Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
《Kenif 》 vừa phát hành họa báo Khương Trừng kỳ này, Weibo《 Kenif 》thiếu chút nữa là bị đánh sập, chỉ vài phút sau đã có hàng chục ngàn chia sẻ.
Trong vài ngày ngắn ngủi, tạp chí họa báo kỳ này của《 Kenif 》không còn lấy một quyển.
Lâm Giang Nam ngồi trên giường, trong tay chính là tạp chí họa báo kì này của Khương Trừng.
Họa báo kì này vừa phát hành, Kim Giai Giai đã nhanh chóng chiếm cho cô một quyển.
"Tạp chí phát hành rồi à?" Hạ An Nịnh vừa tắm xong.
Cô ấy vừa lau tóc vừa nói chuyện với Lâm Giang Nam.
"Ừ, siêu đẹp trai." Lâm Giang Nam ôm tạp chí, vẻ mặt si mê.
Hạ An Nịnh bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng là có thể tiếp xúc gần gũi với nam thần, giờ lại ôm tạp chí mà si mê, không phải ngốc thì còn là gì nữa?
"Đúng rồi, ngày mai mình phải đi Thiên Tân, chắc là vài ngày mới về."
"Đi Thiên Tân làm gì?" Lâm Giang Nam hỏi.
"Đi ra ngoài dạy, hình như đoàn phim Hoa Hạ Vân yêu cầu một biên đạo, giám đốc liền điều mình qua."
"Hoa Hạ Vân? Bộ phim nổi tiếng mà ảnh đế Cổ Chánh đóng vai chính?"
"Ừ, chắc là vậy."
"Wow, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vậy là cậu có thể nhìn thấy ảnh đế rồi. ^O^"
Hạ An Nịnh liếc cô một cái: "Mình dùng cơ hội gặp mặt ảnh đế để đổi cơ hội gặp mặt Khương Trừng với cậu, thế nào?"
Lâm Giang Nam: "..."
"Đã biết khi nào về chưa?"
"Chưa, dù sao cũng phải chờ hoàn thành các phân cảnh vũ đạo, chắc là khoảng một tuần."
"Ừ, một tuần không thấy cậu, mình sẽ nhớ cậu nhiều nhiều."
"Ha ha, mình đi ngủ đây." Hạ An Nịnh ném cho cô một viên long não rất lớn.
"Nhớ đóng cửa."
"Biết mà."
Sau khi Hạ An Nịnh ra ngoài, Lâm Giang Nam tỉ mỉ xem tạp chí Khương Trừng thêm một lần nữa rồi mới đi tắm.
Tắm rửa xong, cô đứng sấy tóc, nhìn mình trong gương, không biết vì sao bỗng nhiên cô lại muốn cắt tóc mái, không chừng cắt tóc mái nhìn cô sẽ đáng yêu hơn, vì thế cô liền lấy một cái kéo nhỏ trong ngăn kéo.
Gần đây trên mạng không phải rất thịnh hành kiểu mái ngố trên lông mày sao, làm một võng hồng, bắt kịp trào lưu là điều cần thiết, hơn nữa cũng đã lâu cô không up video gì lên Weibo, gần đây toàn dùng mỹ thực trêu chọc mọi người, dù sao cũng phải cho mọi người lại một quyền lợi, vì thế cô vào Weibo, chỉnh góc độ, bắt đầu quay video.
"Hi, đã lâu không up video gì cho các bạn, các bạn có nhớ mình không, gần đây vẫn luôn gây đau khổ cho mọi người, cho nên giờ sẽ cho mọi người phúc lợi."
"Tất cả mọi người đều biết bây giờ đang rất thịnh hành kiểu mái ngố trên lông mày phải không, làm một võng hồng có lương tâm, hôm nay mình sẽ chỉ mọi người cách cắt tóc mái ngố này."
"Đầu tiên, chúng ta phải chuẩn bị một cây kéo thật sắc, mái ngố trên lông mày không giống mái thưa, nó chú trọng vào độ dày, mọi người biết nên lấy bao nhiêu không, lấy giống mình vậy, vẫn lấy hình tam giác như thường, nhưng phải lấy nhiều tóc hơn một chút, mọi người dùng ngón trỏ và ngón cái cầm tóc lại, sau đó vẫn như thuờng, cắt theo độ cong của móng tay."
"Không được do dự, làm nhanh như mình vậy, cắt một cái."
