Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3280-3282
Chương 3280
Bùi Nguyên Minh cười nhạt, nói: “Không sao, chỉ là một tên hề thích làm trò mà thôi!”
Trịnh Khánh Vân nghe vậy cũng không khỏi nhíu mày, cô ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá bất cẩn Nhưng bởi vì sự công nhận anh rế, cô ta cũng không nói thêm gì nữa “Tên hề thích làm trò sao?
Anh lấy dũng khí ở đâu ra để nói ra câu nói ấy?
Anh có biết chúng tôi là ai không?
Tuy chúng tôi không thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng chúng ta đều là người thân của những quan chức lớn trong cơ sở quản lý hành chính Vũ Thành!
Chúng tôi chỉ cần giương tay chỉ thẳng mặt một cái thôi thì cũng đã đủ để dìm chết một người từ nơi khác đến như anh rš Anh lấy đâu ra tự tin để nói rằng chúng tôi chỉ là những tên hề thích làm trò hả?”
Một đám người nhìn Bùi Nguyên Minh bằng con mắt khinh bị, ai nấy đều vô cùng nghênh ngang, biểu cảm gượng gạo, cứng đờ.
“Nhóc con, hôm nay anh chết chắc rồi! Anh đắc tội với viện trưởng Đồng thì không sao, nhưng anh lại dám đắc tội với chúng tôi, hôm nay anh không chết cũng sẽ bị lột da!
Ồ, đám đàn bà này cũng được phết! Chi bắng chúng ta chơi đùa một lúc trước đã, đừng lãng phí!”
Đám cô ấm cậu chiêu đó liên tục cười lạnh, coi Bùi Nguyên Minh và những người khác như những con cừu chờ bị giết thịt.
Mấy cô gái xinh đẹp còn lắc lắc chiếc đồng hồ Omega SA trên tay, nhìn Bùi Nguyên Minh bằng gương mặt chứa đầu vẻ chế giêu.
Ở trong mắt bọn họ, một người như Bùi Nguyên Minh làm sao có thể chạm trán được với một cậu chủ đích thực như vậy chứ!
Đây gọi là không biết lượng sức mình, tự tìm cái chết!
Không đợi Bùi Nguyên Minh lên tiếng, Vạn Thiên Huy đã bước lên trên cười lạnh, nhìn Bùi Nguyên Minh một cách bỡn cợt rồi nói: “Thằng khốn khiếp kia, chính anh là người gây chuyện có đúng không?”
“Đúng vậy đó cậu ba Huy, chính là tên khốn này đang gây sự!”
Lúc này, Bạch Nhất Đồng bước tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nhướng mày, sấn tới phía trước hét: “Tên khốn, không phải lúc nấy anh rất kênh kiệu sao?
Không phải anh còn đá tôi một cú sao?
Không phải anh bảo người niêm phong bệnh viện của tôi lại sao?
Làm thử xem!
Tôi đang đứng trước mặt anh này, có giỏi thì anh đánh tôi lần nữa xem!
Anh mà đánh tôi thì coi như anh ghê gớm!
Nếu không đánh thì anh chính là con rùa rụt cổ!”
Có Vạn Thiên Huy bên cạnh, Bạch Nhất Đồng cảm thấy mình có thể dễ dàng đè bẹp Bùi Nguyên Minh.
“Bốp, bốp!”
Bạch Nhất Đồng đang hừng hực khí thế bỗng bị Bùi Nguyên Minh giáng vào mặt hai cái tát.
*ÁIP”
Bạch Nhất Đồng che mặt lảo đảo lùi lại, trên gương mặt cô ta hiện lên sự kinh ngạc và tức giận khôn tả.
Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không thể nghĩ tới Bùi Nguyên Minh lại kiêu căng ngạo mạn như vậy.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Mọi người đều đã nghe thấy đây là yêu cầu của cô ta.
Bây giờ tôi cũng đã tát rồi, có phải rất đàn ông không?”
“Tên khốn khiếp, anh làm vậy là không giữ mặt mũi cho chúng tôi!”
Đám người đi theo Vạn Thiên Huy đẳng đẳng sát khí bao vây lấy Bùi Nguyên Minh.
Bởi vì hai cái tát của Bùi Nguyên Minh không chỉ đánh vào mặt Bạch Nhất Đồng, mà còn cả mặt của nhóm người bọn họ.
Bạch Nhất Đồng nhân cơ hội ấy nắm lấy cánh tay của Vạn Thiên Huy, buồn bực nói: “Cậu ba Huy, em đã bị người ta ức hiếp kìa!
Anh đã thấy chưa?
Tên khốn kiếp này không chỉ là kiêu ngạo thôi đâu!
Anh ta còn dám đánh em trước mặt anh!
ồi đấy, Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi của anh!
Quả là không biết pháp luật đạo lý gì cả!
Anh ta quả thật không coi cậu chủ Huy ra gì cả mài”
Lúc này Bạch Nhất Đồng không ngừng thêm dầu vào lửa, chỉ hy vọng có thể hoàn toàn đè bẹp Bùi Nguyên Minh.
Vạn Thiên Huy huơ tay làm cho sự kích động của mọi người tạm lắng xuống. Sau khi nhìn Bùi Nguyên Minh và tự đưa ra đánh giá trong lòng xong, anh ta phả ra một làn khói nông nặc mùi thuốc nói: “Giỏi lắm, anh giỏi lắm..”
Chương 3281
“Cả cuộc đời Vạn Thiên Huy này gặp không ít người ngang tàng hống hách rồi.
Thế nhưng kiếm chuyện trước mặt tôi như thế này thì anh là người đầu tiên!”
Vạn Thiên Huy nở một nụ cười nửa như cười nửa như không nhìn Bùi Nguyên Minh, gương mặt tràn đầy sự bỡn cợt và khinh bỉ.
Đồng thời, anh ta đưa ngón tay lên ngụ ý khen Bùi Nguyên Minh ghê gớm.
“Mặc dù tôi không biết anh là cậu ấm của nhà nào, cũng không biết anh đến từ gia tộc hiển hách nào.
Nhưng tôi có thể nói cho anh biết ở chốn Vũ Thành này, nhà họ.
Vạn chúng tôi vô cùng có tiếng nói Cho dù anh có hơn cả rồng biển, cũng phải chịu trận ở chốn Vũ Thành này!
Cho dù anh có hơn cả hổ núi, cũng phải nắm xuống tại đất Vũ Thành đây!
Nói tóm lại, tôi không có hứng thú nói những lời thừa thãi với anh!
Anh hãy tự phế bỏ một tay và một chân của mình.
Còn hai cô gái này thì cứ để ở bên cạnh tôi ba hôm.
Vậy thì chuyện này tới đây coi như chấm dứt!
Nếu như anh không phục, tôi cho anh thời gian nửa tiếng đồng hồ để gọi thêm người!
Nếu người mà anh gọi đến có thể khiến cho Vạn Thiên Huy này sợ hãi, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu gọi anh là ba!
Nhưng nếu như người đó không thể làm gì được được tôi, vậy thì xin lôi rồi, anh phải bỏ luôn tứ chỉ của mình!
Anh nghe hiểu rồi chứ?”
Vạn Thiên Huy vừa nói vừa nhẹ nhàng châm lửa điếu thuốc lá, gương mặt tràn đầy vẻ thản nhiên và chế giễu.
Như thể toàn bộ Vũ Thành đều bị anh ta giãm dưới chân.
Anh ta – Vạn Thiên Huy mới là vị vua duy nhất của Vũ Thành.
Bạch Nhất Đồng và những người khác nghe vậy đều rất hớn hở khi thấy người khác lâm vào cảnh khó.
Bọn họ đều cảm thấy Bùi Nguyên Minh nên có kết cục như thế này.
“Tự mình huỷ đi một tay và một chân sao?
Ở bên cạnh anh ba ngày ba đêm sao?”
Đồng tử Bùi Nguyên Minh toát lên sự lạnh lẽo.
“Anh là cái thá gì chứ?”
