Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Ăn uống no nê, Lạc Ninh Hinh cúi đầu cảm ơn Chu thẩm, rồi xin phép Hạ quản gia để về.
" Hạ quản gia, xin lỗi vì đã làm phiền! Tôi xin phép được về nhà, cảm ơn mọi người đã chiếu cố." Lạc Ninh Hinh nói mà cảm thấy buồn. Cô làm gì còn nhà để về chứ, nhưng cũng không thể mặt dày ở lại nhà người ta mãi được.
" Lạc tiểu thư, tôi e là không được! Thiếu gia đã dặn rồi, không thể để cô đi được!" Hạ quản gia cười nói.
Buổi trưa, Âu Dương Tư Thần đã dặn ông ấy rồi. Hạ quản gia biết cô không có nhà, tiền cũng không có, thân con gái ra ngoài đường biết phải làm sao?
" Nhưng mà, tôi..."
" Khi nào thiếu gia về, thì cô hãy hỏi cậu ấy! Tôi không quyết được!" Hạ quản gia cắt lời cô, ông nhất định không cho cô đi.
Năn nỉ Hạ quản gia không được, Lạc Ninh Hinh chỉ còn cách xin phép ra ngoài vườn đi dạo cho bớt ngột ngạt.
Bên ngoài vườn trồng rất nhiều loại hoa, có hoa hồng, huệ tây, cẩm tú cầu,... Nhưng nhiều nhất chính là hoa Tulip, có đủ màu sắc ở nơi này. Đây là loài hoa cô thích nhất, Lạc Ninh Hinh mỉm cười thích thú, cô chưa từng thấy nhiều hoa Tulip như thế này.
Tulip là loài hoa có vẻ ngoài yếu đuối, bên trong mạnh mẽ, nó tượng trưng cho sự giàu có và tình yêu hoàn hảo, đó là lý do Lạc Ninh Hinh thích nó.
Còn đang mải mê ngắm nhìn, cô bỗng giật mình. Phía sau cô một giọng nói quen thuộc vang lên.
" Em thích hoa Tulip sao? Tôi đã đứng đây lâu rồi, mà chỉ thấy em say mê nhìn nó, đến nỗi không phát hiện ra tôi đã ở đây." Âu Dương Tư Thần bước đến gần cô lên tiếng.
Vừa trở về dinh thự, Âu Dương Tư Thần đã chạy ngay lên phòng để tìm Lạc Ninh Hinh, không nhìn thấy cô, anh lại vội vàng chạy xuống tìm Hạ quản gia. Ông ấy nói cho anh biết là cô đang ở ngoài vườn, vậy là Âu Dương Tư Thần ba chân bốn cẳng chạy ra đây. Cứ như nếu anh chạy chậm một bước, cô sẽ đi mất vậy.
Lạc Ninh Hinh quay lại nhìn Âu Dương Tư Thần, cô không bất ngờ cho lắm, vì nghe giọng nói cô đã biết là ai. Cô nhìn rồi đánh giá anh một lượt, không có gì thay đổi, vẫn như lần đầu gặp anh. Âu Dương Tư Thần trán đẫm mồ hôi, gương mặt hoàn hảo không tỳ vết, đôi mắt màu hổ phách của anh thật đẹp. Trên người anh tây trang phẳng phiu, được cắt may tỉ mỉ theo số đo của anh.
Lạc Ninh Hinh nhìn Âu Dương Tư Thần mà thầm cảm thán, người đàn ông này đúng là hoàn mỹ mà. Cô nhìn một lúc, rồi mới lên tiếng trả lời.
"Ừm, tôi rất thích nó! Không phải nó rất đẹp sao?"
Âu Dương Tư Thần tiến đến, anh đưa tay chạm vào cánh hoa.
" Nó rất đẹp, mẹ tôi cũng rất thích nó! Khu vườn này được tạo ra, là để dành cho bà ấy. Thật không nghĩ, em cũng thích Tulip." Âu Dương Tư Thần giọng trầm buồn nói.
" Ưm, bà có ở đây sao? Tôi muốn đến chào hỏi một chút! Từ lúc tỉnh dậy, ngoại trừ người hầu và Hạ quản gia ra, tôi không gặp người nào khác nữa!" Lạc Ninh Hinh ngây ngô hỏi.
Cô không biết rằng, mẹ của Âu Dương Tư Thần không còn nữa. Anh trầm mặc một lúc lâu, rồi mới trả lời cô, âm thanh mang mác buồn.
" Bà ấy không còn nữa! Ở đây chỉ có tôi, Hạ quản gia và những người hầu mà thôi."
"Tôi xin lỗi! Tôi thật sự không biết!"
Lạc Ninh Hinh cảm thấy ngượng ngùng, cô vội vàng nói xin lỗi. Nhưng gương mặt lại trông rất đáng yêu, Âu Dương Tư Thần có muốn giận thì cũng không giận được.
"Tôi không trách em!"
