Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Tô Tiểu Mễ cầm hiệp ước tình nhân kia, từng cái qui định đập vào mắt khiến cô kinh hãi, cũng chỉ có Lâm Khải, tên đàn ông thối kia mới nghĩ ra được chiêu như vậy.
Cô đem hiệp ước đặt ở trước mặt của hắn, lớn tiếng nói: "Phần hiệp ước này, tôi không đồng ý."
"Em cho rằng em có quyền không đồng ý sao?" Lâm Khải cũng không phải là trẻ con ăn chay lớn lên.
"Hiệp ước của anh quá hà khắc, tôi muốn cầu xin sửa đổi." Tô Tiểu Mễ không phục phản kháng
"Em không hài lòng với chỗ nào, em có thể nói ra."
"Cái gì gọi là tôi không có đạt tới yêu cầu, hiệp ước tự động trì hoãn thêm một năm? Cứ theo đà này, tôi không phải cứ phải làm tiếp sao." Tô Tiểu Mễ mở mắt nhìn hắn, hận không thể một hớp cắn chết hắn.
"Em chỉ cần thực hiện tốt những phép tắc kể trên, tự nhiên không cần kéo dài thêm một năm."
"Điều thứ nhất là không có đồng ý của anh, chỉ cần tôi còn sống, tôi vĩnh viễn không thể hướng Dung Khoa từ chức, điều này tôi chấp nhận, tôi đem trọn đời mình, đem tất cả tài hoa dâng hiến cho Dung Khoa rồi, nhưng điều thứ hai thật quá mức, tôi kết hôn cũng cần đồng ý của anh, nếu như cả đời anh không đồng ý có phải cả đời tôi đều không thể kết hôn hay không?" Tô Tiểu Mễ đọc tới điều này, thật muốn cầm khẩu súng chấm dứt sự sống của hắn.
"Bởi vì em nhìn người không chính xác, tôi mới viết điều này, đừng quên chuyện Đỗ Tử Hào. Em kết hôn, tôi sẽ chịu trách nhiệm việc này, chỉ cần người đàn ông kia qua cửa của tôi, tôi sẽ đồng ý để em kết hôn, cho nên, em chọn lựa đàn ông phải thận trọng, đừng chọn người không đứng đắn đem về." Hắn đem tham muốn giữ lấy của mình nói xong thật đường hoàng.
Tô Tiểu Mễ xì mũi coi thường, lạnh lùng liếc mắt nhìn, "Anh mang mũ cho mình cao quá đi!"
"Chớ không tuân theo điều thứ bảy của bản hiệp ước, không thể chẳng thèm ngó tới lời của tôi, nhất định phải nghiêm túc nghe kỹ ghi ở trong lòng." Trí nhớ của Lâm Khải thật kinh người, mỗi một điều đều nhớ rất rõ ràng.
Tô Tiểu Mễ liếc mắt nhìn điều hắn vừa nói, mỗi một chữ không kém, đây cũng quá mức đi!
"Nhưng rất nhiều điều tôi không thể nào làm được, ví dụ như điều tôi bởi vì làm tình nhân của anh mà không được lui tới với những người đàn ông khác. Tôi chỉ cam kết thân thể tôi trung thành với anh, nhưng không hề hứa hẹn tinh thần của tôi cũng như vậy, đúng không?" Tô Tiểu Mễ chưa từ bỏ ý định chống cự.
"Tô Tiểu Mễ! Em phạm vào điều thứ 34, dưới tình huống không được tôi cho phép, không thể nhắc tới những người đàn ông khác ngay trước mặt của tôi!" Người phụ nữ này lại dám nói chuyện thân thể trung thành nhưng tinh thần không trung thành với hắn. Lâm Khải hắn không chỉ muốn thân thể cô, còn muốn cả tinh thần cô, ít nhất trong hợp đồng của hắn.
Tay của hắn chặn ngang cô, kéo cô lại bên cạnh hắn.
