên muốn ra ngoài ăn bữa khuya.” Cô ấy gật đầu đáp lại, sau đó nhíu mày: “Anh uống say rồi hả?”
Tôi lắc đầu: “Không, tôi chỉ uống một chút mà thôi, đâu có dễ say như vậy.”
Tôi biết mình bây giờ ngoại trừ việc cả người hơi mùi rượu ra còn có mùi nước hoa của phụ nữ, Bạch Vi chắc chắn có ngửi thấy.
Khựng lại một chút, tôi nói tiếp: “Giám đốc Bạch, bây giờ muộn quá rồi. Nếu cô muốn ăn bữa ăn khuya thì có thể gọi điện kêu ship đến, còn nếu muốn ra ngoài ăn thì ta đưa cô đi, đường phố giờ này chỗ nào cũng có đám đua xe, không an toàn lắm.”
Bạch Vi không trả lời vấn đề này mà lại hỏi: “Lúc nhá nhem tối, người ngồi ở trong xe đó có phải là Đỗ Minh Cường mà chú Thành nói tới không? Là cái người lần trước tôi từng nhìn thấy ở cửa khách sạn?”
Tôi gật đầu, nhớ lại một chút, hình như Bạch Vi thật sự đã từng gặp Đỗ Minh Cường. Lần trước, sau khi tôi ra khỏi đồn cảnh sát, đồng thời giải quyết xong chuyện của Bansha, Đỗ Minh Cường đưa tôi về khách sạn, vừa hay đụng mặt với Bạch Vi và Cung Chính Văn.
Bạch Vi vẫn cứ cau mày: “Phương Dương, chú Thành nói ông ta là đại ca xã hội đen, một kẻ đứng đầu của băng đảng buôn lậu, sao anh lại giao du với loại người đó thế?”
Tôi nở nụ cười: “Ông ta là bạn mà tôi quen trong tù. Lần trước, lúc tôi bị Cung Chính Văn hãm hại, rồi bị bắt vào đồn cảnh sát, chính ông ta đã cứu tôi ra. Chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm với ông ta mà thôi, không tính là giao du.”
“Phương Dương, cho dù ông ta từng cứu anh, anh cũng nên cách xa loại người như thế ra, dùng cách khác báo đáp ông ta là được, giao du với ông ta thì sẽ hại chết anh đấy.”
Nghe thấy những lời này, tôi có chút không vui. Tôi mượn rượu mà xua xua tay với vẻ bực mình: “Giám đốc Bạch, ông ta là người thật sự coi tôi là bạn, tôi cũng coi ông ta là bạn, tôi không thể tránh xa ông ta, huống hồ ông ta còn có ơn với tôi, ông ta cũng sẽ không hại tôi. Vả lại, đây là chuyện riêng của tôi, tôi làm bạn với ai thì cũng không đến lượt tổng giám đốc Bạch quản đâu.”
Sắc mặt Bạch Vi cứng đờ, lặng yên nhìn tôi, sau đó lắc lắc đầu với vẻ thất vọng: “Anh thích giao du với ai là quyền tự do của anh, là tôi lo chuyện bao đồng rồi.”
Dứt lời, cô ta xoay người trở về phòng, khép cửa phòng lại “Ầm” một phát.
Tôi đứng ngây người tại chỗ, suy nghĩ một lúc lâu mới định thần lại được.
Dường như Bạch Vi cũng không phải là muốn ra ngoài ăn khuya, mà là tìm một cái cớ ngẫu nhiên, muốn khuyên tôi cách xa Đỗ Minh Cường một chút, có lẽ chỉ là xuất phát từ lòng tốt.
Có thể cô ấy cũng muốn biết trên người tôi có mùi nước hoa của người phụ nữ khác hay không, hay là cô ấy cũng động lòng với tôi từ lâu rồi.
Nhưng cô ấy không nên bảo tôi cách xa Đỗ Minh Cường, như vậy là không tôn trọng bạn bè của tôi.
Trong cơn say chếnh choáng, tôi đã phá nát cuộc trò chuyện vốn dĩ có thể nói rõ với nhau, mấy câu nói nói ra còn toàn mùi thuốc súng.
Tôi muốn gõ cửa phòng Bạch Vi, giải thích với cô ấy vài câu, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào. Do dự một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn lựa chọn từ bỏ.
Tôi muốn kiếm tiền, muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, chỉ có tiền mới có thể giải quyết được tất cả vấn đề. Nhưng trên người tôi có mùi nước hoa của người phụ nữ khác, còn giao du với mấy cùng mấy tên đầu sỏ của băng đảng buôn lậu, dường như càng ngày càng xa cách với cô ấy.
