• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (182 Viewers)

  • Chương 3433-3435

Chương 3433

“Gia Hân!”

“Con không sao chứ?”

“Con gái ngoan của mẹ!”

Ngay lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ lồng lẫy dẫn theo vài người phụ nữ khác đi đến. Vẻ mặt của những cô gái này vô cùng buồn rầu đi đến bên cạnh Lý Gia Hân, người đứng người quỳ, la lối sòm.

Còn Sư Huynh Trần thì nhanh chóng đứng dậy, lễ phép chào hỏi bà Lý.

Trịnh Khánh Vân không phải người ở thành phố Vũ Thành, cho nên không biết bà Lý này.

Nhưng ngược lại thì những người bạn học khác ai nấy đều mở miệng nói thầm. “Đây là mẹ của Lý Gia Hân đấy!”

“Nghe nói bà ta là người của Thương Minh Vũ Thành, Hơn những bà ta còn tham gia vào dự án phát triển khu đô thị mới của Vũ Thành nữa, rất có tiền đấy!”

“Bố của Lý Gia Hân càng lợi hại hơn nữa, hình như ông ta là một người có vị thế trong Long Môn đấy!”

“Nhà của cô ta rất có tiền đấy, trò Đóng kịch hôm nay chúng ta tới chơi nói rõ ra là Lý Gia Hân mời đấy, nhưng ai mà biết được lại xảy ra chuyện như thế chứ?”

Mấy người bạn học ai nấy đều tỏ vẻ ngưỡng mộ khi thấy cảnh này, dù sao gia thế của Lý Gia Hân quá tốt, có thể nói là cả đời này cũng không thiếu gì cả

Còn những người này thì cơ bản đều xuất thân từ gia đình bình thường, cho dù là có là tầng lớp hạng trung thì cũng không thể so sánh được với gia cảnh của Lý Gia Hân.

Cho nên mọi người vô cùng hâm mộ đến gia cảnh của cô ta

Nhưng lúc này thì họ thấy được bà Lý đang trách móc Sư Huynh Trần, thậm chí còn ra tay tát anh ta hai bạt tay nữa.

Cảnh này cứ như là bà đang dạy cháu vậy, rất dữ tợn.

Mà Sư Huynh Trần cho dù bị đánh hai bạt tai nhưng cũng không hề tức giận, mà còn nhỏ tiếng giải thích gì đó, đồng thời còn hướng mắt về chỗ của Trịnh Khánh Vân. “Khánh Vân, Hình như có gì đó không ổn!”

“Sư Huynh Trần hình như muốn đẩy trách nhiệm, anh ta muốn đổ tội cho cậu đấy!”

“Tớ nghe nói mẹ của Lý Gia Hân là một người hoàn toàn không nói đạo lý gì cả, cậu mau đi tìm cảnh sát trưởng đi, nếu không thì chuyện sẽ rắc rối đấy!”

Mấy người bạn học rõ ràng là biết được sự bá đạo của nhà họ Lý, nên lập tức mở miệng. Trịnh Khánh Vân hơi sửng sốt, nói: “Đổ tội cho sao?”

“Chuyện này tớ cũng là người bị hại mà “Sư Huynh Trần tại sao lại đổ tội cho tớ chứ?”

Không đợi những cậu học sinh giải thích xong thì thấy bà Lý dường như họ một tiếng sau đó bà đẩy Sư Huynh Trần ra, dẫn theo một vài người đến với bộ mặt giận dữ. “Cô chính là Trịnh Khánh Vân sao?”

Bà Lý đi tới trước mặt Trịnh Khánh Vân đo lường cô ta, sau đó mở miệng. “Nói, có phải không?”

Trịnh Khánh Vân hơi sửng sốt, sau đó lễ phép đứng lên, nói: “Chào dì, cô là Trịnh Khánh Vân, bạn học của Gia Hân, con… “Chát!”

Không đợi Trịnh Khánh Vân đem nói hết lời, bà Lý đã giơ tay tát vào mặt Trịnh Khánh Vân.

Trịnh Khánh Vân không phản ứng kịp nên bị ăn cái tát của bà, cô la lên một tiếng và lui ra sau vài bước.

Đánh xong một bạt tai, bà Lý vẫn rất lạnh lùng nói: “Con đĩ, mày đáng chết lắm!”

Trịnh Khánh Vân che mặt, nói: “Dì, sao dì đánh người thế?”

“Chát!”

Bà Lý lại giơ tay tát cho Trịnh Khánh Vân lảo đảo lui ra phía sau, cả mặt sưng lên hết. Trịnh Khánh Vân bụm mặt, vẻ mặt không phục nói: “Dì, dì đánh người cũng phải cho một lý do chứ?”

“Dì không thể không nói đạo lý như vậy được!”

