Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 290
Lục Thần Vũ ngước mắt nhìn phía Vũ Đình, hắn siết tay thành quyền, rồi trầm thấp âm thanh trả lời." Tôi không cam tâm! Nhưng nếu bọn họ đã dùng cô ấy để uy hiếp tôi, vậy thì tôi sẽ khiến cho họ hối hận về quyết định đưa tôi trở về! Dù có đánh cược bằng cả tính mạng này, tôi cũng sẽ làm cho họ không thể sống yên bình! Cứ chờ đi!"
Long Duật nghe những lời này mà đau lòng, hắn ta đã theo Lục Thần Vũ khá lâu, cũng biết rõ nổi khổ tâm của hắn. Lục Gia thật sự lần này rất quá đáng, ngay cả hắn là một người ngoài cũng thấy chua xót cho Lục Thần Vũ mà. Bọn họ không phải là ba mẹ sao? Có đấng sinh thành nào lại ép con mình như vậy? Long Duật thật sự không hiểu nổi.
" Ngày mai tôi đi rồi, ở đây giao lại cho cậu! Nếu như tôi không may mắn trở về, vậy thì cậu hãy giúp tôi quản lý cho tốt Huyết Trụ!... Long Duật, hãy thay tôi bảo vệ Vũ Đình, dùng mọi tài nguyên kiếm được nâng đỡ cô ấy lên ngôi vị ảnh hậu! Kẻ nào bắt nạt cô ấy phải nhanh chóng xử lý, đừng để cô ấy chịu ủy khuất. Kẻ nào không có mắt cản đường cô ấy, cũng phải giải quyết ngay lập tức!"
" Còn nữa, Mạch Na không phải làm đồ ăn rất ngon sao? Mỗi ngày hãy bảo cô ấy mang cơm trưa đến phim trường, những lúc Vũ Đình quay phim mệt, cô ấy sẽ bỏ bữa! Nói với Mạch Na nhất định phải ở lại nhìn cô ấy ăn hết cơm rồi hãy về!..." Lục Thần Vũ lên tiếng dặn dò, rất nhiều thứ hắn muốn làm cho cô, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể đành lòng giao cho người khác.
Trời gần sáng, Lục Thần Vũ trở về căn hộ của mình. Hắn vào trong phòng thay đồ lấy hành lý mang ra, những thứ này hắn đã chuẩn bị từ trước rồi. Lục Thần Vũ kéo vali ra ngoài ghế sô pha, hắn mệt mỏi ngồi xuống, lại cầm lấy điện thoại soạn tin nhắn gửi đi. Lần này người nhận là Âu Dương Tư Thần và hai người Vệ Tư Hàn, Mạc Vũ.
Lục Thần Vũ không có can đảm nói trực tiếp với bọn họ, hắn biết nếu bản thân nói ra, thì bọn họ sẽ không cho hắn đi. Hắn cũng không muốn bọn họ vì mình mà đối địch với Lục Gia, vậy nên hắn chỉ có thể dùng cách này nói lời từ biệt.
Tin nhắn gửi đi rồi, Lục Thần Vũ đứng lên nhìn mọi thứ một lần nữa. Những kỉ niệm của hắn và Vũ Đình bỗng dưng hiện lên trước mắt, hắn đưa tay muốn giữ lấy cô nhưng hình bóng kia đã biến mất rồi. Lục Thần Vũ động tác ngưng lại, nở một nụ cười buồn, hắn bước ra ngoài rồi khóa cửa.
Ở sân bay, chuyên cơ của Lục Gia đã chờ sẵn, vừa thấy Lục Thần Vũ xuất hiện. Lý Liên Nhu mỉm cười hài lòng, suy cho cùng thì đứa con này của bà ta cũng rất dễ uy hiếp. Nếu như hắn chịu ngoan ngoãn nghe lời từ lúc đầu, thì bà ta cũng chẳng phải dùng Vũ Đình để ép buộc hắn quay về.
" Đi thôi!" Hắn lạnh lẽo lên tiếng, nhưng mắt không thèm nhìn họ lấy một cái.
Lý Liên Nhu dù không vừa ý, nhưng bà ấy cũng không để tâm nhiều, đối với đứa con ngỗ nghịch không nghe lời này, bà ấy cũng không mong chờ gì. Chuyên cơ nhanh chóng cất cánh, rời khỏi thành phố Nam Vương xinh đẹp. Mang theo một trái tim rỉ máu, đau đến chết đi sống lại.
Mới đó thôi mà Lục Thần Vũ đã đi được hơn một tuần rồi, Vệ Tư Hàn ở đây sau khi thấy tin nhắn của hắn thì rất phẫn nộ. Bạn bè bao nhiêu năm, vậy mà nói đi là đi ngay, hắn cảm thấy bản thân mình và những người ở lại không được tôn trọng, nên rất tức giận.