Có lẽ chúng ta vốn đã không phải là người cùng một thế giới.
——————–
Chương 138
Chương 138: Công dân vinh dự
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm như mọi khi. Lúc rời khỏi khách sạn, tôi đã nhận được một tin nhắn của Bạch Vi, cô ta bảo mấy ngày tới sẽ bận xin ưu đãi đầu tư của BOI và đăng ký công ty con, nên sẽ không đến BTT, chuyện dự án bên này sẽ do tôi toàn quyền phụ trách.
Tôi nhắn lại đơn giản một chữ “Được”, sau đó đến BTT làm việc như mọi ngày, phụ trách công việc đốc thúc dự án.
Buổi trưa, Sangsu sai một người đến tìm tôi, nói một số chuyện như trong mấy tháng đến Chiêng May, tôi đã bắt được ba tên cướp; lễ hội té nước thì bảo vệ được một du khách nước ngoài, cứu đối phương thoát khỏi tay một đám lưu manh; ngăn cản côn đồ khu vực đe dọa tống tiền lãnh đạo cấp cao của BTT và du khách nước ngoài, đồng thời lấy lại danh dự cho vị lãnh đạo của BTT đó.
Chuyện bắt cướp vốn không có thật, dù đường phố Chiêng May không thiếu trộm cướp, nhưng tôi chưa từng gặp bao giờ.
Một mình bắt hai tên bắt cóc, giải cứu ba con tin, thêm vài chuyện hay ho mà Sangsu tự thêm vào cho tôi nữa, miễn cưỡng đã đủ để xét duyệt danh hiệu công dân vinh dự rồi.
Buổi chiều, sau khi sắp xếp công việc xong, nhân lúc sắp đến giờ tan ca, tôi bắt xe songthaew đi thẳng tới câu lạc bộ bắn súng có quy mô lớn nhất khu vực mà Đỗ Minh Cường đã nói.
Người đến đây đông nhất hầu hết là khách du lịch, đặc biệt là du khách đến từ Hoa Hạ. Vì chơi trò bắn súng này trong nước phải tốn từ mấy nghìn tệ trở lên, người bình thường không chơi được. Nhưng ở câu lạc bộ bắn súng của Xiêng La chỉ tốn ba đến năm trăm tệ là chơi được rồi.
Đến câu lạc bộ, tôi lấy tấm thẻ mà Đỗ Minh Cường đưa cho ra, nhân viên lễ tân cầm lấy nhìn, sau đó cung kính dẫn tôi đi xuyên qua sảnh đón tiếp, đi thẳng vào trong một phòng tiếp khách được bày trí sang trọng.
Không lâu sau, một người đàn ông da đen cao to lực lưỡng cung kính đi vào, chắp tay chào tôi.
Tôi chào lại, sau khi tôi nói sơ qua lý do mình đến đây, đối phương lịch sự dẫn tôi đi chọn súng.
Tôi không chọn mấy khẩu súng dài như các du khách khác, mà chọn ngay một khẩu Glock G19, luyện thuần thục loại 9mm rồi mới luyện sang loại khác.
Khẩu súng này có kích thước khá nhỏ, mang theo người rất tiện, nhưng lượng đạn vẫn có hơn mười lăm viên. Khẩu súng lúc trước mà Bansha định đưa cho tôi cũng là khẩu Glock G19 này, mà hình như súng mà đàn em của Đỗ Minh Cường dùng cũng là loại này.
Đây là lần đầu tiên tôi dùng súng, bắn vài ba phát mới miễn cưỡng tìm được cảm giác. Sau đó, tôi lại bắn thêm ba phát nữa, tay đã tê rần.
75 phát đạn, sau chiết khấu, tôi còn phải trả tổng cộng là hơn 1800 baht. Tôi nhập mật mã vào thẻ Đỗ Minh Cường đưa cho, sau khi quẹt thẻ thanh toán tiền, nhân viên thu ngân nói trong thẻ còn hơn 60 nghìn baht, đủ để tôi bắn hơn 2000 viên đạn.
Có lẽ trước đó, Đỗ Minh Cường đã cố ý nạp tiền cho tôi, hơn 2000 viên đạn cũng đủ để tôi bắn súng tới một trình độ nhất định rồi.
Vả lại, trong lúc vô tình tôi nhắc đến ba chữ thẻ VIP, nhân viên thu ngân đã dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn tôi, còn nghi ngờ hỏi tôi thẻ này từ đâu mà có.
