Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trang điểm xong, Lâm Giang Nam thay quần áo.
Bên trong cô mặc áo len ngắn xanh sọc đỏ bó sát người, bên dưới là quần jean ống rộng màu xanh nhạt, ngoài cùng là áo khoác sọc, cổ quàng một cái khăn màu đỏ rượu.
Cô dùng dây chun màu đen buộc toàn bộ tóc lên, vấn thành một cục nhỏ, trên trán rũ xuống vài sợi tóc làm gương mặt càng thêm hài hòa.
Cô mặc giày, mang theo camera xong liền ra cửa.
Lâm Giang Nam đến đại lộ Long Dương.
Đại lộ Long Dương là nơi được rất nhiều nhiếp ảnh gia và người mẫu yêu thích, kiến trúc con phố này khá đẹp, rất thích hợp để chụp ảnh, trên mặt tường là các hình vẽ màu mè được vẽ tay.
Đại lộ Long Dương cách không xa chỗ cô ở, lái xe một lát là đến.
Sau khi xuống xe, cô nhìn đường phố luôn tràn ngập sắc màu, trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái, nhìn những hình vẽ này, dù ban đầu tâm tình không tốt thì hẳn lát sau cũng sẽ tốt hơn.
Cô giơ camera, điều chỉnh ánh sáng.
Cô cứ chụp dọc con đường, ngẫu nhiên cũng sẽ có người qua đường lọt vào màn ảnh của cô.
. . .
"Sao vẫn chưa bắt đầu?" Khương Trừng nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, bây giờ đã hơn 9 giờ.
"Anh đi hỏi thử xem." Tần Hiểu Thiên nói.
Đúng lúc anh ấy chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy Hình Mạn đang đi đến.
"Sao vẫn chưa bắt đầu vậy?" Tần Hiểu Thiên hỏi.
"Thật là ngại quá, nhiếp ảnh gia của bọn em có việc đột xuất, tạm thời xin nghỉ, cho nên có lẽ phải chờ một lát, phòng làm việc bọn em đang liên hệ với nhiếp ảnh gia khác."
Nghe cô ấy nói vậy, Khương Trừng ngẩng đầu nhìn cô ấy.
"Gọi chưa?"
"Vẫn chưa..."
"Vậy liên hệ Lâm Giang Nam đi."
Khương Trừng vừa nói xong, Tần Hiểu Thiên và Hình Mạn không hẹn mà cùng nhìn anh, vẻ mặt khiếp sợ.
"Sao vậy? Có vấn đề?" Khương Trừng thản nhiên hỏi.
"Chuyện là... Giờ Lâm Giang Nam chỉ là nhiếp ảnh gia thực tập, em chắc chắn là muốn cô ấy chụp sao?"
"Chắc chắn, liên hệ cho cô ấy đi."
"Vậy được, chị đi gọi cho cô ấy."
Hình Mạn không nói gì nữa, bởi vì cô cũng biết nhìn lòng người.
Làm sao có chuyện Khương Trừng sẽ vô duyên vô cớ chỉ tên người chụp, phòng làm việc của cô có rất nhiều người có thâm niên, nhiếp ảnh gia kỹ thuật tốt, Khương Trừng lại không nhớ ai, chỉ nhớ mình Lâm Giang Nam.
Hơn nữa Khương Trừng chưa bao giờ thích nhiếp ảnh gia nữ chụp.
Sau khi Hình Mạn đi rồi, Tần Hiểu Thiên đặt mông ngồi bên cạnh Khương Trừng.
"Lâm Giang Nam mà cậu muốn, có phải là cô gái đọc Bạch tuyết và bảy chú lùn không?"
"Đúng vậy." Khương Trừng nở nụ cười nhàn nhạt.
"Danh tiếng cô ấy không quá nổi, cậu chắc chắn à? Hơn nữa vì sao lại chỉ tên, loại chuyện này trước kia chưa từng có nha."
Khương Trừng không nói gì, chỉ cúi đầu chơi đùa ngón tay mình.
Bàn tay anh có khớp xương rõ ràng, dưới ánh mặt trời trắng đến mức gần như trong suốt.
"Khương Trừng, không phải là cậu có ý gì với cô ấy chứ?" Dường như Tần Hiểu Thiên nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên hỏi.
"Tuy cô gái kia đẹp, giọng nói cũng dễ nghe, nhưng bây giờ đang là võng hồng, có ai mà không động dao kéo chứ..."
"Cô ấy không có." Khương Trừng chen ngang lời anh.
Cô vẫn như vậy, vẫn như lần đầu anh thấy cô.
Tần Hiểu Thiên liếc mắt nhìn Khương Trừng.
Bây giờ thì khỏi cần hỏi nữa, bảo vệ như vậy, chắc chắn là có ý.
"Anh Trừng, anh qua chỉnh trang đi ạ."
Chuyên viên trang điểm đi đến trước mặt Khương Trừng.
Anh nhìn cậu ấy một cái, sau đó gật đầu.
Khương Trừng đứng lên, ngay lúc chuẩn bị rời đi thì đột nhiên dừng lại, nói vói Tần Hiểu Thiên một câu khó hiểu.
"Đã rất lâu rồi."
Nói xong, anh liền bước đôi chân dài rời đi.
Tần Hiểu Thiên nhìn bóng dáng anh, có chút khó hiểu, cái gì lâu rồi?
. . .
Lâm Giang Nam đang chụp hình phong cảnh, đúng lúc cô dừng lại chuẩn bị xem ảnh thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Cô buông camera, sau đó lấy điện thoại ra.
Trên màn hình hiển thị tên chị Mạn.
"Alo, chị Mạn?"
"Giang Nam, bây giờ em lập tức đến khu chụp ngoại cảnh của phòng làm việc chúng ta đi."
"Sao vậy ạ?" Lâm Giang Nam nghi hoặc hỏi.
"Hôm nay lão Vương tạm thời xin nghỉ, buổi chụp hình của Khương Trừng không thể bị trì hoãn, cho nên em đi thay lão Vương nha."
Lâm Giang Nam giật mình há hốc miệng.
"Chị chị... chị Mạn, chị nói là em chụp cho Khương Trừng?!"
"Đúng vậy, sao thế, bây giờ em không rảnh à?"
"Không có không có, giờ em rất nhàn rỗi, em lập tức đến ngay, chị Mạn, em bảo đảm sẽ đến rất nhanh."
Sao cô lại nói không rảnh được, cơ hội tốt như vậy, cô không thể bỏ qua.
"Đúng rồi, là Khương Trừng chỉ tên em."
Trước khi cúp điện thoại một giây, Lâm Giang Nam đột nhiên nghe thấy Hình Mạn nói.
"Khương Trừng chỉ tên em..." Lâm Giang Nam ngây ngốc lặp lại lời của Hình Mạn.
Vài giây sau đó.
"A a a a......" Cô vui vẻ hét lên.
Còn phấn khích nhảy nhảy.
Nhưng khi cô hét xong, nhảy xong, đột nhiên cảm giác được có gì đó không bình thường.
Bởi vì người trên đường đều dùng một ánh mắt kì lạ nhìn cô, cảm giác như nhìn một bệnh nhân tâm thần.
Lâm Giang Nam không khỏi ngậm miệng, sau đó xấu hổ chôn mặt vào khăn quàng, ôm camera xoay người chạy.
Lâm Giang Nam nhanh chóng đến khu chụp ngoại cảnh.
Cô vừa vào liền thấy Hình Mạn đang ngồi ở bên kia.
"Chị Mạn, em đến rồi." Cô vui vẻ nói với Hình Mạn.
"Tốt, mau chuẩn bị đi, lát nữa bắt đầu chụp hình."
"Vâng ạ."
Lâm Giang Nam xoay người đi đến studio.
"Đúng rồi, Giang Nam."
"Hả? Sao vậy ạ?" Lâm Giang Nam xoay người, nghi hoặc nhìn Hình Mạn.
"Không có gì, cố lên, cơ hội này không phải ai cũng có."
"À, dạ."
Lâm Giang Nam xoay người, vừa đi vừa nghĩ, sao cô cảm thấy lời này của chị Mạn còn có ý nghĩa sâu xa hơn nhỉ?
Nhưng không kịp để cô nghĩ nhiều, bởi vì cô đã vào studio.
Vừa vào studio, cô liền nhìn thấy Khương Trừng ngồi trên ghế sô pha.
Khương Trừng ngẩng đầu nhìn cô, sau đó cười một cái.
Trong nháy mắt, Lâm Giang Nam hoàn toàn mê muội.
