Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1496-1500
Chương 1496:
“Cậu còn dám mạnh miệng!”
Lúc này Khổng Chí Minh sốt ruột tới mức giống y như kiến bò trên chảo nóng.
Anh ta có lòng đứng dậy, kết quả còn phải liếc Bùi Nguyên Minh một cái, nhìn thấy anh gật đầu, mới dám đứng thẳng dậy, đạp ngã Chu Chính Nghĩa xuống đất lân thứ hai.
“Quỳ xuống, xin lỗi!”
Chu Chính Nghĩa che mặt, thất tha thất thểu nói: “Ông đây sẽ không quỳ, dưới đầu gối đàn ông có hoàng kim…”
“Bốp!”
Khổng Chí Minh lại tát mạnh một cái.
“Bảo cậu quỳ cậu không quỳ!”
“Bốp/ “Bảo cậu nhận lỗi cậu không nhận!”
“Bốp “Cậu còn nói dưới đầu gối đàn ông có hoàng kim!”
“Bốp!”
“Hôm nay tôi đánh gãy chân tay của cậu, dùng hoàng kim đúc chân cho cậu!”
“Anh họ!”
Chu Chính Nghĩa che mặt, thất tha thất thểu lùi về sau, vẻ mặt bi phẫn muốn chết quát: “Đủ rồi!”
“Thật sự đủ rồi!”
“Tên này có năng lực gì? Vậy mà khiến anh sợ hãi như vậy?”
“Anh ta là cái thá gì chứ?”
“Anh ta chỉ là một tên ở rể mà thôi!”
“Anh sợ anh ta, không có nghĩa là em sợ anh ta!”
“Sau lưng em có nhà họ Chu, có nhà họ Khổng Sơn Đông, có nhà họ Bạch Tô Hàng, có Long Môn, em muốn giẫm chết anh ta chỉ là chuyện vài phút mà thôi, em dựa vào cái gì phải nói xin lỗi?”
Cho dù thế nào Chu Chính Nghĩa cũng không rõ, dù gì Khổng Chí Minh cũng là một thế hệ cậu chủ!!
Nhưng vấn đề là, sao anh ta có thể sợ Bùi Nguyên Minh như vậy?
Chuyện này thực sự làm mất mặt nhà họ Khổng ở Sơn Đông rồi!
Lúc này Bạch Tuấn Hào cũng hoàn toàn khinh thường Khổng Chí Minh, cái gì mà nhà họ Khổng ở Sơn Đông, kết quả thì sao? Vậy mà quỳ trước mặt một tên ở rể rồi!
Lúc này Chu Chính Nghĩa còn chỉ về phía Bùi Nguyên Minh, giận không kìm chế được: “Họ Bùi kia, tao không biết mày rót thuốc mê gì cho anh họ tao!”
“Nhưng mà tao nói cho mày biết, Chu Chính Nghĩa tao không sợ mày!”
“Muốn tao quỳ xuống với mày, trừ khi mày thành ngôi một”
Bạch Tuấn Hào cũng cười mỉa nói: “Đúng thế, trong từ điển của những người như chúng tao, không có hai chữ quỳ xuống!”
Một đám thuộc hạ ăn chơi trác táng đều nhao nhao ủng hộ.
Thấy chưa?
Đây mới là tác phong của nhà giàu, mới có phong phạm của cậu chủ!
Khổng Chí Minh vừa tới là quỳ, chuyện này là sao đây?
Chẳng những khiến mình mất mặt, còn khiến bọn họ mất mặt theo!
Một đám ngu ngốc!
Lúc nghe thấy những lời này của Bạch Tuấn Hào và Chu Chính Nghĩa, Khổng Chí Minh sốt ruột tới mức sắp khóc tới nơi.
Lúc này anh ta đã không quan tâm tới mặt mũi, còn vừa đánh vừa mắng, chỉ hi vọng Bùi Nguyên Minh có thể thấy anh ta đang nhân nhượng đẹp yên mọi chuyện.
Dù sao đây gọi là mình cho cậu chủ Bùi một câu trả lời thỏa đáng.
Như vậy Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Mà lúc này, Chu Chính Nghĩa chẳng những không cảm kích, còn có bộ dạng hung hãn ương ngạnh, con mẹ nó đây là muốn tìm đường chết mà!
“Cậu cậu cậu cậu cậu…”
Khổng Chí Minh chỉ về phía Chu Chính Nghĩa, cuối cùng run rẩy nói: “Súc sinh, ông đây mặc kệ sống chết của cậu Chu Chính Nghĩa ôm gương mặt như đầu heo, giận dữ hét: “Người nào cần anh lo chứ?”
“Từ lúc anh đánh tôi, khiến tôi mất hết mặt mũi, tôi đã không có thân thích này rồi!”
“Tôi bảo anh tới ra mặt thay tôi, không phải bảo anh tới khiến tôi mất mặt!”
Chu Chính Nghĩa mặt đỏ tai hồng, hôm nay mặt mũi của anh ta xem như mất sạch, nói không chừng sau này sẽ trở thành trò cười của mọi người.
Lúc này anh ta chỉ vào Bùi Nguyên Minh, giận dữ hét: “Họ Bùi kia, tao không sợ mày, hơn nữa mày sắp xong đời rồi đấy!”
“Tao nói cho mày biết, ba nuôi của anh Bạch là phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô, ông ấy sắp tới đây rồi!”
“Tao xem mày trâu bò được tới lúc nào!”
“Mày lại có bản lĩnh, ở trước mặt ông ấy, cũng bắt bọn tao quỳ đi!”
“Mày đợi quỳ cho tao!”
Chương 1497:
Phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, Sở Văn Trung sao?
Vậy mà ông ta là ba nuôi của Bạch Tuấn Hào?
Không không không, phải nói, vậy mà ông ta xuất hiện ở Dương Thành?
Hơn nữa đặc biệt tới làm chỗ dựa của Bạch Tuấn Hào?
Lúc này ngoại trừ Bùi Nguyên Minh ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, cả đám nhìn Bạch Tuấn Hào với vẻ khó mà tin!
Quá trâu!
Bạch Tuấn Hào không hổ là cậu hai nhà họ Bạch ở Tô Hàng, mạng lưới quan hệ này đúng là vô địch!
Nếu phân hội trưởng của Long Môn xuất hiện, như vậy Bùi Nguyên Minh sẽ phải chết không thể nghi ngời Bởi vì nhân vật cấp bậc như vậy, đại diện cho quyền lợi tuyệt đối của chính phủ tại giới hắc bạch.