Tôi trả lời thành thật là bạn cho.
Nhân viên thu ngân lại nhìn tôi chằm chằm một lúc, có lẽ đang muốn xác nhận xem tôi có nói dối hay không, rồi mới nói với tôi đây không phải là thẻ VIP, mà là thẻ nội bộ cực hiếm, chỉ có sĩ quan cấp cao mới có thể sở hữu. Vì câu lạc bộ bắn súng của họ chính là tài sản của quân đội nên ai có thẻ này sẽ được giảm giá 50%.
Tôi hiểu ra, hèn chi tôi bắn hơn 70 phát đạn mà mới có chưa đến 2 nghìn baht. Tôi xem giá của mỗi phát bắn loại đạn 9mm vốn là 50 baht rồi, thì ra là được giảm giá 50%.
Đỗ Minh Cường có thể làm được loại thẻ này, đủ thấy thế lực của ông ta ở Xiêng La không hề nhỏ. Mà ông ta có thể đưa tấm thẻ này cho tôi, chứng tỏ ông ta thật sự coi tôi là bạn.
Chẳng trách nhân viên thu ngân không hỏi tôi là bạn nào tặng, chắc là không dám hỏi, tôi có mật khẩu thì đã đủ chứng minh là chủ sở hữu hợp pháp rồi.
Bảo sao lúc tôi lấy tấm thẻ này ra, thái độ của mọi người ở đây lại cung kính đến thế, hơi chút là cúi chào.
Tôi rời khỏi câu lạc bộ bắn súng, bên ngoài không có xe songthaew, chỉ có vài chiếc tuk tuk đang chờ khách. Tôi cũng không đắn đo nhiều, trả giá với một tài xế xe tuk tuk về khách sạn trong thành phố.
Tôi ngồi lên xe tuk tuk, lúc tài xế đi được khoảng mười mét, tôi vô tình nhìn thấy một chiếc xe sang màu đen đỗ cách đó không xa cũng đã khởi động, đang chầm chậm chạy theo phía sau chiếc tuk tuk.
Lúc này, một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong đầu tôi, tôi không chút do dự bảo tài xế xe tuk tuk dừng xe.
Tài xế không chịu dừng, tôi không nhịn được gào lên mấy câu, hắn mới chầm chậm dừng lại.
Vì đường hẹp, nên chiếc xe sang màu đen ở phía sau cũng dừng lại, cách chiếc tuk tuk chưa đến mười mét.
Tôi xuống xe, đi thẳng đến cạnh chiếc xe sang màu đen đó, cúi xuống nhìn vào trong.
Có bốn người đàn ông đang ngồi trên xe, hai người ngồi phía trước trông có vẻ là người Đông Nam Á, chắc là dân bản địa, nhưng hai người ngồi đằng sau… Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay, họ là người của Cung Chính Vinh.
Lúc Cung Chính Vinh đến quán bar tìm Bansha, hai người này cũng đi theo hắn.
Hiển nhiên là đám người này đang tìm tôi gây phiền phức.
Từ đây về thành phố còn phải đi qua một đoạn đường khá héo lánh, nếu tôi không bảo tài xế dừng xe, bọn họ sẽ ép chiếc tuk tuk đỗ ở đoạn đường vắng đó, lôi tôi xuống xe, kéo vào trong khu rừng nhỏ cạnh đó. Dù họ không lấy mạng của tôi, nhưng kiểu gì cũng đánh tôi què chân gãy cẳng.
Hoặc họ sẽ đâm lật chiếc tuk tuk, đâm xe trước rồi đánh người sau giống như Bansha đã làm với Cung Chính Văn.
May mà từ sau vụ bắt cóc, tôi đã đặc biệt nhạy cảm với những chiếc xe bám đuôi. Sau khi Cung Chính Vinh đến quán bar tìm tôi với Bansha, khoản thời gian này, tôi cũng rất chú ý đến hoàn cảnh xung quanh nên mới kịp thời phát hiện ra chiếc xe này.
Thấy tôi đứng cạnh xe, còn không ngừng nhìn vào trong, mấy người ngồi trên xe không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Hai gã ngồi phía sau nhỏ giọng nói gì đó, chắc đang bàn xem có nên ra tay ở đây luôn không.
Tôi gõ cửa kính xe, sau khi thấy đối phương hạ kính xe xuống, tôi cười hỏi họ: “Chào các anh, Cung Chính Vinh bảo các anh đến lấy mạng hay đánh què chân tôi?”