" Cái tên chết bầm! Tôi mà gặp lại hắn nhất định sẽ xé xác hắn ra!" Vệ Tư Hàn lớn giọng nói.
" Thôi đủ rồi! Chuyện bây giờ lo lắng là Vũ Đình đi! Kể từ lúc Thần Vũ rời đi, chúng ta cũng không có gặp cô ấy! Không biết cô ấy bây giờ ra sao rồi!" Mặc Vũ điềm tĩnh lên tiếng.
" Chắc chắn rất khó chịu!" Âu Dương Tư Thần đứng bên cạnh cửa sổ cất lời, Lục Thần Vũ đã nhắn cho anh tất cả, không giống như Vệ Tư Hàn và Mặc Vũ chỉ có lời từ biệt. Phải xa một người mình yêu thương, còn có nỗi đau nào hơn được nữa? Anh cũng đang gặm nhấm nổi đau này từng ngày, nên anh có thể hiểu cảm xúc của Vũ Đình ngay bây giờ.
" Có khi nào cô ấy đã làm chuyện dại dột không? Tôi lo quá, cô ấy rất yêu tên khốn đó mà!" Vệ Tư Hàn lo lắng nói.
" Mong là không như vậy?" Âu Dương Tư Thần đáp lời hắn.
Bên phía Vũ Đình, hằng ngày cô cứ giam mình ở trong nhà, chẳng muốn tiếp xúc với người ở bên ngoài. Ăn uống cũng chẳng đủ bữa, nên thân thể cô gầy đi trông thấy, chỉ có điều là dạo gần đây cô rất thèm ăn, mặc dù đã ăn rất nhiều nhưng vẫn luôn thấy đói.
Ở nơi này không ai tìm thấy cô, rồi cô tự xem bản thân mình như người không còn tồn tại trên đời nữa. Cô tự cắt đứt liên lạc với mọi người, đến tin tức trên mạng cũng chẳng buồn xem. Trừ khi trong nhà hết thức ăn, cô mới chịu ra ngoài đi đến siêu thị, sau đó lại nhốt mình lai.
Vũ Gia mỗi ngày đều cho người tìm cô, nhưng vẫn là không tìm thấy. Vì cô không xuất hiện, nên tiền vi phạm hợp đồng đều do Vũ Gia chi trả, danh tiếng của cô cũng xấu đi trong mắt những nhãn hàng lớn. Tiền bạc Vũ Gia không thiếu, nhưng Liễu Như Hoa rất lo lắng cho cô.
____**✒ To Be Continued ✒**____
Long Duật nghe những lời này mà đau lòng, hắn ta đã theo Lục Thần Vũ khá lâu, cũng biết rõ nổi khổ tâm của hắn. Lục Gia thật sự lần này rất quá đáng, ngay cả hắn là một người ngoài cũng thấy chua xót cho Lục Thần Vũ mà. Bọn họ không phải là ba mẹ sao? Có đấng sinh thành nào lại ép con mình như vậy? Long Duật thật sự không hiểu nổi.
" Ngày mai tôi đi rồi, ở đây giao lại cho cậu! Nếu như tôi không may mắn trở về, vậy thì cậu hãy giúp tôi quản lý cho tốt Huyết Trụ!... Long Duật, hãy thay tôi bảo vệ Vũ Đình, dùng mọi tài nguyên kiếm được nâng đỡ cô ấy lên ngôi vị ảnh hậu! Kẻ nào bắt nạt cô ấy phải nhanh chóng xử lý, đừng để cô ấy chịu ủy khuất. Kẻ nào không có mắt cản đường cô ấy, cũng phải giải quyết ngay lập tức!"
" Còn nữa, Mạch Na không phải làm đồ ăn rất ngon sao? Mỗi ngày hãy bảo cô ấy mang cơm trưa đến phim trường, những lúc Vũ Đình quay phim mệt, cô ấy sẽ bỏ bữa! Nói với Mạch Na nhất định phải ở lại nhìn cô ấy ăn hết cơm rồi hãy về!..." Lục Thần Vũ lên tiếng dặn dò, rất nhiều thứ hắn muốn làm cho cô, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể đành lòng giao cho người khác.
Trời gần sáng, Lục Thần Vũ trở về căn hộ của mình. Hắn vào trong phòng thay đồ lấy hành lý mang ra, những thứ này hắn đã chuẩn bị từ trước rồi. Lục Thần Vũ kéo vali ra ngoài ghế sô pha, hắn mệt mỏi ngồi xuống, lại cầm lấy điện thoại soạn tin nhắn gửi đi. Lần này người nhận là Âu Dương Tư Thần và hai người Vệ Tư Hàn, Mạc Vũ.
