Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3437
Chương 3437:
“Các người có thể không ăn nói lung tung được không!” Một người bạn học không nhịn được mở miệng nói.
“Rõ ràng Khánh Vân mới là người bị hại, vậy mà bà Lý tìm không được người nào để phát tiết mới lấy Khánh Vân ra xả hơi mà!”.
Trong lúc nói chuyện, người bạn học này nói hết chuyện vừa xảy ra lúc này.
Bao gồm cả việc bà Lý phải muốn cởi áo của Trịnh Khánh Vân chụp hình cho cô ta.
Tuy rằng không biết Bùi Nguyên Minh rốt cuộc là ai, nhưng nhìn vẻ mặt tức giận của Bùi Nguyên Minh, người bạn học này cũng đoán được Bùi Nguyên Minh nhất định sẽ bảo vệ Trịnh Khánh Vân.
Nghe hết câu chuyện của người này, Bùi Nguyên Minh từ từ bình tĩnh xuống.
“Cô bé, bà Lý là ai, mà cô dám phỉ báng hả?”
Người đàn bà mắt lé kia nhìn vào cậu học sinh trường nghĩa đứng lên tố cáo nói: “Tụi mày có phải chán sống rồi không?”
“Có tin là tao nói chuyện tụi mày vừa nãy cho bà Lý nghe không, đến lúc đó thì áo của tụi mày cũng sẽ bị vạch ra hết cho mà xem!”
Ngoài ra những người chơi khác lúc này cũng cười lạnh, đồng thời nhìn vào cơ thể của những học sinh này.
Bọn họ cũng đang hóng xem một lát nữa những học sinh này bị vạch trần trụi thì bọn họ sẽ được lợi ích gì.
Những học sinh này ai cũng giật mình, sau đó bản năng núp sau lưng Bùi Nguyên Minh.
Hiển nhiên là các cô gái đều sợ hãi. Bùi Nguyên Minh che những cô gái này ra phía sau, nói: “Yên tâm đi”
“Có anh ở đây rồi, không ai hiếp đáp được các em cả.” Người đàn bà mắt lé kia đo lường Bùi Nguyên Minh rồi bảo: “Trời! Người
của thời buổi này đều thích làm màu sao?”
“Còn dám nói là không ai dám hiếp đáp chúng à?”
“Mày tưởng mày là ai?”
“Người sắt hay người dơi?”
“Mày mà còn muốn hành hiệp trượng nghĩa sao?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn vào người đàn bà này, đặc biệt là khi thấy chiếc điện thoại trên tay bà ta, nói: “Đồ tôi tặng cho Khánh Vân mà các người cũng dám lấy sao?”
“Cái gì là đồ của Khánh Vân?” Người đàn bà mắt lé khinh thường Bùi Nguyên Minh. “Bà Lý đã nói rồi!”
“Những thứ này đều tặng cho tao cả, nếu bà ta đã tặng đi rồi, thì đó là đồ của tụi tao rồi!”
“Hơn nữa, đồ của con đĩ này cũng là lừa gạt từ trong tay cô chủ Lý thôi.”
“Bây giờ đồ là của tụi tao rồi, coi như là thay trời hành đạo thôi!”. “Ai bảo cô ta để tiện như vậy chứ!”.
“Huống hồ điện thoại Apple mắc vậy, không phải những người cao quý như tụi tao đây, sao xứng dùng chứ?”
Người đàn bà mắt lé và đồng bọn bà ta đều thể hiện biểu cảm khinh thường.
Đồng thời trong lòng còn có chút ghen tị.
Bọn họ hằng tháng làm việc cực nhọc cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không nỡ đi mua điện thoại tốt như vậy
Mà một nữ sinh như Trịnh Khánh Vân lại dựa vào đâu mà được dùng điện thoại Apple với túi Hermes chứ.
“Dẫn một đội cảnh sát tới đây.”
Bùi Nguyên Minh không muốn tốn nước bọt với những loại người này, mà trực tiếp gọi điện thoại.
“Tôi gặp cướp, ông tới xử lý chuyện này đi”
“Ồ! Gọi cảnh sát sao?”
Người đàn bà mắt lé khoanh tay, cười nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Mày có thể đừng chọc cười được không?”
“Mày có biết ông chủ sau lưng cái thành phố điện ảnh Vũ Thành này là ai không?”
“Mày cảm thấy người của sở cảnh sát sẽ dám quản vụ này sao?”
“Tao có thể rõ ràng nói cho mày biết, không có lệnh thì người của sở cảnh sát cũng không được vào đây đâu!”
“Một kẻ như mày, nhìn là biết không biết gì rồi!”
Người đàn bà mắt lé chỉ Bùi Nguyên Minh, đồng thời bà ta cảm thấy mình có bà Lý chống lưng cho, một kẻ bình thường như vậy thì có thể làm được chuyện gì chứ?