Hai người đàn ông ngồi phía sau nhìn nhau, cau mày không đáp.
Tôi lại hất hàm: “Tôi chỉ có một mình thôi, có cần xuống xe xử tôi luôn bây giờ không?”
Tên đàn ông đầu đinh ở gần tôi có vẻ nổi cáu, giơ tay định mở cửa xe.
“Đừng ra tay ở đây!” Tên người Xiêng La ngồi bên trên nói bằng tiếng Xiêng La.
“Đây là khu quản lý quân sự, hai gác cổng ở lối vào sân bắn kia là người của quân đội. Nếu chúng ta ra tay ở đây thì không ai chạy thoát đâu. Huống hồ, có lẽ trên người tên họ Phương này có súng.”
Nghe tên người Xiêng La nói vậy, một tên khác ngồi bên dưới vội vàng kéo tên đầu đinh lại, không cho gã xuống xe.
Đây đúng là khu vực quản lý quân sự, câu lạc bộ bắn súng cũng là tài sản của quân đội, còn hai người gác cổng ở lối vào thật ra tôi cũng không biết có phải là người của quân đội hay không.
Nhưng có một điều chắc chắn là chỉ cần người trong xe dám ra tay ở đây, gác cổng của câu lạc bộ bắn súng chắc chắn không thể khoanh tay đứng nhìn, nên họ không thể chạy thoát được.
——————–
Chương 139
Chương 139: Ra tay
Chỗ này cách cổng câu lạc bộ bắn súng chỉ khoảng hai mươi mét, gác cổng chỉ mất vài giây là có thể chạy đến ngay.
Sau khi bị đồng bọn giữ lại, tên đầu đinh cũng bình tĩnh lại, không đẩy cửa xe đi xuống nữa, chỉ âm thầm nhìn tôi qua kính xe, sau đó lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, hôm nay coi như mày mạng lớn, lần sau thì không may được thế này đâu con.”
Tôi mỉm cười hờ hững: “Thế hẹn gặp lại sau nhé, đến lúc đó để xem ai mới không may.”
“Hừ!”
Tên đầu đinh hừ lạnh một tiếng, sau đó nâng kính xe lên.
Tên người Xiêng La ngồi bên trên vội khởi động xe chạy đi mất.
“Ê, anh có đi nữa không hả?” Tài xế xe tuk tuk ở phía trước không biết xảy ra chuyện gì, nên vẫn mất kiên nhẫn gào lên với tôi.
Tôi xua tay với tài xế: “Xin lỗi, tôi không đi xe anh nữa.”
“Anh nói gì? Đã trả giá xong rồi, xe cũng chạy rồi, bây giờ lại nói không đi nữa là sao?”
Tài xế xe tuk tuk rõ ràng đang rất giận dữ, mắng nhiếc chạy về phía tôi.
Chờ hắn đến gần, tôi bình tĩnh nói: “Mấy người ban nãy định gây phiền phức cho tôi, nếu không phải tôi bảo anh dừng xe, bây giờ chắc anh đã bị tai nạn xe hay bị đâm chết rồi.”
“Liên quan quái gì đến tôi, dẫu sao anh cũng đã gọi xe rồi, trả tiền đi.” Người tài xế căn bản không để tâm đến lời tôi nói.
Tôi thấy hơi bực bội, nhìn anh ta chằm chằm: “Nếu tôi không trả, anh định đánh tôi hay báo cảnh sát?”
“Thưa anh, có chuyện gì vậy? Có cần chúng tôi giúp không?” Người gác cổng ở cách đó không xa phát hiện thấy điều bất thường ở phía này, nên vừa hỏi vừa chầm chậm đi tới.
Người gác cổng biết tôi là người có thân phận nhất định, vì ban nãy nhân viên lễ tân của câu lạc bộ đã tiễn tôi ra tận cửa.
Tôi xua tay: “Cảm ơn, tạm thời chưa có gì.”
Nói rồi, tôi ngoảnh lại nói với tài xế xe tuk tuk: “Nếu anh muốn làm rắn, tôi đảm bảo sau này anh không thể đón khách ở đây được nữa, nên tôi khuyên anh đừng tự tìm phiền phức.”
Tài xế xe tuk tuk nhìn người gác cổng câu lạc bộ đang đi đến gần, sau đó bực bội nhổ một bãi nước bọt dưới chân tôi, bấy giờ mới chậm rì rì quay lại chiếc xe tuk tuk của mình, lái xe về cổng chính của câu lạc bộ tiếp tục chờ khách.
