Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 255
Âu Dương Tư Thần đôi mắt hẹp sâu híp lại, anh đưa tay gấp lại tài liệu đang xem." Cho bà ấy lên đây! Tôi muốn nhìn thử xem, bà ấy đang muốn làm gì!" Khóe môi anh đưa lên cao nói.
" Tôi đi ngay đây!" Du Cảnh gật đầu, rồi tự mình đi xuống đại sảnh đưa Lê Như Nhã lên.
Năm phút sau, bà ấy đã lên đến nơi. Gương mặt Lê Như Nhã lúc này vẫn bình tĩnh, bà ấy dường như đã khống chế được cảm xúc, không còn kích động như khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm. Mặc dù bà ấy có trang điểm nhẹ, nhưng trên mặt vẫn hằn lên vết chân chim, quầng thâm dưới mắt vẫn có thể nhìn thấy. Bình thường bà ấy cũng chăm sóc da rất kỹ, nhưng những ngày qua đối với bà ấy là bão tố, vậy nên việc chăm sóc bản thân lúc này là quá xa xỉ.
" Lâm phu nhân, mời bà ngồi!" Âu Dương Tư Thần đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, anh ấy lên tiếng.
Lê Như Nhã nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, Du Cảnh lúc này từ bên ngoài mang trà vào, cẩn thận rót cho hai người.
" Âu Dương Tư Thần, cậu có phải đã biết Lạc Ninh Hinh là con gái ruột của tôi từ trước? Vậy nên cậu mới không muốn cho tôi biết, là bởi vì những chuyện mà chồng tôi đã làm với con bé có đúng không?" Lê Như Nhã tâm trí đâu mà uống trà, bà ấy đặt kết quả xét nghiệm lên bàn, lập tức hỏi vào vấn đề chính.
Khác với tâm trạng vội vàng của Lê Như Nhã, Âu Dương Tư Thần mắt liếc qua kết quả xét nghiệm trên bàn, nhưng mặt vẫn điềm tĩnh đến lạ, anh chậm rãi nhấp một ngụm trà thơm ngon. Nhìn anh nhàn nhã như vậy, Lê Như Nhã liền cảm thấy không hài lòng.
Âu Dương Tư Thần đột nhiên lên tiếng.
" Lâm phu nhân, nếu như bà đã biết như vậy rồi, thì còn hỏi tôi làm gì nữa? Những chuyện mà Lâm Tổng và Lâm lão phu nhân đã làm với Tiểu Ninh nhà tôi, là điều không thể tha thứ! Không tính đến chuyện cô ấy là con của hai người, nhưng cho dù là đối với một người bình thường, thì hành động đó là không thể chấp nhận được!"
" Những người cho mình là giàu có và quý tộc, lại đi bắt nạt một người thân cô thế cô, dùng lời lẽ không hay sỉ nhục người khác, đối với tôi thì những người đó chẳng đáng một xu! Tôi nói như thế, bà còn gì để nói không, Lâm phu nhân?" Âu Dương Tư Thần lời nói thì nhẹ nhàng, nhưng lại làm người khác không thể đáp trả.
" Nhưng cuối cùng con bé vẫn là con gái ruột của tôi, là giọt máu của Lâm Gia, cậu không thể cấm cản chúng tôi nhận nhau được! Âu Dương Tư Thần, cậu không có quyền đó! Cậu chẳng là gì ở đây cả!" Lê Như Nhã không giữ nổi bình tĩnh, bà ấy lớn giọng nói. Có thể thấy bà ấy quá đáng, nhưng chỉ là bà ấy đã muốn nhận con đến tinh thần không khống chế được rồi. Những lời nói của anh làm bà ấy cảm thấy tuyệt vọng.
" Ai nói anh ấy không có quyền? Anh ấy có, bởi vì anh ấy là chồng của tôi!" Một âm thanh vang lên, lúc này những người ở trong phòng đều nhìn về hướng cửa ra vào.
Lạc Ninh Hinh không biết đã đứng ở đó từ lúc nào, có thể thấy cô ấy run lên bần bật, những điều này đã chứng minh cô ấy vừa rồi đã nghe thấy hết tất cả.
" Lâm phu nhân, tôi nghĩ bà nên trở về rồi!" Âu Dương Tư Thần nói, rồi anh lập tức đứng lên đến chỗ Lạc Ninh Hinh ôm cô vào lòng.
" Ninh Hinh, xin con hãy về với mẹ! Lâm Gia là nhà của con! Mẹ thật sự xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra!" Lê Như Nhã không nghe những lời Âu Dương Tư Thần nói, bà ấy nghẹn ngào nhìn Lạc Ninh Hinh cầu xin.