Lạc Ninh Hinh e ngại vén tóc qua một bên. Bất chợt, Âu Dương Tư Thần đưa tay nắm lấy tay của cô hỏi.
" Em có muốn ở lại đây cùng tôi? Dinh thự tulip cần nữ chủ nhân chăm sóc!"
Lạc Ninh Hinh mặt đỏ rần, mắt cô mở to nhìn anh, cô rút tay của mình lại. Rồi giả vờ lảng sang chuyện khác.
" Cảm ơn anh đã cứu tôi! Tôi không biết làm gì để trả ơn của anh hết. Nhưng nếu anh cần gì mà tôi giúp được thì cứ nói, tôi sẽ làm hết sức giúp anh."
" Em nghĩ sao về việc, lấy thân báo đáp tôi!" Âu Dương Tư Thần vô liêm sỉ nói.
" Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!"
Lạc Ninh Hinh tức giận, cô xoay người chạy một mạch vào dinh thự không thèm quay đầu lại. Âu Dương Tư Thần nhìn theo cô, khóe môi anh đưa lên cao.
Bên trong, Hạ quản gia thấy Lạc Ninh Hinh mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp chạy vào, ông ấy tưởng cô lại trở bệnh, nên lo lắng hỏi.
" Lạc tiểu thư, cô cảm thấy không khỏe sao? Có cần tôi gọi bác sĩ không?"
Lạc Ninh Hinh vội vàng xua tay nói.
" Hạ quản gia, tôi không sao hết! Không cần gọi bác sĩ đâu."
Âu Dương Tư Thần lúc này cũng bước vào, nhìn đến Lạc Ninh Hinh và Hạ quản gia, anh lên tiếng nói.
" Cô ấy không cần bác sĩ đâu Hạ quản gia! Chu thẩm đã chuẩn bị bữa tối xong chưa?"
" Bữa tối chuẩn bị xong rồi thưa thiếu gia! Đã có thể dùng được."
"Tốt!" Nghe Hạ quản gia nói, Âu Dương Tư Thần vừa lòng gật đầu. Đưa tay nắm lấy tay Lạc Ninh Hinh kéo vào phòng ăn.
Hạ quản gia nhìn Âu Dương Tư Thần mỉm cười, cuối cùng thiếu gia đã có người trong lòng, không còn cô đơn như lúc trước.
" Lão gia, phu nhân! Hai người có thể yên tâm một chút rồi. Thiếu gia cuối cùng đã chịu mở lòng với người khác!" Hạ quản gia rơm rớm nước mắt nói thầm.
" Hạ quản gia, xin lỗi vì đã làm phiền! Tôi xin phép được về nhà, cảm ơn mọi người đã chiếu cố." Lạc Ninh Hinh nói mà cảm thấy buồn. Cô làm gì còn nhà để về chứ, nhưng cũng không thể mặt dày ở lại nhà người ta mãi được.
" Lạc tiểu thư, tôi e là không được! Thiếu gia đã dặn rồi, không thể để cô đi được!" Hạ quản gia cười nói.
Buổi trưa, Âu Dương Tư Thần đã dặn ông ấy rồi. Hạ quản gia biết cô không có nhà, tiền cũng không có, thân con gái ra ngoài đường biết phải làm sao?
" Nhưng mà, tôi..."
" Khi nào thiếu gia về, thì cô hãy hỏi cậu ấy! Tôi không quyết được!" Hạ quản gia cắt lời cô, ông nhất định không cho cô đi.
Năn nỉ Hạ quản gia không được, Lạc Ninh Hinh chỉ còn cách xin phép ra ngoài vườn đi dạo cho bớt ngột ngạt.
Bên ngoài vườn trồng rất nhiều loại hoa, có hoa hồng, huệ tây, cẩm tú cầu,... Nhưng nhiều nhất chính là hoa Tulip, có đủ màu sắc ở nơi này. Đây là loài hoa cô thích nhất, Lạc Ninh Hinh mỉm cười thích thú, cô chưa từng thấy nhiều hoa Tulip như thế này.
Tulip là loài hoa có vẻ ngoài yếu đuối, bên trong mạnh mẽ, nó tượng trưng cho sự giàu có và tình yêu hoàn hảo, đó là lý do Lạc Ninh Hinh thích nó.
Còn đang mải mê ngắm nhìn, cô bỗng giật mình. Phía sau cô một giọng nói quen thuộc vang lên.
" Em thích hoa Tulip sao? Tôi đã đứng đây lâu rồi, mà chỉ thấy em say mê nhìn nó, đến nỗi không phát hiện ra tôi đã ở đây." Âu Dương Tư Thần bước đến gần cô lên tiếng.
Vừa trở về dinh thự, Âu Dương Tư Thần đã chạy ngay lên phòng để tìm Lạc Ninh Hinh, không nhìn thấy cô, anh lại vội vàng chạy xuống tìm Hạ quản gia. Ông ấy nói cho anh biết là cô đang ở ngoài vườn, vậy là Âu Dương Tư Thần ba chân bốn cẳng chạy ra đây. Cứ như nếu anh chạy chậm một bước, cô sẽ đi mất vậy.
Lạc Ninh Hinh quay lại nhìn Âu Dương Tư Thần, cô không bất ngờ cho lắm, vì nghe giọng nói cô đã biết là ai. Cô nhìn rồi đánh giá anh một lượt, không có gì thay đổi, vẫn như lần đầu gặp anh. Âu Dương Tư Thần trán đẫm mồ hôi, gương mặt hoàn hảo không tỳ vết, đôi mắt màu hổ phách của anh thật đẹp. Trên người anh tây trang phẳng phiu, được cắt may tỉ mỉ theo số đo của anh.
Lạc Ninh Hinh nhìn Âu Dương Tư Thần mà thầm cảm thán, người đàn ông này đúng là hoàn mỹ mà. Cô nhìn một lúc, rồi mới lên tiếng trả lời.
"Ừm, tôi rất thích nó! Không phải nó rất đẹp sao?"
Âu Dương Tư Thần tiến đến, anh đưa tay chạm vào cánh hoa.
" Nó rất đẹp, mẹ tôi cũng rất thích nó! Khu vườn này được tạo ra, là để dành cho bà ấy. Thật không nghĩ, em cũng thích Tulip." Âu Dương Tư Thần giọng trầm buồn nói.
" Ưm, bà có ở đây sao? Tôi muốn đến chào hỏi một chút! Từ lúc tỉnh dậy, ngoại trừ người hầu và Hạ quản gia ra, tôi không gặp người nào khác nữa!" Lạc Ninh Hinh ngây ngô hỏi.
Cô không biết rằng, mẹ của Âu Dương Tư Thần không còn nữa. Anh trầm mặc một lúc lâu, rồi mới trả lời cô, âm thanh mang mác buồn.
" Bà ấy không còn nữa! Ở đây chỉ có tôi, Hạ quản gia và những người hầu mà thôi."
"Tôi xin lỗi! Tôi thật sự không biết!"
Lạc Ninh Hinh cảm thấy ngượng ngùng, cô vội vàng nói xin lỗi. Nhưng gương mặt lại trông rất đáng yêu, Âu Dương Tư Thần có muốn giận thì cũng không giận được.
"Tôi không trách em!"
Lạc Ninh Hinh e ngại vén tóc qua một bên. Bất chợt, Âu Dương Tư Thần đưa tay nắm lấy tay của cô hỏi.
" Em có muốn ở lại đây cùng tôi? Dinh thự tulip cần nữ chủ nhân chăm sóc!"
Lạc Ninh Hinh mặt đỏ rần, mắt cô mở to nhìn anh, cô rút tay của mình lại. Rồi giả vờ lảng sang chuyện khác.
" Cảm ơn anh đã cứu tôi! Tôi không biết làm gì để trả ơn của anh hết. Nhưng nếu anh cần gì mà tôi giúp được thì cứ nói, tôi sẽ làm hết sức giúp anh."
" Em nghĩ sao về việc, lấy thân báo đáp tôi!" Âu Dương Tư Thần vô liêm sỉ nói.
" Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!"
Lạc Ninh Hinh tức giận, cô xoay người chạy một mạch vào dinh thự không thèm quay đầu lại. Âu Dương Tư Thần nhìn theo cô, khóe môi anh đưa lên cao.
Bên trong, Hạ quản gia thấy Lạc Ninh Hinh mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp chạy vào, ông ấy tưởng cô lại trở bệnh, nên lo lắng hỏi.
" Lạc tiểu thư, cô cảm thấy không khỏe sao? Có cần tôi gọi bác sĩ không?"
Lạc Ninh Hinh vội vàng xua tay nói.
" Hạ quản gia, tôi không sao hết! Không cần gọi bác sĩ đâu."
Âu Dương Tư Thần lúc này cũng bước vào, nhìn đến Lạc Ninh Hinh và Hạ quản gia, anh lên tiếng nói.
" Cô ấy không cần bác sĩ đâu Hạ quản gia! Chu thẩm đã chuẩn bị bữa tối xong chưa?"
" Bữa tối chuẩn bị xong rồi thưa thiếu gia! Đã có thể dùng được."
"Tốt!" Nghe Hạ quản gia nói, Âu Dương Tư Thần vừa lòng gật đầu. Đưa tay nắm lấy tay Lạc Ninh Hinh kéo vào phòng ăn.
Hạ quản gia nhìn Âu Dương Tư Thần mỉm cười, cuối cùng thiếu gia đã có người trong lòng, không còn cô đơn như lúc trước.
" Lão gia, phu nhân! Hai người có thể yên tâm một chút rồi. Thiếu gia cuối cùng đã chịu mở lòng với người khác!" Hạ quản gia rơm rớm nước mắt nói thầm.
Bình luận facebook