“Thưa anh, thật sự không có chuyện gì chứ?” Người gác cổng đi đến cạnh tôi, nghi hoặc hỏi.
Tôi mỉm cười: “Không, chuyện nhỏ thôi!”
“Thế thì tốt, nếu gặp chuyện gì, anh cứ nói với tôi.”
“Cảm ơn!”
Nhìn chiếc xe sang màu đen đã đi xa, tôi trầm ngâm một lát, cũng quay lại cổng chính của câu lạc bộ.
Xem ra, Cung Chính Vinh thật sự muốn ra tay với tôi rồi.
Chưa biết chừng từ giờ trở đi, luôn có người ở xung quanh theo dõi tôi, để tìm cơ hội xuống tay cũng nên.
Nếu để họ chớp được cơ hội, có lẽ tôi không bị mất mạng, nhưng què chân gãy cẳng là điều khó tránh.
Đối phương chắc chắn vẫn quanh quẩn đâu đây, tôi mà đi xe tuk tuk về thì chắc đi được nửa đường là bị chặn rồi.
Chỉ có ngồi xe songthaew đông người thì đối phương mới không dám ra tay tùy tiện, vì người đông, họ sẽ khó kiểm soát, nếu có ai báo cảnh sát, họ khó mà thoát được.
Nhưng ở đây không có xe songthaew, chỉ có vài chiếc tuk tuk và một chiếc xe bus du lịch.
Ngồi xe cùng khách du lịch đi về là một sự lựa chọn không tồi.
Khoảng mười phút sau, có một đám du khách đi ra khỏi câu lạc bộ, chừng hai mươi người, đều là người da vàng, họ còn nói tiếng Trung. Sau khi rời khỏi câu lạc bộ bắn súng, họ bước lên chiếc xe buýt du lịch đó dưới sự chỉ dẫn của cô hướng dẫn viên du lịch.
Tôi đi qua, nhân lúc cô hướng dẫn viên đang rảnh, khách sáo hỏi: “Chào cô hướng dẫn viên, xin hỏi xe của các cô về thành phố phải không? Tôi có thể lên xe về cùng mọi người được không? Tôi cũng là người Hoa Hạ.”
Cô hướng dẫn viên đó nhìn tôi một cách khó hiểu, sau đó lại nhìn mấy chiếc tuk tuk đỗ bên cạnh, rồi cất giọng cứng nhắc hỏi lại bằng tiếng Trung: “Ở đây không phải có rất nhiều xe tuk tuk à? Sao anh muốn ngồi cùng xe với chúng tôi?”
“Xin lỗi, tôi bị mất ví, không có tiền bắt xe tuk tuk.” Tôi không tìm được lý do nào hợp lý hơn, chỉ có thể bịa tạm một cái cớ.
Chiếc xe tuk tuk bãn nãy đỗ ngay bên cạnh, gã tài xế đó đột nhiên nói chen vào bằng tiếng Xiêng La: “Đừng tin, nó có tiền đấy, ban nãy tôi đã chở nó được một đoạn rồi. Sau đó có người tìm nó gây phiền phức nên tôi mới quay lại đây, nếu các cô cho nó lên xe, phải chú ý an toàn cho du khách đấy.”
Quả nhiên cô hướng dẫn viên vừa nghe xong đã vội xua tay với tôi: “Rất xin lỗi anh, xe của công ty du lịch chúng tôi không thể cho người qua đường lên tùy ý được, phiền anh tìm xe khác.”
Dứt lời, cô ta cùng vị khách cuối cùng lên xe buýt, sau đó lập tức bảo tài xế đóng cửa.
Nhìn chiếc xe buýt đã đi xa, tôi cau mày, có vẻ bực tức nhìn người tài xế xe tuk tuk đó.
“Sao, định đánh tao à?” Hắn giơ ngón giữa lên với tôi.
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu với hắn, sau đó lấy điện thoại ra, gọi vào số của Bansha.
Không bắt được xe buýt, cũng không đi được xe tuk tuk, bảo người của câu lạc bộ bắn súng đưa về càng không thực tế, thôi thì gọi Bansha vậy.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, sau khi chào hỏi, tôi đi thẳng vào vấn đề nói: “Bansha, tôi bị người của Cung Chính Vinh theo dõi. Giờ tôi đang ở cổng sân bắn ở ngoại ô, ông có tiện tới đây đón tôi không?”
Bansha rõ ràng rất căng thẳng: “Cậu ở đâu? Người của Cung Chính Vinh đâu? Bây giờ, tôi dẫn anh em tới ngay.”