"Tôi đây đang nói với anh... Anh không nên như vậy..." Tô Tiểu Mễ nho nhỏ nói thầm, cô rõ ràng cũng ghét người đàn ông này, nhưng tại sao cô luôn thỉnh thoảng ở sau khi ghét càng thêm không dám đối mặt người đàn ông này, cô rốt cuộc đang sợ cái gì? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Không nên như thế nào a?" Hắn giảo hoạt cười một tiếng, tay lại không tự chủ được từ hông của cô nhẹ nhàng xoa nắn.
"Cái đó... tôi..." Tô Tiểu Mễ có chút mất tự nhiên muốn thoát đi.
"Hiện tại, em phải thi hành bản hiệp ước điều thứ ba, thỏa mãn tôi!" Thanh âm của hắn đột nhiên khàn khàn, hơi thở nóng bỏng thổi tới bên tai cô.
Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy mặt đột nhiên đỏ, cô hoàn toàn không có chuẩn bị xong, mà hắn cũng đang giờ phút này đột nhiên nói lên yêu cầu trực tiếp như vậy, còn lấy hiệp ước ra uy hiếp.
Tay của cô muốn ngăn cản hắn, mà hắn lại cười xấu xa dán lỗ tai của cô: "Hiệp ước tình nhân điều thứ tư, nếu như em ngăn cản cử chỉ của tôi, em phải chịu trách nhiệm khơi dậy dục vọng của thân thể tôi."
"Anh... Đây là bá đạo mà...!!!! " Tô Tiểu Mễ quả thật khóc không ra nước mắt," Tôi muốn sửa đổi!!"
"Hiệp ước tình nhân điều thứ 35, khi tôi không có đồng ý, em không có quyền sửa đổi hiệp ước." Lâm Khải cười đến càng thêm tà mị, cái hiệp ước này thật là tốt, hắn muốn cô đi phía trái cô nhất định phải đi phía trái, muốn cô hướng bên phải nhất định phải hướng phải.
"Anh vô lý...Anh lừa gạt...Anh thừa dịp người khác bế tắc mà nhảy vào... Anh..."
Tô Tiểu Mễ còn chưa có chửi hết lời, đầu lưỡi của Lâm Khải liền chui vào, cô quá dài dòng, hắn cần phải phong tỏa lải nhải của cô.
Rõ ràng là bị cưỡng bách, nhưng tại sao tâm tình của cô lại mang một chút xíu hưng phấn dao động.
Tay của hắn bắt đầu không thành thật hướng thân thể của cô lục lọi, xoay ngược lại, hắn đem thân thể của cô đẩy ở trên ghế sa lon, mà hắn nghiêng thân nhảy một cái, liền đặt ở trên người của cô.
Cô có chút xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn hắn.
Một cái tay của hắn nhẹ nhàng cởi, y phục của cô liền mở ra, bờ môi của hắn liền cắn.
"A... Anh... Thế nào lại cắn tôi..." Tô Tiểu Mễ đau đến kêu to một tiếng.
"Cắn em, chỉ muốn để cho em nhớ sâu hơn, một năm này, em là của tôi!" Vừa nói, hắn hung hăng cắn một cái nữa.
"A..."
"Tôi thích nghe loại thanh âm như vậy của em... Bởi vì thanh âm kiểu này, khiến cho tôi càng thêm muốn..." Tay của hắn hung hăng xé ra, y phục bên kia chảy xuống, lại dùng lực vung, da thịt mịn màng của cô liền dán hắn thật chặt.
"Giúp tôi cởi y phục xuống!" Ngữ khí của hắn không chỉ có bá đạo, còn mang theo ra lệnh.
Tô Tiểu Mễ muốn động, hắn liền ép tới chặt hơn. Cho đến khi tay của cô chạm đến đến da của hắn, hắn mới hơi thư giản.
Ánh mắt của cô mới vừa nâng lên, liền nhìn thấy tay của hắn đang cởi y phục của cô, hắn cười xấu xa nhìn cô, mà cô chính là nhanh chóng trốn tránh không dám nhìn thẳng, cô sợ nghe được tâm mình rầm rầm rầm đi loạn.