Sắc mặt của Vạn Thiên Huy cũng trở nên lạnh lùng, chậm rãi nói: “Nhóc con, tôi đã giữ mặt mũi cho anh nhưng anh lại không biết xấu hổi Đợi đến khi tôi thực sự tức giận rồi thì anh sẽ không biết mình chết như thế nào đâu!”
Lý Hải Vân ở bên cạnh không chịu nổi nữa, cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường, nói: “Anh kia, có phải con người anh quá trẻ con rồi không?
Nếu như anh không biết cậu ba Huy là ai thì anh hãy lập tức lên mạng tra cứu cho tôi!
Anh tra cứu cho kỹ vào, rốt cuộc thì cậu ba Huy có phải là người mà anh nên chọc vào hay không?”
Vạn Thiên Huy khế tẳng hảng, lạnh lùng nói: “Cần gì lắm lời với loại người này cơ chứ!
Xử lý anh ta đi!”
Một đám vệ sĩ nghe theo lời anh ta cười lạnh tiến lên phía trước, đám bạn của anh ta cũng hừng hực khí thế mà nhào đến.
Bùi Nguyên Minh cũng không nói lời thừa thãi mà là lấy điện thoại di động ra, gọi vào một số điện thoại một cách tuỳ ý rồi ấn mở loa ngoài.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Vạn Phước Nhân từ đầu dây bên kia lại vang lên: “Anh Minh, anh còn chuyện gì muốn dặn dò sao?”
Có phải tên Lý Dịch Hàm kia không nể mặt anh không?
Nếu là như vậy thì tôi sẽ trực tiếp cắt chức hắn!”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Lý Dịch Hàm tối sầm lại.
Thế nhưng Vạn Thiên Huy vốn đang vô cùng đắc ý thì cơ mặt giờ.
đây lại có chút cứng nhắc, cứ đực mặt ra.
“Phước Nhân à, chuyện của Lý Dịch Hàm đã xong cả rồi.
Giờ đây tôi lại đụng phải một người khác.
Người này tên là Vạn Thiên Huy ~ cậu ba Huy.
Nể mặt anh tôi muốn hỏi một câu: anh ta có phải người nhà anh không?
Nếu như phải thì tôi bẻ gãy một cánh tay và một cái chân của anh ta.
Còn nếu không thì tôi bẻ gãy cả tứ chỉ luôn vậy”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh rất lạnh lùng, ngữ điệu giống như lúc bình thường nói chuyện với cấp dưới vậy.
Vạn Phước Nhân ở đầu dây bên kia điện thoại hít một hơi thật sâu rồi nhẹ giọng nói: “Anh Minh, tên khốn đó là em họ của tôi.
Không đợi Vạn Phước Nhân nói xong, Bùi Nguyên Minh đã gật đầu rồi bước một bước lên phía trước đá Vạn Thiên Huy ngã lăn cù trên mặt đất.
Sau đó anh lại tung thêm một cú đá nữa, chứng tỏ cảng chân của Vạn Thiên Huy đã gãy.
Vào khoảnh khắc ấy bầu không khí im lặng như tờ…
Chương 3282
“răng rắc” vang lên *AI”
Một tiếng hét không thế thảm thiết hơn phát ra.
Vạn Thiên Huy nắm trên mặt đất ôm lấy cảng chân của mình và không ngừng co giật.
Mà Bạch Nhất Đồng và những người khác vừa nãy còn nghênh ngang tự đắc thì giờ ai nấy đều ngây ngốc và ngớ người ra.
Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại kiêu ngạo đến mức có thể tuỳ tiện đánh đập một người ngạo mạn như Vạn Thiên Huy.
Mặc dù họ đã nghe thấy cuộc gọi của Bùi Nguyên Minh, nhưng họ không biết răng người ở đầu dây bên kia là Vạn Phước Nhân, trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành.
Nhóm bạn của Vạn Thiên Huy vô cùng tức giận.
Bọn họ đều là những nhân vật hung hãn ngang tàng ở Vũ Thành, bình thường toàn là bọn họ đi bắt nạt người khác.
Từ khi nào lại có người dám bắt nạt bọn họ?
Đùa à?
Lúc này, mười mấy người dẫn theo vệ sĩ đi tới, bộ dạng của bọn họ.
giống như muốn đào hết xương cốt mười tám đời tổ tiên của Bùi Nguyên Minh lên Bùi Nguyên Minh lại không thèm nhìn bọn họ, ngược lại nhìn Vạn Thiên Huy rồi nhẹ giọng nói: “Cậu ba Huy, anh định cùng người của anh đi đời..
Hay là anh định đợi tôi phế bỏ tứ chỉ của anh rồi anh mới đi sau hả?
Bùi Nguyên Minh bình thản nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Giọng điệu vô cùng bình thường nhưng lại ẩn chứa một khí thế bức người khó tả.
“Đừng ra tay!
Đừng làm loạn!”
Vạn Thiên Huy cố gắng dừng sự co giật của cơ thể mình.
Sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn Bùi Nguyên Minh, không tự tin hét lên: “Nói! Rốt cuộc thì anh là ai hả?”
Lúc này, trong lòng Vạn Thiên Huy cảm thấy rất khó tin.
Anh họ của anh ta là trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành mà lại gọi tên nhóc trước mặt này là “anh Minh” sao?
Đùa cái kiểu gì vậy chứ?
“Anh không có tư cách biết, cũng không cần phải biết tôi là ai.
“Điều quan trọng là anh đã làm những gì”
Bùi Nguyên Minh rất lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng bước về phía trước.
“Vi tiền mà bệnh viện Thiên Ái có thể bất chấp tất cả mà thu tiền một cách bừa bãi. Người phụ nữ của tôi đang thực hiện phẫu thuật mà lại dám đuổi người. Quả thật là coi mạng người như cỏ rác!
Còn anh thì kiêu ngạo, độc đoán, không phân biệt đúng sai phải trái. Không chỉ muốn đánh gãy tay chân của tôi mà còn muốn người phụ nữ và em dâu của tôi ở cùng anh ba ngày ba đêm.
Tôi bẻ gãy một cánh tay và một cái chân của anh cũng không được xem là quá đáng chứ hả?
Tất nhiên, nếu như anh không phục thì tôi có thể đánh cho anh phục trong vòng vài phút”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh nhạt nhưng trong ngữ điệu của anh mang một cảm giác không thể nghỉ ngờ.
Lúc này không ai cho rằng Bùi Nguyên Minh lúc này đang nói khoác.
“Cậu ba Huy, tên khốn này hiếp người quá đáng. Anh ta không xem anh ra gì cả mài”
Dẫu cho thế nào thì Bạch Nhất Đồng cũng không muốn tha cho Bùi Nguyên Minh, lúc này cô ta luôn g thúc giục: “Bất kể anh ta là cậu chủ nào đó thì chúng ta cứ trực tiếp giết chết anh ta là được rí Nghe những gì Bạch Nhất Đồng nói, tất cả những người khác đều mang bộ dạng tràn ngập sự phẫn nộ, như thể muốn trực tiếp phanh ‘thây xẻ thịt Bùi Nguyên Minh.
Nhưng Vạn Thiên Huy còn chưa kịp trả lời điều chỉ thì điện thoại của anh ta đã reo lên.
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại trong tay, mí mắt của Vạn Thiên Huy giật mạnh.
Bởi vì người gọi cho anh ta lúc này không phải Vạn Thiên Cửu, cũng không phải Vạn Phước Nhân.
Mà là người đứng đầu nhà họ Vạn – ông cụ Vạn.
Vạn Khiếu Đường!
Vạn Thiên Huy run rẩy nhấc máy, giọng nói lãnh đạm của Vạn Khiếu Đường từ đầu dây bên kia vọng đến.
“Thiên Huy, nghe nói con đã đắc tội với cậu Minh.
Cậu Minh là ân nhân của bác.
Cậu ấy đã cứu mạng bác.
Con xem mà làm đi!”
“Tút, tút, tút..”
Vạn Khiếu Đường cố tình gọi điện thoại đến, nhưng chỉ nói vài câu đơn giản rồi cúp máy.
Nhưng vào lúc này, khuôn mặt của Vạn Thiên Huy đã trở nên trắng bệch cả rồi.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt, nói: “Không sao, chỉ là một tên hề thích làm trò mà thôi!”
Trịnh Khánh Vân nghe vậy cũng không khỏi nhíu mày, cô ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá bất cẩn Nhưng bởi vì sự công nhận anh rế, cô ta cũng không nói thêm gì nữa “Tên hề thích làm trò sao?
Anh lấy dũng khí ở đâu ra để nói ra câu nói ấy?
Anh có biết chúng tôi là ai không?
Tuy chúng tôi không thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng chúng ta đều là người thân của những quan chức lớn trong cơ sở quản lý hành chính Vũ Thành!
Chúng tôi chỉ cần giương tay chỉ thẳng mặt một cái thôi thì cũng đã đủ để dìm chết một người từ nơi khác đến như anh rš Anh lấy đâu ra tự tin để nói rằng chúng tôi chỉ là những tên hề thích làm trò hả?”
Một đám người nhìn Bùi Nguyên Minh bằng con mắt khinh bị, ai nấy đều vô cùng nghênh ngang, biểu cảm gượng gạo, cứng đờ.
“Nhóc con, hôm nay anh chết chắc rồi! Anh đắc tội với viện trưởng Đồng thì không sao, nhưng anh lại dám đắc tội với chúng tôi, hôm nay anh không chết cũng sẽ bị lột da!
Ồ, đám đàn bà này cũng được phết! Chi bắng chúng ta chơi đùa một lúc trước đã, đừng lãng phí!”
Đám cô ấm cậu chiêu đó liên tục cười lạnh, coi Bùi Nguyên Minh và những người khác như những con cừu chờ bị giết thịt.
Mấy cô gái xinh đẹp còn lắc lắc chiếc đồng hồ Omega SA trên tay, nhìn Bùi Nguyên Minh bằng gương mặt chứa đầu vẻ chế giêu.
Ở trong mắt bọn họ, một người như Bùi Nguyên Minh làm sao có thể chạm trán được với một cậu chủ đích thực như vậy chứ!
Đây gọi là không biết lượng sức mình, tự tìm cái chết!
Không đợi Bùi Nguyên Minh lên tiếng, Vạn Thiên Huy đã bước lên trên cười lạnh, nhìn Bùi Nguyên Minh một cách bỡn cợt rồi nói: “Thằng khốn khiếp kia, chính anh là người gây chuyện có đúng không?”
“Đúng vậy đó cậu ba Huy, chính là tên khốn này đang gây sự!”
Lúc này, Bạch Nhất Đồng bước tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nhướng mày, sấn tới phía trước hét: “Tên khốn, không phải lúc nấy anh rất kênh kiệu sao?
Không phải anh còn đá tôi một cú sao?
Không phải anh bảo người niêm phong bệnh viện của tôi lại sao?
Làm thử xem!
Tôi đang đứng trước mặt anh này, có giỏi thì anh đánh tôi lần nữa xem!
Anh mà đánh tôi thì coi như anh ghê gớm!
Nếu không đánh thì anh chính là con rùa rụt cổ!”
Có Vạn Thiên Huy bên cạnh, Bạch Nhất Đồng cảm thấy mình có thể dễ dàng đè bẹp Bùi Nguyên Minh.
“Bốp, bốp!”
Bạch Nhất Đồng đang hừng hực khí thế bỗng bị Bùi Nguyên Minh giáng vào mặt hai cái tát.
*ÁIP”
Bạch Nhất Đồng che mặt lảo đảo lùi lại, trên gương mặt cô ta hiện lên sự kinh ngạc và tức giận khôn tả.
Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không thể nghĩ tới Bùi Nguyên Minh lại kiêu căng ngạo mạn như vậy.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Mọi người đều đã nghe thấy đây là yêu cầu của cô ta.
Bây giờ tôi cũng đã tát rồi, có phải rất đàn ông không?”
“Tên khốn khiếp, anh làm vậy là không giữ mặt mũi cho chúng tôi!”
Đám người đi theo Vạn Thiên Huy đẳng đẳng sát khí bao vây lấy Bùi Nguyên Minh.