Sư Huynh Trần lúc này cũng chạy tới, khuyên nhủ: “Bà Lý, có chuyện gì từ từ nói, bà phải bình tĩnh lại, cô ta cũng không phải cố ý. “Tránh ra, ở đây không tới phần mày xía vào, có tin là tao đánh cả mày không?” Bà Lý lạnh lùng nói.
Chương 3434

Khi nói chuyện, bà Lý trừng mắt hung hãn nhìn Trịnh Khánh Vân, lạnh lùng nói: “Tại sao bà đánh mày, không lẽ mày không biết sao?”

“Con đĩ kia, tao đã biết hết đầu đuôi câu chuyện rồi!”

“Chính là mày đã bóp cò bắn con gái của tao!”

“Mày cố ý, mày đố kỵ nó, nên mới hại nó ra nông nổi này. “Rõ ràng là mày biết súng đạo cụ sẽ có đạn!”

“Bây giờ tao phải đòi lại công bằng cho con gái của tao, đánh mày mấy bạt tay thì có là gì chứ?”

Khi nói chuyện, bà Lý hùng hổ, chuẩn bị chạy lên cho

Trịnh Khánh Vân thêm mấy bạt tai. “Chát!”

Lúc này Trịnh Khánh Vân có chuẩn bị tâm lý, cô ta chặn tay bà Lý lại nói: “Dì à, dì có thể nói đạo lý được không?”

“Tụi con đúng là đến chơi!”

“Nhưng nhân vật là do chính Gia Hân chọn.”

“Súng đạo cụ cũng là của chỗ này!”

“Con chỉ là dựa theo quy trình trò chơi, dựa theo kịch bản được ra làm diễn thôi mà!”

“Cuối cùng xảy ra chuyện như thế này, con cũng cảm thấy rất có lỗi!”

“Nhưng chuyện này không phải là lỗi của con, con cũng là người bị hại mà!”

Vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân uất ức, “Nếu con biết được trong cây súng đó có đạn thì sao con dám bóp cò chứ?”

“Con cũng rất hối hận và áy náy, nhưng các người lại đẩy hết trách nhiệm lên người con thì không được!”

“tâm trạng các người không tốt đến mấy thì ít nhiều cũng phải biết i đạo lý chứ!”

Trịnh Khánh Vân cố gắng tranh luận mô tả sự uất ức của cô ta.

Bà Lý mặt lạnh nói: “Con đĩ, mày có nói trăm lần, ngàn lần, có nói đến khô nước bọt thì cũng không thể thay đổi sự thật chuyện mày bóp cò đầu!”

“Con gái của tạo chính là bị mày hại!”

“Mày rõ ràng là đố kỵ điều kiện của con gái tạo tốt hơn mày, xinh đẹp hơn mày, nên mày mới cố ý bóp cò, muốn giết chết nó!”

“Tao nói cho mày biết, giết người thì phải đền mạng! Thiếu nợ thì phải trả! Đó là lẽ đương nhiên!”

“Làm sai thì phải nhận tội”

“Ta nói cho mày biết, bây giờ tao đánh mày hai bạt tại này chỉ là cho mày một chút dạy dỗ thôi!”

“Nếu con gái của tao có mệnh hệ gì, tao sẽ lấy mạng của mày!”

“Hơn nữa, tao cũng sẽ điều tra nhà mày có ai, tao sẽ cho cả nhà mày xuống mồ chung với con gái tao!”

Khi nói chuyện, bà Lý khí thế hùng hùng bước lên tính cho Trịnh Khánh vân hai bạt tai nữa.

Trịnh Khánh Vân lẹ tay đỡ được, cô ta không chịu được cảnh uất ức này nữa. Nhưng khi bà Lý thấy Trịnh Khánh Vân dám ngăn tay bà lại, bà lập tức tức giận hơn.

Lúc này bà nhịn không được hét lên: ”Tụi mày chỉ biết đứng nhìn thôi sao?” Nghe được lệnh của bà ta, 2 người phụ nữ mặc áo dài liền tiến lên bắt lấy Trịnh Khánh Vân, đem cô tới trước mặt bà Lý.

Còn một người phụ nữ khác thì nắm lấy tóc của Trịnh Khánh Vân, cướng ép nắm đầu cô ta lên nhìn thẳng mặt bà Lý. “Mày mà còn dám né nữa sao?”

“Mày dám đỡ sao?”

“Gan mày lớn thật, có phải còn muốn đánh trả không?” Bà Lý cười lạnh một tiếng, rồi sau đó bà trực tiếp tán hai bên mặt Trịnh Khánh Vân. “Chát Chát Chát

Trong chớp mắt, khuôn mặt dễ thương của Trịnh Khánh Vân bị đánh sưng cả lên, trên mặt đều là dấu tay, trên miệng chảy máu

Lúc này Trịnh Khánh Vân uất ức muốn phản kháng nhưng cô không đủ sức nên chỉ đành ngồi im chịu đựng từng bạt tay.

