Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
“Đình Đình không đi ! Đình Đình muốn ở với mẹ !”
“Đừng bướng bỉnh nữa Đình Đình, con mau quay về đi...”
Uyển Đình oà khóc, con bé vẫn không chịu buông tay, nó không muốn rời khỏi đây. Bạch Uyển Vy thấy con gái mình khóc mà đau đến thấu xương, nhưng cũng không biết phải làm như thế nào nữa. Không có sự cho phép của Giang Phong thì cô vĩnh viễn không được gặp con bé.
Cô cắn răng mà đẩy Uyển Đình ra, ngay lập tức vào nhà rồi đóng sầm cửa lại, mặc kệ con bé vẫn đang khóc lóc dữ tợn bên ngoài. Là cô có lỗi với con bé... cô không có dũng khí để chống lại Giang Phong.
“Mẹ... mẹ... Đình Đình muốn ở với mẹ mà... đừng bỏ Đình Đình...”
...
“Bạch tiểu thư, có cần tôi gọi điện cho Giang tiên sinh không ?”
Bạch Uyển Vy mệt mỏi, cô lắc đầu. Hình như dạo này cô lại hay ho ra máu nhiều hơn rồi, sắc mặt vô cùng xanh xao do thiếu máu, nhưng hiện giờ cô vẫn không muốn cho Giang Phong biết. Bởi vì nếu như vẫn còn cơ hội kìm hãm, hắn nhất định sẽ bắt cô điều trị.
Cô không muốn sống nữa, cho dù cô có chết đi, cũng chẳng có ai đau lòng, đặc biệt là Hàn Tử Dương. Anh ta chẳng phải rất muốn cô chết sao ? Cô sắp toại nguyện cho anh ta rồi.
Tuy nhiên, Bạch Uyển Vy nghĩ... lúc này mình phải cảm ơn Hàn Tử Dương và tên bác sĩ bệnh hoạn ở cái viện tâm thần kia mới đúng. Cô trở thành thế này chính là phước do hai người đó ban.
Nếu Hàn Tử Dương không đưa cô vào đó, cô đã không trở thành con chuột bạch cho ông ta, ông ta cũng sẽ không có cơ hội dùng đủ mọi thứ thuốc ghê tởm mà mình điều chế lên người cô.
Cô còn nhớ được lúc đó ông ta vẫn luôn phàn nàn rằng tại sao ông ta dùng nhiều thuốc như thế, lại chẳng cái nào có tác dụng. Hoá ra... cho đến tận bây giờ, chúng mới phát tác.
“Ngài ấy nói tối nay sẽ đến.”
“Không... không phải tôi đã nói là đừng gọi rồi sao ?”
“Xin lỗi... Bạch tiểu thư... nếu như ngài ấy biết được cô thế này mà chúng tôi không chịu báo cáo... chúng tôi sẽ phải chịu phạt.”
Bạch Uyển Vy vò đầu bứt tóc, tâm trí cứ rối loạn hết lên. Nếu như cảnh thượng cô ho khan ra máu lọt vào mắt Giang Phong thì sao ? Hắn nhất định sẽ trách cứ cô tại sao không cho hắn biết.
Trước khi Giang Phong đến, Bạch Uyển Vy cố gắng trang điểm một chút cho đỡ nhợt nhạt, để hắn không phát hiện bí mật của mình. Ngắm nhìn bản thân trong gương, cô mới nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Uyển Vy năm xưa.
Hoá ra... cô cũng đã từng lộng lẫy thế này. Giờ đây, cô mới hiểu tại sao Giang Phong lại chán ghét cô đến mức này.
“Bạch tiểu thư, Giang tiên sinh đến rồi.”
Giang Phong đang đợi cô ở dưới lầu, ngay khi nhìn thấy Bạch Uyển Vy từ từ bước xuống, hắn bỗng dưng không thể rời mắt khỏi người con gái ấy. Đây mới chính là Bạch Uyển Vy mà hắn muốn nhìn thấy, không phải là cô gái lôi thôi luộm thuộm, không biết cách chăm sóc bản thân mình.
Đứng trước mặt Giang Phong, Bạch Uyển Vy khó khăn lắm mới dám nói: “Đình Đình chỉ là...”
“Tôi không trách con bé, em cũng biết tôi đến đây không phải là vì chuyện đó.”
