Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 285
Lục Thần Vũ cảm thấy khó xử, trước giờ hắn chưa từng trải qua chuyện, vậy nên hắn cũng không biết nên làm sao cho vẹn cả đôi đường." Bác trai, con với Đình Đình là yêu nhau thật lòng! Hãy cho con cơ hội để chứng minh, con có thể bảo vệ cô ấy!" Hắn thấp giọng nói, ánh mắt mong chờ Vũ Minh đồng ý.
" Sẽ không có bất cứ một cơ hội nào cả! Cậu Lục, tôi sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này! Cậu nhìn đi, anh trai của cậu bị kẻ thù hãm hại, bây giờ đã hôn mê sâu không tỉnh! Là một người cha, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ đặt con mình vào tình thế nguy hiểm như vậy? Cậu chết tâm đi!" Với lời cầu xin của Lục Thần Vũ, ông ấy vẫn là tuyệt tình không đồng ý. Chuyện nhà Lục Gia không thể truyền ra ngoài, vậy mà ông ấy lại có thể biết anh của hắn đang hôn mê.
Điều này làm Lục Thần Vũ có hơi bất ngờ.
Trút giận xong rồi, Vũ Minh quay người bước đi, đột nhiên ông ấy dừng lại." Cậu Lục, nếu cậu cứ sống chết không chịu từ bỏ, vậy thì tôi sẽ mang con bé đến một nơi mà cậu không bao giờ có thể gặp lại! Cậu tự mình suy nghĩ đi!" Ông ta bình thản buông lời, khiến cho tim của hắn quặn thắt lại.
Nội tâm hắn chấn động, Vũ Đình là niềm hi vọng của hắn, nếu cả đời này không thể gặp lại cô, hắn nhất định sẽ không chịu nổi.
Mang tâm trạng nặng trĩu rời khỏi bệnh viện, Lục Thần Vũ cứ vô thức chạy xe trên đường, hắn suy nghĩ về mọi thứ. Những hình ảnh của cô cứ ẩn hiện trong tâm trí hắn, Vũ Đình đã đồng ý lời cầu hôn của hắn, nhưng bây giờ cha cô lại không chấp nhận mối quan hệ của hai người." Đình Đình, anh phải làm sao bây giờ?" Hắn cười tự giễu chính mính hỏi.
Trời rạng sáng, Lục Thần Vũ mới về đến chung cư, cửa thang máy vừa mở ra, hắn đã nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc ở trước mặt, là ba và mẹ của hắn, những người mà từ 6 nắm trước hắn chưa gặp lại. Dự cảm có chuyện không lành, nhưng Lục Thần Vũ cũng không thể trốn tránh, chung quy bọn họ cũng là ba mẹ của hắn.
" Hai người đến đây làm gì?" Hắn không nhanh không chậm bước đến mở cửa, miệng lạnh lùng hỏi.
" Nghịch tử, mày nói chuyện với ba mẹ của mình như vậy sao?" Lục Cảnh Diễn, ba của hắn phẫn nộ mắng.
" Ba mẹ? Thật buồn cười! Lục lão gia, 6 năm trước không phải ông đã từ mặt đứa con này rồi sao? Tuổi già đúng thật là hay quên!" Lục Thần Vũ nhếch môi châm chọc ông ta.
" Mày..." Lục Cảnh Diễn thở hồng hộc tức giận, đối với ông ấy, hắn luôn là kẻ bất trị.
" Cảnh Diễn, ông đừng tức giận! Bệnh tim tái phát lại khổ!" Mẹ của hắn Lý Liên Nhu lên tiếng, nhìn bề ngoài bà ấy thật sự dịu dàng, nhưng sự dịu dàng này không dành cho Lục Thần Vũ.
" Lục Thần Vũ, chúng tôi muốn nói chuyện với cậu!" Bà ấy lại quay sang nhìn Lục Thần Vũ nói, âm thanh là sự ra lệnh.
Hắn cảm thấy rất nực cười, bọn họ bây giờ là muốn gì đây, tại sao cứ muốn đối xử với hắn như vậy? Hắn không phải là con ruột của bọn họ hay sao?
Hắn nhìn một đám vệ sĩ đứng sau lưng, nghĩ bọn họ cứ đứng đây cũng không phải là cách hay." Vào nhà đi!" Hắn lên tiếng nói.
Trong nhà, cả Lục Cảnh Diễn và Lý Liên Nhu đều tỏ ra không thích, bọn họ là chê nhà của hắn quá bẩn. Cũng đúng, căn hộ này làm sao so được với biệt thư tỷ đô của họ chứ? Đây cũng là chuyện dễ hiểu.
Lục Thần Vũ pha trà, hắn cẩn thận rót cho hai người họ, nhưng bọn họ đến liếc nhìn cũng chẳng thèm. Nếu như không có việc cần hắn, bọn họ cũng sẽ không hạ mình đến những nơi như thế này.
" Hai người muốn nói gì thì nói nhanh lên, công việc của tôi rất bận rộn!" Lục Thần Vũ cũng quá quen thuộc với cách đối xử của họ, hắn ngã lưng ra ghế sô pha nói.
" Mày chắc cũng biết Thần Lôi đã gặp tai nạn! Vậy thì tao cũng không muốn dài dòng làm gì. Bây giờ mày ngay lập tức trở về Lục Gia, thay anh mày chống đỡ cục diện rối rắm bên đó! Nhưng mày phải dùng thân phận của Thần Lôi, mày hiểu không?" Ông ta hất hàm trả lời hắn.
Lục Thần Vũ tức giận thật sự, ông ta đây là đến để nhờ vả hắn, hay là đến để ra lệnh cho hắn? Còn cái gì mà phải dùng thân phận của Lục Thần Lôi, hắn sinh ra chỉ để làm con rối cho hai người này giật dây thôi sao?
" Dựa vào cái gì mà ông nghĩ tôi sẽ đồng ý? Các người muốn như thế nào mới buông tha cho tôi đây? Bà nội cũng cho phép ông làm như vậy sao?" Hắn ta nghiến răng phẫn nộ hỏi ngược lại ông ta.
" Ha, nếu mày đã hỏi thì tao cũng nói luôn! Đây đều là ý của bà nội, bà muốn mày phải giả làm Thần Lôi, chờ đến khi thằng bé tỉnh lại, mày sẽ được tiếp tục làm Lục Thần Vũ!" Ông ta mỉm cười đắc ý nói.
" Xoảng!" Ấm trà trên bàn bị hất tung xuống đất, xung quanh phút chốc trở nên lộn xộn." Vì cái gì? Vì cái gì mà có thể đối xử với tôi như vậy? Nếu các người không thể giống như người khác yêu thương những đứa con của mình, thì ngay từ đâu đừng nên để tôi xuất hiện trên thế giới này!" Hắn điên cuồng gào lên, hắn đã mất bình tĩnh rồi, hắn cũng là con người, cũng có sức chịu đựng.
" Mày không có lựa chọn đâu! Nếu không tao sẽ dùng biện pháp mạnh với mày! Vũ Đình có đúng không? Mày nghĩ xem, tao nên làm gì với đứa con gái này đây?" Ông ta bình tĩnh như không có chuyện gì, lên tiếng đe dọa hắn.
____** To Be Continued **____
" Sẽ không có bất cứ một cơ hội nào cả! Cậu Lục, tôi sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này! Cậu nhìn đi, anh trai của cậu bị kẻ thù hãm hại, bây giờ đã hôn mê sâu không tỉnh! Là một người cha, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ đặt con mình vào tình thế nguy hiểm như vậy? Cậu chết tâm đi!" Với lời cầu xin của Lục Thần Vũ, ông ấy vẫn là tuyệt tình không đồng ý. Chuyện nhà Lục Gia không thể truyền ra ngoài, vậy mà ông ấy lại có thể biết anh của hắn đang hôn mê.
Điều này làm Lục Thần Vũ có hơi bất ngờ.
Trút giận xong rồi, Vũ Minh quay người bước đi, đột nhiên ông ấy dừng lại." Cậu Lục, nếu cậu cứ sống chết không chịu từ bỏ, vậy thì tôi sẽ mang con bé đến một nơi mà cậu không bao giờ có thể gặp lại! Cậu tự mình suy nghĩ đi!" Ông ta bình thản buông lời, khiến cho tim của hắn quặn thắt lại.
Nội tâm hắn chấn động, Vũ Đình là niềm hi vọng của hắn, nếu cả đời này không thể gặp lại cô, hắn nhất định sẽ không chịu nổi.
Mang tâm trạng nặng trĩu rời khỏi bệnh viện, Lục Thần Vũ cứ vô thức chạy xe trên đường, hắn suy nghĩ về mọi thứ. Những hình ảnh của cô cứ ẩn hiện trong tâm trí hắn, Vũ Đình đã đồng ý lời cầu hôn của hắn, nhưng bây giờ cha cô lại không chấp nhận mối quan hệ của hai người." Đình Đình, anh phải làm sao bây giờ?" Hắn cười tự giễu chính mính hỏi.
Trời rạng sáng, Lục Thần Vũ mới về đến chung cư, cửa thang máy vừa mở ra, hắn đã nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc ở trước mặt, là ba và mẹ của hắn, những người mà từ 6 nắm trước hắn chưa gặp lại. Dự cảm có chuyện không lành, nhưng Lục Thần Vũ cũng không thể trốn tránh, chung quy bọn họ cũng là ba mẹ của hắn.
" Hai người đến đây làm gì?" Hắn không nhanh không chậm bước đến mở cửa, miệng lạnh lùng hỏi.
" Nghịch tử, mày nói chuyện với ba mẹ của mình như vậy sao?" Lục Cảnh Diễn, ba của hắn phẫn nộ mắng.
" Ba mẹ? Thật buồn cười! Lục lão gia, 6 năm trước không phải ông đã từ mặt đứa con này rồi sao? Tuổi già đúng thật là hay quên!" Lục Thần Vũ nhếch môi châm chọc ông ta.
" Mày..." Lục Cảnh Diễn thở hồng hộc tức giận, đối với ông ấy, hắn luôn là kẻ bất trị.
" Cảnh Diễn, ông đừng tức giận! Bệnh tim tái phát lại khổ!" Mẹ của hắn Lý Liên Nhu lên tiếng, nhìn bề ngoài bà ấy thật sự dịu dàng, nhưng sự dịu dàng này không dành cho Lục Thần Vũ.
" Lục Thần Vũ, chúng tôi muốn nói chuyện với cậu!" Bà ấy lại quay sang nhìn Lục Thần Vũ nói, âm thanh là sự ra lệnh.
Hắn cảm thấy rất nực cười, bọn họ bây giờ là muốn gì đây, tại sao cứ muốn đối xử với hắn như vậy? Hắn không phải là con ruột của bọn họ hay sao?
Hắn nhìn một đám vệ sĩ đứng sau lưng, nghĩ bọn họ cứ đứng đây cũng không phải là cách hay." Vào nhà đi!" Hắn lên tiếng nói.
Trong nhà, cả Lục Cảnh Diễn và Lý Liên Nhu đều tỏ ra không thích, bọn họ là chê nhà của hắn quá bẩn. Cũng đúng, căn hộ này làm sao so được với biệt thư tỷ đô của họ chứ? Đây cũng là chuyện dễ hiểu.
Lục Thần Vũ pha trà, hắn cẩn thận rót cho hai người họ, nhưng bọn họ đến liếc nhìn cũng chẳng thèm. Nếu như không có việc cần hắn, bọn họ cũng sẽ không hạ mình đến những nơi như thế này.
" Hai người muốn nói gì thì nói nhanh lên, công việc của tôi rất bận rộn!" Lục Thần Vũ cũng quá quen thuộc với cách đối xử của họ, hắn ngã lưng ra ghế sô pha nói.
" Mày chắc cũng biết Thần Lôi đã gặp tai nạn! Vậy thì tao cũng không muốn dài dòng làm gì. Bây giờ mày ngay lập tức trở về Lục Gia, thay anh mày chống đỡ cục diện rối rắm bên đó! Nhưng mày phải dùng thân phận của Thần Lôi, mày hiểu không?" Ông ta hất hàm trả lời hắn.
Lục Thần Vũ tức giận thật sự, ông ta đây là đến để nhờ vả hắn, hay là đến để ra lệnh cho hắn? Còn cái gì mà phải dùng thân phận của Lục Thần Lôi, hắn sinh ra chỉ để làm con rối cho hai người này giật dây thôi sao?
" Dựa vào cái gì mà ông nghĩ tôi sẽ đồng ý? Các người muốn như thế nào mới buông tha cho tôi đây? Bà nội cũng cho phép ông làm như vậy sao?" Hắn ta nghiến răng phẫn nộ hỏi ngược lại ông ta.
" Ha, nếu mày đã hỏi thì tao cũng nói luôn! Đây đều là ý của bà nội, bà muốn mày phải giả làm Thần Lôi, chờ đến khi thằng bé tỉnh lại, mày sẽ được tiếp tục làm Lục Thần Vũ!" Ông ta mỉm cười đắc ý nói.
" Xoảng!" Ấm trà trên bàn bị hất tung xuống đất, xung quanh phút chốc trở nên lộn xộn." Vì cái gì? Vì cái gì mà có thể đối xử với tôi như vậy? Nếu các người không thể giống như người khác yêu thương những đứa con của mình, thì ngay từ đâu đừng nên để tôi xuất hiện trên thế giới này!" Hắn điên cuồng gào lên, hắn đã mất bình tĩnh rồi, hắn cũng là con người, cũng có sức chịu đựng.
" Mày không có lựa chọn đâu! Nếu không tao sẽ dùng biện pháp mạnh với mày! Vũ Đình có đúng không? Mày nghĩ xem, tao nên làm gì với đứa con gái này đây?" Ông ta bình tĩnh như không có chuyện gì, lên tiếng đe dọa hắn.
____** To Be Continued **____
Bình luận facebook