Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3253-3255
Chương 3253:
“Hôm nay, tôi đưa Trịnh Khánh Vân tới nơi này là để giới thiệu cho cô ấy một người đến từ Thiên Trúc, để cô ấy quen biết với dòng họ đứng thứ ba.”
“Chuyện này cũng đã nhận được sự đồng ý của dì Thanh Linh.”
“Mà việc anh xuất hiện sẽ khiến cho người kia cảm thấy không vui.”
Giờ phút này, biểu cảm trên mặt Lý Hải Ngưng đang vô cùng khó chịu.
“Cho nên anh không cần phải tham dự buổi tiệc hôm nay”
“Tôi đưa anh ba triệu, anh tự đón xe về đi.”
“Tiền còn thừa xem như tôi tặng cho anh.”
Trong lúc nói chuyện Lý Hải Ngưng nhanh chóng lấy ra một xấp tiền ra, sau đó giơ lên rồi thả ra để tiền tung bay trong gió.
Ánh mắt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng, anh đang định lấy tiền nhét lại vào miệng người phụ nữ này.
Thế nhưng đúng lúc này, Trịnh Khánh Vân, người vừa đi vào trong đó đột nhiên quay lại đây.
“Bùi Nguyên Minh, sao anh vẫn chưa vào nữa?”
Cô ta nhanh chóng kéo tay Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên cô ta đang cảm thấy lo là Bùi Nguyên minh sẽ bỏ chạy khỏi hiện trường
Bùi Nguyên Minh nói rằng bụng không được thoải mái cho lắm vì thế không định sẽ tham dự buổi tiệc này, chuẩn bị quay về.”
Lý Hải Ngưng thấy Bùi Nguyên Minh không phản ứng, cho rằng anh đang cảm thấy sợ hãi, lúc này ánh mắt cô ta trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Sau đó, cô ta lại lấy thêm ba mươi triệu nữa đưa tới trước. Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng lên tiếng: “Ba triệu không đủ để anh ngồi xe về đúng không?”
“Ở đây có ba mươi triệu, anh mau cầm lấy đi không cần trả lại cho tôi: Hiển nhiên là Lý Hải Ngưng cho rẵng mình chỉ cần rộng rãi một chút, bỏ ra nhiều tiền hay ít tiền cũng không quan trọng, chỉ cần cái tên này cút đi là được rồi.
Lúc này, vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân lại trở nên vô cùng lo lắng: “Bùi Nguyên Minh, anh cảm thấy không thoải mái sao?”
“Nếu không thì tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?”
“Nhìn thấy em thì sự không thoải mái ban nãy đã tốt hơn rồi.”
“Em chính là thần dược”
Bùi Nguyên Minh cười híp mắt, chẳng xem Lý Hải Ngưng ra gì.
“Chúng ra mau vào trong thôi.”
“Mấy ngày nay anh chẳng ăn được bữa cơm nào tử tế, chắc chẩn rằng tối nay sẽ ăn một bữa thỏa thích”
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng cầm tay Trịnh Khánh Vân, sau đó dẫn cô ta bước vào câu lạc bộ.
Vẻ mặt nhỏ nhắn của Trịnh Khánh Vân hơi đỏ lên, thế nhưng cô ta cũng không từ chối mà còn nắm chặc lấy tay Bùi Nguyên Minh.
Động tác này của hai người họ rơi vào mắt của Lý Hải Ngưng, cảnh tượng này khiến cô ta cảm thấy giận tới mức run người, suýt nữa đã hộc cả máu.
“Khốn kiếp. Đã nể mặt anh như thế mà anh còn không biết xấu hổ, cho anh cơ hội anh lại không biết nắm bắt.”
“Lát nữa nếu cậu Huỳnh nổi giận thì anh sẽ nhanh chóng biết được hậu quả.”
Lý Hải Ngưng nghiến răng nghiến lợi, tưởng tượng ra dáng vẻ Bùi Nguyên Minh bị người khác dạy dỗ, sau đó cô ta hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đi vào câu lạc bộ.
Đoàn người nhanh chóng đi tới một căn phòng nằm cuối cùng trong câu lạc bộ tư nhân này.