“Bọn nó không dám ra tay ở sân bắn, nên biến rồi nhưng chắc vẫn quanh quẩn đâu đây.”
Nói rồi, tôi nói cho ông ta biết tên của câu lạc bộ bắn súng.
Bansha nói “Tôi sẽ đến ngay”, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Khoảng nửa tiếng sau, một tràng tiếng động cơ xe mô tô và xe hơi hòa lẫn vào nhau vang lên từ phía xa, đang ùn ùn chạy đến gần đây.
Chẳng mấy chốc, trong tầm mắt tôi đã xuất hiện hai chiếc xe con và mười mấy chiếc mô tô độ đủ kiểu dáng.
Gác cổng của câu lạc bộ cau mày, sau khi nói vào bộ đàm vài câu thì kéo cánh cửa sắt định đóng lại.
“Không sao đây, bạn tôi đến đón ý mà.” Tôi mỉm cười với người gác cổng.
Người gác cổng đó nghi hoặc nhìn tôi, sau đó để hé nửa cánh cổng không đóng lại nữa.
Không bao lâu sau, đoàn xe đó đã đỗ ở bên đường phía trước cách cổng câu lạc bộ không xa, Bansha bước xuống từ chiếc xe con thứ hai, chạy đến cạnh tôi.
“Dương, cậu không sao chứ? Người của Cung Chính Vinh đâu?”
“Tôi không sao, họ chỉ có bốn người thôi. Thấy mọi người đến thế này, chắc chuồn hết cả rồi.”
“Không sao thì tốt, đi thôi, về rồi nói chuyện sau.”
Tôi gật đầu, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, chỉ vào gã tài xế xe tuk tuk đang đỗ cạnh đó, nói: “Bansha, bảo với anh ta sau này đừng có lo chuyện bao đồng nữa.”
Bansha ngẩn ra, nhìn người tài xế xe tuk tuk đó.
Mặt hắn đã tái mét từ lâu, đầu thì đổ đầy mồ hôi.
Sau khi định thần lại, Bansha đích thân đi qua, giáng một cái bạt tai lên mặt hắn, rồi phách lối nói sau này hắn còn lo chuyện bao đồng nữa thì ông ta sẽ làm thịt hắn.
Người tài xế đó gật đầu như gà mổ thóc.
Tôi ngồi lên xe của Bansha, mấy chiếc mô tô đi trước mở đường, những xe còn lại thì đi sau cùng, đoàn xe lại khởi hành về thành phố.
“Mấy ngày nay, ông ổn chứ?” Tôi hỏi Bansha.
“Ổn, có người luôn theo dõi tôi, nhưng chúng không có cơ hội ra tay.”
“Thế thì tốt, nói đi cũng phải nói lại, lần này ông gây ra động tĩnh lớn quá, đâu cần gọi nhiều anh em thế đâu.”
——————–
Chương 140
Chương 140: Lĩnh thưởng
Bansha lắc đầu: “Không được, nếu cậu xảy ra chuyện gì là tôi thảm đấy. Tối qua, người của ông Suchat đã nói với tôi là cậu chuẩn bị hợp tác làm ăn với ông ấy, nên tôi phải bảo vệ cậu cẩn thận, không được để xảy ra bất kỳ chuyện gì, tôi đâu dám qua loa.”
Tôi hiểu ra, phì cười: “Đúng là tôi chuẩn bị hợp tác với ông ấy, nhưng là làm ăn chân chính, không phải kiểu kinh doanh trước kia của ông ấy đâu.”
“Tôi biết, chỉ cần có thể kiếm được tiền, kinh doanh gì cũng được, mà làm ăn chân chính là tốt nhất.”
“Ừ, quan hệ giữa ông và ông ấy thế nào rồi? Ông ấy có cho ông mối làm ăn nào không?”
Nghe tôi hỏi vậy, Bansha cười he he: “Dương, ông Suchat đã giao mấy khu vui chơi cho tôi quản lý rồi. May mà tôi quen được cậu, không thì kiểu côn đồ nhỏ bé như tôi làm gì có tư cách làm việc cho ông ấy.”
“Có nghĩa là bây giờ ông là người của ông ấy à?”
“Không, tôi chỉ quản lý vài mối làm ăn cho ông ấy, rồi được trả một khoản tiền nhỏ thôi, không thể coi là người của ông ấy được.”
“Ừ, có việc làm là tốt rồi.”
