Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151-152-153-154-155-156-157-158-159-160
Chương 151
Chương 151: Quá nhiều rồi
“Chuyện này… Cậu nhóc này…”
“Anh Đồng, tôi không còn là trẻ con nữa. Được rồi, chuyện của tôi tạm thời cứ đến đây đã. Bây giờ quan trọng nhất là tỉ lệ đổ vốn và phân phối của đôi bên, đối với vấn đề này, anh Đỗ và ông Suchat cần một vài việc để suy xét. Chi bằng chúng ta tạm thời lược bớt vấn đề này mà nói đến những chuyện khác, ví dụ như sẽ làm miếng đất nào trước, tình hình đất đi ở đó, kế hoạch ban đầu của dự án, vân vân.”
Đồng An Chi cũng gật đầu một cách bất đắc dĩ: “Cũng được, vậy thì tạm thời không nói đến vấn đề này nữa.”
Đỗ Minh Cường cũng gật gật đầu: “Được, vậy chúng ta tạm thời gác vấn đề này qua một bên.”
Nói đến đây, bầu không khí lại khôi phục trạng thái thả lỏng và hòa hợp như ban nãy, Đồng An Chi cũng bắt đầu thảo luận với mấy người kia về chuyện của miếng đất.
Trên thực tế, trong số họ chỉ có mỗi Đồng An Chi là dân chuyên. Hiển nhiên, ông ấy đã tìm hiểu vì chính sách và thị trường của Xiêng La, gần như hiểu biết về tất cả các phương diện.
Khi liên quan đến vấn đề hành chính thì cùng lắm có thêm Sangsu hiểu biết.
Đỗ Minh Cường và Suchat lúc trước chưa từng có việc gì dính tới bất động sản, giống như tôi vậy, là ba kẻ hỏi gì thì cũng không biết.
Qua lời giải thích của Đồng An Chi và Sangsu, tôi biết được một số chính sách và quy định của Xiêng La trong mảng bất động sản, ví dụ như phân hóa màu sắc của các khu đất. Khu đất mà Đồng An Chi ưng ý nhất được chia thành màu nâu, thuộc khu vực đất dùng cho nhà ở với mật độ cao.
Ví dụ như Xiêng La không có cách nói “hệ số sử dụng đất”, nhưng sẽ có đủ loại tiêu chuẩn rõ ràng, ví dụ như độ cao của kiến trúc không được vượt quá hai lần độ rộng của con đường giáp ranh, độ rộng này bao gồm cả vỉa hè, bồn cây và khoảng cách từ khối kiến trúc đến mép đường, vân vân…
Một khối kiến trúc cách đường 10 mét, vỉa hè rộng 3 mét, bồn cây rộng 2 mét, độ rộng của các làn đường là 12 mét, vậy nên khối kiến trúc này không được cao quá 54 mét, tương đương với việc chỉ có thể xây khoảng mười lăm tầng thôi.
Ví dụ như báo cáo đánh giá tác động môi trường của Xiêng La, gọi tắt là EIA, thứ này rất phức tạp. Nếu hàng xóm ở quanh mảnh đất này có ý kiến về dự án, cảm thấy khu chung cư sẽ che khuất ánh sáng mặt trời của họ hoặc làm ô nhiễm không khí của họ, không đồng ý xây dựng tòa cao ốc ở đây thì có khả năng sẽ không lấy được EIA.
Đối với tình hình này, trước hết phải dùng một số biện pháp khách sáo, ví dụ như mua quà tới thăm hỏi và thuyết phục hàng xóm.
Các biện pháp kém khách sáo hơn thì giao cho Đỗ Minh Cường và Suchat xử lý.
Thêm nữa, đất đai ở Xiêng La đều thuộc sở hữu tư nhân hoặc doanh nghiệp, không phải như ở Hoa Hạ cứ có quan hệ là được, ở đây bắt buộc phải dùng tiền thật bạc thật để đánh động người ta.
Vả lại giá đất ở Chiêng May chẳng hề rẻ, không kém hơn thành phố tuyến hai ở Hoa Hạ là bao. Ở khu vực thành thị phồn hoa thì nơi đắt nhất có thể lên đến hơn 200 nghìn baht cho một waa vuông.
Một waa vuông của Xiêng La tương đương với 4m2, nơi nào đắt thì cũng tương đương với 50, 60 nghìn baht một mét vuông, đổi thành tệ cũng đến hơn mười nghìn tệ một mét vuông.
May mà mảnh đất mà Đồng An Chi ưng bụng không nằm ở khu đất phồn hoa tấp nập nên giá cả cũng rẻ đi nhiều, theo những gì ông ấy và Sangsu tìm hiểu được thì giá đất nền ở khu đó dao động trong khoảng một trăm nghìn đến 130 nghìn baht một waa vuông.
Khu đất nền rộng mười nghìn waa vuông, chỉ riêng tiền mua đất đã cần hơn một tỉ baht Xiêng La, chẳng trách Đồng An Chi nói tốt nhất nên đầu tư từ 1 tỷ rưỡi tới 2 tỉ, nếu không đến cả tiền mua đất cũng phải gom góp.
Cứ như thế mà tính thì sẽ phải đầu tư rất nhiều tiền, tóm lại ngành này không dễ dàng như tưởng tượng đâu.
Đây mới chỉ là vốn đầu tư cho dự án đầu tiên thôi, sau này khi các dự án càng làm càng lớn, chắc chắn sẽ phải thêm tiền đầu tư, khi làm dự án lớn có khả năng sẽ cần tới vài tỷ hoặc hàng chục tỷ ở bước đầu.
Đến lúc đó, tôi cũng không biết bản thân mình tìm đâu ra tiền mà đầu tư.
Cuộc đối thoại này cũng không kéo dài quá lâu, bắt đầu từ sáu giờ, ăn cơm xong đã gần bảy giờ, sau đó bàn bạc tới tận chín rưỡi mà chỉ nói tới một số ý tưởng ban đầu và vài vấn đề dự đoán trước thôi.
Đồng An Chi biết tôi còn phải chạy đi tụ tập với bạn cùng lớp, cho nên lúc chín giờ rưỡi ông ấy đưa ra đề nghị về khách sạn nghỉ ngơi. Đợi Đỗ Minh Cường và Suchat suy nghĩ xong, đôi bên lại tìm thời gian gặp mặt và đàm phán sâu hơn.
Nhóm người Đỗ Minh Cường không níu kéo thêm, họ vui vẻ tạm biệt nhau.
Suchat không tìm mấy em gái xinh đẹp tới, dù gì ông ta vẫn chưa rõ tính cách của Đồng An Chi. Khi ra khỏi phòng, thấy mấy cô gái người Xiêng La trẻ trung xinh đẹp đang đứng ở phía đối diện không làm gì cả, chỉ dịu dàng chào hỏi Đồng An Chi và tôi.
Suchat ám thị một câu rất đúng lúc, hỏi Đồng An Chi tới Chiêng May đã quen chưa, có cần sắp xếp vài cô gái làm hướng dẫn viên du lịch không.
Đồng An Chi từ chối một cách uyển chuyển.
Ông ấy cũng không phải dạng người quá đứng đắn hay bảo thủ, nhưng vừa mới quen Suchat chưa được bao lâu, không đến mức lần đầu gặp mặt đã nhờ đối phương tìm gái, vả lại tôi từng gặp vợ của ông ấy, rất trẻ và xinh đẹp.
Khi đi ra khỏi club, Đỗ Minh Cường hỏi tôi, có cần sắp xếp xe cho tôi không. Thông tin của ông ta rất nhạy, đã biết tôi có bạn cùng lớp tới Xiêng La này rồi.
Tôi từ chối vì đã tự thuê một chiếc xe Hiace, không cần dùng đến xe khác.
Còn về việc đi lại của tôi thì đã có xe tuk tuk, cũng có đội quân xe máy của Bansha, rất tiện lợi.
Sau khi trịnh trọng tạm biệt đám người Đỗ Minh Cường ở cửa club, tôi và Đồng An Chi ngồi lên chiếc Mercedes Benz mà ông ấy thuê, đi về khu vực thành phố.
“A Dương, có phải cậu cảm thấy yêu cầu mà tôi đưa ra quá cao? Dù gì Đỗ Minh Cường và Suchat cũng đã giúp đỡ tôi trên phương diện hành chính và phi hành chính, cũng coi như giúp sức cho dự án rồi.” Sau khi lên xe, Đồng An Chi hỏi tôi một câu rất thâm thúy.
Tôi lắc đầu: “Không đâu, người làm ăn muốn kiếm thêm chút lợi ích cho mình là đúng đắn thôi. Huống hồ trong lúc thương lượng giá cả, nó cũng là một cách thể hiện ra lập trường và thái độ của bản thân cùng nguyên tắc kinh doanh, có thể cho họ biết rằng, anh là một người làm ăn chân chính và tinh tường. Như vậy, trong quá trình hợp tác sau này, họ mới không gây rắc rối cho anh.”
“Ha ha ha…” Đồng An Chi bật cười vỗ vai tôi: “A Dương à, tôi tưởng rằng cậu chỉ nghĩ được đến điều thứ nhất, không ngờ cậu còn có thể nghĩ đến điều thứ hai. Không sai, sở dĩ tôi đưa yêu cầu cao như vậy, thái độ cứng rắn như vậy, là vì muốn thể hiện rõ thái độ và lập trường cho họ biết, tuy tôi chỉ là một ông già, nhưng đầu óc không hề lẩm cẩm, để họ sau này đừng tùy tiện gây rắc rối cho tôi.”
Tôi cười cười, không tiếp lời ông ấy.
“À phải rồi, A Dương, giờ này thì bạn cùng lớp của cậu chắc cũng ra ngoài chơi rồi nhỉ, cậu không hỏi xem họ đang ở đâu à? Tôi bảo tài xế đưa cậu qua đó luôn.”
“Được, để tôi hỏi thử xem.”
Tôi mở WeChat, phát hiện họ bàn bạc về đủ thứ chuyện phong tục tập quán, gửi rất nhiều hình ảnh, mấy tấm ảnh gần nhất là ở trong một quán bar, trong đó có vài tấm ảnh về một người ăn mặc hở hang không rõ là phụ nữ hay người chuyển giới đang biểu diễn trên sân khấu.
Không thể nhìn ra được quán bar nào từ tin nhắn trong nhóm chat, tôi đành gọi điện thoại cho Từ Triết, sau khi hỏi rõ địa điểm mới bảo với tài xế mà Đồng An Chi thuê từ công ty bảo vệ ở bản địa.
“A Dương, ban nãy cậu từ chối nhận nhiều cổ phần hơn, có phải chỉ tạm thời hòa hoãn cảm xúc của Suchat không?” Đồng An Chi lại hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không đâu, anh Đồng, tôi thực sự cảm thấy 5% quá nhiều, 2% đối với tôi mà nói đã là không ít. Tôi không muốn chiếm đoạt nhiều lợi ích từ anh và họ, như thế tôi thật sự sẽ thấy rất áy náy.”
——————–
Chương 152
Chương 152: Chốn hoan lạc
Đồng An Chi chăm chú nhìn tôi, một lát sau mới lắc đầu: “A Dương, cậu đối xử với bạn bè như thế thì được, có tình có nghĩa, không tham lam. Nhưng trong kinh doanh, phải biết kiếm được lợi ích có nhất cho mình. Người không thích tiền không phải người làm kinh doanh đủ tiêu chuẩn, người không biết tranh giành lợi ích lớn nhất cho bản thân rất khó thành công.”
Tôi cười cười: “Anh Đồng, bản thân tôi hiểu rằng, bất kể làm kinh doanh hay kết giao bạn bè đều phải có nguyên tắc và phải kiên trì với chính mình. Bất kể thành công hay không, chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được.”
Đồng An Chi lại chăm chú nhìn tôi trong chốc lát rồi gật gật đầu, như có điều gì đó cần suy ngẫm: “A Dương, đối với tôi mà nói, giành được lợi ích lớn nhất là cách thức thành công. Nhưng những điều cậu vừa nói, có lẽ mới là cách thức thành công của cậu. Tôi không muốn thay đổi cậu, nếu cậu không còn là cậu nữa, có lẽ không thể thành công, chỉ có thể gặt được thành quả khác hoàn toàn với mong muốn.”
“Anh Đồng có thể hiểu được thì tốt rồi.”
“Hiểu chứ, tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu không vì những lời đó của cậu, tôi sẽ không hiểu rằng mỗi người có đạo lý thành công khác nhau. Tôi sống đến chừng này tuổi đúng là uổng phí mà.”
“Anh Đồng khiêm tốn quá! À phải rồi, đám bạn tôi đang uống rượu trong quán bar, hình như đang xem người chuyển giới biểu diễn, anh Đồng muốn qua đó ngồi một lát, uống vài ly?” Tôi không muốn tiếp tục chủ đề tâng bốc lẫn nhau nên chủ động đổi sang đề tài khác.
Đồng An Chi mỉm cười lắc lắc đầu: “Tôi già thế này rồi, không đi góp vui được đâu. Người chuyển giới biểu diễn chói mắt lắm, tôi sợ tim gan mình không chịu nổi. Cậu cứ chơi vui vẻ với bạn bè thôi.”
“Vậy được rồi, ngày mai tôi sẽ hẹn anh Đồng ăn cơm.”
“Được, ăn cơm không thành vấn đề. Tôi vẫn chưa quen thuộc đường sá nơi này lắm. Đến lúc đó cậu dẫn tôi đi ăn mấy món ăn nhé, nhân lúc răng lợi còn khỏe, phải nếm nhiều mỹ vị khắp nơi.”
Cứ thế, tôi dẫn dắt chủ đề tới ẩm thực của Xiêng La.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng trước cửa một quán bar nằm ở vị trí khá khuất.
Sau khi tạm biệt Đồng An Chi, tôi ngẩng đầu nhìn quán bar này, cảm thấy khó hiểu không biết tại sao đám Từ Triết với Ôn Hân lại chạy tới đây, vì nơi này không phải phố thị nhộn nhịp, thậm chí còn hơi hẻo lánh.
Đám Từ Triết đang ở trên tầng hai, vừa vào quán bar, tôi đã đi thẳng lên cầu thang.
Ánh đèn mờ ảo lẫn chút hồng hồng tím tím của tầng hai tạo cảm giác quái dị không thể nói thành lời, không khí tràn ngập mùi nước hoa nữ và mùi rượu. Mấy người không rõ nam hay nữ nhưng thân hình rất mềm mại uyển chuyển trên sân khấu đang múa cột, họ mặc đồng phục nhân viên phục vụ rất mát mẻ. Một bộ phận tiếp viên nữ ăn mặc còn thoáng mát hơn đang lượn đi lượn lại. Lẫn cùng thứ âm nhạc rất có tiết tấu là tiếng hoan hô của đàn ông và tiếng cười khúc khích của phụ nữ, thỉnh thoảng còn lẫn tiếng ly cốc va chạm.
Đây là chốn hoan lạc, thiên đường mua vui của đàn ông, thế giới phóng túng của đàn bà.
Khi đến gần góc khuất, tôi tìm thấy đám bạn cùng lớp, bao gồm chín người, năm nam bốn nữ, đang ngồi quanh một hàng ghế lô, vừa uống rượu vừa trò chuyện rất vui vẻ.
“Hi, Phương Dương, bên này nè.”
Ôn Hân tinh mắt, vừa liếc đã thấy tôi nên vẫy vẫy tay với tôi, đồng thời chủ động nhích sang một bên, chừa chỗ trống bên cạnh cô ấy.
Tôi mỉm cười bước qua đó, chào hỏi Từ Triết, Ôn Hân và từng người trong số họ, bao gồm cả Hoàng Lễ Thành và một người bạn khác – chập tối ngày hôm nay hai người này mới tới, tôi không thể đi đón họ được.
“Yo, ông chủ Phương cuối cùng cũng chịu tới, bàn chuyện làm ăn sao rồi hả?” Hoàng Lễ Thành nở nụ cười bằng mặt không bằng lòng rồi hất hất cằm với tôi.
“Xin lỗi vì đến muộn, cuộc hẹn này đã định sẵn từ trước rồi nên không bỏ được, xin lỗi nha.”
Tôi mỉm cười nói vậy rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Hân.
Ghế ngồi ở hàng ghế lô là sofa, ở giữa không có vách ngăn, mười người ngồi cũng khá chen chúc, sau khi ngồi xuống tôi gần như dính sát vào Ôn Hân.
Bên cạnh không còn chỗ để nhích thêm nữa, bất đắc dĩ, tôi đành cố gắng ngồi thẳng người, không để bản thân quá gần Ôn Hân.
Dường như cô ấy không hề để tâm, chủ động đưa cho tôi một cái cốc, rót sẵn bia rồi đưa qua.
Cô ấy mặc một chiếc váy liền hở vai màu đen, chất liệu hình như rất mỏng, lúc rót bia và đưa tới, không khỏi va chạm với tôi vài lần, tôi có thể cảm nhận được bờ vai bóng loáng và nhiệt độ cơ thể qua lớp vải mỏng.
“Ông chủ Phương đến muộn, hãy tự phạt ba cốc đi.” Hoàng Lễ Thành ở bên cạnh lại hô lên.
“Đúng vậy, đến muộn phải tự phạt ba cốc, đừng làm mọi người mất hứng nhé.”
“Ba cốc ba cốc.”
Lưu San San và một người bạn khác cũng reo hò theo.
Tôi cười cười: “Ừ, tôi tự phạt ba ly.”
Nói xong, tôi uống cạn cốc bia Chang được rót đầy ắp.
Chỉ là rượu thôi mà, với tửu lượng mà tôi từng luyện tập để bàn bạc với đối tác trước khi ngồi tù thì đừng nói là ba cốc, ba chai cũng không đáng kể gì.
Uống xong một cốc, Ôn Hân chủ động rót đầy cho tôi, sau đó nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhanh chóng uống xong ba cốc, được Ôn Hân rót đầy thêm cốc nữa, bèn giơ cốc bia lên và nói: “Các vị, tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi tụ tập cùng mọi người. Cốc này xin kính mọi người, chúc mọi người thăng quan phát tài.”
Nói xong, tôi lại dốc cạn một cốc nữa.
“Trước kia chúng tôi thường xuyên tụ tập đấy chứ, do cậu bận ngồi tù nên không tham gia được thôi.” Hoàng Lễ Thành nói với vẻ quái gở.
“Hoàng Lễ Thành, nói cái gì đấy?” Ôn Hân nhíu mày với vẻ bất mãn.
“Nói sự thật thôi mà.”
“Cậu còn dám nói à?” Giọng điệu của Ôn Hân lạnh đi.
Hoàng Lễ Thành dẩu môi, nhưng không nói tiếp nữa.
Tôi không muốn làm họ mất hứng nên chỉ cười cười như không hề để tâm: “Quả thật là tôi bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tụ tập cùng mọi người, lần này phải bù đắp lại tới nơi tới chốn, sau này cũng phải thường xuyên tụ tập mới được, nào, mọi người cạn ly nhé.”
Tôi cầm một chai bia khác, tự rót đầy cốc của mình rồi lại giơ lên lần nữa.
Đúng lúc này, có một người đàn ông da trắng tóc vàng mắt xanh đột nhiên ghé tới, dùng tiếng Anh xì xà xì xồ nói gì đó với Ôn Hân.
Tiếng Anh của tôi dở tệ, chỉ nghe được trong đó hình như có mấy câu gì mà “cô gái ơi, em rất xinh đẹp” “mời em uống một ly”.
Nhưng chỉ với mấy câu đó thôi, tôi cũng cảm thấy không quá ổn rồi.
Trước kia thường xuyên nghe được một từ không quá hay ho, cũng thường xuyên nghe nói rằng đám người tóc vàng mắt xanh đến châu Á tán gái rất dễ, nhất là ở Hoa Hạ, chỉ cần tán đểu vài câu ở quán bar là có thể đưa được phụ nữ đi.
Tôi còn từng nghe nói, ở bên ngoài một quán bar nào đó ở xứ Cảng Thành nào đó, một người đàn ông tán gái ngay trước mặt bạn trai của người ta, sau đó hôn cô gái kia ngay trước mặt bạn trai của người ta, mặc cho người bạn trai lôi thế nào cũng không thể tách được cô gái ra.
Hiển nhiên, chúng tôi đụng trúng loại người này rồi.
Bao gồm cả tôi thì ở đây rõ ràng có tới sáu thằng đàn ông, gã Tây tóc vàng mắt xanh kia vẫn dám tán tỉnh Ôn Hân.
Cái thằng này lá gan bự thế nhỉ!
Tưởng tôi không tồn tại thật à?
Sau khi gã Tây tóc vàng mắt xanh kia ghé tới tán tỉnh Ôn Hân, bàn của chúng tôi đột nhiên im phăng phắc, tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn Ôn Hân và gã Tây rác rưởi kia.
Tôi không lên tiếng ngăn cản, vì phải xem xem Ôn Hân có từ chối đối phương không.
Lỡ như Ôn Hân muốn đi theo gã tóc vàng mắt xanh ngũ quan sắc lẻm này, há chẳng phải tôi lo chuyện bao đồng ư?
——————–
Chương 153
Chương 153: Phiền phức
“Xin lỗi, tôi không quen anh, cũng không uống với anh được.” Ôn Hân bình tĩnh đáp lại bằng tiếng Anh.
Giọng điệu của cô ấy rất chậm, câu chữ cũng rất rõ ràng, nên tôi có thể nghe hiểu được.
Tôi cũng thầm thở phào một hơi.
Nhưng tên người nước ngoài kia không chịu rời đi, mà vẫn bô bô nói, trong đó vẫn có câu “Rất đẹp” “Kết bạn” “Uống một ly” gì đó.
Lúc tôi đang định đứng dậy, Hoàng Lễ Thành ngồi phía bên kia cạnh Ôn Hân đã đứng lên trước, cậu ta bực bội xua tay, nói bằng tiếng Anh bập bẹ: “Bạn tôi bảo anh đi đi, đừng quấy rầy chúng tôi.”
Gã người nước ngoài đó chợt cao giọng, phách lối lớn tiếng với Hoàng Lễ Thành, toàn mấy câu chửi thề như “F*ck”, mùi rượu nồng nặc phả ra.
Hoàng Lễ Thành rõ ràng đã nổi giận, lập tức đi ra, dùng ngực huých đối phương, miệng cũng không ngừng chửi bới.
Từ Triết và ba người đàn ông khác cũng đứng dậy đi ra, vây quanh tên đó.
Tôi không đứng dậy, mà bình tĩnh quan sát gã người nước ngoài đó và mọi người ở xung quanh.
Sau khi bị bao vây, gã người nước ngoài có vẻ thẹn quá hóa giận, gào về phía sau bằng tiếng Anh, rồi lại hét lên bằng tiếng Xiêng La về phía góc phòng hẻo lánh.
Không sai, là tiếng Xiêng La, tôi nghe thấy rõ ràng, tiếng Xiêng La của gã rất lưu loát.
Đủ để chứng minh, gã người nước ngoài này đã sống ở Xiêng La rất lâu, hơn nữa có thể còn quen người của quán bar này, không thì gã sẽ không gọi người ở góc phòng.
Quả nhiên, sau khi gã gào lên, một người thanh niên xăm mình đang ngồi ở góc khuất trong phòng đã chạy tới, hỏi vài câu, sau đó chạy như bay xuống tầng dưới.
Phía sau gã người nước ngoài đó xuất hiện thêm hai người như gã, ba người này và Hoàng Lễ Thành, Từ Triết cùng ba bạn học nam nữa đứng đối đầu nhau, hai bên đều chửi bới không ngưng nghỉ.
“Mọi người mau về chỗ đi, đừng kích động, tuyệt đối không được đánh nhau.”
Ôn Hân vội vàng đi lên kéo Hoàng Lễ Thành lại, Lâm Tĩnh cũng chạy lên định kéo Từ Triết ra.
“Gã ta mất lịch sự với cậu như vậy, còn mở mồm chửi tôi nữa. Hôm nay, tôi nhất định phải dạy cho gã một bài học.” Hoàng Lễ Thành tức giận nói.
Dứt lời, cậu ta ngoảnh lại gào lên với tôi: “Phương Dương, cậu còn ngồi đấy làm gì? Sợ chết à?”
Tôi không để ý đến cậu ta, chỉ lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi vào số của Bansha.
“Bansha, ông biết quán bar Bright không?” Điện thoại vừa kết nối, tôi lập tức hỏi ngay.
Bansha đáp: “Có, sao thế?”
“Tôi đang gặp chút phiền phức ở đây, trên tầng hai.”
“Cậu không sao chứ? A Luân đâu?”
“Bạn tôi đi dạo phố nên không cần A Luân đưa đi, chắc cậu ấy về nhà rồi.”
“Mẹ, cậu chờ đấy, tôi đến ngay! Quán bar đấy gần chỗ tôi, cùng lắm là năm phút nữa tôi có mặt.”
“Được.”
“Khoan đã, Dương, quán đó có mấy thằng điên đấy, cố gắng đừng đụng độ với chúng nó, chờ tôi tới rồi tính.”
“Hả?”
Tôi cau mày, lúc vừa định hỏi thằng điên là thế nào thì Bansha đã cúp máy.