Không phải nam thần rất cao ngạo lạnh lùng sao? Vì sao cô lại cảm thấy nam thần bình dị gần gũi, không hề cao ngạo lạnh lùng như trên mạng nói!
Lâm Giang Nam cũng cười lại, cô nghĩ trong đầu là một nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, nhưng không hiểu sao lại thành một nụ cười nịnh nọt lấy lòng.
. . .
Lâm Giang Nam đỡ camera, nhắm tiêu cự, màn ảnh trống trơn này lát nữa sẽ xuất hiện Khương Trừng, Lâm Giang Nam có cảm giác như sắp không thở nổi.
Tuy Lâm Giang Nam chưa chụp hình cho minh tinh tai to mặt lớn nào, nhưng dù sao cô cũng là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, đã chụp cho không ít người mẫu lớn nhỏ, mỗi lần đều phát huy tốt thực lực, hơn nữa chưa từng căng thẳng, nhưng bây giờ người cô chụp là Khương Trừng.
Lâm Giang Nam căng thẳng đến mức tay rịn mồ hôi.
Khương Trừng vốn đang ngồi trên ghế trắng, anh nhìn Lâm Giang Nam đang không ngừng điều chỉnh hơi thở, cả gương mặt tràn ngập căng thẳng.
Vì thế anh đứng dậy, đi đến chỗ cô.
Lâm Giang Nam còn đang tự bình ổn cảm xúc, nhìn thấy Khương Trừng đi đến chỗ mình, tim nhỏ vừa bình phục giờ lại đập bùm bùm như đánh trống.
Khương Trừng tới trước mặt cô.
Vì Khương Trừng cao, lại đứng khoảng cách gần, hơn nữa đây là vị trí chụp hình, chỗ Khương Trừng đứng cao hơn chỗ Lâm Giang Nam không ít, cô phải ngẩng đầu nhìn anh.
Khương Trừng lại cúi đầu.
Anh nhìn Lâm Giang Nam đang ngửa đầu nhìn mình, khuôn mặt tròn tròn như bánh đáng yêu không nói nên lời, đáng yêu đến mức khiến anh suýt nữa là đưa tay bóp một cái.
Anh nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp.
Anh đột nhiên vươn tay, xoa nhẹ trên đỉnh đầu cô.
"Đừng căng thẳng, cứ xem tôi là những người mẫu trước đây em từng chụp, thoải mái chụp là được." Khương Trừng nhẹ nhàng nói.
Lâm Giang Nam cảm nhận được bàn tay ấm áp của nam thần.
Rất lâu vẫn chưa phản ứng lại.
Xoa đầu a!!!!
Đây là nam thần tới động viên sao, rõ ràng là tới quyến rũ cô!
Nhưng không biết có phải vì Khương Trừng hay không, khi cô chụp hình thì tâm tình đã bình ổn lại.
Cô thuần thục chụp hình.
"Tốt, hơi hơi dựa vào bên trái một chút, chút nữa, đúng rồi, chính là như vậy."
"Cười nào, tươi hơn một chút."
"Tay đặt ở trên ghế đi, đầu hơi ngửa ra sau một chút, hai chân hơi mở ra."
"..."
Bởi vì Khương Trừng rất phối hợp, cho nên Lâm Giang Nam càng chụp càng quen tay, càng chụp càng thoải mái, không hề cảm thấy căng thẳng, hoàn toàn tập trung.
Toàn bộ studio đều có thể nghe thấy tiếng Lâm Giang Nam vừa chụp, vừa điều chỉnh dáng của Khương Trừng.
Nhân viên công tác đều giật mình, người trong giới ai cũng biết vị tai to mặt lớn Khương Trừng này, trước nay đều là người khác phối hợp tự tìm góc độ để chụp, nhưng Lâm Giang Nam lại có thể khiến Khương Trừng thay đổi tư thế tạo dáng.
Lâm Giang Nam chiếm vị trí chủ đạo khi chụp hình, Khương Trừng cũng không hề biểu hiện sự mất kiên nhẫn, ngược lại là ngoan ngoãn nghe theo cô, cô nói cười, anh liền mỉm cười, cô nói anh nghiêng sang bên trái, anh liền nghiêng, hoàn toàn làm theo chỉ đạo của cô.
Hình Mạn nhìn bọn họ, khóe miệng mang theo một nụ cười.
Không phải ai cũng có thể điều khiển nam thần.
