Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1091-1100
Chương 1091 “Được, cháu đồng ý!”
Mặc dù Hạ Vân rất không muốn, nhưng vì để cho Bùi Nguyên Minh không rơi vào vòng nguy hiểm thì cô ấy sẽ trả bất cứ giá nào.
Lúc này cô ấy đã hạ quyết tâm, cho dù Lý Thành Đức có thể lấy được cô ấy thì anh ta cũng tuyệt đối không có cách nào chiếm được cô ấy.
Cùng lắm thì “Cá chết rách lưới”!
Lúc này, Triệu Anh Thy, chị dâu của Hạ Vân cười lạnh một tiếng và nói: “Ông nội, chỉ hứa thôi thì chưa đủ, chúng ta cần phải ký vào thỏa thuận trước, có đúng không ông?”
Nghe cô ta nói như thế, một đám người nhà họ Hạ đều liên tục nói “Đúng”.
Một phần thỏa thuận nhanh chóng được viết ra, dựa theo ước định, chỉ cần nhà họ Hạ có thể giải quyết mối nguy của Bùi Nguyên Minh thì Hạ Vân nhất định sẽ lấy Lý Thành Đức làm chồng.
Vẻ mặt của Hạ Vân u ám, cuối cùng cô ấy vẫn cắn răng ký tên.
Người nhà họ Hạ đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Có thể trở thành sui gia của nhà họ Lý ở Cảng Thành thì nhà họ Hạ ở Yấn Kinh tuyệt đối có cơ hội vùng lên một lần nữa.
Thân phận của bọn họ có thể cao hơn, có thể nắm giữ quyên lợi lớn hơn nữa.
Có phần thỏa thuận này, bọn họ cũng không cần chờ đến ngày ước định, Hạ Vân nhất định sẽ gả cho Lý Thành Đức.
Bởi vì người nhà họ Hạ đều hiểu rõ, nhà họ Hạ ở Yến Kinh bên kia nhất định sẽ đáp ứng điều kiện trao đổi này.
Mà về phía của nhà họ Lý ở Cảng Thành, chỉ cần Hạ Trung Hưng đồng ý đứng ra phối hợp thì cũng sẽ không có chuyện gì quá lớn.
Hạ Trung Hưng nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Thành Đức.
Lý Thành Đức đã nhận được tin tức đám người Tống Ngọc Long bị người ta đánh cho tàn phế, anh ta đang chuẩn bị nghĩ cách dạy dỗ Bùi Nguyên Minh.
Lúc này lại nhận được điện thoại, giọng điệu của anh ta uy nghiêm đáng sợ: “Ông Hạ, không biết có cái gì chỉ bảo.”
“Chuyện của hôm nay, cậu hẳn là đã biết phải không?” Hạ Trung Hưng có chút xúc động nói.
“Cháu đương nhiên biết, chuyện này nhà họ Hạ của ông phải cho cháu một lời giải thích!” Lý Thành Đức lạnh giọng nói.
Sau khi Hạ Trung Hưng đắn đo một lúc, ông ta mới chậm rãi nói: “Hiện tại tôi muốn thảo luận chuyện này với cậu.’ “Hạ Vân nói chỉ cân cậu đồng ý bỏ qua chuyện của ngày hôm nay thì con bé có thể gả cho cậu.’ Lý Thành Đức sửng sốt một chút, anh ta không nghĩ đến việc hạnh phúc lại có thể tới đột nhiên như thế.
Có điều anh ta nhanh chóng phản ứng lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cô ấy vì tên tình nhân kia ư?”
“Đúng vậy!”
“Được, cháu đồng ý!” Lý Thành Đức lạnh lùng nói: “Có điều cháu có một yêu câu, cháu phải tuyên bố kết hôn với Hạ Vân vào một dịp chính thức để cho mọi người biết, cháu muốn cô ấy không còn đường để hối hận!”
Hạ Trung Hưng nhíu nhíu mày, nói: “Vậy ý của cậu là…”
“Lễ thay quân! Lúc này chúng cháu sẽ tham gia lễ thay quân, cháu muốn chỉ huy trưởng và lãnh đạo mới của bộ binh Đà Nẵng là người làm chứng, nói như vậy, cô ấy cũng không có cơ hội để đổi ýI”
“Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc đánh vào mặt của hai người đó!”
Sau khi Lý Thành Đức nói xong lời này thì anh ta cúp điện thoại với một tiếng “Bíp”
Hạ Trung Hưng muốn nói gì đó nhưng đã không còn kịp rồi.
Nhìn đến vẻ mặt đau khổ của Hạ Vân ngay lúc này, trong lòng của ông ta cũng không biết như thế nào.
“Ông nội, anh ta đồng ý rồi sao?” Hạ Vân cẩn thận mở miệng nói.
“Lý Thế Tử đã đồng ý bỏ qua chuyện này, nhưng cậu ta có một yêu cầu, đó là phải tuyên bố hôn lễ của hai đứa vào một dịp chính thức ở trước mặt của mọi người.”
“Mà thời gian điểm do cậu ta lựa chọn là trong lễ thay đổi lãnh đạo của bộ binh Đà Nẵng!”
“Cậu ta muốn chỉ huy trưởng của doanh trại Quý Đức và bộ binh Đà Nẵng làm chứng cho hôn nhân của hai đứa!”
Hạ Trung Hưng nói từng câu từng chữ.
“Âm ầm!”
Nghe xong những lời này, Hạ Vân ngồi trên mặt đất.
Rốt cuộc là Lý Thành Đức là vô tình, hay là cố Anh ta lại muốn tuyên bố hôn lễ của bọn họ ở trước mặt người mà cô ấy yêu nhất sao?
Chương trước Chương tiếp
Chương 1092
Tất cả mọi người của nhà họ Hạ ở Đà Nẵng đều không biết đến thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh.
Bây giờ nghe được tin đồn, những người này đều gật đầu lia lịa.
“Lý Thành Đức đúng là người biết nhìn xa trông rộng, chính vào thời điểm này mà tuyên bố vê chuyện liên hôn giữa chúng ta, đây cũng giống như là công khai mối hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Hạ”
“Có tổng giáo đầu, Chung Nam Sơn, cục trưởng cục quân sự mới của Đà Nẵng, … làm người chứng hôn, đây có thể nói là sự kiện lớn chấn động cả nướ!
c“Qua chuyện này, địa vị của nhà họ Hạ chúng ta khẳng định sẽ ngày một được nâng cao!”
Lúc này, căn bản không ai để ý đến biểu cảm của Hạ Vân.
Đối với họ, gả Hạ Vân đi mà có thể đổi lại được nhiều lợi ích như vậy thì cảm thấy điều này là xứng đáng.
Cùng lúc đó, trong biệt thự hào hoa đông đúc.
Lý Thành Đức đang tiếp khách.
Người này là một bà con xa của nhà họ Lý, tên là Lý Đình Duy.
Nơi mà cả dòng họ của Lý Đình Duy đang ở chính là một nơi nhỏ của nhà họ Lý ở Hà Nội nhưng không được nhà họ Lý xem trọng.
Nhưng bản thân Lý Đình Duy lại khác.
Anh ta là phó thống lĩnh của cục quân sự Yến Kinh, cũng được tính là một nhân vật lớn có quyên thể.
Điểm mấu chốt là, tiểu đoàn mà anh ta tham gia có tên là Lãnh Phong một trong chín đội quân chủ lực của Đại Hạ, với tên gọi doanh trại Quý Đức.
Sau khi Lý Thành Đức đến Dương Thành, thì liền dùng trăm phương ngàn kế để tạo mối quan hệ với Lý Đình Duy, cuối cùng thì hôm nay cũng mời được anh ta đến đây.
“Thống lĩnh Lý, hai người chúng ta đều cùng đều là người nhà họ Lý, lần này tôi gặp một chút khó khăn cân đến sự giúp đỡ của anh” Lý Thành Đức trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Cùng lúc đó, anh ta khua tay một cái thì liền thấy mấy tên thuộc hạ bưng trên tay chiếc hộp đi tới, bên trong chiếc hộp đựng đầy châu báu.
Lý Đình Duy hơi cau mày đáp: “Thành Đức à, là người trong quân đội, tôi không tham luyến vật chất, những thứ này phiền anh mang đi cho”
“Còn khó khăn mà anh nói, chỉ cần nằm trong phạm vi khả năng của Lý Đình Duy tôi, tôi nhất định dốc hết sức mình”
Nghe thấy lời này của Lý Đình Duy, anh ta liền cười đáp: “Lý thống lĩnh không hộ là người đứng đầu quân đội Yến Kinh, không những thực lực mạnh mà còn thanh bạch, chính trực tôi thật sự khâm phục.”
“Nếu đã là như vậy, tôi cũng không vòng vo nữa.
“Lần này, nhà họ Lý của chúng tôi muốn liên hôn cùng với nhà họ Hạ, tôi muốn cưới con gái của nhà họ Hạ “Nhưng tôi sợ chuyện này sẽ có người gây trở ngại nên tôi hy vọng có thể trong nghỉ lễ thay đổi phương pháp phòng vệ quan chức cấp cao của quân đội có thể chính thức tuyên bố chuyện đính hôn của hai nhà để chuyện này có thể chắc như đỉnh đóng cột không ai có thể thay thế được”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Lý Đình Duy có chút thay đổi, sau đó do dự trả lời: “Thành Đức, thật không giấu gì anh lần này tôi đến Đà Nẵng là để thay mặt cho quân đội Yến Kinh đến dự lễ”
“Mà tôi và cục trưởng mới nhậm chức của quân đội Đà Nẵng Viên Cảnh Thiên cũng có chút tình nghĩa anh em, năm đó khi còn là tân binh, chúng tôi còn cùng nhau ngủ chung trong một cái hang”
“Vậy quá tốt rồi! Nếu như vậy, thì nghi lễ thay đổi phương pháp phòng vệ chẳng phải do chúng ta làm chủ là được rồi sao.” Lý Thành Đức cười lớn.
Lý Đình Duy lắc đầu nói: “Trên thực tế nếu chỉ có một mình Viên Cảnh Thiên, tôi nghĩ anh ta sẽ đáp ứng yêu cầu này của chúng ta”
“Nhưng lần này, tổng giáo đầu cũng sẽ đến tham dự nghỉ thức cho nên chuyện này cần phải được thông qua sự đồng ý của ông”
Lý Thành Đức cau mày nói: “Tổng giáo đầu của quân đội Quý Đức? Không phải ông ta đã giải ngũ rồi sao? Sao bây giờ còn có thể có địa vị cao như vậy?”
Lý Đình Duy ngưỡng mộ nói: “Thành Đức, anh không phải người trong quân đội vì vậy anh không biết được địa vị của tổng giáo đầu trong lòng của mỗi người chúng tôi.”
“Huống hồ, lần này Viên Cảnh Thiên có thể thăng chức cũng là nhờ vào mối quan hệ của anh †a và ông lớn của quân đội cả”
“Tổng giáo đầu tuy không còn ở trong quân đội nhưng lại có thể chi phối tất cả mọi thứ trong quân đội.”
“Thậm chí còn có tin đồn rằng, Đại Long Đầu từng nhiều lần mời ông quay về muốn để anh ta sau này đảm nhiệm chức ông lớn của quân đội.”
Chương 1093
Trên mặt Lý Đình Duy lộ rõ vẻ ngưỡng mộ và sùng bái.
Tổng giáo đầu của doanh trại Quý Đức, đó là một thần thoại của quân đội, một thần thoại sống.
Lý Thành Đức lúc này toàn thân hơi chấn động nói: “Cái gì, tổng giáo đầu có thể sẽ đảm nhận chức vị ông lớn trong quân đội sao? Chuyện này là thật sao?”
“Tuyệt đối chính xác, ngoài ông ta ra, còn có ai có cái tư cách đó nữa chứ?” Lý Đình Duy cảm khái trả lời.
Lý Thành Đức hít một hơi thật sâu và nói: “Nếu mà như vậy thì chúng ta càng nên tranh thủ lấy được sự đồng ý của ông ta”
“Chỉ cần ông ta có thể đồng ý, vậy thì lần này không chỉ là hôn sự của tôi mà đặc biệt là từ đó nhà họ Lý của ta ở Hà Nội có được mối quan hệ thân thiết với ông lớn tương lai của quân đội”
“Nói không chừng dựa vào mỗi quan hệ này, nhà họ Lý chúng ta ở Hà Nội sau này sẽ có thể lọt vào hàng ngũ 10 dòng họ lớn có sức ảnh hưởng nhất”
Lý Thành Đức vẫn còn một câu chưa nói ra, nếu như mình có thể tạo dựng được mối quan hệ với tổng giáo đầu vậy thì nhà họ Lý ở Hà Nội sẽ không còn ai dám đe dọa đến địa vị của mình nữa.
Lý Đình Duy trâm mặc trong chốc lát rồi nói: “Được rôi, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách”
“Chứng hôn, loại chuyện nhỏ này, tôi nghĩ tổng giáo đầu chắc sẽ không từ chối đâu”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Lý Thành Đức kích động không gì có thế sánh được.
Vậy xem ra, nghi lễ lần này thật đúng là cơ hội tốt để cho mình chính thức lên nắm quyền.
Không những có thể liên hôn cùng với nhà họ Hạ, mà đặc biệt còn có thể kết thân với tổng giáo đầu!
“Đến lúc đó, cái gì mà Bùi Văn Kiên, Thế Tử Minh, đều sẽ bị tôi dẫm đạp dưới chân!”
“Nhà họ Lý, nhất định sẽ nằm trong tay tôi!”