Bởi vì hai cái tát của Bùi Nguyên Minh không chỉ đánh vào mặt Bạch Nhất Đồng, mà còn cả mặt của nhóm người bọn họ.
Bạch Nhất Đồng nhân cơ hội ấy nắm lấy cánh tay của Vạn Thiên Huy, buồn bực nói: “Cậu ba Huy, em đã bị người ta ức hiếp kìa!
Anh đã thấy chưa?
Tên khốn kiếp này không chỉ là kiêu ngạo thôi đâu!
Anh ta còn dám đánh em trước mặt anh!
ồi đấy, Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi của anh!
Quả là không biết pháp luật đạo lý gì cả!
Anh ta quả thật không coi cậu chủ Huy ra gì cả mài”
Lúc này Bạch Nhất Đồng không ngừng thêm dầu vào lửa, chỉ hy vọng có thể hoàn toàn đè bẹp Bùi Nguyên Minh.
Vạn Thiên Huy huơ tay làm cho sự kích động của mọi người tạm lắng xuống. Sau khi nhìn Bùi Nguyên Minh và tự đưa ra đánh giá trong lòng xong, anh ta phả ra một làn khói nông nặc mùi thuốc nói: “Giỏi lắm, anh giỏi lắm..”
Chương 3281
“Cả cuộc đời Vạn Thiên Huy này gặp không ít người ngang tàng hống hách rồi.
Thế nhưng kiếm chuyện trước mặt tôi như thế này thì anh là người đầu tiên!”
Vạn Thiên Huy nở một nụ cười nửa như cười nửa như không nhìn Bùi Nguyên Minh, gương mặt tràn đầy sự bỡn cợt và khinh bỉ.
Đồng thời, anh ta đưa ngón tay lên ngụ ý khen Bùi Nguyên Minh ghê gớm.
“Mặc dù tôi không biết anh là cậu ấm của nhà nào, cũng không biết anh đến từ gia tộc hiển hách nào.
Nhưng tôi có thể nói cho anh biết ở chốn Vũ Thành này, nhà họ.
Vạn chúng tôi vô cùng có tiếng nói Cho dù anh có hơn cả rồng biển, cũng phải chịu trận ở chốn Vũ Thành này!
Cho dù anh có hơn cả hổ núi, cũng phải nắm xuống tại đất Vũ Thành đây!
Nói tóm lại, tôi không có hứng thú nói những lời thừa thãi với anh!
Anh hãy tự phế bỏ một tay và một chân của mình.
Còn hai cô gái này thì cứ để ở bên cạnh tôi ba hôm.
Vậy thì chuyện này tới đây coi như chấm dứt!
Nếu như anh không phục, tôi cho anh thời gian nửa tiếng đồng hồ để gọi thêm người!
Nếu người mà anh gọi đến có thể khiến cho Vạn Thiên Huy này sợ hãi, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu gọi anh là ba!
Nhưng nếu như người đó không thể làm gì được được tôi, vậy thì xin lôi rồi, anh phải bỏ luôn tứ chỉ của mình!
Anh nghe hiểu rồi chứ?”
Vạn Thiên Huy vừa nói vừa nhẹ nhàng châm lửa điếu thuốc lá, gương mặt tràn đầy vẻ thản nhiên và chế giễu.
Như thể toàn bộ Vũ Thành đều bị anh ta giãm dưới chân.
Anh ta – Vạn Thiên Huy mới là vị vua duy nhất của Vũ Thành.
Bạch Nhất Đồng và những người khác nghe vậy đều rất hớn hở khi thấy người khác lâm vào cảnh khó.
Bọn họ đều cảm thấy Bùi Nguyên Minh nên có kết cục như thế này.
“Tự mình huỷ đi một tay và một chân sao?
Ở bên cạnh anh ba ngày ba đêm sao?”
Đồng tử Bùi Nguyên Minh toát lên sự lạnh lẽo.
“Anh là cái thá gì chứ?”
Sắc mặt của Vạn Thiên Huy cũng trở nên lạnh lùng, chậm rãi nói: “Nhóc con, tôi đã giữ mặt mũi cho anh nhưng anh lại không biết xấu hổi Đợi đến khi tôi thực sự tức giận rồi thì anh sẽ không biết mình chết như thế nào đâu!”
Lý Hải Vân ở bên cạnh không chịu nổi nữa, cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường, nói: “Anh kia, có phải con người anh quá trẻ con rồi không?
Nếu như anh không biết cậu ba Huy là ai thì anh hãy lập tức lên mạng tra cứu cho tôi!
Anh tra cứu cho kỹ vào, rốt cuộc thì cậu ba Huy có phải là người mà anh nên chọc vào hay không?”
Vạn Thiên Huy khế tẳng hảng, lạnh lùng nói: “Cần gì lắm lời với loại người này cơ chứ!
Xử lý anh ta đi!”
Một đám vệ sĩ nghe theo lời anh ta cười lạnh tiến lên phía trước, đám bạn của anh ta cũng hừng hực khí thế mà nhào đến.
Bùi Nguyên Minh cũng không nói lời thừa thãi mà là lấy điện thoại di động ra, gọi vào một số điện thoại một cách tuỳ ý rồi ấn mở loa ngoài.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Vạn Phước Nhân từ đầu dây bên kia lại vang lên: “Anh Minh, anh còn chuyện gì muốn dặn dò sao?”
Có phải tên Lý Dịch Hàm kia không nể mặt anh không?
Nếu là như vậy thì tôi sẽ trực tiếp cắt chức hắn!”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Lý Dịch Hàm tối sầm lại.
Thế nhưng Vạn Thiên Huy vốn đang vô cùng đắc ý thì cơ mặt giờ.
đây lại có chút cứng nhắc, cứ đực mặt ra.
“Phước Nhân à, chuyện của Lý Dịch Hàm đã xong cả rồi.
Giờ đây tôi lại đụng phải một người khác.
Người này tên là Vạn Thiên Huy ~ cậu ba Huy.
Nể mặt anh tôi muốn hỏi một câu: anh ta có phải người nhà anh không?
Nếu như phải thì tôi bẻ gãy một cánh tay và một cái chân của anh ta.
Còn nếu không thì tôi bẻ gãy cả tứ chỉ luôn vậy”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh rất lạnh lùng, ngữ điệu giống như lúc bình thường nói chuyện với cấp dưới vậy.
Vạn Phước Nhân ở đầu dây bên kia điện thoại hít một hơi thật sâu rồi nhẹ giọng nói: “Anh Minh, tên khốn đó là em họ của tôi.
Không đợi Vạn Phước Nhân nói xong, Bùi Nguyên Minh đã gật đầu rồi bước một bước lên phía trước đá Vạn Thiên Huy ngã lăn cù trên mặt đất.
Sau đó anh lại tung thêm một cú đá nữa, chứng tỏ cảng chân của Vạn Thiên Huy đã gãy.
Vào khoảnh khắc ấy bầu không khí im lặng như tờ…
Chương 3282
“răng rắc” vang lên *AI”
Một tiếng hét không thế thảm thiết hơn phát ra.
Vạn Thiên Huy nắm trên mặt đất ôm lấy cảng chân của mình và không ngừng co giật.
Mà Bạch Nhất Đồng và những người khác vừa nãy còn nghênh ngang tự đắc thì giờ ai nấy đều ngây ngốc và ngớ người ra.
Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại kiêu ngạo đến mức có thể tuỳ tiện đánh đập một người ngạo mạn như Vạn Thiên Huy.
Mặc dù họ đã nghe thấy cuộc gọi của Bùi Nguyên Minh, nhưng họ không biết răng người ở đầu dây bên kia là Vạn Phước Nhân, trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành.
Nhóm bạn của Vạn Thiên Huy vô cùng tức giận.
Bọn họ đều là những nhân vật hung hãn ngang tàng ở Vũ Thành, bình thường toàn là bọn họ đi bắt nạt người khác.
Từ khi nào lại có người dám bắt nạt bọn họ?
Đùa à?
Lúc này, mười mấy người dẫn theo vệ sĩ đi tới, bộ dạng của bọn họ.
giống như muốn đào hết xương cốt mười tám đời tổ tiên của Bùi Nguyên Minh lên Bùi Nguyên Minh lại không thèm nhìn bọn họ, ngược lại nhìn Vạn Thiên Huy rồi nhẹ giọng nói: “Cậu ba Huy, anh định cùng người của anh đi đời..
Hay là anh định đợi tôi phế bỏ tứ chỉ của anh rồi anh mới đi sau hả?
Bùi Nguyên Minh bình thản nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Giọng điệu vô cùng bình thường nhưng lại ẩn chứa một khí thế bức người khó tả.
“Đừng ra tay!
Đừng làm loạn!”
Vạn Thiên Huy cố gắng dừng sự co giật của cơ thể mình.
Sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn Bùi Nguyên Minh, không tự tin hét lên: “Nói! Rốt cuộc thì anh là ai hả?”
Lúc này, trong lòng Vạn Thiên Huy cảm thấy rất khó tin.
Anh họ của anh ta là trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành mà lại gọi tên nhóc trước mặt này là “anh Minh” sao?
Đùa cái kiểu gì vậy chứ?
“Anh không có tư cách biết, cũng không cần phải biết tôi là ai.
“Điều quan trọng là anh đã làm những gì”
Bùi Nguyên Minh rất lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng bước về phía trước.
“Vi tiền mà bệnh viện Thiên Ái có thể bất chấp tất cả mà thu tiền một cách bừa bãi. Người phụ nữ của tôi đang thực hiện phẫu thuật mà lại dám đuổi người. Quả thật là coi mạng người như cỏ rác!
Còn anh thì kiêu ngạo, độc đoán, không phân biệt đúng sai phải trái. Không chỉ muốn đánh gãy tay chân của tôi mà còn muốn người phụ nữ và em dâu của tôi ở cùng anh ba ngày ba đêm.
Tôi bẻ gãy một cánh tay và một cái chân của anh cũng không được xem là quá đáng chứ hả?
Tất nhiên, nếu như anh không phục thì tôi có thể đánh cho anh phục trong vòng vài phút”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh nhạt nhưng trong ngữ điệu của anh mang một cảm giác không thể nghỉ ngờ.
Lúc này không ai cho rằng Bùi Nguyên Minh lúc này đang nói khoác.
“Cậu ba Huy, tên khốn này hiếp người quá đáng. Anh ta không xem anh ra gì cả mài”
Dẫu cho thế nào thì Bạch Nhất Đồng cũng không muốn tha cho Bùi Nguyên Minh, lúc này cô ta luôn g thúc giục: “Bất kể anh ta là cậu chủ nào đó thì chúng ta cứ trực tiếp giết chết anh ta là được rí Nghe những gì Bạch Nhất Đồng nói, tất cả những người khác đều mang bộ dạng tràn ngập sự phẫn nộ, như thể muốn trực tiếp phanh ‘thây xẻ thịt Bùi Nguyên Minh.
Nhưng Vạn Thiên Huy còn chưa kịp trả lời điều chỉ thì điện thoại của anh ta đã reo lên.
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại trong tay, mí mắt của Vạn Thiên Huy giật mạnh.
Bởi vì người gọi cho anh ta lúc này không phải Vạn Thiên Cửu, cũng không phải Vạn Phước Nhân.
Mà là người đứng đầu nhà họ Vạn – ông cụ Vạn.
Vạn Khiếu Đường!
Vạn Thiên Huy run rẩy nhấc máy, giọng nói lãnh đạm của Vạn Khiếu Đường từ đầu dây bên kia vọng đến.
“Thiên Huy, nghe nói con đã đắc tội với cậu Minh.
Cậu Minh là ân nhân của bác.
Cậu ấy đã cứu mạng bác.
Con xem mà làm đi!”
“Tút, tút, tút..”
Vạn Khiếu Đường cố tình gọi điện thoại đến, nhưng chỉ nói vài câu đơn giản rồi cúp máy.
Nhưng vào lúc này, khuôn mặt của Vạn Thiên Huy đã trở nên trắng bệch cả rồi.