Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
“Tôi không muốn mất em !”
Cho đến khi cơn ho khan chấm dứt, Bạch Uyển Vy mới nhìn Giang Phong mà cười lạnh, máu tươi vẫn còn dính trên khóe miệng. Hắn thật biết dỗ ngọt người khác mà... rốt cuộc người đàn ông này còn bao nhiêu bộ mặt đây ? Hôm trước vừa muốn giết cô, hôm nay lại không muốn mất cô.
Hay là cô đi rồi, hắn không còn công cụ nào để thoả mãn thú tính của mình nữa, cho nên mới muốn cô sống ? Chắc hẳn là vậy rồi... hắn chưa từng trân trọng cô, sao lại sợ mất cô được...
“Em cười cái gì ? Bạch Uyển Vy em muốn gì hả ?”
Giang Phong nắm chặt lấy hai bả vai của Bạch Uyển Vy, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Hắn lo cho cô, tại sao cô không tin ? Cho dù trước kia hắn từng thất hứa, nhưng cô phải hiểu rằng đối với hắn, cô chưa từng chỉ đơn giản là tình nhân.
“Là anh muốn em chết mà... Phong, sau này sẽ chẳng có ai quấy rầy anh nữa...”
“Chỉ cần em nghe lời... em có làm phiền tôi cả đời cũng được.”
Bạch Uyển Vy chỉ cảm thấy Giang Phong lúc này thật nực cười. Sẽ sớm thôi... hắn sẽ chẳng nhớ tới lời nói ngày hôm nay của hắn nữa, rồi hắn sẽ rời bỏ cô, sẽ quên cô như những người khác mà thôi. Thế giới này làm gì có chốn dung thân cho cô. Cô chết rồi, ai cũng hạnh phúc.
...
Bạch Uyển Vy bị Giang Phong cho người cưỡng chế tới bệnh viện, cô không muốn khám thì cũng buộc phải khám. Suốt cả quá trình, Giang Phong vẫn không rời mắt khỏi cô, chỉ sợ cô lại bỏ trốn. Hắn thật sự không hiểu... ở bên hắn, hắn cho cô một cuộc sống không cần lo nghĩ đến tiền, tại sao cô lại không chấp nhận ?
Tại sao lại muốn rời khỏi hắn ? Không phải cô nói, đời này không phải hắn thì không được sao ?
“Rốt cuộc đã có chuyện gì ? Uyển Vy, nói cho tôi biết.”
“Anh biết thì có ích gì ?”
Nếu như biết được đám người ở viện tâm thần đã làm gì với cô, Giang Phong nhất định sẽ tìm từng người một để báo thù, nhưng như thế thì được gì ? Cô không cần hắn giết ai cả, cô chỉ cần hắn trả lại cô một cuộc sống bình yên thôi. Hai năm hạnh phúc ở bên hắn lại phải đánh đổi bằng cả quãng đời sau đau khổ, cô hối hận rồi...
Giang Phong thực sự rất tức giận, nhưng lại không thể làm được gì cả. Khi nhìn thấy Bạch Uyển Vy nôn ra máu, hắn đã sợ đến đứng tim, cảm thấy người con gái này đã sắp vụt mất khỏi tầm mắt hắn rồi... Hắn mới nhận ra rằng hắn không thể tổn thương cô lần nữa.
“Giang tiên sinh, đã có kết quả rồi.”
Giang Phong theo bác sĩ ra ngoài, trong lòng không khỏi lo âu. Nếu như hắn thực sự mất cô thì sao ? Hắn không dám nghĩ tới cuộc sống thiếu đi cô sẽ thế nào. Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, Giang Phong như muốn vo vụn nó lại.
“Không phải lúc trước vẫn ổn sao ? Các người làm ăn kiểu gì vậy hả ? Tôi tốn tiền để nuôi lũ lang băm các người sao ?”
Giang Phong vứt tờ giấy xuống, túm lấy cổ áo của người bác sĩ trước mặt, đường gân trên tay nổi lên một cách đáng sợ. Cái gì mà ung thư phổi ? Chẳng phải chưa đầy nửa năm trước hắn đã đưa Bạch Uyển Vy đi khám, bác sĩ nói cô vẫn ổn sao ?
“Giang... Giang tiên sinh... ngài nghe tôi nói đã... chỉ cần cô ấy chịu phối hợp từ bây giờ... nhất định sẽ chữa được...”
“Khốn kiếp !”
Thấy sắc mặt người bác sĩ kia đã tím tái lại do thiếu dưỡng khí, Giang Phong ném mạnh anh ta xuống rồi ngay lập tức quay lại phòng của Bạch Uyển Vy. Bây giờ hắn trút giận lên tên lang băm này cũng chẳng có tác dụng gì.
“Em không muốn chữa... “
“Hiện giờ vẫn còn cơ hội, chẳng lẽ em muốn bỏ lỡ nó sao ?”
“Nhưng em không muốn sống ! Giang Phong... em đã đủ mệt mỏi với cái cuộc sống này rồi...”
Cô không còn hi vọng gì nữa, Giang Phong cũng chẳng khác gì Hàn Tử Dương, cả hai cứ cho cô hi vọng rồi lại đạp thẳng cô xuống cái đáy của tuyệt vọng. Cho nên, cô chịu thua rồi. Sự quan tâm, chăm sóc của Giang Phong cao thượng lắm. Con chim sẻ như cô sao dám trèo cao để ngã đau thêm nữa...
“Coi như tôi cầu xin em... Uyển Vy, vì tôi được không ?”
Cho đến khi cơn ho khan chấm dứt, Bạch Uyển Vy mới nhìn Giang Phong mà cười lạnh, máu tươi vẫn còn dính trên khóe miệng. Hắn thật biết dỗ ngọt người khác mà... rốt cuộc người đàn ông này còn bao nhiêu bộ mặt đây ? Hôm trước vừa muốn giết cô, hôm nay lại không muốn mất cô.
Hay là cô đi rồi, hắn không còn công cụ nào để thoả mãn thú tính của mình nữa, cho nên mới muốn cô sống ? Chắc hẳn là vậy rồi... hắn chưa từng trân trọng cô, sao lại sợ mất cô được...
“Em cười cái gì ? Bạch Uyển Vy em muốn gì hả ?”
Giang Phong nắm chặt lấy hai bả vai của Bạch Uyển Vy, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Hắn lo cho cô, tại sao cô không tin ? Cho dù trước kia hắn từng thất hứa, nhưng cô phải hiểu rằng đối với hắn, cô chưa từng chỉ đơn giản là tình nhân.
“Là anh muốn em chết mà... Phong, sau này sẽ chẳng có ai quấy rầy anh nữa...”
“Chỉ cần em nghe lời... em có làm phiền tôi cả đời cũng được.”
Bạch Uyển Vy chỉ cảm thấy Giang Phong lúc này thật nực cười. Sẽ sớm thôi... hắn sẽ chẳng nhớ tới lời nói ngày hôm nay của hắn nữa, rồi hắn sẽ rời bỏ cô, sẽ quên cô như những người khác mà thôi. Thế giới này làm gì có chốn dung thân cho cô. Cô chết rồi, ai cũng hạnh phúc.
...
Bạch Uyển Vy bị Giang Phong cho người cưỡng chế tới bệnh viện, cô không muốn khám thì cũng buộc phải khám. Suốt cả quá trình, Giang Phong vẫn không rời mắt khỏi cô, chỉ sợ cô lại bỏ trốn. Hắn thật sự không hiểu... ở bên hắn, hắn cho cô một cuộc sống không cần lo nghĩ đến tiền, tại sao cô lại không chấp nhận ?
Tại sao lại muốn rời khỏi hắn ? Không phải cô nói, đời này không phải hắn thì không được sao ?
“Rốt cuộc đã có chuyện gì ? Uyển Vy, nói cho tôi biết.”
“Anh biết thì có ích gì ?”
Nếu như biết được đám người ở viện tâm thần đã làm gì với cô, Giang Phong nhất định sẽ tìm từng người một để báo thù, nhưng như thế thì được gì ? Cô không cần hắn giết ai cả, cô chỉ cần hắn trả lại cô một cuộc sống bình yên thôi. Hai năm hạnh phúc ở bên hắn lại phải đánh đổi bằng cả quãng đời sau đau khổ, cô hối hận rồi...
Giang Phong thực sự rất tức giận, nhưng lại không thể làm được gì cả. Khi nhìn thấy Bạch Uyển Vy nôn ra máu, hắn đã sợ đến đứng tim, cảm thấy người con gái này đã sắp vụt mất khỏi tầm mắt hắn rồi... Hắn mới nhận ra rằng hắn không thể tổn thương cô lần nữa.
“Giang tiên sinh, đã có kết quả rồi.”
Giang Phong theo bác sĩ ra ngoài, trong lòng không khỏi lo âu. Nếu như hắn thực sự mất cô thì sao ? Hắn không dám nghĩ tới cuộc sống thiếu đi cô sẽ thế nào. Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, Giang Phong như muốn vo vụn nó lại.
“Không phải lúc trước vẫn ổn sao ? Các người làm ăn kiểu gì vậy hả ? Tôi tốn tiền để nuôi lũ lang băm các người sao ?”
Giang Phong vứt tờ giấy xuống, túm lấy cổ áo của người bác sĩ trước mặt, đường gân trên tay nổi lên một cách đáng sợ. Cái gì mà ung thư phổi ? Chẳng phải chưa đầy nửa năm trước hắn đã đưa Bạch Uyển Vy đi khám, bác sĩ nói cô vẫn ổn sao ?
“Giang... Giang tiên sinh... ngài nghe tôi nói đã... chỉ cần cô ấy chịu phối hợp từ bây giờ... nhất định sẽ chữa được...”
“Khốn kiếp !”
Thấy sắc mặt người bác sĩ kia đã tím tái lại do thiếu dưỡng khí, Giang Phong ném mạnh anh ta xuống rồi ngay lập tức quay lại phòng của Bạch Uyển Vy. Bây giờ hắn trút giận lên tên lang băm này cũng chẳng có tác dụng gì.
“Em không muốn chữa... “
“Hiện giờ vẫn còn cơ hội, chẳng lẽ em muốn bỏ lỡ nó sao ?”
“Nhưng em không muốn sống ! Giang Phong... em đã đủ mệt mỏi với cái cuộc sống này rồi...”
Cô không còn hi vọng gì nữa, Giang Phong cũng chẳng khác gì Hàn Tử Dương, cả hai cứ cho cô hi vọng rồi lại đạp thẳng cô xuống cái đáy của tuyệt vọng. Cho nên, cô chịu thua rồi. Sự quan tâm, chăm sóc của Giang Phong cao thượng lắm. Con chim sẻ như cô sao dám trèo cao để ngã đau thêm nữa...
“Coi như tôi cầu xin em... Uyển Vy, vì tôi được không ?”
Bình luận facebook