“Các người có thể không ăn nói lung tung được không!” Một người bạn học không nhịn được mở miệng nói.
“Rõ ràng Khánh Vân mới là người bị hại, vậy mà bà Lý tìm không được người nào để phát tiết mới lấy Khánh Vân ra xả hơi mà!”.
Trong lúc nói chuyện, người bạn học này nói hết chuyện vừa xảy ra lúc này.
Bao gồm cả việc bà Lý phải muốn cởi áo của Trịnh Khánh Vân chụp hình cho cô ta.
Tuy rằng không biết Bùi Nguyên Minh rốt cuộc là ai, nhưng nhìn vẻ mặt tức giận của Bùi Nguyên Minh, người bạn học này cũng đoán được Bùi Nguyên Minh nhất định sẽ bảo vệ Trịnh Khánh Vân.
Nghe hết câu chuyện của người này, Bùi Nguyên Minh từ từ bình tĩnh xuống.
“Cô bé, bà Lý là ai, mà cô dám phỉ báng hả?”
Người đàn bà mắt lé kia nhìn vào cậu học sinh trường nghĩa đứng lên tố cáo nói: “Tụi mày có phải chán sống rồi không?”
“Có tin là tao nói chuyện tụi mày vừa nãy cho bà Lý nghe không, đến lúc đó thì áo của tụi mày cũng sẽ bị vạch ra hết cho mà xem!”
Ngoài ra những người chơi khác lúc này cũng cười lạnh, đồng thời nhìn vào cơ thể của những học sinh này.
Bọn họ cũng đang hóng xem một lát nữa những học sinh này bị vạch trần trụi thì bọn họ sẽ được lợi ích gì.
Những học sinh này ai cũng giật mình, sau đó bản năng núp sau lưng Bùi Nguyên Minh.
Hiển nhiên là các cô gái đều sợ hãi. Bùi Nguyên Minh che những cô gái này ra phía sau, nói: “Yên tâm đi”
“Có anh ở đây rồi, không ai hiếp đáp được các em cả.” Người đàn bà mắt lé kia đo lường Bùi Nguyên Minh rồi bảo: “Trời! Người
của thời buổi này đều thích làm màu sao?”
“Còn dám nói là không ai dám hiếp đáp chúng à?”
“Mày tưởng mày là ai?”
“Người sắt hay người dơi?”
“Mày mà còn muốn hành hiệp trượng nghĩa sao?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn vào người đàn bà này, đặc biệt là khi thấy chiếc điện thoại trên tay bà ta, nói: “Đồ tôi tặng cho Khánh Vân mà các người cũng dám lấy sao?”
“Cái gì là đồ của Khánh Vân?” Người đàn bà mắt lé khinh thường Bùi Nguyên Minh. “Bà Lý đã nói rồi!”
“Những thứ này đều tặng cho tao cả, nếu bà ta đã tặng đi rồi, thì đó là đồ của tụi tao rồi!”
“Hơn nữa, đồ của con đĩ này cũng là lừa gạt từ trong tay cô chủ Lý thôi.”
“Bây giờ đồ là của tụi tao rồi, coi như là thay trời hành đạo thôi!”. “Ai bảo cô ta để tiện như vậy chứ!”.
“Huống hồ điện thoại Apple mắc vậy, không phải những người cao quý như tụi tao đây, sao xứng dùng chứ?”
Người đàn bà mắt lé và đồng bọn bà ta đều thể hiện biểu cảm khinh thường.
Đồng thời trong lòng còn có chút ghen tị.
Bọn họ hằng tháng làm việc cực nhọc cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không nỡ đi mua điện thoại tốt như vậy
Mà một nữ sinh như Trịnh Khánh Vân lại dựa vào đâu mà được dùng điện thoại Apple với túi Hermes chứ.
“Dẫn một đội cảnh sát tới đây.”
Bùi Nguyên Minh không muốn tốn nước bọt với những loại người này, mà trực tiếp gọi điện thoại.
“Tôi gặp cướp, ông tới xử lý chuyện này đi”
“Ồ! Gọi cảnh sát sao?”
Người đàn bà mắt lé khoanh tay, cười nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Mày có thể đừng chọc cười được không?”
“Mày có biết ông chủ sau lưng cái thành phố điện ảnh Vũ Thành này là ai không?”
“Mày cảm thấy người của sở cảnh sát sẽ dám quản vụ này sao?”
“Tao có thể rõ ràng nói cho mày biết, không có lệnh thì người của sở cảnh sát cũng không được vào đây đâu!”
“Một kẻ như mày, nhìn là biết không biết gì rồi!”
Người đàn bà mắt lé chỉ Bùi Nguyên Minh, đồng thời bà ta cảm thấy mình có bà Lý chống lưng cho, một kẻ bình thường như vậy thì có thể làm được chuyện gì chứ?
Bình luận facebook