"Từ từ cởi... Cởi xuống tất cả y phục của tôi..." Thanh âm của hắn càng thêm thấp, giống như từng lời bị đè nén, da thịt hơi lạnh của cô thật sâu cảm thụ nóng bỏng trên người của hắn, giống như một vòng mặt trời lửa đốt.
Tay Tô Tiểu Mễ dừng ở hông của hắn, làm thế nào cũng không dám tiếp tục đi xuống, trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Tay Lâm Khải đột nhiên nắm lấy tay của cô, dẫn cô đi về phía trước, hắn muốn cô quen thuộc thân thể của hắn, mùi vị của hắn, mỗi một chỗ da thịt của hắn...
"Không muốn...Tôi..." Tô Tiểu Mễ lẩm bẩm nho nhỏ.
"Không thể không muốn...Bởi vì anh muốn..." # đã che giấu #
Quần của hắn đang từ từ tuột xuống, ngón tay của cô lơ đãng lướt qua bắp đùi của hắn, thân thể của hắn trong nháy mắt nhạy cảm, người phụ nữ này cư nhiên không cần dùng thủ đoạn gì cố ý câu dẫn hắn, thân thể của hắn đã liền không thể khống chế.
Mà mùi vị trên người cô, xen lẫn mùi thơm nhàn nhạt, mới là lấy mạng nhất.
Tay của hắn một tấc một tấc đánh vòng vòng ở trên da thịt của cô, thân thể của cô ở hắn khêu gợi khẽ thả lỏng, sắc mặt dần dần đỏ ửng, cái loại cảm giác này khiến cô cảm thấy vừa khát vọng vừa xấu hổ, giống như thủy triều đánh tới.
Cô không thể như vậy, nhưng thân thể của cô tại sao đã không còn nghe lời.
"Ừ..." Thanh âm rên rỉ không tự chủ từ kẽ răng của cô phát ra, giống như nước suối róc rách, nghe cảm động rồi lại tăng thêm phần quyến rũ.
"Giúp anh cởi xuống." Thanh âm của hắn chảy xuôi ở trên mỗi một tấc da thịt của cô, trên bụng bằng phẳng có một rốn nho nhỏ, hắn đột nhiên cắn nó, trằn trọc ngậm nó trong miệng.
"A... Không muốn...Không nên như vậy..."
Tay của cô lại dừng ở trên cái bụng săn chắc của hắn...Chỗ cái mông, cô không dám đụng vào tiếp.
# đã che giấu #
"Cởi nó xuống!" Hắn lại lên tiếng một lần nữa, đôi môi lại dán hướng phấn hồng của cô ngậm xuống, giống như vĩnh viễn cũng hút không đủ.
Tô Tiểu Mễ nhắm hai mắt thật chặt, dùng sức lôi kéo, có một thứ lập tức bắn ra chạm vào da cô, nóng bỏng như lửa.
# đã che giấu #
"Không muốn... không muốn mà..." Tô Tiểu Mễ lắc lắc đầu, nhắm hai mắt không muốn cầm của hắn, tha thứ cô giờ phút này hoàn toàn thanh tỉnh đi!
"Thật không muốn?" Hắn xấu xa hỏi
# đã che giấu #
"Ừ..." Một loại cảm giác thỏa mãn tạm bợ vòng quanh thân thể của cô.
Ngón tay của hắn bắt đầu có tiết tấu nhẹ nhàng đung đưa ở trong cơ thể cô, từng chút từng chút khơi dậy dục vọng nguyên thuỷ của cô.
Thân thể Tô Tiểu Mễ bất giác liền nóng lên, cô khó chịu, cô muốn...
Một cái tay của hắn lôi kéo tay của cô cầm nóng bỏng của hắn, Tô Tiểu Mễ muốn buông tay ra, hắn lại nắm thật chặt tay của cô, "Chặt một chút..."
