• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ (1 Viewer)

  • Chương 88

Biệt thự nhà họ Lâm.
An Ôn xanh mặt với Lâm Khải, bà rất ít khi tức giận như vậy.
"Thời điểm con dùng Trần Hãn, tại sao không nói cho mẹ biết?" Thanh âm của bà tràn đầy chất vấn, bà rất ít nổi giận với con trai, nhưng chuyện này, lại làm cho tâm tình bà giận đến cực điểm.
"Đây không phải là chuyện lớn gì, mẹ cần gì phải tức giận như thế." Lâm Khải nhàn nhạt trả lời.
"Không phải là chuyện lớn?" An Ôn nhìn thái độ một chút cũng không để ý của con mình, trong lòng càng thêm cả giận, "Vậy con nói cho mẹ biết, chuyện gì mới là chuyện lớn? Có phải xã hội đen khi dễ đến trên đầu con, mới là chuyện lớn?"
"Mẹ, người nghĩ quá nhiều!"
"Con vì một người phụ nữ mà đắc tội Lý Hiếu Thiên. Có phải đầu óc con trúng gió rồi hay không? Coi như Trần Hãn có thể giúp con đi, nhưng hắn giúp cho con một lần, hai lần, ba lần... hắn giúp được con cả đời sao?"
"Con có phương pháp xử lí của chính con, Lý Hiếu Thiên không có cách nào làm gì con." Thanh âm của hắn chậm xuống, hi vọng An Ôn hiểu, hắn sẽ không có chuyện gì
"Vì một người phụ nữ đắc tội Lý Hiếu Thiên không nói, con còn cô phụ Tĩnh Thi. Nếu như chuyện này Tĩnh Thi biết, cô ấy sẽ tha thứ cho con sao? Con rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì hả?" Đối với cái này, An Ôn càng tức giận, con trai của bà cư nhiên y như cha hắn, phụ nữ bên cạnh một đống. Bà từ nhỏ dạy hắn chuyên tình sâu sắc, tại sao hắn cũng không hiểu? Cho tới bây giờ, lại còn vì phụ nữ mà đắc tội xã hội đen.
"Con không có cô phụ Tĩnh Thi, mẹ nghĩ quá nhiều." Lâm Khải không nguyện ý nhất đúng là An Ôn vào thời khắc này nói lên tên Tĩnh Thi.
An Ôn nhẹ nhàng hít mấy hơi, tự nói với mình tâm tình phải tỉnh táo một chút, bình thản một chút.
"Con trai, con ở bên ngoài có phụ nữ mẹ không muốn quản con, mà muốn cũng không quản được, nhưng mẹ phải nói cho con biết, muốn vào cửa nhà họ Lâm, nhất định phải trải qua sự đồng ý của mẹ, mẹ chỉ biết Tĩnh Thi cô con dâu này thôi, chính con suy nghĩ rõ ràng đi!" An Ôn biết tính khí con trai mình, có lúc, cần nhượng bộ hắn.
Lâm Khải liền trầm mặc, cũng không nói gì. Giờ phút này tâm tư của hắn, so với bất kỳ ai đều loạn hơn, hắn cũng không biết tại sao mình có thể đi đến bước này.
Lãnh Tĩnh Thi...Tô Tiểu Mễ... Lãnh Tĩnh Thi...Tô Tiểu Mễ...
*********
Có lúc, vui vẻ rất đơn giản, có lúc, thống khổ đơn giản hơn.
Hưởng thụ qua vui vẻ ngắn ngủi rồi, Tô Tiểu Mễ bắt đầu ý thức được thực tế tàn nhẫn. Mặc dù cô và Lâm Khải có quan hệ tình một đêm, mặc dù Lâm Khải không chỉ cứu cô một lần, mặc dù sau đó Lâm Khải từng hôn cô, từng vuốt ve cô... nhưng Lâm Khải chưa từng nói thích cô, yêu cô, càng không có thừa nhận cô là bạn gái của hắn.