Beta: Quanh
Trang điểm xong, Lâm Giang Nam thay quần áo.
Bên trong cô mặc áo len ngắn xanh sọc đỏ bó sát người, bên dưới là quần jean ống rộng màu xanh nhạt, ngoài cùng là áo khoác sọc, cổ quàng một cái khăn màu đỏ rượu.
Cô dùng dây chun màu đen buộc toàn bộ tóc lên, vấn thành một cục nhỏ, trên trán rũ xuống vài sợi tóc làm gương mặt càng thêm hài hòa.
Cô mặc giày, mang theo camera xong liền ra cửa.
Lâm Giang Nam đến đại lộ Long Dương.
Đại lộ Long Dương là nơi được rất nhiều nhiếp ảnh gia và người mẫu yêu thích, kiến trúc con phố này khá đẹp, rất thích hợp để chụp ảnh, trên mặt tường là các hình vẽ màu mè được vẽ tay.
Đại lộ Long Dương cách không xa chỗ cô ở, lái xe một lát là đến.
Sau khi xuống xe, cô nhìn đường phố luôn tràn ngập sắc màu, trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái, nhìn những hình vẽ này, dù ban đầu tâm tình không tốt thì hẳn lát sau cũng sẽ tốt hơn.
Cô giơ camera, điều chỉnh ánh sáng.
Cô cứ chụp dọc con đường, ngẫu nhiên cũng sẽ có người qua đường lọt vào màn ảnh của cô.
. . .
"Sao vẫn chưa bắt đầu?" Khương Trừng nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, bây giờ đã hơn 9 giờ.
"Anh đi hỏi thử xem." Tần Hiểu Thiên nói.
Đúng lúc anh ấy chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy Hình Mạn đang đi đến.
"Sao vẫn chưa bắt đầu vậy?" Tần Hiểu Thiên hỏi.
"Thật là ngại quá, nhiếp ảnh gia của bọn em có việc đột xuất, tạm thời xin nghỉ, cho nên có lẽ phải chờ một lát, phòng làm việc bọn em đang liên hệ với nhiếp ảnh gia khác."
Nghe cô ấy nói vậy, Khương Trừng ngẩng đầu nhìn cô ấy.
"Gọi chưa?"
"Vẫn chưa..."
"Vậy liên hệ Lâm Giang Nam đi."
Khương Trừng vừa nói xong, Tần Hiểu Thiên và Hình Mạn không hẹn mà cùng nhìn anh, vẻ mặt khiếp sợ.
"Sao vậy? Có vấn đề?" Khương Trừng thản nhiên hỏi.
"Chuyện là... Giờ Lâm Giang Nam chỉ là nhiếp ảnh gia thực tập, em chắc chắn là muốn cô ấy chụp sao?"
"Chắc chắn, liên hệ cho cô ấy đi."
"Vậy được, chị đi gọi cho cô ấy."
Hình Mạn không nói gì nữa, bởi vì cô cũng biết nhìn lòng người.
Làm sao có chuyện Khương Trừng sẽ vô duyên vô cớ chỉ tên người chụp, phòng làm việc của cô có rất nhiều người có thâm niên, nhiếp ảnh gia kỹ thuật tốt, Khương Trừng lại không nhớ ai, chỉ nhớ mình Lâm Giang Nam.
Hơn nữa Khương Trừng chưa bao giờ thích nhiếp ảnh gia nữ chụp.
Sau khi Hình Mạn đi rồi, Tần Hiểu Thiên đặt mông ngồi bên cạnh Khương Trừng.
"Lâm Giang Nam mà cậu muốn, có phải là cô gái đọc Bạch tuyết và bảy chú lùn không?"
"Đúng vậy." Khương Trừng nở nụ cười nhàn nhạt.
"Danh tiếng cô ấy không quá nổi, cậu chắc chắn à? Hơn nữa vì sao lại chỉ tên, loại chuyện này trước kia chưa từng có nha."
Khương Trừng không nói gì, chỉ cúi đầu chơi đùa ngón tay mình.
Bàn tay anh có khớp xương rõ ràng, dưới ánh mặt trời trắng đến mức gần như trong suốt.
"Khương Trừng, không phải là cậu có ý gì với cô ấy chứ?" Dường như Tần Hiểu Thiên nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên hỏi.
"Tuy cô gái kia đẹp, giọng nói cũng dễ nghe, nhưng bây giờ đang là võng hồng, có ai mà không động dao kéo chứ..."
"Cô ấy không có." Khương Trừng chen ngang lời anh.
Cô vẫn như vậy, vẫn như lần đầu anh thấy cô.
Tần Hiểu Thiên liếc mắt nhìn Khương Trừng.
Bây giờ thì khỏi cần hỏi nữa, bảo vệ như vậy, chắc chắn là có ý.
"Anh Trừng, anh qua chỉnh trang đi ạ."
Chuyên viên trang điểm đi đến trước mặt Khương Trừng.
Anh nhìn cậu ấy một cái, sau đó gật đầu.
Khương Trừng đứng lên, ngay lúc chuẩn bị rời đi thì đột nhiên dừng lại, nói vói Tần Hiểu Thiên một câu khó hiểu.
"Đã rất lâu rồi."
Nói xong, anh liền bước đôi chân dài rời đi.
Tần Hiểu Thiên nhìn bóng dáng anh, có chút khó hiểu, cái gì lâu rồi?
. . .
Lâm Giang Nam đang chụp hình phong cảnh, đúng lúc cô dừng lại chuẩn bị xem ảnh thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Cô buông camera, sau đó lấy điện thoại ra.
Trên màn hình hiển thị tên chị Mạn.
"Alo, chị Mạn?"
"Giang Nam, bây giờ em lập tức đến khu chụp ngoại cảnh của phòng làm việc chúng ta đi."
"Sao vậy ạ?" Lâm Giang Nam nghi hoặc hỏi.
"Hôm nay lão Vương tạm thời xin nghỉ, buổi chụp hình của Khương Trừng không thể bị trì hoãn, cho nên em đi thay lão Vương nha."
Lâm Giang Nam giật mình há hốc miệng.
"Chị chị... chị Mạn, chị nói là em chụp cho Khương Trừng?!"
"Đúng vậy, sao thế, bây giờ em không rảnh à?"
"Không có không có, giờ em rất nhàn rỗi, em lập tức đến ngay, chị Mạn, em bảo đảm sẽ đến rất nhanh."
Sao cô lại nói không rảnh được, cơ hội tốt như vậy, cô không thể bỏ qua.
"Đúng rồi, là Khương Trừng chỉ tên em."
Trước khi cúp điện thoại một giây, Lâm Giang Nam đột nhiên nghe thấy Hình Mạn nói.
"Khương Trừng chỉ tên em..." Lâm Giang Nam ngây ngốc lặp lại lời của Hình Mạn.
Vài giây sau đó.
"A a a a......" Cô vui vẻ hét lên.
Còn phấn khích nhảy nhảy.
Nhưng khi cô hét xong, nhảy xong, đột nhiên cảm giác được có gì đó không bình thường.
Bởi vì người trên đường đều dùng một ánh mắt kì lạ nhìn cô, cảm giác như nhìn một bệnh nhân tâm thần.
Lâm Giang Nam không khỏi ngậm miệng, sau đó xấu hổ chôn mặt vào khăn quàng, ôm camera xoay người chạy.
Lâm Giang Nam nhanh chóng đến khu chụp ngoại cảnh.
Cô vừa vào liền thấy Hình Mạn đang ngồi ở bên kia.
"Chị Mạn, em đến rồi." Cô vui vẻ nói với Hình Mạn.
"Tốt, mau chuẩn bị đi, lát nữa bắt đầu chụp hình."
"Vâng ạ."
Lâm Giang Nam xoay người đi đến studio.
"Đúng rồi, Giang Nam."
"Hả? Sao vậy ạ?" Lâm Giang Nam xoay người, nghi hoặc nhìn Hình Mạn.
"Không có gì, cố lên, cơ hội này không phải ai cũng có."
"À, dạ."
Lâm Giang Nam xoay người, vừa đi vừa nghĩ, sao cô cảm thấy lời này của chị Mạn còn có ý nghĩa sâu xa hơn nhỉ?
Nhưng không kịp để cô nghĩ nhiều, bởi vì cô đã vào studio.
Vừa vào studio, cô liền nhìn thấy Khương Trừng ngồi trên ghế sô pha.
Khương Trừng ngẩng đầu nhìn cô, sau đó cười một cái.
Trong nháy mắt, Lâm Giang Nam hoàn toàn mê muội.
Không phải nam thần rất cao ngạo lạnh lùng sao? Vì sao cô lại cảm thấy nam thần bình dị gần gũi, không hề cao ngạo lạnh lùng như trên mạng nói!
Lâm Giang Nam cũng cười lại, cô nghĩ trong đầu là một nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, nhưng không hiểu sao lại thành một nụ cười nịnh nọt lấy lòng.
. . .
Lâm Giang Nam đỡ camera, nhắm tiêu cự, màn ảnh trống trơn này lát nữa sẽ xuất hiện Khương Trừng, Lâm Giang Nam có cảm giác như sắp không thở nổi.
Tuy Lâm Giang Nam chưa chụp hình cho minh tinh tai to mặt lớn nào, nhưng dù sao cô cũng là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, đã chụp cho không ít người mẫu lớn nhỏ, mỗi lần đều phát huy tốt thực lực, hơn nữa chưa từng căng thẳng, nhưng bây giờ người cô chụp là Khương Trừng.
Lâm Giang Nam căng thẳng đến mức tay rịn mồ hôi.
Khương Trừng vốn đang ngồi trên ghế trắng, anh nhìn Lâm Giang Nam đang không ngừng điều chỉnh hơi thở, cả gương mặt tràn ngập căng thẳng.
Vì thế anh đứng dậy, đi đến chỗ cô.
Lâm Giang Nam còn đang tự bình ổn cảm xúc, nhìn thấy Khương Trừng đi đến chỗ mình, tim nhỏ vừa bình phục giờ lại đập bùm bùm như đánh trống.
Khương Trừng tới trước mặt cô.
Vì Khương Trừng cao, lại đứng khoảng cách gần, hơn nữa đây là vị trí chụp hình, chỗ Khương Trừng đứng cao hơn chỗ Lâm Giang Nam không ít, cô phải ngẩng đầu nhìn anh.
Khương Trừng lại cúi đầu.
Anh nhìn Lâm Giang Nam đang ngửa đầu nhìn mình, khuôn mặt tròn tròn như bánh đáng yêu không nói nên lời, đáng yêu đến mức khiến anh suýt nữa là đưa tay bóp một cái.
Anh nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp.
Anh đột nhiên vươn tay, xoa nhẹ trên đỉnh đầu cô.
"Đừng căng thẳng, cứ xem tôi là những người mẫu trước đây em từng chụp, thoải mái chụp là được." Khương Trừng nhẹ nhàng nói.
Lâm Giang Nam cảm nhận được bàn tay ấm áp của nam thần.
Rất lâu vẫn chưa phản ứng lại.
Xoa đầu a!!!!
Đây là nam thần tới động viên sao, rõ ràng là tới quyến rũ cô!
Nhưng không biết có phải vì Khương Trừng hay không, khi cô chụp hình thì tâm tình đã bình ổn lại.
Cô thuần thục chụp hình.
"Tốt, hơi hơi dựa vào bên trái một chút, chút nữa, đúng rồi, chính là như vậy."
"Cười nào, tươi hơn một chút."
"Tay đặt ở trên ghế đi, đầu hơi ngửa ra sau một chút, hai chân hơi mở ra."
"..."
Bởi vì Khương Trừng rất phối hợp, cho nên Lâm Giang Nam càng chụp càng quen tay, càng chụp càng thoải mái, không hề cảm thấy căng thẳng, hoàn toàn tập trung.
Toàn bộ studio đều có thể nghe thấy tiếng Lâm Giang Nam vừa chụp, vừa điều chỉnh dáng của Khương Trừng.
Nhân viên công tác đều giật mình, người trong giới ai cũng biết vị tai to mặt lớn Khương Trừng này, trước nay đều là người khác phối hợp tự tìm góc độ để chụp, nhưng Lâm Giang Nam lại có thể khiến Khương Trừng thay đổi tư thế tạo dáng.
Lâm Giang Nam chiếm vị trí chủ đạo khi chụp hình, Khương Trừng cũng không hề biểu hiện sự mất kiên nhẫn, ngược lại là ngoan ngoãn nghe theo cô, cô nói cười, anh liền mỉm cười, cô nói anh nghiêng sang bên trái, anh liền nghiêng, hoàn toàn làm theo chỉ đạo của cô.
Hình Mạn nhìn bọn họ, khóe miệng mang theo một nụ cười.
Không phải ai cũng có thể điều khiển nam thần.
Bình luận facebook