Tay của cô theo lời hắn nắm chặt lại, cô cảm nhận được nó đang nhảy nhót, chặt nữa, nó càng thêm cuồng nhiệt, hơn nữa càng ngày càng trướng lớn...
Sau khi cô cầm chặt hắn, ngón tay của hắn đột nhiên có lực độ nhanh hơn, Tô Tiểu Mễ có chút không chịu nổi lên tiếng.
"Không cần nhanh như vậy... khó chịu..." Thanh âm của cô mang theo một chút xíu mềm nhũn.
Bờ môi của hắn đem lời của cô nuốt vào trong bụng, một lần một lần mút vào cô, cảm thụ cô.
"Có phải muốn hay không?" Môi của hắn rời đi môi cô, liền dán sát vào tai cô.
"Ô..."
"Nói cho anh biết, muốn sao?" Lời của hắn vừa rơi xuống, tay của hắn liền từ trong cơ thể cô rút ra.
"Ừ..."
"Nói hay không?" Hắn trêu chọc cô một lần lại một lần.
Mà phía dưới của hắn dính vào phía dưới của cô, nhẹ nhàng hoạt động, chống đỡ, chính là không chịu vào.
Tay của cô dùng sức đánh hắn, thật muốn bóp chết người đàn ông này, tại sao nhất định phải đối với cô như vậy? Cô ghét hắn, ghét hắn...
# đã che giấu #
"Có đủ nhịn a... em này tiểu phiền toái...Giày vò..." Lâm Khải cơ hồ đều muốn bị cô hành hạ điên rồi, hắn dán thật chặt vào cô
# đã che giấu #
"Ừ...Ừ..." Hắn dán chặt, khiến cho cô cảm giác thoải mái xen lẫn khó chịu.
Thanh âm của cô khiến cho hắn không nén được, đỡ dậy trướng đại của mình, đẩy một cái liền tiến vào trong thân thể cô.
Cảm giác thỏa mãn phong phú, bị bao vây bó chặt. Thân thể hai người đồng thời lấy được một loại buông thả, đều không mục đích gầm nhẹ lên tiếng, giống như là có tiết tấu, có luật động bắt đầu vui vẻ sâu hơn.
Cô đem hiệp ước đặt ở trước mặt của hắn, lớn tiếng nói: "Phần hiệp ước này, tôi không đồng ý."
"Em cho rằng em có quyền không đồng ý sao?" Lâm Khải cũng không phải là trẻ con ăn chay lớn lên.
"Hiệp ước của anh quá hà khắc, tôi muốn cầu xin sửa đổi." Tô Tiểu Mễ không phục phản kháng
"Em không hài lòng với chỗ nào, em có thể nói ra."
"Cái gì gọi là tôi không có đạt tới yêu cầu, hiệp ước tự động trì hoãn thêm một năm? Cứ theo đà này, tôi không phải cứ phải làm tiếp sao." Tô Tiểu Mễ mở mắt nhìn hắn, hận không thể một hớp cắn chết hắn.
"Em chỉ cần thực hiện tốt những phép tắc kể trên, tự nhiên không cần kéo dài thêm một năm."
"Điều thứ nhất là không có đồng ý của anh, chỉ cần tôi còn sống, tôi vĩnh viễn không thể hướng Dung Khoa từ chức, điều này tôi chấp nhận, tôi đem trọn đời mình, đem tất cả tài hoa dâng hiến cho Dung Khoa rồi, nhưng điều thứ hai thật quá mức, tôi kết hôn cũng cần đồng ý của anh, nếu như cả đời anh không đồng ý có phải cả đời tôi đều không thể kết hôn hay không?" Tô Tiểu Mễ đọc tới điều này, thật muốn cầm khẩu súng chấm dứt sự sống của hắn.
"Bởi vì em nhìn người không chính xác, tôi mới viết điều này, đừng quên chuyện Đỗ Tử Hào. Em kết hôn, tôi sẽ chịu trách nhiệm việc này, chỉ cần người đàn ông kia qua cửa của tôi, tôi sẽ đồng ý để em kết hôn, cho nên, em chọn lựa đàn ông phải thận trọng, đừng chọn người không đứng đắn đem về." Hắn đem tham muốn giữ lấy của mình nói xong thật đường hoàng.