Tôi chẳng buồn gọi lại nữa, mặc kệ thằng điên nào đó, chỉ cần nó dám động vào tôi, tôi sẽ cho chúng nó hối hận ngay.
Tôi cất điện thoại vào túi, sau đó đứng dậy rời khỏi chiếc ghế dài.
“Phương Dương, nếu cậu sợ chết thì biến đi, không cần đến cậu nữa, mấy người chúng tôi cũng có thể xử được ba thằng Tây này rồi.”
Thấy tôi đi ra, Hoàng Lễ Thành khinh bỉ nói, sau đó ngoảnh lại đối đầu với gã tây cao lớn người nồng nặc mùi rượu.
Tôi không để ý đến cậu ta, đi thẳng qua, lần lượt kéo tay Ôn Hân và Lâm Tĩnh về phía chiếc ghế dài.
“Lát nữa nếu có đánh nhau thật, các cậu nhớ trốn vào trong góc. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được đi sang đây.”
Tôi chỉ vào góc quán bar cách đó không xa, nghiêm túc nói với hai người họ.
“Không được, không thể để họ đánh nhau được.” Ôn Hân vùng vẫy cánh tay, muốn thoát khỏi tôi.
Hai tay tôi giữ lấy cánh tay cô ấy, kéo về phía mình. Tôi cau mày nhìn chằm chằm vào đối phương, nói một cách chắc chắn: “Nếu có đánh nhau thật thì trốn vào trong góc phòng, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được đi qua đây. Tôi sẽ không để ai làm hại cậu, nhớ chưa?”
Hình như Ôn Hân đã bị biểu cảm của tôi dọa sợ, cô ấy ngây ngốc không nói nên lời.
Tôi lắc cánh tay cô ấy: “Cậu nhớ chưa?”
“Ừm, tôi nhớ rồi.” Cuối cùng cô ấy cũng ngẩn ra gật đầu.
“Tốt, giờ cậu và Lâm Tĩnh ngồi xuống đây. Cứ yên tâm, tôi sẽ không để ai làm hại cậu đâu.”
“Ừ.”
Sau khi đẩy Ôn Hân và Lâm Tĩnh về băng ghế dài, tôi lại kéo Từ Triết ra và cùng nói một cách chắc nịch: “Cậu về ghế ngồi đi, nếu xảy ra đánh nhau thì dẫn mấy bạn nữ trốn vào góc phòng, nhớ là đừng chạy ra đây, cậu phụ trách bảo vệ hai cô ấy là được.”
Dứt lời, tôi không chờ cậu ta đồng ý đã đẩy cậu ta xuống băng ghế dài.
Bây giờ, tôi có thể đối mặt với mấy thằng Tây đó được rồi.
Trước kia, khi đọc tin tức về bọn tây ba lô, tôi luôn thấy đầy căm phẫn, thầm nghĩ nếu một ngày nào đó gặp phải loại người này, tôi sẽ đánh cho họ một trận tơi bời khói lửa.
Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
Nói lý thì chắc chắn không được rồi, tôi không cần phải nói lý với loại người này, mà có muốn cũng chẳng được.
Chỉ có đánh nhau một trận mới là cách giải quyết hợp lý nhất.
Trước khi đánh họ, tôi cần phải xem đám tây với quán bar này có lai lịch thế nào đã.
Vả lại, có bốn cô bạn học ở đây nên tôi không thể ra tay tùy tiện được. Vì sợ có người lên cơn điên đánh họ trong lúc hỗn loạn, một hay hai người bị thương là không ổn rồi.
Điều tôi sợ nhất là Ôn Hân bị thương… Đây là tình huống mà tôi không muốn nhìn thấy nhất. Dẫu sao mình vừa mới nói là sẽ không để ai làm hại đến cô ấy xong.
Nhưng nếu thằng Tây này ra tay luôn bây giờ, tôi cũng không ngại phóng lên, đạp bể trứng của gã.
Hiện giờ, gã tây đó vẫn đang cãi nhau với Hoàng Lễ Thành, hai gã khác cũng đang đối đầu va ba bạn học nam khác, cứ đối qua đối lại thế này chẳng mấy mà đánh nhau.
Hoàng Lễ Thành và mấy người bạn học đó chắc biết mình không đánh lại được ba thằng Tây đó, dẫu sao đối phương cũng đô con hơn.
Còn ba thằng Tây kia chắc cũng chỉ đang làm màu, muốn chờ trợ thủ của quán đến xử lý đám Hoàng Lễ Thành thôi.
Chỉ có đám người vây xem xung quanh là thấy phấn khích, cả đám nam nữ ngồi uống rượu trong quán đều xúm lại, reo hò hưng phấn, vừa hò hét vừa mô kích.
Có cô còn cởi cả áo phông ra, cầm trên tay quay tròn, khiến đám người càng thêm phấn khích và kích động hơn.
DJ cũng đổi sang một bài hát có tiết tấu hơn, lời bài hát vừa dung tục vừa khủng bố, đó là một bài rap rất hợp cảnh, một bản nhạc làm tăng thêm sức nóng cho bầu không khí đầy mùi rượu và kích thích.
Chẳng mấy chốc, đã có một tràng tiếng chân dồn dập vang lên từ phía cầu thang.
Tôi biết người đến không phải Bansha, ông ta không thể đến nhanh như vậy được.
Chắc chắn là trợ thủ của thằng tây kia, hơn nữa còn là người trông coi ở quán này.
Quả nhiên, có mười mấy người chạy lên, trong đó mấy tên có đầy các hình xăm dữ tợn trên bả vai.
Đi đầu là một người thanh niên có dáng người hơi gầy và trông khá nho nhã, hắn mặc một chiếc áo sơ mi chỉnh tề, chân đi một đôi giày da bóng loáng, mái tóc ngắn vuốt keo bóng mượt gọn gàng.
——————–
Chương 154
Chương 154: Anh là ai
Vừa đi lên, người thanh niên này đã mỉm cười bước tới, theo sau hắn là một đám người có khí chất khác hắn hoàn toàn. Khí chất của người thanh niên này thật sự hoàn toàn tương phản với đám người kia, thậm chí còn trái ngược với quán bar này, trông hắn giống một nhân viên văn phòng.
Đám tay chân phía sau hắn hò hét xông tới, vây tôi, Hoàng Lễ Thành và các bạn học khác vào giữa, thậm chí còn có vài tên vòng qua băng ghế dài, bao vây đám Ôn Hân và Từ Triết luôn.
Trông thấy đám người này, mặt Hoàng Lễ Thành tái mét, lập tức không dám chửi nhau với mấy thằng Tây kia nữa.
Mấy bạn học nam khác cũng tái mặt lùi về phía băng ghế dài, ngơ ngác nhìn nhau.
Tôi thì chửi thầm một câu, sao quán bar này lắm tay đàn em thế. Tôi cứ tưởng có vài ba tên thôi, nào ngờ có những mười lăm, mười sáu thằng thế này.
Bây giờ có hơi phiền toái, nếu Bansha không đến kịp và xử lý, chắc chắn tôi không thể bảo vệ được Ôn Hân.
Vì đông người quá, trong lúc hỗn loạn thế này, tôi làm sao mà lo nhiều chuyện được.
May mà đám người này không vội ra tay ngay, người thanh niên đi đầu cũng không vội lên tiếng, mà quan sát Hoàng Lễ Thành trước, sau đó đến ba bạn học nam kia, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người tôi vài giây, như có vẻ khá thích thú.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn sang phía khác, ngoảnh sang phía băng ghế dài sau lưng tôi.
Có bốn bạn học nữ trẻ tuổi đang ngồi ở đây, trong đó người xinh đẹp và có khí chất xuất chúng nhất là Ôn Hân.
Mắt hắn đột nhiên sáng lên, chắc đã nhìn trúng Ôn Hân rồi.
“Song, bọn nó đánh tôi, còn dám sinh sự ở quán bar của anh, mau dạy cho chúng nó một bài học đi.” Thằng Tây kia tức giận nói bằng tiếng Xiêng La.
Người thanh niên tên Song xua tay, cười nói: “Yên tâm Imo, họ dám gây sự ở địa bàn của tôi, chắc chắn tôi sẽ đòi lại công bằng.”
“Thế thì tốt.” Nghe người thanh niên đó nói vậy, gã tây kia trở nên hưng phấn và dữ tợn, gã giơ tay, đấm một cú vào mặt Hoàng Lễ Thành.
Hoàng Lễ Thành né không kịp, ăn trọn một đấm đó, cậu ta hét lên thảm thiết, loạng choạng ngã ra phía sau, nửa người dựa vào lưng ghế sofa.
Dưới sự giúp đỡ của các bạn học khác, Hoàng Lễ Thành khó khăn lắm mới đứng dậy được, cậu ta không dám ho he một câu, cũng không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào gã Tây đó, mà chỉ cúi đầu che má.
“Bỏ điện thoại xuống, cấm báo cảnh sát!” Một người đàn ông cởi trần lộ ra các hình xăm đột nhiên hét lên với Từ Triết đang ngồi ở ghế.
Tôi ngoảnh lại, thấy Từ Triết đang len lén cầm điện thoại, chắc định gọi báo cảnh sát.
Nhưng người đàn ông đầu trọc đó quát lên xong, Từ Triết tái mặt, chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ điện thoại xuống bàn nước.
“Imo, cho tôi biết, nguyên nhân chuyện này là thế nào?” Người tên Song đó lại hỏi.
Imo chỉ vào Ôn Hân đã sớm tái mét mặt ở băng ghế, nói: “Con bé xinh xẻo kia muốn uống rượu với tôi, nhưng bị mấy thằng mù này cản lại, chúng nó còn định đánh tôi nữa.”
“Hử?” Song đầy hứng thú nhìn Ôn Hân, sau đó cất bước đi tới băng ghế.
Tôi lùi lại một bước, chặn lối vào giữa hai chiếc ghế sofa, mỉm cười với hắn, rồi nói bằng tiếng Xiêng La: “Anh này, chuyện này không liên quan tới cô gái này. Cô ấy cũng không muốn uống với Imo, mà gã chỉ đang nói dối thôi, xin anh đừng gây khó dễ cho cô ấy được không?”
Song có vẻ hơi bất ngờ, quan sát tôi một lúc bằng ánh mắt đầy bình tĩnh, rồi cười nói: “Anh là người Xiêng La à?”
“Không, tôi là người Hoa Hạ.”
“Ồ, thế mà nói tiếng Xiêng La tốt đấy.”
“Cảm ơn.”
“Con người anh khá được, là kiểu mà tôi tán thưởng. Cho nên, chuyện này không còn liên quan đến anh nữa, anh đi đi, người của tôi sẽ không gây khó dễ cho anh.”
Nghe hắn nói vậy, tôi không khỏi bật cười: “Anh Song, cô ấy là bạn của tôi và những người khác cũng vậy.”
“Hả? Vậy có nghĩa là anh muốn nhúng tay vào chuyện này?”
“Ừ, đúng.”
Song không nói gì nữa, chỉ nhìn tôi đăm đăm bằng ánh mắt mang ý cười.
Gã Tây ở một bên không nhịn được nữa, vừa bổ nhào về phía tôi vừa chửi bới: “Con lợn Hoa Hạ này ở đâu ra đây, phắn sang một bên.”
Tôi cau mày, chờ khi nắm đấm của gã sắp đánh vào mặt mình, tôi nghiêng đầu sang một vên, giơ hai tay lên, tay phải tóm lấy cổ tay gã, sau đó dùng sức bẻ ra sau, cùng lúc đó tay trái dùng sức đập vào chỗ khớp ở bả vai gã.
Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, gã tây tên Imo đó ngã vật ra đất kêu gào thảm thiết.
Khớp vai của gã đã bị tôi đánh trật khớp, đánh đấm lung tung kiểu này dễ gây trật khớp nhất.
Đám người vây xung quanh đều ngẩn ra, hầu như đều không ngờ Imo cao hơn tôi nửa cái đầu, hơn nữa còn đô con hơn tôi mới bị đánh trực diện một phát đã lăn đùng ngã ngửa.
Sau khi đám tay chân đó định thần lại, họ lập tức trở nên hung hãn, không hẹn mà cùng xông về phía tôi.
“Đừng ra tay vội.” Song lại giơ tay lên, hờ hững nói.
Đám thuộc hạ đó của hắn rất nghe lời, ngoan ngoãn về vị trí cũ.
“Anh là ai?” Song bước lên trước một bước, áp sát tôi, vừa cẩn thận quan sát tôi, vừa thờ ơ hỏi.
“Người Hoa Hạ.” Tôi mỉm cười.
“Tôi biết anh là người Hoa Hạ, điều tôi hỏi là anh làm nghề gì.”
“Ha ha, anh Song, tôi là ai không quan trọng, quan trọng là chuyện này anh định giải quyết thế nào?
Mặt Song nở một nu cười quỷ dị: “Giải quyết thế nào à? Các anh gây sự ở quán tôi, đương nhiên phải đền tiền. Hơn nữa, cô gái này đã đồng ý uống rượu với bạn tôi, nói được thì phải làm được. Nhưng bây giờ, bạn tôi bị thương rồi, e là không uống rượu được, chỉ có thể đổi sang tôi thôi, cô ấy uống với tôi vài ly là sẽ xong chuyện.”
Tôi lắc đầu: “Anh Song, nếu tôi từ chối thì sao?”
“Ha ha, từ chối? Được chứ, nhưng tốt nhất anh hãy suy xét cho kỹ trước xem có đánh lại mười mấy anh em của tôi không đã. Nếu không thì họ sẽ lôi các anh ra ngoài, tiện thể đưa các anh tới đồn cảnh sát, để các anh ăn vài bữa cơm tù của Xiêng La trong đó.”
Nghe thấy vậy, tôi không nhịn được cười.
Cơm tù của Xiêng La đúng là tôi đã ăn rồi, khó nuốt muốn chết.
Hắn muốn cho tôi ăn lại thứ đồ ăn cho lợn đó hay sao?
Hắn nghĩ nhiều rồi.
Tôi cười lắc đầu, thản nhiên nói: “Anh Song, tôi cho anh một cơ hội, bảo người của anh lập tức đi ngay, không thì anh sẽ hối hận đấy.”
“Hối hận? Ha ha ha ha…”
Song ngửa cổ cười lớn một cách khoa trương.
Đám tay chân đó cũng cười suồng sã theo hắn, đến đám người vây xem xung quanh cũng cười hô hố lên theo.
Hiển nhiên đa số khách hàng ở đây đều biết Song.
Tôi nên sớm nghĩ ra mới phải, quán bar này nằm ở nơi hẻo lánh, không khí và hoàn cảnh ở đây khá quỷ dị, thường chỉ có khách quen đến là nhiều, hơn nữa khách hàng đến đây đa số đều không bình thường.
“Phương Dương, các cậu đi đi.”
Trong tiếng cười vang lên không chút kiêng dè, Ôn Hân đột nhiên túm lấy tay tôi từ phía sau, nói khẽ.
Tôi ngoảnh lại, hơi khó tin hỏi: “Cậu bảo bọn tôi đi, không lẽ cậu định ở lại đây à?”
Ôn Hân cúi đầu: “Đông người thế này, chắc họ không dám làm gì tôi đâu, cùng lắm là tôi uống với họ vài ly thôi. Nhưng nếu các cậu không đi, khéo khi sẽ bị họ…”
Tôi không nhịn được ngắt lời cô ấy: “Cậu là đồ ngốc à? Nghĩ chuyện này đơn giản vậy sao? Dù chỉ đơn thuần là uống vài ly rượu thì một cô gái trong sáng như cậu cũng có thể làm được chuyện ấy à?”
——————–
Chương 155
Chương 155: Còn có cô ấy
Ôn Hân cắn môi, cúi đầu xuống.
Lúc này, hình như khóe mắt của cô ấy đang bắt đầu ngấn lệ.
Cô ấy khóc rồi.
Hình như bản tính của tôi là sợ nhìn thấy nước mắt của con gái, vừa thấy họ khóc là tôi mềm lòng ngay.
Trong lúc bất đắc dĩ, tôi vỗ vào cánh tay mềm yếu của đối phương, hạ thấp giọng nói: “Cậu yên tâm, không sao đâu, tôi đã nói sẽ không để bất kỳ làm hại cậu rồi mà.”
Ôn Hân ngẩng đầu lên “ừm” một tiếng, rồi lại gật đầu thật mạnh với tôi.
Khóe mắt cô ấy quả nhiên đã ngấn nước.
“Tôi không phải là loại con gái đó.” Cô ấy sụt sịt giải thích.
“Tôi biết.”
Cười nói xong, tôi rút một tờ khăn giấy trong hộp giấy đặt trên sofa đưa cho đối phương.
Cô ấy nhận lấy tờ giấy lau nước mắt.
“Phương Dương, cảm ơn cậu.”
Lau khô nước mắt xong, Ôn Hân cắn môi, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt vẫn mờ hơi nước, nhưng rõ ràng đã ổn hơn rất nhiều.
Giây phút ấy, tôi chợt thấy hơi rung động, trong đầu đột nhiên hiện ra câu nói của Đồng An Chi: Ánh mắt cô gái đó nhìn cậu có vẻ là lạ…
Mẹ, không lẽ thật sự bị ông ấy nói trúng rồi chứ!
Lúc này, Hoàng Lễ Thành ở một bên cũng sáp tới, khẽ nói: “Phương Dương, hay là cậu đàm phán với hắn, xem bồi thường tiền có được không. Tôi có tiền, đền bao nhiêu cũng được. Chỉ cần hắn không gây khó dễ cho tôi… không kiếm chuyện với chúng ta và Ôn Hân là được.”
Tôi liếc nhìn cậu ta: “Nếu hắn đòi hàng triệu tệ, cậu có đồng ý đền không?”
Hoàng Lễ Thành sợ hết hồn: “Gì mà nhiều thế? Chắc không đâu, thế có khác gì tống tiền chứ?”
“Không nhiều đến mức ấy, tôi chỉ dọa cậu thôi.”
“Phù, thế thì tốt. Mà lúc nào rồi cậu còn đùa thế hả, mau thương lượng với hắn đi.”
Tôi cười lạnh: “Thương lượng cái mông ý, một xu cũng không đền cho hắn. Nếu cậu nhiều tiền quá thì mấy ngày tới ở Chiêng May, bỏ tiền ra mà mời mọi người ăn uống chơi bời.”
“Cậu… Có phải cậu định hại chết chúng ta không?”
“Yên tâm, không chết được đâu.”
“Mẹ kiếp, cậu không nhìn xem hắn có bao nhiêu người à? Cậu tưởng cậu giỏi đánh đấm lắm chắc? Một mình cậu có đánh được mười thằng không? Coi mình là đại ca thật chắc?”
Nghe Hoàng Lễ Thành nói vậy, tôi có vẻ hơi chán ghét nhìn đối phương, sau đó lắc đầu, không buồn để ý đến cậu ta nữa.
“Mẹ, cậu bị điên à?” Hoàng Lễ Thành tức giận mắng nhiếc, sau đó ngoảnh sang người thanh niên tên Song ở phía đối diện, mặt mày hớn hở: “Anh này, xin lỗi, chúng tôi không nên gây chuyện ở chỗ của anh. Là chúng tôi không đúng, tôi đồng ý đền tiền, chỉ cần anh đừng gây khó dễ cho chúng tôi, đền bao nhiêu tiền cũng được.”
“À, nếu anh muốn trút giận thì có thể giữ cậu ta lại, muốn làm gì thì làm.” Hoàng Lễ Thành chỉ vào tôi, bổ sung thêm.
Song bật cười một cách khó hiểu, sau đó nói bằng giọng tiếng Hoa Hạ lưu loát: “Được thôi, bỏ 200 nghìn baht ra đây là các người có thể đi.”
“Nhưng anh ta phải ở lại.” Song chỉ vào tôi.
“Còn có cô ấy nữa.” Hắn lại chỉ vào Ôn Hân.
Hoàng Lễ Thành lập tức tái mặt.
“Không được, không thể giao Ôn Hân cho họ được.” Lâm Tĩnh sụt sịt nói.
“Đúng, không thể để Ôn Hân ở lại được.”
“Cô ấy buộc phải đi với chúng ta.”
Hai bạn học khác cũng sáp lại bên cạnh Ôn Hân.
“Còn có Phương Dương nữa.” Từ Triết cũng đột nhiên lên tiếng.
Tôi liếc nhìn cậu ta, sau đó mỉm cười: “Yên tâm, chúng ta sẽ cùng đi, không thiếu một ai cả.”
“Ha ha ha, có tình có nghĩa quá nhỉ.”
Song ngửa cổ cười lớn, rồi chậm rãi bước tới cạnh tôi, đánh giá tôi bằng vẻ đầy hứng thú: “Tôi thật sự thấy rất hiếu kỳ, anh rốt cuộc là người như thế nào.”
Thật lòng mà nói, bị một gã đàn ông trông có vẻ nho nhã, lại còn thuộc dạng trắng trẻo nảy sinh lòng hiếu kỳ với mình, điều này khiến tôi thấy hơi buồn nôn.
Trong từ điển của tôi, từ hiếu kỳ này thường dùng giữa nam và nữ.
Ví dụ phụ nữ thấy hiếu kỳ với đàn ông, chứng minh người đàn ông ấy có điểm gì đó thu hút cô ta, nên mới khiến cô gái này thấy hiếu lỳ, đây cũng chính là tín hiệu ban đầu của rung động.
Còn một người đàn ông thấy hiếu kỳ với một người đàn ông khác, tôi không biết phải giải thích kiểu gì nữa.
Tôi chỉ muốn đấm hắn một trận thôi.
“Hình như anh rất giỏi đánh đấm nhỉ.” Song đột nhiên nói: “Anh là Phương Dương đúng không? Hay là thế này đi, anh xuống võ đài dưới lòng đất của tôi đấu một trận, nếu anh thắng thì tôi thả các anh đi, đảm bảo không gây khó dễ.”
“Ha.” Tôi không nhịn được cười: “Anh Song, tôi nhắc anh thêm một lần nữa, bảo người của anh cút ngay, không thì anh sẽ hối hận đấy.”
“Ha ha ha…”
Song lại cười phá lên một cách điên cuồng.
Tôi nhớ đến lời của Bansha, quán bar này có mấy thằng điên.
Quả nhiên, tên Song này là một trong số đó. Đang yên đang lành thì cười như ma làm, còn ăn mặc kiểu hình người dạng chó làm ra vẻ lịch sự.
Loại người này thật ra rất nguy hiểm.
Hèn chi Bansha bảo tôi đừng ra tay với họ vội.
Sau khi ngưng cười, Song bất chợt giơ tay ra, tóm lấy cổ áo tôi.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy cổ tay của hắn.
Nhưng ngón tay của hắn vẫn ngoặc được vào cúc áo sơn mi của tôi, sau đó dùng sức kéo.
Tôi không ngờ một người trông gầy yếu, lại khá thư sinh thế này lại có sức lớn đến vậy. Tôi cứ thế bị tay hắn kéo áo, làm bật mấy cúc áo sơ mi.
“Chậc chậc chậc, nhìn các vết sẹo này… Bị người ta xử trong đó hả?” Song nhìn vào ngực tôi, gật gù đắc ý nói một cách quái gở.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy ngực mình lộ ra không ít vết sẹo, một phần là do tàn thuốc làm bỏng, đó lại mấy vết sẹo lúc tôi mới vào tù.
Những vết khác thì do bàn chải đánh răng bẻ gãy hay các tấm gỗ tạo thành, đó đều là những vết do đám Đỗ Minh Cường gây ra.
Song lại cười hi hi nói: “Tôi đã nói rồi mà, bảo sao anh không sợ chết, thì ra là người kẻ có tiền án tiền sự.”
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, rất muốn đập vỡ ngay gương mặt khiến tôi thấy buồn nôn của hắn.
Nhưng tôi lại nhớ đến lời nói của Bansha nên cố không ra tay với đối phương.
Tôi chẳng sợ gì, chỉ lo cho Ôn Hân và các bạn học khác. Nếu bây giờ xảy ra xô xát, tôi lo có người sẽ nhân lúc hỗn loạn ra tay với các cô ấy.
“Sao? Xuống sàn đấu của tôi đánh một trận không? Thắng thì tôi thả các người đi hết.” Song lại hỏi.
Tôi mỉm cười: “Đánh với anh à?”
“Anh muốn đấu với tôi?”
“Ừ, tôi muốn đấm vỡ mặt anh.”
“Ha ha ha, hay đấy, nhưng sao tôi phải đấu với anh?”
“Ha ha, sợ à?”
“Chậc chậc, giỏi đấy, còn chơi chiêu khích tướng nữa. Nhưng tôi không phải trẻ lên ba, chiêu này không có tác dụng đâu. Thật lòng mà nói tôi biết mình đánh không lại anh, nên tôi sẽ không đấu với anh đâu.”
Nói đến đây, Song đột nhiên lắc đầu, rồi hỏi tiếp: “Sao? Nghĩ xong chưa? Có muốn xuống sàn đấu của tôi làm một trận không?”
Tôi không vội trả lời ngay, Hoàng Lễ Thành đã chen ngang hỏi: “Cậu ta đi là được hả? Chúng tôi không đi được không?”
Song lắc đầu: “Không, tất cả đều phải đi.”
“Tại sao?”
“Sao trăng gì lắm thế, đây là địa bàn của tôi, tôi nói thế nào là thế ấy, hiểu chưa? Phương Dương, có đi không? Sàn đấu ở ngay dưới tầng hầm thôi, gần lắm.”
Tôi không vội trả lời ngay, mà nhẩm tính thời gian, chắc Bansha cũng sắp tới rồi.
——————–
Chương 156
Chương 156: Gây sự
Lúc này, cuối cùng cũng có tiếng bước chân dồn dập vang lên ở chỗ cầu thang.
Có một đám người xông lên, người đi đầu chính là Bansha, theo sau ông ta còn có hai, ba mươi người nữa.
“Dương, cậu không sao chứ?” Bansha bước nhanh tới gần tôi hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không sao, ông có biết tên này không?”
“Đương nhiên là có.”
Bansha đáp, sau đó ngoảnh lại về phía Song.
“Ha ha ha, tôi tưởng anh có lai lịch thế nào, ra là người của Bansha.” Song lại cười điên cuồng.
Rõ ràng là hắn không coi Bansha ra gì.
Bansha không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn gã Tây đang nằm chật vật kêu than đau đớn dưới đất, rồi lại ngoảnh sang nhìn mấy người bạn học sau lưng tôi.
“Dương, sao các cậu lại chạy đến chỗ của Song? Gã Tây này là sao đây?”
“Tôi cũng không biết sao các bạn tôi lại chạy đến đây, còn thằng Tây này ấy à, chuyện là do nó khởi xướng đấy.”
Tôi chỉ vào Ôn Hân ở phía sau, nói tiếp: “Thằng Tây này qua mặt tôi, đến chọc ghẹo cô bạn này của tôi, sau đó… sau đó thì cả bọn xảy ra xung đột. Tiếp nữa, anh Song này chạy lên, bảo bạn tôi uống rượu với anh ta, còn bắt tôi xuống sàn đấu của anh ta đánh nhau, tôi thắng thì chúng tôi được đi.”
“Bọn Tây chết bầm này, phải xử chúng nó một trận mới được.”
Nói rồi, Bansha đột nhiên cúi xuống tóm lấy một bên bả vai còn lành lặn của gã Tây đó, rồi đạp mạnh một cú xuống.
Chỉ nghe thấy lại “rắc” một tiếng, tiếp theo là tiếng kêu gào của gã đó.
Cánh tay còn lại của gã cũng đã bị Bansha đạp trật khớp.
Tiếng kêu thảm thiết của gã đó vừa vang lên, mười mấy tên đàn em của Song đã nổi nóng, tên nào tên nấy đều chửi bới loạn xạ định vây qua.
Nhưng hơn hai mươi người Bansha dẫn tới cũng vây lại, hai bên đối đầu giương cung bạt kiếm, bầu không khí chợt căng thẳng dị thường, đã sắp đánh nhau đến nơi.
Song giơ tay lên, ra hiệu cho người của hắn tạm thời không manh động, sau đó khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh.
“Bansha, ai cho ông cái gan dám đến quậy phá chỗ tôi vậy hả?”
Bansha cũng cười lạnh: “Song, tôi khuyên cậu mau xin lỗi cậu Dương và thả họ đi, nếu không…”
“Nếu không ông định khai chiến với tôi à?” Sắc mặt của Song đột nhiên trở nên u ám.
Bansha nhún vai: “Tôi chẳng ngại việc khiêu chiến chút nào.”
“Ha ha ha! Với mười mấy con chó con mèo của ông cũng đòi đấu với tôi? Được, tôi cho ông toại nguyện.”
Nói rồi, Song ngoảnh lại nói với người ở đằng sau: “Gọi điện kêu người đến, khóa hết cả cửa trước cửa sau dưới quán lại, tối nay không cho đứa nào thoát hết.”
Đàn em của hắn đáp một tiếng, một tên trong đó lấy bộ đàm ra bảo người bên dưới đóng cửa, một tên khác thì lấy điện thoại ra gọi.
“Mọi người cứ tiếp tục, chơi thật vui vào, lát nữa có kịch hay để xem rồi.” Song quay lại hô lớn lên với các khách hàng đang vây xem náo nhiệt ở xung quanh.
Mọi người xung quanh bùng nổ tiếng reo hò phấn khích, sau đó đám người đó lại bắt đầu vừa uống rượu, vừa lắc lư trong điệu nhạc tiếp tục trở nên cao trào hơn.
Song định thần lại, lạnh lùng liếc nhìn Bansha, sau đó liếc sang tôi.
“Trông chừng chúng nó, đứa nào dám lấy điện thoại ra báo cảnh sát, cho nó một viên đạn luôn.”
Khóe miệng Song nở một nụ cười lạnh, dứt lời, hắn chầm chậm lùi lại, ngồi xuống chiếc ghế cao cách đó không xa, cầm một bình rượu trên bàn lên, mở nắp, tự uống.
Đàn em của hắn ngồi gần lại, mấy tên ở gần băng ghế dài thì lôi súng ra, đặt lên bàn rồi lạnh lùng nhìn chúng tôi.
Có vài tên đỡ gã Tây tên Imo ở dưới đất dậy, định đưa gã vào viện, nhưng đối phương đã từ chối, nói muốn tận mắt nhìn thấy kết cục thê thảm của tôi.
Song đang chờ người, chờ phi đội của hắn tới, sau đó xử lý tôi và Bansha.
Người của Bansha thì ngồi xuống chỗ băng ghế dài, có vài người cũng đặt súng lên bàn, không chút khách sáo vẫy tay gọi phục vụ mang rượu lên, như thể không chút bận tâm với phong ba sắp ập đến.
Vốn dĩ quán bar này không được đông cho lắm, nhưng sau khi người của Song và Bansha ngồi xuống, dường như đã kín chỗ, có vẻ náo nhiệt hơn hẳn.
Bansha sát lại bên tai nói, nói: “Dương, chờ thêm một chút, tôi đã thông báo cho người của ông Suchat rồi, bọn họ đang trên đường tới.”
Tôi cau mày: “Sao không trực tiếp nói tên của Suchat ra luôn?”
“Ngày trước, tôi từng có xích mích với tên này nên muốn nhân cơ hội này cho hắn nếm mùi bất hạnh, được không? Nếu không được thì tôi sẽ bảo với hắn cậu là đối tác làm ăn của ông Suchat, chắc chắn hắn không dám gây sự với cậu đâu.”
Tôi hơi câm nín, nhưng nhớ lại dáng vẻ ngạo mạn ban nãy của tên đó và ánh mắt hắn nhìn mình, xé áo mình là tôi đã muốn nổi điên.
Cho hắn nếm chút mùi khổ cực là điều cần thiết.
Nghĩ đến đây, tôi đập vào tay Bansha: “Được rồi, để người của Suchat qua xử lý hắn, ngồi uống làm chén rượu đã.”
“Cậu ra với các bạn đi, tôi ngồi đây được rồi.”
“Ông ngồi cùng luôn đi.”
“Thôi, đám bạn đó của cậu trông có vẻ là người đường hoàng, kiểu người như tôi không ngồi với họ được đâu.”
Bansha ngồi luôn xuống cạnh chiếc bàn gần đó, ngồi cùng với đàn em của ông ta.
Tôi không ép đối phương nữa, mà quay người nhìn Hoàng Lễ Thành và ba bạn học khác vẫn đang đứng cạnh băng ghế dài, nói: “Mọi người cứ ngồi xuống uống rượu đi, lát nữa là xong chuyện thôi.”
“Ngồi cái con khỉ! Mẹ kiếp, cậu hại chết chúng tôi rồi!” Hoàng Lễ Thành tái mặt, gào lên với tôi.
Tôi nhịn cơn tức, nhìn chằm chằm vào cậu ta mấy giây, sau đó lắc đầu, không thèm chú ý đến đối phương nữa, tôi đi thẳng vào băng ghế, ngồi xuống cạnh Ôn Hân.
“Cậu không sao chứ?” Ôn Hân quan tâm nhìn vào ngực tôi hỏi.
“Không sao.”
“Phương Dương, chúng ta có thể rời khỏi đây không?” Lâm Tĩnh ở một bên chợt hỏi.
“Yên tâm, mấy người bạn của tôi quen tên Song này, bọn họ đang đến rồi, chờ họ tới là chúng ta có thể đi. À, đừng sờ đến điện thoại vội, tránh cho bọn chúng nổi điên lên.”
“Cậu yên tâm, tôi đã nói sẽ không để bất kỳ ai làm hại cậu rồi mà.”
Tôi lại bổ sung thêm với Ôn Hân, sau đó tự rót cho mình một ly rượu.
Ánh mắt của Ôn Hân cứ dừng ở phần ngực tôi.
Tôi thấy hơi bất đắc dĩ: “Cúc áo bị hắn kéo đứt rồi.”
“Những vết sẹo đó từ đâu ra vậy?” Ôn Hân hỏi.
“Nhờ mấy năm ngồi tù đấy.” Tôi mỉm cười đáp thẳng thắn.
“Có đau không?”
“Lúc mới bị thương thì đương nhiên là đau rồi.”
Tôi ngoảnh sang nhìn cô ấy, cảm thấy đối phương hỏi câu này hơi ngớ ngẩn.
Sau đó, tôi ngây ra.
Vì tôi nhìn thấy hình như trong mắt Ôn Hân có một vẻ vừa kỳ lạ vừa quen thuộc.
Kỳ lạ là vì tôi không viết ánh mắt đó hàm chứa điều gì.
Quen thuộc là vì tôi từng nhìn thấy ánh mắt đó. Mấy năm trước, vì kiếm tiền nên tôi làm việc nguyên một ngày một đêm, mỗi khi lê tấm thân mệt mỏi về nhà, nằm trên sofa nghỉ ngơi, thi thoảng Lâm Lạc Thủy đã nhìn tôi bằng ánh mắt này.
Lúc đó, tôi không hiểu được ánh mắt của cô ấy.
Bây giờ, tôi cũng không hiểu được ánh mắt của Ôn Hân.
Tôi không biết rốt cuộc trong đôi mắt của cô ấy đang ẩn chứa những điều gì và cụ thể ra sao.
Có lẽ Đồng An Chi nói đúng rồi.
Mẹ kiếp, ông ấy nhìn người chuẩn thật đấy.
Có lẽ do khoảng cách đối mặt của chúng tôi quá gần, cũng có thể do ánh mắt của chúng tôi hơi có vấn đề, nên Lâm Tĩnh và Từ Triết, còn có Lưu San San đều nhìn tôi và Ôn Hân chằm chằm.
——————–
Chương 157
Chương 157: Đánh một trận
Ôn Hân hoàn hồn lại trước tiên, nhanh chóng nhìn đi nơi khác, nghiêng đầu không dám tiếp tục nhìn tôi nữa.
Hình như gò má cô ấy hơi ửng hồng.
Tôi cũng vội vàng nhìn sang phía khác, đổ hết bia trong cốc vào cổ họng một cách hơi ngượng ngập.
Hơi khó xử rồi.
Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng phát hiện ra vẻ lúng túng của chúng tôi, hai người họ không nhìn tôi nữa, chỉ ôm nhau, ghé vào bên tai mà an ủi lẫn nhau.
Lưu San San thì nhíu mày, không vui hừ lạnh một tiếng, có lẽ cô ta cho rằng tôi cố ý quyến rũ Ôn Hân.
Ôn Hân cúi thấp đầu, không nói tiếng nào mà nhìn xuống chân mình, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Các bạn học đã quay lại chỗ băng ghế dài, Hoàng Lễ Thành vừa ngồi xuống đã nổi đóa hét lên với tôi: “Phương Dương, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, cùng lắm là cho họ đánh một trận, bồi thường chút tiền là được rồi, bây giờ thì sao? Họ lôi cả súng ra rồi, chúng tôi sắp bị cậu hại chết rồi đấy!”
Tôi chẳng buồn chủ ý đến cậu ta, thậm chí chẳng muốn nhìn cậu ta một cái, chỉ chăm chăm uống bia.
Đợi gần mười phút sau, ở lối lên cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân ồn dập.
Có rất nhiều người đến, bởi vì quán bar trở nên chật chội nên không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu người, nghe tiếng bước chân thì có lẽ là ba mươi, bốn mươi người.
Hơn nữa, nhóm người này rõ ràng không phải người của Bansha, cũng không phải người của Suchat, bởi vì bọn họ vừa đi lên đã bao vây luôn đám người của Bansha.
Một tên đầu trọc thân thể cường tráng dẫn đầu đi thẳng đến trước mặt Song, nhỏ giọng nói với hắn vài câu, sau đó quan sát tôi mấy lượt, cuối cùng dời ánh mắt về phía Bansha.
Bansha vẫn uống rượu như không có việc gì, đàn em của ông ta cũng tỏ ra không hề luống cuống.
Khóe miệng của Song nở một nụ cười lạnh.
Người của hắn đều đang nhìn đối phương, chỉ đợi hắn phất tay hạ lệnh.
Khách trong quán bar lại xúm tới, cũng nhìn hắn, ai nấy đều hào hứng đợi xem một màn kịch hay.
Mẹ kiếp, tôi cảm thấy người trong quán bar này đều điên hết cả rồi.
Súng cũng đã được lôi ra, mà họ còn xúm tới đây xem kịch hay, không sợ bị dính đạn lạc sao?
Lẽ nào trận ác đấu giữa Song và Bansha không dùng đến súng?
Quả nhiên Song hét lớn lên: “Cất hết súng đi, lát nữa không được phép dùng thứ đó.”
Hắn vừa dứt lời, mấy tên đàn em của hắn đã cất hết súng trên bàn đi.
Bansha phất tay, đám đàn em của ông ta cũng cất súng vào lại đai lưng quần.
Lúc này, ở lối lên cầu thang lại vang lên tiếng bước chân vội vã.
Chỉ có một người thanh niên đi lên, hình như là người của Song, gã căng thẳng chạy đến trước mặt Song nói một câu gì đó.
Song nhíu mày, đứng dậy đi đến chỗ lối lên cầu thang.
Lối lên cầu thang lại vang lên một loạt tiếng bước chân, nghe cũng rất gấp gáp.
Có ba người đi lên, đi đầu là một người đàn ông có dáng người tầm trung, sắc mặt lạnh lùng, trên cổ có một hình xăm bắt mắt, ông ấy mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây màu đen kết hợp với một đôi giày cùng màu.
Đi theo sau ông ấy là hai người đàn ông có vóc dáng cao ráo đang quan sát tình hình xung quanh với gương mặt không cảm xúc.
Vừa nhìn thấy ba người đàn ông kia, mặt Song đã biến sắc.
Đó là người của Suchat, bởi vì tôi đã từng gặp người đàn ông đi đầu, cũng đã nghe Bansha nói về ông ấy, người này tên là Bangsue.
Bangsue chỉ liếc nhìn Song và Bansha mấy lần, sau đó nhìn quanh, lúc thấy tôi thì đi thẳng về phía tôi.
Một trong hai người đi đằng sau ông ấy lạnh lùng hét lớn lên một tiếng với DJ đang đứng cách đó không xa, nhạc trong quán bar lập tức ngừng lại.
“Ông Bangsue, sao ông lại đến đây?” Song vội vàng đi lên nghênh đón, tươi cười đầy nịnh nọt hỏi.
Bangsue không quan tâm đến hắn mà đi thẳng đến trước mặt tôi, cung kính chắp tay với tôi, nói: “Cậu Dương, xin lỗi vì đã đến muộn, cậu không sao chứ.”
Tôi chắp tay chào lại: “Không sao, vẫn chưa đánh nhau.”
“Không sao thì tốt.” Bangsue thở phào, “Ông Suchat đã biết chuyện, ông ấy cảm thấy rất có lỗi, nhưng vì đang bàn chuyện với ông Đỗ Minh Cường và ông Sangsu nên không thể đích thân đến đây được, hi vọng cậu thông cảm cho. Ông ấy đã cố ý dặn dò tôi phải thay ông ấy nói lời xin lỗi tới cậu Dương, thực xin lỗi vì để cậu gặp chuyện như vậy trên địa bàn của chúng tôi.”
Tôi không để bụng mỉm cười: “Ông Suchat khách sáo rồi, không cần phải xin lỗi, ngược lại là tôi thường xuyên rước thêm rắc rối cho ông ấy, cũng thêm phiền cho ông rồi. Cám ơn ông đã cất công đến đây vì tôi, ngày mai tôi sẽ gặp ông Suchat để cám ơn lần nữa.”
“Không phiền chút nào, ông Suchat đã dặn cậu là đối tác làm ăn rất quan trọng với ông ấy, đây đều là những chuyện mà chúng tôi nên làm.”
Nghe Bangsue nói vậy, sắc mặt của Song ở bên cạnh lập tức trở nên tái mét.
Chắc chắn hắn biết đối tác làm ăn quan trọng nghĩa là gì.
Bangsue lại hỏi: “Cậu Dương, Song sẽ phải trả giá vì hành động vô lễ của hắn đối với cậu, xin hỏi cậu có yêu cầu gì đặc biệt đối với hắn hay không?”
Tôi hơi do dự: “Hắn bảo tôi xuống sàn đấu của hắn đánh nhau một trận, nếu tôi thắng thì hắn sẽ để tôi và bạn tôi rời đi. Hay là để tôi đấu một trận với hắn đi.”
Bangsue ngẩn ra, có vẻ hơi kinh ngạc, định thần lại hỏi: “Cậu Dương, thật ra không cần cậu phải tự động tay đâu, những chuyện này cứ giao cho chúng tôi là được.”
Tôi cười đáp: “Tôi chỉ muốn đánh hắn một trận thôi, vì trông cái bản mặt của hắn đáng ghét quá.”
Gương mặt của Song quả thực khiến tôi chán ghét, nhưng đó chỉ là thứ yếu mà thôi.
Nguyên nhân chính là vì tôi muốn thể hiện một chút trước mặt Bangsue và đàn em của ông ta.
Bởi vì tôi biết, sở dĩ bọn họ tới đây giúp tôi là vì mệnh lệnh của Suchat, sự kính trọng của Bangsue đối với tôi chỉ là xuất phát từ sự kính trọng và nể sợ Suchat thôi, chứ không phải thật tâm.
Người Xiêng La thích võ Moay, để trở thành kẻ mạnh được tôn kính trong nghề của đối phương, tôi phải thể hiện chút gì đó trước mặt bọn họ mới được. Cho dù không nhận được sự tôn kính xuất phát từ nội tâm của họ thì cũng phải khiến cho bọn họ biết, người mà bọn họ giúp đỡ không phải là một kẻ yếu đuối.
Tôi phải cho bọn họ biết, người gọi là cậu Dương này thật ra rất giỏi đánh nhau, cũng rất hung phãn.
Lý do tôi chọn Song thứ nhất là vì hắn thực sự khiến tôi thấy ghét, thứ hai là vì tôi biết thật ra Song cũng rất giỏi đánh đấm. Vừa rồi khi kéo cánh tay hắn, tốc độ và sức mạnh của đối phương khiến tôi rất kinh ngạc.
Nghe tôi nói vậy, Bangsue không khuyên tôi nữa, chỉ gật đầu: “Được, tôi sẽ đi sắp xếp.”
“Sàn đấu của hắn ở dưới tầng hầm đúng không? Chúng ta xuống tầng hầm đánh thôi.”
“Được, chúng ta xuống đó. Đúng rồi, là người này đã đắc tội với cậu sao? Cậu định xử lý thế nào?” Bangsue chỉ vào Imo đang ngồi ở không xa.
Imo vừa có vẻ rất căng thẳng, vừa hơi nghi hoặc. Hiển nhiên gã biết tình hình hiện tại có chút bất ổn, nhưng lại không biết rốt cuộc Bangsue là ai, có lẽ còn tưởng Song có thể bảo vệ mình.
“Giao gã cho tôi.”
Tôi nói với Bangsue, sau đó đứng dậy, đi đến băng ghế dài.
Hai người đi theo Bangsue tiến tới, túm lấy mái tóc vàng óng của Imo, lôi gã đến trước mặt tôi.
“Bọn mày muốn làm gì? Buông tao ra, mau buông tao ra! Song, tại sao không ngăn bọn chúng lại? Mau bảo người của anh ra tay đi.”
Hai cánh tay của Imo đều đã bị trật khớp, không thể giãy giụa, gã chỉ có thể lớn tiếng gào thét.
Đợi đến khi gã bị lôi đến trước mặt, tôi cất giọng lạnh lùng: “Thằng Tây kia, sau này còn để tao thấy mày trêu chọc phụ nữ Hoa Hạ nữa, tao sẽ lấy mạng mày.”
Dứt lời, tôi nhấc chân, đạp mạnh vào đũng quần gã một phát.
——————–
Chương 158
Chương 158: Đấu quyền
Gã kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống, không ngừng thét gào, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Quán bar trở nên yên tĩnh, nhóm khách vừa rồi còn phấn khởi hô hào muốn xem náo nhiệt, nhưng hiện tại có vẻ như bọn họ không thể phấn khích.
Trên băng ghế dài, đám Hoàng Lễ Thành trợn tròn mắt, khó tin nhìn về phía tôi và Imo đang lăn lộn trên mặt đất.
Tôi xoay người, bình tĩnh nhìn đến chỗ Song.
Song miễn cưỡng nở một nụ cười: “Anh Dương, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi. Tôi không biết anh là bạn của ông Suchat, tôi xin lỗi anh, tôi không nên vô lễ với anh, xin lỗi.”
Tôi mỉm cười lạnh nhạt: “Muộn rồi, tôi đã nhắc anh, nhưng anh không nghe, bây giờ xin lỗi thì đã muộn rồi. Anh yên tâm, tôi không lấy mạng anh đâu, chỉ cần anh đánh với tôi một trận mà thôi.”
“Tôi… Anh Dương, anh biết đấy, tôi không phải là đối thủ của anh, tha cho tôi đi.”
Tôi chẳng buồn để ý tới hắn, quay người đi đến bên cạnh băng ghế sofa, nói với Ôn Hân: “Tôi đã nói sẽ không để bất cứ ai làm hại cậu. Bây giờ không sao rồi, các cậu về trước đi, tôi xuống sàn đấu ngầm đánh một trận đã, lát nữa sẽ gọi các cậu đi ăn đêm sau.”
Nói xong, tôi mỉm cười với nhóm Ôn Hân và Từ Triết.
“Bansha, ông sắp xếp một vài người đưa bạn tôi về khách sạn. Bangsue, làm phiền ông đưa tôi xuống sàn đấu của Song nhé, dẫn cả hắn theo nữa.”
“Tôi không muốn về khách sạn, tôi muốn đi xem cậu đấu, có được không?” Ôn Hân đột nhiên đứng dậy nói.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Nơi đó có hơi hỗn loạn, các cậu nên về trước thì hơn.”
Ôn Hân cắn môi: “Tôi không sợ, tôi biết cậu sẽ không để bất cứ ai làm hại tôi.”
Tôi ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì.
Sở dĩ tôi nói câu đó là muốn an ủi Ôn Hân, để cô ấy không bị căng thẳng, nhưng bây giờ…
Bây giờ nhớ lại, câu nói đó hình như có lực sát thương không nhỏ đối với con gái. Nếu trước kia Ôn Hân đã có ý với tôi thì khi nghe thấy câu nói này sẽ càng này kia hơn rồi.
Nhưng dự tính ban đầu của tôi không phải như vậy mà.
Hơn nữa, tôi không có ý gì đặc biệt với Ôn Hân cả.
Cô ấy rất xinh đẹp, không kém Bạch Vi là bao, có thể nói là mỗi người một vẻ, nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ gì với cô ấy cả.
Có rất nhiều cô gái đẹp trên đời này, tôi cũng đã từng gặp không ít, nhưng đâu thể nào gặp người nào là yêu người nấy như ngựa đực được.
Chỉ có thể nói người như Ôn Hân có tâm địa tốt, tính cách cũng cởi mở thoải mái hơn trước kia, nên làm bạn cũng được.
Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã không nên nói câu đó.
“Để tôi đi với cậu đi.”
Trong lúc tôi đang ảo não, Ôn Hân lại lên tiếng.
“Tôi cũng muốn đi, cho chúng tôi đi theo với.” Từ Triết cũng đứng lên.
Tôi do dự một lúc, cuối cùng gật đầu.
Ôn Hân tỏ ra rất vui vẻ, vội vàng cầm túi xách đi ra khỏi dãy ghế sofa, sau đó đến đứng bên cạnh tôi.
Cô ấy đứng cách tôi rất gần, có lẽ cảm thấy đứng cạnh tôi như vậy mới có cảm giác an toàn.
Tôi thậm chí còn nhìn thấy cô ấy nhấc tay lên được một nửa rồi lại hạ xuống, hình như là muốn khoác tay tôi. Có lẽ cô ấy cảm thấy như vậy không phù hợp lắm nên cuối cùng đành thôi.
Thấy Ôn Hân bước ra, Từ Triết kéo Lâm Tĩnh đi theo. Lưu San San và các bạn học khác thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau rồi cũng xách túi và balo của mình rời khỏi băng ghế, đứng hết bên cạnh tôi.
Sau cùng là Hoàng Lễ Thành, sắc mặt cậu ta rất phức tạp, cũng rất khó coi, có lẽ là không ngờ sự việc sẽ biến thành thế này. Vừa rồi, cậu ta còn lớn tiếng chửi mắng tôi, nhưng nháy mắt sau đã tránh được một kiếp nạn nhờ tôi.
Sau vài giây bối rối, cuối cùng cậu ta vẫn đi ra, đứng bên cạnh tôi giống như những người khác, trên mặt nở nụ cười lúng túng mà nịnh nọt: “Phương Dương, lần này đúng là nhờ có cậu, nếu không bọn tôi thật không biết phải làm thế nào.”
Tôi không để ý đến cậu ta, chỉ nói với Song vẫn đang tái mặt: “Anh Song, mời dẫn đường đến sàn đấu ngầm của anh.”
Song liếc nhìn tôi, rồi nhìn sang Bangsue đang có vẻ mặt lạnh lùng ở bên cạnh, sau đó cười trừ nói “Được, anh Dương, xin mời đi bên này.”
Nói xong, hắn dẫn đầu đi đến góc cầu thang.
“Bọn mày đợi ở đây, không đứa nào được đi theo đâu đấy.” Lúc đi ngang qua mấy người đàn em, hắn không quên dặn dò một tiếng.
Hiển nhiên hắn sợ bọn đàn em của mình đi theo làm hỏng chuyện, không cẩn thận chọc giận Bangsue, hoặc là chọc cho tôi và mấy người bạn của tôi không vui thì hắn thảm ngay.
Trước kia, Bansha từng nói với tôi, người quyết định mọi chuyện của thế giới ngầm ở Chiêng May là Suchat, không ai có thể chống lại ông ta, những người khác đều chỉ là con chó con mèo, hoặc là những người làm việc giúp Suchat mà thôi.
Không biết tên Song này làm việc cho Suchat hay là con chó con mèo, tôi chỉ biết hắn xui xẻo rồi.
Thấy Song cất bước đi đến góc cầu thang, đám đàn em của Bangsue đuổi theo, theo sát bên cạnh hắn.
“Bansha, để lại vài anh em trông chừng bạn tôi là được rồi, còn đâu cho những người khác về đi.”
Tôi nói với Bansha, sau đó đi theo Song.
Ôn Hân theo sát bên phải tôi, Bangsue đi bên trái, một đàn em còn lại của ông ấy đi phía sau, nối tiếp là đám người Từ Triết và Lâm Tĩnh, Lưu San San.
Bansha dặn dò mấy câu với người của ông ta, sau đó dẫn năm, sáu anh em đi theo phía sau đám người Từ Triết.
Đàn em của Song không ai động đậy, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn chúng tôi xuống lầu.
Xuống đến tầng một, Song đưa chúng tôi đi vào một hành lang có ánh đèn mờ. Đi xuống một cầu thang nữa, Song bảo người canh cửa mở một cánh cửa sắt ra, cảnh vật trước mắt chúng đã bừng sáng.
Sàn đấu ngầm này rộng ít nhất năm sáu trăm mét vuông, rất lớn. Ở giữa là một sân đấu quyền, xung quanh xếp đầy ghế ngồi, còn có đến mấy điểm đặt cược, quầy bar cung cấp rượu và thức ăn.
Quán bar này của hắn là một kiến trúc độc lập, bên cạnh có một thảm cỏ. Có lẽ sàn đấu ngầm này là được đào thẳng từ quán bar xuống bên dưới thảm cỏ. Xây nên một nơi lớn như vậy chắc chắn đã tốn không ít tiền và tâm huyết.
Giờ phút này, trên sàn đấu ở chính giữa có một cặp võ sĩ đang thi đấu, họ đang đấu Muay. Hai bên đều không đeo găng tay, chỉ quấn băng vải, tay ai nấy đều đã nhuốm máu loang lổ.
Bên dưới sàn đấu có không ít khán giả đứng quanh, họ đang vẫy vé cược trong tay hào hứng hét gào hoặc chửi mắng.
Thấy chúng tôi tiến vào sàn đấu, vài người đi tới, nghi ngờ hỏi Song có chuyện gì.
Song không dám nói rõ, chỉ nói là bạn của ông Suchat muốn đến đấu quyền.
Nghe đến hai chữ Suchat, mặt mấy người kia biến sắc, một trong số đó vội vàng chạy nhanh vào một căn phòng.
Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên gầy ốm khoảng năm mươi tuổi đi ra từ căn phòng đó, bước nhanh về phía chúng tôi.
Người đàn ông trung niên này rõ ràng có quen biết Bangsue, từ xa đã chắp hai tay chào ông ấy.
“Anh Bangsue hạ cố đến thăm, Willen tôi không kịp nghênh đón từ xa, mong anh đừng trách tội.”
Bangsue chào lại, thờ ơ đáp: “Willen, đối tác của ông Suchat dẫn theo vài người bạn đến chỗ ông chơi, thằng con trai ngoan của ông là Song lại vô lễ với cậu ấy, muốn bắt chẹt cậu ấy ấy, thậm chí còn muốn cướp bạn gái của người ta, ông nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?”
——————–
Chương 159
Chương 159: Đánh một trận
Sắc mặt Willen biến đổi: “Ông Bangsue, làm…làm sao mà Song có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy được? Cho dù có cho nó ăn gan hùm mật gấu đi chăng nữa thì nó cũng không dám vô lễ với đối tác của ông Suchat. Phải rồi, xin hỏi đối tác này là ai vậy?”
Bangsue cười lạnh: “Đó là cậu Dương. Ông Suchat rất xem trọng đối tác này. Còn việc Song có làm chuyện hoang đường đó không, ông tự đi mà hỏi hắn đi.”
Nghe vậy, mồ hôi lạnh của Willen chảy ròng ròng, nhìn Song với ánh mắt không thể tin được.
Song cúi đầu: “Xin lỗi, con không biết anh Dương là đối tác của ông Suchat. Nếu biết thì cho con mười lá gan con cũng không dám vô lễ với anh Dương, thực ra đây đều là họa do Imo gây ra, con…”
“Mày còn dám ngụy biện!”
Hắn còn chưa kịp nói xong, Willen đã cho hắn một cái tát, cực kỳ vang dội.
“Cậu Dương.” Willen quay qua nhìn tôi, cúi người:
“Cậu Dương, xin lỗi, con trai tôi xưa nay vốn ngang ngược quen rồi. Đều là lỗi của tôi, tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng. Lần này tôi sẽ dạy dỗ nó thật mạnh tay, nhất định sẽ không để cậu Dương thất vọng, tôi sẽ bảo nó tìm lúc nào đến tận cửa xin lỗi cậu Dương…”
“Đến tận cửa xin lỗi thì không cần đâu.” Tôi cười, phất tay ngắt lời ông ta, vì tôi biết thực ra nói vậy là để phủi tội cho Song.
“Vậy…nếu cậu Dương có yêu cầu gì, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ khiến cậu Dương hài lòng.”
“Ha ha, ông yên tâm, tôi không làm khó ông đâu, nhưng vừa nãy anh ta muốn lên võ đài đánh một trận với tôi, cái này nói lời phải giữ lời đấy. Chỉ cần anh ta lên võ đài đánh với tôi một trận là được, tôi không có yêu cầu gì khác.”
Willen sững sờ: “Lên võ đài đánh một trận?”
“Phải.”
Willen nghi ngờ nhìn tôi, rồi lại quay đầu nhìn con trai.
Sắc mặt Song tái mét, hắn cúi thấp đầu.
Sắc mặt Willen dần trở nên nặng nề, có lẽ từ sắc mặt của Song, ông ta nhận ra trận này không dễ dàng.
Tôi cười lạnh: “Sao? Tôi không bảo Bangsue xử lý anh, chỉ muốn đường đường chính chính đánh với anh một trận mà cũng không muốn à?”
Willen vội gật đầu: “Muốn, tất nhiên là muốn chứ. Có thể lên võ đài đánh một trận với cậu Dương là vinh dự của Song, nó vui lắm.”
Nói xong ông ta liếc nhìn ra hiệu cho Song, Song cúi đầu cười gượng, nói mình rất sẵn lòng.
“Vậy đừng nói nhảm nữa, bắt đầu luôn đi.”
“Được.”
Willen không dám nói gì thêm, vội vã đưa chúng tôi đến phòng thay đồ.
Tôi bảo Từ Triết và Ôn Hân tìm chỗ nào đó mà ngồi, bảo đàn em của Bangsue đến bảo vệ họ rồi mang cho họ chút đồ ăn nước uống linh tinh, còn Bangsue hai đàn em của ông ta thì đi theo tôi.
Đi vào phòng thay đồ, tôi đang định thay quần áo thì chuông điện thoại vang lên.
Tôi cầm lên xem thì hơi bất ngờ, Bạch Vi gọi cho tôi.
Kể từ lần trước khi tôi trở về khách sạn với cơ thể đầy mùi rượu trộn lẫn với hương nước hoa của người phụ nữ khác, tối đó Bạch Vi khuyên tôi không nên tiếp xúc với Đỗ Minh Cường, rồi chúng tôi xảy ra mâu thuẫn thì cô ấy không chủ động nói chuyện với tôi nữa, càng không chủ động gọi điện cho tôi.
Thế nên cuộc điện thoại này làm tôi thấy bất ngờ, mà giờ đã hơn mười giờ tối rồi.
Vừa cảm thấy nghi hoặc, tôi nhấn nút nghe, rồi tôi nghe thấy giọng nói sốt ruột của Bạch Vi: “Phương Dương, anh đang ở đâu? Có phải là đang đánh nhau với người khác không?”
Tôi sững sờ: “Sao cô biết?”
“Tôi nhìn thấy video rồi.”
“Video gì?”
“Video trong nhóm chat của các đồng nghiệp trong công ty, trong video anh đánh gãy tay của một tên người nước ngoài, còn bị bao nhiêu tên người Xiêng La vây quanh.”
Tôi nhíu mày: “Video trong nhóm đồng nghiệp? Ai gửi?”
“Một đồng nghiệp tìm thấy trên APP đăng tải video trong nước, sau đó gửi vào nhóm.”
Tôi ngơ ngác, có lẽ là trong quán bar có người Hoa Hạ vây xem, sau đó quay lại đăng lên, rồi đồng nghiệp vừa hay nhìn thấy.
Nhưng cũng có thể là do ai đó có âm mưu cố tình quay lại. Mục đích rất đơn giản, muốn bôi nhọ tôi.
Nếu là giả thiết thứ hai thì những người đó thật là vô vị, âm mưu gì cũng dùng được, dù là một cơ hội còn chẳng được tính là cơ hội cũng muốn vồ lấy.
Đối với tôi thì cái video đánh nhau hoàn toàn chẳng là gì.
Nếu có người comment bên dưới video nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người like, khen tôi đánh rất hay.
Có rất nhiều người ghét thứ rác rưởi như vậy.
“Phương Dương, sao vậy? Sao anh không nói gì?” Bạch Vi hỏi trong điện thoại, giọng rất lo lắng sốt ruột.
“Không sao, cô yên tâm đi, giờ tôi đã không có chuyện gì rồi.”
“Anh đang ở đâu?”
“Vẫn còn đang ở quán bar trong video.”
“Anh mau về đi, ngộ nhỡ đánh nhau với họ thì anh sẽ chịu thiệt đấy.”
Tôi biết cô ấy lo lắng cho tôi, thế nên tôi cảm kích nói: “Giám đốc Bạch, cảm ơn sự quan tâm của cô. Nhưng cô yên tâm, tôi thực sự không sao cả. Có mấy người bạn quen ông chủ của quán bar này đã tới giảng hòa rồi, tôi ngồi một lát rồi đi.”
“Thực sự không sao à?”
“Chắc chắn trăm phần trăm.”
Hình như Bạch Vi đang thở phào ở đầu bên kia: “Không sao là tốt, tôi chỉ sợ với tính cách của anh…Đừng hiểu lầm, ý tôi không phải là tính anh có vấn đề gì, chỉ là anh có hơi…hơi ngay thẳng, cũng hơi bướng bỉnh mà thôi. Phải rồi, tôi thấy trên video anh đi cùng mấy thanh niên, đó là bạn đại học của anh à?”
“Ừ, là mấy người bạn cũ mà lần trước tôi bảo sẽ đến Chiêng La đi du lịch rồi tụ tập ấy.”
“Vậy anh đi với bạn đi, nhớ đừng có đánh nhau với người ta là được. Mau rời khỏi cái quán bar đó đi, tôi thấy trên video chỗ đó loạn lắm, dễ xảy ra chuyện.”
“Được, lát nữa tôi đi ngay.”
“Vậy tôi không làm phiền anh nữa, bye bye.”
“Ừ, bye bye.”
Lúc sắp cúp máy, tôi không kìm được mà hỏi một câu: “Giám đốc Bạch, cô có muốn ra ngoài ăn đêm không?”
“Ăn đêm á? Thôi khỏi đi. Anh đi chơi với bạn mà, tôi thì là người ngoài, không tiện lắm.” Hiển nhiên là Bạch Vi hơi do dự.
“Không phiền đâu, một người bạn của tôi từng gặp cô đấy, nói là muốn gặp lại cô.”
“Bạn anh từng gặp tôi à? Nam hay nữ vậy?”
“Nữ, là cô gái xinh đẹp trong video ấy, cô ấy tên là Ôn Hân.”
“À, thảo nào tôi thấy cô ấy hơi quen, nhưng không nhớ là gặp ở đâu rồi, cô ấy làm gì vậy?”
“Cô ấy làm việc ở một công ti đầu tư mạo hiểm, cũng ở Thịnh Hải đấy.”
“Anh nói vậy hình như tôi nhớ ra một chút rồi.”
“Vậy lát nữa cô có đi ăn đêm với bọn tôi không?”
Bạch Vi lại do dự, mãi một lúc sau mới nói: “Để tôi xem đã, tôi sợ đến lúc các anh ra khỏi quán bar rồi thì muộn quá.”
“Không muộn đâu, hay là lúc tôi ra thì tôi lại gọi cho cô nhé?”
“Ừ, được.”
“Vậy lát gọi lại, bye bye.”
“Bye bye.”
Cúp máy xong, tôi cúi đầu im lặng một lúc, rồi tôi cất điện thoại đi, thay quần đấm bốc mà Willen chuẩn bị cho tôi.
Bangsue vừa nói tin tức về Song mà ông ta biết cho tôi, vừa giúp tôi thắt đai.
Không bao lâu sau, tôi để hở đùi lộ cả nửa người trên đi ra phòng tay đồ, men theo con đường đi tới võ đài đấm bốc.
——————–
Chương 160
Chương 160: Trận đấu kịch liệt
Hai quyền thủ trên sàn đấu khi nãy không biết đã đấu xong, hay bị Willen gọi xuống, mà sàn đấu trống không, bên trên chỉ có mấy người đang dùng khăn lau sàn, khán giả bên dưới thì bất mãn xì xào.
Thấy tôi đi ra, mọi người xung quanh đều nhìn sang. Sau khi trông thấy nửa thân trên để trần và bàn tay quấn vải của tôi, họ đều hào hứng reo hò.
Có không ít người đang chỉ trỏ vào tôi, sau đó hỏi người bên cạnh xem tôi có lai lịch thế nào, có giỏi hay không…
Bọn họ đã coi tôi là quyền thủ.
Chờ đối thủ của tôi cũng đi ra, sau khi phân tích ai mạnh ai yếu xong, họ bắt đầu đặt tiền cược.
Tôi đi men theo con đường mà đám đông tự động tránh ra, đi thẳng xuống dưới sàn đấu.
Bấy giờ, tôi mới phát hiện Từ Triết và Ôn Hân cũng ở đây, ở một vị trí cách sàn đấu gần nhất.
“Phương Dương, hay là thôi đi.”
Lúc tôi chuẩn bị lên sàn, Ôn Hân chợt kéo tay tôi, có vẻ căng thẳng và bất an nói.
Tôi mỉm cười: “Yên tâm, tôi không sao đâu.”
“Nhưng…”
“Ban nãy ở trên tầng hai, tôi trông bản mặt của Song rất đáng ghét, nên muốn đấm vỡ mặt hắn. Vả lại, thật ra đánh nhau là một chuyện rất đã.”
Ôn Hân cắn môi, cuối cùng vẫn buông tay tôi ra.
“Mọi người chờ ở đây nhé, đừng chạy lung tung, Bansha và người của ông ta sẽ bảo vệ các cậu.”
Dứt lời, tôi kéo sợi dây thừng, nhảy lên sàn đấu.
Khán giả bên dưới đều tỏ ra phấn khích, reo hò và huýt sáo không ngừng.
Thật ra, tôi thấy hơi căng thẳng, vì đây là lần đầu tiên tôi lên sàn đấu, cũng là lần đầu đối diện với nhiều khán giả thế này. Trước kia, tôi chỉ đánh nhau với người của Đỗ Minh Cường trong phòng giam chật hẹp thôi, chứ không có nhiều người xem thế này.
Bangsue cũng nhảy lên, tiếp tục nhắc lại các thông tin mà ông ấy biết về Song cho tôi.
Theo Bangsue nói, dù trước đây ông ấy chưa từng thấy Song đánh nhau, nhưng nghe nói hắn rất mạnh, động tác cũng rất nhanh, xuống tay thì rất tàn nhẫn. Vẻ bề ngoài gầy gò, nho nhã đó chính là điểm đánh lừa đối thủ lớn nhất, thường khiến đối thủ xem thường hắn, sau đó hắn sẽ xử lý họ một cách nhanh gọn nhẹ.
Loại võ Song dùng là Muay truyền thống, mà sở trường của môn võ này là dùng chân. Sự nhanh nhạy của Song khiến hắn tung cú đá rất nhanh, đầu gối và khuỷu tay cũng rất linh hoạt, Bangsue đặc biệt nhắc tôi phải nhớ những điều này.
So với hắn, khuyết điểm của tôi là chưa từng học võ theo một hệ thống nào cả, tôi chỉ đánh đấm theo bản năng như bọn lưu manh trên phố thôi.
Nhưng ba năm ở trong tù, hai năm trước, tôi thường xuyên đánh nhau với người của Đỗ Minh Cường, đó là kiểu đánh đấm không màng tới mạng sống. Một năm nhàn nhã sau đó, tôi vẫn thường luyện tập với bọn họ, có thể nói kinh nghiệm thực chiến của tôi chắc chắn không kém gì Song, khéo tôi ra tay còn tàn nhẫn hơn hắn.
Khi Đỗ Minh Cường mới vào tù, có ba gã đàn em của ông ta vào theo, người có thể đi theo ông ta thường xuyên chắc chắn có thân thủ không tầm thường. Trong đó có một gã rất giỏi võ Muay, tôi cũng học được chút ít từ gã.
Hơn nữa, khi ở trong tù, hầu như ngày nào tôi cũng chống đẩy và gập bụng, nên chắc chắn hình thể và sức khỏe hơn Song không ít.
Chắc đấm vỡ mặt hắn cũng không thành vấn đề.
Tôi vừa nhảy lên sàn đấu chưa được bao lâu, Song cũng đi ra từ lối của phòng thay đồ ở phía đối diện.
Hắn cũng đã thay một chiếc quần soóc đấu, tay đeo găng, hai cánh tay đều thắt dây đan, đầu cũng đeo khăn.
Trong tiếng Xiêng La, sợi dây đeo trên bắp tay của võ sĩ Muay gọi là Paprajiat, vòng đeo trên đầu là Mongkon, chúng đều là vật biểu tưởng trong hệ thống võ Muay.
Người đấu Muay hầu như đều đeo hai vật này, sau khi lên sàn đấu, có người sẽ bỏ vòng đeo trên đầu xuống, nhưng rất nhiều người vẫn tiếp tục thắt dây ở cánh tay.
Tôi không phải là người Xiêng La, nên đương nhiên không đeo mấy thứ này.
Vừa nhìn thấy Song, cả sàn đấu lập tức im phăng phắc, nhưng chỉ một lát sau, lại vang lên tiếng reo hò hưng phấn.
Bọn họ biết Song là cậu chủ ở đây, hắn đích thân lên sàn đấu, đương nhiên khiến họ càng phấn khích hơn.
Chẳng mấy chốc, khi trận đấu này chưa đặt cược, rất nhiều người đã bừng bừng hứng khởi. Họ đến đây là muốn cá cược thi đấu, chỉ có việc này mới có thể khiến họ xem trận đấu một cách kích thích hơn.
Nhưng Willen chưa mở sòng, dẫu sao đây cũng là con trai của ông ta, còn đối thủ của bố con họ lại là người ông ta không thể chọc vào.
Song nhảy lên sàn đấu, bái lạy tứ phía cầu nguyện xong thì tháo vòng đeo đầu xuống.
Thật ra, sở dĩ trông hắn gầy gò chỉ là vì khung xương của hắn nhỏ thôi, chứ cơ bắp không ít chút nào. Cơ thể hắn rất cường tráng, đặc biệt là bắp thịt ở hai chân, vừa nhìn đã biết có sức bật rất mạnh.
Ở đây không có trọng tài, chỉ có một người điều khiển trận đấu.
Điều này có nghĩa là không có quy tắc nào trên sàn đấu này cả, thắng hay thua sẽ lấy việc đối phương có bò dậy nổi hay không để định đoạt.
Có lẽ người chủ trì đã biết có chuyện gì xảy ra, nên sắc mặt hơi cứng nhắc lên sàn nói vài câu, thậm chí còn không báo tên của tôi và Song, mà chỉ nói trận này là giao lưu hữu nghị, không cá cược, cũng không đấu sinh tử.
Cùng với tiếng “Go” của người chủ trì vang lên, tôi chầm chậm bước ra giữa sàn đấu từ một góc.
Song hơi cúi đầu, cắn răng, cũng đi tới.
Tôi mỉm cười thờ ơ: “Song, tôi đã cho anh cơ hội rồi, đây là tự anh chuốc lấy, tôi khuyên anh cứ thả lỏng, đánh một trận nghiêm túc với tôi, không thì tôi sẽ ra tay càng mạnh đấy.”
Hắn không đáp lời, chỉ đưa hai quả đấm ra phía trước, khẽ cúi người về phía tôi.
Một lát sau, ánh mắt của hắn đã trở nên hung hãn.
Tôi ngưng cười, cũng giơ nắm đấm ra chào lại hắn, sau đó giữ nguyên tư thế chân trái đặt lên trước, rồi từng bước chầm chậm áp sát đối phương.
Hắn không lùi lại, cũng xông lên, chỉ giữ nguyên tư thế hai tay giơ lên không, chậm rãi di chuyển sang bên cạnh.
Người linh hoạt và nhanh nhẹn rất thích chiến thuật này, họ sẽ không ngừng thay đổi vị trí đứng và đường đi quanh đối thủ, thông qua tốc độ di chuyển nhanh chóng và nắm bắt cơ hội, hoặc né đòn tấn công của đối phương.
Có thể xác nhận một điều là động tác của Song nhanh hơn tôi.
Rõ ràng hắn đã được huấn luyện chuyên nghiệp, trọng tâm luôn rất vững trong quá trình di chuyển, mỗi bước chân đều có thể giữ được đủ tính linh hoạt và khoảng cách tiến lùi.
So ra, tôi chỉ như một tay mơ, dù có thể giữ được trọng tâm, nhưng bước chân rất rời rạc, hơn nữa tôi không dám di chuyển quá nhanh, sợ để lộ ra điểm sơ hở.
Trong tình huống một người nhanh, một người chậm, Song đã thành công đi một vòng quanh người tôi, khiến tôi lộ ra điểm vụng về.
Có nhiều người ở phía dưới không biết Bangsue bắt đầu huýt sáo và cười ầm lên, người khoa trương hơn một chút thì vừa chửi tôi ngu như bò, vừa chỉ ngón tay cái xuống dưới.
Tôi không để bản thân bị tiếng động bên dưới làm ảnh hưởng, giữ bình tình, từng bước chèn ép không gian đi vòng tròn của Song.
Cuối cùng, tôi đã ép Song vào một góc.
Có lẽ biết mình không thể đi vòng vòng được nữa, và có thể cuối cùng đã tìm thấy được cơ hội, tôi vừa bước một bước khá lớn thì Song đột nhiên quay người một vòng, gạt mạnh chân vào bắp đùi của tôi.
Tôi không kịp né, chỉ có thể căng cứng chân, chịu môt cú đá của hắn.
Một luồng sức mạnh to lớn khiến tôi cảm thấy hình như chân mình đã gãy, cơn đau đớn kịch liệt khiến tôi suýt nữa ngã khụy.
Nhưng tôi vẫn gắng gượng được, nhân lúc hắn rụt chân lại, tôi lại bước lên, liên tục tung vài cú đấm về phía hắn.
Hắn giơ hai tay lên che đầu, sau khi trúng hai cú đấm của tôi, hắn chợt lên gối đánh tới.
Tôi chật vật né cú lên gối của hắn, nhưng lại để hắn chạy ra khỏi cái góc đó.
Hắn lại bắt đầu dùng chiến thuật đi vòng vòng.
——————–
Chương 151: Quá nhiều rồi
“Chuyện này… Cậu nhóc này…”
“Anh Đồng, tôi không còn là trẻ con nữa. Được rồi, chuyện của tôi tạm thời cứ đến đây đã. Bây giờ quan trọng nhất là tỉ lệ đổ vốn và phân phối của đôi bên, đối với vấn đề này, anh Đỗ và ông Suchat cần một vài việc để suy xét. Chi bằng chúng ta tạm thời lược bớt vấn đề này mà nói đến những chuyện khác, ví dụ như sẽ làm miếng đất nào trước, tình hình đất đi ở đó, kế hoạch ban đầu của dự án, vân vân.”
Đồng An Chi cũng gật đầu một cách bất đắc dĩ: “Cũng được, vậy thì tạm thời không nói đến vấn đề này nữa.”
Đỗ Minh Cường cũng gật gật đầu: “Được, vậy chúng ta tạm thời gác vấn đề này qua một bên.”
Nói đến đây, bầu không khí lại khôi phục trạng thái thả lỏng và hòa hợp như ban nãy, Đồng An Chi cũng bắt đầu thảo luận với mấy người kia về chuyện của miếng đất.
Trên thực tế, trong số họ chỉ có mỗi Đồng An Chi là dân chuyên. Hiển nhiên, ông ấy đã tìm hiểu vì chính sách và thị trường của Xiêng La, gần như hiểu biết về tất cả các phương diện.
Khi liên quan đến vấn đề hành chính thì cùng lắm có thêm Sangsu hiểu biết.
Đỗ Minh Cường và Suchat lúc trước chưa từng có việc gì dính tới bất động sản, giống như tôi vậy, là ba kẻ hỏi gì thì cũng không biết.
Qua lời giải thích của Đồng An Chi và Sangsu, tôi biết được một số chính sách và quy định của Xiêng La trong mảng bất động sản, ví dụ như phân hóa màu sắc của các khu đất. Khu đất mà Đồng An Chi ưng ý nhất được chia thành màu nâu, thuộc khu vực đất dùng cho nhà ở với mật độ cao.
Ví dụ như Xiêng La không có cách nói “hệ số sử dụng đất”, nhưng sẽ có đủ loại tiêu chuẩn rõ ràng, ví dụ như độ cao của kiến trúc không được vượt quá hai lần độ rộng của con đường giáp ranh, độ rộng này bao gồm cả vỉa hè, bồn cây và khoảng cách từ khối kiến trúc đến mép đường, vân vân…
Một khối kiến trúc cách đường 10 mét, vỉa hè rộng 3 mét, bồn cây rộng 2 mét, độ rộng của các làn đường là 12 mét, vậy nên khối kiến trúc này không được cao quá 54 mét, tương đương với việc chỉ có thể xây khoảng mười lăm tầng thôi.
Ví dụ như báo cáo đánh giá tác động môi trường của Xiêng La, gọi tắt là EIA, thứ này rất phức tạp. Nếu hàng xóm ở quanh mảnh đất này có ý kiến về dự án, cảm thấy khu chung cư sẽ che khuất ánh sáng mặt trời của họ hoặc làm ô nhiễm không khí của họ, không đồng ý xây dựng tòa cao ốc ở đây thì có khả năng sẽ không lấy được EIA.
Đối với tình hình này, trước hết phải dùng một số biện pháp khách sáo, ví dụ như mua quà tới thăm hỏi và thuyết phục hàng xóm.
Các biện pháp kém khách sáo hơn thì giao cho Đỗ Minh Cường và Suchat xử lý.
Thêm nữa, đất đai ở Xiêng La đều thuộc sở hữu tư nhân hoặc doanh nghiệp, không phải như ở Hoa Hạ cứ có quan hệ là được, ở đây bắt buộc phải dùng tiền thật bạc thật để đánh động người ta.
Vả lại giá đất ở Chiêng May chẳng hề rẻ, không kém hơn thành phố tuyến hai ở Hoa Hạ là bao. Ở khu vực thành thị phồn hoa thì nơi đắt nhất có thể lên đến hơn 200 nghìn baht cho một waa vuông.
Một waa vuông của Xiêng La tương đương với 4m2, nơi nào đắt thì cũng tương đương với 50, 60 nghìn baht một mét vuông, đổi thành tệ cũng đến hơn mười nghìn tệ một mét vuông.
May mà mảnh đất mà Đồng An Chi ưng bụng không nằm ở khu đất phồn hoa tấp nập nên giá cả cũng rẻ đi nhiều, theo những gì ông ấy và Sangsu tìm hiểu được thì giá đất nền ở khu đó dao động trong khoảng một trăm nghìn đến 130 nghìn baht một waa vuông.
Khu đất nền rộng mười nghìn waa vuông, chỉ riêng tiền mua đất đã cần hơn một tỉ baht Xiêng La, chẳng trách Đồng An Chi nói tốt nhất nên đầu tư từ 1 tỷ rưỡi tới 2 tỉ, nếu không đến cả tiền mua đất cũng phải gom góp.
Cứ như thế mà tính thì sẽ phải đầu tư rất nhiều tiền, tóm lại ngành này không dễ dàng như tưởng tượng đâu.
Đây mới chỉ là vốn đầu tư cho dự án đầu tiên thôi, sau này khi các dự án càng làm càng lớn, chắc chắn sẽ phải thêm tiền đầu tư, khi làm dự án lớn có khả năng sẽ cần tới vài tỷ hoặc hàng chục tỷ ở bước đầu.
Đến lúc đó, tôi cũng không biết bản thân mình tìm đâu ra tiền mà đầu tư.
Cuộc đối thoại này cũng không kéo dài quá lâu, bắt đầu từ sáu giờ, ăn cơm xong đã gần bảy giờ, sau đó bàn bạc tới tận chín rưỡi mà chỉ nói tới một số ý tưởng ban đầu và vài vấn đề dự đoán trước thôi.
Đồng An Chi biết tôi còn phải chạy đi tụ tập với bạn cùng lớp, cho nên lúc chín giờ rưỡi ông ấy đưa ra đề nghị về khách sạn nghỉ ngơi. Đợi Đỗ Minh Cường và Suchat suy nghĩ xong, đôi bên lại tìm thời gian gặp mặt và đàm phán sâu hơn.
Nhóm người Đỗ Minh Cường không níu kéo thêm, họ vui vẻ tạm biệt nhau.
Suchat không tìm mấy em gái xinh đẹp tới, dù gì ông ta vẫn chưa rõ tính cách của Đồng An Chi. Khi ra khỏi phòng, thấy mấy cô gái người Xiêng La trẻ trung xinh đẹp đang đứng ở phía đối diện không làm gì cả, chỉ dịu dàng chào hỏi Đồng An Chi và tôi.
Suchat ám thị một câu rất đúng lúc, hỏi Đồng An Chi tới Chiêng May đã quen chưa, có cần sắp xếp vài cô gái làm hướng dẫn viên du lịch không.
Đồng An Chi từ chối một cách uyển chuyển.
Ông ấy cũng không phải dạng người quá đứng đắn hay bảo thủ, nhưng vừa mới quen Suchat chưa được bao lâu, không đến mức lần đầu gặp mặt đã nhờ đối phương tìm gái, vả lại tôi từng gặp vợ của ông ấy, rất trẻ và xinh đẹp.
Khi đi ra khỏi club, Đỗ Minh Cường hỏi tôi, có cần sắp xếp xe cho tôi không. Thông tin của ông ta rất nhạy, đã biết tôi có bạn cùng lớp tới Xiêng La này rồi.
Tôi từ chối vì đã tự thuê một chiếc xe Hiace, không cần dùng đến xe khác.
Còn về việc đi lại của tôi thì đã có xe tuk tuk, cũng có đội quân xe máy của Bansha, rất tiện lợi.
Sau khi trịnh trọng tạm biệt đám người Đỗ Minh Cường ở cửa club, tôi và Đồng An Chi ngồi lên chiếc Mercedes Benz mà ông ấy thuê, đi về khu vực thành phố.
“A Dương, có phải cậu cảm thấy yêu cầu mà tôi đưa ra quá cao? Dù gì Đỗ Minh Cường và Suchat cũng đã giúp đỡ tôi trên phương diện hành chính và phi hành chính, cũng coi như giúp sức cho dự án rồi.” Sau khi lên xe, Đồng An Chi hỏi tôi một câu rất thâm thúy.
Tôi lắc đầu: “Không đâu, người làm ăn muốn kiếm thêm chút lợi ích cho mình là đúng đắn thôi. Huống hồ trong lúc thương lượng giá cả, nó cũng là một cách thể hiện ra lập trường và thái độ của bản thân cùng nguyên tắc kinh doanh, có thể cho họ biết rằng, anh là một người làm ăn chân chính và tinh tường. Như vậy, trong quá trình hợp tác sau này, họ mới không gây rắc rối cho anh.”
“Ha ha ha…” Đồng An Chi bật cười vỗ vai tôi: “A Dương à, tôi tưởng rằng cậu chỉ nghĩ được đến điều thứ nhất, không ngờ cậu còn có thể nghĩ đến điều thứ hai. Không sai, sở dĩ tôi đưa yêu cầu cao như vậy, thái độ cứng rắn như vậy, là vì muốn thể hiện rõ thái độ và lập trường cho họ biết, tuy tôi chỉ là một ông già, nhưng đầu óc không hề lẩm cẩm, để họ sau này đừng tùy tiện gây rắc rối cho tôi.”
Tôi cười cười, không tiếp lời ông ấy.
“À phải rồi, A Dương, giờ này thì bạn cùng lớp của cậu chắc cũng ra ngoài chơi rồi nhỉ, cậu không hỏi xem họ đang ở đâu à? Tôi bảo tài xế đưa cậu qua đó luôn.”
“Được, để tôi hỏi thử xem.”
Tôi mở WeChat, phát hiện họ bàn bạc về đủ thứ chuyện phong tục tập quán, gửi rất nhiều hình ảnh, mấy tấm ảnh gần nhất là ở trong một quán bar, trong đó có vài tấm ảnh về một người ăn mặc hở hang không rõ là phụ nữ hay người chuyển giới đang biểu diễn trên sân khấu.
Không thể nhìn ra được quán bar nào từ tin nhắn trong nhóm chat, tôi đành gọi điện thoại cho Từ Triết, sau khi hỏi rõ địa điểm mới bảo với tài xế mà Đồng An Chi thuê từ công ty bảo vệ ở bản địa.
“A Dương, ban nãy cậu từ chối nhận nhiều cổ phần hơn, có phải chỉ tạm thời hòa hoãn cảm xúc của Suchat không?” Đồng An Chi lại hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không đâu, anh Đồng, tôi thực sự cảm thấy 5% quá nhiều, 2% đối với tôi mà nói đã là không ít. Tôi không muốn chiếm đoạt nhiều lợi ích từ anh và họ, như thế tôi thật sự sẽ thấy rất áy náy.”
——————–
Chương 152
Chương 152: Chốn hoan lạc
Đồng An Chi chăm chú nhìn tôi, một lát sau mới lắc đầu: “A Dương, cậu đối xử với bạn bè như thế thì được, có tình có nghĩa, không tham lam. Nhưng trong kinh doanh, phải biết kiếm được lợi ích có nhất cho mình. Người không thích tiền không phải người làm kinh doanh đủ tiêu chuẩn, người không biết tranh giành lợi ích lớn nhất cho bản thân rất khó thành công.”
Tôi cười cười: “Anh Đồng, bản thân tôi hiểu rằng, bất kể làm kinh doanh hay kết giao bạn bè đều phải có nguyên tắc và phải kiên trì với chính mình. Bất kể thành công hay không, chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được.”
Đồng An Chi lại chăm chú nhìn tôi trong chốc lát rồi gật gật đầu, như có điều gì đó cần suy ngẫm: “A Dương, đối với tôi mà nói, giành được lợi ích lớn nhất là cách thức thành công. Nhưng những điều cậu vừa nói, có lẽ mới là cách thức thành công của cậu. Tôi không muốn thay đổi cậu, nếu cậu không còn là cậu nữa, có lẽ không thể thành công, chỉ có thể gặt được thành quả khác hoàn toàn với mong muốn.”
“Anh Đồng có thể hiểu được thì tốt rồi.”
“Hiểu chứ, tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu không vì những lời đó của cậu, tôi sẽ không hiểu rằng mỗi người có đạo lý thành công khác nhau. Tôi sống đến chừng này tuổi đúng là uổng phí mà.”
“Anh Đồng khiêm tốn quá! À phải rồi, đám bạn tôi đang uống rượu trong quán bar, hình như đang xem người chuyển giới biểu diễn, anh Đồng muốn qua đó ngồi một lát, uống vài ly?” Tôi không muốn tiếp tục chủ đề tâng bốc lẫn nhau nên chủ động đổi sang đề tài khác.
Đồng An Chi mỉm cười lắc lắc đầu: “Tôi già thế này rồi, không đi góp vui được đâu. Người chuyển giới biểu diễn chói mắt lắm, tôi sợ tim gan mình không chịu nổi. Cậu cứ chơi vui vẻ với bạn bè thôi.”
“Vậy được rồi, ngày mai tôi sẽ hẹn anh Đồng ăn cơm.”
“Được, ăn cơm không thành vấn đề. Tôi vẫn chưa quen thuộc đường sá nơi này lắm. Đến lúc đó cậu dẫn tôi đi ăn mấy món ăn nhé, nhân lúc răng lợi còn khỏe, phải nếm nhiều mỹ vị khắp nơi.”
Cứ thế, tôi dẫn dắt chủ đề tới ẩm thực của Xiêng La.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng trước cửa một quán bar nằm ở vị trí khá khuất.
Sau khi tạm biệt Đồng An Chi, tôi ngẩng đầu nhìn quán bar này, cảm thấy khó hiểu không biết tại sao đám Từ Triết với Ôn Hân lại chạy tới đây, vì nơi này không phải phố thị nhộn nhịp, thậm chí còn hơi hẻo lánh.
Đám Từ Triết đang ở trên tầng hai, vừa vào quán bar, tôi đã đi thẳng lên cầu thang.
Ánh đèn mờ ảo lẫn chút hồng hồng tím tím của tầng hai tạo cảm giác quái dị không thể nói thành lời, không khí tràn ngập mùi nước hoa nữ và mùi rượu. Mấy người không rõ nam hay nữ nhưng thân hình rất mềm mại uyển chuyển trên sân khấu đang múa cột, họ mặc đồng phục nhân viên phục vụ rất mát mẻ. Một bộ phận tiếp viên nữ ăn mặc còn thoáng mát hơn đang lượn đi lượn lại. Lẫn cùng thứ âm nhạc rất có tiết tấu là tiếng hoan hô của đàn ông và tiếng cười khúc khích của phụ nữ, thỉnh thoảng còn lẫn tiếng ly cốc va chạm.
Đây là chốn hoan lạc, thiên đường mua vui của đàn ông, thế giới phóng túng của đàn bà.
Khi đến gần góc khuất, tôi tìm thấy đám bạn cùng lớp, bao gồm chín người, năm nam bốn nữ, đang ngồi quanh một hàng ghế lô, vừa uống rượu vừa trò chuyện rất vui vẻ.
“Hi, Phương Dương, bên này nè.”
Ôn Hân tinh mắt, vừa liếc đã thấy tôi nên vẫy vẫy tay với tôi, đồng thời chủ động nhích sang một bên, chừa chỗ trống bên cạnh cô ấy.
Tôi mỉm cười bước qua đó, chào hỏi Từ Triết, Ôn Hân và từng người trong số họ, bao gồm cả Hoàng Lễ Thành và một người bạn khác – chập tối ngày hôm nay hai người này mới tới, tôi không thể đi đón họ được.
“Yo, ông chủ Phương cuối cùng cũng chịu tới, bàn chuyện làm ăn sao rồi hả?” Hoàng Lễ Thành nở nụ cười bằng mặt không bằng lòng rồi hất hất cằm với tôi.
“Xin lỗi vì đến muộn, cuộc hẹn này đã định sẵn từ trước rồi nên không bỏ được, xin lỗi nha.”
Tôi mỉm cười nói vậy rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Hân.
Ghế ngồi ở hàng ghế lô là sofa, ở giữa không có vách ngăn, mười người ngồi cũng khá chen chúc, sau khi ngồi xuống tôi gần như dính sát vào Ôn Hân.
Bên cạnh không còn chỗ để nhích thêm nữa, bất đắc dĩ, tôi đành cố gắng ngồi thẳng người, không để bản thân quá gần Ôn Hân.
Dường như cô ấy không hề để tâm, chủ động đưa cho tôi một cái cốc, rót sẵn bia rồi đưa qua.
Cô ấy mặc một chiếc váy liền hở vai màu đen, chất liệu hình như rất mỏng, lúc rót bia và đưa tới, không khỏi va chạm với tôi vài lần, tôi có thể cảm nhận được bờ vai bóng loáng và nhiệt độ cơ thể qua lớp vải mỏng.
“Ông chủ Phương đến muộn, hãy tự phạt ba cốc đi.” Hoàng Lễ Thành ở bên cạnh lại hô lên.
“Đúng vậy, đến muộn phải tự phạt ba cốc, đừng làm mọi người mất hứng nhé.”
“Ba cốc ba cốc.”
Lưu San San và một người bạn khác cũng reo hò theo.
Tôi cười cười: “Ừ, tôi tự phạt ba ly.”
Nói xong, tôi uống cạn cốc bia Chang được rót đầy ắp.
Chỉ là rượu thôi mà, với tửu lượng mà tôi từng luyện tập để bàn bạc với đối tác trước khi ngồi tù thì đừng nói là ba cốc, ba chai cũng không đáng kể gì.
Uống xong một cốc, Ôn Hân chủ động rót đầy cho tôi, sau đó nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhanh chóng uống xong ba cốc, được Ôn Hân rót đầy thêm cốc nữa, bèn giơ cốc bia lên và nói: “Các vị, tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi tụ tập cùng mọi người. Cốc này xin kính mọi người, chúc mọi người thăng quan phát tài.”
Nói xong, tôi lại dốc cạn một cốc nữa.
“Trước kia chúng tôi thường xuyên tụ tập đấy chứ, do cậu bận ngồi tù nên không tham gia được thôi.” Hoàng Lễ Thành nói với vẻ quái gở.
“Hoàng Lễ Thành, nói cái gì đấy?” Ôn Hân nhíu mày với vẻ bất mãn.
“Nói sự thật thôi mà.”
“Cậu còn dám nói à?” Giọng điệu của Ôn Hân lạnh đi.
Hoàng Lễ Thành dẩu môi, nhưng không nói tiếp nữa.
Tôi không muốn làm họ mất hứng nên chỉ cười cười như không hề để tâm: “Quả thật là tôi bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tụ tập cùng mọi người, lần này phải bù đắp lại tới nơi tới chốn, sau này cũng phải thường xuyên tụ tập mới được, nào, mọi người cạn ly nhé.”
Tôi cầm một chai bia khác, tự rót đầy cốc của mình rồi lại giơ lên lần nữa.
Đúng lúc này, có một người đàn ông da trắng tóc vàng mắt xanh đột nhiên ghé tới, dùng tiếng Anh xì xà xì xồ nói gì đó với Ôn Hân.
Tiếng Anh của tôi dở tệ, chỉ nghe được trong đó hình như có mấy câu gì mà “cô gái ơi, em rất xinh đẹp” “mời em uống một ly”.
Nhưng chỉ với mấy câu đó thôi, tôi cũng cảm thấy không quá ổn rồi.
Trước kia thường xuyên nghe được một từ không quá hay ho, cũng thường xuyên nghe nói rằng đám người tóc vàng mắt xanh đến châu Á tán gái rất dễ, nhất là ở Hoa Hạ, chỉ cần tán đểu vài câu ở quán bar là có thể đưa được phụ nữ đi.
Tôi còn từng nghe nói, ở bên ngoài một quán bar nào đó ở xứ Cảng Thành nào đó, một người đàn ông tán gái ngay trước mặt bạn trai của người ta, sau đó hôn cô gái kia ngay trước mặt bạn trai của người ta, mặc cho người bạn trai lôi thế nào cũng không thể tách được cô gái ra.
Hiển nhiên, chúng tôi đụng trúng loại người này rồi.
Bao gồm cả tôi thì ở đây rõ ràng có tới sáu thằng đàn ông, gã Tây tóc vàng mắt xanh kia vẫn dám tán tỉnh Ôn Hân.
Cái thằng này lá gan bự thế nhỉ!
Tưởng tôi không tồn tại thật à?
Sau khi gã Tây tóc vàng mắt xanh kia ghé tới tán tỉnh Ôn Hân, bàn của chúng tôi đột nhiên im phăng phắc, tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn Ôn Hân và gã Tây rác rưởi kia.
Tôi không lên tiếng ngăn cản, vì phải xem xem Ôn Hân có từ chối đối phương không.
Lỡ như Ôn Hân muốn đi theo gã tóc vàng mắt xanh ngũ quan sắc lẻm này, há chẳng phải tôi lo chuyện bao đồng ư?
——————–
Chương 153
Chương 153: Phiền phức
“Xin lỗi, tôi không quen anh, cũng không uống với anh được.” Ôn Hân bình tĩnh đáp lại bằng tiếng Anh.
Giọng điệu của cô ấy rất chậm, câu chữ cũng rất rõ ràng, nên tôi có thể nghe hiểu được.
Tôi cũng thầm thở phào một hơi.
Nhưng tên người nước ngoài kia không chịu rời đi, mà vẫn bô bô nói, trong đó vẫn có câu “Rất đẹp” “Kết bạn” “Uống một ly” gì đó.
Lúc tôi đang định đứng dậy, Hoàng Lễ Thành ngồi phía bên kia cạnh Ôn Hân đã đứng lên trước, cậu ta bực bội xua tay, nói bằng tiếng Anh bập bẹ: “Bạn tôi bảo anh đi đi, đừng quấy rầy chúng tôi.”
Gã người nước ngoài đó chợt cao giọng, phách lối lớn tiếng với Hoàng Lễ Thành, toàn mấy câu chửi thề như “F*ck”, mùi rượu nồng nặc phả ra.
Hoàng Lễ Thành rõ ràng đã nổi giận, lập tức đi ra, dùng ngực huých đối phương, miệng cũng không ngừng chửi bới.
Từ Triết và ba người đàn ông khác cũng đứng dậy đi ra, vây quanh tên đó.
Tôi không đứng dậy, mà bình tĩnh quan sát gã người nước ngoài đó và mọi người ở xung quanh.
Sau khi bị bao vây, gã người nước ngoài có vẻ thẹn quá hóa giận, gào về phía sau bằng tiếng Anh, rồi lại hét lên bằng tiếng Xiêng La về phía góc phòng hẻo lánh.
Không sai, là tiếng Xiêng La, tôi nghe thấy rõ ràng, tiếng Xiêng La của gã rất lưu loát.
Đủ để chứng minh, gã người nước ngoài này đã sống ở Xiêng La rất lâu, hơn nữa có thể còn quen người của quán bar này, không thì gã sẽ không gọi người ở góc phòng.
Quả nhiên, sau khi gã gào lên, một người thanh niên xăm mình đang ngồi ở góc khuất trong phòng đã chạy tới, hỏi vài câu, sau đó chạy như bay xuống tầng dưới.
Phía sau gã người nước ngoài đó xuất hiện thêm hai người như gã, ba người này và Hoàng Lễ Thành, Từ Triết cùng ba bạn học nam nữa đứng đối đầu nhau, hai bên đều chửi bới không ngưng nghỉ.
“Mọi người mau về chỗ đi, đừng kích động, tuyệt đối không được đánh nhau.”
Ôn Hân vội vàng đi lên kéo Hoàng Lễ Thành lại, Lâm Tĩnh cũng chạy lên định kéo Từ Triết ra.
“Gã ta mất lịch sự với cậu như vậy, còn mở mồm chửi tôi nữa. Hôm nay, tôi nhất định phải dạy cho gã một bài học.” Hoàng Lễ Thành tức giận nói.
Dứt lời, cậu ta ngoảnh lại gào lên với tôi: “Phương Dương, cậu còn ngồi đấy làm gì? Sợ chết à?”
Tôi không để ý đến cậu ta, chỉ lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi vào số của Bansha.
“Bansha, ông biết quán bar Bright không?” Điện thoại vừa kết nối, tôi lập tức hỏi ngay.
Bansha đáp: “Có, sao thế?”
“Tôi đang gặp chút phiền phức ở đây, trên tầng hai.”
“Cậu không sao chứ? A Luân đâu?”
“Bạn tôi đi dạo phố nên không cần A Luân đưa đi, chắc cậu ấy về nhà rồi.”
“Mẹ, cậu chờ đấy, tôi đến ngay! Quán bar đấy gần chỗ tôi, cùng lắm là năm phút nữa tôi có mặt.”
“Được.”
“Khoan đã, Dương, quán đó có mấy thằng điên đấy, cố gắng đừng đụng độ với chúng nó, chờ tôi tới rồi tính.”
“Hả?”
Tôi cau mày, lúc vừa định hỏi thằng điên là thế nào thì Bansha đã cúp máy.
Tôi chẳng buồn gọi lại nữa, mặc kệ thằng điên nào đó, chỉ cần nó dám động vào tôi, tôi sẽ cho chúng nó hối hận ngay.
Tôi cất điện thoại vào túi, sau đó đứng dậy rời khỏi chiếc ghế dài.
“Phương Dương, nếu cậu sợ chết thì biến đi, không cần đến cậu nữa, mấy người chúng tôi cũng có thể xử được ba thằng Tây này rồi.”
Thấy tôi đi ra, Hoàng Lễ Thành khinh bỉ nói, sau đó ngoảnh lại đối đầu với gã tây cao lớn người nồng nặc mùi rượu.
Tôi không để ý đến cậu ta, đi thẳng qua, lần lượt kéo tay Ôn Hân và Lâm Tĩnh về phía chiếc ghế dài.
“Lát nữa nếu có đánh nhau thật, các cậu nhớ trốn vào trong góc. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được đi sang đây.”
Tôi chỉ vào góc quán bar cách đó không xa, nghiêm túc nói với hai người họ.
“Không được, không thể để họ đánh nhau được.” Ôn Hân vùng vẫy cánh tay, muốn thoát khỏi tôi.
Hai tay tôi giữ lấy cánh tay cô ấy, kéo về phía mình. Tôi cau mày nhìn chằm chằm vào đối phương, nói một cách chắc chắn: “Nếu có đánh nhau thật thì trốn vào trong góc phòng, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được đi qua đây. Tôi sẽ không để ai làm hại cậu, nhớ chưa?”
Hình như Ôn Hân đã bị biểu cảm của tôi dọa sợ, cô ấy ngây ngốc không nói nên lời.
Tôi lắc cánh tay cô ấy: “Cậu nhớ chưa?”
“Ừm, tôi nhớ rồi.” Cuối cùng cô ấy cũng ngẩn ra gật đầu.
“Tốt, giờ cậu và Lâm Tĩnh ngồi xuống đây. Cứ yên tâm, tôi sẽ không để ai làm hại cậu đâu.”
“Ừ.”
Sau khi đẩy Ôn Hân và Lâm Tĩnh về băng ghế dài, tôi lại kéo Từ Triết ra và cùng nói một cách chắc nịch: “Cậu về ghế ngồi đi, nếu xảy ra đánh nhau thì dẫn mấy bạn nữ trốn vào góc phòng, nhớ là đừng chạy ra đây, cậu phụ trách bảo vệ hai cô ấy là được.”
Dứt lời, tôi không chờ cậu ta đồng ý đã đẩy cậu ta xuống băng ghế dài.
Bây giờ, tôi có thể đối mặt với mấy thằng Tây đó được rồi.
Trước kia, khi đọc tin tức về bọn tây ba lô, tôi luôn thấy đầy căm phẫn, thầm nghĩ nếu một ngày nào đó gặp phải loại người này, tôi sẽ đánh cho họ một trận tơi bời khói lửa.
Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
Nói lý thì chắc chắn không được rồi, tôi không cần phải nói lý với loại người này, mà có muốn cũng chẳng được.
Chỉ có đánh nhau một trận mới là cách giải quyết hợp lý nhất.
Trước khi đánh họ, tôi cần phải xem đám tây với quán bar này có lai lịch thế nào đã.
Vả lại, có bốn cô bạn học ở đây nên tôi không thể ra tay tùy tiện được. Vì sợ có người lên cơn điên đánh họ trong lúc hỗn loạn, một hay hai người bị thương là không ổn rồi.
Điều tôi sợ nhất là Ôn Hân bị thương… Đây là tình huống mà tôi không muốn nhìn thấy nhất. Dẫu sao mình vừa mới nói là sẽ không để ai làm hại đến cô ấy xong.
Nhưng nếu thằng Tây này ra tay luôn bây giờ, tôi cũng không ngại phóng lên, đạp bể trứng của gã.
Hiện giờ, gã tây đó vẫn đang cãi nhau với Hoàng Lễ Thành, hai gã khác cũng đang đối đầu va ba bạn học nam khác, cứ đối qua đối lại thế này chẳng mấy mà đánh nhau.
Hoàng Lễ Thành và mấy người bạn học đó chắc biết mình không đánh lại được ba thằng Tây đó, dẫu sao đối phương cũng đô con hơn.
Còn ba thằng Tây kia chắc cũng chỉ đang làm màu, muốn chờ trợ thủ của quán đến xử lý đám Hoàng Lễ Thành thôi.
Chỉ có đám người vây xem xung quanh là thấy phấn khích, cả đám nam nữ ngồi uống rượu trong quán đều xúm lại, reo hò hưng phấn, vừa hò hét vừa mô kích.
Có cô còn cởi cả áo phông ra, cầm trên tay quay tròn, khiến đám người càng thêm phấn khích và kích động hơn.
DJ cũng đổi sang một bài hát có tiết tấu hơn, lời bài hát vừa dung tục vừa khủng bố, đó là một bài rap rất hợp cảnh, một bản nhạc làm tăng thêm sức nóng cho bầu không khí đầy mùi rượu và kích thích.
Chẳng mấy chốc, đã có một tràng tiếng chân dồn dập vang lên từ phía cầu thang.
Tôi biết người đến không phải Bansha, ông ta không thể đến nhanh như vậy được.
Chắc chắn là trợ thủ của thằng tây kia, hơn nữa còn là người trông coi ở quán này.
Quả nhiên, có mười mấy người chạy lên, trong đó mấy tên có đầy các hình xăm dữ tợn trên bả vai.
Đi đầu là một người thanh niên có dáng người hơi gầy và trông khá nho nhã, hắn mặc một chiếc áo sơ mi chỉnh tề, chân đi một đôi giày da bóng loáng, mái tóc ngắn vuốt keo bóng mượt gọn gàng.
——————–
Chương 154
Chương 154: Anh là ai
Vừa đi lên, người thanh niên này đã mỉm cười bước tới, theo sau hắn là một đám người có khí chất khác hắn hoàn toàn. Khí chất của người thanh niên này thật sự hoàn toàn tương phản với đám người kia, thậm chí còn trái ngược với quán bar này, trông hắn giống một nhân viên văn phòng.
Đám tay chân phía sau hắn hò hét xông tới, vây tôi, Hoàng Lễ Thành và các bạn học khác vào giữa, thậm chí còn có vài tên vòng qua băng ghế dài, bao vây đám Ôn Hân và Từ Triết luôn.
Trông thấy đám người này, mặt Hoàng Lễ Thành tái mét, lập tức không dám chửi nhau với mấy thằng Tây kia nữa.
Mấy bạn học nam khác cũng tái mặt lùi về phía băng ghế dài, ngơ ngác nhìn nhau.
Tôi thì chửi thầm một câu, sao quán bar này lắm tay đàn em thế. Tôi cứ tưởng có vài ba tên thôi, nào ngờ có những mười lăm, mười sáu thằng thế này.
Bây giờ có hơi phiền toái, nếu Bansha không đến kịp và xử lý, chắc chắn tôi không thể bảo vệ được Ôn Hân.
Vì đông người quá, trong lúc hỗn loạn thế này, tôi làm sao mà lo nhiều chuyện được.
May mà đám người này không vội ra tay ngay, người thanh niên đi đầu cũng không vội lên tiếng, mà quan sát Hoàng Lễ Thành trước, sau đó đến ba bạn học nam kia, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người tôi vài giây, như có vẻ khá thích thú.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn sang phía khác, ngoảnh sang phía băng ghế dài sau lưng tôi.
Có bốn bạn học nữ trẻ tuổi đang ngồi ở đây, trong đó người xinh đẹp và có khí chất xuất chúng nhất là Ôn Hân.
Mắt hắn đột nhiên sáng lên, chắc đã nhìn trúng Ôn Hân rồi.
“Song, bọn nó đánh tôi, còn dám sinh sự ở quán bar của anh, mau dạy cho chúng nó một bài học đi.” Thằng Tây kia tức giận nói bằng tiếng Xiêng La.
Người thanh niên tên Song xua tay, cười nói: “Yên tâm Imo, họ dám gây sự ở địa bàn của tôi, chắc chắn tôi sẽ đòi lại công bằng.”
“Thế thì tốt.” Nghe người thanh niên đó nói vậy, gã tây kia trở nên hưng phấn và dữ tợn, gã giơ tay, đấm một cú vào mặt Hoàng Lễ Thành.
Hoàng Lễ Thành né không kịp, ăn trọn một đấm đó, cậu ta hét lên thảm thiết, loạng choạng ngã ra phía sau, nửa người dựa vào lưng ghế sofa.
Dưới sự giúp đỡ của các bạn học khác, Hoàng Lễ Thành khó khăn lắm mới đứng dậy được, cậu ta không dám ho he một câu, cũng không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào gã Tây đó, mà chỉ cúi đầu che má.
“Bỏ điện thoại xuống, cấm báo cảnh sát!” Một người đàn ông cởi trần lộ ra các hình xăm đột nhiên hét lên với Từ Triết đang ngồi ở ghế.
Tôi ngoảnh lại, thấy Từ Triết đang len lén cầm điện thoại, chắc định gọi báo cảnh sát.
Nhưng người đàn ông đầu trọc đó quát lên xong, Từ Triết tái mặt, chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ điện thoại xuống bàn nước.
“Imo, cho tôi biết, nguyên nhân chuyện này là thế nào?” Người tên Song đó lại hỏi.
Imo chỉ vào Ôn Hân đã sớm tái mét mặt ở băng ghế, nói: “Con bé xinh xẻo kia muốn uống rượu với tôi, nhưng bị mấy thằng mù này cản lại, chúng nó còn định đánh tôi nữa.”
“Hử?” Song đầy hứng thú nhìn Ôn Hân, sau đó cất bước đi tới băng ghế.
Tôi lùi lại một bước, chặn lối vào giữa hai chiếc ghế sofa, mỉm cười với hắn, rồi nói bằng tiếng Xiêng La: “Anh này, chuyện này không liên quan tới cô gái này. Cô ấy cũng không muốn uống với Imo, mà gã chỉ đang nói dối thôi, xin anh đừng gây khó dễ cho cô ấy được không?”
Song có vẻ hơi bất ngờ, quan sát tôi một lúc bằng ánh mắt đầy bình tĩnh, rồi cười nói: “Anh là người Xiêng La à?”
“Không, tôi là người Hoa Hạ.”
“Ồ, thế mà nói tiếng Xiêng La tốt đấy.”
“Cảm ơn.”
“Con người anh khá được, là kiểu mà tôi tán thưởng. Cho nên, chuyện này không còn liên quan đến anh nữa, anh đi đi, người của tôi sẽ không gây khó dễ cho anh.”
Nghe hắn nói vậy, tôi không khỏi bật cười: “Anh Song, cô ấy là bạn của tôi và những người khác cũng vậy.”
“Hả? Vậy có nghĩa là anh muốn nhúng tay vào chuyện này?”
“Ừ, đúng.”
Song không nói gì nữa, chỉ nhìn tôi đăm đăm bằng ánh mắt mang ý cười.
Gã Tây ở một bên không nhịn được nữa, vừa bổ nhào về phía tôi vừa chửi bới: “Con lợn Hoa Hạ này ở đâu ra đây, phắn sang một bên.”
Tôi cau mày, chờ khi nắm đấm của gã sắp đánh vào mặt mình, tôi nghiêng đầu sang một vên, giơ hai tay lên, tay phải tóm lấy cổ tay gã, sau đó dùng sức bẻ ra sau, cùng lúc đó tay trái dùng sức đập vào chỗ khớp ở bả vai gã.
Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, gã tây tên Imo đó ngã vật ra đất kêu gào thảm thiết.
Khớp vai của gã đã bị tôi đánh trật khớp, đánh đấm lung tung kiểu này dễ gây trật khớp nhất.
Đám người vây xung quanh đều ngẩn ra, hầu như đều không ngờ Imo cao hơn tôi nửa cái đầu, hơn nữa còn đô con hơn tôi mới bị đánh trực diện một phát đã lăn đùng ngã ngửa.
Sau khi đám tay chân đó định thần lại, họ lập tức trở nên hung hãn, không hẹn mà cùng xông về phía tôi.
“Đừng ra tay vội.” Song lại giơ tay lên, hờ hững nói.
Đám thuộc hạ đó của hắn rất nghe lời, ngoan ngoãn về vị trí cũ.
“Anh là ai?” Song bước lên trước một bước, áp sát tôi, vừa cẩn thận quan sát tôi, vừa thờ ơ hỏi.
“Người Hoa Hạ.” Tôi mỉm cười.
“Tôi biết anh là người Hoa Hạ, điều tôi hỏi là anh làm nghề gì.”
“Ha ha, anh Song, tôi là ai không quan trọng, quan trọng là chuyện này anh định giải quyết thế nào?
Mặt Song nở một nu cười quỷ dị: “Giải quyết thế nào à? Các anh gây sự ở quán tôi, đương nhiên phải đền tiền. Hơn nữa, cô gái này đã đồng ý uống rượu với bạn tôi, nói được thì phải làm được. Nhưng bây giờ, bạn tôi bị thương rồi, e là không uống rượu được, chỉ có thể đổi sang tôi thôi, cô ấy uống với tôi vài ly là sẽ xong chuyện.”
Tôi lắc đầu: “Anh Song, nếu tôi từ chối thì sao?”
“Ha ha, từ chối? Được chứ, nhưng tốt nhất anh hãy suy xét cho kỹ trước xem có đánh lại mười mấy anh em của tôi không đã. Nếu không thì họ sẽ lôi các anh ra ngoài, tiện thể đưa các anh tới đồn cảnh sát, để các anh ăn vài bữa cơm tù của Xiêng La trong đó.”
Nghe thấy vậy, tôi không nhịn được cười.
Cơm tù của Xiêng La đúng là tôi đã ăn rồi, khó nuốt muốn chết.
Hắn muốn cho tôi ăn lại thứ đồ ăn cho lợn đó hay sao?
Hắn nghĩ nhiều rồi.
Tôi cười lắc đầu, thản nhiên nói: “Anh Song, tôi cho anh một cơ hội, bảo người của anh lập tức đi ngay, không thì anh sẽ hối hận đấy.”
“Hối hận? Ha ha ha ha…”
Song ngửa cổ cười lớn một cách khoa trương.
Đám tay chân đó cũng cười suồng sã theo hắn, đến đám người vây xem xung quanh cũng cười hô hố lên theo.
Hiển nhiên đa số khách hàng ở đây đều biết Song.
Tôi nên sớm nghĩ ra mới phải, quán bar này nằm ở nơi hẻo lánh, không khí và hoàn cảnh ở đây khá quỷ dị, thường chỉ có khách quen đến là nhiều, hơn nữa khách hàng đến đây đa số đều không bình thường.
“Phương Dương, các cậu đi đi.”
Trong tiếng cười vang lên không chút kiêng dè, Ôn Hân đột nhiên túm lấy tay tôi từ phía sau, nói khẽ.
Tôi ngoảnh lại, hơi khó tin hỏi: “Cậu bảo bọn tôi đi, không lẽ cậu định ở lại đây à?”
Ôn Hân cúi đầu: “Đông người thế này, chắc họ không dám làm gì tôi đâu, cùng lắm là tôi uống với họ vài ly thôi. Nhưng nếu các cậu không đi, khéo khi sẽ bị họ…”
Tôi không nhịn được ngắt lời cô ấy: “Cậu là đồ ngốc à? Nghĩ chuyện này đơn giản vậy sao? Dù chỉ đơn thuần là uống vài ly rượu thì một cô gái trong sáng như cậu cũng có thể làm được chuyện ấy à?”
——————–
Chương 155
Chương 155: Còn có cô ấy
Ôn Hân cắn môi, cúi đầu xuống.
Lúc này, hình như khóe mắt của cô ấy đang bắt đầu ngấn lệ.
Cô ấy khóc rồi.
Hình như bản tính của tôi là sợ nhìn thấy nước mắt của con gái, vừa thấy họ khóc là tôi mềm lòng ngay.
Trong lúc bất đắc dĩ, tôi vỗ vào cánh tay mềm yếu của đối phương, hạ thấp giọng nói: “Cậu yên tâm, không sao đâu, tôi đã nói sẽ không để bất kỳ làm hại cậu rồi mà.”
Ôn Hân ngẩng đầu lên “ừm” một tiếng, rồi lại gật đầu thật mạnh với tôi.
Khóe mắt cô ấy quả nhiên đã ngấn nước.
“Tôi không phải là loại con gái đó.” Cô ấy sụt sịt giải thích.
“Tôi biết.”
Cười nói xong, tôi rút một tờ khăn giấy trong hộp giấy đặt trên sofa đưa cho đối phương.
Cô ấy nhận lấy tờ giấy lau nước mắt.
“Phương Dương, cảm ơn cậu.”
Lau khô nước mắt xong, Ôn Hân cắn môi, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt vẫn mờ hơi nước, nhưng rõ ràng đã ổn hơn rất nhiều.
Giây phút ấy, tôi chợt thấy hơi rung động, trong đầu đột nhiên hiện ra câu nói của Đồng An Chi: Ánh mắt cô gái đó nhìn cậu có vẻ là lạ…
Mẹ, không lẽ thật sự bị ông ấy nói trúng rồi chứ!
Lúc này, Hoàng Lễ Thành ở một bên cũng sáp tới, khẽ nói: “Phương Dương, hay là cậu đàm phán với hắn, xem bồi thường tiền có được không. Tôi có tiền, đền bao nhiêu cũng được. Chỉ cần hắn không gây khó dễ cho tôi… không kiếm chuyện với chúng ta và Ôn Hân là được.”
Tôi liếc nhìn cậu ta: “Nếu hắn đòi hàng triệu tệ, cậu có đồng ý đền không?”
Hoàng Lễ Thành sợ hết hồn: “Gì mà nhiều thế? Chắc không đâu, thế có khác gì tống tiền chứ?”
“Không nhiều đến mức ấy, tôi chỉ dọa cậu thôi.”
“Phù, thế thì tốt. Mà lúc nào rồi cậu còn đùa thế hả, mau thương lượng với hắn đi.”
Tôi cười lạnh: “Thương lượng cái mông ý, một xu cũng không đền cho hắn. Nếu cậu nhiều tiền quá thì mấy ngày tới ở Chiêng May, bỏ tiền ra mà mời mọi người ăn uống chơi bời.”
“Cậu… Có phải cậu định hại chết chúng ta không?”
“Yên tâm, không chết được đâu.”
“Mẹ kiếp, cậu không nhìn xem hắn có bao nhiêu người à? Cậu tưởng cậu giỏi đánh đấm lắm chắc? Một mình cậu có đánh được mười thằng không? Coi mình là đại ca thật chắc?”
Nghe Hoàng Lễ Thành nói vậy, tôi có vẻ hơi chán ghét nhìn đối phương, sau đó lắc đầu, không buồn để ý đến cậu ta nữa.
“Mẹ, cậu bị điên à?” Hoàng Lễ Thành tức giận mắng nhiếc, sau đó ngoảnh sang người thanh niên tên Song ở phía đối diện, mặt mày hớn hở: “Anh này, xin lỗi, chúng tôi không nên gây chuyện ở chỗ của anh. Là chúng tôi không đúng, tôi đồng ý đền tiền, chỉ cần anh đừng gây khó dễ cho chúng tôi, đền bao nhiêu tiền cũng được.”
“À, nếu anh muốn trút giận thì có thể giữ cậu ta lại, muốn làm gì thì làm.” Hoàng Lễ Thành chỉ vào tôi, bổ sung thêm.
Song bật cười một cách khó hiểu, sau đó nói bằng giọng tiếng Hoa Hạ lưu loát: “Được thôi, bỏ 200 nghìn baht ra đây là các người có thể đi.”
“Nhưng anh ta phải ở lại.” Song chỉ vào tôi.
“Còn có cô ấy nữa.” Hắn lại chỉ vào Ôn Hân.
Hoàng Lễ Thành lập tức tái mặt.
“Không được, không thể giao Ôn Hân cho họ được.” Lâm Tĩnh sụt sịt nói.
“Đúng, không thể để Ôn Hân ở lại được.”
“Cô ấy buộc phải đi với chúng ta.”
Hai bạn học khác cũng sáp lại bên cạnh Ôn Hân.
“Còn có Phương Dương nữa.” Từ Triết cũng đột nhiên lên tiếng.
Tôi liếc nhìn cậu ta, sau đó mỉm cười: “Yên tâm, chúng ta sẽ cùng đi, không thiếu một ai cả.”
“Ha ha ha, có tình có nghĩa quá nhỉ.”
Song ngửa cổ cười lớn, rồi chậm rãi bước tới cạnh tôi, đánh giá tôi bằng vẻ đầy hứng thú: “Tôi thật sự thấy rất hiếu kỳ, anh rốt cuộc là người như thế nào.”
Thật lòng mà nói, bị một gã đàn ông trông có vẻ nho nhã, lại còn thuộc dạng trắng trẻo nảy sinh lòng hiếu kỳ với mình, điều này khiến tôi thấy hơi buồn nôn.
Trong từ điển của tôi, từ hiếu kỳ này thường dùng giữa nam và nữ.
Ví dụ phụ nữ thấy hiếu kỳ với đàn ông, chứng minh người đàn ông ấy có điểm gì đó thu hút cô ta, nên mới khiến cô gái này thấy hiếu lỳ, đây cũng chính là tín hiệu ban đầu của rung động.
Còn một người đàn ông thấy hiếu kỳ với một người đàn ông khác, tôi không biết phải giải thích kiểu gì nữa.
Tôi chỉ muốn đấm hắn một trận thôi.
“Hình như anh rất giỏi đánh đấm nhỉ.” Song đột nhiên nói: “Anh là Phương Dương đúng không? Hay là thế này đi, anh xuống võ đài dưới lòng đất của tôi đấu một trận, nếu anh thắng thì tôi thả các anh đi, đảm bảo không gây khó dễ.”
“Ha.” Tôi không nhịn được cười: “Anh Song, tôi nhắc anh thêm một lần nữa, bảo người của anh cút ngay, không thì anh sẽ hối hận đấy.”
“Ha ha ha…”
Song lại cười phá lên một cách điên cuồng.
Tôi nhớ đến lời của Bansha, quán bar này có mấy thằng điên.
Quả nhiên, tên Song này là một trong số đó. Đang yên đang lành thì cười như ma làm, còn ăn mặc kiểu hình người dạng chó làm ra vẻ lịch sự.
Loại người này thật ra rất nguy hiểm.
Hèn chi Bansha bảo tôi đừng ra tay với họ vội.
Sau khi ngưng cười, Song bất chợt giơ tay ra, tóm lấy cổ áo tôi.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy cổ tay của hắn.
Nhưng ngón tay của hắn vẫn ngoặc được vào cúc áo sơn mi của tôi, sau đó dùng sức kéo.
Tôi không ngờ một người trông gầy yếu, lại khá thư sinh thế này lại có sức lớn đến vậy. Tôi cứ thế bị tay hắn kéo áo, làm bật mấy cúc áo sơ mi.
“Chậc chậc chậc, nhìn các vết sẹo này… Bị người ta xử trong đó hả?” Song nhìn vào ngực tôi, gật gù đắc ý nói một cách quái gở.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy ngực mình lộ ra không ít vết sẹo, một phần là do tàn thuốc làm bỏng, đó lại mấy vết sẹo lúc tôi mới vào tù.
Những vết khác thì do bàn chải đánh răng bẻ gãy hay các tấm gỗ tạo thành, đó đều là những vết do đám Đỗ Minh Cường gây ra.
Song lại cười hi hi nói: “Tôi đã nói rồi mà, bảo sao anh không sợ chết, thì ra là người kẻ có tiền án tiền sự.”
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, rất muốn đập vỡ ngay gương mặt khiến tôi thấy buồn nôn của hắn.
Nhưng tôi lại nhớ đến lời nói của Bansha nên cố không ra tay với đối phương.
Tôi chẳng sợ gì, chỉ lo cho Ôn Hân và các bạn học khác. Nếu bây giờ xảy ra xô xát, tôi lo có người sẽ nhân lúc hỗn loạn ra tay với các cô ấy.
“Sao? Xuống sàn đấu của tôi đánh một trận không? Thắng thì tôi thả các người đi hết.” Song lại hỏi.
Tôi mỉm cười: “Đánh với anh à?”
“Anh muốn đấu với tôi?”
“Ừ, tôi muốn đấm vỡ mặt anh.”
“Ha ha ha, hay đấy, nhưng sao tôi phải đấu với anh?”
“Ha ha, sợ à?”
“Chậc chậc, giỏi đấy, còn chơi chiêu khích tướng nữa. Nhưng tôi không phải trẻ lên ba, chiêu này không có tác dụng đâu. Thật lòng mà nói tôi biết mình đánh không lại anh, nên tôi sẽ không đấu với anh đâu.”
Nói đến đây, Song đột nhiên lắc đầu, rồi hỏi tiếp: “Sao? Nghĩ xong chưa? Có muốn xuống sàn đấu của tôi làm một trận không?”
Tôi không vội trả lời ngay, Hoàng Lễ Thành đã chen ngang hỏi: “Cậu ta đi là được hả? Chúng tôi không đi được không?”
Song lắc đầu: “Không, tất cả đều phải đi.”
“Tại sao?”
“Sao trăng gì lắm thế, đây là địa bàn của tôi, tôi nói thế nào là thế ấy, hiểu chưa? Phương Dương, có đi không? Sàn đấu ở ngay dưới tầng hầm thôi, gần lắm.”
Tôi không vội trả lời ngay, mà nhẩm tính thời gian, chắc Bansha cũng sắp tới rồi.
——————–
Chương 156
Chương 156: Gây sự
Lúc này, cuối cùng cũng có tiếng bước chân dồn dập vang lên ở chỗ cầu thang.
Có một đám người xông lên, người đi đầu chính là Bansha, theo sau ông ta còn có hai, ba mươi người nữa.
“Dương, cậu không sao chứ?” Bansha bước nhanh tới gần tôi hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không sao, ông có biết tên này không?”
“Đương nhiên là có.”
Bansha đáp, sau đó ngoảnh lại về phía Song.
“Ha ha ha, tôi tưởng anh có lai lịch thế nào, ra là người của Bansha.” Song lại cười điên cuồng.
Rõ ràng là hắn không coi Bansha ra gì.
Bansha không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn gã Tây đang nằm chật vật kêu than đau đớn dưới đất, rồi lại ngoảnh sang nhìn mấy người bạn học sau lưng tôi.
“Dương, sao các cậu lại chạy đến chỗ của Song? Gã Tây này là sao đây?”
“Tôi cũng không biết sao các bạn tôi lại chạy đến đây, còn thằng Tây này ấy à, chuyện là do nó khởi xướng đấy.”
Tôi chỉ vào Ôn Hân ở phía sau, nói tiếp: “Thằng Tây này qua mặt tôi, đến chọc ghẹo cô bạn này của tôi, sau đó… sau đó thì cả bọn xảy ra xung đột. Tiếp nữa, anh Song này chạy lên, bảo bạn tôi uống rượu với anh ta, còn bắt tôi xuống sàn đấu của anh ta đánh nhau, tôi thắng thì chúng tôi được đi.”
“Bọn Tây chết bầm này, phải xử chúng nó một trận mới được.”
Nói rồi, Bansha đột nhiên cúi xuống tóm lấy một bên bả vai còn lành lặn của gã Tây đó, rồi đạp mạnh một cú xuống.
Chỉ nghe thấy lại “rắc” một tiếng, tiếp theo là tiếng kêu gào của gã đó.
Cánh tay còn lại của gã cũng đã bị Bansha đạp trật khớp.
Tiếng kêu thảm thiết của gã đó vừa vang lên, mười mấy tên đàn em của Song đã nổi nóng, tên nào tên nấy đều chửi bới loạn xạ định vây qua.
Nhưng hơn hai mươi người Bansha dẫn tới cũng vây lại, hai bên đối đầu giương cung bạt kiếm, bầu không khí chợt căng thẳng dị thường, đã sắp đánh nhau đến nơi.
Song giơ tay lên, ra hiệu cho người của hắn tạm thời không manh động, sau đó khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh.
“Bansha, ai cho ông cái gan dám đến quậy phá chỗ tôi vậy hả?”
Bansha cũng cười lạnh: “Song, tôi khuyên cậu mau xin lỗi cậu Dương và thả họ đi, nếu không…”
“Nếu không ông định khai chiến với tôi à?” Sắc mặt của Song đột nhiên trở nên u ám.
Bansha nhún vai: “Tôi chẳng ngại việc khiêu chiến chút nào.”
“Ha ha ha! Với mười mấy con chó con mèo của ông cũng đòi đấu với tôi? Được, tôi cho ông toại nguyện.”
Nói rồi, Song ngoảnh lại nói với người ở đằng sau: “Gọi điện kêu người đến, khóa hết cả cửa trước cửa sau dưới quán lại, tối nay không cho đứa nào thoát hết.”
Đàn em của hắn đáp một tiếng, một tên trong đó lấy bộ đàm ra bảo người bên dưới đóng cửa, một tên khác thì lấy điện thoại ra gọi.
“Mọi người cứ tiếp tục, chơi thật vui vào, lát nữa có kịch hay để xem rồi.” Song quay lại hô lớn lên với các khách hàng đang vây xem náo nhiệt ở xung quanh.
Mọi người xung quanh bùng nổ tiếng reo hò phấn khích, sau đó đám người đó lại bắt đầu vừa uống rượu, vừa lắc lư trong điệu nhạc tiếp tục trở nên cao trào hơn.
Song định thần lại, lạnh lùng liếc nhìn Bansha, sau đó liếc sang tôi.
“Trông chừng chúng nó, đứa nào dám lấy điện thoại ra báo cảnh sát, cho nó một viên đạn luôn.”
Khóe miệng Song nở một nụ cười lạnh, dứt lời, hắn chầm chậm lùi lại, ngồi xuống chiếc ghế cao cách đó không xa, cầm một bình rượu trên bàn lên, mở nắp, tự uống.
Đàn em của hắn ngồi gần lại, mấy tên ở gần băng ghế dài thì lôi súng ra, đặt lên bàn rồi lạnh lùng nhìn chúng tôi.
Có vài tên đỡ gã Tây tên Imo ở dưới đất dậy, định đưa gã vào viện, nhưng đối phương đã từ chối, nói muốn tận mắt nhìn thấy kết cục thê thảm của tôi.
Song đang chờ người, chờ phi đội của hắn tới, sau đó xử lý tôi và Bansha.
Người của Bansha thì ngồi xuống chỗ băng ghế dài, có vài người cũng đặt súng lên bàn, không chút khách sáo vẫy tay gọi phục vụ mang rượu lên, như thể không chút bận tâm với phong ba sắp ập đến.
Vốn dĩ quán bar này không được đông cho lắm, nhưng sau khi người của Song và Bansha ngồi xuống, dường như đã kín chỗ, có vẻ náo nhiệt hơn hẳn.
Bansha sát lại bên tai nói, nói: “Dương, chờ thêm một chút, tôi đã thông báo cho người của ông Suchat rồi, bọn họ đang trên đường tới.”
Tôi cau mày: “Sao không trực tiếp nói tên của Suchat ra luôn?”
“Ngày trước, tôi từng có xích mích với tên này nên muốn nhân cơ hội này cho hắn nếm mùi bất hạnh, được không? Nếu không được thì tôi sẽ bảo với hắn cậu là đối tác làm ăn của ông Suchat, chắc chắn hắn không dám gây sự với cậu đâu.”
Tôi hơi câm nín, nhưng nhớ lại dáng vẻ ngạo mạn ban nãy của tên đó và ánh mắt hắn nhìn mình, xé áo mình là tôi đã muốn nổi điên.
Cho hắn nếm chút mùi khổ cực là điều cần thiết.
Nghĩ đến đây, tôi đập vào tay Bansha: “Được rồi, để người của Suchat qua xử lý hắn, ngồi uống làm chén rượu đã.”
“Cậu ra với các bạn đi, tôi ngồi đây được rồi.”
“Ông ngồi cùng luôn đi.”
“Thôi, đám bạn đó của cậu trông có vẻ là người đường hoàng, kiểu người như tôi không ngồi với họ được đâu.”
Bansha ngồi luôn xuống cạnh chiếc bàn gần đó, ngồi cùng với đàn em của ông ta.
Tôi không ép đối phương nữa, mà quay người nhìn Hoàng Lễ Thành và ba bạn học khác vẫn đang đứng cạnh băng ghế dài, nói: “Mọi người cứ ngồi xuống uống rượu đi, lát nữa là xong chuyện thôi.”
“Ngồi cái con khỉ! Mẹ kiếp, cậu hại chết chúng tôi rồi!” Hoàng Lễ Thành tái mặt, gào lên với tôi.
Tôi nhịn cơn tức, nhìn chằm chằm vào cậu ta mấy giây, sau đó lắc đầu, không thèm chú ý đến đối phương nữa, tôi đi thẳng vào băng ghế, ngồi xuống cạnh Ôn Hân.
“Cậu không sao chứ?” Ôn Hân quan tâm nhìn vào ngực tôi hỏi.
“Không sao.”
“Phương Dương, chúng ta có thể rời khỏi đây không?” Lâm Tĩnh ở một bên chợt hỏi.
“Yên tâm, mấy người bạn của tôi quen tên Song này, bọn họ đang đến rồi, chờ họ tới là chúng ta có thể đi. À, đừng sờ đến điện thoại vội, tránh cho bọn chúng nổi điên lên.”
“Cậu yên tâm, tôi đã nói sẽ không để bất kỳ ai làm hại cậu rồi mà.”
Tôi lại bổ sung thêm với Ôn Hân, sau đó tự rót cho mình một ly rượu.
Ánh mắt của Ôn Hân cứ dừng ở phần ngực tôi.
Tôi thấy hơi bất đắc dĩ: “Cúc áo bị hắn kéo đứt rồi.”
“Những vết sẹo đó từ đâu ra vậy?” Ôn Hân hỏi.
“Nhờ mấy năm ngồi tù đấy.” Tôi mỉm cười đáp thẳng thắn.
“Có đau không?”
“Lúc mới bị thương thì đương nhiên là đau rồi.”
Tôi ngoảnh sang nhìn cô ấy, cảm thấy đối phương hỏi câu này hơi ngớ ngẩn.
Sau đó, tôi ngây ra.
Vì tôi nhìn thấy hình như trong mắt Ôn Hân có một vẻ vừa kỳ lạ vừa quen thuộc.
Kỳ lạ là vì tôi không viết ánh mắt đó hàm chứa điều gì.
Quen thuộc là vì tôi từng nhìn thấy ánh mắt đó. Mấy năm trước, vì kiếm tiền nên tôi làm việc nguyên một ngày một đêm, mỗi khi lê tấm thân mệt mỏi về nhà, nằm trên sofa nghỉ ngơi, thi thoảng Lâm Lạc Thủy đã nhìn tôi bằng ánh mắt này.
Lúc đó, tôi không hiểu được ánh mắt của cô ấy.
Bây giờ, tôi cũng không hiểu được ánh mắt của Ôn Hân.
Tôi không biết rốt cuộc trong đôi mắt của cô ấy đang ẩn chứa những điều gì và cụ thể ra sao.
Có lẽ Đồng An Chi nói đúng rồi.
Mẹ kiếp, ông ấy nhìn người chuẩn thật đấy.
Có lẽ do khoảng cách đối mặt của chúng tôi quá gần, cũng có thể do ánh mắt của chúng tôi hơi có vấn đề, nên Lâm Tĩnh và Từ Triết, còn có Lưu San San đều nhìn tôi và Ôn Hân chằm chằm.
——————–
Chương 157
Chương 157: Đánh một trận
Ôn Hân hoàn hồn lại trước tiên, nhanh chóng nhìn đi nơi khác, nghiêng đầu không dám tiếp tục nhìn tôi nữa.
Hình như gò má cô ấy hơi ửng hồng.
Tôi cũng vội vàng nhìn sang phía khác, đổ hết bia trong cốc vào cổ họng một cách hơi ngượng ngập.
Hơi khó xử rồi.
Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng phát hiện ra vẻ lúng túng của chúng tôi, hai người họ không nhìn tôi nữa, chỉ ôm nhau, ghé vào bên tai mà an ủi lẫn nhau.
Lưu San San thì nhíu mày, không vui hừ lạnh một tiếng, có lẽ cô ta cho rằng tôi cố ý quyến rũ Ôn Hân.
Ôn Hân cúi thấp đầu, không nói tiếng nào mà nhìn xuống chân mình, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Các bạn học đã quay lại chỗ băng ghế dài, Hoàng Lễ Thành vừa ngồi xuống đã nổi đóa hét lên với tôi: “Phương Dương, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, cùng lắm là cho họ đánh một trận, bồi thường chút tiền là được rồi, bây giờ thì sao? Họ lôi cả súng ra rồi, chúng tôi sắp bị cậu hại chết rồi đấy!”
Tôi chẳng buồn chủ ý đến cậu ta, thậm chí chẳng muốn nhìn cậu ta một cái, chỉ chăm chăm uống bia.
Đợi gần mười phút sau, ở lối lên cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân ồn dập.
Có rất nhiều người đến, bởi vì quán bar trở nên chật chội nên không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu người, nghe tiếng bước chân thì có lẽ là ba mươi, bốn mươi người.
Hơn nữa, nhóm người này rõ ràng không phải người của Bansha, cũng không phải người của Suchat, bởi vì bọn họ vừa đi lên đã bao vây luôn đám người của Bansha.
Một tên đầu trọc thân thể cường tráng dẫn đầu đi thẳng đến trước mặt Song, nhỏ giọng nói với hắn vài câu, sau đó quan sát tôi mấy lượt, cuối cùng dời ánh mắt về phía Bansha.
Bansha vẫn uống rượu như không có việc gì, đàn em của ông ta cũng tỏ ra không hề luống cuống.
Khóe miệng của Song nở một nụ cười lạnh.
Người của hắn đều đang nhìn đối phương, chỉ đợi hắn phất tay hạ lệnh.
Khách trong quán bar lại xúm tới, cũng nhìn hắn, ai nấy đều hào hứng đợi xem một màn kịch hay.
Mẹ kiếp, tôi cảm thấy người trong quán bar này đều điên hết cả rồi.
Súng cũng đã được lôi ra, mà họ còn xúm tới đây xem kịch hay, không sợ bị dính đạn lạc sao?
Lẽ nào trận ác đấu giữa Song và Bansha không dùng đến súng?
Quả nhiên Song hét lớn lên: “Cất hết súng đi, lát nữa không được phép dùng thứ đó.”
Hắn vừa dứt lời, mấy tên đàn em của hắn đã cất hết súng trên bàn đi.
Bansha phất tay, đám đàn em của ông ta cũng cất súng vào lại đai lưng quần.
Lúc này, ở lối lên cầu thang lại vang lên tiếng bước chân vội vã.
Chỉ có một người thanh niên đi lên, hình như là người của Song, gã căng thẳng chạy đến trước mặt Song nói một câu gì đó.
Song nhíu mày, đứng dậy đi đến chỗ lối lên cầu thang.
Lối lên cầu thang lại vang lên một loạt tiếng bước chân, nghe cũng rất gấp gáp.
Có ba người đi lên, đi đầu là một người đàn ông có dáng người tầm trung, sắc mặt lạnh lùng, trên cổ có một hình xăm bắt mắt, ông ấy mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây màu đen kết hợp với một đôi giày cùng màu.
Đi theo sau ông ấy là hai người đàn ông có vóc dáng cao ráo đang quan sát tình hình xung quanh với gương mặt không cảm xúc.
Vừa nhìn thấy ba người đàn ông kia, mặt Song đã biến sắc.
Đó là người của Suchat, bởi vì tôi đã từng gặp người đàn ông đi đầu, cũng đã nghe Bansha nói về ông ấy, người này tên là Bangsue.
Bangsue chỉ liếc nhìn Song và Bansha mấy lần, sau đó nhìn quanh, lúc thấy tôi thì đi thẳng về phía tôi.
Một trong hai người đi đằng sau ông ấy lạnh lùng hét lớn lên một tiếng với DJ đang đứng cách đó không xa, nhạc trong quán bar lập tức ngừng lại.
“Ông Bangsue, sao ông lại đến đây?” Song vội vàng đi lên nghênh đón, tươi cười đầy nịnh nọt hỏi.
Bangsue không quan tâm đến hắn mà đi thẳng đến trước mặt tôi, cung kính chắp tay với tôi, nói: “Cậu Dương, xin lỗi vì đã đến muộn, cậu không sao chứ.”
Tôi chắp tay chào lại: “Không sao, vẫn chưa đánh nhau.”
“Không sao thì tốt.” Bangsue thở phào, “Ông Suchat đã biết chuyện, ông ấy cảm thấy rất có lỗi, nhưng vì đang bàn chuyện với ông Đỗ Minh Cường và ông Sangsu nên không thể đích thân đến đây được, hi vọng cậu thông cảm cho. Ông ấy đã cố ý dặn dò tôi phải thay ông ấy nói lời xin lỗi tới cậu Dương, thực xin lỗi vì để cậu gặp chuyện như vậy trên địa bàn của chúng tôi.”
Tôi không để bụng mỉm cười: “Ông Suchat khách sáo rồi, không cần phải xin lỗi, ngược lại là tôi thường xuyên rước thêm rắc rối cho ông ấy, cũng thêm phiền cho ông rồi. Cám ơn ông đã cất công đến đây vì tôi, ngày mai tôi sẽ gặp ông Suchat để cám ơn lần nữa.”
“Không phiền chút nào, ông Suchat đã dặn cậu là đối tác làm ăn rất quan trọng với ông ấy, đây đều là những chuyện mà chúng tôi nên làm.”
Nghe Bangsue nói vậy, sắc mặt của Song ở bên cạnh lập tức trở nên tái mét.
Chắc chắn hắn biết đối tác làm ăn quan trọng nghĩa là gì.
Bangsue lại hỏi: “Cậu Dương, Song sẽ phải trả giá vì hành động vô lễ của hắn đối với cậu, xin hỏi cậu có yêu cầu gì đặc biệt đối với hắn hay không?”
Tôi hơi do dự: “Hắn bảo tôi xuống sàn đấu của hắn đánh nhau một trận, nếu tôi thắng thì hắn sẽ để tôi và bạn tôi rời đi. Hay là để tôi đấu một trận với hắn đi.”
Bangsue ngẩn ra, có vẻ hơi kinh ngạc, định thần lại hỏi: “Cậu Dương, thật ra không cần cậu phải tự động tay đâu, những chuyện này cứ giao cho chúng tôi là được.”
Tôi cười đáp: “Tôi chỉ muốn đánh hắn một trận thôi, vì trông cái bản mặt của hắn đáng ghét quá.”
Gương mặt của Song quả thực khiến tôi chán ghét, nhưng đó chỉ là thứ yếu mà thôi.
Nguyên nhân chính là vì tôi muốn thể hiện một chút trước mặt Bangsue và đàn em của ông ta.
Bởi vì tôi biết, sở dĩ bọn họ tới đây giúp tôi là vì mệnh lệnh của Suchat, sự kính trọng của Bangsue đối với tôi chỉ là xuất phát từ sự kính trọng và nể sợ Suchat thôi, chứ không phải thật tâm.
Người Xiêng La thích võ Moay, để trở thành kẻ mạnh được tôn kính trong nghề của đối phương, tôi phải thể hiện chút gì đó trước mặt bọn họ mới được. Cho dù không nhận được sự tôn kính xuất phát từ nội tâm của họ thì cũng phải khiến cho bọn họ biết, người mà bọn họ giúp đỡ không phải là một kẻ yếu đuối.
Tôi phải cho bọn họ biết, người gọi là cậu Dương này thật ra rất giỏi đánh nhau, cũng rất hung phãn.
Lý do tôi chọn Song thứ nhất là vì hắn thực sự khiến tôi thấy ghét, thứ hai là vì tôi biết thật ra Song cũng rất giỏi đánh đấm. Vừa rồi khi kéo cánh tay hắn, tốc độ và sức mạnh của đối phương khiến tôi rất kinh ngạc.
Nghe tôi nói vậy, Bangsue không khuyên tôi nữa, chỉ gật đầu: “Được, tôi sẽ đi sắp xếp.”
“Sàn đấu của hắn ở dưới tầng hầm đúng không? Chúng ta xuống tầng hầm đánh thôi.”
“Được, chúng ta xuống đó. Đúng rồi, là người này đã đắc tội với cậu sao? Cậu định xử lý thế nào?” Bangsue chỉ vào Imo đang ngồi ở không xa.
Imo vừa có vẻ rất căng thẳng, vừa hơi nghi hoặc. Hiển nhiên gã biết tình hình hiện tại có chút bất ổn, nhưng lại không biết rốt cuộc Bangsue là ai, có lẽ còn tưởng Song có thể bảo vệ mình.
“Giao gã cho tôi.”
Tôi nói với Bangsue, sau đó đứng dậy, đi đến băng ghế dài.
Hai người đi theo Bangsue tiến tới, túm lấy mái tóc vàng óng của Imo, lôi gã đến trước mặt tôi.
“Bọn mày muốn làm gì? Buông tao ra, mau buông tao ra! Song, tại sao không ngăn bọn chúng lại? Mau bảo người của anh ra tay đi.”
Hai cánh tay của Imo đều đã bị trật khớp, không thể giãy giụa, gã chỉ có thể lớn tiếng gào thét.
Đợi đến khi gã bị lôi đến trước mặt, tôi cất giọng lạnh lùng: “Thằng Tây kia, sau này còn để tao thấy mày trêu chọc phụ nữ Hoa Hạ nữa, tao sẽ lấy mạng mày.”
Dứt lời, tôi nhấc chân, đạp mạnh vào đũng quần gã một phát.
——————–
Chương 158
Chương 158: Đấu quyền
Gã kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống, không ngừng thét gào, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Quán bar trở nên yên tĩnh, nhóm khách vừa rồi còn phấn khởi hô hào muốn xem náo nhiệt, nhưng hiện tại có vẻ như bọn họ không thể phấn khích.
Trên băng ghế dài, đám Hoàng Lễ Thành trợn tròn mắt, khó tin nhìn về phía tôi và Imo đang lăn lộn trên mặt đất.
Tôi xoay người, bình tĩnh nhìn đến chỗ Song.
Song miễn cưỡng nở một nụ cười: “Anh Dương, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi. Tôi không biết anh là bạn của ông Suchat, tôi xin lỗi anh, tôi không nên vô lễ với anh, xin lỗi.”
Tôi mỉm cười lạnh nhạt: “Muộn rồi, tôi đã nhắc anh, nhưng anh không nghe, bây giờ xin lỗi thì đã muộn rồi. Anh yên tâm, tôi không lấy mạng anh đâu, chỉ cần anh đánh với tôi một trận mà thôi.”
“Tôi… Anh Dương, anh biết đấy, tôi không phải là đối thủ của anh, tha cho tôi đi.”
Tôi chẳng buồn để ý tới hắn, quay người đi đến bên cạnh băng ghế sofa, nói với Ôn Hân: “Tôi đã nói sẽ không để bất cứ ai làm hại cậu. Bây giờ không sao rồi, các cậu về trước đi, tôi xuống sàn đấu ngầm đánh một trận đã, lát nữa sẽ gọi các cậu đi ăn đêm sau.”
Nói xong, tôi mỉm cười với nhóm Ôn Hân và Từ Triết.
“Bansha, ông sắp xếp một vài người đưa bạn tôi về khách sạn. Bangsue, làm phiền ông đưa tôi xuống sàn đấu của Song nhé, dẫn cả hắn theo nữa.”
“Tôi không muốn về khách sạn, tôi muốn đi xem cậu đấu, có được không?” Ôn Hân đột nhiên đứng dậy nói.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Nơi đó có hơi hỗn loạn, các cậu nên về trước thì hơn.”
Ôn Hân cắn môi: “Tôi không sợ, tôi biết cậu sẽ không để bất cứ ai làm hại tôi.”
Tôi ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì.
Sở dĩ tôi nói câu đó là muốn an ủi Ôn Hân, để cô ấy không bị căng thẳng, nhưng bây giờ…
Bây giờ nhớ lại, câu nói đó hình như có lực sát thương không nhỏ đối với con gái. Nếu trước kia Ôn Hân đã có ý với tôi thì khi nghe thấy câu nói này sẽ càng này kia hơn rồi.
Nhưng dự tính ban đầu của tôi không phải như vậy mà.
Hơn nữa, tôi không có ý gì đặc biệt với Ôn Hân cả.
Cô ấy rất xinh đẹp, không kém Bạch Vi là bao, có thể nói là mỗi người một vẻ, nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ gì với cô ấy cả.
Có rất nhiều cô gái đẹp trên đời này, tôi cũng đã từng gặp không ít, nhưng đâu thể nào gặp người nào là yêu người nấy như ngựa đực được.
Chỉ có thể nói người như Ôn Hân có tâm địa tốt, tính cách cũng cởi mở thoải mái hơn trước kia, nên làm bạn cũng được.
Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã không nên nói câu đó.
“Để tôi đi với cậu đi.”
Trong lúc tôi đang ảo não, Ôn Hân lại lên tiếng.
“Tôi cũng muốn đi, cho chúng tôi đi theo với.” Từ Triết cũng đứng lên.
Tôi do dự một lúc, cuối cùng gật đầu.
Ôn Hân tỏ ra rất vui vẻ, vội vàng cầm túi xách đi ra khỏi dãy ghế sofa, sau đó đến đứng bên cạnh tôi.
Cô ấy đứng cách tôi rất gần, có lẽ cảm thấy đứng cạnh tôi như vậy mới có cảm giác an toàn.
Tôi thậm chí còn nhìn thấy cô ấy nhấc tay lên được một nửa rồi lại hạ xuống, hình như là muốn khoác tay tôi. Có lẽ cô ấy cảm thấy như vậy không phù hợp lắm nên cuối cùng đành thôi.
Thấy Ôn Hân bước ra, Từ Triết kéo Lâm Tĩnh đi theo. Lưu San San và các bạn học khác thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau rồi cũng xách túi và balo của mình rời khỏi băng ghế, đứng hết bên cạnh tôi.
