Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 277
Âu Dương Tư Thần bên kia nghe được những lời hắn nói, anh căm phẫn đến tột độ. Nếu như anh biết chuyện này sẽ xảy ra, trước đây anh đã không nương tay với hắn. Một kẻ mà ngay cả trẻ sơ sinh cũng không tha, thì cho dù có là diêm vương cũng không tiếp nhận hắn.
Vừa hay là chỗ Âu Dương Tư Thần và Lục Thần Vũ cũng khá gần đó, anh lập tức thúc giục Du Cảnh nhanh lái xe đến. Cả quãng đường lòng anh lo lắng không ngớt, miệng vẫn không ngừng cầu nguyện. Anh từ trước đến nay chỉ tin bản thân mình, chẳng hề tin tưởng vào thần thánh, nhưng ngay lúc này dù là một hi vọng nhỏ nhoi anh cũng không từ bỏ.
Trong phòng phẫu thuật, bác sĩ đã thành công bắt đứa bé trong bụng Lạc Ninh Hinh ra. Do không sinh đúng ngày và ảnh hưởng của thuốc mê mà Hàn Mặc Phong tiêm vào, đứa trẻ dù không chết nhưng hơi thở rất yếu. Thân hình nhỏ bé được gã bác sĩ đặt trên một cái khay lớn, cứ nằm thoi thóp như chờ tử thần đến đưa đi. Đam Mỹ Hài
" Đã xong rồi sao?" Hàn Mặc Phong lúc này bước vào trong lên tiếng hỏi.
" Đã bắt đứa bé ra rồi thưa ngài, nhưng tình trạng hiện giờ của người mẹ cũng không ổn định! Chắc là do tác dụng phụ của thuốc mê!" Gã bác sĩ thành thật trả lời cho hắn nghe.
" Cái gì? Mau cứu cô ấy ngay!" Hàn Mặc Phong nghe đến đây liền tức giận, hắn túm lấy cổ áo tên bác sĩ hét lớn.
" Tôi sẽ cố hết sức thưa ngài!" Gã bác sĩ run rẩy nói.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến nhiều tiếng bước chân, là trợ lý của hắn và vệ sĩ, bọn chúng đang tập hợp lại." Chủ nhân, Âu Dương Tư Thần và người của hắn sắp đến đây rồi! Thế lực của chúng ta ở nơi này không đủ để đánh trực diện với hắn, vẫn là nên trở về Pháp ngay thôi!" Hắn gấp gáp nói.
" Ta cũng không muốn đánh nhau với hắn, thu dọn đồ rồi đi nhanh thôi! Mau chuẩn bị xe cho Ninh Hinh!" Hắn nhíu mày không vui đáp.
" Ngươi cũng phải đi cùng, đề phòng cô ấy gặp điều gì bất trắc!" Hàn Mặc Phong lại nhìn gã bác sĩ ra lệnh.
Bọn chúng mau chóng thu dọn, và sắp xếp đưa Lạc Ninh Hinh rời đi, dù cho cô vẫn đang đối mặt với quỷ môn quan. Mọi chuyện đã chuẩn bị chu toàn, Hàn Mặc Phong lại nhìn đưa trẻ đỏ hỏn còn chưa cắt dây rốn đang thở nặng nề ở trên bàn kia. Hắn lạnh lùng ném cây kéo nhọn hoắt về phía một người y tá." Cô, giết nó đi! Làm thật dứt khoát vào! Nếu nó không chết, thì con của cô sẽ thế chỗ!" Ánh mắt hắn nhìn nữ y tá đầy đe dọa, rồi quay người đi nhanh ra ngoài.
Nữ y tá cũng là một người mẹ, nhưng đứng trước con quỷ Hàn Mặc Phong, cô ta chỉ có thể chậm rãi nhặt cây kéo dưới sàn lên, cô ta từng bước tiến đến chỗ đứa trẻ đang khóc ngất, có lẽ nó cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến.
" Ahhhh!" Cô ta nhắm mắt hét lên, rồi đâm mạnh cây kéo xuống.
Âu Dương Tư Thần đến nơi nhưng vẫn là chậm một bước, Hàn Mặc Phong đã mang Lạc Ninh hinh đi mất rồi. Trung tâm nghiên cứu này rất lớn, anh không biết bọn họ là ở nơi nào, chỉ có thể cùng người của mình xông vào tìm kiếm mọi nơi. Đã tìm gần hết mọi ngóc ngách, nhưng vẫn không thấy gì. Lúc này Âu Dương Tư Thần mới nhận ra ở đây không có ai cả, xung quanh là một mảng im lặng.
" Khốn kiếp, Hàn Mặc Phong ngươi ở đâu hả?" Anh như phát điên mà gầm lên, âm thanh vang dội cả hành lang trống trải.
Lúc này Lục Thần Vũ đã tìm được căn phòng phẫu thuật lúc nãy, xung quanh vẫn còn rất lộn xộn. Trên bàn mổ vẫn còn loang lổ vết máu của Lạc Ninh Hinh, đập vào mắt hắn chính là vật nhỏ đang dính máu nằm trên bàn kia. Đứa trẻ bây giờ đã ngừng thở rồi, nó nằm bất động ở đó.
Lục Thần Vũ nội tâm đau đớn, hắn hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi, hắn lê từng bước nặng nhọc đi đến, tìm một cái khăn ở gần đó bọc lấy đưa trẻ rồi bế nó lên. Là một bé trai kháu khỉnh, thật giống bản chính Âu Dương Tư Thần.
" Bé con, thật xin lỗi! Chú đến trễ rồi!" Lục Thần Vũ ôm đứa trẻ vào lòng nói khẽ, khóe mắt của hắn từng giọt nước mắt trào ra.
Âu Dương Tư Thần và Du Cảnh cũng đã tìm đến nơi, anh đứng bất động nhìn Lục Thần Vũ, ánh mắt như muốn hỏi gì đó.
" Tư Thần, đứa trẻ đã không còn thở nữa! Ninh Hinh cũng không có ở đây!" Lục Thần Vũ lắc đầu lên tiếng, cũng như trả lời câu hỏi trong lòng Âu Dương Tư Thần.
Du Cảnh đứng bên cạnh chết sững, đứa trẻ không còn thì Lạc Ninh Hinh sẽ đau khổ đến chết mất, cả Âu Dương Tư Thần cũng sẽ như vậy. Hắn nghe mà đau lòng, từ lâu hắn cũng đã rất quý Lạc Ninh Hinh, hắn không nghĩ sẽ có ngày mọi chuyện lại trở nên thế này.
Âu Dương Tư Thần lồng ngực như hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm vào, trái tim của anh dường như đang rỉ máu. Đứa con mà anh và cô ngày đêm mong đợi, cuối cùng lại bỏ hai người mà đi rồi. Anh làm sao mà chịu nổi, anh làm sao còn mặt mũi đối mặt với cô đây? Nếu như cô trở về và biết con của cô không còn, cô có hận anh hay không?
Âu Dương Tư Thần mũi cay cay, anh đi như người vô hồn đến chỗ Lục Thần Vũ, nhìn đứa trẻ tím tái trên tay hắn, anh chỉ muốn gục ngã. Lục Thần Vũ trả lại đứa trẻ cho anh, Âu Dương Tư Thần ôm con vào lòng, thét lên một tiếng kêu ai oán.
" Gyaaaaaaaaaa!"
_____** To Be Continued **_____
Vừa hay là chỗ Âu Dương Tư Thần và Lục Thần Vũ cũng khá gần đó, anh lập tức thúc giục Du Cảnh nhanh lái xe đến. Cả quãng đường lòng anh lo lắng không ngớt, miệng vẫn không ngừng cầu nguyện. Anh từ trước đến nay chỉ tin bản thân mình, chẳng hề tin tưởng vào thần thánh, nhưng ngay lúc này dù là một hi vọng nhỏ nhoi anh cũng không từ bỏ.
Trong phòng phẫu thuật, bác sĩ đã thành công bắt đứa bé trong bụng Lạc Ninh Hinh ra. Do không sinh đúng ngày và ảnh hưởng của thuốc mê mà Hàn Mặc Phong tiêm vào, đứa trẻ dù không chết nhưng hơi thở rất yếu. Thân hình nhỏ bé được gã bác sĩ đặt trên một cái khay lớn, cứ nằm thoi thóp như chờ tử thần đến đưa đi. Đam Mỹ Hài
" Đã xong rồi sao?" Hàn Mặc Phong lúc này bước vào trong lên tiếng hỏi.
" Đã bắt đứa bé ra rồi thưa ngài, nhưng tình trạng hiện giờ của người mẹ cũng không ổn định! Chắc là do tác dụng phụ của thuốc mê!" Gã bác sĩ thành thật trả lời cho hắn nghe.
" Cái gì? Mau cứu cô ấy ngay!" Hàn Mặc Phong nghe đến đây liền tức giận, hắn túm lấy cổ áo tên bác sĩ hét lớn.
" Tôi sẽ cố hết sức thưa ngài!" Gã bác sĩ run rẩy nói.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến nhiều tiếng bước chân, là trợ lý của hắn và vệ sĩ, bọn chúng đang tập hợp lại." Chủ nhân, Âu Dương Tư Thần và người của hắn sắp đến đây rồi! Thế lực của chúng ta ở nơi này không đủ để đánh trực diện với hắn, vẫn là nên trở về Pháp ngay thôi!" Hắn gấp gáp nói.
" Ta cũng không muốn đánh nhau với hắn, thu dọn đồ rồi đi nhanh thôi! Mau chuẩn bị xe cho Ninh Hinh!" Hắn nhíu mày không vui đáp.
" Ngươi cũng phải đi cùng, đề phòng cô ấy gặp điều gì bất trắc!" Hàn Mặc Phong lại nhìn gã bác sĩ ra lệnh.
Bọn chúng mau chóng thu dọn, và sắp xếp đưa Lạc Ninh Hinh rời đi, dù cho cô vẫn đang đối mặt với quỷ môn quan. Mọi chuyện đã chuẩn bị chu toàn, Hàn Mặc Phong lại nhìn đưa trẻ đỏ hỏn còn chưa cắt dây rốn đang thở nặng nề ở trên bàn kia. Hắn lạnh lùng ném cây kéo nhọn hoắt về phía một người y tá." Cô, giết nó đi! Làm thật dứt khoát vào! Nếu nó không chết, thì con của cô sẽ thế chỗ!" Ánh mắt hắn nhìn nữ y tá đầy đe dọa, rồi quay người đi nhanh ra ngoài.
Nữ y tá cũng là một người mẹ, nhưng đứng trước con quỷ Hàn Mặc Phong, cô ta chỉ có thể chậm rãi nhặt cây kéo dưới sàn lên, cô ta từng bước tiến đến chỗ đứa trẻ đang khóc ngất, có lẽ nó cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến.
" Ahhhh!" Cô ta nhắm mắt hét lên, rồi đâm mạnh cây kéo xuống.
Âu Dương Tư Thần đến nơi nhưng vẫn là chậm một bước, Hàn Mặc Phong đã mang Lạc Ninh hinh đi mất rồi. Trung tâm nghiên cứu này rất lớn, anh không biết bọn họ là ở nơi nào, chỉ có thể cùng người của mình xông vào tìm kiếm mọi nơi. Đã tìm gần hết mọi ngóc ngách, nhưng vẫn không thấy gì. Lúc này Âu Dương Tư Thần mới nhận ra ở đây không có ai cả, xung quanh là một mảng im lặng.
" Khốn kiếp, Hàn Mặc Phong ngươi ở đâu hả?" Anh như phát điên mà gầm lên, âm thanh vang dội cả hành lang trống trải.
Lúc này Lục Thần Vũ đã tìm được căn phòng phẫu thuật lúc nãy, xung quanh vẫn còn rất lộn xộn. Trên bàn mổ vẫn còn loang lổ vết máu của Lạc Ninh Hinh, đập vào mắt hắn chính là vật nhỏ đang dính máu nằm trên bàn kia. Đứa trẻ bây giờ đã ngừng thở rồi, nó nằm bất động ở đó.
Lục Thần Vũ nội tâm đau đớn, hắn hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi, hắn lê từng bước nặng nhọc đi đến, tìm một cái khăn ở gần đó bọc lấy đưa trẻ rồi bế nó lên. Là một bé trai kháu khỉnh, thật giống bản chính Âu Dương Tư Thần.
" Bé con, thật xin lỗi! Chú đến trễ rồi!" Lục Thần Vũ ôm đứa trẻ vào lòng nói khẽ, khóe mắt của hắn từng giọt nước mắt trào ra.
Âu Dương Tư Thần và Du Cảnh cũng đã tìm đến nơi, anh đứng bất động nhìn Lục Thần Vũ, ánh mắt như muốn hỏi gì đó.
" Tư Thần, đứa trẻ đã không còn thở nữa! Ninh Hinh cũng không có ở đây!" Lục Thần Vũ lắc đầu lên tiếng, cũng như trả lời câu hỏi trong lòng Âu Dương Tư Thần.
Du Cảnh đứng bên cạnh chết sững, đứa trẻ không còn thì Lạc Ninh Hinh sẽ đau khổ đến chết mất, cả Âu Dương Tư Thần cũng sẽ như vậy. Hắn nghe mà đau lòng, từ lâu hắn cũng đã rất quý Lạc Ninh Hinh, hắn không nghĩ sẽ có ngày mọi chuyện lại trở nên thế này.
Âu Dương Tư Thần lồng ngực như hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm vào, trái tim của anh dường như đang rỉ máu. Đứa con mà anh và cô ngày đêm mong đợi, cuối cùng lại bỏ hai người mà đi rồi. Anh làm sao mà chịu nổi, anh làm sao còn mặt mũi đối mặt với cô đây? Nếu như cô trở về và biết con của cô không còn, cô có hận anh hay không?
Âu Dương Tư Thần mũi cay cay, anh đi như người vô hồn đến chỗ Lục Thần Vũ, nhìn đứa trẻ tím tái trên tay hắn, anh chỉ muốn gục ngã. Lục Thần Vũ trả lại đứa trẻ cho anh, Âu Dương Tư Thần ôm con vào lòng, thét lên một tiếng kêu ai oán.
" Gyaaaaaaaaaa!"
_____** To Be Continued **_____
Bình luận facebook