Căn phòng đó được đặt tên là bên ngoài Giang Nam, khắp nơi được thiết kế có xuất hiện mấy dòng nước chảy, trông vô cùng xa hoa.
Lúc này, bên trong có khoảng mười mấy nam nữ đang tụ họp bên trong.
Những bộ quần áo mà lúc này họ mặc trên người trông vô cùng sang trọng, tràn đây năng lượng. Có mấy cậu thanh niên đeo vàng bạc đỏ cả tay để nói lên rằng địa vị và tài sản mà họ sở hữu không hề tâm thường.
Thấy Lý Hải Ngưng đã đưa người tới, mấy người bọn họ theo bản năng đưa mắt nhìn sang bên này.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của mấy tên biến thái kia nhanh chóng sáng lên.
Hiến nhiên trái ngược với màu da màu lúa mạch thì phụ nữ của Thiên Trúc sinh ra là để phục vụ cho đàn ông.
Vì thế một người phụ nữ Đại Hạ trong sáng, sạch sẽ như Trịnh Khánh Vân có sức dụ dỗ vô cùng lớn.
“Hải Ngưng, sao bây giờ cô mới tới?”
Một người đàn ông trông có vẻ hơi béo cười một tiếng, nhanh chóng đi tới ôm Lý Hải Ngưng một cái.
Người thanh niên này có tướng mạo đẹp trai, dáng người cao lớn, quần áo trên người đều đến từ những nhãn hiệu nổi tiếng, Thế nhưng cũng không biết vì sao anh ta lại đeo một sợi dây chuyền bằng vàng vô cùng to, giống như sợ người khác không biết mình là nhà giàu mới nổi vậy.
“Anh Huỳnh, thật ngại quá, trên đường đụng phải một tên không có mắt vì thế mới trễ nãi như thế”
Chương 3254:
Lúc này, Lý Hải Ngưng nở một nụ cười tự nhiên, tựa như chỉ mong có thể năm trên người đối phương ngay lúc này.
“Làm chậm trễ thời gian của anh Huỳnh, làm anh cảm thấy mất vui, thật sự xin lỗi anh Huỳnh.”
“Ha ha ha, cô đang nói gì thế này?”
“Cô có thể xuất hiện ở đây thì đã là vinh hạnh của tôi rồi.”
“Còn nói tới việc chậm hay không chậm làm gì cơ chứ?”
Lúc này, trong tay Huỳnh Mã Khắc cầm một ly rượu vang, sau khi anh ta uống một ngụm thì ánh mắt nhanh chóng rơi xuống trên người Trịnh Khánh Vân: “Người này chính là Trịnh Khánh Vân, cô chủ nhà họ Trịnh mà cô đã nói với tôi đúng không?”
“Đúng rồi, đây chính là cô Trịnh.”
Lý Hải Ngưng cười: “Đây chính là Trịnh Khánh Vân, con gái của nhà họ Trịnh, một gia tộc cao cấp nhất ở Đại Hạ.”
“Cô Trịnh đây ngoài việc là một cô gái nổi tiếng trên mạng ra thì còn là một sinh viên đại học, trông cô ấy non nớt như một từ giấy trắng vậy đó.”
“Tối nay anh Huỳnh đúng là có phúc đó.”
“Hóa ra là thế, cô Trịnh, chào, chào cô.”
Khóe miệng Huỳnh Mã Khắc hiện lên nụ cười, anh ta nhanh chóng đưa tay phải ra, để lộ dáng vẻ nhất định phải có được: “Tôi tên là Huỳnh Mã Khắc, là gia tộc đứng thứ ba ở nước Thiên Trúc.”
“Cô Trịnh có thể sẽ không hiểu nhiều về chế độ họ ở nước Thiên Trúc của chúng tôi, thế nhưng bây giờ tôi sẽ giải thích đơn giản một chút. Người của gia tộc đứng thứ ba chúng tôi, trời sinh đã là một thương nhân, gia đình giàu có, nói như thế cô đã hiểu được chưa?”
“Hy vọng sau này sẽ được cô Trịnh quan tâm nhiều hơn.”
Khi Huỳnh Mã Khắc đưa tay ra, nụ cười trên mặt anh ta vô cùng rực rõ, ánh mắt nóng bỏng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Kiếu phụ nữ vừa đẹp, vừa trong sáng, lại còn sạch sẽ như Trịnh Khánh Vân đây dường như không thể tìm được ở nước Thiên Trúc.
Cho dù có thì cũng đến từ những gia tộc đứng thứ nhất hoặc thứ hai mà thôi.
Vì thế Huỳnh Mã Khắc không có tư cách tiếp xúc với những người như thế.
Cho nên vào giờ phút này, những suy nghĩ xấu xa trong đầu Huỳnh Mã Khắc không có cách nào khống chế nổi.
“Thậm chí anh ta còn có suy nghĩ muốn giày vò Trinh Khánh Vân ngay lúc này.
Phạm Mục Cương sắp xếp bữa tiệc tối nay, anh ta cảm thấy vô cùng hài lòng với món quà này.
“Chào anh Huỳnh”
Lúc này, Trịnh Khánh Vân không đưa tay ra như những gì Huỳnh.
Mã Khắc tưởng tượng, cô ta chỉ nở mụ cười, sau đó nằm lấy cánh tay Bùi Nguyên Minh, nói: “Rất hân hạnh được quen biết anh Huỳnh”
“Tôi giới thiệu một chút, người này chính là bạn trai tôi, Bùi Nguyên Minh”
Đương nhiên là Trịnh Khánh Vân cũng không ngốc, cô ta đã lăn lộn trong xã hội này lâu như thế, vì thế sớm biết cách bảo vệ bản thân mình.
Cho nên cô ta dứt khoát dùng Bùi Nguyên Minh làm bia đỡ đạn cho mình.
“Bùi Nguyên Minh sao?”
Ánh mắt Huỳnh Mã Khắc chợt lóe lên, dường như anh ta cảm thấy có chút ấn tượng với tên gọi này, sau đó anh ta lại lạnh lùng nói: “Bạn trai sao?”
“Anh Huỳnh, cô Trịnh chỉ đang nói đùa với anh mà thôi.”
Lý Hải Ngưng cười một tiếng, nhanh chóng vạch trần Trịnh Khánh Vân.
“Bùi Nguyên Minh chính là anh rể trước đây của Trịnh Khánh Vân, tối nay Trịnh Khánh Vân mời anh ta tới đây là để làm bia đỡ đạn mà thôi.”
“Dù sao thì một người phụ nữ ưu tú như Trịnh Khánh Vân sao có thể để ý tới một tên vô dụng, ở rể, một người yếu ớt như thế được chứ?”
Gà rừng thì mãi mãi chẳng bao giờ có cơ hội để có thể trở thành phượng hoàng. Thế mà cái tên họ Bùi này vẫn muốn tham dự buổi tiệc như thế này sao?
Anh có tư cách à?
Chương 3255:
“ðm “Anh rể trước sao?”
“Bia đỡ đạn à?”
“Thì ra là như vậy, rất thú vị nha”
Lúc này Huỳnh Mã Khắc mới chợt nhận ra, sau đó híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói với vẻ mặt khinh thường: “Anh rể trước, nhiều khi làm người lúc làm việc phải mang theo não nha”
“Mấy người Đại Hạ các anh có một câu nói chính là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”
“Một người như anh chắc là đã hiểu rõ đạo lý nà) “Cho nên cậu chủ đây khuyên anh một câu, không có việc gì thì đừng có tùy tiện đứng ra.”
“Nếu không, một khi loại người cấp thấp như anh trêu chọc phải phiền phức, sẽ rất dễ dàng chết không toàn thây đấy”
Những lời nói của Huỳnh Mã Khảc rất lãnh đạm, nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo cảm giác đe dọa.
Bởi vì lúc này Trịnh Khánh Vân đang kéo cánh tay của Bùi Nguyên Minh, cả người gần như dính chặt vào người Bùi Nguyên Minh, điều này khiến cho sự ghen ty trong lòng anh ta không ngừng dâng lên.
Lúc này Trịnh Khánh Vân vội vàng mở miệng nhỏ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh thật sự là bạn trai của tôi”
“Các người không cần phải nói nhảm nữa”
Tất cả những người có mặt ở đó đều phá lên cười.
Một người là cô chủ xuất thân giàu có, một người lại là kẻ đi ở rể ăn cơm mềm.
Dù có nhìn như thế nào thì cũng thấy hai người họ không phải là người ở cùng một thế giới, Trịnh Khánh Vân lại còn nói bọn họ có quan hệ với nhau.
€ó ai mà tin được chứ?
“Khánh Vân, đừng có đùa giỡn thấp kém như vậy” Huỳnh Mã Khắc chế nhạo cười một tiếng.
“Tại sao cô lại có thể tự hạ thấp thân phận của bản thân để ở cùng với loại người này?”
“Con cóc làm sao có thể ăn thịt thiên nga được, mọi người nói có đúng không?”
Nghe những lời của Huỳnh Mã Khắc, mọi người có mặt ở đó lại phá lên cười.
Đầu năm nay, tùy tiện cũng có thể nhảy ra một con cóc muốn ăn thịt thiên nga sao?
Suy nghĩ viển vông.
“Chụt”
Tiếng cười vẫn còn chưa dứt, Bùi Nguyên Minh đã ôm lấy vòng eo của Trịnh Khánh Vân, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một cái, âm thanh thanh thúy vang vọng.
“Xem ra cóc ăn thịt thiên nga cũng không phải là khó lắm nhỉ?”
Bùi Nguyên Minh cười như không cười lên tiếng, nhưng lại làm cho.
bầu không khí ở đó bỗng nhiên trầm xuống.
Đồ khốn kiếp.
Giờ phút này, Huỳnh Mã Khắc tức giận đến mức khó có thể khống chế được, suýt chút nữa đã phun ra máu luôn rồi.
Trịnh Khánh Vân là người phụ nữ mà anh ta coi trọng, vậy mà giờ phút này Bùi Nguyên Minh lại trực tiếp hôn cô ta một cái ngay trước mặt anh ta.
Cảnh tượng này giống như thể chiếc bánh mà mình đang thích bị một con chó gặm lấy vậy.
Điều này khiến cho Huỳnh Mã Khắc vô cùng tức giận, sát khí trong mắt hầu như không hề che giấu một chút nào.
Huỳnh Mã Khắc là ai?
Là một thành viên của gia tộc lớn thứ ba ở Thiên Trúc.
Gia tộc đang kinh doanh mô phỏng các loại thuốc, mà anh ta cũng bái một vị đại sư ở Thiên Trúc làm thầy, đi theo học tập thuật Yoga Thiên Trúc.
Tuy chỉ là gia tộc đứng thứ ba, nhưng cũng được coi là người có quyền cao chức trọng.
Ngoại trừ những cô gái của gia tộc đứng thứ nhất, thứ hai ra thì không có người phụ nữ nào mà anh ta không thể chiếm được.
Ngay cả một vài ngôi sao nữ ở Thiên Trúc cũng đã bị anh ta chơi không ít.
Sau khi đi theo Phạm Mục Cương đến Vũ Thành giành chính quyền, anh ta lại càng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Nhưng mà không ngờ, hôm nay anh ta lại thật sự chịu thua thiệt trước một tên ở rễ Bị một tên ở rể khiêu khích làm mất mặt trước mặt mọi người sao?
Từ khi nào mà một con giun dế cũng xứng làm châu chấu đá xe rồi?
Không biết sống chết mà.
Lý Hải Ngưng cũng vô cùng tức giận.
Cô ta biết Bùi Nguyên Minh là bia đỡ đạn, nhưng cô ta không ngờ bia đỡ đạn này lại can đảm đến mức dám hôn Trịnh Khánh Vân một cái.
Quả đúng là chuyện này có thể nhịn thì còn có chuyện gì không thể nhịn được nữa.
Mà khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Khánh Vân cũng đỏ ửng, hiển nhiên cô ta không ngờ được Bùi Nguyên Minh lại làm đến mức này.
Chỉ là cô ta cảm thấy trong lòng có chút không rõ ràng, khiến cô ta có chút bối r “Bây giờ các người đã tin rằng Trịnh Khánh Vân chính là người phụ nữ của tôi chưa?”
“Hơn nữa, tôi ly hôn với chị gái của cô ấy cũng là vì tốt cho tôi và cô ấy”
“Hôm nay, tôi đưa Trịnh Khánh Vân tới nơi này là để giới thiệu cho cô ấy một người đến từ Thiên Trúc, để cô ấy quen biết với dòng họ đứng thứ ba.”
“Chuyện này cũng đã nhận được sự đồng ý của dì Thanh Linh.”
“Mà việc anh xuất hiện sẽ khiến cho người kia cảm thấy không vui.”
Giờ phút này, biểu cảm trên mặt Lý Hải Ngưng đang vô cùng khó chịu.
“Cho nên anh không cần phải tham dự buổi tiệc hôm nay”
“Tôi đưa anh ba triệu, anh tự đón xe về đi.”
“Tiền còn thừa xem như tôi tặng cho anh.”
Trong lúc nói chuyện Lý Hải Ngưng nhanh chóng lấy ra một xấp tiền ra, sau đó giơ lên rồi thả ra để tiền tung bay trong gió.
Ánh mắt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng, anh đang định lấy tiền nhét lại vào miệng người phụ nữ này.
Thế nhưng đúng lúc này, Trịnh Khánh Vân, người vừa đi vào trong đó đột nhiên quay lại đây.
“Bùi Nguyên Minh, sao anh vẫn chưa vào nữa?”
Cô ta nhanh chóng kéo tay Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên cô ta đang cảm thấy lo là Bùi Nguyên minh sẽ bỏ chạy khỏi hiện trường
Bùi Nguyên Minh nói rằng bụng không được thoải mái cho lắm vì thế không định sẽ tham dự buổi tiệc này, chuẩn bị quay về.”
Lý Hải Ngưng thấy Bùi Nguyên Minh không phản ứng, cho rằng anh đang cảm thấy sợ hãi, lúc này ánh mắt cô ta trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Sau đó, cô ta lại lấy thêm ba mươi triệu nữa đưa tới trước. Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng lên tiếng: “Ba triệu không đủ để anh ngồi xe về đúng không?”
“Ở đây có ba mươi triệu, anh mau cầm lấy đi không cần trả lại cho tôi: Hiển nhiên là Lý Hải Ngưng cho rẵng mình chỉ cần rộng rãi một chút, bỏ ra nhiều tiền hay ít tiền cũng không quan trọng, chỉ cần cái tên này cút đi là được rồi.
Lúc này, vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân lại trở nên vô cùng lo lắng: “Bùi Nguyên Minh, anh cảm thấy không thoải mái sao?”
“Nếu không thì tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?”
“Nhìn thấy em thì sự không thoải mái ban nãy đã tốt hơn rồi.”
“Em chính là thần dược”
Bùi Nguyên Minh cười híp mắt, chẳng xem Lý Hải Ngưng ra gì.
“Chúng ra mau vào trong thôi.”
“Mấy ngày nay anh chẳng ăn được bữa cơm nào tử tế, chắc chẩn rằng tối nay sẽ ăn một bữa thỏa thích”
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng cầm tay Trịnh Khánh Vân, sau đó dẫn cô ta bước vào câu lạc bộ.
Vẻ mặt nhỏ nhắn của Trịnh Khánh Vân hơi đỏ lên, thế nhưng cô ta cũng không từ chối mà còn nắm chặc lấy tay Bùi Nguyên Minh.
Động tác này của hai người họ rơi vào mắt của Lý Hải Ngưng, cảnh tượng này khiến cô ta cảm thấy giận tới mức run người, suýt nữa đã hộc cả máu.
“Khốn kiếp. Đã nể mặt anh như thế mà anh còn không biết xấu hổ, cho anh cơ hội anh lại không biết nắm bắt.”
“Lát nữa nếu cậu Huỳnh nổi giận thì anh sẽ nhanh chóng biết được hậu quả.”
Lý Hải Ngưng nghiến răng nghiến lợi, tưởng tượng ra dáng vẻ Bùi Nguyên Minh bị người khác dạy dỗ, sau đó cô ta hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đi vào câu lạc bộ.
Đoàn người nhanh chóng đi tới một căn phòng nằm cuối cùng trong câu lạc bộ tư nhân này.
Căn phòng đó được đặt tên là bên ngoài Giang Nam, khắp nơi được thiết kế có xuất hiện mấy dòng nước chảy, trông vô cùng xa hoa.
Lúc này, bên trong có khoảng mười mấy nam nữ đang tụ họp bên trong.
Những bộ quần áo mà lúc này họ mặc trên người trông vô cùng sang trọng, tràn đây năng lượng. Có mấy cậu thanh niên đeo vàng bạc đỏ cả tay để nói lên rằng địa vị và tài sản mà họ sở hữu không hề tâm thường.
Thấy Lý Hải Ngưng đã đưa người tới, mấy người bọn họ theo bản năng đưa mắt nhìn sang bên này.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của mấy tên biến thái kia nhanh chóng sáng lên.
Hiến nhiên trái ngược với màu da màu lúa mạch thì phụ nữ của Thiên Trúc sinh ra là để phục vụ cho đàn ông.
Vì thế một người phụ nữ Đại Hạ trong sáng, sạch sẽ như Trịnh Khánh Vân có sức dụ dỗ vô cùng lớn.
“Hải Ngưng, sao bây giờ cô mới tới?”
Một người đàn ông trông có vẻ hơi béo cười một tiếng, nhanh chóng đi tới ôm Lý Hải Ngưng một cái.
Người thanh niên này có tướng mạo đẹp trai, dáng người cao lớn, quần áo trên người đều đến từ những nhãn hiệu nổi tiếng, Thế nhưng cũng không biết vì sao anh ta lại đeo một sợi dây chuyền bằng vàng vô cùng to, giống như sợ người khác không biết mình là nhà giàu mới nổi vậy.
“Anh Huỳnh, thật ngại quá, trên đường đụng phải một tên không có mắt vì thế mới trễ nãi như thế”
Chương 3254:
Lúc này, Lý Hải Ngưng nở một nụ cười tự nhiên, tựa như chỉ mong có thể năm trên người đối phương ngay lúc này.
“Làm chậm trễ thời gian của anh Huỳnh, làm anh cảm thấy mất vui, thật sự xin lỗi anh Huỳnh.”
“Ha ha ha, cô đang nói gì thế này?”
“Cô có thể xuất hiện ở đây thì đã là vinh hạnh của tôi rồi.”
“Còn nói tới việc chậm hay không chậm làm gì cơ chứ?”
Lúc này, trong tay Huỳnh Mã Khắc cầm một ly rượu vang, sau khi anh ta uống một ngụm thì ánh mắt nhanh chóng rơi xuống trên người Trịnh Khánh Vân: “Người này chính là Trịnh Khánh Vân, cô chủ nhà họ Trịnh mà cô đã nói với tôi đúng không?”
“Đúng rồi, đây chính là cô Trịnh.”
Lý Hải Ngưng cười: “Đây chính là Trịnh Khánh Vân, con gái của nhà họ Trịnh, một gia tộc cao cấp nhất ở Đại Hạ.”
“Cô Trịnh đây ngoài việc là một cô gái nổi tiếng trên mạng ra thì còn là một sinh viên đại học, trông cô ấy non nớt như một từ giấy trắng vậy đó.”
“Tối nay anh Huỳnh đúng là có phúc đó.”
“Hóa ra là thế, cô Trịnh, chào, chào cô.”
Khóe miệng Huỳnh Mã Khắc hiện lên nụ cười, anh ta nhanh chóng đưa tay phải ra, để lộ dáng vẻ nhất định phải có được: “Tôi tên là Huỳnh Mã Khắc, là gia tộc đứng thứ ba ở nước Thiên Trúc.”
“Cô Trịnh có thể sẽ không hiểu nhiều về chế độ họ ở nước Thiên Trúc của chúng tôi, thế nhưng bây giờ tôi sẽ giải thích đơn giản một chút. Người của gia tộc đứng thứ ba chúng tôi, trời sinh đã là một thương nhân, gia đình giàu có, nói như thế cô đã hiểu được chưa?”
“Hy vọng sau này sẽ được cô Trịnh quan tâm nhiều hơn.”
Khi Huỳnh Mã Khắc đưa tay ra, nụ cười trên mặt anh ta vô cùng rực rõ, ánh mắt nóng bỏng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Kiếu phụ nữ vừa đẹp, vừa trong sáng, lại còn sạch sẽ như Trịnh Khánh Vân đây dường như không thể tìm được ở nước Thiên Trúc.
Cho dù có thì cũng đến từ những gia tộc đứng thứ nhất hoặc thứ hai mà thôi.
Vì thế Huỳnh Mã Khắc không có tư cách tiếp xúc với những người như thế.
Cho nên vào giờ phút này, những suy nghĩ xấu xa trong đầu Huỳnh Mã Khắc không có cách nào khống chế nổi.
“Thậm chí anh ta còn có suy nghĩ muốn giày vò Trinh Khánh Vân ngay lúc này.
Phạm Mục Cương sắp xếp bữa tiệc tối nay, anh ta cảm thấy vô cùng hài lòng với món quà này.
“Chào anh Huỳnh”
Lúc này, Trịnh Khánh Vân không đưa tay ra như những gì Huỳnh.
Mã Khắc tưởng tượng, cô ta chỉ nở mụ cười, sau đó nằm lấy cánh tay Bùi Nguyên Minh, nói: “Rất hân hạnh được quen biết anh Huỳnh”
“Tôi giới thiệu một chút, người này chính là bạn trai tôi, Bùi Nguyên Minh”
Đương nhiên là Trịnh Khánh Vân cũng không ngốc, cô ta đã lăn lộn trong xã hội này lâu như thế, vì thế sớm biết cách bảo vệ bản thân mình.
Cho nên cô ta dứt khoát dùng Bùi Nguyên Minh làm bia đỡ đạn cho mình.
“Bùi Nguyên Minh sao?”
Ánh mắt Huỳnh Mã Khắc chợt lóe lên, dường như anh ta cảm thấy có chút ấn tượng với tên gọi này, sau đó anh ta lại lạnh lùng nói: “Bạn trai sao?”
“Anh Huỳnh, cô Trịnh chỉ đang nói đùa với anh mà thôi.”
Lý Hải Ngưng cười một tiếng, nhanh chóng vạch trần Trịnh Khánh Vân.
“Bùi Nguyên Minh chính là anh rể trước đây của Trịnh Khánh Vân, tối nay Trịnh Khánh Vân mời anh ta tới đây là để làm bia đỡ đạn mà thôi.”
“Dù sao thì một người phụ nữ ưu tú như Trịnh Khánh Vân sao có thể để ý tới một tên vô dụng, ở rể, một người yếu ớt như thế được chứ?”
Gà rừng thì mãi mãi chẳng bao giờ có cơ hội để có thể trở thành phượng hoàng. Thế mà cái tên họ Bùi này vẫn muốn tham dự buổi tiệc như thế này sao?
Anh có tư cách à?
Chương 3255:
“ðm “Anh rể trước sao?”
“Bia đỡ đạn à?”
“Thì ra là như vậy, rất thú vị nha”
Lúc này Huỳnh Mã Khắc mới chợt nhận ra, sau đó híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói với vẻ mặt khinh thường: “Anh rể trước, nhiều khi làm người lúc làm việc phải mang theo não nha”
“Mấy người Đại Hạ các anh có một câu nói chính là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”
“Một người như anh chắc là đã hiểu rõ đạo lý nà) “Cho nên cậu chủ đây khuyên anh một câu, không có việc gì thì đừng có tùy tiện đứng ra.”
“Nếu không, một khi loại người cấp thấp như anh trêu chọc phải phiền phức, sẽ rất dễ dàng chết không toàn thây đấy”
Những lời nói của Huỳnh Mã Khảc rất lãnh đạm, nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo cảm giác đe dọa.
Bởi vì lúc này Trịnh Khánh Vân đang kéo cánh tay của Bùi Nguyên Minh, cả người gần như dính chặt vào người Bùi Nguyên Minh, điều này khiến cho sự ghen ty trong lòng anh ta không ngừng dâng lên.
Lúc này Trịnh Khánh Vân vội vàng mở miệng nhỏ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh thật sự là bạn trai của tôi”
“Các người không cần phải nói nhảm nữa”
Tất cả những người có mặt ở đó đều phá lên cười.
Một người là cô chủ xuất thân giàu có, một người lại là kẻ đi ở rể ăn cơm mềm.
Dù có nhìn như thế nào thì cũng thấy hai người họ không phải là người ở cùng một thế giới, Trịnh Khánh Vân lại còn nói bọn họ có quan hệ với nhau.
€ó ai mà tin được chứ?
“Khánh Vân, đừng có đùa giỡn thấp kém như vậy” Huỳnh Mã Khắc chế nhạo cười một tiếng.
“Tại sao cô lại có thể tự hạ thấp thân phận của bản thân để ở cùng với loại người này?”
“Con cóc làm sao có thể ăn thịt thiên nga được, mọi người nói có đúng không?”
Nghe những lời của Huỳnh Mã Khắc, mọi người có mặt ở đó lại phá lên cười.
Đầu năm nay, tùy tiện cũng có thể nhảy ra một con cóc muốn ăn thịt thiên nga sao?
Suy nghĩ viển vông.
“Chụt”
Tiếng cười vẫn còn chưa dứt, Bùi Nguyên Minh đã ôm lấy vòng eo của Trịnh Khánh Vân, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một cái, âm thanh thanh thúy vang vọng.
“Xem ra cóc ăn thịt thiên nga cũng không phải là khó lắm nhỉ?”
Bùi Nguyên Minh cười như không cười lên tiếng, nhưng lại làm cho.
bầu không khí ở đó bỗng nhiên trầm xuống.
Đồ khốn kiếp.
Giờ phút này, Huỳnh Mã Khắc tức giận đến mức khó có thể khống chế được, suýt chút nữa đã phun ra máu luôn rồi.
Trịnh Khánh Vân là người phụ nữ mà anh ta coi trọng, vậy mà giờ phút này Bùi Nguyên Minh lại trực tiếp hôn cô ta một cái ngay trước mặt anh ta.
Cảnh tượng này giống như thể chiếc bánh mà mình đang thích bị một con chó gặm lấy vậy.
Điều này khiến cho Huỳnh Mã Khắc vô cùng tức giận, sát khí trong mắt hầu như không hề che giấu một chút nào.
Huỳnh Mã Khắc là ai?
Là một thành viên của gia tộc lớn thứ ba ở Thiên Trúc.
Gia tộc đang kinh doanh mô phỏng các loại thuốc, mà anh ta cũng bái một vị đại sư ở Thiên Trúc làm thầy, đi theo học tập thuật Yoga Thiên Trúc.
Tuy chỉ là gia tộc đứng thứ ba, nhưng cũng được coi là người có quyền cao chức trọng.
Ngoại trừ những cô gái của gia tộc đứng thứ nhất, thứ hai ra thì không có người phụ nữ nào mà anh ta không thể chiếm được.
Ngay cả một vài ngôi sao nữ ở Thiên Trúc cũng đã bị anh ta chơi không ít.
Sau khi đi theo Phạm Mục Cương đến Vũ Thành giành chính quyền, anh ta lại càng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Nhưng mà không ngờ, hôm nay anh ta lại thật sự chịu thua thiệt trước một tên ở rễ Bị một tên ở rể khiêu khích làm mất mặt trước mặt mọi người sao?
Từ khi nào mà một con giun dế cũng xứng làm châu chấu đá xe rồi?
Không biết sống chết mà.
Lý Hải Ngưng cũng vô cùng tức giận.
Cô ta biết Bùi Nguyên Minh là bia đỡ đạn, nhưng cô ta không ngờ bia đỡ đạn này lại can đảm đến mức dám hôn Trịnh Khánh Vân một cái.
Quả đúng là chuyện này có thể nhịn thì còn có chuyện gì không thể nhịn được nữa.
Mà khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Khánh Vân cũng đỏ ửng, hiển nhiên cô ta không ngờ được Bùi Nguyên Minh lại làm đến mức này.
Chỉ là cô ta cảm thấy trong lòng có chút không rõ ràng, khiến cô ta có chút bối r “Bây giờ các người đã tin rằng Trịnh Khánh Vân chính là người phụ nữ của tôi chưa?”
“Hơn nữa, tôi ly hôn với chị gái của cô ấy cũng là vì tốt cho tôi và cô ấy”
Bình luận facebook