Lục Thần Vũ không có can đảm nói trực tiếp với bọn họ, hắn biết nếu bản thân nói ra, thì bọn họ sẽ không cho hắn đi. Hắn cũng không muốn bọn họ vì mình mà đối địch với Lục Gia, vậy nên hắn chỉ có thể dùng cách này nói lời từ biệt.
Tin nhắn gửi đi rồi, Lục Thần Vũ đứng lên nhìn mọi thứ một lần nữa. Những kỉ niệm của hắn và Vũ Đình bỗng dưng hiện lên trước mắt, hắn đưa tay muốn giữ lấy cô nhưng hình bóng kia đã biến mất rồi. Lục Thần Vũ động tác ngưng lại, nở một nụ cười buồn, hắn bước ra ngoài rồi khóa cửa.
Ở sân bay, chuyên cơ của Lục Gia đã chờ sẵn, vừa thấy Lục Thần Vũ xuất hiện. Lý Liên Nhu mỉm cười hài lòng, suy cho cùng thì đứa con này của bà ta cũng rất dễ uy hiếp. Nếu như hắn chịu ngoan ngoãn nghe lời từ lúc đầu, thì bà ta cũng chẳng phải dùng Vũ Đình để ép buộc hắn quay về.
" Đi thôi!" Hắn lạnh lẽo lên tiếng, nhưng mắt không thèm nhìn họ lấy một cái.
Lý Liên Nhu dù không vừa ý, nhưng bà ấy cũng không để tâm nhiều, đối với đứa con ngỗ nghịch không nghe lời này, bà ấy cũng không mong chờ gì. Chuyên cơ nhanh chóng cất cánh, rời khỏi thành phố Nam Vương xinh đẹp. Mang theo một trái tim rỉ máu, đau đến chết đi sống lại.
Mới đó thôi mà Lục Thần Vũ đã đi được hơn một tuần rồi, Vệ Tư Hàn ở đây sau khi thấy tin nhắn của hắn thì rất phẫn nộ. Bạn bè bao nhiêu năm, vậy mà nói đi là đi ngay, hắn cảm thấy bản thân mình và những người ở lại không được tôn trọng, nên rất tức giận.
" Cái tên chết bầm! Tôi mà gặp lại hắn nhất định sẽ xé xác hắn ra!" Vệ Tư Hàn lớn giọng nói.
" Thôi đủ rồi! Chuyện bây giờ lo lắng là Vũ Đình đi! Kể từ lúc Thần Vũ rời đi, chúng ta cũng không có gặp cô ấy! Không biết cô ấy bây giờ ra sao rồi!" Mặc Vũ điềm tĩnh lên tiếng.
" Chắc chắn rất khó chịu!" Âu Dương Tư Thần đứng bên cạnh cửa sổ cất lời, Lục Thần Vũ đã nhắn cho anh tất cả, không giống như Vệ Tư Hàn và Mặc Vũ chỉ có lời từ biệt. Phải xa một người mình yêu thương, còn có nỗi đau nào hơn được nữa? Anh cũng đang gặm nhấm nổi đau này từng ngày, nên anh có thể hiểu cảm xúc của Vũ Đình ngay bây giờ.
" Có khi nào cô ấy đã làm chuyện dại dột không? Tôi lo quá, cô ấy rất yêu tên khốn đó mà!" Vệ Tư Hàn lo lắng nói.
" Mong là không như vậy?" Âu Dương Tư Thần đáp lời hắn.
Bên phía Vũ Đình, hằng ngày cô cứ giam mình ở trong nhà, chẳng muốn tiếp xúc với người ở bên ngoài. Ăn uống cũng chẳng đủ bữa, nên thân thể cô gầy đi trông thấy, chỉ có điều là dạo gần đây cô rất thèm ăn, mặc dù đã ăn rất nhiều nhưng vẫn luôn thấy đói.
Ở nơi này không ai tìm thấy cô, rồi cô tự xem bản thân mình như người không còn tồn tại trên đời nữa. Cô tự cắt đứt liên lạc với mọi người, đến tin tức trên mạng cũng chẳng buồn xem. Trừ khi trong nhà hết thức ăn, cô mới chịu ra ngoài đi đến siêu thị, sau đó lại nhốt mình lai.
Vũ Gia mỗi ngày đều cho người tìm cô, nhưng vẫn là không tìm thấy. Vì cô không xuất hiện, nên tiền vi phạm hợp đồng đều do Vũ Gia chi trả, danh tiếng của cô cũng xấu đi trong mắt những nhãn hàng lớn. Tiền bạc Vũ Gia không thiếu, nhưng Liễu Như Hoa rất lo lắng cho cô.
____**✒ To Be Continued ✒**____
Bình luận facebook