Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1102
Chương 1102
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bùi Nguyên Minh, anh không sao chứ? Bọn họ có làm gì anh không?" Trịnh Tuyết Dương không để ý tới xung quanh, trực tiếp ôm lấy Bùi Nguyên Minh xem xét anh từ trên xuống dưới có bị thương chỗ nào không.
Chuyện lần này đã khiến cô lo lắng đến mực suýt chút nữa hôn mê, nếu như cô không cố gắng chống đỡ, chỉ sợ bây giờ cô đang nằm ở trong bệnh viện. "Bà xã, anh không sao, em đừng khóc chúng ta trở về đi." Bùi Nguyễn Minh ôn nhu lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Trịnh Tuyết Dương.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chuyện này anh khẳng định sẽ truy cứu tới cùng, nhưng lúc này không nên nói ra những thứ này ở trước mặt Trịnh Tuyết Dương. "Trước tiên anh cứ đưa Diêu Kỳ đến sân bay đã, cô ấy vì chuyện của anh mà sắp trễ chuyến bay rồi." "Em có chuyện muốn bàn với cậu và mọi người một chút." Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, mở miệng nói.
Bùi Nguyên Minh có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, anh liền nghe theo lời của Trịnh Tuyết Dương dẫn Lục Diêu Kỳ rời đi, anh đưa cô đến sân bay quốc tế Dương Thành.
Một bên khác, Thanh Khánh đã sai người đi tìm một vị luật sư tới làm chứng. "Hai vị, dựa theo hiệp nghị của hai người bắt đầu từ giờ phút này, cổ phần trong tay của cô Trịnh Tuyết Dương đều chuyển nhượng sang tên của nhà họ Thanh."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Luật sư vừa nói, vừa lấy ra một văn kiện để hai bên ký tên. "Được rồi, tôi biết rồi!"
Trịnh Tuyết Dương cố nén khó chịu ở trong lòng, ký tên của mình vào văn kiện. Đọc truyện mới nhất tại Tr uyện88.net
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đây là công ty mà cô đã cố gắng phấn đấu rất lâu mới có được, nhưng hôm nay lại phải chắp hai tay nhường cho người khác.
Người nhà họ Thanh khi nhìn thấy bản hợp đồng được kí, thì ai nấy cũng mỉm cười vui vẻ ra mặt. Giờ phút này Thanh Khánh còn mèo khóc chuột giả vờ từ bi mỉm cười nói: "Tuyết Dương à, cháu đã quá quen thuộc với công ty
Bạch Vân rồi, hơn nữa còn có một số hạng mục đang hợp tác với những công ty khác." "Cậu cảm thấy cháu có thể tới công ty làm quản lý, mỗi tháng cậu sẽ phát cho cháu bảy mươi triệu VNĐ tiền lương thế nào?" "Bảy mươi triệu VNĐ đó!" Người nhà họ Thanh cười cười mở miệng nói. "Đúng đó, bây giờ đi ra bên ngoài làm công, một tháng có thể kiếm được mấy triệu Việt Nam Đồng cũng đã rất tốt rồi!" "Vì mọi người xem cháu là người một nhà, cho nên mới trả lương cao như vậy cho cháu đấy!" "Cháu nhất định phải trân trọng cơ hội này!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đương nhiên là nhà họ Thanh chẳng những muốn có được công ty Bạch Vân, họ còn muốn bóc lột tất cả sức lao động của Trịnh Tuyết Dương. "Cậu à, cảm ơn cậu đã quan tâm nhưng cháu xin được từ chối ý tốt này." Trịnh Tuyết Dương cố gång chịu đựng khó chịu đang dâng lên trong lòng, quay người rời đi.
Thế nhưng trong nháy mắt khi cô bước khỏi nhà họ Thanh, nước mắt không ngăn được tuân như mưa. Nhìn bóng lưng Trịnh Tuyết Dương dần dần đi xa rồi biến mất, người nhà họ Thanh đều lộ ra nụ cười vui sướng. "Ha ha ha ha..." "Từ hôm nay trở đi, nhà họ Thanh chúng ta chính là dòng họ đứng đầu rồi!" "Không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như thế!" "Trước đó cho dù chúng ta có nói cái gì con nhỏ đĩ này cũng không chịu bán lại cổ phần cho chúng ta, hiện tại không phải cũng tự mình đưa tới cửa hay sao?" "Bác cả đã bày mưu nghĩ kế, thì chỉ có thắng lợi!" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người nhà họ Thanh đều rất đắc ý, rất vui vẻ, từ khi giá cả bất động sản của núi Bạch Vân tăng vọt, bọn họ đã nhìn chằm chằm công ty của Trịnh Tuyết Dương.
Trăm cay nghìn đẳng, cuối cùng cũng đợi đến cái ngày này.
Phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bà cụ Thanh Kiều khẽ nhíu mày nói: "Khánh à, mặc dù lần này chúng ta thuận lợi lấy được công ty Bạch Vân, nhưng cái thẳng oắt Bùi Nguyên Minh vẫn chưa chết!" "Nhiệm vụ lần này mà hai cậu bên kia giao cho xem như thất bại."
Thanh Khánh lạnh lùng nói: "Mẹ, thời gian còn dài mà! Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa theo phong cách làm việc của nhà họ Vân và nhà họ La mà nói, một khi bọn họ đã ra tay nếu không đạt được mục đích thì chắc chắn bọn họ sẽ không dừng lại." "Hơn nữa, nhà họ Thanh chúng ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn thằng oắt này ở bên ngoài nhảy nhót tưng bừng!" "Nhưng nếu bây giờ cứ tiếp tục ra tay thì sẽ gây sự chú ý của thằng oắt đấy, một lát nữa con sẽ liên hệ với nhà họ La và nhà họ Vân, tạm thời cứ để thắng cháu rể này sống yên ổn một đoạn thời gian đi."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bùi Nguyên Minh, anh không sao chứ? Bọn họ có làm gì anh không?" Trịnh Tuyết Dương không để ý tới xung quanh, trực tiếp ôm lấy Bùi Nguyên Minh xem xét anh từ trên xuống dưới có bị thương chỗ nào không.
Chuyện lần này đã khiến cô lo lắng đến mực suýt chút nữa hôn mê, nếu như cô không cố gắng chống đỡ, chỉ sợ bây giờ cô đang nằm ở trong bệnh viện. "Bà xã, anh không sao, em đừng khóc chúng ta trở về đi." Bùi Nguyễn Minh ôn nhu lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Trịnh Tuyết Dương.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chuyện này anh khẳng định sẽ truy cứu tới cùng, nhưng lúc này không nên nói ra những thứ này ở trước mặt Trịnh Tuyết Dương. "Trước tiên anh cứ đưa Diêu Kỳ đến sân bay đã, cô ấy vì chuyện của anh mà sắp trễ chuyến bay rồi." "Em có chuyện muốn bàn với cậu và mọi người một chút." Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, mở miệng nói.
Bùi Nguyên Minh có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, anh liền nghe theo lời của Trịnh Tuyết Dương dẫn Lục Diêu Kỳ rời đi, anh đưa cô đến sân bay quốc tế Dương Thành.
Một bên khác, Thanh Khánh đã sai người đi tìm một vị luật sư tới làm chứng. "Hai vị, dựa theo hiệp nghị của hai người bắt đầu từ giờ phút này, cổ phần trong tay của cô Trịnh Tuyết Dương đều chuyển nhượng sang tên của nhà họ Thanh."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Luật sư vừa nói, vừa lấy ra một văn kiện để hai bên ký tên. "Được rồi, tôi biết rồi!"
Trịnh Tuyết Dương cố nén khó chịu ở trong lòng, ký tên của mình vào văn kiện. Đọc truyện mới nhất tại Tr uyện88.net
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đây là công ty mà cô đã cố gắng phấn đấu rất lâu mới có được, nhưng hôm nay lại phải chắp hai tay nhường cho người khác.
Người nhà họ Thanh khi nhìn thấy bản hợp đồng được kí, thì ai nấy cũng mỉm cười vui vẻ ra mặt. Giờ phút này Thanh Khánh còn mèo khóc chuột giả vờ từ bi mỉm cười nói: "Tuyết Dương à, cháu đã quá quen thuộc với công ty
Bạch Vân rồi, hơn nữa còn có một số hạng mục đang hợp tác với những công ty khác." "Cậu cảm thấy cháu có thể tới công ty làm quản lý, mỗi tháng cậu sẽ phát cho cháu bảy mươi triệu VNĐ tiền lương thế nào?" "Bảy mươi triệu VNĐ đó!" Người nhà họ Thanh cười cười mở miệng nói. "Đúng đó, bây giờ đi ra bên ngoài làm công, một tháng có thể kiếm được mấy triệu Việt Nam Đồng cũng đã rất tốt rồi!" "Vì mọi người xem cháu là người một nhà, cho nên mới trả lương cao như vậy cho cháu đấy!" "Cháu nhất định phải trân trọng cơ hội này!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đương nhiên là nhà họ Thanh chẳng những muốn có được công ty Bạch Vân, họ còn muốn bóc lột tất cả sức lao động của Trịnh Tuyết Dương. "Cậu à, cảm ơn cậu đã quan tâm nhưng cháu xin được từ chối ý tốt này." Trịnh Tuyết Dương cố gång chịu đựng khó chịu đang dâng lên trong lòng, quay người rời đi.
Thế nhưng trong nháy mắt khi cô bước khỏi nhà họ Thanh, nước mắt không ngăn được tuân như mưa. Nhìn bóng lưng Trịnh Tuyết Dương dần dần đi xa rồi biến mất, người nhà họ Thanh đều lộ ra nụ cười vui sướng. "Ha ha ha ha..." "Từ hôm nay trở đi, nhà họ Thanh chúng ta chính là dòng họ đứng đầu rồi!" "Không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như thế!" "Trước đó cho dù chúng ta có nói cái gì con nhỏ đĩ này cũng không chịu bán lại cổ phần cho chúng ta, hiện tại không phải cũng tự mình đưa tới cửa hay sao?" "Bác cả đã bày mưu nghĩ kế, thì chỉ có thắng lợi!" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người nhà họ Thanh đều rất đắc ý, rất vui vẻ, từ khi giá cả bất động sản của núi Bạch Vân tăng vọt, bọn họ đã nhìn chằm chằm công ty của Trịnh Tuyết Dương.
Trăm cay nghìn đẳng, cuối cùng cũng đợi đến cái ngày này.
Phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bà cụ Thanh Kiều khẽ nhíu mày nói: "Khánh à, mặc dù lần này chúng ta thuận lợi lấy được công ty Bạch Vân, nhưng cái thẳng oắt Bùi Nguyên Minh vẫn chưa chết!" "Nhiệm vụ lần này mà hai cậu bên kia giao cho xem như thất bại."
Thanh Khánh lạnh lùng nói: "Mẹ, thời gian còn dài mà! Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa theo phong cách làm việc của nhà họ Vân và nhà họ La mà nói, một khi bọn họ đã ra tay nếu không đạt được mục đích thì chắc chắn bọn họ sẽ không dừng lại." "Hơn nữa, nhà họ Thanh chúng ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn thằng oắt này ở bên ngoài nhảy nhót tưng bừng!" "Nhưng nếu bây giờ cứ tiếp tục ra tay thì sẽ gây sự chú ý của thằng oắt đấy, một lát nữa con sẽ liên hệ với nhà họ La và nhà họ Vân, tạm thời cứ để thắng cháu rể này sống yên ổn một đoạn thời gian đi."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bình luận facebook