Nhóm người Sư Huynh Trần giả vờ tỉnh lên ngăn bà lại, nhưng lại bị một tùy tùng nam của bà Lý cản lại.
Chương 3435

Những người bạn học vốn dĩ muốn đi tới khuyên can, nhưng kết quả là khi nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng của bà Lý, họ lập tức rút lui lại, chỉ đứng đó nhìn Trịnh Khánh Vân bị ức hiếp. “Con đĩ, tạo xem cái loại như mày, rõ ràng là cũng chỉ có thể dựa vào con gái tạo mới ra chơi được?”

“Ăn xài của con gái tao, mà bây giờ lại vì ngưỡng mộ đố kỵ nó mà muốn hại chết nó?”

“Loại người như mày đáng phải chết!”

Lại là mười mấy bạt tai, bà Lý đánh mệt rồi, sau đó đột nhiên nắm lấy túi xách Hermes của Trịnh Khánh Vân. Bà cảm thấy loại người như Trịnh Khánh Vân tuyệt đối không mua nổi Hermès.

Dù sao những thứ trên người sánh với cái túi này cũng phải vài chục tỷ mới được.

Nên khẳng định chiếc túi này là lấy từ trong tay con gái

Suy nghĩ một hồi, bà Lý càng tức giận hơn. Bà trực tiếp lấy hết đồ trong túi của Trịnh Khánh Vân ra, quăng hết cho những người chơi khác. “Cái máy laptop này cho mày “Cái điện thoại cho mày!”

“Túi tiền cho mày!”

“Tao chỉ giúp con đĩ này làm việc tốt thôi!”

Bà Lý đem đồ của Trịnh Khánh Vân tặng đi hết, sau đó bà còn lấy cả túi xách Hermes của Trịnh Khánh Vân đi.

Dù sao thứ này cũng rất đắt, bà không nỡ tặng cho người khác.

Trịnh Khánh Vân thấy như vậy, tức giận nói: “Các người không được động vào đồ của tôi, những thứ này đều là anh rể tặng tôi!”

“Trả lại cho tôi!”

Những người chơi nhận được phúc lợi đều nhíu mày cười, không ngờ đến chơi có chút mà lại nhận được đồ ngon như vậy.

Tất cả mọi người cảm ơn sự hào phóng của bà Lý, không ai để ý tới Trịnh Khánh Vân. “Anh rể tặng sao?”

“Con đĩ nhà mày ngủ với anh rể mày đúng không, nên nó mới tặng cho mày mấy thứ này?”

“Tuổi còn nhỏ không học tốt, đi học làm lục trà, gạ tình cả anh rể của mày!”

“Con đi!”

“Như vậy mà mày còn nói mình là sinh viên sao?”

“Hôm nay tao sẽ cho mày biết xã hội rốt cuộc là vận hành ra sao!”

Khi nói chuyện, bà Lý lại tiếp tục tát vào mặt Trịnh Khánh Vân. “Người đầu, lôi nó đến quỳ trước mặt con gái của tao!”

“Bắt nó cúi đầu xin lỗi cho tao!”

“Nếu con gái của tạo có xảy ra chuyện gì không hay thì bắt nó xuống mồi chung!”

“Tôi không đi! Tất cả chuyện này không phải lỗi của tôi!”

Trịnh Khánh Vân tuy rằng bị đánh một trận, cả mặt sưng, miệng chảy máu. Nhưng cô ta không chịu khuất phục, cũng không chịu nhận lỗi.

Dù sao chuyện này vốn không phải lỗi của cô ta. “Cái gì?”

“Bà đã cho cơ hội mày chuộc tội rồi, mà mày không muốn sao?”

“Bà phải nể mặt mày sao?”

Bà Lý tức điên lên.

Bà ta là thành viên của Thương Minh Vũ Thành, tuy rằng không phải là cấp bậc lớn, nhưng gia tài cũng vài nghìn tỷ, bà còn đứng tên vài công ty nữa.

Một nhân vật lớn như bà mà để một nhãi con sinh viên có thể phản kháng được sao?

Trò đùa gì thế? “Chát!”

Bà Lý tự mình ra tay, muốn bắt lấy Trịnh Khánh Vân, nhưng bởi vì Trịnh Khánh Vân giãy dụa, một bạt tai đánh vào mặt bà Lý.

Bà Lý chịu đau nên buông tay ra. “Tôi phải báo cảnh sát”

Trịnh Khánh Vân đứng dậy. “Tôi phải cáo bà”

Những người bạn học thấy được cảnh này run cả người, nhanh chóng mở miệng: “Khánh Vân, đừng có lo mà gọi cảnh sát nữa, mau chạy đi!”

“Để lát nữa là không chạy được đầu!”

“Chay?”

“Chạy được sao?”

Bà Lý bụm mặt, vẻ mặt tức giận: “Bà nói cho mày biết, hôm nay bà không không tha cho mày đầu, Chúa tới cũng vô dụng!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom