Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3001-3003
Chương 3301
Xa Tỉnh Độ cười khinh thường, rõ ràng anh ta nghĩ Bùi Nguyên Minh không hiểu tín ngưỡng và văn hóa của đất nước mình.
Đối với sự tự tin và cứng rắn của Xa Tinh Độ, biểu hiện trên khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh càng thêm khó đoán.
Trên thực tế, lúc này chỉ cần anh dùng lực một chút thôi thì chắc chắn Xa Tinh Độ sẽ mất mạng ngay.
Cả Phạm Tiểu Trương và Tửu Nhục Đầu Đà đều vô cùng sợ hãi, không dám có bất cứ hành động gì. Bọn họ sợ rằng hành động một cách tuỳ tiện sẽ hại chết Xa Tinh Độ.
Nhưng bản thân Xa Tinh Độ vẫn tỏ ra không hề hấn gì.
“Anh Minh, anh không cần phải vọng tưởng rằng tôi sẽ khuất phục”
Xa Tinh Độ bình tĩnh nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Người Thiên Trúc chúng tôi là như thế đấy, máu có thể đổ đầu có thể rơi, nhưng Thiên Trúc không thể chịu nhục nhã!
Ai đối xử tốt với người Thiên Trúc chúng tôi thì chúng tôi sẽ hết lòng báo đáp!
Nhưng nếu có người dám lăng mạ người Thiên Trúc của chúng tôi, thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để xử lý anh ta!
Cho nên, cho dù anh giết tôi rồi nhưng chỉ cần người Thiên Trúc chúng tôi còn tồn tại, họ cũng sẽ đòi lại công bằng cho tôi mà thôi.
Hơn nữa, tôi tin rằng anh cũng không dám giết tôi.
Dù gì tôi cũng xuất thân từ giai cấp thứ hai vô cùng cao quý của Trúc, còn anh lại là người thấp kém, lấy tư cách gì mà giết tôi cơ Bốp!”
Xa Tinh Độ còn chưa kịp nói nhảm xong, Bùi Nguyên Minh đã giáng một cái tát lên mặt anh ta.
“Người Thiên Trúc cao quý sao?
Giai cấp thứ hai của Thiên Trúc thì ghê gớm lắm sao?”
“Bốp!I”
“Các người giỏi giang đến mức độ nào chứ?
Cái gọi là giai cấp thứ hai đó chẳng qua là giai cấp quý tộc địa phương chịu khuất phục trước sự xâm lược của tộc khác mà thôi!
Ngay cả đất nước của mình cũng có thể từ bỏ, tung hô những kẻ xâm lược lên làm giai cấp thứ nhất.
Hai tay dâng đất nước trải dài mấy ngàn năm lịch sử, lãnh thổ và văn hóa của mình cho kẻ khác!
‘Vậy mà lại dám ở đây ra vẻ đắc thắng sao?”
“Người Thiên Trúc các người không biết lấy đó làm xấu hổ mà ngược lại còn rất tự hào!
Còn nói “máu có thể chảy, đầu có thể rơi nhưng Thiên Trúc nhất định không thể chịu nhục” nữa!
Nếu như thật sự có bản lĩnh thì mau đi giết sạch đám giai cấp thứ nhất đang đè đầu cưỡi cổ các người đi!
Nói thì hay lắm, nhưng nhìn lại thì cũng chỉ là một tên nô lệ hơi cao cấp một chút mà thôi!
Anh thật sự cho rằng bản thân anh là một con người sao?”
“Bốp!”
“Đòi giết cả nhà tôi, tiêu diệt chín đời nhà tôi sao?
“Anh xứng sao?”
“Ý Hàm, gọi điện thoại đi!
Bảo Vạn Thiên Cửu và cả Vạn Phước Nhân đến đây, bảo tất cả các phóng viên đến luôn một thể!
Cứ nói rằng người Thiên Trúc đã thành lập một sòng bạc tư nhân ở ngay Đại Hạ của chúng tôi!
Tôi muốn xem thưt là ai đã cho bọn họ tư cách và sự tự tin đến như vậ Từ lúc nào mà một giai cấp thứ hai nhỏ bé ở Thiên Trúc cũng có tư cách để phô bày khí thế của mình ngay trên lãnh thổ Đại Hạ của chúng ta?
Tân Ý Hàm ngẩn người ra, sau đó cô ta nhanh chóng móc điện thoại di động ra.
Xa Tinh Độ bị Bùi Nguyên Minh mắng một tràng dài, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng tức giận.
Đặc biệt là Bùi Nguyên Minh đã trực tiếp chỉ ra bản chất của giai cấp ở Thiên Trúc, đấy là đang chà đạp điều khiến Xa Tinh Độ cảm thấy kiêu hãnh.
‘Vào khoảnh khắc ấy, anh ta rất muốn giết chết Bùi Nguyên Minh bằng bất cứ giá nào.
Dẫu sao trong suy nghĩ nô lệ của Xa Tỉnh Độ thì giai cấp thứ nhất không phải là điều nhục nhã.
Nhưng sau khi nghe Bùi Nguyên Minh nói, trái tim anh ta như chùng xuống.
Bang Thiên Trúc có chút nền tảng ở Vũ Thành, thương hội Thiên Trúc cũng rất đáng gờm.
Thậm chí nhờ mối quan hệ kết nghĩa của Phạm Mục Cương và Long Thương Húc mà thương hội Thiên Trúc làm chuyện gì ở Vũ Thành cũng đều rất thuận lợi.
Nhưng vấn đề là có một số việc chỉ có thể làm mà không thể nói ra.
Ví dụ như việc xây dựng các sòng bạc tư nhân, đấy là chuyện phạm pháp theo quy định pháp luật của nhà nước Đại Hạ.
Một khi Bùi Nguyên Minh nói chuyện này ra ngoài, cho dù là cơ quan hành chính Vũ Thành không dám động đến bọn họ, nhưng toà án Đại Hạ nhất định sẽ không để yên chuyện này.
Chương 3302
Dựa theo phong cách làm việc mà người ta đồn đại về Đại Long.
Đầu của toà án Đại Hạ.
Một khi chuyện này hoàn toàn bị bại lộ, sẽ không chỉ đơn giản như phá hỏng sự nhiều năm qua của Thiên Trúc ở Vũ Thành.
Nhiều khả năng sẽ cho Đại Hạ một cái cớ để tạo điều kiện thuận lợi cho việc tập trung hoả lực tại vùng biên giới.
Dâu sao việc thiết lập sòng bạc tư nhân ở Đại Hạ một cách trắng trợn như vậy là đang chơi xỏ Đại Hạ.
Đương nhiên vẫn còn một lý do khác, đó là nếu như sự việc này bại lộ..
Để bảo vệ bản thân, Thiên Trúc có thể bỏ rơi bọn họ.
Nói một cách đơn giản hơn chính là cuộc gọi cấp tốc của Bùi Nguyên Minh vừa nãy khiến Xa Tinh Độ và những người khác kiêng dè hơn với cả những người chống lưng cho bọn họ.
Còn khiến Xa Tỉnh Độ và những người khác cảm thấy đáng sợ hơn cả trăm ngàn quân binh đến.
Tất nhiên vẫn còn có một nguyên nhân khác khiến anh ta sợ hãi, chính là lúc này Xa Tinh Độ đã không còn dám chắc chẳn rằng Bùi Nguyên Minh không dám giết mình.
Tên nhóc này hoàn toàn không sợ làm lớn chuyện, quả là một tên điên!
‘Vào ngay lúc này, Phạm Tiểu Trương bất giác nói: “Tên Bùi Nguyên Minh kia, anh có còn là đàn ông nữa hay không?
Anh có biết người trong giang hồ có quy tắc giang hồ không hả?
Anh lại dám dùng sức mạnh của toà án, anh thật là không biết xấu hổi”
“Không biết xấu hổ?”
Bùi Nguyên Minh khoái chí cười lạnh.
“Anh có tư cách để nói câu này với tôi sao?
Lúc các người đánh chém nhau, tôi đã bảo Hàn Sang đến phòng giám sát lấy đoạn ghi hình ban nãy.