Nói xong, Lâm Giang Nam liền cắt.
Cô ngẩng đầu nhìn tóc mái mình trong video, cả người lập tức ngây ngốc.
Tóc mái rất dày chẳng khác gì cô úp nồi lên đầu, chỉ ngắn ngang lông mày, còn là hình tam giác, lại lộn xộn không đồng đều.
"Ôi trời ơi! Tóc mái của mình, mình xấu rồi! Cục cưng không muốn nói chuyện, cục cưng muốn im lặng..."
Video vừa kết thúc, Weibo Lâm Giang Nam liền bùng nổ, tuy các fan đều bình luận Tiểu Miêu đẹp nhất, Tiểu Miêu là nữ thần nhưng vẫn không thể chữa lành cõi lòng đang bị thương của cô.
Cô nhìn tóc mái trong gương, khóc không ra nước mắt, có khác gì cái nồi không?
Không lâu sau, cô nhận được điện thoại của Kim Giai Giai, điện thoại vừa thông đã truyền đến tiếng cười không chút kiêng nể của Kim Giai Giai.
"Tiểu Miêu, chị vừa xem Weibo em, em cắt tóc mái à?"
"Dạ." Bây giờ cô rất không vui.
"Ha ha ha ha ha, cười chết chị, cái đó cũng gọi là mái ngố? Nhìn ngốc chết đi được, cười không ngừng được rồi." Cô ấy vừa kết thúc buổi chụp hình, sau khi kết thúc thì lướt Weibo một lát, vừa lúc nhìn thấy video mới của Lâm Giang Nam, mới bấm vào, tua đến gần cuối liền phụt cười.
"Kim Giai Giai, đủ rồi đó! Em đã ngại ra cửa lắm rồi." Lâm Giang Nam buồn bực, cô nắm nắm tóc mái của mình.
"Ha ha ha ha, được rồi, rất đẹp, thật sự rất đẹp... Ha ha ha ha ha..." Kim Giai Giai vẫn không nín cười nổi.
"Đẹp đẹp em gái nhà chị! Đẹp thì sao chị không cắt một cái luôn đi?"
"Thôi thôi, chị không muốn giống em."
"Tình bạn của chúng ta đến đây là kết thúc, tạm biệt!"
"Đừng, đừng mà, trong lòng chị em đẹp nhất, được chưa?"
"Hừ! Tạm biệt! Em muốn đi ngủ!" Lâm Giang Nam nói xong liền không để ý đến Kim Giai Giai, trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Giang Nam mệt tim chui vào trong chăn.
"Cốc cốc, cốc cốc." Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Lâm Tiểu Miêu, cậu ngủ chưa?"
"Sao?"
"Cậu mở cửa ra đi, mình vào lấy chút đồ."
"Hừ, Hạ An Nịnh, cậu đừng cho là mình không biết cậu đang âm mưu gì, mình nói cho cậu biết, không có cửa đâu!" Lâm Giang Nam nằm trong chăn, ồm ồm nói.
"Mình không lừa cậu, sáng mai 8 giờ mình phải lên máy bay rồi, cậu mau mở cửa đi."
"Được rồi!"
Lâm Giang Nam ném chăn, sau đó mới ngồi dậy, cô tùy tay lấy một cái khăn trùm lên đầu mình, xuống giường mở cửa.
"Lấy gì?" Cô mở cửa ra.
Hạ An Nịnh đi vào, ra vẻ bắt đầu tìm đồ.
"Còn chưa tìm được à, ra ngoài mau lên, mình còn đang ngủ đấy!"
"À... Mình nhớ lại rồi, mình để ở đây."
Lâm Giang Nam khoanh tay trước ngực.
Hạ An Nịnh nhìn thoáng qua Lâm Giang Nam, sau đó đột nhiên vươn tay hất khăn trên đầu Lâm Giang Nam xuống.
"Trời má, ha ha ha ha ha ha..."
Hạ An Nịnh nhìn tóc mái Lâm Giang Nam, cười đến mức suýt chút nữa không thẳng nổi lưng.
Lâm Giang Nam 囧.
"An Nịnh chết tiệt, trả khăn lại cho mình!"
Lâm Giang Nam vươn tay lấy lại khăn, nhưng Hạ An Nịnh xoay người, dễ dàng tránh được cô.
"Ha ha, không trả không trả, tóc mái ngố trên lông mày, đẹp đấy, đẹp thật sự."
"Hạ An Nịnh, mình biết cậu không hề có ý tốt gì!"
Lâm Giang Nam vừa xấu hổ tức giận đi đến chỗ cô ấy, hai người đuổi bắt nhau trong phòng ngủ, căn phòng toàn là tiếng hai người ầm ĩ.
. . .
Buổi sáng, sau khi rời giường, trang điểm, thay đồ xong, Lâm Giang Nam nhìn mái tóc ngố gần đến lông mày trong gương, vừa tưởng tượng đến cảnh phòng làm việc hôm nay, đột nhiên lại thấy mệt tim.
Cô giơ tay vuốt ngược toàn bộ tóc mái, đội chiếc mũ nhung vào.
Cả ngày hôm nay, nhân viên trong phòng làm việc đều chú ý đến cô.
"Tiểu Miêu, văn phòng ấm như vậy, sao em còn đội mũ nữa?"
"Tiểu Miêu, em có nghĩ mình nên cởi mũ không, chị thấy em nóng đến mức chảy mồ hôi rồi."
"Tiểu Miêu, chị cảm thấy em không đội mũ đẹp hơn."
"Tiểu Miêu, cho mọi người xem tóc mái được không?"
"Tiểu Miêu..."
"Tiểu Miêu..."
"..."
Cô chỉ có thể thay đổi tính tình ngoan ngoãn ngày xưa, liên tục tỏ ra lạnh lùng, có thể làm lơ thì sẽ làm lơ.
. . .
Ngày hôm sau, cửa thang máy vừa mở, cô đã chạy ra ngoài.
Vừa đến ngã ba đường, đột nhiên cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Cô theo bản năng kéo thấp mũ trên đầu.
Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình.
Lâm Giang Nam liên tục "tụng kinh", nhưng đôi khi, mọi chuyện cứ cố tình không theo những gì người ta muốn.
"Buổi sáng tốt lành, thật là trùng hợp."
Khương Trừng dừng xe bên cạnh cô.
Nhưng Lâm Giang Nam không lập tức ngẩng đầu cười vui vẻ với anh như ngày thường, anh vừa kêu cô, cô lại im lặng cúi đầu thấp hơn.
Anh khó hiểu nhíu mày.
"Lâm Giang Nam?"
Lâm Giang Nam rất muốn khóc, nam thần đã gọi cô hai lần rồi, cô cũng không thể làm lơ được, nếu làm thế, có phải nam thần sẽ thấy cô bất lịch sự không, không chừng sau này anh sẽ không thèm quan tâm đến cô nữa.
Vì thế cô cứng ngắc ngẩng đầu nhìn Khương Trừng, giơ một bàn tay, ngại ngùng cười nói: "Hi ~ đúng là trùng hợp."
Đừng chú ý mũ cô, đừng chú ý mũ cô... Lâm Giang Nam tiếp tục "tụng kinh".
Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam, cứ cảm thấy có gì đó là lạ, gương mặt cô ửng đỏ, ánh mắt cũng trốn tránh không nhìn anh.
Cuối cùng, tầm mắt anh dừng lại ở cái mũ trên đầu cô.
Hôm nay cô đội mũ, nhìn rất đáng yêu.
"Cái mũ này đáng yêu đấy."
Lâm Giang Nam càng thêm trốn tránh, trong mắt hoảng loạn.
"Em đi đâu, tôi đưa em đi." Nói xong anh định mở cửa xe, nhưng Lâm Giang Nam lại đột nhiên lùi về sau vài bước, kéo xa khoảng cách với anh.
"À... Chuyện này, không cần đâu... tôi gọi xe rồi, a, tới rồi... Tôi... Tôi đi đây... Tạm biệt!" Lâm Giang Nam lắp bắp, sau đó chạy nhanh như chớp đến chiếc xe đang dừng gần đó.
Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam chạy trối chết, không khỏi khó hiểu, anh chỉ muốn đưa cô đi thôi mà? Sao cô lại giống con mèo bị nắm đuôi thế?
Khương Trừng không khỏi nhíu mày, chẳng qua là mấy ngày không gặp, vì sao anh lại cảm thấy hình như cô muốn tránh xa anh?
Nghĩ đến đây, đôi mắt đẹp đẽ của Khương Trừng không khỏi hơi tối lại.
Chẳng lẽ anh nên đẩy nhanh tốc độ, không thể tiếp tục dùng phương thức mèo vờn chuột này?