Lý Thành Đức đưa tay ra sau lưng, trên mặt đầy vẻ mong chờ, như thể đã nhìn thấy một tương lai huy hoàng của bản thân.
Ở vườn hoa Hoàng Gia, Bùi Nguyên Minh cúp cuộc điện thoại trong tay mình.
Vừa nãy bên phía Đường Nhân Đô mới gọi điện đến.
Nói là một người bạn của Lý Đình Duy hy vọng sau khi kết thúc hội nghị thay đổi biện pháp phòng vệ, muốn anh giúp làm người chứng hôn.
Lý Đình Duy, người này, Bùi Hạ Minh vẫn còn nhớ rất rõ, năm đó anh ta cũng từng rèn luyện trong doanh trại Qúy Đức, chỉ là chưa đến một năm thì bị điều đi Lãnh Phong.
Người này cũng là người có cấp bậc trong quân đội, cũng có thể nói là một nhân tài, Bùi Nguyên Minh dành rất nhiều tình cảm đối với những người lính mà mình từng dẫn dắt.
Cộng thêm Đường Nhân Đồ cũng đã gọi điện thoại đến, anh cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp đồng ý.
“Nguyên Minh, có chuyện gì vậy?”
Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy gương mặt đầy suy tư của anh thì bất giác lên tiếng.
Bùi Nguyên Minh nói: “Ba ngày sau trong một nghỉ lễ, một người bạn cũ muốn nhờ anh làm người chứng hôn.”
“Ai kết hôn vậy? Em có quen người đó không?” Trịnh Tuyết Dương vô cùng tò mò hỏi.
Bởi vì bình thường mà nói, người chứng hôn đều sẽ là lựa chọn những người có quyền cao chức trọng, là một người có địa vị thân phận có sức ảnh hưởng khá lớn.
Sao lại có người mời anh làm người chứng hôn chứ?
Anh cười nói: “Là một người bạn cũ của Viên Cảnh Thiên mời.”
“Hình như anh quên nói cho em biết một chuyện, thật ra lần này anh đến Đà Nẵng là bởi vì trong công việc có sự sắp xếp mới, lễ chứng hôn sẽ được tổ chức sau lễ nhậm chức của anh ta”
Tuyết Dương tò mò hỏi: “Anh ta lợi hại vậy sao? Nhận chức còn tổ chức cả lễ?
Bùi Nguyên Minh nghĩ một hồi rồi nói: “Cũng có thể nói là vậy, nhưng vẫn chưa lợi hại bằng chồng của em”
Nghe thấy Bùi Nguyên Minh lại nói khoác lên thì cô chỉ cười rồi nói: “Phải, phải, phải, chồng em là người lợi hại nhất trên đời này”
“Nếu như đến lúc đó không bận việc gì thì em sẽ đi cùng anh”
Bùi Nguyên Minh nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Nghỉ lễ thay đổi phương pháp phòng vệ lần này không phải diễn ra ở trụ sở mà là ở trong tứ đại quân khu ở Đà Nẵng.
Nghe nói có rất nhiều người có thân phận địa vị lớn cũng sẽ đến tham dự nghi thức.
Trịnh Tuyết Dương đi cùng cũng tốt, để cô quen thêm vài người, cũng giúp ích cho việc làm ăn của cô.
Chương 1094
Cùng lúc đó.
Tại nhà họ Thanh.
Bà cụ Thanh Kiều, Vân Khởi Hải, La Thành Côn đứng đó.
Là những gia tộc đứng đầu ở Dương Thành, ba người này mà xuất hiện thể hiện một điều đó chính là đã có chuyện lớn xảy ra.
Mà trước họ không xa, có một bóng người mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn đứng chắp tay ra sau đang nhìn vào tay trái của chính mình.
Trên người anh ta toát lên một loại khí chất khó nói thành lời, mặc dù không hề làm gì cả nhưng loại khí chất đó có thể khiến cho sắc mặt của bà cụ Thanh Kiêu và những người khác trở nên nghiêm nghị đến thở cũng không dám thở mạnh.
Rất lâu sau đó, đợi người này bỏ tay bàn tay trái xuống, bà cụ Thanh Kiêu mới có dũng khí mà nói: “Cậu hai, không biết ngọn gió nào đưa cậu từ Hà Nội đến đây vậy!”
“Cậu đến mà cũng không báo trước cho tôi một tiếng để tôi đi đón”
Bùi Văn Kiên lãnh đạm nói: “Nếu tôi còn không đến, thì 4 dòng họ lớn các người toàn bộ sẽ sụp đổ mất”
Nghe thấy lời này của anh ta thì sắc mặt của bà cụ Thanh Kiều cùng với mọi người có chút thay đổi.
Anh ta tức giận rồi.
Vào thời khắc này, ba người còn lại cũng không dám nói gì.
“Tôi đã rời khỏi đây một khoảng thời gian, để các người đối phó với một tên Thế Tử Minh, vậy mà không những không thành công ngược lại còn làm tổn thất cả một nhà họ Tô, các người thật đúng là có bản lĩnh” Bùi Văn Kiên nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Nghe đến đây, tất cả mọi người càng thêm run rẩy, căn bản không dám mở miệng.
Vẻ mặt anh ta trở nên sâu xa, đột nhiên chuyển chủ đề nói: “Các người đều sẽ tham gia nghỉ lễ thay đổi phương pháp phòng vệ của một quan chức cấp cao ở Đà Nẵng đúng không?”
“Đúng vậy!” Bà cụ Thanh Kiều và mọi người không dám phủ nhận, bọn họ sợ rằng Bùi Văn Kiên sẽ không để mình đi tham dự nghi lễ này.
Dù sao trong mắt của anh ta, bốn gia tộc bậc nhất của Dương Thành chẳng qua chỉ là cấp dưới của anh ta.
“Các người cứ đi tham gia đi, tôi không có ý kiến gì nhưng trước lúc đó tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho các người.” Bùi Văn Kiên nói.
“Cậu Hai cứ căn dặn, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành.
Trên mặt Bùi Văn Kiên hiện lên một nụ cười kì lạ, anh ta chầm chậm nói: “Cháu rể của nhà họ Thanh, Bùi Nguyên Minh, các người đều biết đúng không?”
“Biết chứ! Người này là người mà nhiêu lân phá hoại việc lớn của nhà họ Thanh của tôi, nếu không phải hắn thì nhà họ Thanh của chúng ta bây giờ đã trở thành gia tộc đứng đầu Đà Nẵng rôi” Bà cụ Thanh Kiều vô thức lên tiếng nói.
“Người này rất là phiền phức. Tôi đã từng điều tra anh ta, anh ta chính là người đai diện của Thế Tử Minh, năm trong tay một số quyền hạn của Thế Tử Minh”
“Hiện tại do thân phận đặc biệt tôi không tiện ra tay nên tôi muốn các người trước khi nghi lễ diễn ra thì giải quyết anh ta”
Vân Khởi Hải cau mày nói: “Dám hỏi cậu hai, người này nếu đã là người thay thế của Thế Tử Minh vậy hắn rốt cuộc nắm trong tay bao nhiêu quyền lực của Thế Tử Minh?”
“Không nhiều, nhưng đủ mạnh, nên rất có thể cần ba nhà các người cùng hợp sức mới có thể giải quyết hẳn một cách triệt để” Bùi Văn Kiên lãnh đạm nói.
Bà cụ Thanh Kiều cười lạnh một tiếng nói: “Thì ra là vậy, một câu nói của cậu hai đã đủ đánh thức những kẻ trong mộng”
“Trước giờ tôi luôn cảm thấy kì lạ, vì sao tôi chỉ nhằm vào một công ty Bạch Vân nhỏ nhoi lại nhiều lần bị người này phá hoại”
“Thì ra cậu ta là người đại diện của Thế Tử Minh”
“Vậy xem ra, cậu ta ta cũng là người có chút quyền lực”
“May mà có cậu hai nhắc nhở, nếu không nhà họ Thanh chúng ta lại phải chịu thêm thiệt thòi khi đối phó với cậu ta”
“Nhưng mà nếu hiện tại cậu hai đã có lệnh, ba nhà chúng tôi sẽ cùng nhau liên thủ ra tay, tuyệt đối có thể khiến cho cậu ta sống không bằng chết!”
“Về phía tôi, tôi sẽ kiềm chân Thế Tử Minh để hắn không có cách nào ra tay, ba nhà các người nhanh chóng giải quyết tên kia, sau khi xong chuyện này, tôi sẽ không hạn chế bất kì chuyện gì của ba nhà các người làm” Bùi Văn Kiên lạnh nhạt lên tiếng.
Chương 1095
“Lời này của cậu hai là thật sao?”
“Nếu đã như vậy, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức hoàn thành, trước lúc diễn ra đại lễ chúng tôi sẽ cho cậu hai một bất ngời”
Lúc này bà cụ Thanh Kiều và mọi người đều đầy phấn khởi.
Chỉ giải quyết một tên Bùi Nguyên Minh thì có thể đổi lấy sự tự do, đây chính là vụ làm ăn hời nhất trên đời mà không gì có thể sánh bằng.
Đặc biệt đối với nhà họ Thanh, họ vốn còn luyến tiếc không thể quên công ty Bạch Vân kia, chỉ là do vướng phải quan chức cấp cao của bộ quân sự ở Lĩnh Nam nên không dám ra tay.
Nhưng bây giờ nếu có Bùi Văn Kiên chống lưng, họ sẽ không còn lo gì nữa.
Nhìn thấy sự vui mừng phấn khởi của mấy người này, vẻ mặt của Bùi Văn Kiên lại lạnh lùng.
Anh ta cũng đã nhận được tin về sự thất bại của La Hàn Trác.
Chuyện tổng giáo đầu doanh trại Quý Đức muốn tham dự lễ nghi thay đổi phương pháp phòng vệ của quan chức cấp cao anh ta cũng biết.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta lại đột ngột xuất hiện để ra lệnh cho ba dòng họ lớn này.
Bởi vì, một ngày nào đó thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh mà bại lộ, thì liệu ba dòng họ lớn này có còn dám ra tay với anh ta hay không?
Có cho họ chục lá gan thì họ cũng không dám.
Đẩn lúc đó, sự bố trí trước đó của nhà họ Bùi ở Đà Nẵng có thể sẽ thất bại.
Vì vậy nên anh ta mới chuẩn bị để cho những người này nhanh chóng hành động.
Có thể thành công dĩ nhiên là chuyện tốt.
Mà nếu có thất bại thì, dòng họ nhà họ Bùi cũng không chịu thiệt thòi.
Vì chỉ có như vậy, mọi người mới có thể đoàn kết cùng nhau.
Dù cho có biết được thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh thì họ cũng không thể không tiếp tục đứng về phía dòng họ nhà họ Bùi.
Đợi đến khi Bùi Văn Kiên rời đi, ba người đứng đầu của ba dòng họ lớn này mới có thế ngồi xuống.
La Thành Côn do dự lên tiếng: “Bà cụ Thanh Kiều, Bùi Nguyên Minh là cháu rể của nhà họ Thanh nhà bà, có lẽ bà hiểu rõ cậu ta nhất, bà cảm thấy đối với việc xử lý cậu ta có khả năng thành công lớn không.
Bà cụ lạnh nhạt nói: “Lúc trước nhà họ Thanh chúng tôi chưa biết rõ được nội tình của cậu ta nên bị cậu ta chiếm sự tiện nghỉ, bây giờ nếu đã biết cậu ta có thể sử dụng một phần quyền lực của Thế Tử Minh, vậy thì chúng tôi đã hiểu rõ làm thế nào để đối phó cậu ta”
Lần này nếu hai người chịu hợp tác cùng với nhà họ Thanh chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ mà cậu hai giao, có lẽ sẽ rất dễ dàng.
Nghe được câu nói này, thì hai mắt của Vân Khởi Hải và La Thành Gôn liền sáng lên.
Vân Khởi Hải cười lớn nói: “Xem ra những ngày tháng vừa qua của cậu hai ở Hà Nội không mấy vui vẻ”
“Vì để chặt đi một cánh tay đắc lực của Thế Tử Minh, mà thậm chí anh ta tình nguyện thả tự do cho dòng họ lớn của chúng ta.”
“Nếu đã như vậy, thì chúng ta hãy dốc hết sức.
giải quyết chuyện này đi”
La Thành Côn cau mày nói: “Ông Vân, nếu như chúng ta giải quyết xong tên Bùi Nguyên Minh nhưng tới lúc đó câu hai lại lật mặt thì chúng ta phải là sao?”
Vân Khởi Hải lạnh nhạt nói: “Con người của cậu hai chúng tôi đều biết rất rõ, một khi đã hứa thì sẽ thực hiện, chỉ cần làm xong chuyện này thì các người không cần sợ cậu ấy lật lọng”
“Cho dù cậu ta có lật lọng thì ba nhà chúng ta liên thủ còn lại còn sợ một dòng họ nhà họ Bùi đã suy yếu sao?”
“Bây giờ dòng họ nhà họ Bùi không tính là đáng sợ, nhưng Lý Hạnh Mai đã hoàn toàn kiểm soát toàn bộ nhà họ Lý ở Hà Nội, đây mới là cái bây giờ mà họ lo sợ” Bà cụ Thanh Kiều cau mày nói.
La Thành Côn than thở nói: “Bà biết vậy thì tốt, trước mắt quyền thế mà Lý Hạnh Mai đang nắm giữ so với lúc trước chỉ có mạnh thêm, cho nên nếu cậu hai đã hạ mệnh lệnh thì chúng ta cũng không có quyền từ chối”
Nói đến đây, ba người đứng đầu của ba nhà đều có chung một suy nghĩ.
Bất kể Bùi Văn Kiên có thực hiện lời hứa của anh ta hay không, thì bọn họ lúc này cũng bắt buộc phải ra tay.
“Trước khi nghi lễ bắt đầu buộc phải giải quyết người này, mọi người có cách gì hay không?” La Thành Côn nói với vẻ mặt đầy hung ác.
Vân Khởi Hải suy nghĩ một hồi rồi nói: “Những thủ đoạn bình thường nhất định không thể giải quyết được cậu ta, hay ta mượn thế lực của giới xã hội đen xem như thế nào”
Chương 1096
Bà cụ Thanh Kiều nhất quyết lắc đầu nói: “Không thể, tôi nghe nói tân vương mới của Đà Nẵng chính là Ngô Kim Hổ, con cháu nhà họ Ngô.”
“Chúng ta muốn lợi dụng người này để ra tay, căn bản là tự tìm đường chết.”
Đúng lúc này, một thanh niên đang đứng trong góc, Vân Khiếu Định, con trai nhà họ Vân bỗng đi tới, trầm giọng nói: “Ba vị trưởng bối, Khiếu Định có chuyện muốn nói”
Ba vị trưởng bối đồng thời nhìn về phía anh ta, một lát sau Vân Khởi Hải mở miệng nói: “Con có ý tưởng gì?”
Vân Khiếu Định chắp hai tay vào sau lưng, lạnh lùng nói: “Nếu chúng ta không có biện pháp lợi dụng người ở Đà Nẵng, vậy cũng có thể đổi bước đi, đưa người ngoài đến Đà Nẵng?”
“Con nghe nói có rất nhiều lính đánh thuê ở biên giới Quy Nhơn, chỉ cần cho những người này một chút tiền, bảo bọn họ làm cái gì cũng được, ba dòng họ chúng ta kết hợp với nhau, mời những người này đến, chắc hẳn bọn họ có thể giải quyết Bùi Nguyên Minh một cách quỷ không hay thân không biết”
La Thành Côn cùng bà cụ Thanh Kiều liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người họ là sự tán thành.
La Thành Côn thở dài nói: “Ông Hải, đứa con nhà họ Vân các ông đúng là một thiên tài!”
“Suy nghĩ của chúng ta có điểm cứng nhắc, thật không ngờ còn có thể nghĩ ra được kế sách này!
Vân Khởi Hải vuốt râu, vẻ mặt hiện lên sự tự hào.
Vân Khiếu Định là đứa con trai được ông ta xem trọng nhất, trong trường hợp cấp bách lại có thể đưa ra được chủ kiến như vậy, thật sự khiến ông ta nở mày nở mặt.
Trâm ngâm một lúc, bà cụ Thanh Kiều mới chậm rãi lên tiếng: “Nếu như cậu Vân Khiếu Định đã có ý tưởng đó, tôi cảm thấy việc này cứ giao toàn quyên quyết định cho cậu ấy xử lý đi”
“Nếu việc này thành công, nhà họ Thanh chúng tôi nợ nhà họ Vân một ân nghĩa!”
“Nhà họ La cũng nợ nhà họ Vân một ân tình!”
La Thành Côn nói: “Nếu có thể mời những người kia đến giúp, nhà họ La chúng tôi tình nguyện phụ trách nơi ở, nhất định nơi đó rất bí mật, không ai có thể phát hiện ra”
Vân Khởi Hải đứng lên, nói: “Được, nếu đã như vậy, Vân Khiếu Định sẽ phụ trách việc mời những người này đến, một khi chuyện này thành công, ba dòng họ của chúng ta sẽ có được tự do, không bị thế lực của nhà họ Bùi kìm hãm, từ nay về sau, còn ai có thể ngăn cản sự phát triển của ba họ nhà chúng ta?”
Ba vị trưởng họ liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng cười ha ha, trong con mắt bọn họ đều hiện lên tương lai tươi sáng.
Vân Khiếu Định cũng cười, trong đôi mắt toàn sự lạnh lão.
Anh ta tuy rằng là con cháu nhà họ Vân, nhưng lại có rất ít cơ hội xuất đầu lộ diện.
Nếu chuyện này thành công, vị trí của anh ta ở nhà họ Vân sẽ vô cùng cao.
Cơ hội này, Vân Khiếu Định đã chờ từ rất lâu tồi.
Hôm sau.
Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đến sân bay, dù sao cô cũng là giám đốc tài chính tập đoàn Thiện Nhân, không thể rời đi trong khoảng thời gian dài được.
Chiếc xe chở ba người chạy đến vùng ngoại ô thành phố, bỗng nhiên phía trước có mấy chiếc xe tải dừng lại, Bùi Nguyên Minh đang lái xe không thể không dừng lại.
Trên xe tải có mấy người mặc âu phục sãm màu, mặt đeo khẩu trang bước xuống, bước nhanh về phía xe của bọn họ.
Trong tay mấy người đó có súng, giờ phút này hướng thẳng về phía vị trí lái xe.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ ngồi ở phía sau trở nên tái nhợt.
Sao cô lại gặp phải chuyện như vậy?
Nhưng Bùi Nguyên Minh ngồi ở vị trí lái xe lại có sắc mặt vô cùng bình tĩnh, lúc này liền hạ cửa kính xe xuống, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Anh là Bùi Nguyên Minh đúng không?” Người đàn ông đi đầu trực tiếp chĩa súng lên trán Bùi Nguyên Minh, dùng giọng nói lạnh lùng hỏi anh.
Bùi Nguyên Minh gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là Bùi Nguyên Minh, có chuyện gì sao?”
“Được, anh chính là Bùi Nguyên Minh, hiện tại mau ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Vào lúc người đàn ông nói, giọng điệu của anh ta giống với người Đông Nam Á, nghe rất ẻo lả!
Chương 1097
Bùi Nguyên Minh bật cười thành tiếng, nói: “Anh là người đến từ Campuchia?”
“Tại sao tôi lại phải đi cùng các anh?”
Người đàn ông nói một cách lạnh lùng: “Bởi vì anh đã đắc tội với người không thể đắc tội!”
Bùi Nguyên Minh nhíu chặt mày lại: “Tôi đã đắc tội với ai?”
“Anh mau đi theo chúng tôi, đừng ép nhóm chúng tôi phải động thủ, nếu không có thể sẽ khiến hai người phụ nữ ở phía sau bị thương, lúc đó anh đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc!”
Lời này của người đàn ông đã chứng tỏ anh ta không còn sức kiên nhẫn.
Mặc dù đây là ngoại ô của thành phố, nhưng cũng sẽ có người qua lại, sợ nếu bọn họ nhìn thấy sẽ gọi điện báo cảnh sát.
Nếu gặp phải chuyện này, sẽ vô cùng phiền phức.
“Tôi có thể đi cùng các anh, nhưng ít nhất mấy người cũng phải nói cho tôi biết, tôi đã đắc tội với ai?” Bùi Nguyên Minh vẫn cố chấp hỏi.
“Được, vậy để tôi nói cho anh biết, người mà anh đắc tội chính là cậu chủ nhà họ Vân, tên Vân Khiếu Định, chính anh ta thuê chúng tôi đến bắt anh đi”
Người đàn ông đi đầu mở cửa xe, đưa Bùi Nguyên Minh lên xe tải.
Bùi Nguyên Minh cũng không phản kháng, bởi vì anh sợ những người này sẽ bóp cò nổ súng, đến lúc đó sẽ làm tổn thương đến Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ.
Mấy chiếc xe ô tô tải này đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh, chiếc xe phóng như bay, biến mất tại một khúc cua.
Một lúc lâu sau, Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ mới phản ứng lại, nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Tuyết Dương, phải làm sao bây giờ? Lúc trước khi tớ ra nước ngoài, nghe thấy mọi người nói người Campuchia giết người không ghê tay, nếu bọn tội phạm này đến đây bắt Bùi Nguyên Minh, nhỡ may bọn họ ra tay giết anh ấy thì làm sao?”
Lúc này, trên mặt Lục Diêu Kỳ hiện lên sự lo lắng, giọng nói cũng vì thế mà run rẩy.
Tuy rằng cô ta không thích Bùi Nguyên Minh, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người quen biết bị mấy tên tội phạm bắt đi, trong lòng cô ta vô cùng sợ hãi.
Giờ khắc này, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương xanh xao, thiếu chút nữa là ngất đi.
Cô kiên cường đứng dậy, nói: “Diêu Kỳ, cậu có nghe rõ ai là người bắt Bùi Nguyên Minh đi không, rốt cuộc anh ấy đã đắc tội với ai?”
“Người phạm tội dẫn đầu kia hình như có nói anh ấy đắc tội với cậu chủ nhà họ Vân, tên Vân Khiếu Định!” Lục Diêu Kỳ nhớ lại, nói.
Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương trong nháy mắt liên trở nên trắng bệch.
“Nhà họ Vân? Dòng họ Vân quyên thế ? Nghe nói người nhà họ Vân thế lực lớn mạnh, ngoài kinh doanh sản nghiệp vốn có còn quen biết rộng rãi, tại sao Bùi Nguyên Minh lại đắc tội với bọn hợ?”
“Không được, tớ nhất định phải đi tìm bà ngoại, hiện tại chỉ có bà mới cứu được Bùi Nguyên Minh!”
“Tớ và cậu cùng đi.” Lục Diêu Kỳ lên tiếng, vẻ mặt không giấu được sự lo âu.
Chuyện này đến quá đột ngột khiến cả hai như mất đi sự thăng bằng.
Trên xe, Bùi Nguyên Minh bị trùm đầu, hiển nhiên đối phương là người có kinh nghiệm, thường xuyên tham gia những vụ bắt cóc tống tiền.
Tuy nhiên Bùi Nguyên Minh cũng cảm thấy không sao.
Trên chiến trường, còn chuyện gì anh chưa thấy qua?
Giờ phút này anh không hề sốt ruột, mà chỉ an tĩnh nhắm mắt.
Hiện tại anh rất ổn, bản thân anh không có chút quan hệ gì với nhà họ Vân, sao tự nhiên đối phương muốn chọc vào anh?
Đúng là tìm đường chết!
Rất nhanh, xe dừng lại tại một sân của một biệt thự tư nhân.
Căn biệt thự này vô cùng thần bí, là sản nghiệp của nhà họ La.
Nhà họ La là ông trùm bất động sản ở Dương Thành, biệt thự của họ nhiều không đếm hết.
Mà ở đây có một căn biệt thự bí mật, không ai biết đến.
Bùi Nguyên Minh bị đưa đến một tầng hầm ngầm.
Sau khi được bỏ bịt mắt ra, chỉ thấy có hàng chục ánh mắt sát khí của lính đánh thuê đang nhìn chằm chằm vào anh.
Hiển nhiên những người này chỉ là tay sai, người chủ trì thực sự còn chưa lộ diện.
Một lát sai, chợt nghe tiếng “két” một tiếng, âm thanh mở cửa truyền đến.
Sau đó là bóng dáng của một người đàn ông đẹp trai, nho nhã bước vào.
Chương 1098
Giờ phút này, người đàn ông tùy ý châm một điểu thuốc, phun ra một làn khói trắng, sau đó mới cười nói: “Bùi Nguyên Minh, Thế Tử Minh quyền lực nhất, người ở rể của nhà họ Trịnh, đúng chứ?”
“Anh là ai?” Sắc mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng hỏi.
“Xin tự giới thiệu một chút, tôi họ Vân, Vân Khiếu Định” Vân Khiểu Định dùng dáng vẻ nho nhã đáp lại.
“Tôi đã đắc tội gì với anh sao?” Bùi Nguyên Minh nhíu mày, anh thật sự không biết bản thân đã chọc vào nhà họ Vân từ lúc nào.
“Anh quả thật không đắc tội với nhà họ Vân, nhưng anh ngàn vạn lân cũng không nên đắc tội với cậu hai.” Vân Khiếu Định vừa cười vừa nói.
“Cậu hai?” Bùi Nguyên Minh nhíu mày: “Không phải anh đang nói đến tên rác rưởi Bùi Văn Kiên kia chứ?”
“Ồ? Anh dám nói cậu hai là tên rác rưởi?” Vân Khiếu Định sững sờ một chút.
Ở Đà Nẵng, Bùi Văn Kiên có thân phận như thế nào chứ?
Cho dù hiện tại anh ta đã bại trận ở hải cảng, cho dù có vậy cũng không có mấy người dám tùy ý bình luận anh ta.
Dòng họ Bùi đúng là con rết đã chết nhưng không cứng.
Nhưng không ngờ Bùi Nguyên Minh lại có thể nói thẳng Bùi Văn Kiên là một tên rác rưởi.
Vân Khiếu Định không phải kẻ ngu dốt, mà ngược lại còn là người vô cùng thông minh.
Cho nên ngay lúc này, có một cảm giác bất an hiện lên trong lòng anh ta.
Tự nhiên bản năng của anh ta nói với anh ta rằng, bản thân bắt cóc Bùi Nguyên Minh là một nước cờ sai lâm.
Cùng lúc đó.
Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ đã phóng xe đến cửa nhà họ Thanh.
Thật vất vả mới có thể gọi người ra mở cửa, vẻ mặt của Thanh Khánh lạnh lùng nói: “Đây không phải tổng giám đốc tài chính, Trịnh Tuyết Dương hay sao? Không biết cơn gió nào đã thổi cô đến đây?”
Mặt khác, người nhà họ Thanh cũng nhìn Trịnh Tuyết Dương bằng ánh mắt lạnh lùng.
Thậm chí khóe miệng của một số người còn hiện lên nụ cười khinh miệt.
Trên thực tế, sáng nay nhà họ Thanh đã biết rõ mọi chuyện xảy ra, tất cả mọi người đang đợi Trịnh Tuyết Dương đến.