Vết thương trên đầu Tô Tiểu Mễ đã bớt đau đớn, mà sự rối loạn trong nội tâm giờ mới bắt đầu.
Tay của cô cầm điều khiển ti vi đổi một đài, lại đổi một đài... thủy chung không biết muốn dừng lại ở chỗ nào mới ổn.
"Mình nên làm cái gì bây giờ?" Tô Tiểu Mễ không ngừng tái diễn hỏi mình, kế tiếp cô phải làm sao? Cô nên nói sao với Lâm Khải? Chuyện đến bước này, nên có người mở miệng trước, không phải sao?
Cửa mở ra, bước chân nhẹ nhàng không thanh âm, nhưng cô biết, người kia là Lâm Khải, vì địa phương này là Lâm Khải an bài, tư mật đến không có bất luận kẻ nào quấy rầy. Bởi vì hắn nói chỉ có như vậy mới có thể càng thêm an toàn, mấu chốt sau đó, nhất định có ý thức phòng bị Lý Hiếu Thiên trở quẻ.
Lâm Khải đi tới bên cạnh cô, nội tâm Tô Tiểu Mễ tràn đầy phiền muộn.
"Ăn cái gì chưa?" Hắn như có như không hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Đã ăn rồi." Tô Tiểu Mễ bản năng đáp lại, cắn cắn đôi môi, cuối cùng vẫn hỏi: "Khoản tiền kia, Lý Hiếu Thiên nhận chứ?"
"Nhận." Thanh âm của hắn có một chút lãnh đạm.
"Cám ơn anh, Lâm tổng, khoản tiền kia tôi nhất định sẽ trả lại anh." Tô Tiểu Mễ không ngừng cảnh cáo mình trong lòng, phải rõ ràng vị trí của mình.
"Vậy em nói cho tôi biết, em dùng cái gì tới trả?" Lâm Khải nhìn về phía cô, lạnh lùng nói.
"Tôi... tôi sẽ kiếm tiền, nhất định sẽ trả sạch, cả đời này, coi như đi làm vì Dung Khoa, tôi cũng sẽ trả hết." Cô ý chí kiên định nhìn hắn, số tiền kia là bởi vì cô mà lấy ra, cô đương nhiên có trách nhiệm trả sạch.
"Em một tháng kiếm hai vạn, thêm cuối năm thưởng 10 vạn, một năm cao nhất cũng chỉ 34 vạn, mười năm 340 vạn, một trăm năm mới 3400 vạn, khoảng cách đến một tỷ còn hơn một nửa, huống chi, em còn không sống đến một trăm năm, không phải sao?"
"Tùy theo điểm kinh nghiệm EXP lên cao, tiền lương cũng có có thể sẽ tăng lên, hoặc là về sau tôi có thể làm những thứ khác, có lẽ..." Thanh âm của cô nói càng ngày càng nhỏ, bởi vì tại trong đáy lòng, cô căn bản không cách nào tự tin mình có thể kiếm được một tỷ.
"Coi như tiền lương của em sẽ tăng, tiền lương hàng năm trăm vạn có thể, em cũng phải sống thêm một trăm năm. Chưa kể khi già đi sẽ không có giá trị làm việc, còn có, em sẽ kết hôn, có con cái phải nuôi, huống chi, em còn phải gánh nặng tiền thuốc thang của ba mẹ em. Em cho rằng, em còn tiền để trả sao?" Thanh âm của Lâm Khải mặc dù nhẹ, nhưng khiến cho lòng tự ái của Tô Tiểu Mễ bị thương tổn nghiêm trọng, mặc dù tất cả đều là sự thật.
"Lâm tổng, anh yên tâm, ở một khắc trước khi tôi chết, nhất định tôi sẽ đem tất cả tiền tôi đã nợ trả lại anh." Tô Tiểu Mễ quật cường nói.
"Em cho rằng tôi cần em trả tiền cho tôi sao?" Ngón tay hắn duỗi một cái, nâng cằm của cô lên.