Sau cùng là Hoàng Lễ Thành, sắc mặt cậu ta rất phức tạp, cũng rất khó coi, có lẽ là không ngờ sự việc sẽ biến thành thế này. Vừa rồi, cậu ta còn lớn tiếng chửi mắng tôi, nhưng nháy mắt sau đã tránh được một kiếp nạn nhờ tôi.
Sau vài giây bối rối, cuối cùng cậu ta vẫn đi ra, đứng bên cạnh tôi giống như những người khác, trên mặt nở nụ cười lúng túng mà nịnh nọt: “Phương Dương, lần này đúng là nhờ có cậu, nếu không bọn tôi thật không biết phải làm thế nào.”
Tôi không để ý đến cậu ta, chỉ nói với Song vẫn đang tái mặt: “Anh Song, mời dẫn đường đến sàn đấu ngầm của anh.”
Song liếc nhìn tôi, rồi nhìn sang Bangsue đang có vẻ mặt lạnh lùng ở bên cạnh, sau đó cười trừ nói “Được, anh Dương, xin mời đi bên này.”
Nói xong, hắn dẫn đầu đi đến góc cầu thang.
“Bọn mày đợi ở đây, không đứa nào được đi theo đâu đấy.” Lúc đi ngang qua mấy người đàn em, hắn không quên dặn dò một tiếng.
Hiển nhiên hắn sợ bọn đàn em của mình đi theo làm hỏng chuyện, không cẩn thận chọc giận Bangsue, hoặc là chọc cho tôi và mấy người bạn của tôi không vui thì hắn thảm ngay.
Trước kia, Bansha từng nói với tôi, người quyết định mọi chuyện của thế giới ngầm ở Chiêng May là Suchat, không ai có thể chống lại ông ta, những người khác đều chỉ là con chó con mèo, hoặc là những người làm việc giúp Suchat mà thôi.
Không biết tên Song này làm việc cho Suchat hay là con chó con mèo, tôi chỉ biết hắn xui xẻo rồi.
Thấy Song cất bước đi đến góc cầu thang, đám đàn em của Bangsue đuổi theo, theo sát bên cạnh hắn.
“Bansha, để lại vài anh em trông chừng bạn tôi là được rồi, còn đâu cho những người khác về đi.”
Tôi nói với Bansha, sau đó đi theo Song.
Ôn Hân theo sát bên phải tôi, Bangsue đi bên trái, một đàn em còn lại của ông ấy đi phía sau, nối tiếp là đám người Từ Triết và Lâm Tĩnh, Lưu San San.
Bansha dặn dò mấy câu với người của ông ta, sau đó dẫn năm, sáu anh em đi theo phía sau đám người Từ Triết.
Đàn em của Song không ai động đậy, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn chúng tôi xuống lầu.
Xuống đến tầng một, Song đưa chúng tôi đi vào một hành lang có ánh đèn mờ. Đi xuống một cầu thang nữa, Song bảo người canh cửa mở một cánh cửa sắt ra, cảnh vật trước mắt chúng đã bừng sáng.
Sàn đấu ngầm này rộng ít nhất năm sáu trăm mét vuông, rất lớn. Ở giữa là một sân đấu quyền, xung quanh xếp đầy ghế ngồi, còn có đến mấy điểm đặt cược, quầy bar cung cấp rượu và thức ăn.
Quán bar này của hắn là một kiến trúc độc lập, bên cạnh có một thảm cỏ. Có lẽ sàn đấu ngầm này là được đào thẳng từ quán bar xuống bên dưới thảm cỏ. Xây nên một nơi lớn như vậy chắc chắn đã tốn không ít tiền và tâm huyết.
Giờ phút này, trên sàn đấu ở chính giữa có một cặp võ sĩ đang thi đấu, họ đang đấu Muay. Hai bên đều không đeo găng tay, chỉ quấn băng vải, tay ai nấy đều đã nhuốm máu loang lổ.
Bên dưới sàn đấu có không ít khán giả đứng quanh, họ đang vẫy vé cược trong tay hào hứng hét gào hoặc chửi mắng.
Thấy chúng tôi tiến vào sàn đấu, vài người đi tới, nghi ngờ hỏi Song có chuyện gì.
Song không dám nói rõ, chỉ nói là bạn của ông Suchat muốn đến đấu quyền.
Nghe đến hai chữ Suchat, mặt mấy người kia biến sắc, một trong số đó vội vàng chạy nhanh vào một căn phòng.
Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên gầy ốm khoảng năm mươi tuổi đi ra từ căn phòng đó, bước nhanh về phía chúng tôi.
Người đàn ông trung niên này rõ ràng có quen biết Bangsue, từ xa đã chắp hai tay chào ông ấy.
“Anh Bangsue hạ cố đến thăm, Willen tôi không kịp nghênh đón từ xa, mong anh đừng trách tội.”
Bangsue chào lại, thờ ơ đáp: “Willen, đối tác của ông Suchat dẫn theo vài người bạn đến chỗ ông chơi, thằng con trai ngoan của ông là Song lại vô lễ với cậu ấy, muốn bắt chẹt cậu ấy ấy, thậm chí còn muốn cướp bạn gái của người ta, ông nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?”
——————–
Chương 159
Chương 159: Đánh một trận
Sắc mặt Willen biến đổi: “Ông Bangsue, làm…làm sao mà Song có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy được? Cho dù có cho nó ăn gan hùm mật gấu đi chăng nữa thì nó cũng không dám vô lễ với đối tác của ông Suchat. Phải rồi, xin hỏi đối tác này là ai vậy?”
Bangsue cười lạnh: “Đó là cậu Dương. Ông Suchat rất xem trọng đối tác này. Còn việc Song có làm chuyện hoang đường đó không, ông tự đi mà hỏi hắn đi.”
Nghe vậy, mồ hôi lạnh của Willen chảy ròng ròng, nhìn Song với ánh mắt không thể tin được.
Song cúi đầu: “Xin lỗi, con không biết anh Dương là đối tác của ông Suchat. Nếu biết thì cho con mười lá gan con cũng không dám vô lễ với anh Dương, thực ra đây đều là họa do Imo gây ra, con…”
“Mày còn dám ngụy biện!”
Hắn còn chưa kịp nói xong, Willen đã cho hắn một cái tát, cực kỳ vang dội.
“Cậu Dương.” Willen quay qua nhìn tôi, cúi người:
“Cậu Dương, xin lỗi, con trai tôi xưa nay vốn ngang ngược quen rồi. Đều là lỗi của tôi, tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng. Lần này tôi sẽ dạy dỗ nó thật mạnh tay, nhất định sẽ không để cậu Dương thất vọng, tôi sẽ bảo nó tìm lúc nào đến tận cửa xin lỗi cậu Dương…”
“Đến tận cửa xin lỗi thì không cần đâu.” Tôi cười, phất tay ngắt lời ông ta, vì tôi biết thực ra nói vậy là để phủi tội cho Song.
“Vậy…nếu cậu Dương có yêu cầu gì, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ khiến cậu Dương hài lòng.”
“Ha ha, ông yên tâm, tôi không làm khó ông đâu, nhưng vừa nãy anh ta muốn lên võ đài đánh một trận với tôi, cái này nói lời phải giữ lời đấy. Chỉ cần anh ta lên võ đài đánh với tôi một trận là được, tôi không có yêu cầu gì khác.”
Willen sững sờ: “Lên võ đài đánh một trận?”
“Phải.”
Willen nghi ngờ nhìn tôi, rồi lại quay đầu nhìn con trai.
Sắc mặt Song tái mét, hắn cúi thấp đầu.
Sắc mặt Willen dần trở nên nặng nề, có lẽ từ sắc mặt của Song, ông ta nhận ra trận này không dễ dàng.
Tôi cười lạnh: “Sao? Tôi không bảo Bangsue xử lý anh, chỉ muốn đường đường chính chính đánh với anh một trận mà cũng không muốn à?”
Willen vội gật đầu: “Muốn, tất nhiên là muốn chứ. Có thể lên võ đài đánh một trận với cậu Dương là vinh dự của Song, nó vui lắm.”
Nói xong ông ta liếc nhìn ra hiệu cho Song, Song cúi đầu cười gượng, nói mình rất sẵn lòng.
“Vậy đừng nói nhảm nữa, bắt đầu luôn đi.”
“Được.”
Willen không dám nói gì thêm, vội vã đưa chúng tôi đến phòng thay đồ.
Tôi bảo Từ Triết và Ôn Hân tìm chỗ nào đó mà ngồi, bảo đàn em của Bangsue đến bảo vệ họ rồi mang cho họ chút đồ ăn nước uống linh tinh, còn Bangsue hai đàn em của ông ta thì đi theo tôi.
Đi vào phòng thay đồ, tôi đang định thay quần áo thì chuông điện thoại vang lên.
Tôi cầm lên xem thì hơi bất ngờ, Bạch Vi gọi cho tôi.
Kể từ lần trước khi tôi trở về khách sạn với cơ thể đầy mùi rượu trộn lẫn với hương nước hoa của người phụ nữ khác, tối đó Bạch Vi khuyên tôi không nên tiếp xúc với Đỗ Minh Cường, rồi chúng tôi xảy ra mâu thuẫn thì cô ấy không chủ động nói chuyện với tôi nữa, càng không chủ động gọi điện cho tôi.
Thế nên cuộc điện thoại này làm tôi thấy bất ngờ, mà giờ đã hơn mười giờ tối rồi.
Vừa cảm thấy nghi hoặc, tôi nhấn nút nghe, rồi tôi nghe thấy giọng nói sốt ruột của Bạch Vi: “Phương Dương, anh đang ở đâu? Có phải là đang đánh nhau với người khác không?”
Tôi sững sờ: “Sao cô biết?”
“Tôi nhìn thấy video rồi.”
“Video gì?”
“Video trong nhóm chat của các đồng nghiệp trong công ty, trong video anh đánh gãy tay của một tên người nước ngoài, còn bị bao nhiêu tên người Xiêng La vây quanh.”
Tôi nhíu mày: “Video trong nhóm đồng nghiệp? Ai gửi?”
“Một đồng nghiệp tìm thấy trên APP đăng tải video trong nước, sau đó gửi vào nhóm.”
Tôi ngơ ngác, có lẽ là trong quán bar có người Hoa Hạ vây xem, sau đó quay lại đăng lên, rồi đồng nghiệp vừa hay nhìn thấy.
Nhưng cũng có thể là do ai đó có âm mưu cố tình quay lại. Mục đích rất đơn giản, muốn bôi nhọ tôi.
Nếu là giả thiết thứ hai thì những người đó thật là vô vị, âm mưu gì cũng dùng được, dù là một cơ hội còn chẳng được tính là cơ hội cũng muốn vồ lấy.
Đối với tôi thì cái video đánh nhau hoàn toàn chẳng là gì.
Nếu có người comment bên dưới video nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người like, khen tôi đánh rất hay.
Có rất nhiều người ghét thứ rác rưởi như vậy.
“Phương Dương, sao vậy? Sao anh không nói gì?” Bạch Vi hỏi trong điện thoại, giọng rất lo lắng sốt ruột.
“Không sao, cô yên tâm đi, giờ tôi đã không có chuyện gì rồi.”
“Anh đang ở đâu?”
“Vẫn còn đang ở quán bar trong video.”
“Anh mau về đi, ngộ nhỡ đánh nhau với họ thì anh sẽ chịu thiệt đấy.”
Tôi biết cô ấy lo lắng cho tôi, thế nên tôi cảm kích nói: “Giám đốc Bạch, cảm ơn sự quan tâm của cô. Nhưng cô yên tâm, tôi thực sự không sao cả. Có mấy người bạn quen ông chủ của quán bar này đã tới giảng hòa rồi, tôi ngồi một lát rồi đi.”
“Thực sự không sao à?”
“Chắc chắn trăm phần trăm.”
Hình như Bạch Vi đang thở phào ở đầu bên kia: “Không sao là tốt, tôi chỉ sợ với tính cách của anh…Đừng hiểu lầm, ý tôi không phải là tính anh có vấn đề gì, chỉ là anh có hơi…hơi ngay thẳng, cũng hơi bướng bỉnh mà thôi. Phải rồi, tôi thấy trên video anh đi cùng mấy thanh niên, đó là bạn đại học của anh à?”
“Ừ, là mấy người bạn cũ mà lần trước tôi bảo sẽ đến Chiêng La đi du lịch rồi tụ tập ấy.”
“Vậy anh đi với bạn đi, nhớ đừng có đánh nhau với người ta là được. Mau rời khỏi cái quán bar đó đi, tôi thấy trên video chỗ đó loạn lắm, dễ xảy ra chuyện.”
“Được, lát nữa tôi đi ngay.”
“Vậy tôi không làm phiền anh nữa, bye bye.”
“Ừ, bye bye.”
Lúc sắp cúp máy, tôi không kìm được mà hỏi một câu: “Giám đốc Bạch, cô có muốn ra ngoài ăn đêm không?”
“Ăn đêm á? Thôi khỏi đi. Anh đi chơi với bạn mà, tôi thì là người ngoài, không tiện lắm.” Hiển nhiên là Bạch Vi hơi do dự.
“Không phiền đâu, một người bạn của tôi từng gặp cô đấy, nói là muốn gặp lại cô.”
“Bạn anh từng gặp tôi à? Nam hay nữ vậy?”
“Nữ, là cô gái xinh đẹp trong video ấy, cô ấy tên là Ôn Hân.”
“À, thảo nào tôi thấy cô ấy hơi quen, nhưng không nhớ là gặp ở đâu rồi, cô ấy làm gì vậy?”
“Cô ấy làm việc ở một công ti đầu tư mạo hiểm, cũng ở Thịnh Hải đấy.”
“Anh nói vậy hình như tôi nhớ ra một chút rồi.”
“Vậy lát nữa cô có đi ăn đêm với bọn tôi không?”
Bạch Vi lại do dự, mãi một lúc sau mới nói: “Để tôi xem đã, tôi sợ đến lúc các anh ra khỏi quán bar rồi thì muộn quá.”
“Không muộn đâu, hay là lúc tôi ra thì tôi lại gọi cho cô nhé?”
“Ừ, được.”
“Vậy lát gọi lại, bye bye.”
“Bye bye.”
Cúp máy xong, tôi cúi đầu im lặng một lúc, rồi tôi cất điện thoại đi, thay quần đấm bốc mà Willen chuẩn bị cho tôi.
Bangsue vừa nói tin tức về Song mà ông ta biết cho tôi, vừa giúp tôi thắt đai.
Không bao lâu sau, tôi để hở đùi lộ cả nửa người trên đi ra phòng tay đồ, men theo con đường đi tới võ đài đấm bốc.
——————–
Chương 160
Chương 160: Trận đấu kịch liệt
Hai quyền thủ trên sàn đấu khi nãy không biết đã đấu xong, hay bị Willen gọi xuống, mà sàn đấu trống không, bên trên chỉ có mấy người đang dùng khăn lau sàn, khán giả bên dưới thì bất mãn xì xào.
Thấy tôi đi ra, mọi người xung quanh đều nhìn sang. Sau khi trông thấy nửa thân trên để trần và bàn tay quấn vải của tôi, họ đều hào hứng reo hò.
Có không ít người đang chỉ trỏ vào tôi, sau đó hỏi người bên cạnh xem tôi có lai lịch thế nào, có giỏi hay không…
Bọn họ đã coi tôi là quyền thủ.
Chờ đối thủ của tôi cũng đi ra, sau khi phân tích ai mạnh ai yếu xong, họ bắt đầu đặt tiền cược.
Tôi đi men theo con đường mà đám đông tự động tránh ra, đi thẳng xuống dưới sàn đấu.
Bấy giờ, tôi mới phát hiện Từ Triết và Ôn Hân cũng ở đây, ở một vị trí cách sàn đấu gần nhất.
“Phương Dương, hay là thôi đi.”
Lúc tôi chuẩn bị lên sàn, Ôn Hân chợt kéo tay tôi, có vẻ căng thẳng và bất an nói.
Tôi mỉm cười: “Yên tâm, tôi không sao đâu.”
“Nhưng…”
“Ban nãy ở trên tầng hai, tôi trông bản mặt của Song rất đáng ghét, nên muốn đấm vỡ mặt hắn. Vả lại, thật ra đánh nhau là một chuyện rất đã.”
Ôn Hân cắn môi, cuối cùng vẫn buông tay tôi ra.
“Mọi người chờ ở đây nhé, đừng chạy lung tung, Bansha và người của ông ta sẽ bảo vệ các cậu.”
Dứt lời, tôi kéo sợi dây thừng, nhảy lên sàn đấu.
Khán giả bên dưới đều tỏ ra phấn khích, reo hò và huýt sáo không ngừng.
Thật ra, tôi thấy hơi căng thẳng, vì đây là lần đầu tiên tôi lên sàn đấu, cũng là lần đầu đối diện với nhiều khán giả thế này. Trước kia, tôi chỉ đánh nhau với người của Đỗ Minh Cường trong phòng giam chật hẹp thôi, chứ không có nhiều người xem thế này.
Bangsue cũng nhảy lên, tiếp tục nhắc lại các thông tin mà ông ấy biết về Song cho tôi.
Theo Bangsue nói, dù trước đây ông ấy chưa từng thấy Song đánh nhau, nhưng nghe nói hắn rất mạnh, động tác cũng rất nhanh, xuống tay thì rất tàn nhẫn. Vẻ bề ngoài gầy gò, nho nhã đó chính là điểm đánh lừa đối thủ lớn nhất, thường khiến đối thủ xem thường hắn, sau đó hắn sẽ xử lý họ một cách nhanh gọn nhẹ.
Loại võ Song dùng là Muay truyền thống, mà sở trường của môn võ này là dùng chân. Sự nhanh nhạy của Song khiến hắn tung cú đá rất nhanh, đầu gối và khuỷu tay cũng rất linh hoạt, Bangsue đặc biệt nhắc tôi phải nhớ những điều này.
So với hắn, khuyết điểm của tôi là chưa từng học võ theo một hệ thống nào cả, tôi chỉ đánh đấm theo bản năng như bọn lưu manh trên phố thôi.
Nhưng ba năm ở trong tù, hai năm trước, tôi thường xuyên đánh nhau với người của Đỗ Minh Cường, đó là kiểu đánh đấm không màng tới mạng sống. Một năm nhàn nhã sau đó, tôi vẫn thường luyện tập với bọn họ, có thể nói kinh nghiệm thực chiến của tôi chắc chắn không kém gì Song, khéo tôi ra tay còn tàn nhẫn hơn hắn.
Khi Đỗ Minh Cường mới vào tù, có ba gã đàn em của ông ta vào theo, người có thể đi theo ông ta thường xuyên chắc chắn có thân thủ không tầm thường. Trong đó có một gã rất giỏi võ Muay, tôi cũng học được chút ít từ gã.
Hơn nữa, khi ở trong tù, hầu như ngày nào tôi cũng chống đẩy và gập bụng, nên chắc chắn hình thể và sức khỏe hơn Song không ít.
Chắc đấm vỡ mặt hắn cũng không thành vấn đề.
Tôi vừa nhảy lên sàn đấu chưa được bao lâu, Song cũng đi ra từ lối của phòng thay đồ ở phía đối diện.
Hắn cũng đã thay một chiếc quần soóc đấu, tay đeo găng, hai cánh tay đều thắt dây đan, đầu cũng đeo khăn.
Trong tiếng Xiêng La, sợi dây đeo trên bắp tay của võ sĩ Muay gọi là Paprajiat, vòng đeo trên đầu là Mongkon, chúng đều là vật biểu tưởng trong hệ thống võ Muay.
Người đấu Muay hầu như đều đeo hai vật này, sau khi lên sàn đấu, có người sẽ bỏ vòng đeo trên đầu xuống, nhưng rất nhiều người vẫn tiếp tục thắt dây ở cánh tay.
Tôi không phải là người Xiêng La, nên đương nhiên không đeo mấy thứ này.
Vừa nhìn thấy Song, cả sàn đấu lập tức im phăng phắc, nhưng chỉ một lát sau, lại vang lên tiếng reo hò hưng phấn.
Bọn họ biết Song là cậu chủ ở đây, hắn đích thân lên sàn đấu, đương nhiên khiến họ càng phấn khích hơn.
Chẳng mấy chốc, khi trận đấu này chưa đặt cược, rất nhiều người đã bừng bừng hứng khởi. Họ đến đây là muốn cá cược thi đấu, chỉ có việc này mới có thể khiến họ xem trận đấu một cách kích thích hơn.
Nhưng Willen chưa mở sòng, dẫu sao đây cũng là con trai của ông ta, còn đối thủ của bố con họ lại là người ông ta không thể chọc vào.
Song nhảy lên sàn đấu, bái lạy tứ phía cầu nguyện xong thì tháo vòng đeo đầu xuống.
Thật ra, sở dĩ trông hắn gầy gò chỉ là vì khung xương của hắn nhỏ thôi, chứ cơ bắp không ít chút nào. Cơ thể hắn rất cường tráng, đặc biệt là bắp thịt ở hai chân, vừa nhìn đã biết có sức bật rất mạnh.
Ở đây không có trọng tài, chỉ có một người điều khiển trận đấu.
Điều này có nghĩa là không có quy tắc nào trên sàn đấu này cả, thắng hay thua sẽ lấy việc đối phương có bò dậy nổi hay không để định đoạt.
Có lẽ người chủ trì đã biết có chuyện gì xảy ra, nên sắc mặt hơi cứng nhắc lên sàn nói vài câu, thậm chí còn không báo tên của tôi và Song, mà chỉ nói trận này là giao lưu hữu nghị, không cá cược, cũng không đấu sinh tử.
Cùng với tiếng “Go” của người chủ trì vang lên, tôi chầm chậm bước ra giữa sàn đấu từ một góc.
Song hơi cúi đầu, cắn răng, cũng đi tới.
Tôi mỉm cười thờ ơ: “Song, tôi đã cho anh cơ hội rồi, đây là tự anh chuốc lấy, tôi khuyên anh cứ thả lỏng, đánh một trận nghiêm túc với tôi, không thì tôi sẽ ra tay càng mạnh đấy.”
Hắn không đáp lời, chỉ đưa hai quả đấm ra phía trước, khẽ cúi người về phía tôi.
Một lát sau, ánh mắt của hắn đã trở nên hung hãn.
Tôi ngưng cười, cũng giơ nắm đấm ra chào lại hắn, sau đó giữ nguyên tư thế chân trái đặt lên trước, rồi từng bước chầm chậm áp sát đối phương.
Hắn không lùi lại, cũng xông lên, chỉ giữ nguyên tư thế hai tay giơ lên không, chậm rãi di chuyển sang bên cạnh.
Người linh hoạt và nhanh nhẹn rất thích chiến thuật này, họ sẽ không ngừng thay đổi vị trí đứng và đường đi quanh đối thủ, thông qua tốc độ di chuyển nhanh chóng và nắm bắt cơ hội, hoặc né đòn tấn công của đối phương.
Có thể xác nhận một điều là động tác của Song nhanh hơn tôi.
Rõ ràng hắn đã được huấn luyện chuyên nghiệp, trọng tâm luôn rất vững trong quá trình di chuyển, mỗi bước chân đều có thể giữ được đủ tính linh hoạt và khoảng cách tiến lùi.
So ra, tôi chỉ như một tay mơ, dù có thể giữ được trọng tâm, nhưng bước chân rất rời rạc, hơn nữa tôi không dám di chuyển quá nhanh, sợ để lộ ra điểm sơ hở.
Trong tình huống một người nhanh, một người chậm, Song đã thành công đi một vòng quanh người tôi, khiến tôi lộ ra điểm vụng về.
Có nhiều người ở phía dưới không biết Bangsue bắt đầu huýt sáo và cười ầm lên, người khoa trương hơn một chút thì vừa chửi tôi ngu như bò, vừa chỉ ngón tay cái xuống dưới.
Tôi không để bản thân bị tiếng động bên dưới làm ảnh hưởng, giữ bình tình, từng bước chèn ép không gian đi vòng tròn của Song.
Cuối cùng, tôi đã ép Song vào một góc.
Có lẽ biết mình không thể đi vòng vòng được nữa, và có thể cuối cùng đã tìm thấy được cơ hội, tôi vừa bước một bước khá lớn thì Song đột nhiên quay người một vòng, gạt mạnh chân vào bắp đùi của tôi.
Tôi không kịp né, chỉ có thể căng cứng chân, chịu môt cú đá của hắn.
Một luồng sức mạnh to lớn khiến tôi cảm thấy hình như chân mình đã gãy, cơn đau đớn kịch liệt khiến tôi suýt nữa ngã khụy.
Nhưng tôi vẫn gắng gượng được, nhân lúc hắn rụt chân lại, tôi lại bước lên, liên tục tung vài cú đấm về phía hắn.
Hắn giơ hai tay lên che đầu, sau khi trúng hai cú đấm của tôi, hắn chợt lên gối đánh tới.
Tôi chật vật né cú lên gối của hắn, nhưng lại để hắn chạy ra khỏi cái góc đó.
Hắn lại bắt đầu dùng chiến thuật đi vòng vòng.
——————–
Bình luận facebook