Tô Tiểu Mễ xì mũi coi thường, lạnh lùng liếc mắt nhìn, "Anh mang mũ cho mình cao quá đi!"
"Chớ không tuân theo điều thứ bảy của bản hiệp ước, không thể chẳng thèm ngó tới lời của tôi, nhất định phải nghiêm túc nghe kỹ ghi ở trong lòng." Trí nhớ của Lâm Khải thật kinh người, mỗi một điều đều nhớ rất rõ ràng.
Tô Tiểu Mễ liếc mắt nhìn điều hắn vừa nói, mỗi một chữ không kém, đây cũng quá mức đi!
"Nhưng rất nhiều điều tôi không thể nào làm được, ví dụ như điều tôi bởi vì làm tình nhân của anh mà không được lui tới với những người đàn ông khác. Tôi chỉ cam kết thân thể tôi trung thành với anh, nhưng không hề hứa hẹn tinh thần của tôi cũng như vậy, đúng không?" Tô Tiểu Mễ chưa từ bỏ ý định chống cự.
"Tô Tiểu Mễ! Em phạm vào điều thứ 34, dưới tình huống không được tôi cho phép, không thể nhắc tới những người đàn ông khác ngay trước mặt của tôi!" Người phụ nữ này lại dám nói chuyện thân thể trung thành nhưng tinh thần không trung thành với hắn. Lâm Khải hắn không chỉ muốn thân thể cô, còn muốn cả tinh thần cô, ít nhất trong hợp đồng của hắn.
Tay của hắn chặn ngang cô, kéo cô lại bên cạnh hắn.
"Tôi đây đang nói với anh... Anh không nên như vậy..." Tô Tiểu Mễ nho nhỏ nói thầm, cô rõ ràng cũng ghét người đàn ông này, nhưng tại sao cô luôn thỉnh thoảng ở sau khi ghét càng thêm không dám đối mặt người đàn ông này, cô rốt cuộc đang sợ cái gì? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Không nên như thế nào a?" Hắn giảo hoạt cười một tiếng, tay lại không tự chủ được từ hông của cô nhẹ nhàng xoa nắn.
"Cái đó... tôi..." Tô Tiểu Mễ có chút mất tự nhiên muốn thoát đi.
"Hiện tại, em phải thi hành bản hiệp ước điều thứ ba, thỏa mãn tôi!" Thanh âm của hắn đột nhiên khàn khàn, hơi thở nóng bỏng thổi tới bên tai cô.
Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy mặt đột nhiên đỏ, cô hoàn toàn không có chuẩn bị xong, mà hắn cũng đang giờ phút này đột nhiên nói lên yêu cầu trực tiếp như vậy, còn lấy hiệp ước ra uy hiếp.
Tay của cô muốn ngăn cản hắn, mà hắn lại cười xấu xa dán lỗ tai của cô: "Hiệp ước tình nhân điều thứ tư, nếu như em ngăn cản cử chỉ của tôi, em phải chịu trách nhiệm khơi dậy dục vọng của thân thể tôi."
"Anh... Đây là bá đạo mà...!!!! " Tô Tiểu Mễ quả thật khóc không ra nước mắt," Tôi muốn sửa đổi!!"
"Hiệp ước tình nhân điều thứ 35, khi tôi không có đồng ý, em không có quyền sửa đổi hiệp ước." Lâm Khải cười đến càng thêm tà mị, cái hiệp ước này thật là tốt, hắn muốn cô đi phía trái cô nhất định phải đi phía trái, muốn cô hướng bên phải nhất định phải hướng phải.
"Anh vô lý...Anh lừa gạt...Anh thừa dịp người khác bế tắc mà nhảy vào... Anh..."
Tô Tiểu Mễ còn chưa có chửi hết lời, đầu lưỡi của Lâm Khải liền chui vào, cô quá dài dòng, hắn cần phải phong tỏa lải nhải của cô.
Rõ ràng là bị cưỡng bách, nhưng tại sao tâm tình của cô lại mang một chút xíu hưng phấn dao động.
Tay của hắn bắt đầu không thành thật hướng thân thể của cô lục lọi, xoay ngược lại, hắn đem thân thể của cô đẩy ở trên ghế sa lon, mà hắn nghiêng thân nhảy một cái, liền đặt ở trên người của cô.
Cô có chút xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn hắn.
Một cái tay của hắn nhẹ nhàng cởi, y phục của cô liền mở ra, bờ môi của hắn liền cắn.
"A... Anh... Thế nào lại cắn tôi..." Tô Tiểu Mễ đau đến kêu to một tiếng.
"Cắn em, chỉ muốn để cho em nhớ sâu hơn, một năm này, em là của tôi!" Vừa nói, hắn hung hăng cắn một cái nữa.
"A..."
"Tôi thích nghe loại thanh âm như vậy của em... Bởi vì thanh âm kiểu này, khiến cho tôi càng thêm muốn..." Tay của hắn hung hăng xé ra, y phục bên kia chảy xuống, lại dùng lực vung, da thịt mịn màng của cô liền dán hắn thật chặt.
"Giúp tôi cởi y phục xuống!" Ngữ khí của hắn không chỉ có bá đạo, còn mang theo ra lệnh.
Tô Tiểu Mễ muốn động, hắn liền ép tới chặt hơn. Cho đến khi tay của cô chạm đến đến da của hắn, hắn mới hơi thư giản.
Ánh mắt của cô mới vừa nâng lên, liền nhìn thấy tay của hắn đang cởi y phục của cô, hắn cười xấu xa nhìn cô, mà cô chính là nhanh chóng trốn tránh không dám nhìn thẳng, cô sợ nghe được tâm mình rầm rầm rầm đi loạn.
"Từ từ cởi... Cởi xuống tất cả y phục của tôi..." Thanh âm của hắn càng thêm thấp, giống như từng lời bị đè nén, da thịt hơi lạnh của cô thật sâu cảm thụ nóng bỏng trên người của hắn, giống như một vòng mặt trời lửa đốt.
Tay Tô Tiểu Mễ dừng ở hông của hắn, làm thế nào cũng không dám tiếp tục đi xuống, trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Tay Lâm Khải đột nhiên nắm lấy tay của cô, dẫn cô đi về phía trước, hắn muốn cô quen thuộc thân thể của hắn, mùi vị của hắn, mỗi một chỗ da thịt của hắn...
"Không muốn...Tôi..." Tô Tiểu Mễ lẩm bẩm nho nhỏ.
"Không thể không muốn...Bởi vì anh muốn..." # đã che giấu #
Quần của hắn đang từ từ tuột xuống, ngón tay của cô lơ đãng lướt qua bắp đùi của hắn, thân thể của hắn trong nháy mắt nhạy cảm, người phụ nữ này cư nhiên không cần dùng thủ đoạn gì cố ý câu dẫn hắn, thân thể của hắn đã liền không thể khống chế.
Mà mùi vị trên người cô, xen lẫn mùi thơm nhàn nhạt, mới là lấy mạng nhất.
Tay của hắn một tấc một tấc đánh vòng vòng ở trên da thịt của cô, thân thể của cô ở hắn khêu gợi khẽ thả lỏng, sắc mặt dần dần đỏ ửng, cái loại cảm giác này khiến cô cảm thấy vừa khát vọng vừa xấu hổ, giống như thủy triều đánh tới.
Cô không thể như vậy, nhưng thân thể của cô tại sao đã không còn nghe lời.
"Ừ..." Thanh âm rên rỉ không tự chủ từ kẽ răng của cô phát ra, giống như nước suối róc rách, nghe cảm động rồi lại tăng thêm phần quyến rũ.
"Giúp anh cởi xuống." Thanh âm của hắn chảy xuôi ở trên mỗi một tấc da thịt của cô, trên bụng bằng phẳng có một rốn nho nhỏ, hắn đột nhiên cắn nó, trằn trọc ngậm nó trong miệng.
"A... Không muốn...Không nên như vậy..."
Tay của cô lại dừng ở trên cái bụng săn chắc của hắn...Chỗ cái mông, cô không dám đụng vào tiếp.
# đã che giấu #
"Cởi nó xuống!" Hắn lại lên tiếng một lần nữa, đôi môi lại dán hướng phấn hồng của cô ngậm xuống, giống như vĩnh viễn cũng hút không đủ.
Tô Tiểu Mễ nhắm hai mắt thật chặt, dùng sức lôi kéo, có một thứ lập tức bắn ra chạm vào da cô, nóng bỏng như lửa.
# đã che giấu #
"Không muốn... không muốn mà..." Tô Tiểu Mễ lắc lắc đầu, nhắm hai mắt không muốn cầm của hắn, tha thứ cô giờ phút này hoàn toàn thanh tỉnh đi!
"Thật không muốn?" Hắn xấu xa hỏi
# đã che giấu #
"Ừ..." Một loại cảm giác thỏa mãn tạm bợ vòng quanh thân thể của cô.
Ngón tay của hắn bắt đầu có tiết tấu nhẹ nhàng đung đưa ở trong cơ thể cô, từng chút từng chút khơi dậy dục vọng nguyên thuỷ của cô.
Thân thể Tô Tiểu Mễ bất giác liền nóng lên, cô khó chịu, cô muốn...
Một cái tay của hắn lôi kéo tay của cô cầm nóng bỏng của hắn, Tô Tiểu Mễ muốn buông tay ra, hắn lại nắm thật chặt tay của cô, "Chặt một chút..."
Tay của cô theo lời hắn nắm chặt lại, cô cảm nhận được nó đang nhảy nhót, chặt nữa, nó càng thêm cuồng nhiệt, hơn nữa càng ngày càng trướng lớn...
Sau khi cô cầm chặt hắn, ngón tay của hắn đột nhiên có lực độ nhanh hơn, Tô Tiểu Mễ có chút không chịu nổi lên tiếng.
"Không cần nhanh như vậy... khó chịu..." Thanh âm của cô mang theo một chút xíu mềm nhũn.
Bờ môi của hắn đem lời của cô nuốt vào trong bụng, một lần một lần mút vào cô, cảm thụ cô.
"Có phải muốn hay không?" Môi của hắn rời đi môi cô, liền dán sát vào tai cô.
"Ô..."
"Nói cho anh biết, muốn sao?" Lời của hắn vừa rơi xuống, tay của hắn liền từ trong cơ thể cô rút ra.
"Ừ..."
"Nói hay không?" Hắn trêu chọc cô một lần lại một lần.
Mà phía dưới của hắn dính vào phía dưới của cô, nhẹ nhàng hoạt động, chống đỡ, chính là không chịu vào.
Tay của cô dùng sức đánh hắn, thật muốn bóp chết người đàn ông này, tại sao nhất định phải đối với cô như vậy? Cô ghét hắn, ghét hắn...
# đã che giấu #
"Có đủ nhịn a... em này tiểu phiền toái...Giày vò..." Lâm Khải cơ hồ đều muốn bị cô hành hạ điên rồi, hắn dán thật chặt vào cô
# đã che giấu #
"Ừ...Ừ..." Hắn dán chặt, khiến cho cô cảm giác thoải mái xen lẫn khó chịu.
Thanh âm của cô khiến cho hắn không nén được, đỡ dậy trướng đại của mình, đẩy một cái liền tiến vào trong thân thể cô.
Cảm giác thỏa mãn phong phú, bị bao vây bó chặt. Thân thể hai người đồng thời lấy được một loại buông thả, đều không mục đích gầm nhẹ lên tiếng, giống như là có tiết tấu, có luật động bắt đầu vui vẻ sâu hơn.
Bình luận facebook