_______________
Góc giải trí
Beta: Quanh
《Kenif 》 vừa phát hành họa báo Khương Trừng kỳ này, Weibo《 Kenif 》thiếu chút nữa là bị đánh sập, chỉ vài phút sau đã có hàng chục ngàn chia sẻ.
Trong vài ngày ngắn ngủi, tạp chí họa báo kỳ này của《 Kenif 》không còn lấy một quyển.
Lâm Giang Nam ngồi trên giường, trong tay chính là tạp chí họa báo kì này của Khương Trừng.
Họa báo kì này vừa phát hành, Kim Giai Giai đã nhanh chóng chiếm cho cô một quyển.
"Tạp chí phát hành rồi à?" Hạ An Nịnh vừa tắm xong.
Cô ấy vừa lau tóc vừa nói chuyện với Lâm Giang Nam.
"Ừ, siêu đẹp trai." Lâm Giang Nam ôm tạp chí, vẻ mặt si mê.
Hạ An Nịnh bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng là có thể tiếp xúc gần gũi với nam thần, giờ lại ôm tạp chí mà si mê, không phải ngốc thì còn là gì nữa?
"Đúng rồi, ngày mai mình phải đi Thiên Tân, chắc là vài ngày mới về."
"Đi Thiên Tân làm gì?" Lâm Giang Nam hỏi.
"Đi ra ngoài dạy, hình như đoàn phim Hoa Hạ Vân yêu cầu một biên đạo, giám đốc liền điều mình qua."
"Hoa Hạ Vân? Bộ phim nổi tiếng mà ảnh đế Cổ Chánh đóng vai chính?"
"Ừ, chắc là vậy."
"Wow, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vậy là cậu có thể nhìn thấy ảnh đế rồi. ^O^"
Hạ An Nịnh liếc cô một cái: "Mình dùng cơ hội gặp mặt ảnh đế để đổi cơ hội gặp mặt Khương Trừng với cậu, thế nào?"
Lâm Giang Nam: "..."
"Đã biết khi nào về chưa?"
"Chưa, dù sao cũng phải chờ hoàn thành các phân cảnh vũ đạo, chắc là khoảng một tuần."
"Ừ, một tuần không thấy cậu, mình sẽ nhớ cậu nhiều nhiều."
"Ha ha, mình đi ngủ đây." Hạ An Nịnh ném cho cô một viên long não rất lớn.
"Nhớ đóng cửa."
"Biết mà."
Sau khi Hạ An Nịnh ra ngoài, Lâm Giang Nam tỉ mỉ xem tạp chí Khương Trừng thêm một lần nữa rồi mới đi tắm.
Tắm rửa xong, cô đứng sấy tóc, nhìn mình trong gương, không biết vì sao bỗng nhiên cô lại muốn cắt tóc mái, không chừng cắt tóc mái nhìn cô sẽ đáng yêu hơn, vì thế cô liền lấy một cái kéo nhỏ trong ngăn kéo.
Gần đây trên mạng không phải rất thịnh hành kiểu mái ngố trên lông mày sao, làm một võng hồng, bắt kịp trào lưu là điều cần thiết, hơn nữa cũng đã lâu cô không up video gì lên Weibo, gần đây toàn dùng mỹ thực trêu chọc mọi người, dù sao cũng phải cho mọi người lại một quyền lợi, vì thế cô vào Weibo, chỉnh góc độ, bắt đầu quay video.
"Hi, đã lâu không up video gì cho các bạn, các bạn có nhớ mình không, gần đây vẫn luôn gây đau khổ cho mọi người, cho nên giờ sẽ cho mọi người phúc lợi."
"Tất cả mọi người đều biết bây giờ đang rất thịnh hành kiểu mái ngố trên lông mày phải không, làm một võng hồng có lương tâm, hôm nay mình sẽ chỉ mọi người cách cắt tóc mái ngố này."
"Đầu tiên, chúng ta phải chuẩn bị một cây kéo thật sắc, mái ngố trên lông mày không giống mái thưa, nó chú trọng vào độ dày, mọi người biết nên lấy bao nhiêu không, lấy giống mình vậy, vẫn lấy hình tam giác như thường, nhưng phải lấy nhiều tóc hơn một chút, mọi người dùng ngón trỏ và ngón cái cầm tóc lại, sau đó vẫn như thuờng, cắt theo độ cong của móng tay."
"Không được do dự, làm nhanh như mình vậy, cắt một cái."
Nói xong, Lâm Giang Nam liền cắt.
Cô ngẩng đầu nhìn tóc mái mình trong video, cả người lập tức ngây ngốc.
Tóc mái rất dày chẳng khác gì cô úp nồi lên đầu, chỉ ngắn ngang lông mày, còn là hình tam giác, lại lộn xộn không đồng đều.
"Ôi trời ơi! Tóc mái của mình, mình xấu rồi! Cục cưng không muốn nói chuyện, cục cưng muốn im lặng..."
Video vừa kết thúc, Weibo Lâm Giang Nam liền bùng nổ, tuy các fan đều bình luận Tiểu Miêu đẹp nhất, Tiểu Miêu là nữ thần nhưng vẫn không thể chữa lành cõi lòng đang bị thương của cô.
Cô nhìn tóc mái trong gương, khóc không ra nước mắt, có khác gì cái nồi không?
Không lâu sau, cô nhận được điện thoại của Kim Giai Giai, điện thoại vừa thông đã truyền đến tiếng cười không chút kiêng nể của Kim Giai Giai.
"Tiểu Miêu, chị vừa xem Weibo em, em cắt tóc mái à?"
"Dạ." Bây giờ cô rất không vui.
"Ha ha ha ha ha, cười chết chị, cái đó cũng gọi là mái ngố? Nhìn ngốc chết đi được, cười không ngừng được rồi." Cô ấy vừa kết thúc buổi chụp hình, sau khi kết thúc thì lướt Weibo một lát, vừa lúc nhìn thấy video mới của Lâm Giang Nam, mới bấm vào, tua đến gần cuối liền phụt cười.
"Kim Giai Giai, đủ rồi đó! Em đã ngại ra cửa lắm rồi." Lâm Giang Nam buồn bực, cô nắm nắm tóc mái của mình.
"Ha ha ha ha, được rồi, rất đẹp, thật sự rất đẹp... Ha ha ha ha ha..." Kim Giai Giai vẫn không nín cười nổi.
"Đẹp đẹp em gái nhà chị! Đẹp thì sao chị không cắt một cái luôn đi?"
"Thôi thôi, chị không muốn giống em."
"Tình bạn của chúng ta đến đây là kết thúc, tạm biệt!"
"Đừng, đừng mà, trong lòng chị em đẹp nhất, được chưa?"
"Hừ! Tạm biệt! Em muốn đi ngủ!" Lâm Giang Nam nói xong liền không để ý đến Kim Giai Giai, trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Giang Nam mệt tim chui vào trong chăn.
"Cốc cốc, cốc cốc." Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Lâm Tiểu Miêu, cậu ngủ chưa?"
"Sao?"
"Cậu mở cửa ra đi, mình vào lấy chút đồ."
"Hừ, Hạ An Nịnh, cậu đừng cho là mình không biết cậu đang âm mưu gì, mình nói cho cậu biết, không có cửa đâu!" Lâm Giang Nam nằm trong chăn, ồm ồm nói.
"Mình không lừa cậu, sáng mai 8 giờ mình phải lên máy bay rồi, cậu mau mở cửa đi."
"Được rồi!"
Lâm Giang Nam ném chăn, sau đó mới ngồi dậy, cô tùy tay lấy một cái khăn trùm lên đầu mình, xuống giường mở cửa.
"Lấy gì?" Cô mở cửa ra.
Hạ An Nịnh đi vào, ra vẻ bắt đầu tìm đồ.
"Còn chưa tìm được à, ra ngoài mau lên, mình còn đang ngủ đấy!"
"À... Mình nhớ lại rồi, mình để ở đây."
Lâm Giang Nam khoanh tay trước ngực.
Hạ An Nịnh nhìn thoáng qua Lâm Giang Nam, sau đó đột nhiên vươn tay hất khăn trên đầu Lâm Giang Nam xuống.
"Trời má, ha ha ha ha ha ha..."
Hạ An Nịnh nhìn tóc mái Lâm Giang Nam, cười đến mức suýt chút nữa không thẳng nổi lưng.
Lâm Giang Nam 囧.
"An Nịnh chết tiệt, trả khăn lại cho mình!"
Lâm Giang Nam vươn tay lấy lại khăn, nhưng Hạ An Nịnh xoay người, dễ dàng tránh được cô.
"Ha ha, không trả không trả, tóc mái ngố trên lông mày, đẹp đấy, đẹp thật sự."
"Hạ An Nịnh, mình biết cậu không hề có ý tốt gì!"
Lâm Giang Nam vừa xấu hổ tức giận đi đến chỗ cô ấy, hai người đuổi bắt nhau trong phòng ngủ, căn phòng toàn là tiếng hai người ầm ĩ.
. . .
Buổi sáng, sau khi rời giường, trang điểm, thay đồ xong, Lâm Giang Nam nhìn mái tóc ngố gần đến lông mày trong gương, vừa tưởng tượng đến cảnh phòng làm việc hôm nay, đột nhiên lại thấy mệt tim.
Cô giơ tay vuốt ngược toàn bộ tóc mái, đội chiếc mũ nhung vào.
Cả ngày hôm nay, nhân viên trong phòng làm việc đều chú ý đến cô.
"Tiểu Miêu, văn phòng ấm như vậy, sao em còn đội mũ nữa?"
"Tiểu Miêu, em có nghĩ mình nên cởi mũ không, chị thấy em nóng đến mức chảy mồ hôi rồi."
"Tiểu Miêu, chị cảm thấy em không đội mũ đẹp hơn."
"Tiểu Miêu, cho mọi người xem tóc mái được không?"
"Tiểu Miêu..."
"Tiểu Miêu..."
"..."
Cô chỉ có thể thay đổi tính tình ngoan ngoãn ngày xưa, liên tục tỏ ra lạnh lùng, có thể làm lơ thì sẽ làm lơ.
. . .
Ngày hôm sau, cửa thang máy vừa mở, cô đã chạy ra ngoài.
Vừa đến ngã ba đường, đột nhiên cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Cô theo bản năng kéo thấp mũ trên đầu.
Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình.
Lâm Giang Nam liên tục "tụng kinh", nhưng đôi khi, mọi chuyện cứ cố tình không theo những gì người ta muốn.
"Buổi sáng tốt lành, thật là trùng hợp."
Khương Trừng dừng xe bên cạnh cô.
Nhưng Lâm Giang Nam không lập tức ngẩng đầu cười vui vẻ với anh như ngày thường, anh vừa kêu cô, cô lại im lặng cúi đầu thấp hơn.
Anh khó hiểu nhíu mày.
"Lâm Giang Nam?"
Lâm Giang Nam rất muốn khóc, nam thần đã gọi cô hai lần rồi, cô cũng không thể làm lơ được, nếu làm thế, có phải nam thần sẽ thấy cô bất lịch sự không, không chừng sau này anh sẽ không thèm quan tâm đến cô nữa.
Vì thế cô cứng ngắc ngẩng đầu nhìn Khương Trừng, giơ một bàn tay, ngại ngùng cười nói: "Hi ~ đúng là trùng hợp."
Đừng chú ý mũ cô, đừng chú ý mũ cô... Lâm Giang Nam tiếp tục "tụng kinh".
Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam, cứ cảm thấy có gì đó là lạ, gương mặt cô ửng đỏ, ánh mắt cũng trốn tránh không nhìn anh.
Cuối cùng, tầm mắt anh dừng lại ở cái mũ trên đầu cô.
Hôm nay cô đội mũ, nhìn rất đáng yêu.
"Cái mũ này đáng yêu đấy."
Lâm Giang Nam càng thêm trốn tránh, trong mắt hoảng loạn.
"Em đi đâu, tôi đưa em đi." Nói xong anh định mở cửa xe, nhưng Lâm Giang Nam lại đột nhiên lùi về sau vài bước, kéo xa khoảng cách với anh.
"À... Chuyện này, không cần đâu... tôi gọi xe rồi, a, tới rồi... Tôi... Tôi đi đây... Tạm biệt!" Lâm Giang Nam lắp bắp, sau đó chạy nhanh như chớp đến chiếc xe đang dừng gần đó.
Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam chạy trối chết, không khỏi khó hiểu, anh chỉ muốn đưa cô đi thôi mà? Sao cô lại giống con mèo bị nắm đuôi thế?
Khương Trừng không khỏi nhíu mày, chẳng qua là mấy ngày không gặp, vì sao anh lại cảm thấy hình như cô muốn tránh xa anh?
Nghĩ đến đây, đôi mắt đẹp đẽ của Khương Trừng không khỏi hơi tối lại.
Chẳng lẽ anh nên đẩy nhanh tốc độ, không thể tiếp tục dùng phương thức mèo vờn chuột này?
_______________
Góc giải trí
Bình luận facebook