Bởi vì tất cả đều nằm trong kế hoạch của nhà họ Thanh, bắt cóc Bùi Nguyên Minh, cũng là một phần kế hoạch đó.
Mà hôm nay, Trịnh Tuyết Dương trực tiếp tìm đến cửa.
Giờ phút này, sắc mặt cô vô cùng gấp gáp, căn bản không thấy được vẻ mặt khác thường của những người nhà họ Thanh.
Vẻ mặt cô vô cùng kích động: “Cậu, Bùi Nguyên Minh xảy ra chuyện rồi, cầu xin cậu hãy cứu anh ấy!”
“Hiện tại, cả Đà Nẵng này cũng chỉ có cậu mới cứu được anh ấy!”
Nghe được những lời Trịnh Tuyết Dương nói, Thanh Khánh cười lạnh: “Đúng là đứa cháu ngoan, cô cũng thật quan tâm đến cậu ta, tôi thì làm gì có tư cách gì mà cứu cậu ta?”
“Hơn nữa, vì sao tôi phải cứu cậu ta?”
Giờ phút này, Trịnh Tuyết Dương căn bản không còn nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ về những lời sâu xa của Thanh Khánh, cô suýt chút nữa đã quỳ xuống, nói: “Cậu, cậu là người chỉ huy thứ ba của Đà Nẵng, là người nắm quyền ở Đà Nẵng này!”
“Hiện tại, Bùi Nguyên Minh đang bị một đám tội phạm bắt đi, người bình thường căn bản không cứu được anh ấy, chỉ có cậu mới có năng lực đó!”
Nghe thấy những lời của Trịnh Tuyết Dương, người nhà họ Thanh liền cười to.
Nếu không phải vì cái tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh đó, cổ phần công ty của nhà họ Thanh cũng không tan thành mây khói, hiện tại có thể trở thành dòng họ lớn mạnh nhất.
Bây giờ nghe thấy Bùi Nguyên Minh đang rơi vào tay bọn phạm tội, tất cả người nhà họ Thanh đều vôc cùng vui sướng.
Chỉ có thể nói Vân Khiếu Định thật sự có bản lĩnh, ra tay vô cùng nhanh chóng!
Lúc này, Lữ Lâm cười chế nhạo, lạnh lùng nói: “Bị tội phạm bắt đi? Tôi muốn xem xem, tên phế vật Bùi Nguyên Minh này đã đắc tội với người nào mà lại bị họ bắt đi?”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là một chuyện tốt!”
“Tên rác rưởi này không xứng đáng làm cháu rể nhà họ Thanh cao quý của chúng ta, sớm muộn gì cũng phải chết!”
Khóe miệng Thanh Quốc Lai nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, nói: “Trịnh Tuyết Dương, hôm qua tôi đã nói rồi, quả thật có tội phạm Campuchia lẻn vào trong nước chúng ta”
Chương 1099
“Nhóm người này không làm gì sai, Bùi Nguyên Minh đắc tội với bọn bọ, hơn nữa còn bị bắt đi, như vậy cậu ta nhất định phải chết!”
“Cháu chờ ngày tái hôn đi!”
Khóe miệng Thanh Quốc Lai nhếch lên nụ cười tươi, hiện tại anh ta không thể chờ đợi thêm được nữa.
Theo thỏa thuận, tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh kia sẽ nhanh chóng bị giết chết?
Tên phế vật đó dám bắt anh ta quỳ xuống!
Hiện tại bị những tên tội phạm bắt, đúng là xứng đáng!
Nhìn thấy tất cả mọi người đều cười chế giễu, Trịnh Tuyết Dương tuyệt vọng, nháy mắt, cô liên quỳ gối xuống trước mặt bà cụ Thanh Kiều, khóc nói: “Bà ngoại, cho dù Bùi Nguyên Minh có là người như thế nào thì anh ấy cũng vẫn là cháu rể nhà họ Thanhi”
“Chẳng lẽ bà quên rồi sao? Lúc trước vào sinh nhật làm anh ấy còn dốc hết tâm sức để tặng quà cho bài”
“Cho dù bà không coi trọng anh ấy, nhưng cầu xin bà, hãy ra tay cứu anh ấy đi!”
Bà cụ Thanh Kiều cũng chỉ cười lạnh: ‘Một viên thuốc mà muốn mua chuộc lòng bà? Cậu ta đang nằm mơi”
“Tuyết Dương, nếu cháu còn coi chúng ta là người nhà, vậy thì đừng để tâm đến chuyện này!”
“Đợi sau khi tin tức cậu ta chết truyền ra, cháu làm thủ tục mất chồng, bà ngoại sẽ an bài cho cháu lấy một người tốt hơn!”
Đây là mục đích của nhà họ Thanh.
Chỉ cân Bùi Nguyên Minh chết, liền ép Trịnh Tuyết Dương tái hôn.
Như thế có thể tiến gần hơn đến mục đích chính của bọn họ, giành lấy đống cổ phần của công ty Bạch Vân.
Trịnh Tuyết Dương không nhận ra âm mưu của người nhà họ Thanh, giờ phút này cô ôm lấy chân của bà Thanh Kiều, nức nở nói: ‘Bà ngoại, hiện tại cháu xin bà cứu anh ấy! Xin bà đó!”
“Không phải bà muốn cổ phần của công ty Bạch Vân sao? Chỉ cần bà đồng ý cứu anh ấy, cháu sẽ đem cổ phần công ty cho bà!”
Nghe thấy Trịnh Tuyết Dương nói vậy, bà Thanh Kiều sửng sốt trong giây lát.
Bà ta cùng Thanh Khánh trao đổi ánh mắt với nhau.
Cái này phải gọi là chọc thủng giày mà không tốn công sức, đúng là không uổng công bọn họ lên kế hoạch!
Kế hoạch được ấp ủ từ lâu cũng chỉ vì một mục đích là giành lấy cổ phần công ty Bạch Vân.
Tuy nhiên không thể tưởng tượng được, hiện tại không cần dùng quá nhiều thủ đoạn, Trịnh Tuyết Dương liền đồng ý giao cổ phần công ty Bạch Vân ra.
Bà Thanh Kiều làm bộ mèo khóc chuột, ra vẻ bi thương, nói: “Tuyết Dương à, cháu nói thật sao?
Cháu nhất định phải suy nghĩ kỹ càng!”
“Công ty Bạch Vân chính là thành quả phấn đấu nhiều năm của cháu!”
“Nếu cháu đưa cổ phần công ty Bạch Vân cho.
nhà họ Thanh chúng ta, cháu sẽ không còn lại gì.”
Thanh Khánh cũng làm ra dáng vẻ kinh ngạc nói: “Tuyết Dương, chúng ta không có ép cháu phải giao ra cổ phần công ty, cháu nói như vậy, làm như chúng ta là người bỉ ổi!”
Trịnh Tuyết Dương dứt khoát nói: “Bà ngoại, cậu, cháu nói được làm được, chỉ cần có thể cứu được Bùi Nguyên Minh, cháu liền chuyển nhượng cổ phần công ty Bạch Vân cho mọi người!”
“Hơn nữa việc này là do cháu tự nguyện, không có liên quan gì đến mọi người!”
Nghe những lời này, người nhà họ Thanh đều cười thầm trong lòng.
Rất dễ dàng!
Không tưởng tượng được lại dễ dàng như vậy đã lấy được cổ phần công ty Bạch Vân.
Thanh Khánh cùng bà Thanh Kiều bàn bạc với nhau, sau đó Thanh Khánh chậm rãi đi về phía Trịnh Tuyết Dương: “Tuyết Dương, cậu đồng ý ra tay giúp đỡ cháu, cậu sẽ nghĩ cách để cứu Bùi Nguyên Minh”
“Nhưng mà, có một điều kiện, hiện tại cháu phải ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty Bạch Vân cho chúng ta!”
Nói xong ông ta liền lấy ra một bản hợp đồng đưa tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương nhìn qua nội dung, không cần suy nghĩ liền trực tiếp ký tên vào bản hợp đồng.
Bởi vì công ty không còn, có thể xây dựng lại.
Nhưng mà người mất đi, vĩnh viễn cũng không thể quay lại.
Vào thời khắc Trịnh Tuyết Dương ký tên, tất cả những người nhà họ Thanh có mặt không nhịn được mà cười ha ha thành tiếng.
Chương 1100
Đám người nhà họ Thanh đã đợi chờ giây phút này từ lâu nắm rồi!
Nhà họ Thanh vốn là một gia đình quan chức, không có chút thành tựu gì trong kinh doanh.
Bởi vì không đủ tiên cũng như quan hệ không rộng nên không có biện pháp khiến cho dòng họ trở lên lớn mạnh.
Hiện tại có cổ phần công ty Bạch Vân trong tay, nhà họ Thanh sẽ trở thành dòng họ quyền lực nhất trong thời gian sắp tới.
Thậm chí trong mắt nhà Thanh, vào giờ phút này, dòng họ của bọn họ chính là dòng họ cao quý nhất.
Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương tự tay ký vào bản hợp đồng, Thanh Khánh liên cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi một dãy số: “Thanh tra sở cảnh sát Đà Nẵng, Việt Thế Long phải không? Tôi là Thanh Khánh!”
“Cháu rể của tôi tên Bùi Nguyên Minh bị một thể lực phạm tội ở Campuchia lẻn vào bắt cóc, chuyện này giao cho các ông xử lý, sau 24 giờ phải cho tôi kết quả!”
“Được!”
Đâu dây bên kia, Việt Thế Long không nói hai lời liền trực tiếp đồng ý, sau đó đi điêu tra mọi chuyện.
Cúp điện thoại, Thanh Khánh thản nhiên nói: “Cứ bình tĩnh đợi tin tức đi, Việt Thế Long là cục trưởng cục cảnh sát ở Đà Nẵng, nếu ông ta ra tay, khẳng định trong một thời gian ngắn liền có thể giải quyết được vấn đề.”
Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Thanh Khánh, Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ cuối cùng đều có thể thở nhẹ nhõm.
Nhưng thực tế, Thanh Khánh căn bản không có ý muốn giúp đỡ.
Chuyện này có liên quan đến nhà họ Thanh, cho nên Thanh Khánh rất rõ ràng, nếu lệnh cho Việt Thế Long phá án trong vòng 24 giờ, tuyệt đối không có khả năng tra ra chuyện gì.
Rồi cuối cùng cũng chỉ có thể mang một thi thể trở về.
Mà trong bản hợp đồng Trịnh Tuyết Dương vừa ký kia, Thanh Khánh đã động chân tay vào.
Chỉ cần Bùi Nguyên Minh có thể trở về, cho dù là sống hay chết, Trịnh Tuyết Dương đều phải giao cổ phần công ty Bạch Vân cho nhà họ Thanh.
Hiện tại thì chính là một hòn đá ném trúng hai con chim.
Cùng lúc đó, Bùi Văn Kiện thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ, Bùi Minh Nguyên đã bị xử lý.
Vào giờ phút này, trong lòng Thanh Khánh tràn ngập sự vui sướng.
Có công ty Bạch Vân trong tay, kế tiếp anh ta sẽ đánh thẳng vào vị trí chỉ huy thứ hai của Đà Nẵng?
Về phần Bùi Minh Nguyên sống hay chết, đối với anh ta căn bản là không có ý nghĩa gì.
Nếu như Trịnh Tuyết Dương đã hết giá trị lợi dụng thì cũng cần phải xử lý cô, anh ta tuyệt đối không nể mặt ai cả.
Cùng lúc đó, Trong căn hầm bí mật của biệt thự nhà họ La.
Sắc mặt Vân Khiếu Định trở nên nghiêm trọng, anh ta nhìn Bùi Nguyên Minh chằm chằm, một lát sau lạnh lùng nói: “Tôi không biết anh dùng thủ đoạn gì, hoặc la anh còn quân bài nào chưa lật”
“Tuy nhiên tôi hiểu rất rõ ràng, chỉ cần anh chết thì bất kỳ thủ đoạn nào cũng không ra tay được.
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Anh sợ?”
“Sợ? Tôi làm sao có thể sợ anh?” Vân Khiếu Định cười lạnh một tiếng, sau đó anh ta vung tay lên, ra hiệu cho thuộc hạ.
“Truyền tin tức ra bên ngoài, nói đã xử lý xong mọi chuyện, cho tin tức lan nhanh một chút.”
Nói xong, Vân Khiếu Định xoay người chuẩn bị rời đi.
Anh ta biết cách phải bảo vệ bản thân thế nào, chỉ cần không động tay vào chuyện này, như vậy mọi chuyện vĩnh viễn sẽ không liên quan đến bản thân.
Mấy tên lính đánh thuê ngụy trang thành tội phạm đều cười lạnh, chủ nhân đã yêu cầu, bọn họ nhất định sẽ chấp hành thật tốt.
Ngay lập tức có người tiến lên, chuẩn bị giết chết Bùi Nguyên Minh.
“Hựt”
Kết quả là tên tội phạm vừa đến gần, Bùi Nguyên Minh bỗng nhiên đứng lên, đá một cước vào đầu anh ta, anh ta không có phòng bị, nhất thời bị đá bay ra.
“Cái gì!”
Những tên tội phạm khác đều vô cùng ngạc nhiên, một lát sau, một đám đồng loạt tiến lên.
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng, động tác tấn công cực mạnh, không đến ba mươi giây liền có thể khiến cho tên tội phạm ngã xuống.
Không ít người đã chết, xác chết nằm lăn lộn trên mặt đất.
Căn bản bọn họ không thể tưởng tượng được, người mà bản thân mang về lại đáng sợ đến mức đó.
Mặc dù Hạ Vân rất không muốn, nhưng vì để cho Bùi Nguyên Minh không rơi vào vòng nguy hiểm thì cô ấy sẽ trả bất cứ giá nào.
Lúc này cô ấy đã hạ quyết tâm, cho dù Lý Thành Đức có thể lấy được cô ấy thì anh ta cũng tuyệt đối không có cách nào chiếm được cô ấy.
Cùng lắm thì “Cá chết rách lưới”!
Lúc này, Triệu Anh Thy, chị dâu của Hạ Vân cười lạnh một tiếng và nói: “Ông nội, chỉ hứa thôi thì chưa đủ, chúng ta cần phải ký vào thỏa thuận trước, có đúng không ông?”
Nghe cô ta nói như thế, một đám người nhà họ Hạ đều liên tục nói “Đúng”.
Một phần thỏa thuận nhanh chóng được viết ra, dựa theo ước định, chỉ cần nhà họ Hạ có thể giải quyết mối nguy của Bùi Nguyên Minh thì Hạ Vân nhất định sẽ lấy Lý Thành Đức làm chồng.
Vẻ mặt của Hạ Vân u ám, cuối cùng cô ấy vẫn cắn răng ký tên.
Người nhà họ Hạ đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Có thể trở thành sui gia của nhà họ Lý ở Cảng Thành thì nhà họ Hạ ở Yấn Kinh tuyệt đối có cơ hội vùng lên một lần nữa.
Thân phận của bọn họ có thể cao hơn, có thể nắm giữ quyên lợi lớn hơn nữa.
Có phần thỏa thuận này, bọn họ cũng không cần chờ đến ngày ước định, Hạ Vân nhất định sẽ gả cho Lý Thành Đức.
Bởi vì người nhà họ Hạ đều hiểu rõ, nhà họ Hạ ở Yến Kinh bên kia nhất định sẽ đáp ứng điều kiện trao đổi này.
Mà về phía của nhà họ Lý ở Cảng Thành, chỉ cần Hạ Trung Hưng đồng ý đứng ra phối hợp thì cũng sẽ không có chuyện gì quá lớn.
Hạ Trung Hưng nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Thành Đức.
Lý Thành Đức đã nhận được tin tức đám người Tống Ngọc Long bị người ta đánh cho tàn phế, anh ta đang chuẩn bị nghĩ cách dạy dỗ Bùi Nguyên Minh.
Lúc này lại nhận được điện thoại, giọng điệu của anh ta uy nghiêm đáng sợ: “Ông Hạ, không biết có cái gì chỉ bảo.”
“Chuyện của hôm nay, cậu hẳn là đã biết phải không?” Hạ Trung Hưng có chút xúc động nói.
“Cháu đương nhiên biết, chuyện này nhà họ Hạ của ông phải cho cháu một lời giải thích!” Lý Thành Đức lạnh giọng nói.
Sau khi Hạ Trung Hưng đắn đo một lúc, ông ta mới chậm rãi nói: “Hiện tại tôi muốn thảo luận chuyện này với cậu.’ “Hạ Vân nói chỉ cân cậu đồng ý bỏ qua chuyện của ngày hôm nay thì con bé có thể gả cho cậu.’ Lý Thành Đức sửng sốt một chút, anh ta không nghĩ đến việc hạnh phúc lại có thể tới đột nhiên như thế.
Có điều anh ta nhanh chóng phản ứng lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cô ấy vì tên tình nhân kia ư?”
“Đúng vậy!”
“Được, cháu đồng ý!” Lý Thành Đức lạnh lùng nói: “Có điều cháu có một yêu câu, cháu phải tuyên bố kết hôn với Hạ Vân vào một dịp chính thức để cho mọi người biết, cháu muốn cô ấy không còn đường để hối hận!”
Hạ Trung Hưng nhíu nhíu mày, nói: “Vậy ý của cậu là…”
“Lễ thay quân! Lúc này chúng cháu sẽ tham gia lễ thay quân, cháu muốn chỉ huy trưởng và lãnh đạo mới của bộ binh Đà Nẵng là người làm chứng, nói như vậy, cô ấy cũng không có cơ hội để đổi ýI”
“Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc đánh vào mặt của hai người đó!”
Sau khi Lý Thành Đức nói xong lời này thì anh ta cúp điện thoại với một tiếng “Bíp”
Hạ Trung Hưng muốn nói gì đó nhưng đã không còn kịp rồi.
Nhìn đến vẻ mặt đau khổ của Hạ Vân ngay lúc này, trong lòng của ông ta cũng không biết như thế nào.
“Ông nội, anh ta đồng ý rồi sao?” Hạ Vân cẩn thận mở miệng nói.
“Lý Thế Tử đã đồng ý bỏ qua chuyện này, nhưng cậu ta có một yêu cầu, đó là phải tuyên bố hôn lễ của hai đứa vào một dịp chính thức ở trước mặt của mọi người.”
“Mà thời gian điểm do cậu ta lựa chọn là trong lễ thay đổi lãnh đạo của bộ binh Đà Nẵng!”
“Cậu ta muốn chỉ huy trưởng của doanh trại Quý Đức và bộ binh Đà Nẵng làm chứng cho hôn nhân của hai đứa!”
Hạ Trung Hưng nói từng câu từng chữ.
“Âm ầm!”
Nghe xong những lời này, Hạ Vân ngồi trên mặt đất.
Rốt cuộc là Lý Thành Đức là vô tình, hay là cố Anh ta lại muốn tuyên bố hôn lễ của bọn họ ở trước mặt người mà cô ấy yêu nhất sao?
Chương trước Chương tiếp
Chương 1092
Tất cả mọi người của nhà họ Hạ ở Đà Nẵng đều không biết đến thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh.
Bây giờ nghe được tin đồn, những người này đều gật đầu lia lịa.
“Lý Thành Đức đúng là người biết nhìn xa trông rộng, chính vào thời điểm này mà tuyên bố vê chuyện liên hôn giữa chúng ta, đây cũng giống như là công khai mối hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Hạ”
“Có tổng giáo đầu, Chung Nam Sơn, cục trưởng cục quân sự mới của Đà Nẵng, … làm người chứng hôn, đây có thể nói là sự kiện lớn chấn động cả nướ!
c“Qua chuyện này, địa vị của nhà họ Hạ chúng ta khẳng định sẽ ngày một được nâng cao!”
Lúc này, căn bản không ai để ý đến biểu cảm của Hạ Vân.
Đối với họ, gả Hạ Vân đi mà có thể đổi lại được nhiều lợi ích như vậy thì cảm thấy điều này là xứng đáng.
Cùng lúc đó, trong biệt thự hào hoa đông đúc.
Lý Thành Đức đang tiếp khách.
Người này là một bà con xa của nhà họ Lý, tên là Lý Đình Duy.
Nơi mà cả dòng họ của Lý Đình Duy đang ở chính là một nơi nhỏ của nhà họ Lý ở Hà Nội nhưng không được nhà họ Lý xem trọng.
Nhưng bản thân Lý Đình Duy lại khác.
Anh ta là phó thống lĩnh của cục quân sự Yến Kinh, cũng được tính là một nhân vật lớn có quyên thể.
Điểm mấu chốt là, tiểu đoàn mà anh ta tham gia có tên là Lãnh Phong một trong chín đội quân chủ lực của Đại Hạ, với tên gọi doanh trại Quý Đức.
Sau khi Lý Thành Đức đến Dương Thành, thì liền dùng trăm phương ngàn kế để tạo mối quan hệ với Lý Đình Duy, cuối cùng thì hôm nay cũng mời được anh ta đến đây.
“Thống lĩnh Lý, hai người chúng ta đều cùng đều là người nhà họ Lý, lần này tôi gặp một chút khó khăn cân đến sự giúp đỡ của anh” Lý Thành Đức trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Cùng lúc đó, anh ta khua tay một cái thì liền thấy mấy tên thuộc hạ bưng trên tay chiếc hộp đi tới, bên trong chiếc hộp đựng đầy châu báu.
Lý Đình Duy hơi cau mày đáp: “Thành Đức à, là người trong quân đội, tôi không tham luyến vật chất, những thứ này phiền anh mang đi cho”
“Còn khó khăn mà anh nói, chỉ cần nằm trong phạm vi khả năng của Lý Đình Duy tôi, tôi nhất định dốc hết sức mình”
Nghe thấy lời này của Lý Đình Duy, anh ta liền cười đáp: “Lý thống lĩnh không hộ là người đứng đầu quân đội Yến Kinh, không những thực lực mạnh mà còn thanh bạch, chính trực tôi thật sự khâm phục.”
“Nếu đã là như vậy, tôi cũng không vòng vo nữa.
“Lần này, nhà họ Lý của chúng tôi muốn liên hôn cùng với nhà họ Hạ, tôi muốn cưới con gái của nhà họ Hạ “Nhưng tôi sợ chuyện này sẽ có người gây trở ngại nên tôi hy vọng có thể trong nghỉ lễ thay đổi phương pháp phòng vệ quan chức cấp cao của quân đội có thể chính thức tuyên bố chuyện đính hôn của hai nhà để chuyện này có thể chắc như đỉnh đóng cột không ai có thể thay thế được”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Lý Đình Duy có chút thay đổi, sau đó do dự trả lời: “Thành Đức, thật không giấu gì anh lần này tôi đến Đà Nẵng là để thay mặt cho quân đội Yến Kinh đến dự lễ”
“Mà tôi và cục trưởng mới nhậm chức của quân đội Đà Nẵng Viên Cảnh Thiên cũng có chút tình nghĩa anh em, năm đó khi còn là tân binh, chúng tôi còn cùng nhau ngủ chung trong một cái hang”
“Vậy quá tốt rồi! Nếu như vậy, thì nghi lễ thay đổi phương pháp phòng vệ chẳng phải do chúng ta làm chủ là được rồi sao.” Lý Thành Đức cười lớn.
Lý Đình Duy lắc đầu nói: “Trên thực tế nếu chỉ có một mình Viên Cảnh Thiên, tôi nghĩ anh ta sẽ đáp ứng yêu cầu này của chúng ta”
“Nhưng lần này, tổng giáo đầu cũng sẽ đến tham dự nghỉ thức cho nên chuyện này cần phải được thông qua sự đồng ý của ông”
Lý Thành Đức cau mày nói: “Tổng giáo đầu của quân đội Quý Đức? Không phải ông ta đã giải ngũ rồi sao? Sao bây giờ còn có thể có địa vị cao như vậy?”
Lý Đình Duy ngưỡng mộ nói: “Thành Đức, anh không phải người trong quân đội vì vậy anh không biết được địa vị của tổng giáo đầu trong lòng của mỗi người chúng tôi.”
“Huống hồ, lần này Viên Cảnh Thiên có thể thăng chức cũng là nhờ vào mối quan hệ của anh †a và ông lớn của quân đội cả”
“Tổng giáo đầu tuy không còn ở trong quân đội nhưng lại có thể chi phối tất cả mọi thứ trong quân đội.”
“Thậm chí còn có tin đồn rằng, Đại Long Đầu từng nhiều lần mời ông quay về muốn để anh ta sau này đảm nhiệm chức ông lớn của quân đội.”
Chương 1093
Trên mặt Lý Đình Duy lộ rõ vẻ ngưỡng mộ và sùng bái.
Tổng giáo đầu của doanh trại Quý Đức, đó là một thần thoại của quân đội, một thần thoại sống.
Lý Thành Đức lúc này toàn thân hơi chấn động nói: “Cái gì, tổng giáo đầu có thể sẽ đảm nhận chức vị ông lớn trong quân đội sao? Chuyện này là thật sao?”
“Tuyệt đối chính xác, ngoài ông ta ra, còn có ai có cái tư cách đó nữa chứ?” Lý Đình Duy cảm khái trả lời.
Lý Thành Đức hít một hơi thật sâu và nói: “Nếu mà như vậy thì chúng ta càng nên tranh thủ lấy được sự đồng ý của ông ta”
“Chỉ cần ông ta có thể đồng ý, vậy thì lần này không chỉ là hôn sự của tôi mà đặc biệt là từ đó nhà họ Lý của ta ở Hà Nội có được mối quan hệ thân thiết với ông lớn tương lai của quân đội”
“Nói không chừng dựa vào mỗi quan hệ này, nhà họ Lý chúng ta ở Hà Nội sau này sẽ có thể lọt vào hàng ngũ 10 dòng họ lớn có sức ảnh hưởng nhất”
Lý Thành Đức vẫn còn một câu chưa nói ra, nếu như mình có thể tạo dựng được mối quan hệ với tổng giáo đầu vậy thì nhà họ Lý ở Hà Nội sẽ không còn ai dám đe dọa đến địa vị của mình nữa.
Lý Đình Duy trâm mặc trong chốc lát rồi nói: “Được rôi, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách”
“Chứng hôn, loại chuyện nhỏ này, tôi nghĩ tổng giáo đầu chắc sẽ không từ chối đâu”
“Vậy thì tốt quá rồi!” Lý Thành Đức kích động không gì có thế sánh được.
Vậy xem ra, nghi lễ lần này thật đúng là cơ hội tốt để cho mình chính thức lên nắm quyền.
Không những có thể liên hôn cùng với nhà họ Hạ, mà đặc biệt còn có thể kết thân với tổng giáo đầu!
“Đến lúc đó, cái gì mà Bùi Văn Kiên, Thế Tử Minh, đều sẽ bị tôi dẫm đạp dưới chân!”
“Nhà họ Lý, nhất định sẽ nằm trong tay tôi!”
Lý Thành Đức đưa tay ra sau lưng, trên mặt đầy vẻ mong chờ, như thể đã nhìn thấy một tương lai huy hoàng của bản thân.
Ở vườn hoa Hoàng Gia, Bùi Nguyên Minh cúp cuộc điện thoại trong tay mình.
Vừa nãy bên phía Đường Nhân Đô mới gọi điện đến.
Nói là một người bạn của Lý Đình Duy hy vọng sau khi kết thúc hội nghị thay đổi biện pháp phòng vệ, muốn anh giúp làm người chứng hôn.
Lý Đình Duy, người này, Bùi Hạ Minh vẫn còn nhớ rất rõ, năm đó anh ta cũng từng rèn luyện trong doanh trại Qúy Đức, chỉ là chưa đến một năm thì bị điều đi Lãnh Phong.
Người này cũng là người có cấp bậc trong quân đội, cũng có thể nói là một nhân tài, Bùi Nguyên Minh dành rất nhiều tình cảm đối với những người lính mà mình từng dẫn dắt.
Cộng thêm Đường Nhân Đồ cũng đã gọi điện thoại đến, anh cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp đồng ý.
“Nguyên Minh, có chuyện gì vậy?”
Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy gương mặt đầy suy tư của anh thì bất giác lên tiếng.
Bùi Nguyên Minh nói: “Ba ngày sau trong một nghỉ lễ, một người bạn cũ muốn nhờ anh làm người chứng hôn.”
“Ai kết hôn vậy? Em có quen người đó không?” Trịnh Tuyết Dương vô cùng tò mò hỏi.
Bởi vì bình thường mà nói, người chứng hôn đều sẽ là lựa chọn những người có quyền cao chức trọng, là một người có địa vị thân phận có sức ảnh hưởng khá lớn.
Sao lại có người mời anh làm người chứng hôn chứ?
Anh cười nói: “Là một người bạn cũ của Viên Cảnh Thiên mời.”
“Hình như anh quên nói cho em biết một chuyện, thật ra lần này anh đến Đà Nẵng là bởi vì trong công việc có sự sắp xếp mới, lễ chứng hôn sẽ được tổ chức sau lễ nhậm chức của anh ta”
Tuyết Dương tò mò hỏi: “Anh ta lợi hại vậy sao? Nhận chức còn tổ chức cả lễ?
Bùi Nguyên Minh nghĩ một hồi rồi nói: “Cũng có thể nói là vậy, nhưng vẫn chưa lợi hại bằng chồng của em”
Nghe thấy Bùi Nguyên Minh lại nói khoác lên thì cô chỉ cười rồi nói: “Phải, phải, phải, chồng em là người lợi hại nhất trên đời này”
“Nếu như đến lúc đó không bận việc gì thì em sẽ đi cùng anh”
Bùi Nguyên Minh nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Nghỉ lễ thay đổi phương pháp phòng vệ lần này không phải diễn ra ở trụ sở mà là ở trong tứ đại quân khu ở Đà Nẵng.
Nghe nói có rất nhiều người có thân phận địa vị lớn cũng sẽ đến tham dự nghi thức.
Trịnh Tuyết Dương đi cùng cũng tốt, để cô quen thêm vài người, cũng giúp ích cho việc làm ăn của cô.
Chương 1094
Cùng lúc đó.
Tại nhà họ Thanh.
Bà cụ Thanh Kiều, Vân Khởi Hải, La Thành Côn đứng đó.
Là những gia tộc đứng đầu ở Dương Thành, ba người này mà xuất hiện thể hiện một điều đó chính là đã có chuyện lớn xảy ra.
Mà trước họ không xa, có một bóng người mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn đứng chắp tay ra sau đang nhìn vào tay trái của chính mình.
Trên người anh ta toát lên một loại khí chất khó nói thành lời, mặc dù không hề làm gì cả nhưng loại khí chất đó có thể khiến cho sắc mặt của bà cụ Thanh Kiêu và những người khác trở nên nghiêm nghị đến thở cũng không dám thở mạnh.
Rất lâu sau đó, đợi người này bỏ tay bàn tay trái xuống, bà cụ Thanh Kiêu mới có dũng khí mà nói: “Cậu hai, không biết ngọn gió nào đưa cậu từ Hà Nội đến đây vậy!”
“Cậu đến mà cũng không báo trước cho tôi một tiếng để tôi đi đón”
Bùi Văn Kiên lãnh đạm nói: “Nếu tôi còn không đến, thì 4 dòng họ lớn các người toàn bộ sẽ sụp đổ mất”
Nghe thấy lời này của anh ta thì sắc mặt của bà cụ Thanh Kiều cùng với mọi người có chút thay đổi.
Anh ta tức giận rồi.
Vào thời khắc này, ba người còn lại cũng không dám nói gì.
“Tôi đã rời khỏi đây một khoảng thời gian, để các người đối phó với một tên Thế Tử Minh, vậy mà không những không thành công ngược lại còn làm tổn thất cả một nhà họ Tô, các người thật đúng là có bản lĩnh” Bùi Văn Kiên nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Nghe đến đây, tất cả mọi người càng thêm run rẩy, căn bản không dám mở miệng.
Vẻ mặt anh ta trở nên sâu xa, đột nhiên chuyển chủ đề nói: “Các người đều sẽ tham gia nghỉ lễ thay đổi phương pháp phòng vệ của một quan chức cấp cao ở Đà Nẵng đúng không?”
“Đúng vậy!” Bà cụ Thanh Kiều và mọi người không dám phủ nhận, bọn họ sợ rằng Bùi Văn Kiên sẽ không để mình đi tham dự nghi lễ này.
Dù sao trong mắt của anh ta, bốn gia tộc bậc nhất của Dương Thành chẳng qua chỉ là cấp dưới của anh ta.
“Các người cứ đi tham gia đi, tôi không có ý kiến gì nhưng trước lúc đó tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho các người.” Bùi Văn Kiên nói.
“Cậu Hai cứ căn dặn, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành.
Trên mặt Bùi Văn Kiên hiện lên một nụ cười kì lạ, anh ta chầm chậm nói: “Cháu rể của nhà họ Thanh, Bùi Nguyên Minh, các người đều biết đúng không?”
“Biết chứ! Người này là người mà nhiêu lân phá hoại việc lớn của nhà họ Thanh của tôi, nếu không phải hắn thì nhà họ Thanh của chúng ta bây giờ đã trở thành gia tộc đứng đầu Đà Nẵng rôi” Bà cụ Thanh Kiều vô thức lên tiếng nói.
“Người này rất là phiền phức. Tôi đã từng điều tra anh ta, anh ta chính là người đai diện của Thế Tử Minh, năm trong tay một số quyền hạn của Thế Tử Minh”
“Hiện tại do thân phận đặc biệt tôi không tiện ra tay nên tôi muốn các người trước khi nghi lễ diễn ra thì giải quyết anh ta”
Vân Khởi Hải cau mày nói: “Dám hỏi cậu hai, người này nếu đã là người thay thế của Thế Tử Minh vậy hắn rốt cuộc nắm trong tay bao nhiêu quyền lực của Thế Tử Minh?”
“Không nhiều, nhưng đủ mạnh, nên rất có thể cần ba nhà các người cùng hợp sức mới có thể giải quyết hẳn một cách triệt để” Bùi Văn Kiên lãnh đạm nói.
Bà cụ Thanh Kiều cười lạnh một tiếng nói: “Thì ra là vậy, một câu nói của cậu hai đã đủ đánh thức những kẻ trong mộng”
“Trước giờ tôi luôn cảm thấy kì lạ, vì sao tôi chỉ nhằm vào một công ty Bạch Vân nhỏ nhoi lại nhiều lần bị người này phá hoại”
“Thì ra cậu ta là người đại diện của Thế Tử Minh”
“Vậy xem ra, cậu ta ta cũng là người có chút quyền lực”
“May mà có cậu hai nhắc nhở, nếu không nhà họ Thanh chúng ta lại phải chịu thêm thiệt thòi khi đối phó với cậu ta”
“Nhưng mà nếu hiện tại cậu hai đã có lệnh, ba nhà chúng tôi sẽ cùng nhau liên thủ ra tay, tuyệt đối có thể khiến cho cậu ta sống không bằng chết!”
“Về phía tôi, tôi sẽ kiềm chân Thế Tử Minh để hắn không có cách nào ra tay, ba nhà các người nhanh chóng giải quyết tên kia, sau khi xong chuyện này, tôi sẽ không hạn chế bất kì chuyện gì của ba nhà các người làm” Bùi Văn Kiên lạnh nhạt lên tiếng.
Chương 1095
“Lời này của cậu hai là thật sao?”
“Nếu đã như vậy, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức hoàn thành, trước lúc diễn ra đại lễ chúng tôi sẽ cho cậu hai một bất ngời”
Lúc này bà cụ Thanh Kiều và mọi người đều đầy phấn khởi.
Chỉ giải quyết một tên Bùi Nguyên Minh thì có thể đổi lấy sự tự do, đây chính là vụ làm ăn hời nhất trên đời mà không gì có thể sánh bằng.
Đặc biệt đối với nhà họ Thanh, họ vốn còn luyến tiếc không thể quên công ty Bạch Vân kia, chỉ là do vướng phải quan chức cấp cao của bộ quân sự ở Lĩnh Nam nên không dám ra tay.
Nhưng bây giờ nếu có Bùi Văn Kiên chống lưng, họ sẽ không còn lo gì nữa.
Nhìn thấy sự vui mừng phấn khởi của mấy người này, vẻ mặt của Bùi Văn Kiên lại lạnh lùng.
Anh ta cũng đã nhận được tin về sự thất bại của La Hàn Trác.
Chuyện tổng giáo đầu doanh trại Quý Đức muốn tham dự lễ nghi thay đổi phương pháp phòng vệ của quan chức cấp cao anh ta cũng biết.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta lại đột ngột xuất hiện để ra lệnh cho ba dòng họ lớn này.
Bởi vì, một ngày nào đó thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh mà bại lộ, thì liệu ba dòng họ lớn này có còn dám ra tay với anh ta hay không?
Có cho họ chục lá gan thì họ cũng không dám.
Đẩn lúc đó, sự bố trí trước đó của nhà họ Bùi ở Đà Nẵng có thể sẽ thất bại.
Vì vậy nên anh ta mới chuẩn bị để cho những người này nhanh chóng hành động.
Có thể thành công dĩ nhiên là chuyện tốt.
Mà nếu có thất bại thì, dòng họ nhà họ Bùi cũng không chịu thiệt thòi.
Vì chỉ có như vậy, mọi người mới có thể đoàn kết cùng nhau.
Dù cho có biết được thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh thì họ cũng không thể không tiếp tục đứng về phía dòng họ nhà họ Bùi.
Đợi đến khi Bùi Văn Kiên rời đi, ba người đứng đầu của ba dòng họ lớn này mới có thế ngồi xuống.
La Thành Côn do dự lên tiếng: “Bà cụ Thanh Kiều, Bùi Nguyên Minh là cháu rể của nhà họ Thanh nhà bà, có lẽ bà hiểu rõ cậu ta nhất, bà cảm thấy đối với việc xử lý cậu ta có khả năng thành công lớn không.
Bà cụ lạnh nhạt nói: “Lúc trước nhà họ Thanh chúng tôi chưa biết rõ được nội tình của cậu ta nên bị cậu ta chiếm sự tiện nghỉ, bây giờ nếu đã biết cậu ta có thể sử dụng một phần quyền lực của Thế Tử Minh, vậy thì chúng tôi đã hiểu rõ làm thế nào để đối phó cậu ta”
Lần này nếu hai người chịu hợp tác cùng với nhà họ Thanh chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ mà cậu hai giao, có lẽ sẽ rất dễ dàng.
Nghe được câu nói này, thì hai mắt của Vân Khởi Hải và La Thành Gôn liền sáng lên.
Vân Khởi Hải cười lớn nói: “Xem ra những ngày tháng vừa qua của cậu hai ở Hà Nội không mấy vui vẻ”
“Vì để chặt đi một cánh tay đắc lực của Thế Tử Minh, mà thậm chí anh ta tình nguyện thả tự do cho dòng họ lớn của chúng ta.”
“Nếu đã như vậy, thì chúng ta hãy dốc hết sức.
giải quyết chuyện này đi”
La Thành Côn cau mày nói: “Ông Vân, nếu như chúng ta giải quyết xong tên Bùi Nguyên Minh nhưng tới lúc đó câu hai lại lật mặt thì chúng ta phải là sao?”
Vân Khởi Hải lạnh nhạt nói: “Con người của cậu hai chúng tôi đều biết rất rõ, một khi đã hứa thì sẽ thực hiện, chỉ cần làm xong chuyện này thì các người không cần sợ cậu ấy lật lọng”
“Cho dù cậu ta có lật lọng thì ba nhà chúng ta liên thủ còn lại còn sợ một dòng họ nhà họ Bùi đã suy yếu sao?”
“Bây giờ dòng họ nhà họ Bùi không tính là đáng sợ, nhưng Lý Hạnh Mai đã hoàn toàn kiểm soát toàn bộ nhà họ Lý ở Hà Nội, đây mới là cái bây giờ mà họ lo sợ” Bà cụ Thanh Kiều cau mày nói.
La Thành Côn than thở nói: “Bà biết vậy thì tốt, trước mắt quyền thế mà Lý Hạnh Mai đang nắm giữ so với lúc trước chỉ có mạnh thêm, cho nên nếu cậu hai đã hạ mệnh lệnh thì chúng ta cũng không có quyền từ chối”
Nói đến đây, ba người đứng đầu của ba nhà đều có chung một suy nghĩ.
Bất kể Bùi Văn Kiên có thực hiện lời hứa của anh ta hay không, thì bọn họ lúc này cũng bắt buộc phải ra tay.
“Trước khi nghi lễ bắt đầu buộc phải giải quyết người này, mọi người có cách gì hay không?” La Thành Côn nói với vẻ mặt đầy hung ác.
Vân Khởi Hải suy nghĩ một hồi rồi nói: “Những thủ đoạn bình thường nhất định không thể giải quyết được cậu ta, hay ta mượn thế lực của giới xã hội đen xem như thế nào”
Chương 1096
Bà cụ Thanh Kiều nhất quyết lắc đầu nói: “Không thể, tôi nghe nói tân vương mới của Đà Nẵng chính là Ngô Kim Hổ, con cháu nhà họ Ngô.”
“Chúng ta muốn lợi dụng người này để ra tay, căn bản là tự tìm đường chết.”
Đúng lúc này, một thanh niên đang đứng trong góc, Vân Khiếu Định, con trai nhà họ Vân bỗng đi tới, trầm giọng nói: “Ba vị trưởng bối, Khiếu Định có chuyện muốn nói”
Ba vị trưởng bối đồng thời nhìn về phía anh ta, một lát sau Vân Khởi Hải mở miệng nói: “Con có ý tưởng gì?”
Vân Khiếu Định chắp hai tay vào sau lưng, lạnh lùng nói: “Nếu chúng ta không có biện pháp lợi dụng người ở Đà Nẵng, vậy cũng có thể đổi bước đi, đưa người ngoài đến Đà Nẵng?”
“Con nghe nói có rất nhiều lính đánh thuê ở biên giới Quy Nhơn, chỉ cần cho những người này một chút tiền, bảo bọn họ làm cái gì cũng được, ba dòng họ chúng ta kết hợp với nhau, mời những người này đến, chắc hẳn bọn họ có thể giải quyết Bùi Nguyên Minh một cách quỷ không hay thân không biết”
La Thành Côn cùng bà cụ Thanh Kiều liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người họ là sự tán thành.
La Thành Côn thở dài nói: “Ông Hải, đứa con nhà họ Vân các ông đúng là một thiên tài!”
“Suy nghĩ của chúng ta có điểm cứng nhắc, thật không ngờ còn có thể nghĩ ra được kế sách này!
Vân Khởi Hải vuốt râu, vẻ mặt hiện lên sự tự hào.
Vân Khiếu Định là đứa con trai được ông ta xem trọng nhất, trong trường hợp cấp bách lại có thể đưa ra được chủ kiến như vậy, thật sự khiến ông ta nở mày nở mặt.
Trâm ngâm một lúc, bà cụ Thanh Kiều mới chậm rãi lên tiếng: “Nếu như cậu Vân Khiếu Định đã có ý tưởng đó, tôi cảm thấy việc này cứ giao toàn quyên quyết định cho cậu ấy xử lý đi”
“Nếu việc này thành công, nhà họ Thanh chúng tôi nợ nhà họ Vân một ân nghĩa!”
“Nhà họ La cũng nợ nhà họ Vân một ân tình!”
La Thành Côn nói: “Nếu có thể mời những người kia đến giúp, nhà họ La chúng tôi tình nguyện phụ trách nơi ở, nhất định nơi đó rất bí mật, không ai có thể phát hiện ra”
Vân Khởi Hải đứng lên, nói: “Được, nếu đã như vậy, Vân Khiếu Định sẽ phụ trách việc mời những người này đến, một khi chuyện này thành công, ba dòng họ của chúng ta sẽ có được tự do, không bị thế lực của nhà họ Bùi kìm hãm, từ nay về sau, còn ai có thể ngăn cản sự phát triển của ba họ nhà chúng ta?”
Ba vị trưởng họ liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng cười ha ha, trong con mắt bọn họ đều hiện lên tương lai tươi sáng.
Vân Khiếu Định cũng cười, trong đôi mắt toàn sự lạnh lão.
Anh ta tuy rằng là con cháu nhà họ Vân, nhưng lại có rất ít cơ hội xuất đầu lộ diện.
Nếu chuyện này thành công, vị trí của anh ta ở nhà họ Vân sẽ vô cùng cao.
Cơ hội này, Vân Khiếu Định đã chờ từ rất lâu tồi.
Hôm sau.
Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đến sân bay, dù sao cô cũng là giám đốc tài chính tập đoàn Thiện Nhân, không thể rời đi trong khoảng thời gian dài được.
Chiếc xe chở ba người chạy đến vùng ngoại ô thành phố, bỗng nhiên phía trước có mấy chiếc xe tải dừng lại, Bùi Nguyên Minh đang lái xe không thể không dừng lại.
Trên xe tải có mấy người mặc âu phục sãm màu, mặt đeo khẩu trang bước xuống, bước nhanh về phía xe của bọn họ.
Trong tay mấy người đó có súng, giờ phút này hướng thẳng về phía vị trí lái xe.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ ngồi ở phía sau trở nên tái nhợt.
Sao cô lại gặp phải chuyện như vậy?
Nhưng Bùi Nguyên Minh ngồi ở vị trí lái xe lại có sắc mặt vô cùng bình tĩnh, lúc này liền hạ cửa kính xe xuống, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Anh là Bùi Nguyên Minh đúng không?” Người đàn ông đi đầu trực tiếp chĩa súng lên trán Bùi Nguyên Minh, dùng giọng nói lạnh lùng hỏi anh.
Bùi Nguyên Minh gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là Bùi Nguyên Minh, có chuyện gì sao?”
“Được, anh chính là Bùi Nguyên Minh, hiện tại mau ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Vào lúc người đàn ông nói, giọng điệu của anh ta giống với người Đông Nam Á, nghe rất ẻo lả!
Chương 1097
Bùi Nguyên Minh bật cười thành tiếng, nói: “Anh là người đến từ Campuchia?”
“Tại sao tôi lại phải đi cùng các anh?”
Người đàn ông nói một cách lạnh lùng: “Bởi vì anh đã đắc tội với người không thể đắc tội!”
Bùi Nguyên Minh nhíu chặt mày lại: “Tôi đã đắc tội với ai?”
“Anh mau đi theo chúng tôi, đừng ép nhóm chúng tôi phải động thủ, nếu không có thể sẽ khiến hai người phụ nữ ở phía sau bị thương, lúc đó anh đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc!”
Lời này của người đàn ông đã chứng tỏ anh ta không còn sức kiên nhẫn.
Mặc dù đây là ngoại ô của thành phố, nhưng cũng sẽ có người qua lại, sợ nếu bọn họ nhìn thấy sẽ gọi điện báo cảnh sát.
Nếu gặp phải chuyện này, sẽ vô cùng phiền phức.
“Tôi có thể đi cùng các anh, nhưng ít nhất mấy người cũng phải nói cho tôi biết, tôi đã đắc tội với ai?” Bùi Nguyên Minh vẫn cố chấp hỏi.
“Được, vậy để tôi nói cho anh biết, người mà anh đắc tội chính là cậu chủ nhà họ Vân, tên Vân Khiếu Định, chính anh ta thuê chúng tôi đến bắt anh đi”
Người đàn ông đi đầu mở cửa xe, đưa Bùi Nguyên Minh lên xe tải.
Bùi Nguyên Minh cũng không phản kháng, bởi vì anh sợ những người này sẽ bóp cò nổ súng, đến lúc đó sẽ làm tổn thương đến Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ.
Mấy chiếc xe ô tô tải này đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh, chiếc xe phóng như bay, biến mất tại một khúc cua.
Một lúc lâu sau, Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ mới phản ứng lại, nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Tuyết Dương, phải làm sao bây giờ? Lúc trước khi tớ ra nước ngoài, nghe thấy mọi người nói người Campuchia giết người không ghê tay, nếu bọn tội phạm này đến đây bắt Bùi Nguyên Minh, nhỡ may bọn họ ra tay giết anh ấy thì làm sao?”
Lúc này, trên mặt Lục Diêu Kỳ hiện lên sự lo lắng, giọng nói cũng vì thế mà run rẩy.
Tuy rằng cô ta không thích Bùi Nguyên Minh, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người quen biết bị mấy tên tội phạm bắt đi, trong lòng cô ta vô cùng sợ hãi.
Giờ khắc này, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương xanh xao, thiếu chút nữa là ngất đi.
Cô kiên cường đứng dậy, nói: “Diêu Kỳ, cậu có nghe rõ ai là người bắt Bùi Nguyên Minh đi không, rốt cuộc anh ấy đã đắc tội với ai?”
“Người phạm tội dẫn đầu kia hình như có nói anh ấy đắc tội với cậu chủ nhà họ Vân, tên Vân Khiếu Định!” Lục Diêu Kỳ nhớ lại, nói.
Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương trong nháy mắt liên trở nên trắng bệch.
“Nhà họ Vân? Dòng họ Vân quyên thế ? Nghe nói người nhà họ Vân thế lực lớn mạnh, ngoài kinh doanh sản nghiệp vốn có còn quen biết rộng rãi, tại sao Bùi Nguyên Minh lại đắc tội với bọn hợ?”
“Không được, tớ nhất định phải đi tìm bà ngoại, hiện tại chỉ có bà mới cứu được Bùi Nguyên Minh!”
“Tớ và cậu cùng đi.” Lục Diêu Kỳ lên tiếng, vẻ mặt không giấu được sự lo âu.
Chuyện này đến quá đột ngột khiến cả hai như mất đi sự thăng bằng.
Trên xe, Bùi Nguyên Minh bị trùm đầu, hiển nhiên đối phương là người có kinh nghiệm, thường xuyên tham gia những vụ bắt cóc tống tiền.
Tuy nhiên Bùi Nguyên Minh cũng cảm thấy không sao.
Trên chiến trường, còn chuyện gì anh chưa thấy qua?
Giờ phút này anh không hề sốt ruột, mà chỉ an tĩnh nhắm mắt.
Hiện tại anh rất ổn, bản thân anh không có chút quan hệ gì với nhà họ Vân, sao tự nhiên đối phương muốn chọc vào anh?
Đúng là tìm đường chết!
Rất nhanh, xe dừng lại tại một sân của một biệt thự tư nhân.
Căn biệt thự này vô cùng thần bí, là sản nghiệp của nhà họ La.
Nhà họ La là ông trùm bất động sản ở Dương Thành, biệt thự của họ nhiều không đếm hết.
Mà ở đây có một căn biệt thự bí mật, không ai biết đến.
Bùi Nguyên Minh bị đưa đến một tầng hầm ngầm.
Sau khi được bỏ bịt mắt ra, chỉ thấy có hàng chục ánh mắt sát khí của lính đánh thuê đang nhìn chằm chằm vào anh.
Hiển nhiên những người này chỉ là tay sai, người chủ trì thực sự còn chưa lộ diện.
Một lát sai, chợt nghe tiếng “két” một tiếng, âm thanh mở cửa truyền đến.
Sau đó là bóng dáng của một người đàn ông đẹp trai, nho nhã bước vào.
Chương 1098
Giờ phút này, người đàn ông tùy ý châm một điểu thuốc, phun ra một làn khói trắng, sau đó mới cười nói: “Bùi Nguyên Minh, Thế Tử Minh quyền lực nhất, người ở rể của nhà họ Trịnh, đúng chứ?”
“Anh là ai?” Sắc mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng hỏi.
“Xin tự giới thiệu một chút, tôi họ Vân, Vân Khiếu Định” Vân Khiểu Định dùng dáng vẻ nho nhã đáp lại.
“Tôi đã đắc tội gì với anh sao?” Bùi Nguyên Minh nhíu mày, anh thật sự không biết bản thân đã chọc vào nhà họ Vân từ lúc nào.
“Anh quả thật không đắc tội với nhà họ Vân, nhưng anh ngàn vạn lân cũng không nên đắc tội với cậu hai.” Vân Khiếu Định vừa cười vừa nói.
“Cậu hai?” Bùi Nguyên Minh nhíu mày: “Không phải anh đang nói đến tên rác rưởi Bùi Văn Kiên kia chứ?”
“Ồ? Anh dám nói cậu hai là tên rác rưởi?” Vân Khiếu Định sững sờ một chút.
Ở Đà Nẵng, Bùi Văn Kiên có thân phận như thế nào chứ?
Cho dù hiện tại anh ta đã bại trận ở hải cảng, cho dù có vậy cũng không có mấy người dám tùy ý bình luận anh ta.
Dòng họ Bùi đúng là con rết đã chết nhưng không cứng.
Nhưng không ngờ Bùi Nguyên Minh lại có thể nói thẳng Bùi Văn Kiên là một tên rác rưởi.
Vân Khiếu Định không phải kẻ ngu dốt, mà ngược lại còn là người vô cùng thông minh.
Cho nên ngay lúc này, có một cảm giác bất an hiện lên trong lòng anh ta.
Tự nhiên bản năng của anh ta nói với anh ta rằng, bản thân bắt cóc Bùi Nguyên Minh là một nước cờ sai lâm.
Cùng lúc đó.
Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ đã phóng xe đến cửa nhà họ Thanh.
Thật vất vả mới có thể gọi người ra mở cửa, vẻ mặt của Thanh Khánh lạnh lùng nói: “Đây không phải tổng giám đốc tài chính, Trịnh Tuyết Dương hay sao? Không biết cơn gió nào đã thổi cô đến đây?”
Mặt khác, người nhà họ Thanh cũng nhìn Trịnh Tuyết Dương bằng ánh mắt lạnh lùng.
Thậm chí khóe miệng của một số người còn hiện lên nụ cười khinh miệt.
Trên thực tế, sáng nay nhà họ Thanh đã biết rõ mọi chuyện xảy ra, tất cả mọi người đang đợi Trịnh Tuyết Dương đến.
Bởi vì tất cả đều nằm trong kế hoạch của nhà họ Thanh, bắt cóc Bùi Nguyên Minh, cũng là một phần kế hoạch đó.
Mà hôm nay, Trịnh Tuyết Dương trực tiếp tìm đến cửa.
Giờ phút này, sắc mặt cô vô cùng gấp gáp, căn bản không thấy được vẻ mặt khác thường của những người nhà họ Thanh.
Vẻ mặt cô vô cùng kích động: “Cậu, Bùi Nguyên Minh xảy ra chuyện rồi, cầu xin cậu hãy cứu anh ấy!”
“Hiện tại, cả Đà Nẵng này cũng chỉ có cậu mới cứu được anh ấy!”
Nghe được những lời Trịnh Tuyết Dương nói, Thanh Khánh cười lạnh: “Đúng là đứa cháu ngoan, cô cũng thật quan tâm đến cậu ta, tôi thì làm gì có tư cách gì mà cứu cậu ta?”
“Hơn nữa, vì sao tôi phải cứu cậu ta?”
Giờ phút này, Trịnh Tuyết Dương căn bản không còn nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ về những lời sâu xa của Thanh Khánh, cô suýt chút nữa đã quỳ xuống, nói: “Cậu, cậu là người chỉ huy thứ ba của Đà Nẵng, là người nắm quyền ở Đà Nẵng này!”
“Hiện tại, Bùi Nguyên Minh đang bị một đám tội phạm bắt đi, người bình thường căn bản không cứu được anh ấy, chỉ có cậu mới có năng lực đó!”
Nghe thấy những lời của Trịnh Tuyết Dương, người nhà họ Thanh liền cười to.
Nếu không phải vì cái tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh đó, cổ phần công ty của nhà họ Thanh cũng không tan thành mây khói, hiện tại có thể trở thành dòng họ lớn mạnh nhất.
Bây giờ nghe thấy Bùi Nguyên Minh đang rơi vào tay bọn phạm tội, tất cả người nhà họ Thanh đều vôc cùng vui sướng.
Chỉ có thể nói Vân Khiếu Định thật sự có bản lĩnh, ra tay vô cùng nhanh chóng!
Lúc này, Lữ Lâm cười chế nhạo, lạnh lùng nói: “Bị tội phạm bắt đi? Tôi muốn xem xem, tên phế vật Bùi Nguyên Minh này đã đắc tội với người nào mà lại bị họ bắt đi?”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là một chuyện tốt!”
“Tên rác rưởi này không xứng đáng làm cháu rể nhà họ Thanh cao quý của chúng ta, sớm muộn gì cũng phải chết!”
Khóe miệng Thanh Quốc Lai nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, nói: “Trịnh Tuyết Dương, hôm qua tôi đã nói rồi, quả thật có tội phạm Campuchia lẻn vào trong nước chúng ta”
Chương 1099
“Nhóm người này không làm gì sai, Bùi Nguyên Minh đắc tội với bọn bọ, hơn nữa còn bị bắt đi, như vậy cậu ta nhất định phải chết!”
“Cháu chờ ngày tái hôn đi!”
Khóe miệng Thanh Quốc Lai nhếch lên nụ cười tươi, hiện tại anh ta không thể chờ đợi thêm được nữa.
Theo thỏa thuận, tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh kia sẽ nhanh chóng bị giết chết?
Tên phế vật đó dám bắt anh ta quỳ xuống!
Hiện tại bị những tên tội phạm bắt, đúng là xứng đáng!
Nhìn thấy tất cả mọi người đều cười chế giễu, Trịnh Tuyết Dương tuyệt vọng, nháy mắt, cô liên quỳ gối xuống trước mặt bà cụ Thanh Kiều, khóc nói: “Bà ngoại, cho dù Bùi Nguyên Minh có là người như thế nào thì anh ấy cũng vẫn là cháu rể nhà họ Thanhi”
“Chẳng lẽ bà quên rồi sao? Lúc trước vào sinh nhật làm anh ấy còn dốc hết tâm sức để tặng quà cho bài”
“Cho dù bà không coi trọng anh ấy, nhưng cầu xin bà, hãy ra tay cứu anh ấy đi!”
Bà cụ Thanh Kiều cũng chỉ cười lạnh: ‘Một viên thuốc mà muốn mua chuộc lòng bà? Cậu ta đang nằm mơi”
“Tuyết Dương, nếu cháu còn coi chúng ta là người nhà, vậy thì đừng để tâm đến chuyện này!”
“Đợi sau khi tin tức cậu ta chết truyền ra, cháu làm thủ tục mất chồng, bà ngoại sẽ an bài cho cháu lấy một người tốt hơn!”
Đây là mục đích của nhà họ Thanh.
Chỉ cân Bùi Nguyên Minh chết, liền ép Trịnh Tuyết Dương tái hôn.
Như thế có thể tiến gần hơn đến mục đích chính của bọn họ, giành lấy đống cổ phần của công ty Bạch Vân.
Trịnh Tuyết Dương không nhận ra âm mưu của người nhà họ Thanh, giờ phút này cô ôm lấy chân của bà Thanh Kiều, nức nở nói: ‘Bà ngoại, hiện tại cháu xin bà cứu anh ấy! Xin bà đó!”
“Không phải bà muốn cổ phần của công ty Bạch Vân sao? Chỉ cần bà đồng ý cứu anh ấy, cháu sẽ đem cổ phần công ty cho bà!”
Nghe thấy Trịnh Tuyết Dương nói vậy, bà Thanh Kiều sửng sốt trong giây lát.
Bà ta cùng Thanh Khánh trao đổi ánh mắt với nhau.
Cái này phải gọi là chọc thủng giày mà không tốn công sức, đúng là không uổng công bọn họ lên kế hoạch!
Kế hoạch được ấp ủ từ lâu cũng chỉ vì một mục đích là giành lấy cổ phần công ty Bạch Vân.
Tuy nhiên không thể tưởng tượng được, hiện tại không cần dùng quá nhiều thủ đoạn, Trịnh Tuyết Dương liền đồng ý giao cổ phần công ty Bạch Vân ra.
Bà Thanh Kiều làm bộ mèo khóc chuột, ra vẻ bi thương, nói: “Tuyết Dương à, cháu nói thật sao?
Cháu nhất định phải suy nghĩ kỹ càng!”
“Công ty Bạch Vân chính là thành quả phấn đấu nhiều năm của cháu!”
“Nếu cháu đưa cổ phần công ty Bạch Vân cho.
nhà họ Thanh chúng ta, cháu sẽ không còn lại gì.”
Thanh Khánh cũng làm ra dáng vẻ kinh ngạc nói: “Tuyết Dương, chúng ta không có ép cháu phải giao ra cổ phần công ty, cháu nói như vậy, làm như chúng ta là người bỉ ổi!”
Trịnh Tuyết Dương dứt khoát nói: “Bà ngoại, cậu, cháu nói được làm được, chỉ cần có thể cứu được Bùi Nguyên Minh, cháu liền chuyển nhượng cổ phần công ty Bạch Vân cho mọi người!”
“Hơn nữa việc này là do cháu tự nguyện, không có liên quan gì đến mọi người!”
Nghe những lời này, người nhà họ Thanh đều cười thầm trong lòng.
Rất dễ dàng!
Không tưởng tượng được lại dễ dàng như vậy đã lấy được cổ phần công ty Bạch Vân.
Thanh Khánh cùng bà Thanh Kiều bàn bạc với nhau, sau đó Thanh Khánh chậm rãi đi về phía Trịnh Tuyết Dương: “Tuyết Dương, cậu đồng ý ra tay giúp đỡ cháu, cậu sẽ nghĩ cách để cứu Bùi Nguyên Minh”
“Nhưng mà, có một điều kiện, hiện tại cháu phải ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty Bạch Vân cho chúng ta!”
Nói xong ông ta liền lấy ra một bản hợp đồng đưa tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương nhìn qua nội dung, không cần suy nghĩ liền trực tiếp ký tên vào bản hợp đồng.
Bởi vì công ty không còn, có thể xây dựng lại.
Nhưng mà người mất đi, vĩnh viễn cũng không thể quay lại.
Vào thời khắc Trịnh Tuyết Dương ký tên, tất cả những người nhà họ Thanh có mặt không nhịn được mà cười ha ha thành tiếng.
Chương 1100
Đám người nhà họ Thanh đã đợi chờ giây phút này từ lâu nắm rồi!
Nhà họ Thanh vốn là một gia đình quan chức, không có chút thành tựu gì trong kinh doanh.
Bởi vì không đủ tiên cũng như quan hệ không rộng nên không có biện pháp khiến cho dòng họ trở lên lớn mạnh.
Hiện tại có cổ phần công ty Bạch Vân trong tay, nhà họ Thanh sẽ trở thành dòng họ quyền lực nhất trong thời gian sắp tới.
Thậm chí trong mắt nhà Thanh, vào giờ phút này, dòng họ của bọn họ chính là dòng họ cao quý nhất.
Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương tự tay ký vào bản hợp đồng, Thanh Khánh liên cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi một dãy số: “Thanh tra sở cảnh sát Đà Nẵng, Việt Thế Long phải không? Tôi là Thanh Khánh!”
“Cháu rể của tôi tên Bùi Nguyên Minh bị một thể lực phạm tội ở Campuchia lẻn vào bắt cóc, chuyện này giao cho các ông xử lý, sau 24 giờ phải cho tôi kết quả!”
“Được!”
Đâu dây bên kia, Việt Thế Long không nói hai lời liền trực tiếp đồng ý, sau đó đi điêu tra mọi chuyện.
Cúp điện thoại, Thanh Khánh thản nhiên nói: “Cứ bình tĩnh đợi tin tức đi, Việt Thế Long là cục trưởng cục cảnh sát ở Đà Nẵng, nếu ông ta ra tay, khẳng định trong một thời gian ngắn liền có thể giải quyết được vấn đề.”
Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Thanh Khánh, Trịnh Tuyết Dương và Lục Diêu Kỳ cuối cùng đều có thể thở nhẹ nhõm.
Nhưng thực tế, Thanh Khánh căn bản không có ý muốn giúp đỡ.
Chuyện này có liên quan đến nhà họ Thanh, cho nên Thanh Khánh rất rõ ràng, nếu lệnh cho Việt Thế Long phá án trong vòng 24 giờ, tuyệt đối không có khả năng tra ra chuyện gì.
Rồi cuối cùng cũng chỉ có thể mang một thi thể trở về.
Mà trong bản hợp đồng Trịnh Tuyết Dương vừa ký kia, Thanh Khánh đã động chân tay vào.
Chỉ cần Bùi Nguyên Minh có thể trở về, cho dù là sống hay chết, Trịnh Tuyết Dương đều phải giao cổ phần công ty Bạch Vân cho nhà họ Thanh.
Hiện tại thì chính là một hòn đá ném trúng hai con chim.
Cùng lúc đó, Bùi Văn Kiện thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ, Bùi Minh Nguyên đã bị xử lý.
Vào giờ phút này, trong lòng Thanh Khánh tràn ngập sự vui sướng.
Có công ty Bạch Vân trong tay, kế tiếp anh ta sẽ đánh thẳng vào vị trí chỉ huy thứ hai của Đà Nẵng?
Về phần Bùi Minh Nguyên sống hay chết, đối với anh ta căn bản là không có ý nghĩa gì.
Nếu như Trịnh Tuyết Dương đã hết giá trị lợi dụng thì cũng cần phải xử lý cô, anh ta tuyệt đối không nể mặt ai cả.
Cùng lúc đó, Trong căn hầm bí mật của biệt thự nhà họ La.
Sắc mặt Vân Khiếu Định trở nên nghiêm trọng, anh ta nhìn Bùi Nguyên Minh chằm chằm, một lát sau lạnh lùng nói: “Tôi không biết anh dùng thủ đoạn gì, hoặc la anh còn quân bài nào chưa lật”
“Tuy nhiên tôi hiểu rất rõ ràng, chỉ cần anh chết thì bất kỳ thủ đoạn nào cũng không ra tay được.
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Anh sợ?”
“Sợ? Tôi làm sao có thể sợ anh?” Vân Khiếu Định cười lạnh một tiếng, sau đó anh ta vung tay lên, ra hiệu cho thuộc hạ.
“Truyền tin tức ra bên ngoài, nói đã xử lý xong mọi chuyện, cho tin tức lan nhanh một chút.”
Nói xong, Vân Khiếu Định xoay người chuẩn bị rời đi.
Anh ta biết cách phải bảo vệ bản thân thế nào, chỉ cần không động tay vào chuyện này, như vậy mọi chuyện vĩnh viễn sẽ không liên quan đến bản thân.
Mấy tên lính đánh thuê ngụy trang thành tội phạm đều cười lạnh, chủ nhân đã yêu cầu, bọn họ nhất định sẽ chấp hành thật tốt.
Ngay lập tức có người tiến lên, chuẩn bị giết chết Bùi Nguyên Minh.
“Hựt”
Kết quả là tên tội phạm vừa đến gần, Bùi Nguyên Minh bỗng nhiên đứng lên, đá một cước vào đầu anh ta, anh ta không có phòng bị, nhất thời bị đá bay ra.
“Cái gì!”
Những tên tội phạm khác đều vô cùng ngạc nhiên, một lát sau, một đám đồng loạt tiến lên.
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng, động tác tấn công cực mạnh, không đến ba mươi giây liền có thể khiến cho tên tội phạm ngã xuống.
Không ít người đã chết, xác chết nằm lăn lộn trên mặt đất.
Căn bản bọn họ không thể tưởng tượng được, người mà bản thân mang về lại đáng sợ đến mức đó.
Bình luận facebook