Hắn tỉ mỉ nhìn cô, người phụ nữ này thật không phải là đẹp như thiên tiên gì cả, mà hắn lại thật vì cô mà đắc tội Lý Hiếu Thiên, bỏ ra một tỷ!
"Tôi không hiểu." Nếu không cần cô trả tiền lại, tại sao còn nắm rõ ràng thu nhập của cô như thế.
Đầu của cô muốn dời đi, mà tay của hắn nắm cằm của cô càng thêm chặt.
"Tôi không cần tiền của em bởi vì..." Hắn nhìn ánh mắt của cô, độ cong hơi gấp khiến cho hắn bất giác muốn hôn lên, mà hắn cũng đã thật sự làm như vậy.
Tay Tô Tiểu Mễ nắm ra giường thật chặt, không dám làm một cử động nhỏ nào, cô nghe tiếng hô hấp của mình đang dần trở nên dồn dập.
"Bởi vì tôi muốn em!" Lời của hắn theo gương mặt của cô đến môi của cô, sau đó đẩy lưỡi vào bên trong môi của cô, quấn làm một thể với đầu lưỡi của cô.
Tô Tiểu Mễ ngơ ngác tựa vào bên trên giường, mười ngón tay nắm ra giường chặt hơn nữa.
Nụ hôn của hắn cũng không có duy trì quá dài, bởi vì cô không có bất kỳ phản kháng, ngồi ở một chỗ giống như đầu gỗ, chẳng qua là nắm chặt ra giường, che dấu bất an đang dậy sóng trong nội tâm.
Sắc mặt của Lâm Khải cũng không tốt lắm, lạnh đến giống như mây đen trên bầu trời, mà tay của hắn nhéo cằm của cô lần nữa, " Em đây là đang cự tuyệt tôi sao?"
Tô Tiểu Mễ đem tất cả ủy khuất để ở trong lòng, bất kể như thế nào, người đàn ông này cứu cô, bất kể hắn từ động cơ gì cứu cô, cô thủy chung là nhờ vào hắn mà thoát khỏi nguy hiểm.
"Tôi cự tuyệt, anh sẽ đồng ý sao?" Cô nhàn nhạt hỏi ra.
"Tôi có thể mang em từ trên tay Lý Hiếu Thiên về, giống nhau, cũng có thể đưa em trở lại chỗ đã ở." Lâm Khải nhìn cô, người này đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì? Hắn chịu để cho cô làm tình nhân của hắn, vậy đối với cô mà nói, phải là ân tứ, phải biết, có bao nhiêu thiếu nữ nằm mộng cũng muốn trở thành tình nhân của hắn, mà cô cư nhiên ra vẻ bị ủy khuất cực lớn, khiến cho trong lòng hắn rất là khó chịu.
Tô Tiểu Mễ chẳng qua là mắt lạnh nhìn hắn, người đàn ông này trừ mập mờ với cô ra, không còn biểu hiện gì khác cả, cô làm sao không hiểu. Nhưng khi hắn nói lên cái yêu cầu này rồi, lòng của cô lại đau đến như đang rỉ máu.
"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, làm tình nhân của tôi, một năm! Một năm sau, em có thể lựa chọn rời đi, dĩ nhiên, nếu như đến lúc đó tôi chưa có chán em, em có thể tiếp tục làm tình nhân của tôi!" Lâm Khải bổ sung lần nữa, hắn nghĩ hắn cũng để cho cô hiểu điểm này, hắn là người trong thương trường, bỏ ra bao nhiêu thì ít nhất phải thu lại bấy nhiêu, mà lần này tiền vốn hắn cần chính là cô, để cho cô ngoan ngoan ngoãn ngoãn trở thành người phụ nữ của riêng hắn.
Thấy cô im lặng thật lâu, hắn bổ sung một lần cuối cùng: "Tôi cho em một cơ hội cuối cùng, em muốn làm người của Lý Hiếu Thiên hay là làm người của tôi?"
Tô Tiểu Mễ cắn miệng, để cho tất cả chua xót đều chỉ giấu ở trong lòng, tuyệt không để chúng trôi ra theo nước mắt, dùng loại phương thức hèn yếu đó biểu đạt ra ở trước mắt hắn.
"Một năm sau, anh không thể có bất kỳ dây dưa gì với tôi nữa!" Tô Tiểu Mễ cuối cùng không thể không cúi đầu thừa nhận, rơi vào trên tay Lý Hiếu Thiên, kết quả của cô nhất định sẽ rất thảm, thậm chí còn có người nhà của cô, cô không thể ích kỷ ném mẹ xuống, còn có ba ba đang bệnh nặng trên giường.
"Em nghĩ mị lực của em lớn đến vậy sao?." Lâm Khải nghe được câu trả lời chắc chắn đồng ý của cô, vẫn đúng như những gì hắn dự liệu, "Bất quá, người phụ nữ có thể để cho Lâm Khải tôi bao một năm, em vẫn là người đầu tiên."
"Trong một năm này, tôi phải có cuộc sống của riêng mình." Tô Tiểu Mễ bổ sung.
"Nếu em nói cuộc sống của mình là chỉ việc đi dạo quầy rượu, tìm diễm ngộ, sau đó gặp gỡ đàn ông khác nhau rồi có quan hệ khác nhau phải không?" Tay Lâm Khải dùng sức nắm cô, hận không thể ngay cả xương cũng lôi đi ra.
Tô Tiểu Mễ đau đến không dám lên tiếng.
"Nhưng tôi cam đoan với anh tôi tuyệt đối sẽ không yêu đương, thân thể của tôi chỉ trung thành với một mình anh!" Cô nhắm hai mắt, đem đoạn văn này nói ra, lời vừa dứt, lòng của cô cũng theo đó càng thêm thống khổ không chịu nổi.
"Cộng thêm một cái, trừ phi tôi để cho em rời đi Dung Khoa, nếu không em cả đời này chỉ có thể sống ở Dung Khoa!" Hắn tà ác nhìn về phía cô, đời này, trừ phi hắn muốn hất cô ra, nếu không cô phải sống ở bên cạnh hắn, làm thuộc hạ kiêm luôn tình nhân cả đời cho hắn.
"Anh..." Tô Tiểu Mễ cắn răng, tự nói với mình không được nổi giận.
"Còn có, làm một tình nhân, em nhất định phải có ý thức của một người tình. Tôi nghĩ, tôi sẽ làm cho em một bản hiệp ước tình nhân, những qui định trong đó em nhất định phải tuân thủ. Trong một năm, nếu như em không hợp cách, như vậy vẫn làm tiếp, cho đến lúc em hợp cách mới thôi."
"Anh đây là độc tài cùng bá đạo!" Giờ phút này Tô Tiểu Mễ chỉ muốn một cước đá văng hắn, hơn nữa phải đá hắn chung thân không lập gia đình được, xem hắn còn làm sao nuôi tình nhân, định cái quỷ rắm gì qui định tình nhân!
"Tô Tiểu Mễ, một năm kiếm được một tỷ, không phải là dễ kiếm như vậy, tôi hi vọng em có một chút phong cách chuyên nghiệp! Nếu không tôi chỉ có thể kéo dài vô kỳ hạn." Lâm Khải thích xem bộ dạng cô phát điên, đặc biệt là bộ dạng dám giận cũng không dám phát hỏa của cô.
"Được, chúng ta định ra một hiệp ước, anh đem tất cả điều khoản đặt ra, rồi chúng ta cùng thương lượng, không thể tất cả đều do anh làm chủ được. Chúng ta tương đối công bình một chút, được không?" Tô Tiểu Mễ chỉ đành phải thỏa hiệp, bởi vì chỉ có thỏa hiệp mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Khải nhìn Tô Tiểu Mễ thỏa hiệp, lộ ra cười đắc ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom