Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3256-3258
Chương 3256:
Nghe những lời Bùi Nguyên Minh nói, một đám nam nữ mặc quần áo đắt tiền đều có biểu hiện khó tin.
Bọn họ không dám tin một người phụ nữ ưu tú như Trịnh Khánh Vân lại có mối quan hệ với một người đàn ông phế vật như Bùi Nguyên Minh.
Như để chứng minh tính xác thực cho những gì mình nói, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Tôi biết cậu Huỳnh Mã Khắc sẽ không tin những lời tôi nói, nếu đã như vậy, tôi sẽ đi sâu hơn để chứng minh”
Trong khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Trịnh Khánh Vân, sau đó lại hôn tiếp một lần nữa.
Tuy nhiên, anh không thực sự hôn môi của Trịnh Khánh Vân mà là dùng phương pháp lấy góc trong quay phim.
Người bên ngoài nhìn vào thì thấy có vẻ cả hai đang tiếp xúc thân mật, nhưng thực chất hai người chỉ là mặt chạm mặt một chút mà thôi.
Nhưng dù là như vậy thì cảnh tượng này vẫn có thể gọi là kinh thiên động địa.
Trịnh Khánh Vân cảm thấy mình sắp ngất đi rồi.
Nếu như để cho mẹ và chị gái biết được cảnh tượng này, sợ rằng dù cô ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Cô ta hiểu quá rõ tính cách của Thanh Linh.
Thanh Linh sẽ không bao giờ cho phép, đứa con gái nhỏ của bà ta có mối quan hệ với một người mà bà ta luôn xem là khốn nạn như Bùi Nguyên Minh.
Hơn nữa mối quan hệ này còn hơi vững.
“Tên khốn kiếp, anh ngông cuồng quá rồi đấy”
Lúc này, một thanh niên Thiên Trúc cắt tóc đầu đinh, dáng vẻ như lưu manh tiến lên một bước, khi nhìn chảm chằm Bùi Nguyên Minh, trong mắt anh ta hiện lên một tia lạnh lếo.
“Đám người Đại Hạ các anh ở Thiên Trúc của chúng tôi, nhiều nhất cũng chỉ là đẳng cấp thứ tư”
“Người thuộc đẳng cấp thứ tư như anh lại dám cướp một người phụ nữ với anh Huỳnh Mã Khắc thuộc đẳng cấp thứ ba sao?”
“Đầu óc của anh có bị hỏng hay không hả?”
“Hơn nữa, một người phụ nữ xinh đẹp như cô Trịnh chỉ xứng với một người đàn ông có đẳng cấp cao”
“Anh có tư cách gì? Anh xứng sao? Anh có thể nuôi nổi sao? Anh có thể giữ được sao?”
Những người đàn ông và phụ nữ có mặt ở đó đều gật đầu theo.
Điều kiện quốc gia của Thiên Trúc khác với điều kiện của Đại Hạ.
Phụ nữ Đại Hạ đã có thể tự lập từ lâu Nhưng phụ nữ ở Thiên Trúc, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, từ trước đến nay luôn là món đồ lệ thuộc, là đồ chơi của những người quyền quý, có đẳng cấp cao.
Người thuộc cấp thấp không đủ tư cách đạt được, cho dù có đạt được tạm thời thì cũng sẽ vì những người phụ nữ này mà mất mạng.
Vì vậy, người thanh niên đến từ Thiên Trúc này mới nói những lời như vậy.
Bùi Nguyên Minh nở một nụ cười từ chối cho ý kiến: “Bên phía Đại Hạ của chúng tôi không chú trọng nhiều như Thiên Trúc của các anh”
“Chúng tôi luôn chú trọng đến quyền tự do yêu đương và tự do kết hôn”.
“Có thể xứng với Trịnh Khánh Vân hay không”
“Có thể nuôi nổi Trịnh Khánh Vân hay không”
“Có thể giữ được Trịnh Khánh Vân hay không”
“Tất cả đều là việc riêng của tôi, có liên quan gì đến anh không?”
Lý Hải Ngưng cười lạnh một tiếng, nói: “Ai nói không liên quan gì đến chúng tôi?”