“Em không sao cả... là họ làm quá lên thôi.”
Giang Phong có thể nhìn ra được Bạch Uyển Vy đang trốn tránh, không muốn cho hắn biết tình trạng hiện giờ của cô, nhưng hắn tuyệt nhiên không nói gì cả. Hắn đưa Bạch Uyển Vy lên xe, chiếc xe nhanh chóng di chuyển tới một nhà hàng lớn.
Ngồi xuống ghế, nhìn từng món ăn được đưa lên, Bạch Uyển Vy lại không muốn ăn, ăn rồi lại nôn ra cả thôi. Đến lúc đó, Giang Phong nhất định sẽ có lí do để đưa cô đi khám. Thế nhưng... nếu không ăn, hắn sẽ không chịu để cô yên.
“Không có gì định nói với tôi sao ? Uyển Vy, em nên hiểu là nếu để tôi biết được thì sẽ không đơn giản như này nữa.”
“Thật sự là không có gì cả... không phải em vẫn đang bình thường sao ?”
Vừa dứt lời, Bạch Uyển Vy lại cảm thấy cổ họng mình có gì đó tanh tanh. Ngay khi cô đứng dậy, Giang Phong đã giữ chặt cổ tay của cô lại, không cho cô đi.
“Có chuyện gì ?”
Bạch Uyển Vy lắc đầu, cô cố gắng thoát khỏi bàn tay của Giang Phong thì chất lỏng trong cổ họng đã trào ngược ra, dính lên quần áo của hai người. Giang Phong hoàn toàn sững sờ, trơ mắt nhìn Bạch Uyển Vy cố gắng che miệng mình lại, nhưng chẳng thể cất giấu được máu tươi đang chảy.
Cô làm sao vậy ? Không phải... khi hắn đi, mọi chuyện vẫn ổn sao ?
“Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả ? “
Bạch Uyển Vy vẫn không ngừng ho ra máu, Giang Phong muốn đưa cô đến bệnh viện, nhưng cô lại nhất quyết không chịu đi, khiến cho hắn càng sốt ruột hơn.
“Em... không muốn đi...”
“Tôi không muốn mất em !”
“Đừng bướng bỉnh nữa Đình Đình, con mau quay về đi...”
Uyển Đình oà khóc, con bé vẫn không chịu buông tay, nó không muốn rời khỏi đây. Bạch Uyển Vy thấy con gái mình khóc mà đau đến thấu xương, nhưng cũng không biết phải làm như thế nào nữa. Không có sự cho phép của Giang Phong thì cô vĩnh viễn không được gặp con bé.
Cô cắn răng mà đẩy Uyển Đình ra, ngay lập tức vào nhà rồi đóng sầm cửa lại, mặc kệ con bé vẫn đang khóc lóc dữ tợn bên ngoài. Là cô có lỗi với con bé... cô không có dũng khí để chống lại Giang Phong.
“Mẹ... mẹ... Đình Đình muốn ở với mẹ mà... đừng bỏ Đình Đình...”
...
“Bạch tiểu thư, có cần tôi gọi điện cho Giang tiên sinh không ?”
Bạch Uyển Vy mệt mỏi, cô lắc đầu. Hình như dạo này cô lại hay ho ra máu nhiều hơn rồi, sắc mặt vô cùng xanh xao do thiếu máu, nhưng hiện giờ cô vẫn không muốn cho Giang Phong biết. Bởi vì nếu như vẫn còn cơ hội kìm hãm, hắn nhất định sẽ bắt cô điều trị.
Cô không muốn sống nữa, cho dù cô có chết đi, cũng chẳng có ai đau lòng, đặc biệt là Hàn Tử Dương. Anh ta chẳng phải rất muốn cô chết sao ? Cô sắp toại nguyện cho anh ta rồi.
Tuy nhiên, Bạch Uyển Vy nghĩ... lúc này mình phải cảm ơn Hàn Tử Dương và tên bác sĩ bệnh hoạn ở cái viện tâm thần kia mới đúng. Cô trở thành thế này chính là phước do hai người đó ban.
Nếu Hàn Tử Dương không đưa cô vào đó, cô đã không trở thành con chuột bạch cho ông ta, ông ta cũng sẽ không có cơ hội dùng đủ mọi thứ thuốc ghê tởm mà mình điều chế lên người cô.