Có cách đơn giản đó chính là sự thật của tất cả mọi chuyện giờ đây đều nắm trong tay tôi.
Rốt cuộc là ai đúng ai sai, trong lòng anh tự biết rõ!
Đám người Thiên Trúc các người dám cược mà không dám nhận thua, lại còn vu oan khách hàng. Các người đã vô lại đến mức độ này rồi!
Tôi báo án thì đã làm sao nào?
Để người của toà án, cảnh sát và cánh truyền thông đến đây.
Để mọi người cùng xem sự thật đẳng sau là gì!
Cũng để mọi người được biết phong cách làm việc của người Thiên Trúc là như thế nào!
Một đám tiểu nhân không biết xấu hổ, cướp giật trắng trợn còn ở đó giả vờ ghê gớm nữa không?
Còn nói rằng “máu có thể chảy, đầu có thể rơi nhưng Thiên Trúc không thể chịu nhục” nữa không?
Tôi khinh!”
Nghe những lời nói của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt Phạm Tiểu Trương biến sắc dữ dội. Anh ta nhanh chóng bấm gọi cho một số điện thoại, nhưng một lúc lâu sau đầu dây bên kia vẫn không nhấc máy.
Rõ ràng phòng giám sát đã xảy ra chuyện rồi.
“Chờ đã”
Vào lúc Tân Ý Hàm chuẩn bị gọi điện thoại đi, cuối cùng thì Xa Tinh Độ cũng không nhịn được nữa bèn cất tiếng.
Tân Ý Hàm lãnh đạm nhìn anh ta.
Xa Tinh Độ vốn luôn giữ nét mặt bình thản lúc này cũng có chút biến sắc, anh ta nghiến răng nói: “Tránh đường cho bọn họ đi đi..”
“Có nghe tôi nói không hả? Tất cả mọi người tránh ra cả đi!”
Rõ ràng Xa Tinh Độ đã nhìn thấy sự hoảng loạn của Phạm Tiểu Trương, anh ta biết rất rõ Phạm Tiểu Trương phần nhiều là kẻ dám cược nhưng không dám nhận thua. Nếu cứ tiếp như vậy sẽ chỉ khiến cho nền kiêu hãnh của anh ta và tôn nghiêm của Thiên Trúc bị người ta chà đạp.
Cho nên lúc này Xa Tinh Độ không muốn tiếp tục gắng gượng chiến đấu nữa.
Anh ta sợ rồi.
Bùi Nguyên Minh lại tát thêm một cái rồi lạnh lùng nói: “Tránh đường là xong rồi sao? Không cần xin lõi à?”
Khóe miệng Xa Tinh Độ khẽ giật, sau đó nghiến răng nói: “Tôi xin lỗi”
Trương nhưng lại không có ý định bỏ đi, Xa Tinh Độ lập tức hỏi một cách lạnh lùng.
Chương 3303
“Chuyện này đã xong xuôi hết rồi.
Nhưng còn chuyện khác anh vẫn chưa cho tôi một lời giải thích”
Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ thờ ơ rồi lại bóp cò.
“Pằng, pằng!”
Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, lần này Phạm Tiểu Trương hét lên đầy thảm thương bởi viên đạn bản xuyên qua hai chân của anh ta.
Vừa rồi anh ta còn có thể gượng đứng thẳng, nhưng lần này thì trực tiếp ngã xuống đất, suýt chút nữa lăn cù trên sàn.
“Bùi Nguyên Minh, anh ngông cuồng quá rồi đó!
Anh muốn tôi và anh chiến đấu đến cùng sao?”
Xa Tinh Độ thấy vậy, ánh mắt hiện lên vẻ tức giật Anh ta cho rằng hôm nay anh ta đã nhãn nhịn quá đủ rồi.
Nhưng người Đại Hạ tên Bùi Nguyên Minh đang trước mặt anh ta đây lại không hề lùi bước. Bùi Nguyên Minh làm vậy khiến anh ta vô cùng mất mặt!
Không, chẳng những chà đạp mỗi anh ta thôi mà còn làm mất thể diện của cả thương hội Thiên Trúc!