“Trịnh Khánh Vân là người bạn tốt mà tôi mới quen, là chị em tốt của tôi”
“Làm sao tôi có thể đứng nhìn cô ấy nhảy vào hố lửa của người anh rể trước là anh?”
“Là do da mặt anh quá dày nên mới muốn để cô ấy chịu đựng gian khổ cùng với anh. Nhưng đã bao giờ anh hỏi ý kiến của cô ấy chưa?”
“Cô ấy có bãng lòng không?”
“Hơn nữa, cho dù là cô ấy nguyện ý”
“Cũng là do cô ấy không hiểu chuyện, thân là đàn ông, chẳng lẽ anh cũng không hiểu chuyện hay sao?”
Lý Hải Ngưng khit mũi coi thường Bùi Nguyên Minh.
Chỉ là một tên ở rế tâm thường, đừng nói đến cuộc sống giàu có của Trịnh Khánh Vân. Với tình hình hiện tại của Bùi Nguyên Minh, việc có thể cho Trịnh Khánh Vân sống trong một căn nhà thương mại lớn một chút, mỗi bữa đều được ăn ngon một chút, đi du lịch mỗi năm một lần cũng là cả một vấn đề.
Đẳng này, tên khốn này lại còn không biết xấu hổ nói đến tự do yêu đương?
Còn không biết xấu hổ mà nhắc đến tự do kết hôn?
Trịnh Khánh Vân ở bên cạnh yếu ớt nói: “Tôi không cần người nuôi”
Ngụ ý chính là cô ta không ngại chuyện này, cô ta còn có thể nuôi Bùi Nguyên Minh.
Nhưng câu nói này lọt vào tai những người không hiểu tính cách của Trịnh Khánh Vân, lại lập tức bùng lên một tràng châm chọc.
Chương 3257:
“Tên nhóc này, anh có nghe thấy không hả? Cô Trịnh không cân anh nuôi”
“Anh hãy nghe kỹ cho tôi, tôi là người thuộc gia tộc đứng thứ ba ở nước Thiên Trúc, tuy không tính là quyền cao chức trọng, nhưng tài sản trong nhà cũng có mười mấy tỷ”
“Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy một người như tôi không thể nuôi nổi cô Trịnh”
Nhìn thấy dáng vẻ tự cho mình là đúng của Bùi Nguyên Minh, thanh niên tóc đầu đinh đến từ Thiên Trúc dùng giọng điệu quái lạ nói.
“Nếu anh đã ăn to nói lớn như vậy, chắc hẳn tài sản của anh cũng có đến mấy chục tỷ phải không?”
“Không biết là anh đến từ gia tộc nào trong số mười gia tộc hàng đầu ở Đại Hạ? Là nhà nào trong năm môn phiệt lớn?”
“Mau nói cho tôi biết, để cho tôi sợ hãi một chút, như vậy tôi mới không có đủ tư cách chia rẽ đôi uyên ương”
Những người ngồi xung quanh tràn đầy mỉa mai.
Rõ ràng là mọi người đều nghe hiểu, thanh niên tóc đầu đinh này đang chế nhạo Bùi Nguyên Minh.
Nhưng cũng đúng thôi, tên đi ở rể làm sao có thể có mấy chục tỷ được.
Nếu như thật sự giàu có như vậy, thế thì cần gì phải đến ở rể.
Nếu thực sự giàu có như vậy, sẽ bị người ta đuổi ra khỏi nhà hay sao?
“Mấy chục tỷ?”
Nghe đến con số này, Bùi Nguyên Minh khế cau mày nói: “Nói thật, tôi cũng không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền”
“Tôi không có hứng thú đối với tiền bạc”
“Đối với tôi mà nói, tiền chỉ là những con số mà thôi”
“Khoảng thời gian mà tôi vui vẻ nhất, chính là lúc mà tôi có thể kiếm được mấy chục nghìn tiền công mỗi ngày”
“Không có hứng thú với tiền?”
Nghe thấy lời nói của Bùi Nguyên Minh, mấy cô gái xinh đẹp đều trợn tròn mắt.
Anh cho rằng mình là người giàu nhất sao?
Còn không biết mình có bao nhiêu tiền?
Không có hứng thú đối với tiền?
Còn có khoảng thời gian vui vẻ nhất chính là lúc mỗi ngày kiếm được mấy chục nghìn tiền lương?