Lúc gần về đến thành phố, mười mấy chiếc mô tô của đám tay chân Bansha đã giải tán, chỉ còn một chiếc ô tô con và hai chiếc mô tô ở lại đi theo, dẫu sao cả đoàn xe mô tô đông thế này cũng hơi khoa trương.
Tôi cùng Bansha về quán bar của ông ta, ăn tối ở đó, rồi ngồi lại rất lâu, hơn chín giờ tối, người của ông ta mới đưa tôi về khách sạn nghỉ ngơi.
Vô tình tôi và Bansha từ kẻ thù đã trở thành mối quan hệ như ngày hôm nay, ông ta đã như một người bạn của tôi, còn tôi thì như một người em của đối phương.
Tôi đã từng được thử cảm giác được mấy chục người người cung kính chào hỏi, cũng từng hưởng thụ cuộc sống giàu có với Đỗ Minh Cường. Bây giờ, tôi phát hiện hình như tôi đã thích ứng và yêu thích loại cảm giác này.
Điều này khiến mơ ước kiếm tiền của tôi càng mãnh liệt hơn.
Mấy ngày tiếp theo, buổi sáng tôi đều làm việc ở BTT, chiều thì tới câu lạc bộ bắn súng luyện súng, Bansha cho một chiếc xe con và hai chiếc mô tô đưa đón tôi mỗi ngày.
Tôi ngày càng có cảm giác với súng hơn, bắn cùng ngày càng chuẩn và dần thích thứ đồ này. Thậm chí cuối tuần, sau khi sắp xếp tăng ca cho mọi người của nhóm dự án xong, tôi sẽ ở lỳ nửa ngày ở sân bắn.
Ba ngày sau, tôi đã nhận được điện thoại của cảnh sát trưởng Natcha. Ông ta bảo với tôi phần thưởng của tôi đã xin được rồi, gồm 200 nghìn baht và danh hiệu công dân vinh dự, quyền tạm trú vĩnh viễn tại Xiêng La, thậm chí tôi còn có tư cách sở hữu đất thổ cư.
Natcha hỏi tôi một cách ẩn ý, có phải Sangsu giúp tôi xin danh hiệu công dân vinh dự không.
Tôi không trả lời ông ta, chỉ cười nói cảm ơn cảnh sát trưởng Natcha và ông Sangsu.
Thật lòng mà nói, tôi không có hứng thú với cái danh hiệu này lắm, nhưng 200 nghìn baht, quyền cư trú vĩnh viễn và tư cách sở hữu đất thổ cư thì rất hững dụng..
Điều này có nghĩa là tôi có thể mua bán đất thổ cư và có tác dụng rất quan trọng trong vụ hợp tác giữa Đỗ Minh Cường, Suchat, Sangsu và Đồng An Chi.
Trong công ty góp vốn của hai bên, cùng lắm thì Đồng An Chi chỉ có thể có 49% cổ phần, 51% còn lại nhất định là của công dân Xiêng La hoặc người có quyền sở hữu đất thổ cư, cũng chính là đám Đỗ Minh Cường và Suchat. Trong tình huống này, chắc chắn Đỗ An Chi sẽ lo liên minh nhỏ này của đối phương sẽ ảnh hưởng đến quyền kiểm soát thực tế của công ty.
Nhưng nếu Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu cho tôi 2% cổ phần, họ sẽ còn lại 49% bằng với Đồng An Chi, như vậy thì hai bên cân bằng.
Chỉ có cân bằng, hay nghiêng về Đồng An Chi hơn thì ông ấy mới đồng ý hợp tác.
Đám Đỗ Minh Cường cũng hiểu rõ điều này, nên Suchat đã chủ động xin danh hiệu này cho tôi, chính là để tôi làm người cân bằng ở giữa.
Tôi cố tình đi mua một bộ âu phục vừa vặn, mặc đi nhận thưởng giữa trời nắng nóng nực.
Người phát tiền thưởng là một cảnh sát cấp cao, trao danh hiệu là thị trưởng. Có không ít phóng viên ở đây, vì họ không chỉ trao thưởng cho một mình tôi, còn có Natcha và vài cảnh sát nữa. Trước khi trao thưởng, họ còn công bố vụ bắt cóc và kết quả điều tra, chính là quá trình chi tiết thực tế của vụ án, mấy tên bắt cóc đó đã bị khởi tố.
Theo lẽ thường, tôi cũng phải phát biểu vài câu cảm xúc khi nhận thưởng và nhận câu hỏi từ phóng viên. Ví dụ như tôi phát hiện bọn bắt cóc ở đâu, quá trình khống chế chúng và giải cứu con tin như thế nào. Natcha đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho tôi, còn tôi chỉ việc học thuộc lòng. Tôi phát biểu cảm nghĩ rằng mình thích nước Xiêng La, thích cuộc sống ở Chiêng May.
Lĩnh thưởng xong, tôi lại đến BTT làm việc và tới câu lạc bộ bắn súng như mọi ngày.
Chạng vạng, tôi ăn cơm ở quán bar của Bansha, sau đó ngồi chơi một lát mới về khách sạn, rồi tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Đồng An Chi.
Tôi thuật lại ý của Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu trong buổi gặp gỡ lần trước cho Đồng An Chi nghe, bao gồm cả chuyện Đỗ Minh Cường và Suchat có thể xử lý được rất nhiều việc trong tầng lớp xã hội, còn Sangsu có giúp ích rất lớn về mảng hành chính và khoản vay.
Tôi còn nói họ đã xin cho tôi quyền cư trú vĩnh viễn và sở hữu đất thổ cư, cùng cho tôi một chút cổ phần, để làm giảm đi lượng sở hữu cổ phần của Đỗ Minh Cường và cân bằng song phương.
Đồng An Chi tỏ ra hơi bất ngờ, nói vậy thì bọn họ rất có thành ý, hơn nữa những điều kiện này cũng khiến ông ấy nổi hứng. Mấy hôm nữa, ông ấy sẽ sang đây gặp họ. Nếu đối phương thật sự có thể đáp ứng đủ mọi sự thuận tiện và trợ giúp, ông ấy sẽ suy nghĩ nghiêm túc về chuyện hợp tác.
Chúng tôi trò chuyện một lát, Đồng An Chi chợt hỏi đám Đỗ Minh Cường định cho tôi bao nhiêu cổ phần.
Tôi trả lời ông ấy thành thật, trước mắt họ định cho tôi 2%.
Đồng An Chi trầm ngâm một lát, nói ít quá. Đến lúc đó, ông ấy sẽ cố giúp tôi lấy thêm 1% nữa. Vả lại, ông ấy cũng cho tôi 1%, vì tôi đã từng cứu vợ con của ông ấy. Ông ấy mang ơn tôi rất nhiều, thế nào cũng phải trả.
Tôi từ chối vài câu, nhưng thái độ của Đồng An Chi rất kiên quyết. Hơn nữa, rất nhanh ông ấy đã chuyển đề tài, nói còn muốn để tôi tham gia vào vận hành của dự án. Nếu ông ấy muốn tiến quân vào thị trường Xiêng La thì cần có một trợ thủ biết tiếng Xiêng La và có một mạng lưới quan hệ nhất định ở đây.
Tôi nói mình không biết về ngành bất động sản.
Ông ấy nói tôi có thể học, nếu ông ấy thật sự hợp tác với đám Đỗ Minh Cường, dự án của bên Xiêng La cũng không thể tiến hành nhanh được. Điều động vốn và đăng ký giấy tờ này kia cũng mất một khoảng thời gian. Sau đó mua đất, xin được giấy phép đánh giá môi trường và giấy phép xây dựng xong thì mới có thể khởi công. Dù Sangsu làm được hết nhưng việc này một cách thuận lợi thì nhanh nhất cũng mất vài tháng.
Công ty ở Thịnh Hải của ông ấy có một dự án đang chuẩn bị bước vào giai đoạn mở rộng, nếu tôi đồng ý nhảy vào ngành này thì có thể về Thịnh Hải học một thời gian trước, cùng ông ta lướt qua quá trình để nắm được nền tảng là ổn. Đến lúc đó, khi dự án bên Xiêng La phát triển, tôi có thể tham dự để vừa làm vừa học.
Tôi trầm ngâm một lát, nói chờ ông ấy đến Xiêng La gặp đám Đỗ Minh Cường đã rồi tính, tới lúc đó, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc.
Nếu Đồng An Chi cũng cho tôi một ít cổ phần, chỉ cần không phải quá nhiều, đương nhiên tôi sẽ không từ chối. Việc này có tính chất khác với nhận tiền, nó chỉ như lao động bỏ vốn nhận cổ phần.
Dẫu sao tôi cũng là người có công , giúp đám Đỗ Minh Cường và ông ấy kết nối với nhau cũng là một phần công lao. Trước mắt mà nói, ngoài tôi ra thì không ai làm được việc này.
Hơn nữa, đến lúc đó, tôi cũng sẽ tiếp tục bỏ sức vì dự án này, do ngại lấy cổ phần rồi mà lại không làm gì.
——————–
Bình luận facebook