" Lâm phu nhân, tôi chỉ có một người thân duy nhất mà thôi! Con người tôi thấp hèn, vốn dĩ không xứng với Lâm Gia các người!" Lạc Ninh Hinh trầm giọng nói, có thể thấy cô vẫn chưa tiếp thu được chuyện này.
" Du Cảnh, tiễn khách!" Âu Dương Tư Thần có vẻ đang rất tức giận rồi, anh cao giọng nói.
" Lâm phu nhân, mời bà đi về!" Du Cảnh nhận lệnh, hắn bước đến chỗ Lê Như Nhã đưa tay nói.
" Ninh Hinh!" Bà ấy cố nhìn Lạc Ninh Hinh để gọi, nhưng cô lúc này dường như cũng đang bị sốc, tựa vào người Âu Dương Tư Thần không nói gì. Không còn cách nào khác, Lê Như Nhã chỉ có thể đau lòng mà đi về.
Trong phòng làm việc chỉ còn hai người, Lạc Ninh Hinh cơ thể vẫn còn đang run. Lúc nãy cô muốn đến tìm Âu Dương Tư Thần hỏi chút chuyện, không ngờ lại nghe được tin tức động trời như thế. Cô vậy mà lại là con ruột của Lâm Văn Thành, ông trời kêu cô phải làm sao đây.
Những hình ảnh của họ cứ tràn về, cô muốn cách nào cũng không ngăn lại được. Những chuyện bọn họ làm với cô, một chút cô cũng không quên được. Ông trời thật là biết trêu ngươi người khác.
" Ninh Hinh, em ổn không?" Âu Dương Tư Thần chịu không được mà lên tiếng hỏi.
" Tư Thần, anh đã biết bọn họ là ba mẹ của em từ khi nào vậy?" Cô nhẹ giọng hỏi.
" Có còn nhớ lúc anh hỏi em có muốn tìm ba mẹ của mình không? Là lúc đó! Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm phu nhân, anh đã thấy bà ấy có nhiều điểm tương đồng với em, vậy nên anh đã cho người điều tra một chút! Quả nhiên bà ấy thật sự là mẹ của em!" Anh ôm cô chặt hơn trả lời.
" Em...bây giờ có muốn tha thứ cho họ không? Suy cho cùng thì bọn họ thật sự không bỏ rơi em!" Âu Dương Tư Thần suy nghĩ một chút lại hỏi.
____**✒ To Be Continued ✒**____
" Tôi đi ngay đây!" Du Cảnh gật đầu, rồi tự mình đi xuống đại sảnh đưa Lê Như Nhã lên.
Năm phút sau, bà ấy đã lên đến nơi. Gương mặt Lê Như Nhã lúc này vẫn bình tĩnh, bà ấy dường như đã khống chế được cảm xúc, không còn kích động như khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm. Mặc dù bà ấy có trang điểm nhẹ, nhưng trên mặt vẫn hằn lên vết chân chim, quầng thâm dưới mắt vẫn có thể nhìn thấy. Bình thường bà ấy cũng chăm sóc da rất kỹ, nhưng những ngày qua đối với bà ấy là bão tố, vậy nên việc chăm sóc bản thân lúc này là quá xa xỉ.
" Lâm phu nhân, mời bà ngồi!" Âu Dương Tư Thần đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, anh ấy lên tiếng.
Lê Như Nhã nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, Du Cảnh lúc này từ bên ngoài mang trà vào, cẩn thận rót cho hai người.
" Âu Dương Tư Thần, cậu có phải đã biết Lạc Ninh Hinh là con gái ruột của tôi từ trước? Vậy nên cậu mới không muốn cho tôi biết, là bởi vì những chuyện mà chồng tôi đã làm với con bé có đúng không?" Lê Như Nhã tâm trí đâu mà uống trà, bà ấy đặt kết quả xét nghiệm lên bàn, lập tức hỏi vào vấn đề chính.
Khác với tâm trạng vội vàng của Lê Như Nhã, Âu Dương Tư Thần mắt liếc qua kết quả xét nghiệm trên bàn, nhưng mặt vẫn điềm tĩnh đến lạ, anh chậm rãi nhấp một ngụm trà thơm ngon. Nhìn anh nhàn nhã như vậy, Lê Như Nhã liền cảm thấy không hài lòng.
Âu Dương Tư Thần đột nhiên lên tiếng.
" Lâm phu nhân, nếu như bà đã biết như vậy rồi, thì còn hỏi tôi làm gì nữa? Những chuyện mà Lâm Tổng và Lâm lão phu nhân đã làm với Tiểu Ninh nhà tôi, là điều không thể tha thứ! Không tính đến chuyện cô ấy là con của hai người, nhưng cho dù là đối với một người bình thường, thì hành động đó là không thể chấp nhận được!"