Đừng nói là giới hắc bạch, cho dù chính phủ, thương trường, người nào dám không nể mặt Long Môn?
Ngô Kim Hổ khẽ nhíu mày, tuy anh ta là vương giới hắc bạch ở Đà Nẵng, nhưng anh ta hiểu rõ, Đà Nẵng là vì nhân tố lịch sử, cho nên Long Môn không bố trí phân hội ở đây.
Cho nên Ngô Kim Hổ mới có thể xưng vương xưng bá trong giới hắc bạch.
Nếu không giới hắc bạch mạnh nhất, tuyệt đối là của Long Môn.
Nhìn từ điểm này, đủ để nói lên phân lượng của phân hội trưởng Long Môn.
Mà chuyện hôm nay, hình như có chút quậy lớn rồi.
Đương nhiên dưới cái nhìn của Ngô Kim Hổ, chỉ là hơi lớn mà thôi.
Lúc này anh ta không có hứng thú gọi người, mà tràn ngập hứng thú nhìn.
Vẻ mặt Bạch Tuấn Hào đắc ý đi ra, anh ta vô cùng hài lòng với hiệu quả lúc này: “Không sai, ba nuôi tôi tới Đà Nẵng làm việc, tôi mới gọi một cuộc điện thoại rồi, ông ấy sẽ lập tức tới đây ngay thôi!”
Xung quanh lập tức vang lên âm thanh hít vào khí lạnh.
“Ba nuôi của mày, thì khá lắm sao?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đi tới trước mặt Bạch Tuấn Hào.
“Mày có tin không, ở trước mặt tao, trêu chọc tao, ông ta cũng phải quỳ xuống cho tao?”
“Ha ha ha ha, bảo ba nuôi tao quỳ xuống với mày sao?”
Bạch Tuấn Hào không ngừng cười điên cuồng, dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Họ Bùi kia, mày nghĩ mày là ai?
Con cưng của trời à?”
“Còn bảo ba nuôi tao quỳ xuống sao? Tao sợ mày ngại sống lâu rôi!”
“Người giống như mày, ngay cả tư cách để ông ấy giẫm chết cũng không có!”
“Một đầu ngón tay của ông ấy đều có thể đè chết mày!”
“Mày đợi chết đi!”
Bạch Tuấn Hào đều không muốn nhiều lời với Bùi Nguyên Minh, từng thấy người hung hãn cuồng vọng, nhưng chưa từng thấy người nào tới mức này.
Một đám cậu chủ và bạn gái đều khôi phục lại, bọn họ thông qua người xung quanh biết được cái gì gọi là Long Môn xong, cả đám đều lộ ra biểu cảm trào phúng và xem diễn.
Nhân vật lớn như vậy, Bùi Nguyên Minh thực sự có thể đắc tội nổi sao?
“Tổng giám đốc Bùi, có cần gọi điện thoại cho thống lĩnh Đường hay không?”
Ngô Kim Hổ dán sát vào Bùi Nguyên Minh, nhắc nhở một câu.
“Tuy chỉ là một Sở Văn Trung không thể làm được chuyện gì, nhưng dù sao Long Môn không phải là nhỏ…”
Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Long Môn là địa bàn của ông Long, nể mặt của ông ấy, tôi sẽ không động vào nó.”
“Nhưng nếu người của Long Môn không có mắt, tôi không ngại giãm chết mấy người”
Ngô Kim Hổ nghe thấy thế không nói gì nữa, thầm trách mình lắm miệng.
Chưa tới mười phút.
Mấy chiếc xe Maybach bản dài lái tới, trực tiếp chắn trước người đám người.
Cửa xe mở rộng ra, ba mươi sáu người đàn ông vạm vỡ đi xuống.
Vẻ mặt đám người này nghiêm túc, đôi mắt vô cùng sắc bén, động tác lại càng mạnh mẽ kinh người, vừa nhìn là biết luyện công phu.
Sau đó một ông cụ đi ra ngoài.
Thân thể ông ta không tính là cao, cùng lắm là một mét sáu, nhưng cả người lại như thần tiên, dáng đi như rồng như hổ, lúc đi đường, mang theo khí phách khôn kể.
Phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, Sở Văn Trung!
Chương 1498:
Lúc này, không ít người lấy điện thoại ra điều tra thông tin, xác định thân phận của Sở Văn Trung.
Sau đó mỗi người đều hít vào một hơi khí lạnh.
Bạch Tuấn Hào quá trâu bò.
Vậy mà ngay cả phân hội trưởng của Long Môn cũng có thể gọi tới, xem ra đúng là ba con tình thâm!
Sắc mặt Khổng Chí Minh cũng hơi đổi, bắt đầu có chút hối hận, tối nay mình đứng về phía một bên quá nhanh, nói không chừng sắp xui xẻo.
Còn đám bạn gái của Bạch Tuấn Hào, lúc cả đám nhìn anh ta, đều đã ước gì có thể yêu thương nhung nhớ ngay hiện trường.
Anh Bạch quá trâu!
Sở Văn Trung vừa tới, cho dù là kẻ nào cũng phải dựa vào gần!
Cả Đà Nẵng, có lẽ chỉ có Hạ Trung Hưng người đứng đầu chính phủ và Viên Cảnh Thiên người đứng đầu bộ binh mới có chút mặt mũi trước mặt Sở Văn Trung.
Còn thế tử Minh người được xưng đứng đầu Đà Nẵng, có khả năng không đủ nhìn trước mặt Sở Văn Trung.
Dù sao Sở Văn Trung là phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô.
Còn vừa rồi Bùi Nguyên Minh hung hãn ương ngạnh, tối nay không chết cũng sẽ bị lột da!
Trên mặt rất nhiều người đều tràn ngập hưng phấn, bọn họ đều muốn xem truyện cười của Bùi Nguyên Minh.
“Tên họ Bùi kia, tao thừa nhận tao nhìn nhầm rồi”
“Anh ta có thể khiến Khổng Chí Minh quỳ xuống, quả thật có chút không thể ngờ tới, nhưng như vậy thì tính sao?”
“Chẳng lẽ anh ta còn là đối thủ của hội trưởng Sở?
“Cho dù thế nào cũng chỉ là một tên không lên được mặt bàn mà thôi!”
“Anh ta sẽ lập tức biết rõ, chênh lệch giữa mình và hội trưởng Sở lớn tới cố nào?”
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt thương hại.
Kẻ mạnh đồng tình với kẻ yếu, người không đồng tình với kẻ ngốc, là lẽ đương nhiên!
Loại bất tài vô dụng muốn lật bàn, cá mặn muốn xoay người sao? Nghĩ hay quá nhỉ?
Ở trước mặt quyền thế chân chính, người này là cái thá gì chứ?
“Ba nuôi!”
“Ông Sở”
“Hội trưởng Sởi”
Lúc này vẻ mặt Bạch Tuấn Hào ấm ức đi tới, một đám người đều bắt đầu cúi đầu khom lưng.
“Con trai ngoan, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Vậy mà phải gọi ba tới đây?”
Lúc này Sở Văn Trung để hai tay ở sau lưng đi tới.
Ông ta tới nơi này có chút chuyện, kết quả là mới xuống máy bay, Bạch Tuấn Hào đã gọi điện tới.
Đây là con trai nuôi của ông ta, tình cảm vô cùng tốt.
Bạch Tuấn Hào không nói lời vô nghĩa, sau đó chỉ về phía Bùi Nguyên Minh, nói: “Ba nuôi, là tên kia bắt nạt con! Anh ta ỷ vào mình có chút giao tình với địa đầu xà ở đây, mà bắt nạt con!”
“Ba xem, con bị đánh thành bộ dạng gì rồi!”
Sở Văn Trung thấy rõ vết thương trên mặt Bạch Tuấn Hào, lập tức thở không ra hơi.
Vẫn luôn là Bạch Tuấn Hào bắt nạt người khác, có khi nào bị người ta bắt nạt thành như vậy?
“Rầm!”
Sở Văn Trung tiến lên trước, đá bay Khổng Chí Minh quỳ trên đất đi.
Không đợi Sở Văn Trung mở miệng, mấy thuộc hạ bên cạnh ông ta xông tới, lập tức quyền đấm cước đá với Khổng Chí Minh.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền ra, lúc này Khổng Chí Minh không dám đánh trả, cũng không dám bảo người cứu anh ta ra.
Dù sao thân phận của Sở Văn Trung có thể đè chết anh tai Rất nhanh, một tay một chân lành lặn của anh ta cũng bị người ta đánh gấy, xương sườn cũng gấy vài cái, nằm trên đất không ngừng giật giật, khóe miệng trào máu.
“Dám phản bội con nuôi tôi! Đầu óc bị cháy hỏng à!”
Rõ ràng là Sở Văn Trung vô cùng bất mãn với việc Khổng Chí Minh “phản bội”, cho nên lúc này bảo người đánh nát tay chân còn lại của anh ta.
Mà đám Chu Chính Nghĩa thấy cảnh này đôi mắt tỏa sáng.
Đúng! Chính là như vậy!
Đây mới là cảm giác chúng tôi muốn!
Lúc này khóe mắt Ngô Kim Hổ giật giật, Khổng Chí Minh là người của nhà họ Khổng ở Sơn Đông, nhưng Sở Văn Trung không cho chút mặt mũi nào, quả nhiên là Long Môn trâu bò.
Trái lại Bùi Nguyên Minh không ngăn cản, tràn ngập hứng thú nhìn cảnh tượng này, dù sao cũng là chó căn chó, thú vị biết bao.
Chương 1499:
Một phút sau, Sở Văn Trung mới vẫy tay bảo thuộc hạ dừng tay, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh: “Là cậu động vào Tuấn Hào nhà tôi?”
“Đúng vậy!
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng, vẻ mặt không thèm để ý.
“Được, cậu giỏi lắm, cậu rất tốt!”
Nhìn thấy lúc này Bùi Nguyên Minh còn hung hãn như vậy, Sở Văn Trung cười mỉa một tiếng: “Cậu có biết kết cục động vào con trai tôi hay không?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ông không muốn hỏi một chút, vì sao tôi động vào con ông à?”
Không ít người nghe thấy thế cười châm chọc, lúc này còn giảng đạo lý, nói pháp luật sao?
Đầu bị nước vào à?
“Không cần hỏi, cũng không cần hỏi!”
Sở Văn Trung để hai tay ở sau lưng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh: “Tôi chỉ cần biết, cậu đánh con tôi là được!”
Bạch Tuấn Hào ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, nói: “Ba nuôi, vừa rồi anh ta còn rất cuồng vọng nói, cho dù là ba gặp anh ta, cũng phải quỳ xuống đấy!”
Đám Chu Chính Nghĩa nhao nhao phụ họa: “Không sai, anh ta nói như vậy!”
“Bảo tôi quỳ xuống sao?”
“Đúng là không biết trời cao đất rộng!”
Sở Văn Trung giận quá hóa cười.
“Tên nhóc, cậu biết phân lượng của hai chữ Long Môn không?”
“Cậu có biết Long Môn là gì không?”
“Hôm nay ông đây không động vào cậu, cậu không biết mình là mặt hàng gì!”
Bùi Nguyên Minh hỏi ngược một câu: “Nói như vậy, hội trưởng Sở không định giảng đạo lý à?”
“Đạo lý?” Sở Văn Trung liên tục cười mỉa: “Ở chỗ tôi, đạo lý chỉ to bằng nắm tay! Kẻ mạnh là đạo lý!”
“Hai chữ Long Môn, cũng tuyệt đối là chân lý!”
“Ví dụ như cậu ta, tôi đánh gãy chân tay cậu †a, cậu hỏi một chút xem, nhà họ Khổng ở Sơn Đông có dám tới chỗ tôi giảng đạo lý hay không!”
Khi nói chuyện, Sở Văn Trung chỉ Khổng Chí Minh trên đất, vô cùng hung hãn ương ngạnh, kiêu ngạo nói.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Xem ra ông thật sự chuẩn bị đụng đến tôi, không giảng đạo lý”
“Muốn giảng đạo lý cũng được thôi!”
“Quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, tự mình đánh gấy chân tay!”
“Để Tuấn Hào trừng phạt cậu, thằng bé muốn cậu làm gì, cậu phải làm thế đó!”
“Thằng bé muốn cậu làm chó, cậu phải làm chó”
“Như vậy, tôi có thể suy xét tha cho cậu một mạng!”
“Nếu không nghe lời, ngay cả người nhà, vợ con cậu tôi cũng truy cứu trách nhiệm!”
Lúc này Sở Văn Trung vô cùng hung mãnh, mỗi một câu đều mang theo khí phách khó tả.
Ở mảnh đất nhỏ như Đà Nẵng này, người ông †a sợ nhất chỉ có ba người.
Những người khác sao ông ta có thể sợ?
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, liên lụy tới người nhà sao?
Xem ra hội trưởng Sở này đã sớm quên ý định ban đầu thành lập Long Môn rồi.
“Họ Bùi, bây giờ mày biết sợ chưa?”
Nhìn thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, Bạch Tuấn Hào tiến lên trước, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Không phải vừa rồi rất hung hãn? Không phải rất trâu bò sao?”
“Sao bây giờ không nhảy nữa?”
“Sợ, vậy thì quỳ xuống cho tao!”
“Tao sẽ suy xét một chút, có nên tha cho mày hay không Đám người khác đều cười ha ha, cảm thấy Bùi Nguyên Minh đã sợ.
Nhưng mà cũng đúng, cho dù Bùi Nguyên Minh lợi hại tới mấy, anh còn dám đấu lại Sở Văn Trung sao?
Chuyện này tuyệt đối là tìm đường chết!
Nhưng ngay sau đó, một màn kinh hãi xuất hiện.
Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái!
“Bốp!”
Đầu Bạch Tuấn Hào bị Bùi Nguyên Minh đánh mạnh xuống đất, choáng váng đầu óc.
“Mày là cái thá gì?”
“Mày cũng dám bắt tao quỳ xuống sao?”
Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, đạp Bạch Tuấn Hào ngã xuống, giãm lên ngực anh ta.
“Ba nuôi!”
Toàn thân Bạch Tuấn Hào giật giật, che mặt, cho dù thế nào anh ta cũng không ngờ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh càn rỡ tới bước này.
Chương 1500:
Mọi người ngạc nhiên!
Tất cả mọi người cứng họng nhìn cảnh này, cảm thấy da đầu run lên, căn bản không có biện pháp tiếp nhận.
Sở Văn Trung ở đây, còn có nhiều thuộc hạ như thế, vậy mà Bùi Nguyên Minh còn dám động vào Bạch Tuấn Hào?
Anh sợ mình chết không đủ khó coi à?
Sở Văn Trung lại càng ngạc nhiên hơn, bởi vì theo ý ông ta, chỉ cần là người có đầu óc, lúc này sẽ nhận thua.
Bởi vì ông ta là phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, quyền cao chức trọng, hơn nữa thực lực cường đại, muôn giẫm chết một Bùi Nguyên Minh, đơn giản như giẫm chết con kiến.
Người nào cũng không nghĩ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh coi như không có sự tồn tại của ông ta, ở trước mặt mọi người tát Bạch Tuấn Hào, còn giẫm Bạch Tuấn Hào dưới chân.
Hành động này không chỉ vả mặt Sở Văn Trung, còn vả mặt Long Môn!
“Giết chết cậu ta! Giết chết tính của tôi!”
Sở Văn Trung tức giận tới mức hét to.
Vô số người nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Ba mươi sáu thuộc hạ cùng xông tới, cho dù có chút kiêng kị Bùi Nguyên Minh giâm Bạch Tuấn Hào, nhưng cũng chuẩn bị giết chết Bùi Nguyên Minh.
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh nhàn nhã lây di động ra, sau đó ấn một dãy số, mở ra.
“Tút tút…
Ở trong đêm khuya, trong bãi đỗ xe trống trải, âm thanh truyền đi rất nhanh.
“Gọi điện thoại kêu người tới? Biết sợ rồi à?”
Sở Văn Trung không ngừng cười mỉa.
“Trái lại tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là ai?
Đúng lúc một hơi giết hết!”
“Alo, ai thế?”
Một lát sau, bên kia truyền ra giọng nói già nua, nhưng không mất đi uy nghiêm.
Nghe thấy giọng nói này, Sở Văn Trung hơi sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khó mà tin.
Giọng nói này, ông ta quá quen thuộc!
Sao ông ta có thể không quen được?
Nhưng vấn đề là, sao Bùi Nguyên Minh có thể gọi được cuộc điện thoại này?
Không cho Sở Văn Trung thời gian rung động, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ông Long, là tôi, Bùi Nguyên Minh”
Người ở bên kia điện thoại sửng sốt một lát, sau đó cười nói: “Hóa ra là cậu, không biết nửa đêm rồi, cậu gọi điện cho Long Nhật Minh tôi là có chỉ thị gì?”
Long…
Long Nhật Minh! Đám thuộc hạ của Long Môn vốn đang định xông tới, lúc này đều hơi sửng sốt, chỉ trong nháy mắt biểu cảm cả đám đờ đẫn.
Bọn họ nhìn về phía Sở Văn Trung theo bản năng, không biết nên lộ ra biểu cảm gì.
Long Nhật Minh!
Long Nhật Minh môn chủ của Long Môn!
Vậy mà Bùi Nguyên Minh gọi điện thẳng cho môn chủ của Long Môn?
Lúc này, người của Long Môn cảm thấy mình sắp điên rồi!
Cả đám đều cảm thấy khó thở!
Long Nhật Minh là truyền thuyết của Long Môn, đã từng là đại trưởng lão của bộ binh, chiến lực vô song!
Mà nghe đối phương tự xưng, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc như thế, cả người Sở Văn Trung không kìm nén được run rẩy.
Long Nhật Minh!
Sao có thể là Long Nhật Minh?
“Ba nuôi! Giẫm chết anh ta đi!”
“Tên này còn gọi điện thoại! Còn gọi người sao? Hay là anh ta đang làm ra vẻ vậy!”
“Làm ra vẻ trước mặt Long Môn chúng ta!
Anh ta là cái thá gì chứ?”
“Câm miệng…”
Bỗng nhiên sắc mặt Sở Văn Trung vô cùng khó coi, tuy lúc này gương mặt ông ta trắng xanh, nhưng vẫn “bốp” một tiếng quỳ trên đất.
Giọng nói vô cùng khô khốc.
“Thuộc hạ Sở Văn Trung tham kiến môn chủ!”
Ba mươi sáu thuộc hạ vây quanh Bùi Nguyên Minh, lúc này cũng cùng quỳ xuống rồi!
“Bốp bốp bốp!”
“Thuộc hạ tham kiến môn chủ!”
Lúc này, mọi người đều sững sờ.
Quỳ!
Sở Văn Trung cũng đã quỳ xuống!
Đây là tình huống gì thế?
“Cậu còn dám mạnh miệng!”
Lúc này Khổng Chí Minh sốt ruột tới mức giống y như kiến bò trên chảo nóng.
Anh ta có lòng đứng dậy, kết quả còn phải liếc Bùi Nguyên Minh một cái, nhìn thấy anh gật đầu, mới dám đứng thẳng dậy, đạp ngã Chu Chính Nghĩa xuống đất lân thứ hai.
“Quỳ xuống, xin lỗi!”
Chu Chính Nghĩa che mặt, thất tha thất thểu nói: “Ông đây sẽ không quỳ, dưới đầu gối đàn ông có hoàng kim…”
“Bốp!”
Khổng Chí Minh lại tát mạnh một cái.
“Bảo cậu quỳ cậu không quỳ!”
“Bốp/ “Bảo cậu nhận lỗi cậu không nhận!”
“Bốp “Cậu còn nói dưới đầu gối đàn ông có hoàng kim!”
“Bốp!”
“Hôm nay tôi đánh gãy chân tay của cậu, dùng hoàng kim đúc chân cho cậu!”
“Anh họ!”
Chu Chính Nghĩa che mặt, thất tha thất thểu lùi về sau, vẻ mặt bi phẫn muốn chết quát: “Đủ rồi!”
“Thật sự đủ rồi!”
“Tên này có năng lực gì? Vậy mà khiến anh sợ hãi như vậy?”
“Anh ta là cái thá gì chứ?”
“Anh ta chỉ là một tên ở rể mà thôi!”
“Anh sợ anh ta, không có nghĩa là em sợ anh ta!”
“Sau lưng em có nhà họ Chu, có nhà họ Khổng Sơn Đông, có nhà họ Bạch Tô Hàng, có Long Môn, em muốn giẫm chết anh ta chỉ là chuyện vài phút mà thôi, em dựa vào cái gì phải nói xin lỗi?”
Cho dù thế nào Chu Chính Nghĩa cũng không rõ, dù gì Khổng Chí Minh cũng là một thế hệ cậu chủ!!
Nhưng vấn đề là, sao anh ta có thể sợ Bùi Nguyên Minh như vậy?
Chuyện này thực sự làm mất mặt nhà họ Khổng ở Sơn Đông rồi!
Lúc này Bạch Tuấn Hào cũng hoàn toàn khinh thường Khổng Chí Minh, cái gì mà nhà họ Khổng ở Sơn Đông, kết quả thì sao? Vậy mà quỳ trước mặt một tên ở rể rồi!
Lúc này Chu Chính Nghĩa còn chỉ về phía Bùi Nguyên Minh, giận không kìm chế được: “Họ Bùi kia, tao không biết mày rót thuốc mê gì cho anh họ tao!”
“Nhưng mà tao nói cho mày biết, Chu Chính Nghĩa tao không sợ mày!”
“Muốn tao quỳ xuống với mày, trừ khi mày thành ngôi một”
Bạch Tuấn Hào cũng cười mỉa nói: “Đúng thế, trong từ điển của những người như chúng tao, không có hai chữ quỳ xuống!”
Một đám thuộc hạ ăn chơi trác táng đều nhao nhao ủng hộ.
Thấy chưa?
Đây mới là tác phong của nhà giàu, mới có phong phạm của cậu chủ!
Khổng Chí Minh vừa tới là quỳ, chuyện này là sao đây?
Chẳng những khiến mình mất mặt, còn khiến bọn họ mất mặt theo!
Một đám ngu ngốc!
Lúc nghe thấy những lời này của Bạch Tuấn Hào và Chu Chính Nghĩa, Khổng Chí Minh sốt ruột tới mức sắp khóc tới nơi.
Lúc này anh ta đã không quan tâm tới mặt mũi, còn vừa đánh vừa mắng, chỉ hi vọng Bùi Nguyên Minh có thể thấy anh ta đang nhân nhượng đẹp yên mọi chuyện.
Dù sao đây gọi là mình cho cậu chủ Bùi một câu trả lời thỏa đáng.
Như vậy Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Mà lúc này, Chu Chính Nghĩa chẳng những không cảm kích, còn có bộ dạng hung hãn ương ngạnh, con mẹ nó đây là muốn tìm đường chết mà!
“Cậu cậu cậu cậu cậu…”
Khổng Chí Minh chỉ về phía Chu Chính Nghĩa, cuối cùng run rẩy nói: “Súc sinh, ông đây mặc kệ sống chết của cậu Chu Chính Nghĩa ôm gương mặt như đầu heo, giận dữ hét: “Người nào cần anh lo chứ?”
“Từ lúc anh đánh tôi, khiến tôi mất hết mặt mũi, tôi đã không có thân thích này rồi!”
“Tôi bảo anh tới ra mặt thay tôi, không phải bảo anh tới khiến tôi mất mặt!”
Chu Chính Nghĩa mặt đỏ tai hồng, hôm nay mặt mũi của anh ta xem như mất sạch, nói không chừng sau này sẽ trở thành trò cười của mọi người.
Lúc này anh ta chỉ vào Bùi Nguyên Minh, giận dữ hét: “Họ Bùi kia, tao không sợ mày, hơn nữa mày sắp xong đời rồi đấy!”
“Tao nói cho mày biết, ba nuôi của anh Bạch là phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô, ông ấy sắp tới đây rồi!”
“Tao xem mày trâu bò được tới lúc nào!”
“Mày lại có bản lĩnh, ở trước mặt ông ấy, cũng bắt bọn tao quỳ đi!”
“Mày đợi quỳ cho tao!”
Chương 1497:
Phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, Sở Văn Trung sao?
Vậy mà ông ta là ba nuôi của Bạch Tuấn Hào?
Không không không, phải nói, vậy mà ông ta xuất hiện ở Dương Thành?
Hơn nữa đặc biệt tới làm chỗ dựa của Bạch Tuấn Hào?
Lúc này ngoại trừ Bùi Nguyên Minh ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, cả đám nhìn Bạch Tuấn Hào với vẻ khó mà tin!
Quá trâu!
Bạch Tuấn Hào không hổ là cậu hai nhà họ Bạch ở Tô Hàng, mạng lưới quan hệ này đúng là vô địch!
Nếu phân hội trưởng của Long Môn xuất hiện, như vậy Bùi Nguyên Minh sẽ phải chết không thể nghi ngời Bởi vì nhân vật cấp bậc như vậy, đại diện cho quyền lợi tuyệt đối của chính phủ tại giới hắc bạch.
Đừng nói là giới hắc bạch, cho dù chính phủ, thương trường, người nào dám không nể mặt Long Môn?
Ngô Kim Hổ khẽ nhíu mày, tuy anh ta là vương giới hắc bạch ở Đà Nẵng, nhưng anh ta hiểu rõ, Đà Nẵng là vì nhân tố lịch sử, cho nên Long Môn không bố trí phân hội ở đây.
Cho nên Ngô Kim Hổ mới có thể xưng vương xưng bá trong giới hắc bạch.
Nếu không giới hắc bạch mạnh nhất, tuyệt đối là của Long Môn.
Nhìn từ điểm này, đủ để nói lên phân lượng của phân hội trưởng Long Môn.
Mà chuyện hôm nay, hình như có chút quậy lớn rồi.
Đương nhiên dưới cái nhìn của Ngô Kim Hổ, chỉ là hơi lớn mà thôi.
Lúc này anh ta không có hứng thú gọi người, mà tràn ngập hứng thú nhìn.
Vẻ mặt Bạch Tuấn Hào đắc ý đi ra, anh ta vô cùng hài lòng với hiệu quả lúc này: “Không sai, ba nuôi tôi tới Đà Nẵng làm việc, tôi mới gọi một cuộc điện thoại rồi, ông ấy sẽ lập tức tới đây ngay thôi!”
Xung quanh lập tức vang lên âm thanh hít vào khí lạnh.
“Ba nuôi của mày, thì khá lắm sao?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đi tới trước mặt Bạch Tuấn Hào.
“Mày có tin không, ở trước mặt tao, trêu chọc tao, ông ta cũng phải quỳ xuống cho tao?”
“Ha ha ha ha, bảo ba nuôi tao quỳ xuống với mày sao?”
Bạch Tuấn Hào không ngừng cười điên cuồng, dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Họ Bùi kia, mày nghĩ mày là ai?
Con cưng của trời à?”
“Còn bảo ba nuôi tao quỳ xuống sao? Tao sợ mày ngại sống lâu rôi!”
“Người giống như mày, ngay cả tư cách để ông ấy giẫm chết cũng không có!”
“Một đầu ngón tay của ông ấy đều có thể đè chết mày!”
“Mày đợi chết đi!”
Bạch Tuấn Hào đều không muốn nhiều lời với Bùi Nguyên Minh, từng thấy người hung hãn cuồng vọng, nhưng chưa từng thấy người nào tới mức này.
Một đám cậu chủ và bạn gái đều khôi phục lại, bọn họ thông qua người xung quanh biết được cái gì gọi là Long Môn xong, cả đám đều lộ ra biểu cảm trào phúng và xem diễn.
Nhân vật lớn như vậy, Bùi Nguyên Minh thực sự có thể đắc tội nổi sao?
“Tổng giám đốc Bùi, có cần gọi điện thoại cho thống lĩnh Đường hay không?”
Ngô Kim Hổ dán sát vào Bùi Nguyên Minh, nhắc nhở một câu.
“Tuy chỉ là một Sở Văn Trung không thể làm được chuyện gì, nhưng dù sao Long Môn không phải là nhỏ…”
Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Long Môn là địa bàn của ông Long, nể mặt của ông ấy, tôi sẽ không động vào nó.”
“Nhưng nếu người của Long Môn không có mắt, tôi không ngại giãm chết mấy người”
Ngô Kim Hổ nghe thấy thế không nói gì nữa, thầm trách mình lắm miệng.
Chưa tới mười phút.
Mấy chiếc xe Maybach bản dài lái tới, trực tiếp chắn trước người đám người.
Cửa xe mở rộng ra, ba mươi sáu người đàn ông vạm vỡ đi xuống.
Vẻ mặt đám người này nghiêm túc, đôi mắt vô cùng sắc bén, động tác lại càng mạnh mẽ kinh người, vừa nhìn là biết luyện công phu.
Sau đó một ông cụ đi ra ngoài.
Thân thể ông ta không tính là cao, cùng lắm là một mét sáu, nhưng cả người lại như thần tiên, dáng đi như rồng như hổ, lúc đi đường, mang theo khí phách khôn kể.
Phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, Sở Văn Trung!
Chương 1498:
Lúc này, không ít người lấy điện thoại ra điều tra thông tin, xác định thân phận của Sở Văn Trung.
Sau đó mỗi người đều hít vào một hơi khí lạnh.
Bạch Tuấn Hào quá trâu bò.
Vậy mà ngay cả phân hội trưởng của Long Môn cũng có thể gọi tới, xem ra đúng là ba con tình thâm!
Sắc mặt Khổng Chí Minh cũng hơi đổi, bắt đầu có chút hối hận, tối nay mình đứng về phía một bên quá nhanh, nói không chừng sắp xui xẻo.
Còn đám bạn gái của Bạch Tuấn Hào, lúc cả đám nhìn anh ta, đều đã ước gì có thể yêu thương nhung nhớ ngay hiện trường.
Anh Bạch quá trâu!
Sở Văn Trung vừa tới, cho dù là kẻ nào cũng phải dựa vào gần!
Cả Đà Nẵng, có lẽ chỉ có Hạ Trung Hưng người đứng đầu chính phủ và Viên Cảnh Thiên người đứng đầu bộ binh mới có chút mặt mũi trước mặt Sở Văn Trung.
Còn thế tử Minh người được xưng đứng đầu Đà Nẵng, có khả năng không đủ nhìn trước mặt Sở Văn Trung.
Dù sao Sở Văn Trung là phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô.
Còn vừa rồi Bùi Nguyên Minh hung hãn ương ngạnh, tối nay không chết cũng sẽ bị lột da!
Trên mặt rất nhiều người đều tràn ngập hưng phấn, bọn họ đều muốn xem truyện cười của Bùi Nguyên Minh.
“Tên họ Bùi kia, tao thừa nhận tao nhìn nhầm rồi”
“Anh ta có thể khiến Khổng Chí Minh quỳ xuống, quả thật có chút không thể ngờ tới, nhưng như vậy thì tính sao?”
“Chẳng lẽ anh ta còn là đối thủ của hội trưởng Sở?
“Cho dù thế nào cũng chỉ là một tên không lên được mặt bàn mà thôi!”
“Anh ta sẽ lập tức biết rõ, chênh lệch giữa mình và hội trưởng Sở lớn tới cố nào?”
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt thương hại.
Kẻ mạnh đồng tình với kẻ yếu, người không đồng tình với kẻ ngốc, là lẽ đương nhiên!
Loại bất tài vô dụng muốn lật bàn, cá mặn muốn xoay người sao? Nghĩ hay quá nhỉ?
Ở trước mặt quyền thế chân chính, người này là cái thá gì chứ?
“Ba nuôi!”
“Ông Sở”
“Hội trưởng Sởi”
Lúc này vẻ mặt Bạch Tuấn Hào ấm ức đi tới, một đám người đều bắt đầu cúi đầu khom lưng.
“Con trai ngoan, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Vậy mà phải gọi ba tới đây?”
Lúc này Sở Văn Trung để hai tay ở sau lưng đi tới.
Ông ta tới nơi này có chút chuyện, kết quả là mới xuống máy bay, Bạch Tuấn Hào đã gọi điện tới.
Đây là con trai nuôi của ông ta, tình cảm vô cùng tốt.
Bạch Tuấn Hào không nói lời vô nghĩa, sau đó chỉ về phía Bùi Nguyên Minh, nói: “Ba nuôi, là tên kia bắt nạt con! Anh ta ỷ vào mình có chút giao tình với địa đầu xà ở đây, mà bắt nạt con!”
“Ba xem, con bị đánh thành bộ dạng gì rồi!”
Sở Văn Trung thấy rõ vết thương trên mặt Bạch Tuấn Hào, lập tức thở không ra hơi.
Vẫn luôn là Bạch Tuấn Hào bắt nạt người khác, có khi nào bị người ta bắt nạt thành như vậy?
“Rầm!”
Sở Văn Trung tiến lên trước, đá bay Khổng Chí Minh quỳ trên đất đi.
Không đợi Sở Văn Trung mở miệng, mấy thuộc hạ bên cạnh ông ta xông tới, lập tức quyền đấm cước đá với Khổng Chí Minh.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền ra, lúc này Khổng Chí Minh không dám đánh trả, cũng không dám bảo người cứu anh ta ra.
Dù sao thân phận của Sở Văn Trung có thể đè chết anh tai Rất nhanh, một tay một chân lành lặn của anh ta cũng bị người ta đánh gấy, xương sườn cũng gấy vài cái, nằm trên đất không ngừng giật giật, khóe miệng trào máu.
“Dám phản bội con nuôi tôi! Đầu óc bị cháy hỏng à!”
Rõ ràng là Sở Văn Trung vô cùng bất mãn với việc Khổng Chí Minh “phản bội”, cho nên lúc này bảo người đánh nát tay chân còn lại của anh ta.
Mà đám Chu Chính Nghĩa thấy cảnh này đôi mắt tỏa sáng.
Đúng! Chính là như vậy!
Đây mới là cảm giác chúng tôi muốn!
Lúc này khóe mắt Ngô Kim Hổ giật giật, Khổng Chí Minh là người của nhà họ Khổng ở Sơn Đông, nhưng Sở Văn Trung không cho chút mặt mũi nào, quả nhiên là Long Môn trâu bò.
Trái lại Bùi Nguyên Minh không ngăn cản, tràn ngập hứng thú nhìn cảnh tượng này, dù sao cũng là chó căn chó, thú vị biết bao.
Chương 1499:
Một phút sau, Sở Văn Trung mới vẫy tay bảo thuộc hạ dừng tay, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh: “Là cậu động vào Tuấn Hào nhà tôi?”
“Đúng vậy!
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng, vẻ mặt không thèm để ý.
“Được, cậu giỏi lắm, cậu rất tốt!”
Nhìn thấy lúc này Bùi Nguyên Minh còn hung hãn như vậy, Sở Văn Trung cười mỉa một tiếng: “Cậu có biết kết cục động vào con trai tôi hay không?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ông không muốn hỏi một chút, vì sao tôi động vào con ông à?”
Không ít người nghe thấy thế cười châm chọc, lúc này còn giảng đạo lý, nói pháp luật sao?
Đầu bị nước vào à?
“Không cần hỏi, cũng không cần hỏi!”
Sở Văn Trung để hai tay ở sau lưng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh: “Tôi chỉ cần biết, cậu đánh con tôi là được!”
Bạch Tuấn Hào ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, nói: “Ba nuôi, vừa rồi anh ta còn rất cuồng vọng nói, cho dù là ba gặp anh ta, cũng phải quỳ xuống đấy!”
Đám Chu Chính Nghĩa nhao nhao phụ họa: “Không sai, anh ta nói như vậy!”
“Bảo tôi quỳ xuống sao?”
“Đúng là không biết trời cao đất rộng!”
Sở Văn Trung giận quá hóa cười.
“Tên nhóc, cậu biết phân lượng của hai chữ Long Môn không?”
“Cậu có biết Long Môn là gì không?”
“Hôm nay ông đây không động vào cậu, cậu không biết mình là mặt hàng gì!”
Bùi Nguyên Minh hỏi ngược một câu: “Nói như vậy, hội trưởng Sở không định giảng đạo lý à?”
“Đạo lý?” Sở Văn Trung liên tục cười mỉa: “Ở chỗ tôi, đạo lý chỉ to bằng nắm tay! Kẻ mạnh là đạo lý!”
“Hai chữ Long Môn, cũng tuyệt đối là chân lý!”
“Ví dụ như cậu ta, tôi đánh gãy chân tay cậu †a, cậu hỏi một chút xem, nhà họ Khổng ở Sơn Đông có dám tới chỗ tôi giảng đạo lý hay không!”
Khi nói chuyện, Sở Văn Trung chỉ Khổng Chí Minh trên đất, vô cùng hung hãn ương ngạnh, kiêu ngạo nói.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Xem ra ông thật sự chuẩn bị đụng đến tôi, không giảng đạo lý”
“Muốn giảng đạo lý cũng được thôi!”
“Quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, tự mình đánh gấy chân tay!”
“Để Tuấn Hào trừng phạt cậu, thằng bé muốn cậu làm gì, cậu phải làm thế đó!”
“Thằng bé muốn cậu làm chó, cậu phải làm chó”
“Như vậy, tôi có thể suy xét tha cho cậu một mạng!”
“Nếu không nghe lời, ngay cả người nhà, vợ con cậu tôi cũng truy cứu trách nhiệm!”
Lúc này Sở Văn Trung vô cùng hung mãnh, mỗi một câu đều mang theo khí phách khó tả.
Ở mảnh đất nhỏ như Đà Nẵng này, người ông †a sợ nhất chỉ có ba người.
Những người khác sao ông ta có thể sợ?
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, liên lụy tới người nhà sao?
Xem ra hội trưởng Sở này đã sớm quên ý định ban đầu thành lập Long Môn rồi.
“Họ Bùi, bây giờ mày biết sợ chưa?”
Nhìn thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, Bạch Tuấn Hào tiến lên trước, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Không phải vừa rồi rất hung hãn? Không phải rất trâu bò sao?”
“Sao bây giờ không nhảy nữa?”
“Sợ, vậy thì quỳ xuống cho tao!”
“Tao sẽ suy xét một chút, có nên tha cho mày hay không Đám người khác đều cười ha ha, cảm thấy Bùi Nguyên Minh đã sợ.
Nhưng mà cũng đúng, cho dù Bùi Nguyên Minh lợi hại tới mấy, anh còn dám đấu lại Sở Văn Trung sao?
Chuyện này tuyệt đối là tìm đường chết!
Nhưng ngay sau đó, một màn kinh hãi xuất hiện.
Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái!
“Bốp!”
Đầu Bạch Tuấn Hào bị Bùi Nguyên Minh đánh mạnh xuống đất, choáng váng đầu óc.
“Mày là cái thá gì?”
“Mày cũng dám bắt tao quỳ xuống sao?”
Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, đạp Bạch Tuấn Hào ngã xuống, giãm lên ngực anh ta.
“Ba nuôi!”
Toàn thân Bạch Tuấn Hào giật giật, che mặt, cho dù thế nào anh ta cũng không ngờ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh càn rỡ tới bước này.
Chương 1500:
Mọi người ngạc nhiên!
Tất cả mọi người cứng họng nhìn cảnh này, cảm thấy da đầu run lên, căn bản không có biện pháp tiếp nhận.
Sở Văn Trung ở đây, còn có nhiều thuộc hạ như thế, vậy mà Bùi Nguyên Minh còn dám động vào Bạch Tuấn Hào?
Anh sợ mình chết không đủ khó coi à?
Sở Văn Trung lại càng ngạc nhiên hơn, bởi vì theo ý ông ta, chỉ cần là người có đầu óc, lúc này sẽ nhận thua.
Bởi vì ông ta là phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, quyền cao chức trọng, hơn nữa thực lực cường đại, muôn giẫm chết một Bùi Nguyên Minh, đơn giản như giẫm chết con kiến.
Người nào cũng không nghĩ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh coi như không có sự tồn tại của ông ta, ở trước mặt mọi người tát Bạch Tuấn Hào, còn giẫm Bạch Tuấn Hào dưới chân.
Hành động này không chỉ vả mặt Sở Văn Trung, còn vả mặt Long Môn!
“Giết chết cậu ta! Giết chết tính của tôi!”
Sở Văn Trung tức giận tới mức hét to.
Vô số người nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Ba mươi sáu thuộc hạ cùng xông tới, cho dù có chút kiêng kị Bùi Nguyên Minh giâm Bạch Tuấn Hào, nhưng cũng chuẩn bị giết chết Bùi Nguyên Minh.
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh nhàn nhã lây di động ra, sau đó ấn một dãy số, mở ra.
“Tút tút…
Ở trong đêm khuya, trong bãi đỗ xe trống trải, âm thanh truyền đi rất nhanh.
“Gọi điện thoại kêu người tới? Biết sợ rồi à?”
Sở Văn Trung không ngừng cười mỉa.
“Trái lại tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là ai?
Đúng lúc một hơi giết hết!”
“Alo, ai thế?”
Một lát sau, bên kia truyền ra giọng nói già nua, nhưng không mất đi uy nghiêm.
Nghe thấy giọng nói này, Sở Văn Trung hơi sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khó mà tin.
Giọng nói này, ông ta quá quen thuộc!
Sao ông ta có thể không quen được?
Nhưng vấn đề là, sao Bùi Nguyên Minh có thể gọi được cuộc điện thoại này?
Không cho Sở Văn Trung thời gian rung động, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ông Long, là tôi, Bùi Nguyên Minh”
Người ở bên kia điện thoại sửng sốt một lát, sau đó cười nói: “Hóa ra là cậu, không biết nửa đêm rồi, cậu gọi điện cho Long Nhật Minh tôi là có chỉ thị gì?”
Long…
Long Nhật Minh! Đám thuộc hạ của Long Môn vốn đang định xông tới, lúc này đều hơi sửng sốt, chỉ trong nháy mắt biểu cảm cả đám đờ đẫn.
Bọn họ nhìn về phía Sở Văn Trung theo bản năng, không biết nên lộ ra biểu cảm gì.
Long Nhật Minh!
Long Nhật Minh môn chủ của Long Môn!
Vậy mà Bùi Nguyên Minh gọi điện thẳng cho môn chủ của Long Môn?
Lúc này, người của Long Môn cảm thấy mình sắp điên rồi!
Cả đám đều cảm thấy khó thở!
Long Nhật Minh là truyền thuyết của Long Môn, đã từng là đại trưởng lão của bộ binh, chiến lực vô song!
Mà nghe đối phương tự xưng, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc như thế, cả người Sở Văn Trung không kìm nén được run rẩy.
Long Nhật Minh!
Sao có thể là Long Nhật Minh?
“Ba nuôi! Giẫm chết anh ta đi!”
“Tên này còn gọi điện thoại! Còn gọi người sao? Hay là anh ta đang làm ra vẻ vậy!”
“Làm ra vẻ trước mặt Long Môn chúng ta!
Anh ta là cái thá gì chứ?”
“Câm miệng…”
Bỗng nhiên sắc mặt Sở Văn Trung vô cùng khó coi, tuy lúc này gương mặt ông ta trắng xanh, nhưng vẫn “bốp” một tiếng quỳ trên đất.
Giọng nói vô cùng khô khốc.
“Thuộc hạ Sở Văn Trung tham kiến môn chủ!”
Ba mươi sáu thuộc hạ vây quanh Bùi Nguyên Minh, lúc này cũng cùng quỳ xuống rồi!
“Bốp bốp bốp!”
“Thuộc hạ tham kiến môn chủ!”
Lúc này, mọi người đều sững sờ.
Quỳ!
Sở Văn Trung cũng đã quỳ xuống!
Đây là tình huống gì thế?
Bình luận facebook