Anh còn có thể ra vẻ như thế, vậy sao anh không lên trời luôn đi?
Ngay cả Trịnh Khánh Vân cũng có chút bối rối.
Mặc dù cô ta biết anh rể rất lợi hại, ngay cả cổ phần của công ty vàng Vũ Thành cũng không thèm để vào mắt. Nhưng ra vẻ như thế này cũng quá mức rồi.
Lý Hải Ngưng lại cười lạnh một tiếng, dò xét từ trên xuống dưới Bùi Nguyên Minh một lúc, sau đó lại “Xùy” một tiếng cười lạnh.
“Ha ha ha”
Đám người Huỳnh Mã Khắc đều cười điên cuồng, ánh mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Minh tràn đầy giễu cợt và mỉa mai.
Tiền chỉ là những con số?
Không có hứng thú đối với tiền?
Những người thực sự có thể đạt đến trình độ này, đừng nói là người ở Vũ Thành, cho dù có chạy đến Yến Kinh thì hầu hết cũng chỉ có thể đi ngang qua mà thôi?
Nhưng theo hiểu biết của Huỳnh Mã Khắc, ở toàn bộ Vũ Thành này thực sự có rất ít người có thể đạt đến trình độ này.
Môn chủ của Long Môn là một, cung chủ của cung điện Hoàng kim là hai, cơ quan hành chính của Vũ Thành cũng miễn cưỡng được tính thêm một.
Ngay cả ba cậu chủ của nhà họ Long cũng chưa chắc dám nói ra những lời như vậy.
Anh chàng Bùi Nguyên Minh này không phải đến từ cung điện Hoàng kim, không phải họ Vạn, cũng không phải họ Long, vậy mà lại dám nói ra những lời như vậy sao?
Mỗi ngày một mục tiêu nhỏ?
Nói cách khác, mỗi ngày kiếm được ba tỷ?
Làm thế nào mà một người như vậy có thể tồn tại?
Cho dù có tồn tại, cũng không thể nào có dáng vẻ như thế này được.
Lúc này Huỳnh Mã Khắc trừng mắt nhìn thanh niên tóc đầu đinh một cái, nói: “Xa Huyền Đức, cậu thức thời một chút cho tôi”
“Đây chính là anh Bùi không có hứng thú đối với tiền, mỗi ngày đều có một mục tiêu nhỏ.”
“Cậu đắc tội với anh ấy, anh ấy sẽ dùng tiền để đập chết cậu ngay lập tức đấy”
Chương 3258:
“Được rồi, tôi hiểu, tôi hiểu.”
Thanh niên Thiên Trúc gọi là Xa Huyền Đức, lúc này ra vẻ khom lưng cúi đầu.
“Anh Bùi, nếu có chỗ nào đắc tội, xin hãy tha thứ”
“Tuyệt đối không nên vì mục tiêu nhỏ của anh mà đến đập chết tôi.
“Tôi rất sợ đấy”
“Của cải của cả nhà tôi chỉ bằng mười mấy mục tiêu nhỏ của anh mà thôi.”
Lúc này, Xa Huyền Đức vẻ mặt khiếp sợ khép na khép nép hành lễ với Bùi Nguyên Minh khiến cho tất cả mọi người lại một phen cười nghiêng ngả.
Mà trong mắt những cô gái xinh đẹp kia, Bùi Nguyên Minh đã trở thành một tên ngốc tự cho mình là tài giỏi.
“Anh Bùi, một nhân vật như anh nhất định là người đầu tiên ở Vũ Thành này”
Huỳnh Mã Khắc cười cười, lắc lắc chiếc dây chuyền vàng lớn, đeo quanh cổ ung dung nói: “Tôi đến Vũ Thành lần này, mục đích chính là xây dựng cơ sở y tế ở Vũ Thành và sản xuất một số sản phẩm thuốc quốc tế đang cần gấp.
“Tôi vốn định chuẩn bị tìm ngân hàng để tài trợ mấy tỷ, nhưng anh Bùi đã nhiều tiền như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy rằng cầu thần bái phật không bằng cầu anh Bùi đây”
“Chỉ cần anh Bùi chịu đầu tư, tôi cam đoan anh sẽ nhận lại được tiền gốc trong vòng một năm.”
“Lợi nhuận trong vòng mười năm có thể gấp hơn ba lần tiền gốc.”
“Anh nghĩ thế nào?”
“Anh Bùi, anh có hứng thú không?”
“Đối với anh mà nói, vài tỷ chắc chỉ đơn giản như uống ngụm nước nhỉ?”
“Anh nghĩ sao về việc vung tay thưởng cho con người nhỏ bé như tôi đây?”
Một nhóm đàn ông và phụ nữ nhìn thấy cảnh này càng cười ngặt nghẽo hơn.
Huỳnh Mã Khắc quá đểu rồi, chuyện này không đơn giản chỉ là không giữ thể diện cho Bùi Nguyên Minh. Hơn nữa còn trực tiếp trà dụi mặt Bùi Nguyên Minh xuống sàn.
“Anh rể, chúng ta đi thôi”
Trịnh Khánh Vân nhìn thấy cảnh này, rất tức giận muốn kéo Bùi Nguyên Minh rời đi.
Mặc dù cô ta biết rằng Bùi Nguyên Minh giàu có, nhưng giàu có cũng không thể tùy tiện đầu tư.
Hơn nữa thanh niên của Thiên Trúc này thoạt nhìn thật sự đã thấy không đáng tin, sao có thể để anh ta lừa được chứ?
Tuy nhiên, lúc này Bùi Nguyên Minh lại xua tay, ra hiệu Trịnh Khánh Vân yên tâm, đừng nóng vội.
Sau đó, anh nhìn Huỳnh Mã Khắc với vẻ thích thú nói: “Xây dựng cơ SỞ y tế?”
“Nếu đó là một dự án thực sự, không phải là một loại thuốc thông thường, hơn nữa lại có thể đảm bảo hoàn vốn trong một năm, trong mười năm lãi gấp ba lần, dự án này đúng là không tồi”
“Như vậy đi. Anh đi viết một bản kế hoạch, sau đó gửi cho tôi bản tài liệu mà anh đã chuẩn bị ở giai đoạn đầu và văn bản phê duyệt của nhà nước.”
“Chỉ cần dự án này là thật, anh cũng đảm bảo có lợi nhuận như vậy, thì tôi đầu tư cho anh mười tỷ cũng được.”
Mặc dù dáng vẻ Huỳnh Mã Khắc giống như một kẻ giết người, nhưng chỉ cần là dự án có thể kiếm tiền, Bùi Nguyên Minh cũng không ngại kiếm chác một chút.
Dâu sao cũng hiếm có người muốn làm việc thay cho mình.
“Bản kế hoạch? Đầu tư mười tỷ cũng được?”
Nghe thấy câu này, tất cá những người có mặt đều không nhịn được cười.
Mọi người ai nấy đều cười nghiêng ngả.
Cho dù ba cậu chủ của nhà họ Long có tới, có lẽ cũng không dám nói như vậy.
Đầu tư mười tỷ, đó không phải là tài sản lên tận tiền chục tỷ rồi sao?
Cho dù là dòng họ giàu có hàng đầu ở đây cũng sẽ không có nhiều tiền mặt như vậy.
Mà cái tên Bùi Nguyên Minh này đến cả điều này cũng không hiểu, lại còn ở đây chém gió.
Một màn này càng khiến cho mọi người cảm thấy, Bùi Nguyên Minh là một kẻ nghèo kiết xác, mà còn muốn đi lừa thiên hạ.
Huỳnh Mã Khắc cố tình đánh vào mặt anh, anh không những không biết tự lượng sức mình, mà lại còn giơ mặt ra cho người ta tạt thêm mấy cái?
Đúng là ngu ngốc tới cùng cực.
Lý Hải Ngưng cười nhạo: “Được rồi, anh Bùi này”
“Tôi là thư ký của cậu Huỳnh”
“Ngày mai tôi sẽ gửi cho anh bản kế hoạch.”
“Nhưng nếu anh muốn xem những thứ này, vậy thì để chúng tôi kiểm tra vốn một chút, điều này không quá đáng chứ?”
“Nào, chúng ta cùng nhau xem xem, anh Bùi có thể tiện tay đầu tư: mười tỷ rốt cuộc thì trong thẻ ngân hàng có bao nhiêu tiên”
Bình luận facebook