" Những người cho mình là giàu có và quý tộc, lại đi bắt nạt một người thân cô thế cô, dùng lời lẽ không hay sỉ nhục người khác, đối với tôi thì những người đó chẳng đáng một xu! Tôi nói như thế, bà còn gì để nói không, Lâm phu nhân?" Âu Dương Tư Thần lời nói thì nhẹ nhàng, nhưng lại làm người khác không thể đáp trả.
" Nhưng cuối cùng con bé vẫn là con gái ruột của tôi, là giọt máu của Lâm Gia, cậu không thể cấm cản chúng tôi nhận nhau được! Âu Dương Tư Thần, cậu không có quyền đó! Cậu chẳng là gì ở đây cả!" Lê Như Nhã không giữ nổi bình tĩnh, bà ấy lớn giọng nói. Có thể thấy bà ấy quá đáng, nhưng chỉ là bà ấy đã muốn nhận con đến tinh thần không khống chế được rồi. Những lời nói của anh làm bà ấy cảm thấy tuyệt vọng.
" Ai nói anh ấy không có quyền? Anh ấy có, bởi vì anh ấy là chồng của tôi!" Một âm thanh vang lên, lúc này những người ở trong phòng đều nhìn về hướng cửa ra vào.
Lạc Ninh Hinh không biết đã đứng ở đó từ lúc nào, có thể thấy cô ấy run lên bần bật, những điều này đã chứng minh cô ấy vừa rồi đã nghe thấy hết tất cả.
" Lâm phu nhân, tôi nghĩ bà nên trở về rồi!" Âu Dương Tư Thần nói, rồi anh lập tức đứng lên đến chỗ Lạc Ninh Hinh ôm cô vào lòng.
" Ninh Hinh, xin con hãy về với mẹ! Lâm Gia là nhà của con! Mẹ thật sự xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra!" Lê Như Nhã không nghe những lời Âu Dương Tư Thần nói, bà ấy nghẹn ngào nhìn Lạc Ninh Hinh cầu xin.
" Lâm phu nhân, tôi chỉ có một người thân duy nhất mà thôi! Con người tôi thấp hèn, vốn dĩ không xứng với Lâm Gia các người!" Lạc Ninh Hinh trầm giọng nói, có thể thấy cô vẫn chưa tiếp thu được chuyện này.
" Du Cảnh, tiễn khách!" Âu Dương Tư Thần có vẻ đang rất tức giận rồi, anh cao giọng nói.
" Lâm phu nhân, mời bà đi về!" Du Cảnh nhận lệnh, hắn bước đến chỗ Lê Như Nhã đưa tay nói.
" Ninh Hinh!" Bà ấy cố nhìn Lạc Ninh Hinh để gọi, nhưng cô lúc này dường như cũng đang bị sốc, tựa vào người Âu Dương Tư Thần không nói gì. Không còn cách nào khác, Lê Như Nhã chỉ có thể đau lòng mà đi về.
Trong phòng làm việc chỉ còn hai người, Lạc Ninh Hinh cơ thể vẫn còn đang run. Lúc nãy cô muốn đến tìm Âu Dương Tư Thần hỏi chút chuyện, không ngờ lại nghe được tin tức động trời như thế. Cô vậy mà lại là con ruột của Lâm Văn Thành, ông trời kêu cô phải làm sao đây.
Những hình ảnh của họ cứ tràn về, cô muốn cách nào cũng không ngăn lại được. Những chuyện bọn họ làm với cô, một chút cô cũng không quên được. Ông trời thật là biết trêu ngươi người khác.
" Ninh Hinh, em ổn không?" Âu Dương Tư Thần chịu không được mà lên tiếng hỏi.
" Tư Thần, anh đã biết bọn họ là ba mẹ của em từ khi nào vậy?" Cô nhẹ giọng hỏi.
" Có còn nhớ lúc anh hỏi em có muốn tìm ba mẹ của mình không? Là lúc đó! Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm phu nhân, anh đã thấy bà ấy có nhiều điểm tương đồng với em, vậy nên anh đã cho người điều tra một chút! Quả nhiên bà ấy thật sự là mẹ của em!" Anh ôm cô chặt hơn trả lời.
" Em...bây giờ có muốn tha thứ cho họ không? Suy cho cùng thì bọn họ thật sự không bỏ rơi em!" Âu Dương Tư Thần suy nghĩ một chút lại hỏi.
____**✒ To Be Continued ✒**____
Bình luận facebook