Cô còn nhớ được lúc đó ông ta vẫn luôn phàn nàn rằng tại sao ông ta dùng nhiều thuốc như thế, lại chẳng cái nào có tác dụng. Hoá ra... cho đến tận bây giờ, chúng mới phát tác.
“Ngài ấy nói tối nay sẽ đến.”
“Không... không phải tôi đã nói là đừng gọi rồi sao ?”
“Xin lỗi... Bạch tiểu thư... nếu như ngài ấy biết được cô thế này mà chúng tôi không chịu báo cáo... chúng tôi sẽ phải chịu phạt.”
Bạch Uyển Vy vò đầu bứt tóc, tâm trí cứ rối loạn hết lên. Nếu như cảnh thượng cô ho khan ra máu lọt vào mắt Giang Phong thì sao ? Hắn nhất định sẽ trách cứ cô tại sao không cho hắn biết.
Trước khi Giang Phong đến, Bạch Uyển Vy cố gắng trang điểm một chút cho đỡ nhợt nhạt, để hắn không phát hiện bí mật của mình. Ngắm nhìn bản thân trong gương, cô mới nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Uyển Vy năm xưa.
Hoá ra... cô cũng đã từng lộng lẫy thế này. Giờ đây, cô mới hiểu tại sao Giang Phong lại chán ghét cô đến mức này.
“Bạch tiểu thư, Giang tiên sinh đến rồi.”
Giang Phong đang đợi cô ở dưới lầu, ngay khi nhìn thấy Bạch Uyển Vy từ từ bước xuống, hắn bỗng dưng không thể rời mắt khỏi người con gái ấy. Đây mới chính là Bạch Uyển Vy mà hắn muốn nhìn thấy, không phải là cô gái lôi thôi luộm thuộm, không biết cách chăm sóc bản thân mình.
Đứng trước mặt Giang Phong, Bạch Uyển Vy khó khăn lắm mới dám nói: “Đình Đình chỉ là...”
“Tôi không trách con bé, em cũng biết tôi đến đây không phải là vì chuyện đó.”
“Em không sao cả... là họ làm quá lên thôi.”
Giang Phong có thể nhìn ra được Bạch Uyển Vy đang trốn tránh, không muốn cho hắn biết tình trạng hiện giờ của cô, nhưng hắn tuyệt nhiên không nói gì cả. Hắn đưa Bạch Uyển Vy lên xe, chiếc xe nhanh chóng di chuyển tới một nhà hàng lớn.
Ngồi xuống ghế, nhìn từng món ăn được đưa lên, Bạch Uyển Vy lại không muốn ăn, ăn rồi lại nôn ra cả thôi. Đến lúc đó, Giang Phong nhất định sẽ có lí do để đưa cô đi khám. Thế nhưng... nếu không ăn, hắn sẽ không chịu để cô yên.
“Không có gì định nói với tôi sao ? Uyển Vy, em nên hiểu là nếu để tôi biết được thì sẽ không đơn giản như này nữa.”
“Thật sự là không có gì cả... không phải em vẫn đang bình thường sao ?”
Vừa dứt lời, Bạch Uyển Vy lại cảm thấy cổ họng mình có gì đó tanh tanh. Ngay khi cô đứng dậy, Giang Phong đã giữ chặt cổ tay của cô lại, không cho cô đi.
“Có chuyện gì ?”
Bạch Uyển Vy lắc đầu, cô cố gắng thoát khỏi bàn tay của Giang Phong thì chất lỏng trong cổ họng đã trào ngược ra, dính lên quần áo của hai người. Giang Phong hoàn toàn sững sờ, trơ mắt nhìn Bạch Uyển Vy cố gắng che miệng mình lại, nhưng chẳng thể cất giấu được máu tươi đang chảy.
Cô làm sao vậy ? Không phải... khi hắn đi, mọi chuyện vẫn ổn sao ?
“Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả ? “
Bạch Uyển Vy vẫn không ngừng ho ra máu, Giang Phong muốn đưa cô đến bệnh viện, nhưng cô lại nhất quyết không chịu đi, khiến cho hắn càng sốt ruột hơn.
“Em... không muốn đi...”
“Tôi không muốn mất em !”
Bình luận facebook