“Ngông cuồng ư?
Chiến đấu đến cùng ư?
Anh không xứng!”
Bùi Nguyên Minh ném khẩu súng trong tay xuống đất, sau đó nắm lấy chiếc khăn Hermes trên ngực Xa Tinh Độ lau ngón tay.
Sau khi lau sạch sẽ, anh chậm rãi gấp chiếc khăn tay lại, nhét lại vào ngực Xa Tinh Độ một cách lịch sự sau đó nở một nụ cười nhạt, nói: “Như vầy đi, tôi cho Xa Tinh Độ anh chút mặt mũi vậy.
Ngày mai vào giờ này, tôi hi vọng anh sẽ cho tôi một lời giải thích về chuyện công ty vàng Vũ Thành.
Nếu như anh không đưa ra được một lời giải thích thoả đáng thì tôi sẽ tiêu diệt bang Thiên Trúc và cả thương hội Thiên Trúc.
Bùi Nguyên Minh tôi nói được làm được!”
Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh đạp Xa Tỉnh Độ xuống đất. Sau đó anh dẫn Tân Ý Hàm rời khỏi đó.
Nhìn bóng lưng nhóm người Bùi Nguyên Minh, mắt Xa Tỉnh Độ không ngừng co giật.
Từ khi sinh ra đến nay, Xa Tinh Độ chưa từng phải chịu những tủi nhục như thế này.
Lần này anh ta thực sự rất mất mặt!
Vừa nghĩ tới đây, anh ta mạnh tay kéo Phạm Tiểu Trương đang nằm trên mặt đất dậy, lạnh lùng nói: “Nó, anh đã đến công ty vàng Vũ Thành làm gì rồi?”
“Tôi không có! Anh Độ, tôi thật sự không có…”
Phạm Tiểu Trương nhịn đau lên tiếng, nhưng ngay sau đó anh ta dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên trầm ngâm suy nghĩ.
“Anh Độ, hôm qua em họ anh và Huỳnh Mã Khắc đã đến mượn máy chục người chỗ tôi, nói rằng phải đi xử lý một tên nhóc không có mắt.
Nhưng tôi nghe nói bọn họ không phải là đối thủ của đối phương, nhưng lại đánh vợ của người ta nhập viện rồi..”
Mặt Xa Tinh Độ đanh lại, anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.
Hôm nay Bùi Nguyên Minh không phải vô tình đến khách sạn Vũ Thành.
Mà anh ta tìm đến để trả thù Hơn nữa hôm nay còn chỉ đích danh anh ta phải cho anh ta một lời giải thích!
“Mau đi điều tra rõ rốt cuộc tên khốn tên Bùi Minh Nguyên đó có thân phận gì cho tôi!
E rằng lần này gặp rắc rối to rồi!”
Dưới chân núi Thánh ở Vũ Thành có một khu danh lam thắng cảnh vô cùng đẹp đẽ.
Không khí ở đây có hàm lượng oxy cao nhất trên thế giới. Cảm giác như hít một hơi ở đây có thể sống thêm vài ngày nữa.
Mã Gia Thành mặc một bộ đồ vest chỉnh tề, vượt qua ba trạm kiểm soát cuối cùng cũng đến một biệt thự ven hồ trong khu danh lam thẳng cảnh.
Lúc này cậu chủ thứ mười ba của nhà họ Long – Long Thương Húc đang cầm một chiếc cần câu làm bằng tre, thong dong đứng câu cá ngoài biệt thự.
Nhưng trên cần câu của anh ta lại không có móc câu, trông rất kỳ lạ.
Mã Gia Thành nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa bèn cất tiếng: “Anh Húc, anh không có móc câu thì làm sao câu được cá?
Long Thương Húc không quay đầu lại, khẽ hỏi: “Anh đã đọc.
“phong thần diễn nghĩa” chưa?”
Mã Gia Thành ngẩn người một chút rồi đáp: “Anh Húc, anh hiểu tôi mà nhỉ? Thời gian đọc sách không bằng tôi dùng để chơi bời với vài cô còn hơn”
Bình luận facebook